Thí Thiên Đao
Chương 1574: Ba lão tổ ra tay
Người này có lai lịch thế nào đây? Bốn người thấy thật khó hiểu.
- Ta là Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn mấy người, sau đó nhìn chăm chăm Tần Thu nói:
- Nếu bây giờ ngươi có thể liên hệ với Đinh Linh ta nghĩ lão sẽ cho ngươi biết ta là người thế nào. Đinh Linh là ai? Mặc dù cái tên này khá xa lạ với nhiều vãn bối trẻ tuổi ở Thiên giới nhưng nó lại ghi dấu ấn trong ký ức của những tu sĩ già cả.
Người này từng là một trong những thiên tài nổi trội nhất của Thiên giới, sau lại nhập ma, thiếu chút nữa thống trị toàn bộ Thiên giới. Vì bị nhóm lão bối liên hợp tấn công mới bỏ trốn, đã không xuất hiện rất lâu rồi.
Về sau lão được nhắc đến với cái tên Huyết Ma Lão Tổ. Sao Tần Thu lại có quan hệ với lão được chứ? Tam tổ nhìn Tần Thu, hy vọng lão có thể giải thích gì đó. Tần Thu lạnh lùng nói:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Sở Mặc cười cười, sau đó ra tay kết ấn. Sắc mặt của Tần Thu thay đổi ngay lập tức, lão còn có suy nghĩ hành lễ cho Sở Mặc.
Dấu ấn Sở Mặc vừa làm là dấu hiệu đại diện cho người có thân phận tôn quý trong Ma tộc, cũng là lễ tiết ở cấp độ cao nhất. Bất luận Ma tộc nào nhìn thấy đều phải hành lễ.
Hơn nữa, loại kết ấn này ẩn chứa sức mạnh của Ma tộc, nếu người Ma tộc gặp không hành lễ sẽ bị phản phệ. Tần Thu hoảng sợ. Theo bản năng lão nghĩ Sở Mặc là Ma tộc cao cấp hơn Đinh Linh nhưng lại thấy không đúng. Người này rõ ràng là một tu sĩ nhân loại mà.
Mặc lão trở nên dữ tợn:
- Tiểu súc sinh, hóa ra ngươi là người của Ma tộc à.
Ba lão tổ không dễ bị lừa như vậy. Tuy bọn họ không biết lễ nghi của Ma tộc nhưng họ biết ai đang nói dối. Tuy Tần Thu có vẻ thẳng thắn nhưng rõ ràng thái độ có vấn đề.
Người thanh niên Sở Mặc này nhìn qua có vẻ hơi cố tình gây sựnhưng lời nói rất có lý, lại thong dong bình tĩnh. Bọn họ tự hỏi, chẳng lẽ Sở Mặc ăn no rỗi việc lại đi trêu chọc bốn Chuẩn Chí Tôn ư? Hắn nghĩ mình vô địch chắc?
- Tần Thu, Sở Mặc đạo hữu nói thật đúng không?
Thanh âm của Tần Liệt Dương hơi run.
Không phải tất cả đại năng đều lạnh lùng vô tình, không quan tâm tới gia tộc của mình. Tần Liệt Dương rất để tâm đến Tần gia nếu không đến cảnh giới này cũng không nhất thiết ở lại gia tộc làm gì. Tam liệt lão tổ vẫn còn ở lại chỉ vì muốn thủ hộ Tần gia thôi. Trong mắt Tần Liệt Tinh và Tần Liệt Thủy nhìn Tần Thu đầy tức giận.
Tần Thu trầm mặc một chút mới nói:
- Thật có lỗi…
- Ngươi…
Tần Liệt Dương tức hộc máu.
Có thể làm một Chuẩn Chí Tôn tức hộc máu, về mặt nào đó cũng có thể coi là người tài rồi. Tần Liệt Dương khá hung ác, ông lập tức muốn ra tay với Tần Thu nhưng bị Tần Liệt Thủy ngăn cản.
- Nhị ca, sự việc còn chưa rõ ràng mà.
- Còn muốn nói gì nữa? Chẳng lẽ tam đệ không biết sau khi nó nhập ma sẽ liên lụy tất cả tộc nhan của Tần gia sao? Hiện tại không biết sâu trong linh hồn chúng có bị khắc dấu ấn của Ma tộc hay không? Rõ ràng là nó muốn hại chết tất cả Tần gia. Tần Thu, ngươi là đồ súc sinh!
Tần Liệt Tinh tức giận rống lên.
Tần Thu chợt ngẩng đầu nói với tam tổ:
- Ma tộc giáng lêm Thiên giới là việc không thể ngăn cản. Ma tộccó rất nhiều Chí Tôn, còn Nhân tộc thì sao? Đến lúc đó, Ma tộc sẽ là chúa tể mảnh đất này. Ngoại trừ việc nhập ma, chúng ta còn lựa chọn nào khác đâu?
Tần Thu căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Khi Ma Chủ đến, loại người như ngươi sẽ bị thanh trừ đầu tiên.
- Tần Thu, ngươi không biết chuyện ngươi làm là đại nghịch bất đạo ư? Ở một kỷ nguyên trước, Tần gia đã có một phản đồ Chí Tôn khiến gia tộc hổ thẹn. Không ngờ ngươi lại còn muốn kéo theo cả gia tộc chôn cùng ngươi, ngươi không phải là người mà…
Tần Liệt Tinh gào thét. Động tĩnh bên này đã sớm khiến hco người ở cổ thành Tần gia chú ý. Giờ phút này, mặt họ tái nhợt, họ đã nghe được khá nhiều, kể cả lời của Tần Liệt Tinh. Bọn họ đã biết chân tướng sự việc.
Đây đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống. Vô số người đau đớn khóc lên. Dù thiện hay ác, bọn họ vẫn là người, không muốn biến thành một loại chủng tộc khác. Hai chữ nhập ma nghe có vẻ đơn giản nhưng mấy ai có thể vui vẻ chấp nhận chứ?
Sắc mặt Tần Thu cũng hoàn toàn lạnh xuống, lão nhìn Tần Liệt Tinh nói:
- Nhị tổ, chuyện đến nước này ngài có nói gì cũng vô ích. Việcnày do ta làm, ta nguyện một mình gánh chịu.
- Ngươi gánh cái con khỉ!
Vị lão tổ tiến vào Chuẩn Chí Tôn nhiều năm giờ bạo phát rồi. Con cháu bất hiếu cùng lắm thì khiến gia tộc đến bờ vực diệt vong. Nhưng Tần Thu lại cứng rắn đem cả gia tộc biến thành Ma tộc.
Tên khốn này đáng lăng trì xử tử.
- Ngươi là đồ khốn!
Tần Liệt Thủy vốn trầm tĩnh giờ cũng không nhịn được giận dữ. Tần Liệt Dương tức hộc máu, giờ không muốn nói gì thêm nữa, nhưng ông vẫn lạnh lùng nhìn Tần Thu nói:
- Ngươi tự sát đi, để ma chủng lăn ra đây, chúng ta sẽ trấn áp nó. Còn chuyện của gia tộc không liên quan đến ngươi. Nhanh lên đi, ta không muốn tự tay giết con cháu của mình.
Tần Thu là hậu nhân của Tần Liệt Dương.
Tần Thu như lợn chết không sợ nước sôi, lớn tiếng nói:
- Ta sẽ không tự sát, ta còn muốn đưa gia tộc đến thời kỳ huy hoàng.
- Không cần nhiều lời nữa, cứ trấn áp thôi.
Tần Liệt Tinh gào lên, trực tiếp xuất thủ.
Tần Liệt Tinh vừa ra tay, Tần Liệt Thủy cũng trực tiếp xuất thủ. Tần Liệt Dương do dự một chút, cũng xuất thủ theo.
Ba Chuẩn Chí Tôn cùng lên, dù Tần Thu có công lực cái thế, cảnh giới đỉnh cao cũng không đỡ được.
Ầm! Nhục thể của lão bị đánh nát, chia năm xẻ bảy. Một viên ma chủng mạnh hơn cả nguyên thần, bị phá bay ra. Nguyên thần của Tần Thu gào rú, không cam lòng rít gào, giương nanh múa vuốt muốn xông về chỗ Sở Mặc đang đứng ngoài.
Con ngươi Sở Mặc lóe lên, hừ lạnh:
- Muốn chết mà!
Một Chuẩn Chí Tôn hoàn hảo hắn còn giết được, hắn sợ gì một cái nguyên thần. Thí Thiên kêu loong coong, chém về phía nguyên thần của Tần Thu. Đao này đánh giống như đang chẻ củi vậy.
Ba vĩ lão tổ tả xung hữu đột muốn khống chế ma chủng đang chạy trốn. Nên đành trơ mắt nhìn nguyên thần của Tần Thu bị Sở Mặc chém làm đôi.
- Haiz…
Tần Liệt Dương thở dài.
Không hổ là Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao, dù nguyên thần bị chém thành hai khúc, Tần Thu vẫn còn sống, vẫn gào rú giãy dục, muốn hợp lại thành người. Sở Mặc nhìn hai nửa nguyên thần nói:
- Chắc Đinh Linh chưa nói cho ngươi, sau khi ma chủng phá thể mà ra, sẽ hút đi toàn bộ đạo hạnh của ngươi, trở thành chất dinh dưỡng cho chủ nân của ma chủng – chính là Đinh Linh.
- Ta là Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn mấy người, sau đó nhìn chăm chăm Tần Thu nói:
- Nếu bây giờ ngươi có thể liên hệ với Đinh Linh ta nghĩ lão sẽ cho ngươi biết ta là người thế nào. Đinh Linh là ai? Mặc dù cái tên này khá xa lạ với nhiều vãn bối trẻ tuổi ở Thiên giới nhưng nó lại ghi dấu ấn trong ký ức của những tu sĩ già cả.
Người này từng là một trong những thiên tài nổi trội nhất của Thiên giới, sau lại nhập ma, thiếu chút nữa thống trị toàn bộ Thiên giới. Vì bị nhóm lão bối liên hợp tấn công mới bỏ trốn, đã không xuất hiện rất lâu rồi.
Về sau lão được nhắc đến với cái tên Huyết Ma Lão Tổ. Sao Tần Thu lại có quan hệ với lão được chứ? Tam tổ nhìn Tần Thu, hy vọng lão có thể giải thích gì đó. Tần Thu lạnh lùng nói:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Sở Mặc cười cười, sau đó ra tay kết ấn. Sắc mặt của Tần Thu thay đổi ngay lập tức, lão còn có suy nghĩ hành lễ cho Sở Mặc.
Dấu ấn Sở Mặc vừa làm là dấu hiệu đại diện cho người có thân phận tôn quý trong Ma tộc, cũng là lễ tiết ở cấp độ cao nhất. Bất luận Ma tộc nào nhìn thấy đều phải hành lễ.
Hơn nữa, loại kết ấn này ẩn chứa sức mạnh của Ma tộc, nếu người Ma tộc gặp không hành lễ sẽ bị phản phệ. Tần Thu hoảng sợ. Theo bản năng lão nghĩ Sở Mặc là Ma tộc cao cấp hơn Đinh Linh nhưng lại thấy không đúng. Người này rõ ràng là một tu sĩ nhân loại mà.
Mặc lão trở nên dữ tợn:
- Tiểu súc sinh, hóa ra ngươi là người của Ma tộc à.
Ba lão tổ không dễ bị lừa như vậy. Tuy bọn họ không biết lễ nghi của Ma tộc nhưng họ biết ai đang nói dối. Tuy Tần Thu có vẻ thẳng thắn nhưng rõ ràng thái độ có vấn đề.
Người thanh niên Sở Mặc này nhìn qua có vẻ hơi cố tình gây sựnhưng lời nói rất có lý, lại thong dong bình tĩnh. Bọn họ tự hỏi, chẳng lẽ Sở Mặc ăn no rỗi việc lại đi trêu chọc bốn Chuẩn Chí Tôn ư? Hắn nghĩ mình vô địch chắc?
- Tần Thu, Sở Mặc đạo hữu nói thật đúng không?
Thanh âm của Tần Liệt Dương hơi run.
Không phải tất cả đại năng đều lạnh lùng vô tình, không quan tâm tới gia tộc của mình. Tần Liệt Dương rất để tâm đến Tần gia nếu không đến cảnh giới này cũng không nhất thiết ở lại gia tộc làm gì. Tam liệt lão tổ vẫn còn ở lại chỉ vì muốn thủ hộ Tần gia thôi. Trong mắt Tần Liệt Tinh và Tần Liệt Thủy nhìn Tần Thu đầy tức giận.
Tần Thu trầm mặc một chút mới nói:
- Thật có lỗi…
- Ngươi…
Tần Liệt Dương tức hộc máu.
Có thể làm một Chuẩn Chí Tôn tức hộc máu, về mặt nào đó cũng có thể coi là người tài rồi. Tần Liệt Dương khá hung ác, ông lập tức muốn ra tay với Tần Thu nhưng bị Tần Liệt Thủy ngăn cản.
- Nhị ca, sự việc còn chưa rõ ràng mà.
- Còn muốn nói gì nữa? Chẳng lẽ tam đệ không biết sau khi nó nhập ma sẽ liên lụy tất cả tộc nhan của Tần gia sao? Hiện tại không biết sâu trong linh hồn chúng có bị khắc dấu ấn của Ma tộc hay không? Rõ ràng là nó muốn hại chết tất cả Tần gia. Tần Thu, ngươi là đồ súc sinh!
Tần Liệt Tinh tức giận rống lên.
Tần Thu chợt ngẩng đầu nói với tam tổ:
- Ma tộc giáng lêm Thiên giới là việc không thể ngăn cản. Ma tộccó rất nhiều Chí Tôn, còn Nhân tộc thì sao? Đến lúc đó, Ma tộc sẽ là chúa tể mảnh đất này. Ngoại trừ việc nhập ma, chúng ta còn lựa chọn nào khác đâu?
Tần Thu căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Khi Ma Chủ đến, loại người như ngươi sẽ bị thanh trừ đầu tiên.
- Tần Thu, ngươi không biết chuyện ngươi làm là đại nghịch bất đạo ư? Ở một kỷ nguyên trước, Tần gia đã có một phản đồ Chí Tôn khiến gia tộc hổ thẹn. Không ngờ ngươi lại còn muốn kéo theo cả gia tộc chôn cùng ngươi, ngươi không phải là người mà…
Tần Liệt Tinh gào thét. Động tĩnh bên này đã sớm khiến hco người ở cổ thành Tần gia chú ý. Giờ phút này, mặt họ tái nhợt, họ đã nghe được khá nhiều, kể cả lời của Tần Liệt Tinh. Bọn họ đã biết chân tướng sự việc.
Đây đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống. Vô số người đau đớn khóc lên. Dù thiện hay ác, bọn họ vẫn là người, không muốn biến thành một loại chủng tộc khác. Hai chữ nhập ma nghe có vẻ đơn giản nhưng mấy ai có thể vui vẻ chấp nhận chứ?
Sắc mặt Tần Thu cũng hoàn toàn lạnh xuống, lão nhìn Tần Liệt Tinh nói:
- Nhị tổ, chuyện đến nước này ngài có nói gì cũng vô ích. Việcnày do ta làm, ta nguyện một mình gánh chịu.
- Ngươi gánh cái con khỉ!
Vị lão tổ tiến vào Chuẩn Chí Tôn nhiều năm giờ bạo phát rồi. Con cháu bất hiếu cùng lắm thì khiến gia tộc đến bờ vực diệt vong. Nhưng Tần Thu lại cứng rắn đem cả gia tộc biến thành Ma tộc.
Tên khốn này đáng lăng trì xử tử.
- Ngươi là đồ khốn!
Tần Liệt Thủy vốn trầm tĩnh giờ cũng không nhịn được giận dữ. Tần Liệt Dương tức hộc máu, giờ không muốn nói gì thêm nữa, nhưng ông vẫn lạnh lùng nhìn Tần Thu nói:
- Ngươi tự sát đi, để ma chủng lăn ra đây, chúng ta sẽ trấn áp nó. Còn chuyện của gia tộc không liên quan đến ngươi. Nhanh lên đi, ta không muốn tự tay giết con cháu của mình.
Tần Thu là hậu nhân của Tần Liệt Dương.
Tần Thu như lợn chết không sợ nước sôi, lớn tiếng nói:
- Ta sẽ không tự sát, ta còn muốn đưa gia tộc đến thời kỳ huy hoàng.
- Không cần nhiều lời nữa, cứ trấn áp thôi.
Tần Liệt Tinh gào lên, trực tiếp xuất thủ.
Tần Liệt Tinh vừa ra tay, Tần Liệt Thủy cũng trực tiếp xuất thủ. Tần Liệt Dương do dự một chút, cũng xuất thủ theo.
Ba Chuẩn Chí Tôn cùng lên, dù Tần Thu có công lực cái thế, cảnh giới đỉnh cao cũng không đỡ được.
Ầm! Nhục thể của lão bị đánh nát, chia năm xẻ bảy. Một viên ma chủng mạnh hơn cả nguyên thần, bị phá bay ra. Nguyên thần của Tần Thu gào rú, không cam lòng rít gào, giương nanh múa vuốt muốn xông về chỗ Sở Mặc đang đứng ngoài.
Con ngươi Sở Mặc lóe lên, hừ lạnh:
- Muốn chết mà!
Một Chuẩn Chí Tôn hoàn hảo hắn còn giết được, hắn sợ gì một cái nguyên thần. Thí Thiên kêu loong coong, chém về phía nguyên thần của Tần Thu. Đao này đánh giống như đang chẻ củi vậy.
Ba vĩ lão tổ tả xung hữu đột muốn khống chế ma chủng đang chạy trốn. Nên đành trơ mắt nhìn nguyên thần của Tần Thu bị Sở Mặc chém làm đôi.
- Haiz…
Tần Liệt Dương thở dài.
Không hổ là Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao, dù nguyên thần bị chém thành hai khúc, Tần Thu vẫn còn sống, vẫn gào rú giãy dục, muốn hợp lại thành người. Sở Mặc nhìn hai nửa nguyên thần nói:
- Chắc Đinh Linh chưa nói cho ngươi, sau khi ma chủng phá thể mà ra, sẽ hút đi toàn bộ đạo hạnh của ngươi, trở thành chất dinh dưỡng cho chủ nân của ma chủng – chính là Đinh Linh.