Thí Thiên Đao
Chương 1378: Lệnh Thiên lộ (1)
Đừng nhìn trong mắt người ngoài Thủy Y Y quả thật chính là một nữ tử ưu tú không gì sánh bằng, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm nàng lại không có tự tin!
Công khai tỏ tình trên bản tin, chờ đợi dưới núi vô danh, trong mắt người ngoài Thủy Y Y là một nữ tử dám yêu dám hận, nhưng chỉ có tự nàng biết, thời điểm làm việc này nàng có bao nhiêu chột dạ, có bao nhiêu thiếu tự tin, nàng sợ nhất là bị Sở Mặc cự tuyệt.
Cũng may Sở Mặc không cự tuyệt nàng trên bản tin khiến nàng rất cảm kích. Trên thực tế Sở Mặc không thể không cự tuyệt, mà là đoạn thời gian kia hắn vừa uống lá trà cây Thiên Đạo, đang ngộ đạo.
Một khắc nhìn thấy Sở Mặc dưới núi vô danh, Thủy Y Y cũng đã hiểu, người nàng muốn tìm… chính là một người như vậy!
Mà người này còn là vị hôn phu của nàng!
Vào một khắc này trong lòng của nàng không hề có oán niệm đối với bề trên, thậm chí có chút cảm kích. Nếu không nàng dựa vào cái gì dám đúng lý hợp tình công khai tỏ tình như vậy?
Hiện tại Thủy Y Y chỉ hy vọng một chuyện chính là: Cô gái áo đen kia… ngàn vạn lần không phải công chúa của Tinh linh tộc kia!
Nàng thà rằng suy đoán của nàng là sai.
Tốt nhất là… Sở Mặc vĩnh viễn cũng không tái kiến với nàng ấy. Mặc dù biết ý tưởng này hơi viễn vông, nhưng Thủy Y Y chính là khống kìm nổi mà nghĩ như vậy.
Con người dù sao cũng phải hơi hy vọng mới có thể sống vui vẻ.
Một hàng bốn người đi về phía trước trong cơn bão tuyết. Tuyết này không hề tầm thường, bên trong ẩn chứa đại lượng sức lực quy luật, Thủy Y Y xuất ra một kiện khí Chí Tôn mở đường ở phía trước, nhưng tốc độ vẫn rất chậm như cũ.
Lực lượng quy luật trong tuyết cũng che dấu hành tung của bốn người, làm cho bọn họ cứ lặng lẽ đi tới, tuy nhiên chuyện bốn người lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Bên ngoài lớp tuyết không biết dày bao nhiêu truyền tới một tiếng rít gào vang trời, sau đó… một móng vuốt vô cùng lớn trực tiếp đánh vào thật sâu bên trong tuyết này, che trước mặt bốn người.
Bị phát hiện rồi.
Hổ Liệt không nhịn được ngoác miệng mắng:
- Bà nó chứ… sao mũi thứ này lại thính như vậy?
Vừa dứt lời, cái móng vuốt khổng lồ kia liền trực tiếp đập thẳng về phía bốn người bọn họ, như một bức tường đá vậy, mang theo lực lượng mạnh kinh hồn, khí thế không thể chống đỡ!
Bốn người lập tức phá tan tầng tuyết dày trên đỉnh đầu, tránh đi đòn tấn công này của Tuyết Hống, cả bọn đều trở nên có chút thảm hại.
Sau khi xông ra ngoài mới phát hiện, cả đám người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song, Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên đều đã đứng cả ở đó, mặt mày nhếch nhác. Thấy bốn bọn họ, đám người kia liền lộ vẻ xấu hổ.
Hiển nhiên, kẻ vừa rồi muốn mượn thời cơ tuyết lở để vụng trộm qua ải này không phải chỉ có bốn người Sở Mặc, ai nấy đều có suy nghĩ không khác nhau là bao.
Mà lúc này, đám người bọn họ đã đạt đến độ cao tám ngàn trượng, gió Hóa Đạo gào thét bên tai, như muốn thổi chết tất cả mọi sinh vật.
Sau đó, đã thấy sinh linh khổng lồ toàn thân màu trắng kia ngồi xổmnơi đó, lạnh lùng nhìn đám người bọn họ, trong con ngươi còn thoáng qua nét bỡn cợt.
Cho là trốn ở sâu trong tuyết liền không sao ư? Ngây thơ!
Tuyết Hống dường như cũng không có ý định tiếp tục tấn công, nhưng là tuyệt đối không chịu nhường đường.
Ngồi yên tại đó như một ngọn núi nhỏ, nhìn chằm chằm mọi người.
Hai người Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song vẻ mặt thoáng qua điềm xúi quẩy, sau đó quay đầu liếc qua mấy người Lục Hồng Tuyết, cuối cùng dồn tinh thần về bọn Sở Mặc, trong con ngươi phảng phất vẻ oán độc. Đối mặt với Sở Mặc, vị đại nhân trẻ tuổi này vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nếu có cơ hội dẫm lên Sở Mặc một nhát, y là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng giờ thì chưa được!
Ban đầu, y cùng Hoàng Vô Song cũng định tấn công con Tuyết Hống đó, nhưng điều khiến họ vô cùng khiếp sợ chính là, sức phòng ngự của sinh linh cảnh giới không chênh lệch so với họ là bao này, cao tới mức không thể tưởng tượng nổi! Mặc cho hai đại nhân trẻ tuổi cảnh giới Chân Tiên bọn họ dốc toàn lực tấn công, trên mình nó đều khó mà xuất hiện bất cứ vết thương nào. Ngược lại chính bọn họ, lại bị lực lượng kinh khủng và thuộc tính băng đá mạnh mẽ của nó làm cho chật vật không thôi.
Tuy cuộc chiến đấu chỉ diễn ra ngắn ngủi, nhưng hai người họ đã hiểu được, muốn hàng phục sinh linh khủng khiếp trên Thiên lộ này chỉ dựa vào sức của bọn họ là không được.
- Lục Hồng Tuyết, tình thế hiện nay chỉ có hợp tác mới có cơ hội. Nếu chúng ta bị chặn lại ở đây, thì hoàn toàn mất cơ hội rồi.
Hoàng Vô Song nhìn Lục Hồng Tuyết nói:
- Nếu không chúng ta bắt tay với nhau, cùng tấn công lên thì sao? Về phần cây Phong Quân Tử kia… đến lúc đó mọi người dùng bản lĩnh tự thân.
Lục Hồng Tuyết cười cười:
- Ta không có ý kiến gì.
Hoàng Vô Song gật gật đầu, lại quăng ánh mắt về phía Sở Mặc, ánh mắt y xẹt qua Sở Mặc, nhìn Thủy Y Y nói:
- Thủy đại nhân thấy sao?
Thủy Y Y mỉm cười:
- Ta nghe hắn.
Nói xong, đưa mắt về phía Sở Mặc đang ở bên cạnh.
- …
Khóe miệng Long Thu Thủy giật giật.
- …
Mí mắt Hoàng Vô Song máy liên hồi.
- …
Vẻ mặt Lục Hồng Tuyết là cạn lời. Còn Huyên Huyên và Huyên Nhi lại nhìn Thủy Y Y đầy khiếp sợ, các nàng đều không ngờ lần này dì của mình lại thật lòng!
Đây là tại sao chứ?
Với Long Thu Thủy mà nói, không còn tin tức nào càng thêm tồi tệ so với tin tức này.
Một người là bà điên, là tiểu ác ma trong lòng y sợ hãi nhất, một người là kẻ thù cảnh giới tuy thấp nhưng lực chiến vô song, khiến bao mặt mũi của y gần như mất hết. Bây giờ hai kẻ đó lại trực tiếp tụ về một nơi… còn có chuyện tồi tệ nào càng làm cho người ta tức giận hơn sao? Hoàng Vô Song cũng cảm thấy có chút bất an với tổ hợp gồm Sở Mặc và Thủy Y Y này. Hai bọn họ cũng chẳng phải loại người biết an phận. Xem ra việc giành lấy Phong Quân Tử lại tăng thêm khó khăn thật lớn rồi!
- Sở công tử thấy sao?
Hoàng Vô Song rất biết phục thiện, đè lại những suy tính trong lòng, quăng ánh mắt về phía Sở Mặc.
Công khai tỏ tình trên bản tin, chờ đợi dưới núi vô danh, trong mắt người ngoài Thủy Y Y là một nữ tử dám yêu dám hận, nhưng chỉ có tự nàng biết, thời điểm làm việc này nàng có bao nhiêu chột dạ, có bao nhiêu thiếu tự tin, nàng sợ nhất là bị Sở Mặc cự tuyệt.
Cũng may Sở Mặc không cự tuyệt nàng trên bản tin khiến nàng rất cảm kích. Trên thực tế Sở Mặc không thể không cự tuyệt, mà là đoạn thời gian kia hắn vừa uống lá trà cây Thiên Đạo, đang ngộ đạo.
Một khắc nhìn thấy Sở Mặc dưới núi vô danh, Thủy Y Y cũng đã hiểu, người nàng muốn tìm… chính là một người như vậy!
Mà người này còn là vị hôn phu của nàng!
Vào một khắc này trong lòng của nàng không hề có oán niệm đối với bề trên, thậm chí có chút cảm kích. Nếu không nàng dựa vào cái gì dám đúng lý hợp tình công khai tỏ tình như vậy?
Hiện tại Thủy Y Y chỉ hy vọng một chuyện chính là: Cô gái áo đen kia… ngàn vạn lần không phải công chúa của Tinh linh tộc kia!
Nàng thà rằng suy đoán của nàng là sai.
Tốt nhất là… Sở Mặc vĩnh viễn cũng không tái kiến với nàng ấy. Mặc dù biết ý tưởng này hơi viễn vông, nhưng Thủy Y Y chính là khống kìm nổi mà nghĩ như vậy.
Con người dù sao cũng phải hơi hy vọng mới có thể sống vui vẻ.
Một hàng bốn người đi về phía trước trong cơn bão tuyết. Tuyết này không hề tầm thường, bên trong ẩn chứa đại lượng sức lực quy luật, Thủy Y Y xuất ra một kiện khí Chí Tôn mở đường ở phía trước, nhưng tốc độ vẫn rất chậm như cũ.
Lực lượng quy luật trong tuyết cũng che dấu hành tung của bốn người, làm cho bọn họ cứ lặng lẽ đi tới, tuy nhiên chuyện bốn người lo lắng cuối cùng đã xảy ra.
Bên ngoài lớp tuyết không biết dày bao nhiêu truyền tới một tiếng rít gào vang trời, sau đó… một móng vuốt vô cùng lớn trực tiếp đánh vào thật sâu bên trong tuyết này, che trước mặt bốn người.
Bị phát hiện rồi.
Hổ Liệt không nhịn được ngoác miệng mắng:
- Bà nó chứ… sao mũi thứ này lại thính như vậy?
Vừa dứt lời, cái móng vuốt khổng lồ kia liền trực tiếp đập thẳng về phía bốn người bọn họ, như một bức tường đá vậy, mang theo lực lượng mạnh kinh hồn, khí thế không thể chống đỡ!
Bốn người lập tức phá tan tầng tuyết dày trên đỉnh đầu, tránh đi đòn tấn công này của Tuyết Hống, cả bọn đều trở nên có chút thảm hại.
Sau khi xông ra ngoài mới phát hiện, cả đám người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song, Lục Hồng Tuyết, Huyên Nhi và Huyên Huyên đều đã đứng cả ở đó, mặt mày nhếch nhác. Thấy bốn bọn họ, đám người kia liền lộ vẻ xấu hổ.
Hiển nhiên, kẻ vừa rồi muốn mượn thời cơ tuyết lở để vụng trộm qua ải này không phải chỉ có bốn người Sở Mặc, ai nấy đều có suy nghĩ không khác nhau là bao.
Mà lúc này, đám người bọn họ đã đạt đến độ cao tám ngàn trượng, gió Hóa Đạo gào thét bên tai, như muốn thổi chết tất cả mọi sinh vật.
Sau đó, đã thấy sinh linh khổng lồ toàn thân màu trắng kia ngồi xổmnơi đó, lạnh lùng nhìn đám người bọn họ, trong con ngươi còn thoáng qua nét bỡn cợt.
Cho là trốn ở sâu trong tuyết liền không sao ư? Ngây thơ!
Tuyết Hống dường như cũng không có ý định tiếp tục tấn công, nhưng là tuyệt đối không chịu nhường đường.
Ngồi yên tại đó như một ngọn núi nhỏ, nhìn chằm chằm mọi người.
Hai người Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song vẻ mặt thoáng qua điềm xúi quẩy, sau đó quay đầu liếc qua mấy người Lục Hồng Tuyết, cuối cùng dồn tinh thần về bọn Sở Mặc, trong con ngươi phảng phất vẻ oán độc. Đối mặt với Sở Mặc, vị đại nhân trẻ tuổi này vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nếu có cơ hội dẫm lên Sở Mặc một nhát, y là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng giờ thì chưa được!
Ban đầu, y cùng Hoàng Vô Song cũng định tấn công con Tuyết Hống đó, nhưng điều khiến họ vô cùng khiếp sợ chính là, sức phòng ngự của sinh linh cảnh giới không chênh lệch so với họ là bao này, cao tới mức không thể tưởng tượng nổi! Mặc cho hai đại nhân trẻ tuổi cảnh giới Chân Tiên bọn họ dốc toàn lực tấn công, trên mình nó đều khó mà xuất hiện bất cứ vết thương nào. Ngược lại chính bọn họ, lại bị lực lượng kinh khủng và thuộc tính băng đá mạnh mẽ của nó làm cho chật vật không thôi.
Tuy cuộc chiến đấu chỉ diễn ra ngắn ngủi, nhưng hai người họ đã hiểu được, muốn hàng phục sinh linh khủng khiếp trên Thiên lộ này chỉ dựa vào sức của bọn họ là không được.
- Lục Hồng Tuyết, tình thế hiện nay chỉ có hợp tác mới có cơ hội. Nếu chúng ta bị chặn lại ở đây, thì hoàn toàn mất cơ hội rồi.
Hoàng Vô Song nhìn Lục Hồng Tuyết nói:
- Nếu không chúng ta bắt tay với nhau, cùng tấn công lên thì sao? Về phần cây Phong Quân Tử kia… đến lúc đó mọi người dùng bản lĩnh tự thân.
Lục Hồng Tuyết cười cười:
- Ta không có ý kiến gì.
Hoàng Vô Song gật gật đầu, lại quăng ánh mắt về phía Sở Mặc, ánh mắt y xẹt qua Sở Mặc, nhìn Thủy Y Y nói:
- Thủy đại nhân thấy sao?
Thủy Y Y mỉm cười:
- Ta nghe hắn.
Nói xong, đưa mắt về phía Sở Mặc đang ở bên cạnh.
- …
Khóe miệng Long Thu Thủy giật giật.
- …
Mí mắt Hoàng Vô Song máy liên hồi.
- …
Vẻ mặt Lục Hồng Tuyết là cạn lời. Còn Huyên Huyên và Huyên Nhi lại nhìn Thủy Y Y đầy khiếp sợ, các nàng đều không ngờ lần này dì của mình lại thật lòng!
Đây là tại sao chứ?
Với Long Thu Thủy mà nói, không còn tin tức nào càng thêm tồi tệ so với tin tức này.
Một người là bà điên, là tiểu ác ma trong lòng y sợ hãi nhất, một người là kẻ thù cảnh giới tuy thấp nhưng lực chiến vô song, khiến bao mặt mũi của y gần như mất hết. Bây giờ hai kẻ đó lại trực tiếp tụ về một nơi… còn có chuyện tồi tệ nào càng làm cho người ta tức giận hơn sao? Hoàng Vô Song cũng cảm thấy có chút bất an với tổ hợp gồm Sở Mặc và Thủy Y Y này. Hai bọn họ cũng chẳng phải loại người biết an phận. Xem ra việc giành lấy Phong Quân Tử lại tăng thêm khó khăn thật lớn rồi!
- Sở công tử thấy sao?
Hoàng Vô Song rất biết phục thiện, đè lại những suy tính trong lòng, quăng ánh mắt về phía Sở Mặc.