Thí Thiên Đao
Chương 1614: Ta không chung tình, nhưng chỉ yêu một người (2)
- Tâm nguyện lớn nhất trong mấy năm nay của ta chính là tự tay diệt trừ Huyết Ma lão tổ, đúng, nhất định phải tự tay đánh chết y! Vì thế, cho dù phải trả cái giá lớn hơn đi chăng nữa ta cũng không tiếc.
Sở Mặc hạ giọng nói:
- Lần này, trước khi đi Thủy Y Y có tới tiễn ta, nàng nói với ta, nếu như ta chết, nàng sẽ thủ tiết vì ta cả đời. Ta cũng chẳng dám nói với nàng câu nếu ta còn sống trở về sẽ cưới nàng làm vợ! Đây không phải chỉ vì lần này khả năng lớn là có đi không có về, tất cả mọi người, kể cảKhuynh Thành, kể cả các ngươi. Trong lòng ta rất rõ ràng, trong lòng các ngươi cũng rất rõ ràng mức độ nguy hiểm của chuyến đi này.
Sở Mặc nhìn mọi người:
- Mà là bởi vì trong lòng ta đã có một bóng hình khác, không ai có thể thay thế.
Tất cả mọi người im lặng.
Thanh Long há hốc miệng, ở một bên nghe mà phát đờ người, nó lẩm bẩm nói:
- Có đi không có về… Thế ta thì sao? Ta thì sao? Tiểu long ta phải làm sao bây giờ? Sở Mặc nhe răng nhìn Thanh Long cười:
- Ngươi chôn cùng!
- Trời đất ơi!
Thân mình mới vùng dậy của Thanh Long lần nữa té nhào, lại chết rồi.
Ánh mắt Sở Mặc quét qua khuôn mặt của mọi người, sau đó hạ giọng nói:
- Cho nên các ngươi đừng ai khuyên ta, nếu thực sự coi ta như thiếu gia của các ngươi, thì để ta đi đi! Lúc này bỗng nhiên Nguyệt Khuynh Thành yếu ớt nói:
- Làm vậy… thực sự sẽ không tổn thương đến càng nhiều người hơn sao?
Bỗng nhiên Sở Mặc cười rộ lên, hắn nhìn Nguyệt Khuynh Thành có chút xót xa:
- Ở bên cạnh ta có lẽ là sai lầm lớn nhất cả cuộc đời ngươi, nhà tan cửa nát, đến bản thân mình cũng khó lòng bảo vệ.
- Không, đi theo công tử là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời này của Khuynh Thành!
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc có chút kích động:
- Mặc dù công tử rất chung tình, nhưng điều này cũng không ngăn được chúng ta thích công tử mà.
Nói xong, Nguyệt Khuynh Thành đỏ mặt cúi đầu, có chút không dám nhìn vẻ mặt mọi người.
Đối mặt với cái chết, dù đã chuẩn bị tâm lý đến đâu, cũng khó lòng thong dong tuyệt đối. Thời điểm này, rất dễ thổ lộ cõi lòng.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Thực ra ta không hề cảm thấy bản thân là một kẻ chung tình. Tất cả mọi người hơi ngẩn ra.
Sở Mặc nói:
- Nhưng ta chỉ yêu có một người!
Nhìn thoáng qua mọi người, Sở Mặc nói tiếp:
- Ta đều rất thích các ngươi! Mỗi người các ngươi ta đều thích!
Thiếu phụ trừng mắt:
- Thiếu gia chớ giả ngu, ngươi không cần chêm câu nói phía sau vào, chúng ta ước gì thiếu gia cưới thêm mấy cô gái về nhà, sinh con đẻ cái cho Sở gia đây này! Sở Mặc cười lắc đầu:
- Đợi có thể còn sống trở về hãy nói.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc, ánh mắt nàng rất sáng, rất sáng, cẩn thận hỏi:
- Ý công tử là… ngài nghĩ thông suốt rồi hả?
Sở Mặc cười cười không nói, trong lòng lại nghĩ: thông suốt cái gì chứ? Chẳng qua là đối mặt với kết quả ắt phải chết, liền nói vài câu thực lòng, trong giới tu hành này, người chung tình có, người đa tình cũng có. Thực ra chỉ là do tính cách mỗi người thôi, với Sở Mặc mà nói, hắn chỉ yêu một mình Kỳ Tiêu Vũ, nhưng hắn sao có thể nỡ phụ lòng mong mỏicủa nhiều người như vậy. Thấy mỹ nhân từ hồng nhan thành tóc bạc, vui lắm sao?
Điều đó rất mâu thuẫn, muốn chân chính đối mặt với những hồng nhan tri kỷ này một cách thản nhiên, nói dễ hơn làm! Hơn nữa, con đường hắn đi, đã định trước là cô độc, lại có mấy ai có thể thực sự cùng hắn đi tiếp? Đi tới cuối con đường?
Thấy Sở Mặc đã quyết định, ông già ngậm tẩu miễn cưỡng gật đầu đồng ý, chấp nhận cho Sở Mặc cùng họ đối mặt với Huyết Ma lão tổ và Tần Thương, người đàn ông trung niên đi phá trận. Nhưng trong lòng ông lão đã sớm hạ quyết định, bất kể ra sao, cũng phải hết sức bảo vệmột mạng cho Sở Mặc. Quyết không để hắn gục ngã tại nơi này.
Chiến thuyền bay vun vút trong không gian vũ trụ tĩnh lặng, xuyên qua từng dải, từng dải ngân hà. Thậm chí còn gặp không ít chủng tộc kỳ dị. Sở Mặc không muốn dây dưa chậm trễ thời gian, mỗi khi sắp gặp phải sinh linh chặn đường, đều trực tiếp sai Thanh Long thả hơi thở của nó ra.
Một đường thông suốt, thẳng đến hang ổ của Huyết Ma lão tổ.
Lúc này, Thanh Long đang nằm trên đất giả chết ở đó lẩm bà lẩm bẩm:
- Bọn chung tình đều nên mang ra thiêu sống, đúng là dị đoan! Chung tình không tốt cho duy trì nòi giống…
Thiếu phụ liếc nhìn Thanh Long một cái:
- Người ta nói rồng có bản tính dâm tà, đúng là chẳng sai.
Vẻ mặt Thanh Long ai oán:
- Trời ạ, tiểu long ta là con rồng trong sáng như thế, đến chân của một tiểu mẫu long (rồng cái) còn chưa từng chạm… Nào có dâm? Dâm với ai?
Sở Mặc đá cho con rồng xấu tính kia một cái:
- Thôi được rồi, đứng lên ngay, nói không chừng phải chuẩn bị chiến đấu bây giờ.
Thanh Long quệt miệng, cuộn mình thành một vòng tròn, đầu đặt lên thân, sau đó lại lẩm bẩm:
- Ta là một chú rồng yêu hòa bình, chưa bao giờ thích chém chém giết giết…Sở Mặc lười trả lời nó, đi tới hướng cửa sổ bên mạn thuyền. Nhìn ra xa, vũ trụ tối đen ngoài kia sâu hun hút, vô số vì sao lóng lánh, hằng tinh sáng lên ánh hào quang rực rỡ chói mắt, giống như những viên minh châu được khảm trong vũ trụ.
Nhất thời, mọi người đều im lặng, trong vũ trụ mênh mông vô tận này quả thực ẩn chứa quá nhiều bảo vật cùng bí mật, sinh linh đã tới cảnh giới này là có thể rời khỏi mảnh đất của mình, phiêu du trong vũ trụ vô cùng rồi. Nhưng nếu để Ma tộc kéo tới, thì cho dù bọn họ có trốn đến tận rìa vũ trụ, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị tìm tới cửa. Khi ấy, lên trời xuống đất đều chẳng còn lối đi. Thực ra tất cả mọi người đều hiểu được điều đó, cho nên, chỉ cần không bị điên, thì tuyệt đối sẽ không hy vọng Ma tộc chân chính đổ bộ đến thế gian này.
Loại như Tần Thương và Huyết Ma lão tổ thuần túy chính là kẻ điên. Vì đạo của mình, bọn họ đã sớm vứt bỏ những tình cảm đáng ra một sinh linh phải có, giờ thì chẳng còn vướng bận điều gì, với bọn họ mà nói, chỉ cần bản thân được lợi, đâu thèm để ý tới thế giới rộng lớn này chìm trong tai họa?
Khu vực ngôi sao mà Huyết Ma lão tổ sinh sống chìm trong cô quạnh, khắp vòm trời đều bị phong ấn bởi một trận pháp thật lớn. Bất cứsinh linh nào chỉ cần tiến vào phạm vi trận pháp, thì Huyết Ma lão tổ đều sẽ cảm ứng được. Cho dù đó chỉ là một cánh chim bay, cũng chẳng thể thoát khỏi thần niệm của y.
Cho nên, dải ngân hà mênh mông này, đã hoàn toàn nằm trong sự giám sát của Huyết Ma lão tổ.
Tuy nhiên, hiện tại y đang không vui.
Sở Mặc hạ giọng nói:
- Lần này, trước khi đi Thủy Y Y có tới tiễn ta, nàng nói với ta, nếu như ta chết, nàng sẽ thủ tiết vì ta cả đời. Ta cũng chẳng dám nói với nàng câu nếu ta còn sống trở về sẽ cưới nàng làm vợ! Đây không phải chỉ vì lần này khả năng lớn là có đi không có về, tất cả mọi người, kể cảKhuynh Thành, kể cả các ngươi. Trong lòng ta rất rõ ràng, trong lòng các ngươi cũng rất rõ ràng mức độ nguy hiểm của chuyến đi này.
Sở Mặc nhìn mọi người:
- Mà là bởi vì trong lòng ta đã có một bóng hình khác, không ai có thể thay thế.
Tất cả mọi người im lặng.
Thanh Long há hốc miệng, ở một bên nghe mà phát đờ người, nó lẩm bẩm nói:
- Có đi không có về… Thế ta thì sao? Ta thì sao? Tiểu long ta phải làm sao bây giờ? Sở Mặc nhe răng nhìn Thanh Long cười:
- Ngươi chôn cùng!
- Trời đất ơi!
Thân mình mới vùng dậy của Thanh Long lần nữa té nhào, lại chết rồi.
Ánh mắt Sở Mặc quét qua khuôn mặt của mọi người, sau đó hạ giọng nói:
- Cho nên các ngươi đừng ai khuyên ta, nếu thực sự coi ta như thiếu gia của các ngươi, thì để ta đi đi! Lúc này bỗng nhiên Nguyệt Khuynh Thành yếu ớt nói:
- Làm vậy… thực sự sẽ không tổn thương đến càng nhiều người hơn sao?
Bỗng nhiên Sở Mặc cười rộ lên, hắn nhìn Nguyệt Khuynh Thành có chút xót xa:
- Ở bên cạnh ta có lẽ là sai lầm lớn nhất cả cuộc đời ngươi, nhà tan cửa nát, đến bản thân mình cũng khó lòng bảo vệ.
- Không, đi theo công tử là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời này của Khuynh Thành!
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc có chút kích động:
- Mặc dù công tử rất chung tình, nhưng điều này cũng không ngăn được chúng ta thích công tử mà.
Nói xong, Nguyệt Khuynh Thành đỏ mặt cúi đầu, có chút không dám nhìn vẻ mặt mọi người.
Đối mặt với cái chết, dù đã chuẩn bị tâm lý đến đâu, cũng khó lòng thong dong tuyệt đối. Thời điểm này, rất dễ thổ lộ cõi lòng.
Sở Mặc cười khổ nói:
- Thực ra ta không hề cảm thấy bản thân là một kẻ chung tình. Tất cả mọi người hơi ngẩn ra.
Sở Mặc nói:
- Nhưng ta chỉ yêu có một người!
Nhìn thoáng qua mọi người, Sở Mặc nói tiếp:
- Ta đều rất thích các ngươi! Mỗi người các ngươi ta đều thích!
Thiếu phụ trừng mắt:
- Thiếu gia chớ giả ngu, ngươi không cần chêm câu nói phía sau vào, chúng ta ước gì thiếu gia cưới thêm mấy cô gái về nhà, sinh con đẻ cái cho Sở gia đây này! Sở Mặc cười lắc đầu:
- Đợi có thể còn sống trở về hãy nói.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc, ánh mắt nàng rất sáng, rất sáng, cẩn thận hỏi:
- Ý công tử là… ngài nghĩ thông suốt rồi hả?
Sở Mặc cười cười không nói, trong lòng lại nghĩ: thông suốt cái gì chứ? Chẳng qua là đối mặt với kết quả ắt phải chết, liền nói vài câu thực lòng, trong giới tu hành này, người chung tình có, người đa tình cũng có. Thực ra chỉ là do tính cách mỗi người thôi, với Sở Mặc mà nói, hắn chỉ yêu một mình Kỳ Tiêu Vũ, nhưng hắn sao có thể nỡ phụ lòng mong mỏicủa nhiều người như vậy. Thấy mỹ nhân từ hồng nhan thành tóc bạc, vui lắm sao?
Điều đó rất mâu thuẫn, muốn chân chính đối mặt với những hồng nhan tri kỷ này một cách thản nhiên, nói dễ hơn làm! Hơn nữa, con đường hắn đi, đã định trước là cô độc, lại có mấy ai có thể thực sự cùng hắn đi tiếp? Đi tới cuối con đường?
Thấy Sở Mặc đã quyết định, ông già ngậm tẩu miễn cưỡng gật đầu đồng ý, chấp nhận cho Sở Mặc cùng họ đối mặt với Huyết Ma lão tổ và Tần Thương, người đàn ông trung niên đi phá trận. Nhưng trong lòng ông lão đã sớm hạ quyết định, bất kể ra sao, cũng phải hết sức bảo vệmột mạng cho Sở Mặc. Quyết không để hắn gục ngã tại nơi này.
Chiến thuyền bay vun vút trong không gian vũ trụ tĩnh lặng, xuyên qua từng dải, từng dải ngân hà. Thậm chí còn gặp không ít chủng tộc kỳ dị. Sở Mặc không muốn dây dưa chậm trễ thời gian, mỗi khi sắp gặp phải sinh linh chặn đường, đều trực tiếp sai Thanh Long thả hơi thở của nó ra.
Một đường thông suốt, thẳng đến hang ổ của Huyết Ma lão tổ.
Lúc này, Thanh Long đang nằm trên đất giả chết ở đó lẩm bà lẩm bẩm:
- Bọn chung tình đều nên mang ra thiêu sống, đúng là dị đoan! Chung tình không tốt cho duy trì nòi giống…
Thiếu phụ liếc nhìn Thanh Long một cái:
- Người ta nói rồng có bản tính dâm tà, đúng là chẳng sai.
Vẻ mặt Thanh Long ai oán:
- Trời ạ, tiểu long ta là con rồng trong sáng như thế, đến chân của một tiểu mẫu long (rồng cái) còn chưa từng chạm… Nào có dâm? Dâm với ai?
Sở Mặc đá cho con rồng xấu tính kia một cái:
- Thôi được rồi, đứng lên ngay, nói không chừng phải chuẩn bị chiến đấu bây giờ.
Thanh Long quệt miệng, cuộn mình thành một vòng tròn, đầu đặt lên thân, sau đó lại lẩm bẩm:
- Ta là một chú rồng yêu hòa bình, chưa bao giờ thích chém chém giết giết…Sở Mặc lười trả lời nó, đi tới hướng cửa sổ bên mạn thuyền. Nhìn ra xa, vũ trụ tối đen ngoài kia sâu hun hút, vô số vì sao lóng lánh, hằng tinh sáng lên ánh hào quang rực rỡ chói mắt, giống như những viên minh châu được khảm trong vũ trụ.
Nhất thời, mọi người đều im lặng, trong vũ trụ mênh mông vô tận này quả thực ẩn chứa quá nhiều bảo vật cùng bí mật, sinh linh đã tới cảnh giới này là có thể rời khỏi mảnh đất của mình, phiêu du trong vũ trụ vô cùng rồi. Nhưng nếu để Ma tộc kéo tới, thì cho dù bọn họ có trốn đến tận rìa vũ trụ, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị tìm tới cửa. Khi ấy, lên trời xuống đất đều chẳng còn lối đi. Thực ra tất cả mọi người đều hiểu được điều đó, cho nên, chỉ cần không bị điên, thì tuyệt đối sẽ không hy vọng Ma tộc chân chính đổ bộ đến thế gian này.
Loại như Tần Thương và Huyết Ma lão tổ thuần túy chính là kẻ điên. Vì đạo của mình, bọn họ đã sớm vứt bỏ những tình cảm đáng ra một sinh linh phải có, giờ thì chẳng còn vướng bận điều gì, với bọn họ mà nói, chỉ cần bản thân được lợi, đâu thèm để ý tới thế giới rộng lớn này chìm trong tai họa?
Khu vực ngôi sao mà Huyết Ma lão tổ sinh sống chìm trong cô quạnh, khắp vòm trời đều bị phong ấn bởi một trận pháp thật lớn. Bất cứsinh linh nào chỉ cần tiến vào phạm vi trận pháp, thì Huyết Ma lão tổ đều sẽ cảm ứng được. Cho dù đó chỉ là một cánh chim bay, cũng chẳng thể thoát khỏi thần niệm của y.
Cho nên, dải ngân hà mênh mông này, đã hoàn toàn nằm trong sự giám sát của Huyết Ma lão tổ.
Tuy nhiên, hiện tại y đang không vui.