Thí Thiên Đao
Chương 1463: Mang đi (1)
Thế giới của Thương Khung Thần Giám rất lớn, một ý nghĩ trongđầu Sở Mặc đã mở thẳng một hồ nước lớn trong Thương Khung Thần Giám.
Cái Thế Hống ở một bên mà trợn mắt há hốc mồm. Nó đương hiên biết tu sĩ nhân loại có nhẫn trữ vật, thậm chí loại không gian trữ vật này nó cũng có. Lợi dụng pháp tắc của không gian để tàng trữ vật phẩm và pháp khí mà thôi, không có gì đặc thù.
Nhưng nó chưa từng nghe nói có người lại có được loại không gian trữ vật chứa không gian kiểu này. Thấy tư thế Sở Mặc lấy hồ nước của Sở Mặc rõ ràng là muốn lấy đi rất nhiều nước của hồ. Không gian trữ vật của hắn rốt cục nhiều bao nhiêu? Cái Thế Hống sợ ngây người. Thậm chí nó nhớ tới một truyền thuyết: cảnh giới cao thâm có pháp lực vô cùng mạnh mẽ... không gian trữ vật của họ cơ bản là không phải không gian tầm thường mà là một tiểu thế giới! Trong tiểu thế giới đó thậm chí còn có vật sống sinh tồn.
Chẳng lẽ chủ nhân xấu bụng này của mình cũng có một tiểu thế giới như vậy?
Đúng lúc này, bời vì Sở Mặc liên hệ giữa Thương Khung Thần Giám với thế giới bên ngoài, Cái Thế Hống chợt cảm nhận được khí tức của Hoàng Kiếm Lan! Đó là một sức sống mãnh liệt!
Nó còn sống!
Hơn nữa không bị phong ấn!
Vẻ mặt Cái Thế Thống mang niềm vui bất ngờ nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc bỗng nhiên nói:
- Cái Thế Hống, ngươi nói xem, nếu ta có thể mang đi một cái hồ hoàn chỉnh, bản thể của ngươi không phải có thể vẫn được ở trong hồ này sao? Tuy là ngươi chưa nói nhưng ta có cảm giác bản thể của ngươiở trong hồ nước này hẳn là có lợi hơn.
- Mang đi cả cái hồ hoàn chỉnh?
Cái Thế Hống ngây ngốc nhìn cái hồ mênh mông như đại dương, liếc mắt nhìn không thấy bến bờ đâu, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Chủ nhân, ngài đang nghiêm túc đấy à?
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên, ngươi xem, hồ nước này vừa có thể cho bản thể của ngươi có chỗ an thân tốt nhất, còn có năng lực làm vũ khí nữa. Ngươi nói xem, chúng ta đặt nó trong địa bàn của mình, thiếp lập pháp trận cấm, sau đó để hồ nước chạy quanh lãnh địa của mình, ngay cả Chân Tiên cũng không dám dễ dàng xông tới nhỉ?
- ...
Cái Thế Hống hơi bối rối trừng mắt to như hạt châu nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:
- Hồ nước này có tác dụng lớn như vậy sao? Còn có thể dùng nhưvậy?
- Đây là chuyện đơn giản, là người thì đều nghĩ tới mà?
Sở Mặc có chút kinh ngạc nhìn nó.
- Ta không phải người.
Cái Thế Hống vẻ mặt buồn bực.
Sau đó nó trơ mắt nhìn hồ nước càng ngày càng nhỏ. Lúc này, bản thể của Cái Thế Hống cũng đã được nó triệu tập lên, bắt đầu thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng thu nhỏ lại thành một gốc cây cao ba thước, trên cây lóe lên bảo khí.
- Cha nuôi!
Một thanh âm mang theo niềm vui bất ngờ từ trong thế giới Thương Khung Thần Giám của Sở Mặc truyền tới.
Lúc này, Chí Tôn Đại Dược Hoàng Kiếm Lan cũng đã cảm nhận được khí tức của Cái Thế Hống, không nhịn được mà mừng như điên, hô lớn:
- Cha nuôi, cha có phải đã đánh bại được tiểu tử kia, giờ tới cứu con hay không?
Vẻ mặt Cái Thế Hống xấu hổ, thật cẩn thận nhìn sắc mặt bình tĩnh của Sở Mặc, sau đó tức giận nói:
- Nói bậy gì đấy? Cha nuôi phát hiện Sở công tử cốt cách thanh kỳ, thiên tư trác tuyệt, đã quyết định đi theo Sở công tử rồi. Về sau Sở công tử chính là Gia của con!
Trong thế giới của Thương Khung Thần Giám, Hoàng Kiếm Lan đang vô cùng hưng phấn cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nói gì.
Bên kia, Phong Quân Tử cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng vui sướng khi người ta gặp họa, thanh âm trong trẻo, vô cùng êm tai. Nhưng khiến Cái Thế Hống càng lúng túng. Ngược lại, nó không nhịn được châm chọc:
- Phong Quân Tử, ngươi có gì tốt mà cười chứ? Năm đó từ biệt, ngươi đi đầu kia của Thiên Lộ, vì sao chưa rời khỏi Thiên Lộ?
Sở Mặc khẽ nhướng đuôi lông mày, trong lòng vừa động, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ năm đó Phong Quân Tử cũng ở trên đoạn Thiên Lộ kia hay sao?
Phong Quân Tử nói trong thế giới của Thương Khung Thần Giám:
- Một đầu Thiên Lộ kia cũng không có cách gì có thể rời khỏi.
- Vì sao? Không phải tới cảnh giới Chí Tôn rồi là có thể tùy ý ra vào đoạn Thiên Lộ kia sao? Cái Thế Hống có chút bất ngờ.
Phong Quân Tử sâu kín nói:
- Ta cũng từng cho là vậy. Năm đó ta đi theo phong nhãn rời khỏi Thiên Lộ này, trong lòng tràn đầy suy nghĩ có thể thoát khỏi trói buộc của Thiên Lộ. Đến đó rồi mới phát hiện, có thể tùy ý ra vào Thiên Lộ chỉ có Chí Tôn nhân loại, ngay cả thú tu cũng không được. Cáp Cách Đạt Tư mãi cho đến khi chết già... cũng không thể ra khỏi đoạn Thiên Lộ kia.
- Cáp Cách Đạt Tư chết già?
Thanh âm của Cái Thế Hống mang theo vài phần thương cảm.
- Đúng vậy, ta dùng tinh hoa bảo dịch kéo dài tính mạng cho nó 3 đời, nhưng chung quy cũng không tránh được năm tháng.
Phong Quân Tử nhẹ nhàng nói.
Sở Mặc ở một bên hấp thu chỗ nước trong hồ, một bên nghe đối thoại giữa Phong Quân Tử và Cái Thế Hống, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên. Xem ra thổ dân của Thiên Lộ cũng có không ít chuyện xưa đây.
Lúc này, Cái Thế Hống giải thích cho Sở Mặc:
- Cáp Cách Đạt Tư là một cái hồ lúc trước Thiên Lộ chưa sửa quy tắc đã có, là một lão Chí Tôn đạo hạnh cực kỳ cao thâm. Sau khi quy tắcphát sinh sự thay đổi, nó nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới trở lại đầu kia, ta vẫn cho là nó sớm đã rời khỏi Thiên Lộ đi tìm kiếm Đại Đạo tầm cao hơn nhưng lại không nghĩ là nó bị chôn ở Thiên Lộ này.
Sở Mặc hỏi:
- Thiên Lộ vốn đầy đủ, đúng không?
Cái Thế Hống gật gật đầu:
- Đúng vậy, là một con đường đầy đủ, từng được xưng là con đường thành thần. Thật ra không khoa trương như vậy, nhưng ít ra trên con đường này, sinh linh trở thành Chí Tôn thật sự có rất nhiều.
- Vậy lúc nào nó bị chia ra vậy?
Sở Mặc hỏi.
- Một trận thần chiến mười vạn năm trước.
Cái Thế Hống nói:
- Nếu không có đại khí vận trên Thiên Lộ bảo vệ, trận chiến ấy có thể sẽ phá hủy hoàn toàn con đường này.
Lại là mười vạn năm trước.
Trong lòng Sở Mặc thở dài, xem ra một trận chiến gần một kỷ nguyên trước, ảnh hưởng với toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực đều là trímạng.
Thậm chí Sở Mặc cũng hoài nghi, quy tắc thiên địa của Viêm Hoàng Đại Vực thay đổi cũng không phải bị phong ấn mà là vì toàn bộ Đại Vực lọt vào sự phá hỏng mang tính hủy diệt, quy tắc thiên địa cũng từ đó mà thay đổi. Tuy nhiên đây cũng là suy đoán của hắn thôi, dù sao thủ đoạn của Chí Tôn siêu việt kia hắn rất khó mà suy nghĩ giống được.
Cái Thế Hống ở một bên mà trợn mắt há hốc mồm. Nó đương hiên biết tu sĩ nhân loại có nhẫn trữ vật, thậm chí loại không gian trữ vật này nó cũng có. Lợi dụng pháp tắc của không gian để tàng trữ vật phẩm và pháp khí mà thôi, không có gì đặc thù.
Nhưng nó chưa từng nghe nói có người lại có được loại không gian trữ vật chứa không gian kiểu này. Thấy tư thế Sở Mặc lấy hồ nước của Sở Mặc rõ ràng là muốn lấy đi rất nhiều nước của hồ. Không gian trữ vật của hắn rốt cục nhiều bao nhiêu? Cái Thế Hống sợ ngây người. Thậm chí nó nhớ tới một truyền thuyết: cảnh giới cao thâm có pháp lực vô cùng mạnh mẽ... không gian trữ vật của họ cơ bản là không phải không gian tầm thường mà là một tiểu thế giới! Trong tiểu thế giới đó thậm chí còn có vật sống sinh tồn.
Chẳng lẽ chủ nhân xấu bụng này của mình cũng có một tiểu thế giới như vậy?
Đúng lúc này, bời vì Sở Mặc liên hệ giữa Thương Khung Thần Giám với thế giới bên ngoài, Cái Thế Hống chợt cảm nhận được khí tức của Hoàng Kiếm Lan! Đó là một sức sống mãnh liệt!
Nó còn sống!
Hơn nữa không bị phong ấn!
Vẻ mặt Cái Thế Thống mang niềm vui bất ngờ nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc bỗng nhiên nói:
- Cái Thế Hống, ngươi nói xem, nếu ta có thể mang đi một cái hồ hoàn chỉnh, bản thể của ngươi không phải có thể vẫn được ở trong hồ này sao? Tuy là ngươi chưa nói nhưng ta có cảm giác bản thể của ngươiở trong hồ nước này hẳn là có lợi hơn.
- Mang đi cả cái hồ hoàn chỉnh?
Cái Thế Hống ngây ngốc nhìn cái hồ mênh mông như đại dương, liếc mắt nhìn không thấy bến bờ đâu, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Chủ nhân, ngài đang nghiêm túc đấy à?
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên, ngươi xem, hồ nước này vừa có thể cho bản thể của ngươi có chỗ an thân tốt nhất, còn có năng lực làm vũ khí nữa. Ngươi nói xem, chúng ta đặt nó trong địa bàn của mình, thiếp lập pháp trận cấm, sau đó để hồ nước chạy quanh lãnh địa của mình, ngay cả Chân Tiên cũng không dám dễ dàng xông tới nhỉ?
- ...
Cái Thế Hống hơi bối rối trừng mắt to như hạt châu nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:
- Hồ nước này có tác dụng lớn như vậy sao? Còn có thể dùng nhưvậy?
- Đây là chuyện đơn giản, là người thì đều nghĩ tới mà?
Sở Mặc có chút kinh ngạc nhìn nó.
- Ta không phải người.
Cái Thế Hống vẻ mặt buồn bực.
Sau đó nó trơ mắt nhìn hồ nước càng ngày càng nhỏ. Lúc này, bản thể của Cái Thế Hống cũng đã được nó triệu tập lên, bắt đầu thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng thu nhỏ lại thành một gốc cây cao ba thước, trên cây lóe lên bảo khí.
- Cha nuôi!
Một thanh âm mang theo niềm vui bất ngờ từ trong thế giới Thương Khung Thần Giám của Sở Mặc truyền tới.
Lúc này, Chí Tôn Đại Dược Hoàng Kiếm Lan cũng đã cảm nhận được khí tức của Cái Thế Hống, không nhịn được mà mừng như điên, hô lớn:
- Cha nuôi, cha có phải đã đánh bại được tiểu tử kia, giờ tới cứu con hay không?
Vẻ mặt Cái Thế Hống xấu hổ, thật cẩn thận nhìn sắc mặt bình tĩnh của Sở Mặc, sau đó tức giận nói:
- Nói bậy gì đấy? Cha nuôi phát hiện Sở công tử cốt cách thanh kỳ, thiên tư trác tuyệt, đã quyết định đi theo Sở công tử rồi. Về sau Sở công tử chính là Gia của con!
Trong thế giới của Thương Khung Thần Giám, Hoàng Kiếm Lan đang vô cùng hưng phấn cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nói gì.
Bên kia, Phong Quân Tử cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng vui sướng khi người ta gặp họa, thanh âm trong trẻo, vô cùng êm tai. Nhưng khiến Cái Thế Hống càng lúng túng. Ngược lại, nó không nhịn được châm chọc:
- Phong Quân Tử, ngươi có gì tốt mà cười chứ? Năm đó từ biệt, ngươi đi đầu kia của Thiên Lộ, vì sao chưa rời khỏi Thiên Lộ?
Sở Mặc khẽ nhướng đuôi lông mày, trong lòng vừa động, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ năm đó Phong Quân Tử cũng ở trên đoạn Thiên Lộ kia hay sao?
Phong Quân Tử nói trong thế giới của Thương Khung Thần Giám:
- Một đầu Thiên Lộ kia cũng không có cách gì có thể rời khỏi.
- Vì sao? Không phải tới cảnh giới Chí Tôn rồi là có thể tùy ý ra vào đoạn Thiên Lộ kia sao? Cái Thế Hống có chút bất ngờ.
Phong Quân Tử sâu kín nói:
- Ta cũng từng cho là vậy. Năm đó ta đi theo phong nhãn rời khỏi Thiên Lộ này, trong lòng tràn đầy suy nghĩ có thể thoát khỏi trói buộc của Thiên Lộ. Đến đó rồi mới phát hiện, có thể tùy ý ra vào Thiên Lộ chỉ có Chí Tôn nhân loại, ngay cả thú tu cũng không được. Cáp Cách Đạt Tư mãi cho đến khi chết già... cũng không thể ra khỏi đoạn Thiên Lộ kia.
- Cáp Cách Đạt Tư chết già?
Thanh âm của Cái Thế Hống mang theo vài phần thương cảm.
- Đúng vậy, ta dùng tinh hoa bảo dịch kéo dài tính mạng cho nó 3 đời, nhưng chung quy cũng không tránh được năm tháng.
Phong Quân Tử nhẹ nhàng nói.
Sở Mặc ở một bên hấp thu chỗ nước trong hồ, một bên nghe đối thoại giữa Phong Quân Tử và Cái Thế Hống, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên. Xem ra thổ dân của Thiên Lộ cũng có không ít chuyện xưa đây.
Lúc này, Cái Thế Hống giải thích cho Sở Mặc:
- Cáp Cách Đạt Tư là một cái hồ lúc trước Thiên Lộ chưa sửa quy tắc đã có, là một lão Chí Tôn đạo hạnh cực kỳ cao thâm. Sau khi quy tắcphát sinh sự thay đổi, nó nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới trở lại đầu kia, ta vẫn cho là nó sớm đã rời khỏi Thiên Lộ đi tìm kiếm Đại Đạo tầm cao hơn nhưng lại không nghĩ là nó bị chôn ở Thiên Lộ này.
Sở Mặc hỏi:
- Thiên Lộ vốn đầy đủ, đúng không?
Cái Thế Hống gật gật đầu:
- Đúng vậy, là một con đường đầy đủ, từng được xưng là con đường thành thần. Thật ra không khoa trương như vậy, nhưng ít ra trên con đường này, sinh linh trở thành Chí Tôn thật sự có rất nhiều.
- Vậy lúc nào nó bị chia ra vậy?
Sở Mặc hỏi.
- Một trận thần chiến mười vạn năm trước.
Cái Thế Hống nói:
- Nếu không có đại khí vận trên Thiên Lộ bảo vệ, trận chiến ấy có thể sẽ phá hủy hoàn toàn con đường này.
Lại là mười vạn năm trước.
Trong lòng Sở Mặc thở dài, xem ra một trận chiến gần một kỷ nguyên trước, ảnh hưởng với toàn bộ Viêm Hoàng Đại Vực đều là trímạng.
Thậm chí Sở Mặc cũng hoài nghi, quy tắc thiên địa của Viêm Hoàng Đại Vực thay đổi cũng không phải bị phong ấn mà là vì toàn bộ Đại Vực lọt vào sự phá hỏng mang tính hủy diệt, quy tắc thiên địa cũng từ đó mà thay đổi. Tuy nhiên đây cũng là suy đoán của hắn thôi, dù sao thủ đoạn của Chí Tôn siêu việt kia hắn rất khó mà suy nghĩ giống được.