Thí Thiên Đao
Chương 1380: Dùng được không?
- Thế cái này?
Sở Mặc lại trực tiếp lấy lệnh bài Đạo môn ra.
Trong nháy mắt khi ánh mắt Tuyết Hống bắt gặp tấm lệnh bài kia, nó rốt cục cũng toát lên thần sắc khó lòng tin nổi:
- Nó… nó… sao nó lại nằm trong tay ngươi?
Lúc ấy ngay cả mấy người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song và Lục Hồng Tuyết cũng đều cảm nhận được cảm xúc kích động của sinh linh này một cách rõ rệt rồi. Tuy không nghe hiểu tiếng thú cổ, nhưng họ lại có thể đoán ra được ý đại khái của Tuyết Hống. Nó đang sửng sốt!
Mấy người Long Thu Thủy quan sát tỉ mỉ lệnh bài hình chữ nhật phong cách cổ kính đang treo lơ lửng trong không trung kia, bên trên không có chữ, chỉ có hoa văn phức tạp sâu sắc và huyền bí, dường như mang theo một đạo vận vô cùng vô tận.
Bọn họ đều không nhận ra.
- Dùng được không?
Sở Mặc không trả lời Tuyết Hống, mà bình tĩnh hỏi lại một câu. Tuyết Hống im lặng một chút, hỏi:
- Dùng được, nhưng vì sao nó lại nằm trong tay ngươi?
Sở Mặc nói:
- Đây là do người khác tặng ta.
Tuyết Hống nhìn Sở Mặc có chút nghi hoặc, trong đôi mắt to kia mang theo nỗi khó hiểu sâu sắc, sau đó lại toát ra vẻ bi thương nhàn nhạt:
- Ngươi có thể qua rồi.
- Vậy bọn họ thì thế nào? Sở Mặc nhìn thoáng qua những người khác.
Tuyết Hống lắc đầu:
- Bọn họ thì không được, chỉ ngươi được lên thôi!
Sở Mặc cười khổ nhìn về phía Thủy Y Y:
- Nó nói chỉ ta được lên.
- Tại sao?
- Dựa vào đâu? Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song lập tức có chút nóng nảy, bọn họ trăm đắng nghìn cay mới tới được đây, chẳng phải đều là vì muốn đi lên để cướp được cây Phong Quân Tử kia sao? Kết quả hiện tại chỉ còn cách hai ngàn trượng, lại bị ngăn lại tại nơi này, sao có thể trơ mắt nhìn người khác đi lên cho đặng?
Lục Hồng Tuyết quăng ánh mắt về phía Hổ Liệt.
Hổ Liệt gật gật đầu:
- Đúng là nó nói như vậy đấy.
Thủy Y Y bỗng nhiên cười nói:
- Thôi đi, xem ra phần cơ duyên này không thuộc về chúng ta rồi, nếu không lên được, coi như xong vậy.
Nói dứt lời liền liếc nhìn Sở Mặc một cái thật sâu:
- Chúng ta chờ ngươi ở đây là được rồi.
- Vậy không được, chúng ta nhất định phải đi lên!
Long Thu Thủy nhìn Thủy Y Y có chút căm tức, sau đó nhìn về phía Lục Hồng Tuyết:
- Các ngươi thấy sao?
Lục Hồng Tuyết do dự một chút, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết:
- Ta muốn đi lên! Lục Hồng Tuyết nói xong, nhìn về phía Thủy Y Y:
- Vẫn cứ thử xem sao, nếu không thật sự không cam lòng.
Thủy Y Y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vậy cứ để cho Sở Mặc lên trước đi, chúng ta đánh với nó một chập, nếu thắng… tự nhiên chúng ta có thể đi lên. Nếu bị thua, chứng tỏ cây thuốc Chuẩn Thánh này không có duyên với chúng ta.
Lục Hồng Tuyết thoáng nhìn qua Sở Mặc, sau đó gật gật đầu:
- Vậy đi.
Bên kia Long Thu Thủy tuy không cam lòng, nhưng cũng chẳng đủsức ngăn cản. Thủy Y Y và Hổ Liệt thì khỏi nói, rõ ràng cho thấy ở phe Sở Mặc. Quan hệ của Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên với Thủy Y Y đều không tầm thường, hơn nữa cảm tình với Sở Thanh cũng không tệ. Mặc dù không nói thẳng là nghiêng về Sở Mặc, nhưng cũng không chọn lựa đứng ở phía đối lập với hắn.
Đừng nói người khác, ngay cả Hoàng Vô Song bên cạnh mình cũng không coi Sở Mặc là kẻ thù… mẹ nó, điều này khiến người ta thật buồn bực!
Long Thu Thủy trực tiếp đảo mắt trắng dã, đến nói cũng lười nói rồi. Sở Mặc chắp tay về hướng ba người Lục Hồng Tuyết, sau đó mỉm cười ý xin lỗi với Hoàng Vô Song, rồi hắn nhìn Thủy Y Y và Hổ Liệt nói:
- Vậy ta lên trước!
Thủy Y Y cười ngọt ngào, gật gật đầu:
- Cẩn thận một chút.
Hổ Liệt cũng nhìn Sở Mặc nói:
- Bảo trọng!
Sở Mặc gật gật đầu, trực tiếp lướt qua Tuyết Hống, nhắm tới đỉnhnúi mà trèo lên.
Quả nhiên Tuyết Hống không tiến hành công kích Sở Mặc, mặc hắn đi qua.
Long Thu Thủy không kìm nổi hừ lạnh nói:
- Cẩn thận đừng có để gió thổi chết!
Tới nơi này, mỗi bước chân đều trở nên vô cùng gian nan, không đạt tới cảnh giới Đế Chủ thì khó lòng mà chống đỡ nổi với gió Hóa Đạo ở đây. Tuy vậy, mặc dù đám người đang có mặt chưa tới cảnh giới Đế Chủ, nhưng lại đều chẳng phải hạng tầm thường. Pháp khí họ có trongtay cũng đủ để đưa họ lên đến đỉnh núi.
Sở Mặc đi rồi, cả đám người phía bên kia liền trực tiếp tấn công Tuyết Hống.
Cuộc chiến nháy mắt được châm ngòi!
Sở Mặc quay đầu lại thoáng nhìn, không nhịn được lắc lắc đầu.
Năng lực phòng ngự của Tuyết Hống thực sự quá xuất sắc rồi, tùy ý bọn đại nhân trẻ tuổi này ra đòn, thậm chí nó còn chẳng hề xây xát… hơn nữa, mỗi cú đánh của nó đều nặng tựa Thái Sơn. Đám người kia mà muốn đột phá Tuyết Hống để xông lên, thì thật là có chút khó khăn.
Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, nện bước nhanh hơn.
Nếu như lúc trước hắn một lòng chỉ muốn lấy được Phong Quân Tử, thì hiện tại hắn lại có thêm một mối tâm sự nữa. Hắn muốn biết, rốt cuộc cô gái áo đen kia là ai?
Tuyết Hống nói nàng là người đã từng đến Thiên lộ vào rất nhiều năm trước, hiển nhiên không phải chỉ Kỳ Tiêu Vũ. Cho nên Sở Mặc muốn hỏi cho rõ ràng, linh hồn của Kỳ Tiêu Vũ đã đi đâu!
- Ta nhất định phải tìm được ngươi! Mặc cho cái giá phải trả có đắt đến thế nào.
Trong con ngươi của Sở Mặc lóe lên ánh sáng kiên định.
Càng lên cao, gió Hóa Đạo càng là mãnh liệt, đến độ cao này, lực lượng ẩn chứa trong gió Hóa Đạo đã không còn chỉ là sức mạnh đơn thuần nữa, mà lại kèm theo hơi thở hỗn độn của đạo!
Chỉ không cẩn thận chút xíu thôi cũng sẽ bị loại gió này làm cho tâm thần hỗ loạn, do đó ảnh hưởng tới đạo của chính mình.
Sở Mặc yên lặng vận hành cuốn Thiên Ý Ngã Ý.
Trừ ta ra… bài xích hết mọi đạo khác!
Duy ngã độc tôn!
Hỗn Độn Hồng Lô treo lơ lửng trên đỉnh đầu Sở Mặc, tản ra hơi thở hỗn độn nặng nề vô cùng, cũng đem gió Hóa Đạo bên ngoài cản bớt được chín mươi phần trăm.
Thêm nữa, tự bản thân Sở Mặc đã cực kỳ mạnh mẽ, gió Hóa Đạo nơinày mặc dù khủng khiếp, nhưng ảnh hưởng chân chính đến Sở Mặc cũng rất có hạn.
Tiếng đánh nhau cùng tiếng rống gầm gừ giận dữ cũng dần tụt lại phía sau, Sở Mặc không ngừng liên tục bám lên, cuối cùng, hắn cũng tới được đỉnh núi!
Sau đó liếc mắt liền thấy, cô gái áo đen kia đang đứng ở giữa đỉnh núi, trước mặt cô gái áo đen đó có một mắt bão thần kỳ, dùng mắt thường mà nhìn thì thực ra nơi đó cũng chẳng có gì. Êm ả tới mức khiến cho người ta hoàn toàn không thể tin nổi nơi đó đang tồn tại một mắt bão. Nhưng dùng thần thức quét qua lại thấy, vị trí chính giữa đỉnh núi vô cùng cuồng loạn và khủng khiếp!
Thậm chí còn có thể trực tiếp xé nát thần thức!
Sở Mặc lại trực tiếp lấy lệnh bài Đạo môn ra.
Trong nháy mắt khi ánh mắt Tuyết Hống bắt gặp tấm lệnh bài kia, nó rốt cục cũng toát lên thần sắc khó lòng tin nổi:
- Nó… nó… sao nó lại nằm trong tay ngươi?
Lúc ấy ngay cả mấy người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song và Lục Hồng Tuyết cũng đều cảm nhận được cảm xúc kích động của sinh linh này một cách rõ rệt rồi. Tuy không nghe hiểu tiếng thú cổ, nhưng họ lại có thể đoán ra được ý đại khái của Tuyết Hống. Nó đang sửng sốt!
Mấy người Long Thu Thủy quan sát tỉ mỉ lệnh bài hình chữ nhật phong cách cổ kính đang treo lơ lửng trong không trung kia, bên trên không có chữ, chỉ có hoa văn phức tạp sâu sắc và huyền bí, dường như mang theo một đạo vận vô cùng vô tận.
Bọn họ đều không nhận ra.
- Dùng được không?
Sở Mặc không trả lời Tuyết Hống, mà bình tĩnh hỏi lại một câu. Tuyết Hống im lặng một chút, hỏi:
- Dùng được, nhưng vì sao nó lại nằm trong tay ngươi?
Sở Mặc nói:
- Đây là do người khác tặng ta.
Tuyết Hống nhìn Sở Mặc có chút nghi hoặc, trong đôi mắt to kia mang theo nỗi khó hiểu sâu sắc, sau đó lại toát ra vẻ bi thương nhàn nhạt:
- Ngươi có thể qua rồi.
- Vậy bọn họ thì thế nào? Sở Mặc nhìn thoáng qua những người khác.
Tuyết Hống lắc đầu:
- Bọn họ thì không được, chỉ ngươi được lên thôi!
Sở Mặc cười khổ nhìn về phía Thủy Y Y:
- Nó nói chỉ ta được lên.
- Tại sao?
- Dựa vào đâu? Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song lập tức có chút nóng nảy, bọn họ trăm đắng nghìn cay mới tới được đây, chẳng phải đều là vì muốn đi lên để cướp được cây Phong Quân Tử kia sao? Kết quả hiện tại chỉ còn cách hai ngàn trượng, lại bị ngăn lại tại nơi này, sao có thể trơ mắt nhìn người khác đi lên cho đặng?
Lục Hồng Tuyết quăng ánh mắt về phía Hổ Liệt.
Hổ Liệt gật gật đầu:
- Đúng là nó nói như vậy đấy.
Thủy Y Y bỗng nhiên cười nói:
- Thôi đi, xem ra phần cơ duyên này không thuộc về chúng ta rồi, nếu không lên được, coi như xong vậy.
Nói dứt lời liền liếc nhìn Sở Mặc một cái thật sâu:
- Chúng ta chờ ngươi ở đây là được rồi.
- Vậy không được, chúng ta nhất định phải đi lên!
Long Thu Thủy nhìn Thủy Y Y có chút căm tức, sau đó nhìn về phía Lục Hồng Tuyết:
- Các ngươi thấy sao?
Lục Hồng Tuyết do dự một chút, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết:
- Ta muốn đi lên! Lục Hồng Tuyết nói xong, nhìn về phía Thủy Y Y:
- Vẫn cứ thử xem sao, nếu không thật sự không cam lòng.
Thủy Y Y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Vậy cứ để cho Sở Mặc lên trước đi, chúng ta đánh với nó một chập, nếu thắng… tự nhiên chúng ta có thể đi lên. Nếu bị thua, chứng tỏ cây thuốc Chuẩn Thánh này không có duyên với chúng ta.
Lục Hồng Tuyết thoáng nhìn qua Sở Mặc, sau đó gật gật đầu:
- Vậy đi.
Bên kia Long Thu Thủy tuy không cam lòng, nhưng cũng chẳng đủsức ngăn cản. Thủy Y Y và Hổ Liệt thì khỏi nói, rõ ràng cho thấy ở phe Sở Mặc. Quan hệ của Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên với Thủy Y Y đều không tầm thường, hơn nữa cảm tình với Sở Thanh cũng không tệ. Mặc dù không nói thẳng là nghiêng về Sở Mặc, nhưng cũng không chọn lựa đứng ở phía đối lập với hắn.
Đừng nói người khác, ngay cả Hoàng Vô Song bên cạnh mình cũng không coi Sở Mặc là kẻ thù… mẹ nó, điều này khiến người ta thật buồn bực!
Long Thu Thủy trực tiếp đảo mắt trắng dã, đến nói cũng lười nói rồi. Sở Mặc chắp tay về hướng ba người Lục Hồng Tuyết, sau đó mỉm cười ý xin lỗi với Hoàng Vô Song, rồi hắn nhìn Thủy Y Y và Hổ Liệt nói:
- Vậy ta lên trước!
Thủy Y Y cười ngọt ngào, gật gật đầu:
- Cẩn thận một chút.
Hổ Liệt cũng nhìn Sở Mặc nói:
- Bảo trọng!
Sở Mặc gật gật đầu, trực tiếp lướt qua Tuyết Hống, nhắm tới đỉnhnúi mà trèo lên.
Quả nhiên Tuyết Hống không tiến hành công kích Sở Mặc, mặc hắn đi qua.
Long Thu Thủy không kìm nổi hừ lạnh nói:
- Cẩn thận đừng có để gió thổi chết!
Tới nơi này, mỗi bước chân đều trở nên vô cùng gian nan, không đạt tới cảnh giới Đế Chủ thì khó lòng mà chống đỡ nổi với gió Hóa Đạo ở đây. Tuy vậy, mặc dù đám người đang có mặt chưa tới cảnh giới Đế Chủ, nhưng lại đều chẳng phải hạng tầm thường. Pháp khí họ có trongtay cũng đủ để đưa họ lên đến đỉnh núi.
Sở Mặc đi rồi, cả đám người phía bên kia liền trực tiếp tấn công Tuyết Hống.
Cuộc chiến nháy mắt được châm ngòi!
Sở Mặc quay đầu lại thoáng nhìn, không nhịn được lắc lắc đầu.
Năng lực phòng ngự của Tuyết Hống thực sự quá xuất sắc rồi, tùy ý bọn đại nhân trẻ tuổi này ra đòn, thậm chí nó còn chẳng hề xây xát… hơn nữa, mỗi cú đánh của nó đều nặng tựa Thái Sơn. Đám người kia mà muốn đột phá Tuyết Hống để xông lên, thì thật là có chút khó khăn.
Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, nện bước nhanh hơn.
Nếu như lúc trước hắn một lòng chỉ muốn lấy được Phong Quân Tử, thì hiện tại hắn lại có thêm một mối tâm sự nữa. Hắn muốn biết, rốt cuộc cô gái áo đen kia là ai?
Tuyết Hống nói nàng là người đã từng đến Thiên lộ vào rất nhiều năm trước, hiển nhiên không phải chỉ Kỳ Tiêu Vũ. Cho nên Sở Mặc muốn hỏi cho rõ ràng, linh hồn của Kỳ Tiêu Vũ đã đi đâu!
- Ta nhất định phải tìm được ngươi! Mặc cho cái giá phải trả có đắt đến thế nào.
Trong con ngươi của Sở Mặc lóe lên ánh sáng kiên định.
Càng lên cao, gió Hóa Đạo càng là mãnh liệt, đến độ cao này, lực lượng ẩn chứa trong gió Hóa Đạo đã không còn chỉ là sức mạnh đơn thuần nữa, mà lại kèm theo hơi thở hỗn độn của đạo!
Chỉ không cẩn thận chút xíu thôi cũng sẽ bị loại gió này làm cho tâm thần hỗ loạn, do đó ảnh hưởng tới đạo của chính mình.
Sở Mặc yên lặng vận hành cuốn Thiên Ý Ngã Ý.
Trừ ta ra… bài xích hết mọi đạo khác!
Duy ngã độc tôn!
Hỗn Độn Hồng Lô treo lơ lửng trên đỉnh đầu Sở Mặc, tản ra hơi thở hỗn độn nặng nề vô cùng, cũng đem gió Hóa Đạo bên ngoài cản bớt được chín mươi phần trăm.
Thêm nữa, tự bản thân Sở Mặc đã cực kỳ mạnh mẽ, gió Hóa Đạo nơinày mặc dù khủng khiếp, nhưng ảnh hưởng chân chính đến Sở Mặc cũng rất có hạn.
Tiếng đánh nhau cùng tiếng rống gầm gừ giận dữ cũng dần tụt lại phía sau, Sở Mặc không ngừng liên tục bám lên, cuối cùng, hắn cũng tới được đỉnh núi!
Sau đó liếc mắt liền thấy, cô gái áo đen kia đang đứng ở giữa đỉnh núi, trước mặt cô gái áo đen đó có một mắt bão thần kỳ, dùng mắt thường mà nhìn thì thực ra nơi đó cũng chẳng có gì. Êm ả tới mức khiến cho người ta hoàn toàn không thể tin nổi nơi đó đang tồn tại một mắt bão. Nhưng dùng thần thức quét qua lại thấy, vị trí chính giữa đỉnh núi vô cùng cuồng loạn và khủng khiếp!
Thậm chí còn có thể trực tiếp xé nát thần thức!