Thí Thiên Đao
Chương 1594: Tiểu cầu kim loại (1)
Hổ Liệt còn thật sự nói:
- Ma tộc là địch nhân chung với tất cả Thiên Giới, Thiên Giới còn, Hổ tộc còn, Thiên Giới mất, Hổ tộc cũng sẽ mất.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc:
- Nhà của ta đã không còn, ta là tùy tùng của ngươi, ngươi nhất định phải mang theo ta. Muốn chết cũng là ta chết trước, ta tuyệt sẽ không chết sau ngươi.
Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành, hắn không muốn mang theo nàng, muốn nàng ở lại vườn Thiên Đạo.
Cuối cùng vẫn là Hồng Nguyệt hạ giọng nói:
- Mang theo nàng đi, trên đường cũng có thể ứng chiến cho nhau. Mang theo nàng, nhớ kỹ phải hoàn hảo không tổn hao gì mang nàng trở về.
Sở Mặc thở dài một tiếng, hắn hiểu được ý tứ của Hồng Nguyệt cô cô, nhưng chuyện này hắn sao có thể nắm trong tay? Ngay cả chính hắn… cũng không biết có thể trở về hay không.
Hiện tại điều duy nhất có thể dựa vào, chính là hy vọng Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương đoán không được hắn đã biết chỗ ẩn thân của Huyết Ma Lão Tổ! Nhưng loại khả năng này cũng cực kỳ nhỏ, bởi vì Hồ Điệp Tiên Tử biết chuyện này.
Sở Mặc cấp cho Lưu Vân một tin tức, báo cho nàng ta biết phải trốn đi một thời gian ngắn. Lưu Vân quả nhiên chưa trở về, lúc trước ở mảnh không gian Huyễn Thần Giới kia, Sở Mặc cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vân.
Hắn bao cho Lưu Phong một tin tức, giống như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.
Trong lòng Sở Mặc có chút lo lắng, nhưng lúc này đã không kịp đi tìm bọn họ, bởi vì Sở Thanh đã mang theo những người ở tổ địa Sở thị nhất mạch tới nơi này.
Nhìn thấy Sở Mặc, những người này đều nghiêm túc khom người thi lễ:
- Bái kiến thiếu gia!
Sở Mặc nhìn đám người kia, có người đàn ông trung niên, có đám người tráng niên, có xuân cô ngây ngô, có thiếu phụ xinh đẹp, còn có lão già ngậm ống thuốc. Ở trên người bọn họ vẫn tản ra khí tức nông thôn chất phác, ánh mắt của bọn họ cũng đơn thuần chất phác như trước.
Nếu chỉ nhìn những điều này, thật sự sẽ cho rằng bọn họ là một đám nông dân mộc mạc, không khác gì với phàm nhân.
Nhưng trên người của bọn họ đều mang theo tổn thương.
Tổn thương rất nghiêm trọng!
Người đàn ông trung niên ban đầu vốn là người tràn đầy huyết khí, tuy rằng hắn cực lực che giấu thương thế của mình trước mặt Sở Mặc, nhưng Sở Mặc thậm chí không cần dùng Thương Khung Thần Giám liền có thể cảm giác được hắn suy yếu và mệt mỏi.
Thiếu phủ trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng nhìn Sở Mặc, nhưng trên thực tế ám thương trong cơ thể nàng còn nặng hơn so với người đàn ông trung niên.
Bởi vì mỗi một lần chiến đấu nàng đều là xông lên trước nhất!
Tiểu tử tráng niên và lão già ngậm ống thuốc, những người này đều cố gắng biểu hiện mình không có việc gì trước mặt Sở Mặc và những người khác.
Nhưng thương thế trên người bọn hắn căn bản áp chế không nổi. Nhắc nhở Sở Mặc cũng nhắc nhở mọi người, bọn họ trong khoảng thời gian này đã trải qua chiến đấu thảm thiết như thế nào.
Trong khoảng thời gian này vẫn chưa có tin tức của đám người kia.
Thế cho nên rất nhiều người bên ngoài đều cảm thấy bọn họ có lẽ là đang tìm một tòa pháp trận cuối cùng, cũng có lẽ đã về tới tổ địa Sở thị nhất mạch. Một tòa pháp trận cuối cùng đám người bọn họ cũng không tìm được, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không nhàn rỗi!
Vẫn luôn chiến đấu!
Sở Mặc trấn ma, độ ma đám người kia, cũng đang diệt ma!
Lão nhân ngậm ống thuốc cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Nghe tiểu thư nói thiếu gia đã tìm được hang ổ của lão già kia?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta đoán một tòa pháp trận cuối cùng hẳn là cũng ở đó.
- Ở bên trong vậy chúng ta đi thôi, đến lúc đó đám người chúng ta ngăn hai người kia, thiếu gia phá trận được không?
Lão nhân ngậm ống thuốc dứt khoát nói lên phân công.
- Tổn thương trên người các người.
Sở Mặc nhìn lão nhân:
- Nhất định phải trị liệu một chút.
- Thiếu gia nơi đó không phải có rất nhiều đan dược cực phẩm sao? Mau lấy ra đi.
Thiếu phụ cũng không khách khí nói ra.
Sở Mặc rất thích loại cảm giác này, đám người trước mắt đã xem như là nhân vật trọng yếu nhất Sở thị nhất mạch. Bọn hắn càng không khách khí với hắn, trong lòng của hắn lại càng ấm áp.
Bởi vì đây là phương thức người một nhà nên có.
Sở Mặc trực tiếp lấy ra đại lượng đan dược, hắn thậm chí còn tìm Phong Quân Tử cầu vài giọt bảo dịch tinh hoa.
Phong Quân Tử cũng không cự tuyệt, Cái Thế Hống vẫn ở bên cạnh Sở Mặc, đã báo cáo tất cả những gì Sở Mặc đã làm trong khoảng thời gian này với Phong Quân Tử và đám thuốc Hoàng Kiếm Lan.
Hiện giờ Sở Mặc muốn đi làm chuyện nguy hiểm nhất, trong lòng Phong Quân Tử và đám thuốc cực phẩm này cũng chỉ có khâm phục.
- Thiếu gia quả nhiên có tiền.
Thiếu phụ rạo rực nhân lấy đan dược Sở Mặc đưa ra, khí ánh mắt rơi xuống trên bảo dịch tinh hoa Phong Quân Tử dâng ra trong bàn tay Sở Mặc, nàng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt chấn động nói:
- Cái này là?
Lão nhân ngậm ống thuốc cũng sửng sốt, vẻ mặt không dám tin nhìn bảy tám giọt chất lỏng màu trắng nhàn nhạt trên bàn tay Sở Mặc.
Tổng cộng chỉ có bảy tám giọt chất lỏng màu trắng, mỗi một giọt nhìn qua đều chỉ như hạt đậu tương, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, quay tròn phía trên lòng bàn tay của Sở Mặc, phảng phất như có linh tính.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Đây là đại dược bảo dịch của Chí Tôn? Không, không đúng.
Chưa nói xong hắn liền lắc đầu, vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Đây là Chuẩn Thánh Dược?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, là Chuẩn Thánh Dược, dùng để khôi phục thương thể của mọi người hẳn là có thể.
Thiếu phục không kìm nổi dùng tay nâng trán nhìn Sở Mặc, vẻ mặt không biết nói gì:
- Thiếu gia lời này có thể nói sao? Cái này mà lại rất có thể?
Một tiểu tử cường tráng nhỏ giọng nói thầm:
- Hơi lãng phí loại bảo dịch này, có thể luyện chế ra thuốc trường sinh đấy.
Lão nhân ngậm ống thuốc liếc mắt nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn thoáng qua mọi người:
- Nếu là một mảnh tâm ý của thiếu gia, vậy mọi người cứ nhận đi!
Mọi người cùng hoan hô, tất cả đều mang vẻ mặt hưng phấn vây quanh, đầu tiên là cảm tạ Sở Mặc, sau đó lại thật cẩn thận lấy từng giọt tinh hoa bảo dịch Chuẩn Thánh Dược.
Đến cuối cùng mỗi người đều dùng một giọt. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn trên mặt bọn họ, trong lòng Sở Mặc cảm thán.
- Ma tộc là địch nhân chung với tất cả Thiên Giới, Thiên Giới còn, Hổ tộc còn, Thiên Giới mất, Hổ tộc cũng sẽ mất.
Nguyệt Khuynh Thành nhìn Sở Mặc:
- Nhà của ta đã không còn, ta là tùy tùng của ngươi, ngươi nhất định phải mang theo ta. Muốn chết cũng là ta chết trước, ta tuyệt sẽ không chết sau ngươi.
Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành, hắn không muốn mang theo nàng, muốn nàng ở lại vườn Thiên Đạo.
Cuối cùng vẫn là Hồng Nguyệt hạ giọng nói:
- Mang theo nàng đi, trên đường cũng có thể ứng chiến cho nhau. Mang theo nàng, nhớ kỹ phải hoàn hảo không tổn hao gì mang nàng trở về.
Sở Mặc thở dài một tiếng, hắn hiểu được ý tứ của Hồng Nguyệt cô cô, nhưng chuyện này hắn sao có thể nắm trong tay? Ngay cả chính hắn… cũng không biết có thể trở về hay không.
Hiện tại điều duy nhất có thể dựa vào, chính là hy vọng Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương đoán không được hắn đã biết chỗ ẩn thân của Huyết Ma Lão Tổ! Nhưng loại khả năng này cũng cực kỳ nhỏ, bởi vì Hồ Điệp Tiên Tử biết chuyện này.
Sở Mặc cấp cho Lưu Vân một tin tức, báo cho nàng ta biết phải trốn đi một thời gian ngắn. Lưu Vân quả nhiên chưa trở về, lúc trước ở mảnh không gian Huyễn Thần Giới kia, Sở Mặc cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vân.
Hắn bao cho Lưu Phong một tin tức, giống như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.
Trong lòng Sở Mặc có chút lo lắng, nhưng lúc này đã không kịp đi tìm bọn họ, bởi vì Sở Thanh đã mang theo những người ở tổ địa Sở thị nhất mạch tới nơi này.
Nhìn thấy Sở Mặc, những người này đều nghiêm túc khom người thi lễ:
- Bái kiến thiếu gia!
Sở Mặc nhìn đám người kia, có người đàn ông trung niên, có đám người tráng niên, có xuân cô ngây ngô, có thiếu phụ xinh đẹp, còn có lão già ngậm ống thuốc. Ở trên người bọn họ vẫn tản ra khí tức nông thôn chất phác, ánh mắt của bọn họ cũng đơn thuần chất phác như trước.
Nếu chỉ nhìn những điều này, thật sự sẽ cho rằng bọn họ là một đám nông dân mộc mạc, không khác gì với phàm nhân.
Nhưng trên người của bọn họ đều mang theo tổn thương.
Tổn thương rất nghiêm trọng!
Người đàn ông trung niên ban đầu vốn là người tràn đầy huyết khí, tuy rằng hắn cực lực che giấu thương thế của mình trước mặt Sở Mặc, nhưng Sở Mặc thậm chí không cần dùng Thương Khung Thần Giám liền có thể cảm giác được hắn suy yếu và mệt mỏi.
Thiếu phủ trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng nhìn Sở Mặc, nhưng trên thực tế ám thương trong cơ thể nàng còn nặng hơn so với người đàn ông trung niên.
Bởi vì mỗi một lần chiến đấu nàng đều là xông lên trước nhất!
Tiểu tử tráng niên và lão già ngậm ống thuốc, những người này đều cố gắng biểu hiện mình không có việc gì trước mặt Sở Mặc và những người khác.
Nhưng thương thế trên người bọn hắn căn bản áp chế không nổi. Nhắc nhở Sở Mặc cũng nhắc nhở mọi người, bọn họ trong khoảng thời gian này đã trải qua chiến đấu thảm thiết như thế nào.
Trong khoảng thời gian này vẫn chưa có tin tức của đám người kia.
Thế cho nên rất nhiều người bên ngoài đều cảm thấy bọn họ có lẽ là đang tìm một tòa pháp trận cuối cùng, cũng có lẽ đã về tới tổ địa Sở thị nhất mạch. Một tòa pháp trận cuối cùng đám người bọn họ cũng không tìm được, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không nhàn rỗi!
Vẫn luôn chiến đấu!
Sở Mặc trấn ma, độ ma đám người kia, cũng đang diệt ma!
Lão nhân ngậm ống thuốc cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Nghe tiểu thư nói thiếu gia đã tìm được hang ổ của lão già kia?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta đoán một tòa pháp trận cuối cùng hẳn là cũng ở đó.
- Ở bên trong vậy chúng ta đi thôi, đến lúc đó đám người chúng ta ngăn hai người kia, thiếu gia phá trận được không?
Lão nhân ngậm ống thuốc dứt khoát nói lên phân công.
- Tổn thương trên người các người.
Sở Mặc nhìn lão nhân:
- Nhất định phải trị liệu một chút.
- Thiếu gia nơi đó không phải có rất nhiều đan dược cực phẩm sao? Mau lấy ra đi.
Thiếu phụ cũng không khách khí nói ra.
Sở Mặc rất thích loại cảm giác này, đám người trước mắt đã xem như là nhân vật trọng yếu nhất Sở thị nhất mạch. Bọn hắn càng không khách khí với hắn, trong lòng của hắn lại càng ấm áp.
Bởi vì đây là phương thức người một nhà nên có.
Sở Mặc trực tiếp lấy ra đại lượng đan dược, hắn thậm chí còn tìm Phong Quân Tử cầu vài giọt bảo dịch tinh hoa.
Phong Quân Tử cũng không cự tuyệt, Cái Thế Hống vẫn ở bên cạnh Sở Mặc, đã báo cáo tất cả những gì Sở Mặc đã làm trong khoảng thời gian này với Phong Quân Tử và đám thuốc Hoàng Kiếm Lan.
Hiện giờ Sở Mặc muốn đi làm chuyện nguy hiểm nhất, trong lòng Phong Quân Tử và đám thuốc cực phẩm này cũng chỉ có khâm phục.
- Thiếu gia quả nhiên có tiền.
Thiếu phụ rạo rực nhân lấy đan dược Sở Mặc đưa ra, khí ánh mắt rơi xuống trên bảo dịch tinh hoa Phong Quân Tử dâng ra trong bàn tay Sở Mặc, nàng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt chấn động nói:
- Cái này là?
Lão nhân ngậm ống thuốc cũng sửng sốt, vẻ mặt không dám tin nhìn bảy tám giọt chất lỏng màu trắng nhàn nhạt trên bàn tay Sở Mặc.
Tổng cộng chỉ có bảy tám giọt chất lỏng màu trắng, mỗi một giọt nhìn qua đều chỉ như hạt đậu tương, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, quay tròn phía trên lòng bàn tay của Sở Mặc, phảng phất như có linh tính.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Đây là đại dược bảo dịch của Chí Tôn? Không, không đúng.
Chưa nói xong hắn liền lắc đầu, vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Đây là Chuẩn Thánh Dược?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, là Chuẩn Thánh Dược, dùng để khôi phục thương thể của mọi người hẳn là có thể.
Thiếu phục không kìm nổi dùng tay nâng trán nhìn Sở Mặc, vẻ mặt không biết nói gì:
- Thiếu gia lời này có thể nói sao? Cái này mà lại rất có thể?
Một tiểu tử cường tráng nhỏ giọng nói thầm:
- Hơi lãng phí loại bảo dịch này, có thể luyện chế ra thuốc trường sinh đấy.
Lão nhân ngậm ống thuốc liếc mắt nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn thoáng qua mọi người:
- Nếu là một mảnh tâm ý của thiếu gia, vậy mọi người cứ nhận đi!
Mọi người cùng hoan hô, tất cả đều mang vẻ mặt hưng phấn vây quanh, đầu tiên là cảm tạ Sở Mặc, sau đó lại thật cẩn thận lấy từng giọt tinh hoa bảo dịch Chuẩn Thánh Dược.
Đến cuối cùng mỗi người đều dùng một giọt. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn trên mặt bọn họ, trong lòng Sở Mặc cảm thán.