Thí Thiên Đao
Chương 1412: Ngươi phải đổi tên
Đồng Ảnh thấy Long Thu Thủy nhìn sang, trước là nao nao, lập tức sắc mặt có chút tái nhợt. Bình tĩnh mà xem xét, nàng tất nhiên không hy vọng Long Thu Thủy chết như vậy. Nhưng kêu nàng giao khối Đả Thần Thạch kia... nàng cũng tuyệt đối không đồng ý! Đó là vật tổ truyền của nàng, Đồng gia không giống như là mấy đại tộc kia, có thể có hai ba cái chí tôn khí thậm chí nhiều hơn. Toàn bộ Đồng gia đến hiện tại, cũng chỉ còn lại một món chí tôn khí như vậy thôi!
Tuy nhiên... Cuối cùng không thể thấy chết mà không cứu được.
Đồng Ảnh nhìn Long Thuy Thủy với ánh mắt khẩn cầu kia, chung quy cũng không thể nhẫn tâm được, khẽ gật đầu một cái.
Trên mặt của Long Thu Thủy lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia như có chút không kiên nhẫn được nữa, sắc mặt biến thành hơi lạnh, nhìn Long Thu Thủy nói:
- Người trẻ tuổi, hay là ngươi đang đùa bỡn ta?
Những người xung quanh kia lúc này cũng hơi khẩn trương. Nhất là những tu sĩ trung thổ dân Huyền Không thành đó, nhìn ánh mắt người đàn ông đều trung niên có chút không giống nhau.
Loại cảm giác này, Sở Mặc tự nhiên cũng thu hết vào mắt, trong lòng nhiều ít hiểu được, người đàn ông trung niên này, cũng không phải một người bình thường!
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nói:
- Long Thu Thủy, ta có thể không giết ngươi, cũng không phải cần hai vật chí tôn khí kia, dù sao … ngươi cũng không có hai cái!
Mọi người tại thời khắc này, đều ngơ ngẩn.
Bao gồm người đàn ông trung niên kia, ánh mắt nhìn về Sở Mặc, cũng trở nên băng lạnh lên.
Long Thu Thủy nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt có phẫn nộ cũng có khuất nhục, nhưng hơn nữa là hy vọng, hết sức phức tạp.
- Thứ nhất, ngươi đổi tên; thứ hai, chậu hoa kia cho ta. Ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi về sau không ra tay với ta nữa, không ở phía sau hại ta nữa, ta tuyệt sẽ không làm phiều ngươi.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Điều kiện thứ hai của Sở Mặc, mọi người ít nhiều còn có thể hiểu được, bất kể thế nào, một kiện chí tôn khí, mua một mạng của đại nhân trẻ tuổi, cũng coi như đáng giá. Về phần trước kia nói hai kiện chí tôn khí, một cái là thuộc về Đổng Ảnh, Sở Mặc cũng không muốn đem việc nay lan đến nàng có thể giải thích được, bởi vì từ trước đến nay, Đồng Ảnh đối với Sở Mặc cũng không giống như những người khác, thậm chí còn có ý định ngăn cản Long Thu Thủy nhằm vào Sở Mặc.
Sở Mặc có ơn tất báo, khiến rất nhiều người đều cảm thấy hắn rất quang minh.
Nhưng điều kiện phía trước hắn nói, là cái quỷ gì? Tại sao phải đổi tên người ta chứ?
Những người vây quanh đó đều biểu thị không thể nào hiểu được, nghi hoặc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc không để ý đến người khác, nói tiếp:
- Ngươi có thể tiếp tục cầu xin người khác bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhớ, chỉ cần ta có cơ hội, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Ta không có lý do nào nhân từ nương tay người hại chết ta năm lần bảy lượt. Ra Thiên Lộ, còn có Thiên giới đó.
Long Thu Thủy lập tức do dự, hắn biết rõ Sở Mặc nói không sai, ra Thiên Lộ, còn có Thiên giới. Trừ phi sau khi hắn ra Thiên Lộ, vĩnh viễn trốn ở nhà, nhưng nếu là như vậy, hắn thật sự hoàn toàn phế rồi. Chuyện này muốn làm một mẻ, khoẻ suốt đời, cũng chỉ có thể mong đợi sự tha thứ của Sở Mặc.
Nhưng hắn thật sự không cam lòng!
Vì cái tên này cũng giống như cái gai trong lòng hắn, chỉ cần Sở Mặc sống một ngày, cái gai này vĩnh viễn kẹp ở đó.
Hơn nữa hai điều kiện Sở Mặc đưa ra, điều kiện thứ nhất được trịnh trọng đưa ra …là có ý gì?
- Tiểu tử, ngươi muốn phá hư chuyện tốt của ta?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Hủy quán rượu của ta phá hư thành trì của ta, ta còn không tính sổ với ngươi!
Trong lòng Sở Mặc hơi động một chút, nhìn người đàn ông trung niên:
- Tiền bối phía trước có thể đích thân hứa với vãn bối, ai thua ai chịu trách nhiệm, trận chiến của vãn bối với Tần Khiếu Thiên, có thể thắng. Tiền bối hiện tại muốn lật lọng hay sao?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Mặc:
- Không nói việc kia, chỉ nói hiện tại, hay là ngươi muốn phá hư chuyện tốt của ta?
Sở Mặc cười cười:
- Đây là ân oán cá nhân giữa Thiên giới tu sĩ chúng ta, đại nhân vật như tiền bối, hay là đừng tham dự vào chuyện này?
Lúc này, con mắt của Long Thu Thủy vẫn di chuyển như cũ, ở một bên nói:
- Hai ngươi làm cho ta có chút khó rồi…
- Câm miệng!
Sở Mặc cùng người đàn ông trung niên đồng thời quát một tiếng rất to.
Thân thể của Long Thu Thủy không ngờ run rẩy, vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Mặc và người đàn ông trung niên. Những người xung quanh đó, tất cả đều có vẻ mặt không biết nói gì.
Người đàn ông trung niên âm thầm nhìn Long Thu Thủy:
- Nhóc con, muốn mượn tay của ta giết người, ngươi còn không có tư cách này!
Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy:
- Ta bỗng nhiên hơi thay đổi chủ ý, ngươi đem hai kiện chí tôn khí cho hắn đi, ta cũng không nên đắc tội Đế Chủ đại lão trên Thiên Lộ, quay đầu đến Thiên giới ta phải giết ngươi!
Sở Mặc nói xong, nhìn thoáng qua Đồng Ảnh:
- Đồng tiểu thư, xin lỗi, vốn là muốn thay người tiết kiệm một vật chí tôn khí …
Sở Mặc còn chưa dứt lời, Long Thu Thủy liền đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ta hứa! Ta hứa! Sở Mặc ta đồng ý với điều kiện của ngươi!
Nói xong, sợ Sở Mặc đổi ý, trực tiếp cầm chậu hoa chí tôn trong tay ném cho Sở Mặc. Nhiều người chứng kiến như vậy, Sở Mặc tuyệt không dám nuốt lời.
Sở Mặc tiếp được chậu hoa chí tôn, liếc mắt đánh giá, tùy tay thu hồi, sau đó nhìn Long Thu Thủy nói:
- Ngươi phải đổi tên.
Con ngươi người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Sở Mặc vài lần, không ngờ không nói thêm gì nữa, mà là trực tiếp xoay người rời đi. Điều này cũng làm cho không ít người muốn xem kịch vui có chút thất vọng.
Nhưng Sở Thanh, Thủy Y Y, Hổ Liệt và đám người Nguyệt Khuynh Thành cũng âm thầm thở ra. Bọn họ đều nhìn ra, người đàn ông trung niên kia cũng không phải một tu sĩ bình thường. Nhất là một câu kia: Hủy quán rượu của ta chuyện thành trì của ta … cũng đã bộc lộ ra ít nhiều điểm đó.
Long Thu Thủy lúc này có chút tức giận nhìn Sở Mặc:
- Yêu cầu này của ngươi có chút quá đáng! Tên của ta trêu chọc ngươi sao?
- Tên của ngươi, trùng tên với người thân của ta. Ta không muốn trên đời có hai Long Thu Thủy. Cho nên, ngươi đổi tên đi, bằng không điều kiện đây sẽ bị bỏ đó.
Sở Mặc thản nhiên nói, song không có thể hiện ý định lấy ra chậu hoa chút nào!
Sở Thanh, Thủy Y Y và Hổ Liệt đều nao nao, bọn họ ít nhiều biết chuyện cũ của Sở Mặc ở Nhân Giới, trong lòng có chút hiểu rõ. Nhìn gương mặt bình tĩnh kia của Sở Mặc, trong lòng thấy có chút sầu não.
Tuy nhiên... Cuối cùng không thể thấy chết mà không cứu được.
Đồng Ảnh nhìn Long Thuy Thủy với ánh mắt khẩn cầu kia, chung quy cũng không thể nhẫn tâm được, khẽ gật đầu một cái.
Trên mặt của Long Thu Thủy lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia như có chút không kiên nhẫn được nữa, sắc mặt biến thành hơi lạnh, nhìn Long Thu Thủy nói:
- Người trẻ tuổi, hay là ngươi đang đùa bỡn ta?
Những người xung quanh kia lúc này cũng hơi khẩn trương. Nhất là những tu sĩ trung thổ dân Huyền Không thành đó, nhìn ánh mắt người đàn ông đều trung niên có chút không giống nhau.
Loại cảm giác này, Sở Mặc tự nhiên cũng thu hết vào mắt, trong lòng nhiều ít hiểu được, người đàn ông trung niên này, cũng không phải một người bình thường!
Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nói:
- Long Thu Thủy, ta có thể không giết ngươi, cũng không phải cần hai vật chí tôn khí kia, dù sao … ngươi cũng không có hai cái!
Mọi người tại thời khắc này, đều ngơ ngẩn.
Bao gồm người đàn ông trung niên kia, ánh mắt nhìn về Sở Mặc, cũng trở nên băng lạnh lên.
Long Thu Thủy nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt có phẫn nộ cũng có khuất nhục, nhưng hơn nữa là hy vọng, hết sức phức tạp.
- Thứ nhất, ngươi đổi tên; thứ hai, chậu hoa kia cho ta. Ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi về sau không ra tay với ta nữa, không ở phía sau hại ta nữa, ta tuyệt sẽ không làm phiều ngươi.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Điều kiện thứ hai của Sở Mặc, mọi người ít nhiều còn có thể hiểu được, bất kể thế nào, một kiện chí tôn khí, mua một mạng của đại nhân trẻ tuổi, cũng coi như đáng giá. Về phần trước kia nói hai kiện chí tôn khí, một cái là thuộc về Đổng Ảnh, Sở Mặc cũng không muốn đem việc nay lan đến nàng có thể giải thích được, bởi vì từ trước đến nay, Đồng Ảnh đối với Sở Mặc cũng không giống như những người khác, thậm chí còn có ý định ngăn cản Long Thu Thủy nhằm vào Sở Mặc.
Sở Mặc có ơn tất báo, khiến rất nhiều người đều cảm thấy hắn rất quang minh.
Nhưng điều kiện phía trước hắn nói, là cái quỷ gì? Tại sao phải đổi tên người ta chứ?
Những người vây quanh đó đều biểu thị không thể nào hiểu được, nghi hoặc nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc không để ý đến người khác, nói tiếp:
- Ngươi có thể tiếp tục cầu xin người khác bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhớ, chỉ cần ta có cơ hội, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Ta không có lý do nào nhân từ nương tay người hại chết ta năm lần bảy lượt. Ra Thiên Lộ, còn có Thiên giới đó.
Long Thu Thủy lập tức do dự, hắn biết rõ Sở Mặc nói không sai, ra Thiên Lộ, còn có Thiên giới. Trừ phi sau khi hắn ra Thiên Lộ, vĩnh viễn trốn ở nhà, nhưng nếu là như vậy, hắn thật sự hoàn toàn phế rồi. Chuyện này muốn làm một mẻ, khoẻ suốt đời, cũng chỉ có thể mong đợi sự tha thứ của Sở Mặc.
Nhưng hắn thật sự không cam lòng!
Vì cái tên này cũng giống như cái gai trong lòng hắn, chỉ cần Sở Mặc sống một ngày, cái gai này vĩnh viễn kẹp ở đó.
Hơn nữa hai điều kiện Sở Mặc đưa ra, điều kiện thứ nhất được trịnh trọng đưa ra …là có ý gì?
- Tiểu tử, ngươi muốn phá hư chuyện tốt của ta?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Hủy quán rượu của ta phá hư thành trì của ta, ta còn không tính sổ với ngươi!
Trong lòng Sở Mặc hơi động một chút, nhìn người đàn ông trung niên:
- Tiền bối phía trước có thể đích thân hứa với vãn bối, ai thua ai chịu trách nhiệm, trận chiến của vãn bối với Tần Khiếu Thiên, có thể thắng. Tiền bối hiện tại muốn lật lọng hay sao?
Người đàn ông trung niên lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Mặc:
- Không nói việc kia, chỉ nói hiện tại, hay là ngươi muốn phá hư chuyện tốt của ta?
Sở Mặc cười cười:
- Đây là ân oán cá nhân giữa Thiên giới tu sĩ chúng ta, đại nhân vật như tiền bối, hay là đừng tham dự vào chuyện này?
Lúc này, con mắt của Long Thu Thủy vẫn di chuyển như cũ, ở một bên nói:
- Hai ngươi làm cho ta có chút khó rồi…
- Câm miệng!
Sở Mặc cùng người đàn ông trung niên đồng thời quát một tiếng rất to.
Thân thể của Long Thu Thủy không ngờ run rẩy, vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Mặc và người đàn ông trung niên. Những người xung quanh đó, tất cả đều có vẻ mặt không biết nói gì.
Người đàn ông trung niên âm thầm nhìn Long Thu Thủy:
- Nhóc con, muốn mượn tay của ta giết người, ngươi còn không có tư cách này!
Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy:
- Ta bỗng nhiên hơi thay đổi chủ ý, ngươi đem hai kiện chí tôn khí cho hắn đi, ta cũng không nên đắc tội Đế Chủ đại lão trên Thiên Lộ, quay đầu đến Thiên giới ta phải giết ngươi!
Sở Mặc nói xong, nhìn thoáng qua Đồng Ảnh:
- Đồng tiểu thư, xin lỗi, vốn là muốn thay người tiết kiệm một vật chí tôn khí …
Sở Mặc còn chưa dứt lời, Long Thu Thủy liền đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ta hứa! Ta hứa! Sở Mặc ta đồng ý với điều kiện của ngươi!
Nói xong, sợ Sở Mặc đổi ý, trực tiếp cầm chậu hoa chí tôn trong tay ném cho Sở Mặc. Nhiều người chứng kiến như vậy, Sở Mặc tuyệt không dám nuốt lời.
Sở Mặc tiếp được chậu hoa chí tôn, liếc mắt đánh giá, tùy tay thu hồi, sau đó nhìn Long Thu Thủy nói:
- Ngươi phải đổi tên.
Con ngươi người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Sở Mặc vài lần, không ngờ không nói thêm gì nữa, mà là trực tiếp xoay người rời đi. Điều này cũng làm cho không ít người muốn xem kịch vui có chút thất vọng.
Nhưng Sở Thanh, Thủy Y Y, Hổ Liệt và đám người Nguyệt Khuynh Thành cũng âm thầm thở ra. Bọn họ đều nhìn ra, người đàn ông trung niên kia cũng không phải một tu sĩ bình thường. Nhất là một câu kia: Hủy quán rượu của ta chuyện thành trì của ta … cũng đã bộc lộ ra ít nhiều điểm đó.
Long Thu Thủy lúc này có chút tức giận nhìn Sở Mặc:
- Yêu cầu này của ngươi có chút quá đáng! Tên của ta trêu chọc ngươi sao?
- Tên của ngươi, trùng tên với người thân của ta. Ta không muốn trên đời có hai Long Thu Thủy. Cho nên, ngươi đổi tên đi, bằng không điều kiện đây sẽ bị bỏ đó.
Sở Mặc thản nhiên nói, song không có thể hiện ý định lấy ra chậu hoa chút nào!
Sở Thanh, Thủy Y Y và Hổ Liệt đều nao nao, bọn họ ít nhiều biết chuyện cũ của Sở Mặc ở Nhân Giới, trong lòng có chút hiểu rõ. Nhìn gương mặt bình tĩnh kia của Sở Mặc, trong lòng thấy có chút sầu não.