Thí Thiên Đao
Chương 1605: Thiên kiếp Đế Chủ (2)
Nhưng vấn đề là nơi Sở Mặc lựa chọn này thật quá thần kỳ. Trước giờ mọi người chưa từng bắt gặp nơi nào có tinh khí nồng đậm, nhưng cả ngôi sao lại hoang vắng trầm lặng như vậy.
Bên trên ngôi sao lớn.
Sở Mặc đứng giữa không trung, tóc dài xõa tung, một thân khí huyết ngập trời, hai hàng mày kiếm nhíu lại, ngẩng đầu nhìn mây thiên kiếp ùn ùn phía trên. Tâm trạng của hắn, cũng không thoải mái cho lắm. Cảnh giới Đế Chủ, thực ra lúc trên Thiên lộ hắn đã có khả năng đột phá rồi. Mọi thứ thuộc về lĩnh vực Đế Chủ hắn đều đã thuộc nằm lòng từ lâu. Nhưng hắn vẫn chưa lựa chọn chân chính bước vào cảnh giới này. Luôn luôn gia cố đạo cơ của bản thân.
Cho dù sau khi ra khỏi Thiên lộ, thời gian đầu khi phải đối mặt với sự trấn áp của cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, hắn cũng chưa từng dao động. Vẫn kiên trì, không ngừng đầm nền cảnh giới Chân Tiên.
Hắn bỏ công, là được đền đáp. Sau khi lĩnh ngộ được một loại đạo hoàn toàn mới, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, hắn đã có thể thong dong ứng đối… nếu gặp phải cao thủ cảnh giới Chuẩn ChíTôn.
Hiện giờ, sự lĩnh ngộ của hắn đối với cấp độ Chân Tiên đã bão hòa rồi, tiếp tục củng cố nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cho nên, vào thời điểm này, cho dù không cần phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm gì, Sở Mặc cũng sẽ cân nhắc tới việc độ kiếp Đế Chủ.
Tinh khí ẩn chứa trong ngôi sao lớn khiến ngay cả Sở Mặc cũng phải giật mình. Suốt chặng đường, hắn không ngừng dùng thuật Vọng Khí để quan sát, khi đưa mắt đến chòm sao này, ngay cả biển tinh thần của Sở Mặc cũng bị chấn động lây. Rất khó tưởng tượng, bên trong một ngôi sao to lớn nhưng hoang vu thế kia, lại chứa đựng lượng tinh khí kinh người như vậy.
Cho nên, Sở Mặc trực tiếp chọn lựa nơi này.
Mây thiên kiếp trên bầu trời có chút quá nặng nề, uy lực của sấm sét thiên kiếp hình như cũng quá lớn.
Điều này hoàn toàn khác với những thiên kiếp Đế Chủ mà Sở Mặc từng gặp.
Cho dù là trên Thiên lộ, loại thiên kiếp khủng bố kia so với lúc nàycũng kém hơn rất nhiều.
Vấn đề nằm ở đâu? Là vì tinh khí trên ngôi sao này quá đậm? Trực tiếp tấn công mây thiên kiếp mà gây nên? Hay là bởi tự mình?
Sở Mặc cảm thấy tám chín phần mười là tại mình.
Đạo của hắn hoàn toàn khác với những người khác, chỉ dựa vào cảnh giới của mình thôi cũng đã chênh lệch tới mức khó lòng tưởng tượng rồi. Khắp đại vực Viêm Hoàng, có Chân Tiên nào đánh thắng được cả Chuẩn Chí Tôn chưa? Cho nên, thiên kiếp mà hắn phải đối mặt, hoàn toàn mạnh hơn thiên kiếp Đế Chủ bình thường cũng là hợp tình hợp lý.
Những người đứng xem từ xa cũng đã nhận ra được sự kỳ lạ của thiên kiếp này rồi.
Ông già ngậm tẩu nghiêm túc một cách dị thường, nói:
- Thiên kiếp của thiếu gia, có chút khác…
Người đàn ông trung niên gật gật đầu:
- Ta vẫn cảm thấy thiên kiếp mà chúng ta phải đối mặt đã đáng sợ lắm rồi. Không ngờ, so với thiên kiếp của thiếu gia thì vẫn còn kém xa.
- Cho nên hắn mới là thiếu gia…
Thiếu phụ xa xăm nói.
Nguyệt Khuynh Thành lại mặt đầy căng thẳng, trong ánh mắt mang theo âu lo đậm đặc.
Thiếu phụ thoáng nhìn qua Nguyệt Khuynh Thành, sau đó khẽ cười nói:
- Khuynh Thành, ngươi không cần phải lo, thiếu gia của chúng ta, nhất định có thể thoải mái vượt qua thiên kiếp.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn thiếu phụ có chút cảm kích, sau đó nhẹnhàng gật gật đầu.
Trên ngôi sao lớn kia, mây thiên kiếp vẫn không ngừng tụ lại, mà còn ngày càng dày thêm.
Răng rắc!
Lại là một cột sét bổ thẳng xuống.
Tinh khí mênh mông điên cuồng vọt vào trong cơ thể Sở Mặc, đánh thẳng tới những xiềng xích gông cùm của cảnh giới Đế Chủ bên trong hắn. Sở Mặc nhìn cột sét này, bỗng nhiên đấm ra một quyền, nhắm thẳng tới cột sét đó.
Uỳnh uỳnh!
Trên trời cao lập tức tuôn ra từng chuỗi nổ vang.
Cột sét thiên kiếp kia vậy mà bị một cú đấm của Sở Mặc đánh tan!
Tinh khí vô tận ẩn chứa trong sấm sét cũng đều bị Sở Mặc hấp thu.
Cuốn Duy Ngã trong tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý như một quyển chânngôn, chẳng những nhanh chóng vận hành bên trong cơ thể Sở Mặc, mà còn ngưng kết thành một trận pháp làm từ phù văn!
Đây là sự tu luyện tâm pháp đạt tới cảnh giới tối cao, mới làm được mức giải phóng tâm pháp ra bên ngoài!
Ầm ầm!
Giữa đám mây thiên kiếp vô cùng nặng nề kia, thiên đạo như đang nổi giận, phát ra tiếng vang ù ù. Một luồng hơi thở khiến cho người ta phải run rẩy tràn từ trong đám mây thiên kiếp ra. Đó là một hơi thở như diệt thế. Giữa tầng mây thật dày kia như đang nuôi dưỡng một cú đònđộng trời!
Sở Mặc hoàn toàn giải phóng khí huyết của bản thân ra bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên hắn phơi bày hết thực lực của bản thân. Lúc trước cho dù phải đối mặt với Chuẩn Chí Tôn, hắn cũng chưa từng tùy tiện phô ra như vậy.
- Khí thế kia, đến Chuẩn Chí Tôn cũng không thể làm được… mà thiếu gia, hắn mới bây lớn chứ?
Ông già ngậm tẩu thuốc híp híp mắt, xem như y rốt cuộc đã thấy được thực lực chân chính của thiếu gia rồi. Khó trách có thể giết được cả Chuẩn Chí Tôn trên Thiên giới, khó trách còn trẻ vậy mà đã trở thànhmột tay cự phách. Thực lực này thật sự khiến cho kẻ khác phải trợn mắt há miệng.
Quá hùng mạnh rồi!
Lúc này, một móng vuốt rồng đột nhiên thò từ trong đám mây thiên kiếp vô cùng nặng nề kia ra.
Đó là một móng vuốt rồng cực lớn màu xanh, dường như được đúc thành từ đồng thau kim loại vậy, bên trên tràn đầy cảm giác sức mạnh. Từng lớp vảy sắp hàng chỉnh tề, mỗi chiếc vảy đều chiếu xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Vuốt rồng giống như những lưỡi dao bén ngót, sắc nhọn vôcùng.
Trực tiếp vồ lấy Sở Mặc.
Đoàn người đứng trên thuyền chiến đều giật mình tới mức trợn mắt há miệng, gần như đều ngay đơ ra.
- Đây là thiên kiếp sao?
Trong mắt mọi người toát lên vẻ kinh ngạc vô tận, tất cả đều ngẩn ngơ, nhìn vuốt rồng màu xanh khủng bố đang thò từ tầng mây dày đặc ra.
Mây thiên kiếp thực sự quá dày rồi, còn chồng tầng tầng lớp lớp trên trời cao nữa, nhưng cho dù có dày hơn, cũng không ai phát hiện conrồng kia xuất hiện tại đó khi nào. Hơn nữa… đó rốt cuộc là rồng, hay là một thứ gì khác?
Trên Thiên giới, sinh linh thuộc họ rồng rất nhiều, nhưng loài rồng chân chính lại chưa có ai từng gặp. Cũng có vài người từng gặp sinh linh chẳng khác rồng chút nào, thân dài vạn trượng, đầu sừng nanh vuốt. Nhưng đó cũng không phải là rồng thật, chúng chỉ là những sinh linh có pha tạp máu của rồng, là họ hàng cực gần với loài rồng mà thôi.
Bên trên ngôi sao lớn.
Sở Mặc đứng giữa không trung, tóc dài xõa tung, một thân khí huyết ngập trời, hai hàng mày kiếm nhíu lại, ngẩng đầu nhìn mây thiên kiếp ùn ùn phía trên. Tâm trạng của hắn, cũng không thoải mái cho lắm. Cảnh giới Đế Chủ, thực ra lúc trên Thiên lộ hắn đã có khả năng đột phá rồi. Mọi thứ thuộc về lĩnh vực Đế Chủ hắn đều đã thuộc nằm lòng từ lâu. Nhưng hắn vẫn chưa lựa chọn chân chính bước vào cảnh giới này. Luôn luôn gia cố đạo cơ của bản thân.
Cho dù sau khi ra khỏi Thiên lộ, thời gian đầu khi phải đối mặt với sự trấn áp của cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, hắn cũng chưa từng dao động. Vẫn kiên trì, không ngừng đầm nền cảnh giới Chân Tiên.
Hắn bỏ công, là được đền đáp. Sau khi lĩnh ngộ được một loại đạo hoàn toàn mới, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, hắn đã có thể thong dong ứng đối… nếu gặp phải cao thủ cảnh giới Chuẩn ChíTôn.
Hiện giờ, sự lĩnh ngộ của hắn đối với cấp độ Chân Tiên đã bão hòa rồi, tiếp tục củng cố nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cho nên, vào thời điểm này, cho dù không cần phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm gì, Sở Mặc cũng sẽ cân nhắc tới việc độ kiếp Đế Chủ.
Tinh khí ẩn chứa trong ngôi sao lớn khiến ngay cả Sở Mặc cũng phải giật mình. Suốt chặng đường, hắn không ngừng dùng thuật Vọng Khí để quan sát, khi đưa mắt đến chòm sao này, ngay cả biển tinh thần của Sở Mặc cũng bị chấn động lây. Rất khó tưởng tượng, bên trong một ngôi sao to lớn nhưng hoang vu thế kia, lại chứa đựng lượng tinh khí kinh người như vậy.
Cho nên, Sở Mặc trực tiếp chọn lựa nơi này.
Mây thiên kiếp trên bầu trời có chút quá nặng nề, uy lực của sấm sét thiên kiếp hình như cũng quá lớn.
Điều này hoàn toàn khác với những thiên kiếp Đế Chủ mà Sở Mặc từng gặp.
Cho dù là trên Thiên lộ, loại thiên kiếp khủng bố kia so với lúc nàycũng kém hơn rất nhiều.
Vấn đề nằm ở đâu? Là vì tinh khí trên ngôi sao này quá đậm? Trực tiếp tấn công mây thiên kiếp mà gây nên? Hay là bởi tự mình?
Sở Mặc cảm thấy tám chín phần mười là tại mình.
Đạo của hắn hoàn toàn khác với những người khác, chỉ dựa vào cảnh giới của mình thôi cũng đã chênh lệch tới mức khó lòng tưởng tượng rồi. Khắp đại vực Viêm Hoàng, có Chân Tiên nào đánh thắng được cả Chuẩn Chí Tôn chưa? Cho nên, thiên kiếp mà hắn phải đối mặt, hoàn toàn mạnh hơn thiên kiếp Đế Chủ bình thường cũng là hợp tình hợp lý.
Những người đứng xem từ xa cũng đã nhận ra được sự kỳ lạ của thiên kiếp này rồi.
Ông già ngậm tẩu nghiêm túc một cách dị thường, nói:
- Thiên kiếp của thiếu gia, có chút khác…
Người đàn ông trung niên gật gật đầu:
- Ta vẫn cảm thấy thiên kiếp mà chúng ta phải đối mặt đã đáng sợ lắm rồi. Không ngờ, so với thiên kiếp của thiếu gia thì vẫn còn kém xa.
- Cho nên hắn mới là thiếu gia…
Thiếu phụ xa xăm nói.
Nguyệt Khuynh Thành lại mặt đầy căng thẳng, trong ánh mắt mang theo âu lo đậm đặc.
Thiếu phụ thoáng nhìn qua Nguyệt Khuynh Thành, sau đó khẽ cười nói:
- Khuynh Thành, ngươi không cần phải lo, thiếu gia của chúng ta, nhất định có thể thoải mái vượt qua thiên kiếp.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn thiếu phụ có chút cảm kích, sau đó nhẹnhàng gật gật đầu.
Trên ngôi sao lớn kia, mây thiên kiếp vẫn không ngừng tụ lại, mà còn ngày càng dày thêm.
Răng rắc!
Lại là một cột sét bổ thẳng xuống.
Tinh khí mênh mông điên cuồng vọt vào trong cơ thể Sở Mặc, đánh thẳng tới những xiềng xích gông cùm của cảnh giới Đế Chủ bên trong hắn. Sở Mặc nhìn cột sét này, bỗng nhiên đấm ra một quyền, nhắm thẳng tới cột sét đó.
Uỳnh uỳnh!
Trên trời cao lập tức tuôn ra từng chuỗi nổ vang.
Cột sét thiên kiếp kia vậy mà bị một cú đấm của Sở Mặc đánh tan!
Tinh khí vô tận ẩn chứa trong sấm sét cũng đều bị Sở Mặc hấp thu.
Cuốn Duy Ngã trong tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý như một quyển chânngôn, chẳng những nhanh chóng vận hành bên trong cơ thể Sở Mặc, mà còn ngưng kết thành một trận pháp làm từ phù văn!
Đây là sự tu luyện tâm pháp đạt tới cảnh giới tối cao, mới làm được mức giải phóng tâm pháp ra bên ngoài!
Ầm ầm!
Giữa đám mây thiên kiếp vô cùng nặng nề kia, thiên đạo như đang nổi giận, phát ra tiếng vang ù ù. Một luồng hơi thở khiến cho người ta phải run rẩy tràn từ trong đám mây thiên kiếp ra. Đó là một hơi thở như diệt thế. Giữa tầng mây thật dày kia như đang nuôi dưỡng một cú đònđộng trời!
Sở Mặc hoàn toàn giải phóng khí huyết của bản thân ra bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên hắn phơi bày hết thực lực của bản thân. Lúc trước cho dù phải đối mặt với Chuẩn Chí Tôn, hắn cũng chưa từng tùy tiện phô ra như vậy.
- Khí thế kia, đến Chuẩn Chí Tôn cũng không thể làm được… mà thiếu gia, hắn mới bây lớn chứ?
Ông già ngậm tẩu thuốc híp híp mắt, xem như y rốt cuộc đã thấy được thực lực chân chính của thiếu gia rồi. Khó trách có thể giết được cả Chuẩn Chí Tôn trên Thiên giới, khó trách còn trẻ vậy mà đã trở thànhmột tay cự phách. Thực lực này thật sự khiến cho kẻ khác phải trợn mắt há miệng.
Quá hùng mạnh rồi!
Lúc này, một móng vuốt rồng đột nhiên thò từ trong đám mây thiên kiếp vô cùng nặng nề kia ra.
Đó là một móng vuốt rồng cực lớn màu xanh, dường như được đúc thành từ đồng thau kim loại vậy, bên trên tràn đầy cảm giác sức mạnh. Từng lớp vảy sắp hàng chỉnh tề, mỗi chiếc vảy đều chiếu xạ ra ánh sáng lạnh lẽo. Vuốt rồng giống như những lưỡi dao bén ngót, sắc nhọn vôcùng.
Trực tiếp vồ lấy Sở Mặc.
Đoàn người đứng trên thuyền chiến đều giật mình tới mức trợn mắt há miệng, gần như đều ngay đơ ra.
- Đây là thiên kiếp sao?
Trong mắt mọi người toát lên vẻ kinh ngạc vô tận, tất cả đều ngẩn ngơ, nhìn vuốt rồng màu xanh khủng bố đang thò từ tầng mây dày đặc ra.
Mây thiên kiếp thực sự quá dày rồi, còn chồng tầng tầng lớp lớp trên trời cao nữa, nhưng cho dù có dày hơn, cũng không ai phát hiện conrồng kia xuất hiện tại đó khi nào. Hơn nữa… đó rốt cuộc là rồng, hay là một thứ gì khác?
Trên Thiên giới, sinh linh thuộc họ rồng rất nhiều, nhưng loài rồng chân chính lại chưa có ai từng gặp. Cũng có vài người từng gặp sinh linh chẳng khác rồng chút nào, thân dài vạn trượng, đầu sừng nanh vuốt. Nhưng đó cũng không phải là rồng thật, chúng chỉ là những sinh linh có pha tạp máu của rồng, là họ hàng cực gần với loài rồng mà thôi.