Thí Thiên Đao
Chương 1427: Vĩnh viễn không từ bỏ
Sở Mặc cảm thán: Đều là người thông minh! Chỉ sợ lúc này Từ Yên đã phần nào đoán được thân phận của hắn, chỉ là không dám xác nhận thôi.
- Không có gì, các ngươi bảo trọng là tốt rồi.
- Sở Mặc trầm giọng nói.
- Vậy ân công cũng bảo trọng, chúng ta gặp lại ở Thiên giới!
Đến lúc này, Từ Yên đã gần như có thể kết luận thân phận vị ân công kia!
Có thể ở sâu trong Thiên Lộ cứu người trong tay hai đỉnh cao Đế Chủ, nói không quen biết chẳng ai tin. Mà trên Thiên Lộ, người có thể ra tay vì Lưu Vân, ngoài bọn họ chỉ có người của Linh Đan Đường.
Nhưng vấn đề là, người của Linh Đan Đường đã sớm rời Thiên Lộ trở lại Thiên giới.
Người có thể ra tay cứu Lưu Vân, còn có năng lực kia, cũng chỉ có một khả năng được miêu tả sinh động. Từ Yên hơi hâm mộ Lưu Vân, lúc trước nàng khinh thường Sở Mặc, càng về sau Sở Mặc thanh danh hiển hách, nàng lại rất hy vọng Sở Mặc có thể ở cùng Lưu Vân. Như vậy sẽ không ai đoạt Quách Văn Xương với nàng. Chuyện quá khứ hiện tại như một giấc mộng. Chỉ có Sở Mặc vẫn lặng lẽ thủ hộ Lưu Vân.
Sự thủ hộ này khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải động dung.
Cho nên, Từ Yên không kìm lòng nói ra câu này: Chúng ta gặp lại ở Thiên giới.
Sở Mặc trầm mặc một chút, không trả lời mà tắt truyền âm thạch. Biết các nàng an toàn, hắn cũng yên lòng.
Giữa núi non tịch liêu, Từ Yên nhìn truyền âm thạch, sau đó nhìn về phương xa. Nơi đó, không trung có kiếp vân ngưng tụ.
Đại địa tinh khí bắt đầu bốc lên, trên bầu trời có dị tượng bắt đầu sinh ra.
Đây là cơ duyên không nhỏ!
Khóe miệng Từ Yên cong lên, trong mắt có hơi nước tràn ngập: Cường Tử ca, Ngô Duyệt các ngươi có thấy không? Tiểu Vân đã lấy được cơ duyên của nàng rồi, có lẽ nàng cũng sắp đạt được hạnh phúc của mình. Bất kể thế nào, chúng ta sẽ sống tốt cho cả phần của các ngươi. Cha mẹ người thân của các ngươi sẽ có thêm hai người con gái. Ta thật sự rất nhớ các ngươi.
Nước mắt lã chã chảy xuống, thiếu nữ khờ dại trải qua đau xót mới học được kiên cường, trở nên thành thục. Sở Mặc tắt đi truyền âm thạch, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, cửa phòng vang tiếng gõ, Sở Mặc khoát tay mở cửa.
Bóng dáng Thủy Y Y hiện ra cười ngọt ngào:
- Ta vào được không?
Sở Mặc gật đầu:
- Mời vào.
Thủy Y Y bước vào nhìn Sở Mặc cười, sau đó nói:
- Đang làm gì thế?
- Không có việc gì, chuẩn bị tu luyện.
- Sở Mặc nói.
Thủy Y Y gật đầu, sau đó nói:
- Sở Mặc, có chuyện này ta muốn nói với ngươi.
- Ừ? Ngươi nói đi.
Sở Mặc nhìn Thủy Y Y.
Nói thẳng, tướng mạo của Thủy Y Y ở Thiên giới tuyệt đối thuộc hàng cấp cao, da thịt như tuyết, lông mày kẻ đen như dãy núi xa, mắt sáng răng trắng khiến bất cứ nam nhân nào thấy cũng phải động tâm.
Mấu chốt là Thủy Y Y quá thông minh! Chỉ số thông minh gân giông yêu quai, đôi mắt như có bản lĩnh nhìn thấu hết thảy. Đây là một nữ nhân tài mạo song toàn chân chính.
Nữ tử ưu tú như vậy, có rất ít người không động tâm, Sở Mặc cũng không ngoại lệ, nhưng hắn đã có lòng tương ứng, thế nên trước Thủy Y Y hắn chỉ có thể trầm mặc.
Do mấy lần trước muốn mở miệng cự tuyệt đều bị Thủy Y Y mềm mại ngăn cản, khiến Sở Mặc không có cách nào khác.
- Ta đã nghĩ thông.
Thủy Y Y cụp mắt xuống, hạ giọng nói:
- Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Sở Mặc nao nao, nhìn Thủy Y Y. Thủy Y Y nói tiếp:
- Kỳ thật lúc bên dung nham ta cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chỉ là vẫn có chút không cam lòng. Ta nghĩ nếu ngươi sống ở Thiên giới, có lẽ lúc trước ta sẽ không kháng cự mối hôn sự này. Nếu ta có thể hiêu đươc ngươi sớm hơn, có lẽ khi ngươi vừa tiến vào Huyễn Thần Giới, bị mọi người công kích ta có thể đứng ra nói thay ngươi. Nhưng trên đời này, không có có lẽ.
Thủy Y Y sâu kín thở dài:
- Ngay cả chúng ta là thần trong mắt những người phàm tục thì cũng không thể quay ngược thời gian, có lẽ trong vũ trụ có tồn tại như thế. Có thể thi triển uy lực không thể tin nổi, xoay chuyển năm tháng nhưng không phải lực lượng chúng ta có thể tưởng tượng.
Sở Mặc không nói gì. Thủy Y Y cười:
- Cho nên nói, ta không thể gặp ngươi vào lúc ngươi cần nhất, cũng không thể giúp ngươi lúc khó khăn. Để người khác trước đi trước vào trong lòng ngươi. Người kiêu ngạo như ta, cũng không có khả năng dễ dàng lựa chọn một nam nhân yêu nữ nhân khác.
- Thế nên?
Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn cô gái tuyệt sắc trước mắt.
- Cho nên, ta chuẩn bị đổi phương thức thích ngươi.
Thủy Y Y cười giảo hoạt:
- Có phải ngoài ý muốn? Cảm thấy ta sẽ từ bỏ?
Đúng là Sở Mặc đã nghĩ Thủy Y Y sẽ từ bỏ, trong lòng gợn sóng nhưng thả lỏng. Chỉ không ngờ nàng không có ý này.
- Người Thủy Y Y thích thì sẽ không từ bỏ. Nhưng ta sẽ không làm phiền ngươi, điểm ấy ngươi cứ yên tâm. Ta vẫn có tôn nghiêm.
Thủy Y Y nhẹ giọng nói ra.
- Sao phải khổ vậy chứ?
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ.
- Biết không? Ngươi khiến ta động tâm bởi sự thiện lương.
Thủy Y Y cười nói:
- Rất buồn cười, đúng không? Trong mắt của ta, thiện lương là phẩm chất đáng quý, với tu sĩ mà nói, hai chữ thiện lương là thứ xa xỉ nhất trên đời.
- Ta không thiện lương như ngươi nghĩ.
Sở Mặc nói.
- Ta tự có phán đoán.
Thủy Y Y liếc mắt nhìn Sở Mặc:
- Đừng cho là ta thích ngươi, sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngươi.
- . Sở Mặc lập tức không nói gì.
Thủy Y Y nói:
- Ta hiểu quá khứ của ngươi, ngươi chưa từng từ bỏ người thân bằng hữu, bất kể là ở Linh giới hay Tiên giới, ngươi đều tận tâm tận lực sáng tạo ra hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo. Có thể làm được điểm này không phải không có ai. Nhưng có thể làm được điểm này mà khiến tim ta đập thình thịch thì chỉ có ngươi.
Thủy Y Y nhìn Sở Mặc:
- Cho nên, ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, vĩnh viễn!
Lã Nghị hiện tại vô cùng hưng phấn, cảm giác như bị một chiếc bánh có nhân khổng lồ đập trúng, đến giờ còn có chút chóng mặt, không thể tin đây là sự thật.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, mông vểnh lên. Loại này tư thế đối với một tu sĩ Chân Tiên cảnh giới đỉnh cao thật khó tin. Trừ phi là lúc tế bái tổ tiên dùng tới thế quỳ này. Ngày thường có là Đế Chủ cũng không có tư cách khiến một tu sĩ Chân Tiên đỉnh cao dùng tư thế này đi quỳ lạy.
Nhưng Lã Nghị còn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì người hắn quỳ lạy được xưng là Thiên Lộ Vương!
- Ngươi có biện pháp khiến thần không biết quỷ không hay làm một người hônmê?
Thanh âm La Quật không vui không buồn, không nóng không lạnh nhưng khí tức bề thế. Khí tức kia không phải cố ý thả ra mà tựa như hô hấp, hít thở một cách tự nhiên.
- Không có gì, các ngươi bảo trọng là tốt rồi.
- Sở Mặc trầm giọng nói.
- Vậy ân công cũng bảo trọng, chúng ta gặp lại ở Thiên giới!
Đến lúc này, Từ Yên đã gần như có thể kết luận thân phận vị ân công kia!
Có thể ở sâu trong Thiên Lộ cứu người trong tay hai đỉnh cao Đế Chủ, nói không quen biết chẳng ai tin. Mà trên Thiên Lộ, người có thể ra tay vì Lưu Vân, ngoài bọn họ chỉ có người của Linh Đan Đường.
Nhưng vấn đề là, người của Linh Đan Đường đã sớm rời Thiên Lộ trở lại Thiên giới.
Người có thể ra tay cứu Lưu Vân, còn có năng lực kia, cũng chỉ có một khả năng được miêu tả sinh động. Từ Yên hơi hâm mộ Lưu Vân, lúc trước nàng khinh thường Sở Mặc, càng về sau Sở Mặc thanh danh hiển hách, nàng lại rất hy vọng Sở Mặc có thể ở cùng Lưu Vân. Như vậy sẽ không ai đoạt Quách Văn Xương với nàng. Chuyện quá khứ hiện tại như một giấc mộng. Chỉ có Sở Mặc vẫn lặng lẽ thủ hộ Lưu Vân.
Sự thủ hộ này khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải động dung.
Cho nên, Từ Yên không kìm lòng nói ra câu này: Chúng ta gặp lại ở Thiên giới.
Sở Mặc trầm mặc một chút, không trả lời mà tắt truyền âm thạch. Biết các nàng an toàn, hắn cũng yên lòng.
Giữa núi non tịch liêu, Từ Yên nhìn truyền âm thạch, sau đó nhìn về phương xa. Nơi đó, không trung có kiếp vân ngưng tụ.
Đại địa tinh khí bắt đầu bốc lên, trên bầu trời có dị tượng bắt đầu sinh ra.
Đây là cơ duyên không nhỏ!
Khóe miệng Từ Yên cong lên, trong mắt có hơi nước tràn ngập: Cường Tử ca, Ngô Duyệt các ngươi có thấy không? Tiểu Vân đã lấy được cơ duyên của nàng rồi, có lẽ nàng cũng sắp đạt được hạnh phúc của mình. Bất kể thế nào, chúng ta sẽ sống tốt cho cả phần của các ngươi. Cha mẹ người thân của các ngươi sẽ có thêm hai người con gái. Ta thật sự rất nhớ các ngươi.
Nước mắt lã chã chảy xuống, thiếu nữ khờ dại trải qua đau xót mới học được kiên cường, trở nên thành thục. Sở Mặc tắt đi truyền âm thạch, ánh mắt dần dần bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, cửa phòng vang tiếng gõ, Sở Mặc khoát tay mở cửa.
Bóng dáng Thủy Y Y hiện ra cười ngọt ngào:
- Ta vào được không?
Sở Mặc gật đầu:
- Mời vào.
Thủy Y Y bước vào nhìn Sở Mặc cười, sau đó nói:
- Đang làm gì thế?
- Không có việc gì, chuẩn bị tu luyện.
- Sở Mặc nói.
Thủy Y Y gật đầu, sau đó nói:
- Sở Mặc, có chuyện này ta muốn nói với ngươi.
- Ừ? Ngươi nói đi.
Sở Mặc nhìn Thủy Y Y.
Nói thẳng, tướng mạo của Thủy Y Y ở Thiên giới tuyệt đối thuộc hàng cấp cao, da thịt như tuyết, lông mày kẻ đen như dãy núi xa, mắt sáng răng trắng khiến bất cứ nam nhân nào thấy cũng phải động tâm.
Mấu chốt là Thủy Y Y quá thông minh! Chỉ số thông minh gân giông yêu quai, đôi mắt như có bản lĩnh nhìn thấu hết thảy. Đây là một nữ nhân tài mạo song toàn chân chính.
Nữ tử ưu tú như vậy, có rất ít người không động tâm, Sở Mặc cũng không ngoại lệ, nhưng hắn đã có lòng tương ứng, thế nên trước Thủy Y Y hắn chỉ có thể trầm mặc.
Do mấy lần trước muốn mở miệng cự tuyệt đều bị Thủy Y Y mềm mại ngăn cản, khiến Sở Mặc không có cách nào khác.
- Ta đã nghĩ thông.
Thủy Y Y cụp mắt xuống, hạ giọng nói:
- Tình cảm không thể cưỡng cầu.
Sở Mặc nao nao, nhìn Thủy Y Y. Thủy Y Y nói tiếp:
- Kỳ thật lúc bên dung nham ta cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chỉ là vẫn có chút không cam lòng. Ta nghĩ nếu ngươi sống ở Thiên giới, có lẽ lúc trước ta sẽ không kháng cự mối hôn sự này. Nếu ta có thể hiêu đươc ngươi sớm hơn, có lẽ khi ngươi vừa tiến vào Huyễn Thần Giới, bị mọi người công kích ta có thể đứng ra nói thay ngươi. Nhưng trên đời này, không có có lẽ.
Thủy Y Y sâu kín thở dài:
- Ngay cả chúng ta là thần trong mắt những người phàm tục thì cũng không thể quay ngược thời gian, có lẽ trong vũ trụ có tồn tại như thế. Có thể thi triển uy lực không thể tin nổi, xoay chuyển năm tháng nhưng không phải lực lượng chúng ta có thể tưởng tượng.
Sở Mặc không nói gì. Thủy Y Y cười:
- Cho nên nói, ta không thể gặp ngươi vào lúc ngươi cần nhất, cũng không thể giúp ngươi lúc khó khăn. Để người khác trước đi trước vào trong lòng ngươi. Người kiêu ngạo như ta, cũng không có khả năng dễ dàng lựa chọn một nam nhân yêu nữ nhân khác.
- Thế nên?
Sở Mặc ngẩng đầu, nhìn cô gái tuyệt sắc trước mắt.
- Cho nên, ta chuẩn bị đổi phương thức thích ngươi.
Thủy Y Y cười giảo hoạt:
- Có phải ngoài ý muốn? Cảm thấy ta sẽ từ bỏ?
Đúng là Sở Mặc đã nghĩ Thủy Y Y sẽ từ bỏ, trong lòng gợn sóng nhưng thả lỏng. Chỉ không ngờ nàng không có ý này.
- Người Thủy Y Y thích thì sẽ không từ bỏ. Nhưng ta sẽ không làm phiền ngươi, điểm ấy ngươi cứ yên tâm. Ta vẫn có tôn nghiêm.
Thủy Y Y nhẹ giọng nói ra.
- Sao phải khổ vậy chứ?
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ.
- Biết không? Ngươi khiến ta động tâm bởi sự thiện lương.
Thủy Y Y cười nói:
- Rất buồn cười, đúng không? Trong mắt của ta, thiện lương là phẩm chất đáng quý, với tu sĩ mà nói, hai chữ thiện lương là thứ xa xỉ nhất trên đời.
- Ta không thiện lương như ngươi nghĩ.
Sở Mặc nói.
- Ta tự có phán đoán.
Thủy Y Y liếc mắt nhìn Sở Mặc:
- Đừng cho là ta thích ngươi, sẽ ngoan ngoãn phục tùng ngươi.
- . Sở Mặc lập tức không nói gì.
Thủy Y Y nói:
- Ta hiểu quá khứ của ngươi, ngươi chưa từng từ bỏ người thân bằng hữu, bất kể là ở Linh giới hay Tiên giới, ngươi đều tận tâm tận lực sáng tạo ra hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo. Có thể làm được điểm này không phải không có ai. Nhưng có thể làm được điểm này mà khiến tim ta đập thình thịch thì chỉ có ngươi.
Thủy Y Y nhìn Sở Mặc:
- Cho nên, ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, vĩnh viễn!
Lã Nghị hiện tại vô cùng hưng phấn, cảm giác như bị một chiếc bánh có nhân khổng lồ đập trúng, đến giờ còn có chút chóng mặt, không thể tin đây là sự thật.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, mông vểnh lên. Loại này tư thế đối với một tu sĩ Chân Tiên cảnh giới đỉnh cao thật khó tin. Trừ phi là lúc tế bái tổ tiên dùng tới thế quỳ này. Ngày thường có là Đế Chủ cũng không có tư cách khiến một tu sĩ Chân Tiên đỉnh cao dùng tư thế này đi quỳ lạy.
Nhưng Lã Nghị còn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì người hắn quỳ lạy được xưng là Thiên Lộ Vương!
- Ngươi có biện pháp khiến thần không biết quỷ không hay làm một người hônmê?
Thanh âm La Quật không vui không buồn, không nóng không lạnh nhưng khí tức bề thế. Khí tức kia không phải cố ý thả ra mà tựa như hô hấp, hít thở một cách tự nhiên.