Thí Thiên Đao
Chương 1432: Quá mất mặt
Nghe Hàn Băng Đế Chủ uy hiếp, Sở Mặc lạnh lùng nói:
- Ta đâu cần nghĩ chứ, chẳng phải các ngươi sẽ cứ làm hay sao? Lúc trước các ngươi cũng đã làm rồi còn gì. Trăm phương ngàn kế thăm dò người liên quan tới ta. Sau đó một đám Đế Chủ không biết xấu hổ nhốt một tiểu cô nương. Chuyện này không phải các ngươi làm, chẳng lẽ là tên khốn kiếp nào khác làm à?
- Câm mồm!
Thanh âm của Hàn Băng Đế Chủ tràn đầy phẫn nộ:
- Quả nhiên là ngươi phá!
- Nói thừa, đương nhiên là Sở gia ta rồi.
Sở Mặc quát một tiếng. Nhập địa huyết nguyệt nháy mắt phát ra một luồng sáng huyền ảo, bao phủ cả đám người trong phòng.
Trong hư không có vài gào lên:
- Hỏng rồi!
- Hắn muốn trốn đó!
- Mau trấn áp!
- Để Sở Mặc sống, người khác sinh tử bất luận.
Mấy Đế Chủ bậc cao lạnh lùng lên tiếng.
Đám Sở Mặc đã được Nhập địa huyết nguyệt bao phủ. Sau đó Như ý và Tránh họa tỏa ánh sáng gây nhiễu. Hỗn độn huyết nguyệt nhẹ nhàng lay động, trực tiếp phóng thích khí tức hỗn độn bao phủ mọi người.
Những Đế Chủ cấp cao trên trời đột nhiên mất đi mục tiêu. Bọn họ cực kỳ kinh ngạc. Hàn Băng Đế Chủ và Cự Linh Đế Chủ trực tiếp xuất thủ. Lúc đám Đế Chủ bậc cao xuất hiện đã gây chấn động. Nhưng hiện tại, người bị chấn động lại là chục tên Đế Chủ đó. Bọn họ nhìn nhau, không dám tin, lại có chút khiếp sợ. Đám người Sở Mặc vốn bị vây bên trong giờ lại không thấy đâu.
- Sao lại thế chứ?
Cự Linh Đế Chủ ngơ ngác, nhìn thoáng qua Hàn Băng Đế Chủ:
- Pháp trận có vấn đề sao?
Hàn Băng Đế Chủ khẳng định:
- Không có khả năng đó. Pháp trận này do năm vị Đế Chủ chúng ta bày ra. Cơ bản không có chỗ trống để chúng trốn. Một Đế Chủ bậc cao khác trầm mặt:
- Cự Linh Đế Chủ, pháp trận chắc chắn không có vấn đề gì. Đến giờ, còn không phát hiện dấu hiệu động chạm.
- Đúng vậy, Cự Linh Đế Chủ. Pháp trận không bị người ta động vào đâu.
Lại có Đế Chủ khác tiếp lời.
- Nhưng… sao lại không thấy mấy tên kia chứ?
Khóe miệng Cự Linh Đế Chủ co quắp, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bọn Sở Mặc biến mất. Không nhịn được giơ tay đánh một kích. Ầm một tiếng. Mặt đất chỗ đó có thêm một cái hố sâu không đáy nhưng không ảnh hưởng đến kiến trúc xung quanh. Bọn họ là Đế Chủ cấp cao, điều chỉnh lực đạo cực kỳ chính xác.
Lúc này, từ cái hố sâu truyền đến một chút dao động.
Cự Linh Đế Chủ vui mừng nói:
- Tìm được rồi!
Khóe miệng Hàn Băng Đế Chủ run run, lạnh lùng nói:
- Đó là do ngươi động chạm đến pháp trận chúng ta bày ra đó. Cự Linh Đế Chủ xấu hổ. Dù am hiểu chiến đấu, nhưng Cự Linh Đế Chủ dốt đặc cán mai về mấy cái trận pháp này, lần này trở thành trò cười rồi.
Tuy nhiên giờ cũng chẳng ai có tâm trạng mà cười. Vì đối phương lại có thể chạy trốn ngay dưới mắt của bọn họ. Hơn nữa, lại còn sau khi bọn họ bố trí chặt chẽ thỏa đáng, gióng trống khua chiêng chạy tới, thế mà lại hụt mất. Đúng là tát vào mặt bọn họ mà. Cái tát vừa đau, lại vừa kêu. Vô luận thế nào chuyện này cũng không gạt được người trong thành. Lần này, bọn họ mất hết mặt mũi rồi.
Đám Đế Chủ nhìn nhau, vừa xấu hổ vừa khó tin.
- Đám vật nhỏ này chẳng lẽ chắp cánh bay mất rồi sao?
Cự Linh Đế Chủ giận dữ nói thầm, sau đó hai mắt tỏa sáng, tìm kiếm khắp nơi.
Hàn Băng Đế Chủ lại nói:
- Trên người bọn chúng chắc chắn có pháp khí siêu việt nào đó mà chúng ta không biết.
Dù thế nào thì Sở Mặc cũng đã trốn thoát ngay trước mắt họ. Trước khi đi còn châm chọc bọn họ nữa. Đám Đế Chủ thấy mất mặt, nhưng đồng thời, trong lòng đang lo lắng. Một tên Đế Chủ nói:
- Hiện tại vấn đề lớn nhất là nhanh chóng tìm được bọn chúng.
Hàn Băng Đế Chủ hít sâu một hơi nói:
- Bọn họ chưa đi được đâu. Tu sĩ Thiên giới muốn đi ra sẽ phải đi đến cuối con đường của mình. Đám người kia đều là các thiên tài chân chính. Bọn chúng đã đến Thiên lộ, chắc chắn sẽ có đột phá.
Cự Linh Đế Chủ nói:
- Đúng, chúng ta chỉ cần chú ý khu vực này có người độ kiếp hay không là tìm được bọn chúng thôi. Không khí căng thẳng được giảm bớt một chút.
Đúng lúc này, có người bỗng chỉ về phương xa hô lên:
- Chỗ kia có kiếp vân ngưng lại kìa…
Đám Đế Chủ nháy mắt đầu quay đầu nhìn về chỗ đó. Phản ứng tiếp theo của họ là phá không bay đi luôn.
Đám Sở Thanh nhìn Sở Mặc thi triển Chí Tôn thuật, khơi dậy một lượng lớn linh khí trong lòng đất. Ai cũng cảm nhận rất rõ khí tức thiên địa có sự biến hóa. Nhìn Sở Mặc nghiêm túc, mặt tái nhợt lại hơi mệt mỏi, mọi người lại thấy lo cho hắn.
Thủy Y Y đã đứng giữa hư không. Tinh khí trong thiên địa bắt đầu ào ạt tiến vào thân thể của nàng. Cơ duyên của nàng đã tới, đã đến lúc phải độ kiếp.
Kiếp vân ngưng tụ, một đám lôi điện màu tím ẩn ẩn vờn vờn. Sở Mặc vẫn không ngừng lại. Hắn tiếp tục khơi dậy tinh khí, một phần vì muốn ngăn chặn đám Đế Chủ bậc cao kia. Với cảnh giới Chân tiên hậu kỳ hiện tại, hắn có thể thi triển Phong thủy thần thông tốt hơn so với lúc trước, nhưng hiện tại, hắn lại muốn dùng nó để đối phó với một đám Đế Chủ cao cấp khủng bố.
Thủ đoạn này có thể ngăn chặn những người kia hay không, hắn không dám chắc.
Từ khi tiến vào Thiên giới, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh như thế này. Mặt ngoài, Sở Mặc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng không tự tin. Hơn nữa, hắn nghĩ, sau này khi trở ra thiên lộ, chỉ sợcũng sẽ gặp phải nhiều trường hợp như thế này thôi.
Cứ coi như đây là một lần diễn tập đi. Một lần diễn tập khiến người ta kinh hồn động phách.
Đến Sở Thanh và Tiêu Trường Bình vốn thường xuyên tiếp xúc với sự kiện lớn cũng không khỏi khẩn trương. Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành căng thẳng nhìn Sở Mặc thi thuật.
Sở Mặc dường như hòa vào một thể với phiến thiên địa này rồi. Mỗi một động tác của hắn đều rất đẹp. Dần dần, mọi người bĩnh tĩnh hơn. Dường như Sở Mặc có một loại ma lực nào đó, khiến không khí thoảimái hơn. Nghĩ lại, người làm trụ cột lúc này đáng lẽ là bọn họ mới đúng.
Điều này khiến Sở Thanh và Tiêu Trường Bình hơi xấu hổ. Hai người nhìn trộm Sở Mặc một chút, thấy hắn vẫn đang thi thuật.
Lúc này, hơn mười Đế Chủ cấp cao cũng đuổi đến. Cách khoảng mười vạn dặm, đám Đế Chủ dừng lại. Dù là Đế Chủ cấp cao cũng không dám tùy tiện dính dáng đến thiên kiếp.
Cự Linh Đế Chủ cười lạnh:
- Sở Mặc, ngươi thoát được nhất thời chứ đâu thoát được cả đời đâu? Ngươi còn không mau đầu hàng. Đám người Hàn Băng Đế Chủ nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt lạnh lùng, bọn họ cũng thấy chỗ này có dị thường nên không tùy tiện tiến lên.
- Ta đâu cần nghĩ chứ, chẳng phải các ngươi sẽ cứ làm hay sao? Lúc trước các ngươi cũng đã làm rồi còn gì. Trăm phương ngàn kế thăm dò người liên quan tới ta. Sau đó một đám Đế Chủ không biết xấu hổ nhốt một tiểu cô nương. Chuyện này không phải các ngươi làm, chẳng lẽ là tên khốn kiếp nào khác làm à?
- Câm mồm!
Thanh âm của Hàn Băng Đế Chủ tràn đầy phẫn nộ:
- Quả nhiên là ngươi phá!
- Nói thừa, đương nhiên là Sở gia ta rồi.
Sở Mặc quát một tiếng. Nhập địa huyết nguyệt nháy mắt phát ra một luồng sáng huyền ảo, bao phủ cả đám người trong phòng.
Trong hư không có vài gào lên:
- Hỏng rồi!
- Hắn muốn trốn đó!
- Mau trấn áp!
- Để Sở Mặc sống, người khác sinh tử bất luận.
Mấy Đế Chủ bậc cao lạnh lùng lên tiếng.
Đám Sở Mặc đã được Nhập địa huyết nguyệt bao phủ. Sau đó Như ý và Tránh họa tỏa ánh sáng gây nhiễu. Hỗn độn huyết nguyệt nhẹ nhàng lay động, trực tiếp phóng thích khí tức hỗn độn bao phủ mọi người.
Những Đế Chủ cấp cao trên trời đột nhiên mất đi mục tiêu. Bọn họ cực kỳ kinh ngạc. Hàn Băng Đế Chủ và Cự Linh Đế Chủ trực tiếp xuất thủ. Lúc đám Đế Chủ bậc cao xuất hiện đã gây chấn động. Nhưng hiện tại, người bị chấn động lại là chục tên Đế Chủ đó. Bọn họ nhìn nhau, không dám tin, lại có chút khiếp sợ. Đám người Sở Mặc vốn bị vây bên trong giờ lại không thấy đâu.
- Sao lại thế chứ?
Cự Linh Đế Chủ ngơ ngác, nhìn thoáng qua Hàn Băng Đế Chủ:
- Pháp trận có vấn đề sao?
Hàn Băng Đế Chủ khẳng định:
- Không có khả năng đó. Pháp trận này do năm vị Đế Chủ chúng ta bày ra. Cơ bản không có chỗ trống để chúng trốn. Một Đế Chủ bậc cao khác trầm mặt:
- Cự Linh Đế Chủ, pháp trận chắc chắn không có vấn đề gì. Đến giờ, còn không phát hiện dấu hiệu động chạm.
- Đúng vậy, Cự Linh Đế Chủ. Pháp trận không bị người ta động vào đâu.
Lại có Đế Chủ khác tiếp lời.
- Nhưng… sao lại không thấy mấy tên kia chứ?
Khóe miệng Cự Linh Đế Chủ co quắp, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bọn Sở Mặc biến mất. Không nhịn được giơ tay đánh một kích. Ầm một tiếng. Mặt đất chỗ đó có thêm một cái hố sâu không đáy nhưng không ảnh hưởng đến kiến trúc xung quanh. Bọn họ là Đế Chủ cấp cao, điều chỉnh lực đạo cực kỳ chính xác.
Lúc này, từ cái hố sâu truyền đến một chút dao động.
Cự Linh Đế Chủ vui mừng nói:
- Tìm được rồi!
Khóe miệng Hàn Băng Đế Chủ run run, lạnh lùng nói:
- Đó là do ngươi động chạm đến pháp trận chúng ta bày ra đó. Cự Linh Đế Chủ xấu hổ. Dù am hiểu chiến đấu, nhưng Cự Linh Đế Chủ dốt đặc cán mai về mấy cái trận pháp này, lần này trở thành trò cười rồi.
Tuy nhiên giờ cũng chẳng ai có tâm trạng mà cười. Vì đối phương lại có thể chạy trốn ngay dưới mắt của bọn họ. Hơn nữa, lại còn sau khi bọn họ bố trí chặt chẽ thỏa đáng, gióng trống khua chiêng chạy tới, thế mà lại hụt mất. Đúng là tát vào mặt bọn họ mà. Cái tát vừa đau, lại vừa kêu. Vô luận thế nào chuyện này cũng không gạt được người trong thành. Lần này, bọn họ mất hết mặt mũi rồi.
Đám Đế Chủ nhìn nhau, vừa xấu hổ vừa khó tin.
- Đám vật nhỏ này chẳng lẽ chắp cánh bay mất rồi sao?
Cự Linh Đế Chủ giận dữ nói thầm, sau đó hai mắt tỏa sáng, tìm kiếm khắp nơi.
Hàn Băng Đế Chủ lại nói:
- Trên người bọn chúng chắc chắn có pháp khí siêu việt nào đó mà chúng ta không biết.
Dù thế nào thì Sở Mặc cũng đã trốn thoát ngay trước mắt họ. Trước khi đi còn châm chọc bọn họ nữa. Đám Đế Chủ thấy mất mặt, nhưng đồng thời, trong lòng đang lo lắng. Một tên Đế Chủ nói:
- Hiện tại vấn đề lớn nhất là nhanh chóng tìm được bọn chúng.
Hàn Băng Đế Chủ hít sâu một hơi nói:
- Bọn họ chưa đi được đâu. Tu sĩ Thiên giới muốn đi ra sẽ phải đi đến cuối con đường của mình. Đám người kia đều là các thiên tài chân chính. Bọn chúng đã đến Thiên lộ, chắc chắn sẽ có đột phá.
Cự Linh Đế Chủ nói:
- Đúng, chúng ta chỉ cần chú ý khu vực này có người độ kiếp hay không là tìm được bọn chúng thôi. Không khí căng thẳng được giảm bớt một chút.
Đúng lúc này, có người bỗng chỉ về phương xa hô lên:
- Chỗ kia có kiếp vân ngưng lại kìa…
Đám Đế Chủ nháy mắt đầu quay đầu nhìn về chỗ đó. Phản ứng tiếp theo của họ là phá không bay đi luôn.
Đám Sở Thanh nhìn Sở Mặc thi triển Chí Tôn thuật, khơi dậy một lượng lớn linh khí trong lòng đất. Ai cũng cảm nhận rất rõ khí tức thiên địa có sự biến hóa. Nhìn Sở Mặc nghiêm túc, mặt tái nhợt lại hơi mệt mỏi, mọi người lại thấy lo cho hắn.
Thủy Y Y đã đứng giữa hư không. Tinh khí trong thiên địa bắt đầu ào ạt tiến vào thân thể của nàng. Cơ duyên của nàng đã tới, đã đến lúc phải độ kiếp.
Kiếp vân ngưng tụ, một đám lôi điện màu tím ẩn ẩn vờn vờn. Sở Mặc vẫn không ngừng lại. Hắn tiếp tục khơi dậy tinh khí, một phần vì muốn ngăn chặn đám Đế Chủ bậc cao kia. Với cảnh giới Chân tiên hậu kỳ hiện tại, hắn có thể thi triển Phong thủy thần thông tốt hơn so với lúc trước, nhưng hiện tại, hắn lại muốn dùng nó để đối phó với một đám Đế Chủ cao cấp khủng bố.
Thủ đoạn này có thể ngăn chặn những người kia hay không, hắn không dám chắc.
Từ khi tiến vào Thiên giới, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh như thế này. Mặt ngoài, Sở Mặc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng không tự tin. Hơn nữa, hắn nghĩ, sau này khi trở ra thiên lộ, chỉ sợcũng sẽ gặp phải nhiều trường hợp như thế này thôi.
Cứ coi như đây là một lần diễn tập đi. Một lần diễn tập khiến người ta kinh hồn động phách.
Đến Sở Thanh và Tiêu Trường Bình vốn thường xuyên tiếp xúc với sự kiện lớn cũng không khỏi khẩn trương. Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành căng thẳng nhìn Sở Mặc thi thuật.
Sở Mặc dường như hòa vào một thể với phiến thiên địa này rồi. Mỗi một động tác của hắn đều rất đẹp. Dần dần, mọi người bĩnh tĩnh hơn. Dường như Sở Mặc có một loại ma lực nào đó, khiến không khí thoảimái hơn. Nghĩ lại, người làm trụ cột lúc này đáng lẽ là bọn họ mới đúng.
Điều này khiến Sở Thanh và Tiêu Trường Bình hơi xấu hổ. Hai người nhìn trộm Sở Mặc một chút, thấy hắn vẫn đang thi thuật.
Lúc này, hơn mười Đế Chủ cấp cao cũng đuổi đến. Cách khoảng mười vạn dặm, đám Đế Chủ dừng lại. Dù là Đế Chủ cấp cao cũng không dám tùy tiện dính dáng đến thiên kiếp.
Cự Linh Đế Chủ cười lạnh:
- Sở Mặc, ngươi thoát được nhất thời chứ đâu thoát được cả đời đâu? Ngươi còn không mau đầu hàng. Đám người Hàn Băng Đế Chủ nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt lạnh lùng, bọn họ cũng thấy chỗ này có dị thường nên không tùy tiện tiến lên.