Thí Thiên Đao
Chương 1456: Thần tượng tan vỡ
Sở Mặc bĩu môi:
- Được rồi, không ăn gà nữa chúng ta có thể ăn khổng tước trước.
Nói xong trực tiếp xách cánh của một con khổng tước vô cùng lớn đến.
Lão đão sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Sở Mặc.
- Làm sao vậy? Đạo sĩ không ăn thức ăn mặn sao? Vậy thật đáng tiếc… tự ta ăn vậy…
Sở Mặc còn chưa dứt lời cánh khổng tước ở trong tay đã bị lão đạo sĩ cướp được.
- Ai nói với ngươi đạo sĩ không ăn thức ăn mặn vậy? Ngươi không phải đạo sĩ sao?
Lão đạo sĩ cười lạnh nhìn Sở Mặc. Cầm cánh con khổng tức thật chặt không buông.
- Ta là tu sĩ.
- Ngươi hiện tại chính là chưởng môn của Đạo Môn. Là tông chủ cũng là đạo sĩ!
Lão đạo sĩ trừng mắt to như chuông đồng nhìn Sở Mặc.
- Được rồi được rồi, cái này làm gì ăn đây? Sở Mặc cười hì hì nói.
- Đương nhiên là nướng ăn rồi!
Lão đạo sĩ xách theo cánh của khổng tước khoát tay một cái, cánh khổng tước lập tức thu nhỏ lại còn khoảng một trượng kéo đến phía bên kia miệng giếng sau đó bắt đầu xử lý. Làm cho Sở Mặc sửng sốt đứng nhìn bởi vì thủ pháp của lão đạo sĩ nhìn vô cùng chuyên nghiệp, chắc hẳn thường làm những việc này rồi.
- Ta nói cho tiểu tử ngươi biết, mỹ vị trên thế gian này nhiều vô số, nhưng mà thịt của tộc khổng tước chính là cực phẩm trong những món ngon. Đáng tiếc chính là ở La Thiên Tiên vực người dám ăn thịt khổngtước không nhiều lắm.
Lão đạo sĩ một bên thuần thục xử lý, bộ dạng vô cùng có kinh nghiệm vừa nói:
- Ngươi có biết không, tộc Khổng Tước cũng không phải là chủng tộc bản xứ ở tại Viêm Hoàng vực? Thực ra chúng nó là một chi nhánh từ La Thiên Tiên Vực di chuyển đến đây sau đó cắm rễ ở Viêm Hoàng vực.
- Hả?
Sở Mặc nhìn lão đạo sĩ, rõ ràng cảm thấy trong lời nói của y còn có hàm ý khác. Lão đạo sĩ nói:
- Tổ tiên của tộc Khổng Tước có lai lịch thật lớn, ngươi cứ như vậy mà ăn hậu nhân của nó, chẳng lẽ không sợ ngày sau bị trả thù sao?
- Ta cũng rất có lai lịch đó…
Sở Mặc cười cười:
- Nhưng mà vẫn có nhiều người ra tay với ta không chút cố kỵ nào. Bọn họ còn không sợ thì ta sợ cái gì?
Lão đạo sĩ đầu tiên là ngẩn người sau đó cười to nói:
- Nói rất hay. ……….
La Thiên Tiên Vực ở một nơi mênh mông rộng lớn khác, một tòa đại điện cổ kính tọa lạc giữa không trung.
Cả toàn điện cổ kính hoàn toàn do thần thiết đúc thành, tản ra một loại hơi thở lạnh như băng. Nằm ở nơi đó dường như là trường tồn mãi mãi.
Cung điện cổ kính vô cùng lớn, giống như một tòa thành làm từ sắt thép! Lạnh lẽo, rộng rãi. Vô số vì sao vây quanh nó. So sánh với tòa cung điện cổ này thì những vì sao ấy chỉ giống như những viên châu bình thường, đều tự mình vận hành theo quỹ đạo vòng quanh tòa cung điện hùng vĩ này.
Cho dù là ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến cung điện cổ này.
Sâu bên trong điện cổ có một tòa thần điện. Giữa thần điện thờ phụng một tượng thần.
Tượng thần bộ dạng không rõ lắm, được bao phủ giữa ánh hào quang. Trước mặt tượng thần bày một hương án, trên hương án còn đốt ba nén hương.
Vừa nhìn qua giống như là vừa đốt lên, nhưng trên thực tế ba nén hương này đã được đốt ít nhất mấy chục vạn năm rồi.
Thần linh bất tử, thần hương bất diệt, tượng thần không sụp đổ.
Vào lúc này, một bàn tay của tượng thần đột nhiên xuất hiện vết nứt to lớn. Sau đó… từ vết nứt đó rõ ràng chảy ra một tia chất lỏng… gần giống như máu tươi. Tiếp theo thần tượng ầm ầm sụp đổ chia năm xẻ bảy!
Tiếng vang thật lớn đã kinh động đến cả toàn điện cổ!
Ở chỗ này còn có bảy tám bóng dáng trong nháy mắt đã xuất hiện giữa thần điện. Trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Một đám lão giã mang theo hơi thở năm tháng, không biết đã sống bao nhiêu tuổi.
Nhưng vào giờ phút này bọn họ tất cả đều sợ đến ngây người. Đứng ở nơi đó vẻ mặt mờ mịt cùng với ánh mắt trừng to không thể tin tưởng được.
- Thần hương… còn đốt mà.
Một lão già đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thanh âm khô khốc, già nua như là rất nhiều năm không có mở miệng nói chuyện rồi.
- Tổ của ta không có việc gì.
Một lão già khác nhẹ nhàng thở ra.
Trên mặt những người khác cũng đều lộ ra vẻ thoải mái. Tuy nhiên khi nhìn đến mãnh vỡ vụn đầy đất của thần tượng, trong lòng bọn họ vẫn như cũ vô cùng khiếp sợ. Cho dù bọn họ đều là những người có cảnh giới vô cùng thâm hậu nhưng vẫn như cũ không thể tính toán ra trên người của lão tổ tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lẽ ra tượng thần của lão tổ tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng này, việc này rõ ràng chính là xảy ra chuyện đại sự gì rồi.
Đúng lúc này, một đạo ý chỉ tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh hiện ra giữa thần điện.
Bảy tám lão già sau khi thấy pháp chỉ, tất cả đều kích động quỳ rạp xuống cùng hô lên:
- Cung nghênh pháp chỉ của lão tổ!
Trên pháp chỉ truyền đến âm thanh ù ù ngắn ngủn chỉ có bảy chữ.
- Ta không việc gì, các ngươi chớ lo.
Nhưng chỉ điều này đối với họ đã quá đủ rồi!
Bọn họ khẩn trương trong lòng rốt cục cũng thả lỏng. Sau đó đạo pháp chỉ kia liền biến mất.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đã không còn lo lắng nữa. Nhưng lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về một lão già trong số đó.
Lão già ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Lập tức xây dựng một cái tượng thần, việc này không được lộ ra ngoài.
Một sự kiện đủ để kinh động toàn bộ La Thiên Tiên Vực cứ như vậy, lặng yên không tiếng động bị áp xuống.
……….
Sở Mặc cùng lão đạo sĩ ăn cánh khổng tước nướng, uống rượu lão đạo sĩ lấy ra, nghe nói rượu này đã được ủ mấy vạn năm rồi.
Từ lúc đầu Sở Mặc còn muốn dè dặt một chút lại không nghĩ đến lãođạo sĩ khi bắt đầu ăn thì không một chút hình tượng nào. Từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, thịt cánh khổng tước hóa thành từng đoàn tinh khí sau đó biến thành năng lượng lại vô cùng có mỹ vị. Gần như không có ai có thể chịu đựng được sự hấp dẫn của mỹ thực như vậy.
Sở Mặc cũng bắt đầu gia nhập tranh thức ăn, ăn một cách ngấu nghiến.
Lão đạo sĩ nói thầm:
- Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, đừng ăn nhiều như thế coi chừng không chịu được! Sở Mặc không chút khách khí cãi lại:
- Ngài lớn tuổi như thế, coi chừng ăn nhiều quá không tiêu hóa được!
Một cái cảnh khổng tước vô cùng lớn trong lúc hai người ngươi tranh ta đoạt, rất nhanh đã tiêu diệt gần xong chỉ còn lại một ít.
Hai người căm tức nhìn nhau, ai cũng không muốn nhường nhịn.
Lão đạo sĩ nói:
- Tiểu tử thối nhà ngươi có hiểu kính lão không?
Sở Mặc nói:
- Lão nhân gia phải yêu trẻ nha!
Nói xong hai người cùng lúc chụp đến phần thịt cánh còn lại của khổng tước.
- Được rồi, không ăn gà nữa chúng ta có thể ăn khổng tước trước.
Nói xong trực tiếp xách cánh của một con khổng tước vô cùng lớn đến.
Lão đão sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Sở Mặc.
- Làm sao vậy? Đạo sĩ không ăn thức ăn mặn sao? Vậy thật đáng tiếc… tự ta ăn vậy…
Sở Mặc còn chưa dứt lời cánh khổng tước ở trong tay đã bị lão đạo sĩ cướp được.
- Ai nói với ngươi đạo sĩ không ăn thức ăn mặn vậy? Ngươi không phải đạo sĩ sao?
Lão đạo sĩ cười lạnh nhìn Sở Mặc. Cầm cánh con khổng tức thật chặt không buông.
- Ta là tu sĩ.
- Ngươi hiện tại chính là chưởng môn của Đạo Môn. Là tông chủ cũng là đạo sĩ!
Lão đạo sĩ trừng mắt to như chuông đồng nhìn Sở Mặc.
- Được rồi được rồi, cái này làm gì ăn đây? Sở Mặc cười hì hì nói.
- Đương nhiên là nướng ăn rồi!
Lão đạo sĩ xách theo cánh của khổng tước khoát tay một cái, cánh khổng tước lập tức thu nhỏ lại còn khoảng một trượng kéo đến phía bên kia miệng giếng sau đó bắt đầu xử lý. Làm cho Sở Mặc sửng sốt đứng nhìn bởi vì thủ pháp của lão đạo sĩ nhìn vô cùng chuyên nghiệp, chắc hẳn thường làm những việc này rồi.
- Ta nói cho tiểu tử ngươi biết, mỹ vị trên thế gian này nhiều vô số, nhưng mà thịt của tộc khổng tước chính là cực phẩm trong những món ngon. Đáng tiếc chính là ở La Thiên Tiên vực người dám ăn thịt khổngtước không nhiều lắm.
Lão đạo sĩ một bên thuần thục xử lý, bộ dạng vô cùng có kinh nghiệm vừa nói:
- Ngươi có biết không, tộc Khổng Tước cũng không phải là chủng tộc bản xứ ở tại Viêm Hoàng vực? Thực ra chúng nó là một chi nhánh từ La Thiên Tiên Vực di chuyển đến đây sau đó cắm rễ ở Viêm Hoàng vực.
- Hả?
Sở Mặc nhìn lão đạo sĩ, rõ ràng cảm thấy trong lời nói của y còn có hàm ý khác. Lão đạo sĩ nói:
- Tổ tiên của tộc Khổng Tước có lai lịch thật lớn, ngươi cứ như vậy mà ăn hậu nhân của nó, chẳng lẽ không sợ ngày sau bị trả thù sao?
- Ta cũng rất có lai lịch đó…
Sở Mặc cười cười:
- Nhưng mà vẫn có nhiều người ra tay với ta không chút cố kỵ nào. Bọn họ còn không sợ thì ta sợ cái gì?
Lão đạo sĩ đầu tiên là ngẩn người sau đó cười to nói:
- Nói rất hay. ……….
La Thiên Tiên Vực ở một nơi mênh mông rộng lớn khác, một tòa đại điện cổ kính tọa lạc giữa không trung.
Cả toàn điện cổ kính hoàn toàn do thần thiết đúc thành, tản ra một loại hơi thở lạnh như băng. Nằm ở nơi đó dường như là trường tồn mãi mãi.
Cung điện cổ kính vô cùng lớn, giống như một tòa thành làm từ sắt thép! Lạnh lẽo, rộng rãi. Vô số vì sao vây quanh nó. So sánh với tòa cung điện cổ này thì những vì sao ấy chỉ giống như những viên châu bình thường, đều tự mình vận hành theo quỹ đạo vòng quanh tòa cung điện hùng vĩ này.
Cho dù là ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến cung điện cổ này.
Sâu bên trong điện cổ có một tòa thần điện. Giữa thần điện thờ phụng một tượng thần.
Tượng thần bộ dạng không rõ lắm, được bao phủ giữa ánh hào quang. Trước mặt tượng thần bày một hương án, trên hương án còn đốt ba nén hương.
Vừa nhìn qua giống như là vừa đốt lên, nhưng trên thực tế ba nén hương này đã được đốt ít nhất mấy chục vạn năm rồi.
Thần linh bất tử, thần hương bất diệt, tượng thần không sụp đổ.
Vào lúc này, một bàn tay của tượng thần đột nhiên xuất hiện vết nứt to lớn. Sau đó… từ vết nứt đó rõ ràng chảy ra một tia chất lỏng… gần giống như máu tươi. Tiếp theo thần tượng ầm ầm sụp đổ chia năm xẻ bảy!
Tiếng vang thật lớn đã kinh động đến cả toàn điện cổ!
Ở chỗ này còn có bảy tám bóng dáng trong nháy mắt đã xuất hiện giữa thần điện. Trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Một đám lão giã mang theo hơi thở năm tháng, không biết đã sống bao nhiêu tuổi.
Nhưng vào giờ phút này bọn họ tất cả đều sợ đến ngây người. Đứng ở nơi đó vẻ mặt mờ mịt cùng với ánh mắt trừng to không thể tin tưởng được.
- Thần hương… còn đốt mà.
Một lão già đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thanh âm khô khốc, già nua như là rất nhiều năm không có mở miệng nói chuyện rồi.
- Tổ của ta không có việc gì.
Một lão già khác nhẹ nhàng thở ra.
Trên mặt những người khác cũng đều lộ ra vẻ thoải mái. Tuy nhiên khi nhìn đến mãnh vỡ vụn đầy đất của thần tượng, trong lòng bọn họ vẫn như cũ vô cùng khiếp sợ. Cho dù bọn họ đều là những người có cảnh giới vô cùng thâm hậu nhưng vẫn như cũ không thể tính toán ra trên người của lão tổ tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lẽ ra tượng thần của lão tổ tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng này, việc này rõ ràng chính là xảy ra chuyện đại sự gì rồi.
Đúng lúc này, một đạo ý chỉ tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh hiện ra giữa thần điện.
Bảy tám lão già sau khi thấy pháp chỉ, tất cả đều kích động quỳ rạp xuống cùng hô lên:
- Cung nghênh pháp chỉ của lão tổ!
Trên pháp chỉ truyền đến âm thanh ù ù ngắn ngủn chỉ có bảy chữ.
- Ta không việc gì, các ngươi chớ lo.
Nhưng chỉ điều này đối với họ đã quá đủ rồi!
Bọn họ khẩn trương trong lòng rốt cục cũng thả lỏng. Sau đó đạo pháp chỉ kia liền biến mất.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đã không còn lo lắng nữa. Nhưng lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về một lão già trong số đó.
Lão già ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Lập tức xây dựng một cái tượng thần, việc này không được lộ ra ngoài.
Một sự kiện đủ để kinh động toàn bộ La Thiên Tiên Vực cứ như vậy, lặng yên không tiếng động bị áp xuống.
……….
Sở Mặc cùng lão đạo sĩ ăn cánh khổng tước nướng, uống rượu lão đạo sĩ lấy ra, nghe nói rượu này đã được ủ mấy vạn năm rồi.
Từ lúc đầu Sở Mặc còn muốn dè dặt một chút lại không nghĩ đến lãođạo sĩ khi bắt đầu ăn thì không một chút hình tượng nào. Từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, thịt cánh khổng tước hóa thành từng đoàn tinh khí sau đó biến thành năng lượng lại vô cùng có mỹ vị. Gần như không có ai có thể chịu đựng được sự hấp dẫn của mỹ thực như vậy.
Sở Mặc cũng bắt đầu gia nhập tranh thức ăn, ăn một cách ngấu nghiến.
Lão đạo sĩ nói thầm:
- Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, đừng ăn nhiều như thế coi chừng không chịu được! Sở Mặc không chút khách khí cãi lại:
- Ngài lớn tuổi như thế, coi chừng ăn nhiều quá không tiêu hóa được!
Một cái cảnh khổng tước vô cùng lớn trong lúc hai người ngươi tranh ta đoạt, rất nhanh đã tiêu diệt gần xong chỉ còn lại một ít.
Hai người căm tức nhìn nhau, ai cũng không muốn nhường nhịn.
Lão đạo sĩ nói:
- Tiểu tử thối nhà ngươi có hiểu kính lão không?
Sở Mặc nói:
- Lão nhân gia phải yêu trẻ nha!
Nói xong hai người cùng lúc chụp đến phần thịt cánh còn lại của khổng tước.