Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1556: Phong Hành Giả (1)



Những người này quả thực khóc không ra nước mắt, buồn bực muốn chết. Bởi vì chuyện này tuy là có thể trách móc sự vô lễ trước đây củaSở Mặc nhưng phản ứng của họ cũng đủ kịch liệt! Vừa tới đã muốn giết người.
Tài nghệ không bằng người, có thể trách được người ta sao? Chớ nói chi là trong lòng bọn họ đều biết rõ Sở Mặc đã vô cùng hạ thủ lưu tình (nương tay) rồi!
Không nghĩ tới Sở Mặc cùng đại trưởng lão sau khi đàm luận một lần, không biết đã đạt thành hiệp nghị gì mà lại trở về giúp bọn họ chữa thương. Điều này làm cho bọn họ có thể dùng hoan hô để diễn tả tâm tình của mình. Chỉ là vừa rồi vẫn là quan hệ đối địch, lại nói chuyện đó ra cũng chẳng vẻ vang gì, không có mặt mũi mà hoan hô, càng khôngbiết có nên cảm ơn Sở Mặc hay không. Cho nên cả đám trên mặt tràn đầy sự phức tạp, vô cùng rối rắm.
Cũng may Sở Mặc cũng không quá mức so đo chuyện này. Biết trong lòng họ đều rất mâu thuẫn nên trực tiếp ra tay, lần lượt thu hồi đạo của mình trên người họ.
Nói toạc ra, đây là một loại lực lượng quy luật, là đạo của Sở Mặc hình thành môt loại quy tắc ‘cắn giết’ nhập vào trong thân thể của họ, luôn phá đạo hạnh của những người họ.
Thế gian này không ít người có thể phóng ra quy tắc sát đạo kiểunày. Chuẩn Chí Tôn bình thường cũng có thể, thậm chí là một vài Đế Chủ bậc cao cũng có thể làm được. Nhưng sát đạo cường đại, khủng bố như vậy lại cực kỳ hiếm có. Có thể thu, phóng tự nhiên như thế lại gần như có một không hai.
Ít nhất Đồ Dũng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp! Ông ta thật ra đã nghe nói tới ở một đại kỷ nguyên thời xa xưa huy hoàng vô tận trước kia, những đại năng Chí Tôn cao thâm đến khó có thể đánh giá, có tài năng thông thiên vỹ địa... có thể làm được tới trình độ này.
Nhưng thanh niên nhìn qua mới 30 tuổi này không ngờ cũng có thể! Làm người ta cảm thấy khủng bố đến hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận là hắn chỉ là một tu sĩ Chân Tiên!
Nhìn vẻ mặt hời hợt của Sở Mặc, nhìn sắc mặt người bị thương dần thoải mái, Đồ Dũng chỉ thầm than trong lòng: Người trẻ tuổi như vậy tuyệt đối xứng với danh hiệu Cự phách! Ông ta thậm chí không thể dùng bốn chữ “Hậu sinh khả úy” để hình dung Sở Mặc được. Bởi vì đó không thích hợp. Sở Mặc tuyệt đối đã có được tư cách đứng ngang hàng với Chuẩn Chí Tôn như ông ta. Thậm chí sâu trong nội tâm, Đồ Dũng có cảm giác: Chỉ sợ không bao lâu nữa, mình ở trước mặt thanh niên này ngay cả tư cách đứng ngang hàng cũng không còn.
- Sở đạo hữu!
Đồ Dũng lại thay đổi cách xưng hô với Sở Mặc, khom người thi lễ:
- Đa tạ!
Sở Mặc đáp lễ:
- Đồ trưởng lão khách khí rồi, đây vốn là sai lầm của ta.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đây là phong cách đối nhân xử thế của Sở Mặc.
- Sở đạo hữu gọi ta là Đồ đạo hữu là được. Trước mặt Sở đạo hữu, ai xứng mà xưng trưởng lão cho được?
Đồ Dũng cũng gượng cười nói. Sở Mặc cười cười:
- Nào có khoa trương như vậy, Đồ trưởng lão là tiền bối...
- Sở đạo hữu đừng nên nói như vậy, nói thế ta sẽ vô cùng xấu hổ. Sở đạo hữu là tôn giả, vĩ nhân. Nếu bàn về bối phận chỉ sợ hiện giờ toàn bộ Thiên giới, người có thể cao hơn đạo hữu cũng không có mấy người. Cho nên gọi một tiếng đạo hữu vẫn là ta được lợi rồi.
Đồ Dũng khiêm tốn nói.
Những tu sĩ của Cổ Kiếm Phái bị thương cả đám đều ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không rõ vì sao đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Vì sao đại trưởng lão lại trở lên khách khí với thanh niên này như thế? Đồ Dũng đương nhiên sẽ không giải thích gì với bọn họ. Tiếp đó dẫn Sở Mặc tự mình sắp xếp cho Sở Mặc ở phòng khách cao cấp nhất trong Cổ Kiếm Phái, sau đó lại căn dặn phòng bếp làm một bàn thức ăn tinh xảo.
Đồ Dũng cũng không gọi những người khác mà chỉ có ông ta và Sở Mặc. Bởi vì có một số việc thật sự không tiện để người khác cùng nghe.
Đồ nhi thân thiết của đại trưởng lão Cổ Kiếm Phái không ngờ lại là huyết nô của Ma tộc, điều này nếu truyền đi quả thực kinh thế hãi tục! Nghe mà rợn cả người! Cho dù là bên trong Cổ Kiếm Phái chỉ sợ cũng rất khó chấp nhận được chuyện này.
- Đạo hữu, nếu... ta nói là nếu, đồ đệ kém cỏi kia của ta thật sự không chịu nghe khuyên bảo, nó một lòng muốn chạy thì nên làm gì bây giờ?
Mặt mày Đồ Dũng nhăn nhó bưng chén rượu lên. Thật ra ông ta giờ làm gì có tâm tư uống rượu? Sau khi thấy được sự thần thông của Sở Mặc đã gần như ký thác toàn bộ hy vọng vào trên người cự phách trẻ tuổi này.
- Ta cũng không muốn nói rõ với ông những cách thức vô nghĩa gì mà đại nghĩa diệt thân. Nhân phi thánh hiền, thật sự có thể làm được đại nghĩa diệt thân trên đời khó tìm, hơn nửa đều là bị ép buộc thôi.
Sở Mặc cười gượng nói:
- Cho nên nói chuyện thế này, nếu hắn không chịu quay đầu lại thật sự là có chút phiền phức. Điều này phải xem Đồ trưởng lão có bỏ được hay không.
- Hử?
Đồ Dũng khẽ nhướng mày. Ông ta nghe ra trong lời nói của Sở Mặc có hàm ý khác. Đoạn trước nói không có mấy người làm được việc đại nghĩa diệt thân, đoạn sau lại hỏi ông ta có bỏ được hay không. Điều này hiển nhiên không phải hỏi ông ta có đại nghĩa diệt thân được hay không. Ông ta nhìn Sở Mặc, vẻ mặt chân thành nói:
- Xin lắng tai nghe.
- Là như thế này, ta trước sau đều cảm thấy cho dù là bị Ma tộc cấy ma chủng vào thân thể, trở thành huyết nô cũng không chắc sẽ thật sự hoàn toàn khó giải. Chỉ là chúng ta không có ai có bản lĩnh cao minh như vậy mà thôi.
Sở Mặc nói.
- Đạo hữu quả nhiên là hiểu rất rõ về Ma tộc.
Đồ Dũng cảm thán một tiếng, sau đó nói:
- Đúng vậy, ta vẫn luôn cảm thấy cái đó hẳn có thể giải trừ, có lẽ chỉ có đại năng Chí Tôn chân chính mới có bản lĩnh đó. Nhưng hiện giờ ở nơi đây, muốn trở thành Chí Tôn...
Nói xong, Đồ Dũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Chỉ sợ cũng chỉ có đạo hữu ngài thôi.
Sở Mặc cười gượng lắc đầu:
- Ta cũng không nắm chắc, nhưng mà ta sẽ cố gắng nhanh chóng có thể đi tới được bước đó. Ta vừa mới hỏi ông có bỏ được hay không nhưng thật ra là muốn nói: nếu hắn đồng ý quay đầu, như vậy làm thế nào cũng tốt. Phong ấn một Chuẩn Chí Tôn tuy là rất khó nhưng cũng không phải không có cách.
Đồ Dũng gật đầu:
- Vâng, nhiều năm như vậy, Cổ Kiếm Phái cũng có chút dự trữ.
Sở Mặc cười cười thầm nghĩ: Cái gì mà có chút dự trữ, một môn phái tuy là chỉ có mấy trăm người nhưng đã truyền thừa từ mấy kỷ nguyên trước, nói có chút dự trữ, lừa ai chứ? Nhưng mà hắn cũng không vạch trần, tiếp tục nói:
Chương trước Chương tiếp
Loading...