Thí Thiên Đao
Chương 1401: Tìm đường sống trong chỗ chết
Hắn định làm gì?
Chỉ có một số ít người gắt gao nhìn chằm chằm lò luyện đan màu xanh đang chắn ngang trước người Sở Mặc.
- Lò Dược Vương của Đế Chủ Đan Thần!
Có người không nhịn nổi khẽ hô lên.
- Đây không phải là pháp khí của Đế Chủ Đan Thần năm đó sao? Có người nhận ra Hỗn Độn Hồng Lô.
Nhưng trên thiên giới, lò luyện đan này được gọi là Lò Dược Vương.
Trong đám người vây xem bên dưới có kẻ ánh mắt lóe lóe, âm thầm nói nhỏ: Đó là… vật của tổ tông ta! Ta phải đoạt lại!
Keng!
Một ánh sáng lạnh.
Phóng ra luồng sáng còn chói mắt hơn ánh mặt trời giữa khôngtrung.
Chẳng những lóa mắt, mà còn khiến hồn phách thất kinh!
Phát ra một tiếng như rồng ngâm.
Một bả đao sắc bén vô song chém trúng về phía bóng dáng ra đòn tấn công Sở Mặc.
Cả lò luyện đan và đao cùng hiện ra tại đó vào một lúc, tốc độ xuất hiện của chúng… đều nhanh đến mức khó tin! Chính xác mà nói, cảnh tượng này đem đến cho mọi người cảm giác, dường như không phải có kẻ bất chấp tính mạng ám sát Sở Mặc, mà là chính cái người xuất hiện kia tự lao đầu vào cây đao. Giống đang tự sát!
- Bị thiên lôi đánh thành dạng đó… rõ là sắp gục ngã rồi… mà còn có thể làm ra phản ứng như vậy? Đây… đây là người sao?
Chỉ chớp mắt, suy nghĩ này, gần như dâng lên trong lòng tất cả mọi người.
Biến thái quá rồi! Yêu nghiệt quá rồi!
Thật đáng sợ!
Phập!
Chỉ một nhát, thanh đao kia đã chém ngang bóng người thành hai đoạn.
- Bộ Khuất, đây đã là lần thứ ba, bị ngươi đánh lén thành công một lần, mà còn tưởng sẽ có lần hai lần ba sao? Đừng khờ như vậy được không? Một giọng nói hơi yếu ớt truyền ra từ thân thể không nguyên vẹn của Sở Mặc.
- A!
Bóng người bị chém thành hai nửa kia phát ra tiếng gầm thét giận dữ rung trời, rõ ràng là đã phẫn nộ tới cùng cực, cũng ngỡ ngàng tột đỉnh.
- Vì sao? Vì sao thuật Tiềm Hành độc bộ thiên hạ của ta lại bị ngươi phát hiện? Vì sao ta có thể giết cả Đế Chủ, lại không thể nào giết nổi một tu sĩ mới bước vào Chân Tiên như ngươi? Vì sao? Vì sao ông trời bất công như vậy! Ta không cam lòng!
Tuy thân thể của Bộ Khuất đã bị chém thành hai đoạn, nhưng vẫnchưa chết đi, y hận đến phát điên, ngửa mặt lên trời rít gào.
Răng rắc!
Một ánh sét trực tiếp bổ về phía Bộ Khuất.
Đánh thẳng vào sọ của y, trong nháy mắt một lỗ máu to xuất hiện.
Giọng nói của Bộ Khuất bỗng nhiên nghẹt lại.
Kiếp Đế Chủ, chưa chịu được một tia sét, đã bị đánh chết tươi! Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị chém nát, tiêu biến trong trời đất. Hóa thành vô số tinh khí, trở về nuôi dưỡng đất mẹ.
Vèo!
Cây đao kia biến mất trong nháy mắt.
Vù!
Lò luyện đan màu xanh kia cũng chẳng thấy tăm hơi.
Răng rắc! Lại là một cột sét đánh lên thân Sở Mặc.
Cơ thể vốn dĩ đã không trọn vẹn của Sở Mặc kia dường như lại nhận thêm thương nặng.
Tất cả… Mọi người! Tất cả đều ngây ngẩn.
Đây là tiết mục gì vậy?
Không cho người khác đánh lén, nhưng lại cho sấm sét bổ chết Sở Mặc sao? Pháp khí trong tay Sở Mặc có cần cá tính như vậy không? Hay thứ có cá tính… lại vẫn chính là bản thân Sở Mặc? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Tình huống như vậy mà hắn còn có thể xoay chuyển càn khôn sao?
Điều này thật khó tin!
Tần Khiếu Thiên bên kia bị dọa cho có chút khẽ run lên, lơ đễnh trong nháy mắt.
Ầm…!
Một cột sét đánh qua pháp khí phòng ngự của y, bổ lên người y, khiến một nửa cơ thể y trực tiếp cháy đến khét lẹt. Tần Khiếu Thiên kêu to một tiếng, vận chuyển công pháp, chạy chữa thương tích của bản thân, sau đó cố gắng dồn mọi sức tập trung vào thiên kiếp.
Nhưng quá khó khăn!
Bởi vì thủ đoạn vừa rồi Sở Mặc dùng để giết chết người kia, quả thực quá quỷ dị rồi!
Rõ ràng người kia muốn lôi Sở Mặc chết cùng, làm sao lại bị chém như vậy? Sở Mặc rành rành là có thừa sức dùng pháp khí để chống đỡ sấm sét, nhưng vì sao hắn lại không cần?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Uỳnh!
Lại là một tia sét thiếu chút nữa là bổ trúng Tần Khiếu Thiên, rốt cuộc Tần Khiếu Thiên cũng phải cắn răng, phủi sạch mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, dốc hết sức chống đỡ thiên kiếp.
Nhưng không biết tại sao, trong mắt mọi người, kẻ giờ phút nàyđang dùng pháp khí một cách lưu loát, độ kiếp một cách thong dong như Tần Khiếu Thiên, lại kém xa vạn dặm so với cái tên tàn tạ cách y chẳng bao xa kia!
Thậm chí ngay cả bản thân Tần Khiếu Thiên cũng có loại cảm giác này!
Bởi vì Sở Mặc quả thực là quá điên cuồng!
Ai biết Tần Khiếu Thiên đều nói y là kẻ điên, điên đến mức làm cho người ta phát sợ. Nhưng giờ so với Sở Mặc, sự điên cuồng của Tần Khiếu Thiên… thật chẳng thấm tháp gì. Bởi vì Sở Mặc còn điên hơn ynữa!
Từng cột lại từng cột sét nối tiếp nhau bổ lên thân thể tơi tả của Sở Mặc.
Trong đan điền của Sở Mặc, cuốn thứ tư của tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý là cuốn Duy Ngã đang vận hành điên cuồng, âm thanh ù ù đó chỉ có một mình Sở Mặc nghe thấy.
Cuốn Duy Ngã cướp mệnh trời mà đi!
Cái gì gọi là cướp đoạt mệnh trời? Cướp đoạt mệnh trời chính làcướp lấy mọi tạo hóa mà trời ban!
Thiên kiếp… thực chất chính là tạo hóa do trời giáng xuống!
Chớ có thấy hiện giờ thoạt nhìn thân thể của Sở Mặc quá đỗi rách nát mà cho là hắn sắp gục ngã. Ở nơi mà người khác không nhìn thấy được, máu thịt của Sở Mặc… bắt đầu lại lần nữa được sinh sôi!
Cho dù tốc độ sinh sôi máu thịt trên người hắn rất chậm, nhưng chỉ cần là chỗ máu thịt mới sinh, thì cho dù có bị sấm sét đánh trúng, cũng chẳng mảy may có bất cứ thay đổi nào! Loại đạo hạnh đó gần như đã vượt qua tầm nhận thức của mọi tu sĩ dưới gầm trời này. Nếu ở đây có Chí Tôn, thì hẳn là nhìn ra được vết tích. Nhưng cảnh giới những người có mặt ở đây đều quá thấp. Bọn họ căn bản không thể nào hiểu nổi, cũng không đoán ra rốt cuộc Sở Mặc đang làm gì.
Ầm!
Ầm!
Ầm! Một biển sấm sét lớn phủ kín lên Tần Khiếu Thiên.
Mọi người nơi xa đều không nhịn được bắt đầu lo lắng. Kiếp Đế Chủ của Tần Khiếu Thiên đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng rồi!
Sau khi Tần Khiếu Thiên bị cưỡng ép độ kiếp, độ kiếp bị động như vậy, thì rút cuộc y có thể đột phá đến Đế Chủ bậc mấy?
Càng khiến người ta thấp thỏm hơn là, sau khi Tần Khiếu Thiên độ kiếp, chỉ sợ việc làm đầu tiên… Là sẽ ra tay với Sở Mặc!
Thậm chí còn rất nhiều người đoán rằng Tần Khiếu Thiên sẽ lựa chọn ra tay với Sở Mặc vào ngay lúc này.
Dù sao cũng đã bị thiên kiếp quấn lên, chưa biết chừng y nổi cơn, liền mang theo cơn sấm sét đó mà lao tới chỗ Sở Mặc.
Chỉ có một số ít người gắt gao nhìn chằm chằm lò luyện đan màu xanh đang chắn ngang trước người Sở Mặc.
- Lò Dược Vương của Đế Chủ Đan Thần!
Có người không nhịn nổi khẽ hô lên.
- Đây không phải là pháp khí của Đế Chủ Đan Thần năm đó sao? Có người nhận ra Hỗn Độn Hồng Lô.
Nhưng trên thiên giới, lò luyện đan này được gọi là Lò Dược Vương.
Trong đám người vây xem bên dưới có kẻ ánh mắt lóe lóe, âm thầm nói nhỏ: Đó là… vật của tổ tông ta! Ta phải đoạt lại!
Keng!
Một ánh sáng lạnh.
Phóng ra luồng sáng còn chói mắt hơn ánh mặt trời giữa khôngtrung.
Chẳng những lóa mắt, mà còn khiến hồn phách thất kinh!
Phát ra một tiếng như rồng ngâm.
Một bả đao sắc bén vô song chém trúng về phía bóng dáng ra đòn tấn công Sở Mặc.
Cả lò luyện đan và đao cùng hiện ra tại đó vào một lúc, tốc độ xuất hiện của chúng… đều nhanh đến mức khó tin! Chính xác mà nói, cảnh tượng này đem đến cho mọi người cảm giác, dường như không phải có kẻ bất chấp tính mạng ám sát Sở Mặc, mà là chính cái người xuất hiện kia tự lao đầu vào cây đao. Giống đang tự sát!
- Bị thiên lôi đánh thành dạng đó… rõ là sắp gục ngã rồi… mà còn có thể làm ra phản ứng như vậy? Đây… đây là người sao?
Chỉ chớp mắt, suy nghĩ này, gần như dâng lên trong lòng tất cả mọi người.
Biến thái quá rồi! Yêu nghiệt quá rồi!
Thật đáng sợ!
Phập!
Chỉ một nhát, thanh đao kia đã chém ngang bóng người thành hai đoạn.
- Bộ Khuất, đây đã là lần thứ ba, bị ngươi đánh lén thành công một lần, mà còn tưởng sẽ có lần hai lần ba sao? Đừng khờ như vậy được không? Một giọng nói hơi yếu ớt truyền ra từ thân thể không nguyên vẹn của Sở Mặc.
- A!
Bóng người bị chém thành hai nửa kia phát ra tiếng gầm thét giận dữ rung trời, rõ ràng là đã phẫn nộ tới cùng cực, cũng ngỡ ngàng tột đỉnh.
- Vì sao? Vì sao thuật Tiềm Hành độc bộ thiên hạ của ta lại bị ngươi phát hiện? Vì sao ta có thể giết cả Đế Chủ, lại không thể nào giết nổi một tu sĩ mới bước vào Chân Tiên như ngươi? Vì sao? Vì sao ông trời bất công như vậy! Ta không cam lòng!
Tuy thân thể của Bộ Khuất đã bị chém thành hai đoạn, nhưng vẫnchưa chết đi, y hận đến phát điên, ngửa mặt lên trời rít gào.
Răng rắc!
Một ánh sét trực tiếp bổ về phía Bộ Khuất.
Đánh thẳng vào sọ của y, trong nháy mắt một lỗ máu to xuất hiện.
Giọng nói của Bộ Khuất bỗng nhiên nghẹt lại.
Kiếp Đế Chủ, chưa chịu được một tia sét, đã bị đánh chết tươi! Thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị chém nát, tiêu biến trong trời đất. Hóa thành vô số tinh khí, trở về nuôi dưỡng đất mẹ.
Vèo!
Cây đao kia biến mất trong nháy mắt.
Vù!
Lò luyện đan màu xanh kia cũng chẳng thấy tăm hơi.
Răng rắc! Lại là một cột sét đánh lên thân Sở Mặc.
Cơ thể vốn dĩ đã không trọn vẹn của Sở Mặc kia dường như lại nhận thêm thương nặng.
Tất cả… Mọi người! Tất cả đều ngây ngẩn.
Đây là tiết mục gì vậy?
Không cho người khác đánh lén, nhưng lại cho sấm sét bổ chết Sở Mặc sao? Pháp khí trong tay Sở Mặc có cần cá tính như vậy không? Hay thứ có cá tính… lại vẫn chính là bản thân Sở Mặc? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Tình huống như vậy mà hắn còn có thể xoay chuyển càn khôn sao?
Điều này thật khó tin!
Tần Khiếu Thiên bên kia bị dọa cho có chút khẽ run lên, lơ đễnh trong nháy mắt.
Ầm…!
Một cột sét đánh qua pháp khí phòng ngự của y, bổ lên người y, khiến một nửa cơ thể y trực tiếp cháy đến khét lẹt. Tần Khiếu Thiên kêu to một tiếng, vận chuyển công pháp, chạy chữa thương tích của bản thân, sau đó cố gắng dồn mọi sức tập trung vào thiên kiếp.
Nhưng quá khó khăn!
Bởi vì thủ đoạn vừa rồi Sở Mặc dùng để giết chết người kia, quả thực quá quỷ dị rồi!
Rõ ràng người kia muốn lôi Sở Mặc chết cùng, làm sao lại bị chém như vậy? Sở Mặc rành rành là có thừa sức dùng pháp khí để chống đỡ sấm sét, nhưng vì sao hắn lại không cần?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Uỳnh!
Lại là một tia sét thiếu chút nữa là bổ trúng Tần Khiếu Thiên, rốt cuộc Tần Khiếu Thiên cũng phải cắn răng, phủi sạch mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, dốc hết sức chống đỡ thiên kiếp.
Nhưng không biết tại sao, trong mắt mọi người, kẻ giờ phút nàyđang dùng pháp khí một cách lưu loát, độ kiếp một cách thong dong như Tần Khiếu Thiên, lại kém xa vạn dặm so với cái tên tàn tạ cách y chẳng bao xa kia!
Thậm chí ngay cả bản thân Tần Khiếu Thiên cũng có loại cảm giác này!
Bởi vì Sở Mặc quả thực là quá điên cuồng!
Ai biết Tần Khiếu Thiên đều nói y là kẻ điên, điên đến mức làm cho người ta phát sợ. Nhưng giờ so với Sở Mặc, sự điên cuồng của Tần Khiếu Thiên… thật chẳng thấm tháp gì. Bởi vì Sở Mặc còn điên hơn ynữa!
Từng cột lại từng cột sét nối tiếp nhau bổ lên thân thể tơi tả của Sở Mặc.
Trong đan điền của Sở Mặc, cuốn thứ tư của tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý là cuốn Duy Ngã đang vận hành điên cuồng, âm thanh ù ù đó chỉ có một mình Sở Mặc nghe thấy.
Cuốn Duy Ngã cướp mệnh trời mà đi!
Cái gì gọi là cướp đoạt mệnh trời? Cướp đoạt mệnh trời chính làcướp lấy mọi tạo hóa mà trời ban!
Thiên kiếp… thực chất chính là tạo hóa do trời giáng xuống!
Chớ có thấy hiện giờ thoạt nhìn thân thể của Sở Mặc quá đỗi rách nát mà cho là hắn sắp gục ngã. Ở nơi mà người khác không nhìn thấy được, máu thịt của Sở Mặc… bắt đầu lại lần nữa được sinh sôi!
Cho dù tốc độ sinh sôi máu thịt trên người hắn rất chậm, nhưng chỉ cần là chỗ máu thịt mới sinh, thì cho dù có bị sấm sét đánh trúng, cũng chẳng mảy may có bất cứ thay đổi nào! Loại đạo hạnh đó gần như đã vượt qua tầm nhận thức của mọi tu sĩ dưới gầm trời này. Nếu ở đây có Chí Tôn, thì hẳn là nhìn ra được vết tích. Nhưng cảnh giới những người có mặt ở đây đều quá thấp. Bọn họ căn bản không thể nào hiểu nổi, cũng không đoán ra rốt cuộc Sở Mặc đang làm gì.
Ầm!
Ầm!
Ầm! Một biển sấm sét lớn phủ kín lên Tần Khiếu Thiên.
Mọi người nơi xa đều không nhịn được bắt đầu lo lắng. Kiếp Đế Chủ của Tần Khiếu Thiên đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng rồi!
Sau khi Tần Khiếu Thiên bị cưỡng ép độ kiếp, độ kiếp bị động như vậy, thì rút cuộc y có thể đột phá đến Đế Chủ bậc mấy?
Càng khiến người ta thấp thỏm hơn là, sau khi Tần Khiếu Thiên độ kiếp, chỉ sợ việc làm đầu tiên… Là sẽ ra tay với Sở Mặc!
Thậm chí còn rất nhiều người đoán rằng Tần Khiếu Thiên sẽ lựa chọn ra tay với Sở Mặc vào ngay lúc này.
Dù sao cũng đã bị thiên kiếp quấn lên, chưa biết chừng y nổi cơn, liền mang theo cơn sấm sét đó mà lao tới chỗ Sở Mặc.