Thí Thiên Đao
Chương 1460: Hàng phục
Nó muốn thử một lần! Nó cũng muốn một ngày kia phá tan được mảnh hỗn độn mà nhân loại mang đến, vọt tới đoạn Thiên Lộ ở trên. Đến lúc đó, lấy cảnh giới của nó hoàn toàn có năng lực giải khai tường ngăn cách của Thiên Lộ, tiến vào Thiên giới.
Đến lúc đó thật sự là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay!
Dưới bầu trời này không có gì có thể ngăn cản Cái Thế Hống nó!
Tính toán này có vẻ tốt lắm, chính nó cũng cho là hoàn mỹ! Cái Thế Hống thậm chí ảo tưởng rằng một ngày kia trong tương lai, nó hóa thân thành một nhân loại trưởng thành dẫn theo Hoàng Kiếm Lan, cũng cho nó mang theo một thân thể nhân loại tung hoành trong thế gian, chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao?
Nhưng làm nó hoàn toàn không nghĩ tới là nhân loại này trong thời gian ngắn như vậy không ngờ lại cường đại đến mức này. Khiến nó phải run rẩy, khiến nó phải run rẩy!
Cái Thế Hống xoay người bỏ chạy!
Đánh không lại bỏ chạy, không có gì mất mặt cả! Lại nói, nó cũngkhông phải người mà? Cơ bản không thèm để ý đến điều đó. Nhân loại này sinh ra uy hiếp lớn với nó.
Cho dù nó muốn cứu con nuôi Hoàn Kiếm Lan như nào, đến lúc thế này rồi cũng không thể không bỏ cuộc. Mạng của mình vẫn quan trọng hơn!
Sau một trận chiến, Sở Mặc đã hoàn toàn rõ ràng chiến lực của bản thân. Hắn thét dài một tiếng, đuổi theo Cái Thế Hống.
Còn muốn chạy? Đứng lại cho ta! Trong thế giới của ta vừa hay đang thiếu loại Đại Dược như ngươi đấy! Ầm!
Sở Mặc tung một chưởng uy lực che trời phủ đất ép về phía Cái Thế Hống.
Cái Thế Hống rít lên một tiếng thê lương. Nó rống lên, cắn về phía bàn tay của Sở Mặc.
Tiểu tử, ngươi thật sự cho là ta dễ bị bắt như vậy sao?
Cái Thế Hống cũng nổi giận, có chút giận. Làm nó không ngờ là đối phương chẳng những không thu hồi tay đang ra chưởng mà ngược lại, tiếp tục đưa về phía miệng của nó.
Trong con ngươi của Cái Thế Hống tràn đầy tia sát khí hung ác, ngu sao mà không cắn!
Răng rắc!
Cái Thế Hống hung hăng cắn xuống một ngụm, cảm giác như mình đang cắn lên một khối thần kim, làm gãy cả răng nanh trong miệng nó.
Máu tươi nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng Cái Thế Hống. Đó không phải máu của Sở Mặc, là máu của chính nó!
Bàn tay của Sở Mặc nháy mắt xuyên thấu toàn bộ hàm răng của Cái Thế Hống, sau đó hung hăng rút lại.
- Tới đây cho ta!
Cái Thế Hống cũng điên rồi, liều mạng giãy dụa, khí tức trên người Chuẩn Thánh Dược hoàn toàn bùng nổ. Các loại phù văn Đại Đạo nổ tung trong cơ thể nó, một luồng khí tức nguy hiểm theo đó mà tới.
Cây Chuẩn Thánh Dược này trời sinh tính tình vô cùng hung mãnhkhông ngờ lại muốn tự bạo cũng không muốn bị Sở Mặc bắt được.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, tay kia kết quyền ấn, hung hăng đập tới đầu của Cái Thế Hống:
- Thành thật một chút cho ta!
Ầm!
Một quyền này nện lên làm Cái Thế Hống điên cuồng hét lên một trận, miệng lại hung hăng cắn cánh tay Sở Mặc. Hàm răng của nó đã không còn, cắn lên càng chẳng còn tác dụng gì nữa. Nó điên cuồng giãy dụa thân mình muốn ngưng kết lực lượng để tự bạo. Mới rồi một quyềnkia của Sở Mặc làm nó không thể tự bạo được nữa.
Kết quả, bên này nó vừa ngưng tụ được lực lượng, bên kia Sở Mặc đã đập tới một quyền:
- Bảo ngươi thành thật chút rồi cơ mà!
Ầm!
Đầu của Cái Thế Hống bị đánh trúng, máu tươi chảy ra ồ ồ.
Những thứ đó đều là tinh hoa bảo dịch của Cái Thế Hống. Sở Mặc một chút cũng không lãng phí, lấy Hỗn Độn Hồng Lô ra tiếp được máuđó.
Cái Thế Hống hận muốn điên, vẫn không phục như cũ.
Sở Mặc cũng không nói chuyện, chỉ từng quyền từng quyền, không ngừng đánh vào đầu của nó.
Nơi đó, cũng là nơi chí mạng của Cái Thế Hống.
Một hơi nện xuống trên trăm quyền, Cái Thế Hống giãy dụa càng ngày càng nhẹ. Đến cuối cùng, dứt khoát phó mặc tay Sở Mặc, không giãy dụa nữa, giống như đã nhận mệnh rồi. Nhưng Sở Mặc vẫn không quan tâm, đập tới từng quyền, từng quyền.
Mỗi một quyền nện xuống đều có thể dính cả mảng lớn tinh hoa bảo dịch của Chuẩn Thánh Dược.
Hỗn Độn Hồng Lô phát ra thanh âm vù vù của sự hưng phấn. Ngay cả bản thân nó đã không còn nhớ mình đã bao nhiêu năm không có được nhiều dịch thuốc cực phẩm như vậy rồi.
- Nghĩ ngươi là Chuẩn Thánh Dược ta phải bỏ qua cho ngươi sao? Ta sẽ cầu xin ngươi đi theo ta sao? Đừng có nằm mơ! Đại Dược cấp bậcnhư ngươi, trong không gian của Gia đây có hai cây liền! Hơn nữa sau này sẽ có càng nhiều hơn! Ngươi không phải muốn tự bạo sao? Không phải muốn chết sao? Không phải là cảm thấy rễ cây của ngươi không ở trong này, cho dù là có tự bạo ngươi cũng có thể tái sinh qua rễ cây sao? Hôm nay Gia sẽ thành toàn cho ngươi! Trước đánh nát ngươi, sau đó đào rễ của ngươi lên!
Thanh âm của Sở Mặc lạnh băng đến cực điểm, mềm dẻo như một thanh đao đâm thẳng vào trong lòng của Cái Thế Hống.
Điều này rốt cục đã làm nó sợ hãi. Hơn nữa người này lại biết được đây không phải bản thể thật sự của nó, còn biết nó còn giấu rễ cây ở chỗkhác!
Điều này quá kinh khủng!
Bởi vì bản thân rễ của nó thì không thể nào di chuyển được!
Một khi bị nhân loại này tìm được, đến lúc đó mới là tai họa ngập đầu thật sự của nó.
- Đừng đánh ta nữa, ta phục rồi, đã tâm phục khẩu phục rồi. Ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài, ngài muốn như thế nào thì sẽ như thế, ta không oán hận một câu nào! Cái Thế Hống rốt cục mở miệng cầu xin tha.
Sau khi Cái Thế Hống mở miệng cầu xin tha, Sở Mặc lại hung ác đập thêm vài quyền nữa lấy thêm lượng lớn Tinh hoa bảo dịch của Chuẩn Thánh Dược, lúc này mới thu tay lại.
Cái Thế Hống vẻ mặt ủy khuất, khóc không ra nước mắt. Từ xưa đến nay, phàm là sinh linh biết nó đều cảm thấy Cái Thế Hống cơ bản không phải thực vật lăn lộn trong giới tu hành, bởi vì nó quả thực là một ác ma! Cái Thế Hống cũng cảm thấy như vậy, từ trước đến nay cũng vì thế mà đắc chí.
Cho tới tận hôm nay gặp phải nhân loại này, nó mới chính thức hiểuđược mình đã quá ngây thơ rồi! Mình chẳng qua là ức hiếp sinh linh trên lãnh địa của mình, mấy ngàn năm ăn một cây Đế Chủ Đại Dược thôi, sao tính là ác ma gì? Quả thực là một cây Đại Dược thiện lương! Nhân Loại này... mới là ác ma thật sự!
- Ta đã đầu hàng, ngươi vì sao còn đánh ta?
Thanh âm ấm ức lại suy yếu của Cái Thế Hống truyền ra.
- Ngươi nói tự bạo liền tự bạo, ngươi muốn đầu hàng thì đầu hàng sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngươi nghĩ hay nhỉ?
Sở Mặc cười lạnh nhìn Cái Thế Hống:
- Về phần đánh ngươi mấy quyền này là muốn cho ngươi nhớ lâumột chút! Biết người nào nên trêu, người nào không nên chọc!
Đến lúc đó thật sự là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc cho chim bay!
Dưới bầu trời này không có gì có thể ngăn cản Cái Thế Hống nó!
Tính toán này có vẻ tốt lắm, chính nó cũng cho là hoàn mỹ! Cái Thế Hống thậm chí ảo tưởng rằng một ngày kia trong tương lai, nó hóa thân thành một nhân loại trưởng thành dẫn theo Hoàng Kiếm Lan, cũng cho nó mang theo một thân thể nhân loại tung hoành trong thế gian, chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao?
Nhưng làm nó hoàn toàn không nghĩ tới là nhân loại này trong thời gian ngắn như vậy không ngờ lại cường đại đến mức này. Khiến nó phải run rẩy, khiến nó phải run rẩy!
Cái Thế Hống xoay người bỏ chạy!
Đánh không lại bỏ chạy, không có gì mất mặt cả! Lại nói, nó cũngkhông phải người mà? Cơ bản không thèm để ý đến điều đó. Nhân loại này sinh ra uy hiếp lớn với nó.
Cho dù nó muốn cứu con nuôi Hoàn Kiếm Lan như nào, đến lúc thế này rồi cũng không thể không bỏ cuộc. Mạng của mình vẫn quan trọng hơn!
Sau một trận chiến, Sở Mặc đã hoàn toàn rõ ràng chiến lực của bản thân. Hắn thét dài một tiếng, đuổi theo Cái Thế Hống.
Còn muốn chạy? Đứng lại cho ta! Trong thế giới của ta vừa hay đang thiếu loại Đại Dược như ngươi đấy! Ầm!
Sở Mặc tung một chưởng uy lực che trời phủ đất ép về phía Cái Thế Hống.
Cái Thế Hống rít lên một tiếng thê lương. Nó rống lên, cắn về phía bàn tay của Sở Mặc.
Tiểu tử, ngươi thật sự cho là ta dễ bị bắt như vậy sao?
Cái Thế Hống cũng nổi giận, có chút giận. Làm nó không ngờ là đối phương chẳng những không thu hồi tay đang ra chưởng mà ngược lại, tiếp tục đưa về phía miệng của nó.
Trong con ngươi của Cái Thế Hống tràn đầy tia sát khí hung ác, ngu sao mà không cắn!
Răng rắc!
Cái Thế Hống hung hăng cắn xuống một ngụm, cảm giác như mình đang cắn lên một khối thần kim, làm gãy cả răng nanh trong miệng nó.
Máu tươi nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng Cái Thế Hống. Đó không phải máu của Sở Mặc, là máu của chính nó!
Bàn tay của Sở Mặc nháy mắt xuyên thấu toàn bộ hàm răng của Cái Thế Hống, sau đó hung hăng rút lại.
- Tới đây cho ta!
Cái Thế Hống cũng điên rồi, liều mạng giãy dụa, khí tức trên người Chuẩn Thánh Dược hoàn toàn bùng nổ. Các loại phù văn Đại Đạo nổ tung trong cơ thể nó, một luồng khí tức nguy hiểm theo đó mà tới.
Cây Chuẩn Thánh Dược này trời sinh tính tình vô cùng hung mãnhkhông ngờ lại muốn tự bạo cũng không muốn bị Sở Mặc bắt được.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, tay kia kết quyền ấn, hung hăng đập tới đầu của Cái Thế Hống:
- Thành thật một chút cho ta!
Ầm!
Một quyền này nện lên làm Cái Thế Hống điên cuồng hét lên một trận, miệng lại hung hăng cắn cánh tay Sở Mặc. Hàm răng của nó đã không còn, cắn lên càng chẳng còn tác dụng gì nữa. Nó điên cuồng giãy dụa thân mình muốn ngưng kết lực lượng để tự bạo. Mới rồi một quyềnkia của Sở Mặc làm nó không thể tự bạo được nữa.
Kết quả, bên này nó vừa ngưng tụ được lực lượng, bên kia Sở Mặc đã đập tới một quyền:
- Bảo ngươi thành thật chút rồi cơ mà!
Ầm!
Đầu của Cái Thế Hống bị đánh trúng, máu tươi chảy ra ồ ồ.
Những thứ đó đều là tinh hoa bảo dịch của Cái Thế Hống. Sở Mặc một chút cũng không lãng phí, lấy Hỗn Độn Hồng Lô ra tiếp được máuđó.
Cái Thế Hống hận muốn điên, vẫn không phục như cũ.
Sở Mặc cũng không nói chuyện, chỉ từng quyền từng quyền, không ngừng đánh vào đầu của nó.
Nơi đó, cũng là nơi chí mạng của Cái Thế Hống.
Một hơi nện xuống trên trăm quyền, Cái Thế Hống giãy dụa càng ngày càng nhẹ. Đến cuối cùng, dứt khoát phó mặc tay Sở Mặc, không giãy dụa nữa, giống như đã nhận mệnh rồi. Nhưng Sở Mặc vẫn không quan tâm, đập tới từng quyền, từng quyền.
Mỗi một quyền nện xuống đều có thể dính cả mảng lớn tinh hoa bảo dịch của Chuẩn Thánh Dược.
Hỗn Độn Hồng Lô phát ra thanh âm vù vù của sự hưng phấn. Ngay cả bản thân nó đã không còn nhớ mình đã bao nhiêu năm không có được nhiều dịch thuốc cực phẩm như vậy rồi.
- Nghĩ ngươi là Chuẩn Thánh Dược ta phải bỏ qua cho ngươi sao? Ta sẽ cầu xin ngươi đi theo ta sao? Đừng có nằm mơ! Đại Dược cấp bậcnhư ngươi, trong không gian của Gia đây có hai cây liền! Hơn nữa sau này sẽ có càng nhiều hơn! Ngươi không phải muốn tự bạo sao? Không phải muốn chết sao? Không phải là cảm thấy rễ cây của ngươi không ở trong này, cho dù là có tự bạo ngươi cũng có thể tái sinh qua rễ cây sao? Hôm nay Gia sẽ thành toàn cho ngươi! Trước đánh nát ngươi, sau đó đào rễ của ngươi lên!
Thanh âm của Sở Mặc lạnh băng đến cực điểm, mềm dẻo như một thanh đao đâm thẳng vào trong lòng của Cái Thế Hống.
Điều này rốt cục đã làm nó sợ hãi. Hơn nữa người này lại biết được đây không phải bản thể thật sự của nó, còn biết nó còn giấu rễ cây ở chỗkhác!
Điều này quá kinh khủng!
Bởi vì bản thân rễ của nó thì không thể nào di chuyển được!
Một khi bị nhân loại này tìm được, đến lúc đó mới là tai họa ngập đầu thật sự của nó.
- Đừng đánh ta nữa, ta phục rồi, đã tâm phục khẩu phục rồi. Ta nguyện ý trở thành nô bộc của ngài, ngài muốn như thế nào thì sẽ như thế, ta không oán hận một câu nào! Cái Thế Hống rốt cục mở miệng cầu xin tha.
Sau khi Cái Thế Hống mở miệng cầu xin tha, Sở Mặc lại hung ác đập thêm vài quyền nữa lấy thêm lượng lớn Tinh hoa bảo dịch của Chuẩn Thánh Dược, lúc này mới thu tay lại.
Cái Thế Hống vẻ mặt ủy khuất, khóc không ra nước mắt. Từ xưa đến nay, phàm là sinh linh biết nó đều cảm thấy Cái Thế Hống cơ bản không phải thực vật lăn lộn trong giới tu hành, bởi vì nó quả thực là một ác ma! Cái Thế Hống cũng cảm thấy như vậy, từ trước đến nay cũng vì thế mà đắc chí.
Cho tới tận hôm nay gặp phải nhân loại này, nó mới chính thức hiểuđược mình đã quá ngây thơ rồi! Mình chẳng qua là ức hiếp sinh linh trên lãnh địa của mình, mấy ngàn năm ăn một cây Đế Chủ Đại Dược thôi, sao tính là ác ma gì? Quả thực là một cây Đại Dược thiện lương! Nhân Loại này... mới là ác ma thật sự!
- Ta đã đầu hàng, ngươi vì sao còn đánh ta?
Thanh âm ấm ức lại suy yếu của Cái Thế Hống truyền ra.
- Ngươi nói tự bạo liền tự bạo, ngươi muốn đầu hàng thì đầu hàng sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy? Ngươi nghĩ hay nhỉ?
Sở Mặc cười lạnh nhìn Cái Thế Hống:
- Về phần đánh ngươi mấy quyền này là muốn cho ngươi nhớ lâumột chút! Biết người nào nên trêu, người nào không nên chọc!