Thí Thiên Đao
Chương 142: Thực lực tối thượng (1)
Nhưng tất cả những điều đó đều phải xuất phát từ một điều cơ bản là: không thể sử dụng đơn vị vạn cân để mà mua về chứ! Cho dù Hạ Kinh có dư tiền để mua, nhưng với số lượng lớn đến như vậy thì y tới đâu để mua cho đủ đây?Nhìn Sở Mặc vẫn còn đang cắm cúi viết lách, Hạ Kinh cuối cùng không thể chịu nổi nữa, y nổi cơn lôi đình:
- Sở Mặc ngươi không thấy mình đang ép người quá đáng quá rồi đó sao? Hay ngươi đang muốn giỡn cợt với bổn vương? Mẹ kiếp cứ cho là muốn mở hiệu thuốc to nhất Đại Hạ này thì cũng không thể dùng hết số thảo dược đó được!
Sở Mặc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hạ Kinh một cái:
- Ông có chữa bệnh hay không?
- Ngươi
Hạ Kinh nghiến răng, phẫn nộ nhìn Sở Mặc.Sở Mặc thản nhiên, điềm tĩnh đáp trả ánh nhìn của Hạ Kinh.
- Ngươi chắc chắn rằng mình đang không giỡn cợt bổn vương phải không?
Hạ Kinh tức giận đến sôi máu, y quả thực sắp tức điên lên rồi. Nếu không phải vì vẫn còn xót lại chút lý trí trong lòng thì quả thực y sẽ bất chấp tất cả mà giết chết ngay lập tức tên khốn kiếp trước mặt đi.
- Ông là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc?
Sở Mặc đập bàn một cái, phát ra một tiếng động cực lớn.
Hắn đứng phắt dậy, tức giận nhìn Hạ Kinh và nói:
- Ông biết cái thá gì chứ! Lão tặc nhà ngươi, trong triều chỉ biết đến quyền lực hống hách, trong nhà chỉ biết đến gia trưởng độc quyền, ngoài đường chỉ biết đến cưỡng bức bạo hành Ngoài những thứ này ra thì ông còn biết thứ gì?
Sở Mặc đi tới phía trước mặt Hạ Kinh, giật lấy tờ giấy y đang cầm trong tay, vo viên lại rồi ném luôn vào thùng rác, hắn phẫn nộ nói:
- Ngươi tưởng rằng tiểu thiếu gia thực sự muốn trị bệnh cho ngươi hay sao? Lão tặc, ngươi vỗ ngực mình tự hỏi xem bao nhiêu năm nay bản thân ngươi đã làm biết bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm, đáng chết biết bao nhiêu lần rồi?Sở Mặc phẫn nộ nhìn Hạ Kinh và nói:
- Dân chúng Đại Hạ đánh giá thế nào về con người của ngươi? Tiểu thiếu gia ta không muốn gây chuyện với ngươi, cúi đầu cầu hòa, muốn hóa giải mối ân oán này. Vì lo sợ ngươi hiểu lầm nên mới lựa chọn địa điểm luyện thuốc ở trong phủ của nhà ngươi! Nếu như ngươi không tin tưởng ta thì có thể phái người đến mà trông coi, thứ nhất là trên người của ta không có thứ thần khí như nhẫn trữ đồ, thứ hai là ta cũng chẳng có khả năng mà tự nhiên khiến cho thảo dược của nhà ngươi bốc hơi biến mất được. Vậy mà nhà ngươi lại còn nghi ngờ ta giỡn cợt ngươi hay sao? Mẹ kiếp, tiểu thiếu gia ta không hầu hạ ngươi nữa, không làm nữa! Gọi tên Đại Cung Phụng của nhà ngươi ra... để mà giết chết tiểu thiếu gia ta đi!
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Hạ Kinh và nói:
- Mau đi! Mau đi kêu y ra đây! Ta biết trong phủ của ngươi có một cường giả đỉnh cao, y rảnh rỗi không có việc gì làm vẫn đang dùng thần thức để mà theo dõi ta đó thôi... Mau kêu y tới đây!
Hạ Kinh đứng ngây người ra ở đó, y bất giác lui lại phía sau hai bước, tựa như bị ngơ ngẩn vậy. Hạ Kinh hoàn toàn không thể ngờ được rằng một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu lại có lá gan quát nạt cả bản thân mình như vậy.
Không, đã không chỉ đơn thuần là quát nạt nữa rồi, mà thực sự phảigọi là chửi bới ầm ĩ!
Hạ Kinh từ nhỏ đã thân là Hoàng tử, cả đời này đều mang thân phân Thân Vương, cho dù là Tiên Hoàng... phụ thân của y cũng chưa từng nạt nộ Hạ Kinh như vậy.
Trong ký ức sáu mươi năm của mình, Hạ Kinh chưa từng bao giờ gặp phải tình huống như thế này.
Y từng chửi bới người khác như vậy... nhưng chửi người và bị người chửi là hai cảm giác sao có thể giống nhau cho được?- Ngươi... ngươi... ngươi...
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc mà liên tục thốt lên ba tiếng như vậy, sự tức giận kinh ngạc trên gương mặt dần dần biến mất, tuy nhiên gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng đó vẫn trắng bệch đi một cách khác thường.
Sau đó Hạ Kinh đi tới phía trước thùng rác, cúi người, tay run lẩy bẩy nhặt tờ giấy đã bị vo nát ở bên trong đó lên. Y giương tay ra, lau mồ hôi trên trán, trên lông mày...
Đường đường là một Thân Vương mà lại bị một tên thiếu niên chửi bới đến độ vuốt mồ hôi không kịp như vậy!- Ta làm cái gì cơ chứ? Ngươi cho rằng bệnh của ngươi dễ chữa trị như vậy hay sao? Ngươi thử tự hỏi mình xem, bao nhiêu năm nay ngươi đã cầu y bao nhiêu người rồi? Đã cầu bao nhiêu dược sư đỉnh cao của biết bao nhiêu đại môn phái rồi? Nhưng... có tác dụng gì hay không? Có lấy một chút xíu tác dụng nào hay không?
Sở Mặc khinh khỉnh, lạnh lùng cười nói:
- Vì chữa trị bệnh tình... ngươi đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền rồi? Ngươi có từng tự mình tính toán hay chưa? Nếu như chữa trị đơn giản mà có thể khiến cho ngươi khỏi bệnh thì ngay bản thân ngươi có tin vào điều đó hay không?
- Ta...Hạ Kinh nhất thời nghẹn lời không biết nói gì hơn, vẻ mặt ngượng ngùng. Vì Sở Mặc thực sự đã nói trúng phóc vấn đề của y rồi.
Mấy năm nay, vì để chữa trị khỏi căn bệnh này mà Hạ Kinh đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền của... Số tiền đó từ lâu đã tích lũy thành một con số khổng lồ rồi, tuy vậy nhưng cũng chẳng có một chịu hiệu quả nào hết.
Cứ cho là không thể sinh con được nữa, nhưng nếu câu nói đó có thể thực hiện được... thì Hạ Kinh cũng chẳng đến độ trở nên biến thái như những năm gần đây. Vấn đề là bất luận y có chạy chữa như thế nào thì cũng không hề có bất cứ phản ứng gì!Đêm khuya vắng vẻ, vị Thân Vương uy lực, Hạ Kinh này đã từng một mình khóc thầm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí y còn muốn kết liễu đi sinh mạng của mình.
Nam nhân mà không có được bản lĩnh tự nhiên vốn có thì sống trên cõi đời này cũng chỉ là một sự hành hạ mà thôi.
- Sao ngươi không nói gì hết vậy? Mà lại còn trừng mắt lên nhìn ta nữa chứ! Ngươi nói ta giỡn cợt với ngươi hay sao?
Sở Mặc phẫn nộ nhìn Hạ Kinh, hắn thở hùng hục tức tối:
- Mặc kệ nhà ngươi, mau gọi Đại Cung Phụng ra mà giết chết ta đí. Ngươi là Thân Vương, ta không chọc giận được ngươi... Ngươi muốntìm ai thì đi mà tìm!
- Khụ khụ...
Hạ Kinh giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn lén lút, thậm chí còn có phần không dám trực diện nhìn Sở Mặc.
- Khụ cái chó gì mà khụ! Mau đi kêu người tới đây! Tiểu thiếu gia ta không chịu nổi nữa rồi! Đầu tiên là truy sát, rồi đến nghi ngờ, tiểu thiếu gia ta không làm nữa!
Sở Mặc nói đoạn rồi xé nát những tờ giấy khác.
- Sở Mặc ngươi không thấy mình đang ép người quá đáng quá rồi đó sao? Hay ngươi đang muốn giỡn cợt với bổn vương? Mẹ kiếp cứ cho là muốn mở hiệu thuốc to nhất Đại Hạ này thì cũng không thể dùng hết số thảo dược đó được!
Sở Mặc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hạ Kinh một cái:
- Ông có chữa bệnh hay không?
- Ngươi
Hạ Kinh nghiến răng, phẫn nộ nhìn Sở Mặc.Sở Mặc thản nhiên, điềm tĩnh đáp trả ánh nhìn của Hạ Kinh.
- Ngươi chắc chắn rằng mình đang không giỡn cợt bổn vương phải không?
Hạ Kinh tức giận đến sôi máu, y quả thực sắp tức điên lên rồi. Nếu không phải vì vẫn còn xót lại chút lý trí trong lòng thì quả thực y sẽ bất chấp tất cả mà giết chết ngay lập tức tên khốn kiếp trước mặt đi.
- Ông là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc?
Sở Mặc đập bàn một cái, phát ra một tiếng động cực lớn.
Hắn đứng phắt dậy, tức giận nhìn Hạ Kinh và nói:
- Ông biết cái thá gì chứ! Lão tặc nhà ngươi, trong triều chỉ biết đến quyền lực hống hách, trong nhà chỉ biết đến gia trưởng độc quyền, ngoài đường chỉ biết đến cưỡng bức bạo hành Ngoài những thứ này ra thì ông còn biết thứ gì?
Sở Mặc đi tới phía trước mặt Hạ Kinh, giật lấy tờ giấy y đang cầm trong tay, vo viên lại rồi ném luôn vào thùng rác, hắn phẫn nộ nói:
- Ngươi tưởng rằng tiểu thiếu gia thực sự muốn trị bệnh cho ngươi hay sao? Lão tặc, ngươi vỗ ngực mình tự hỏi xem bao nhiêu năm nay bản thân ngươi đã làm biết bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm, đáng chết biết bao nhiêu lần rồi?Sở Mặc phẫn nộ nhìn Hạ Kinh và nói:
- Dân chúng Đại Hạ đánh giá thế nào về con người của ngươi? Tiểu thiếu gia ta không muốn gây chuyện với ngươi, cúi đầu cầu hòa, muốn hóa giải mối ân oán này. Vì lo sợ ngươi hiểu lầm nên mới lựa chọn địa điểm luyện thuốc ở trong phủ của nhà ngươi! Nếu như ngươi không tin tưởng ta thì có thể phái người đến mà trông coi, thứ nhất là trên người của ta không có thứ thần khí như nhẫn trữ đồ, thứ hai là ta cũng chẳng có khả năng mà tự nhiên khiến cho thảo dược của nhà ngươi bốc hơi biến mất được. Vậy mà nhà ngươi lại còn nghi ngờ ta giỡn cợt ngươi hay sao? Mẹ kiếp, tiểu thiếu gia ta không hầu hạ ngươi nữa, không làm nữa! Gọi tên Đại Cung Phụng của nhà ngươi ra... để mà giết chết tiểu thiếu gia ta đi!
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Hạ Kinh và nói:
- Mau đi! Mau đi kêu y ra đây! Ta biết trong phủ của ngươi có một cường giả đỉnh cao, y rảnh rỗi không có việc gì làm vẫn đang dùng thần thức để mà theo dõi ta đó thôi... Mau kêu y tới đây!
Hạ Kinh đứng ngây người ra ở đó, y bất giác lui lại phía sau hai bước, tựa như bị ngơ ngẩn vậy. Hạ Kinh hoàn toàn không thể ngờ được rằng một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu lại có lá gan quát nạt cả bản thân mình như vậy.
Không, đã không chỉ đơn thuần là quát nạt nữa rồi, mà thực sự phảigọi là chửi bới ầm ĩ!
Hạ Kinh từ nhỏ đã thân là Hoàng tử, cả đời này đều mang thân phân Thân Vương, cho dù là Tiên Hoàng... phụ thân của y cũng chưa từng nạt nộ Hạ Kinh như vậy.
Trong ký ức sáu mươi năm của mình, Hạ Kinh chưa từng bao giờ gặp phải tình huống như thế này.
Y từng chửi bới người khác như vậy... nhưng chửi người và bị người chửi là hai cảm giác sao có thể giống nhau cho được?- Ngươi... ngươi... ngươi...
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc mà liên tục thốt lên ba tiếng như vậy, sự tức giận kinh ngạc trên gương mặt dần dần biến mất, tuy nhiên gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng đó vẫn trắng bệch đi một cách khác thường.
Sau đó Hạ Kinh đi tới phía trước thùng rác, cúi người, tay run lẩy bẩy nhặt tờ giấy đã bị vo nát ở bên trong đó lên. Y giương tay ra, lau mồ hôi trên trán, trên lông mày...
Đường đường là một Thân Vương mà lại bị một tên thiếu niên chửi bới đến độ vuốt mồ hôi không kịp như vậy!- Ta làm cái gì cơ chứ? Ngươi cho rằng bệnh của ngươi dễ chữa trị như vậy hay sao? Ngươi thử tự hỏi mình xem, bao nhiêu năm nay ngươi đã cầu y bao nhiêu người rồi? Đã cầu bao nhiêu dược sư đỉnh cao của biết bao nhiêu đại môn phái rồi? Nhưng... có tác dụng gì hay không? Có lấy một chút xíu tác dụng nào hay không?
Sở Mặc khinh khỉnh, lạnh lùng cười nói:
- Vì chữa trị bệnh tình... ngươi đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền rồi? Ngươi có từng tự mình tính toán hay chưa? Nếu như chữa trị đơn giản mà có thể khiến cho ngươi khỏi bệnh thì ngay bản thân ngươi có tin vào điều đó hay không?
- Ta...Hạ Kinh nhất thời nghẹn lời không biết nói gì hơn, vẻ mặt ngượng ngùng. Vì Sở Mặc thực sự đã nói trúng phóc vấn đề của y rồi.
Mấy năm nay, vì để chữa trị khỏi căn bệnh này mà Hạ Kinh đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền của... Số tiền đó từ lâu đã tích lũy thành một con số khổng lồ rồi, tuy vậy nhưng cũng chẳng có một chịu hiệu quả nào hết.
Cứ cho là không thể sinh con được nữa, nhưng nếu câu nói đó có thể thực hiện được... thì Hạ Kinh cũng chẳng đến độ trở nên biến thái như những năm gần đây. Vấn đề là bất luận y có chạy chữa như thế nào thì cũng không hề có bất cứ phản ứng gì!Đêm khuya vắng vẻ, vị Thân Vương uy lực, Hạ Kinh này đã từng một mình khóc thầm không biết bao nhiêu lần. Thậm chí y còn muốn kết liễu đi sinh mạng của mình.
Nam nhân mà không có được bản lĩnh tự nhiên vốn có thì sống trên cõi đời này cũng chỉ là một sự hành hạ mà thôi.
- Sao ngươi không nói gì hết vậy? Mà lại còn trừng mắt lên nhìn ta nữa chứ! Ngươi nói ta giỡn cợt với ngươi hay sao?
Sở Mặc phẫn nộ nhìn Hạ Kinh, hắn thở hùng hục tức tối:
- Mặc kệ nhà ngươi, mau gọi Đại Cung Phụng ra mà giết chết ta đí. Ngươi là Thân Vương, ta không chọc giận được ngươi... Ngươi muốntìm ai thì đi mà tìm!
- Khụ khụ...
Hạ Kinh giật giật khóe miệng, ánh mắt nhìn lén lút, thậm chí còn có phần không dám trực diện nhìn Sở Mặc.
- Khụ cái chó gì mà khụ! Mau đi kêu người tới đây! Tiểu thiếu gia ta không chịu nổi nữa rồi! Đầu tiên là truy sát, rồi đến nghi ngờ, tiểu thiếu gia ta không làm nữa!
Sở Mặc nói đoạn rồi xé nát những tờ giấy khác.