Thí Thiên Đao
Chương 1369: Nàng là ai? (2)
Chỉ có nữ nhân này, cũng chỉ có nữ nhân này khiến gã một chút sức mạnh cũng không có!
Luận gia thế, Thủy gia không kém hơn Long gia chút nào.
Thủy gia sau lưng Thủy Y Y là một gia tộc thần bí xa xưa, con cháu hành tẩu trong thế gian cũng không nhiều nhưng mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, có thể nói là một thế hệ cường nhân. Luận tâm cơ, phỏng chừng mười Long Thu Thủy cộng lại cũng không phải là một đối thủ của Thủy Y Y.
Năm đó thời điểm Thủy Y Y vừa mới xuất đạo đã có vô số người bị dung nhan tuyệt thế của Thủy Y Y mê hoặc, bị thiệt hại nặng bởi cô gái thích cười dễ thương đó.
Luận chiến lực, Thủy Y Y hiện tại lại mạnh đến nỗi có chút biến thái.
Điều này giống như một sự tồn tại hoàn toàn khó lý giải. Long Thu Thủy vẫn luôn kiêu ngạo nhưng trước mặt Thủy Y Y, cũng phải thấphơn một nửa.
Hoàng Vô Song ở một bên nói:
- Lúc này đừng có càn quấy nữa? Chẳng lẽ cô không muốn có cây Phong Quân Tử hay sao?
Thủy Y Y đảo mắt, cười dài nói:
- Muốn chứ, thế nào lại không muốn chứ? Muốn vô cùng đó. Nhưng mà ta cũng sẽ không kết minh giống như các người, trừ phi Sở Mặc ở trong này.
- ... Hoàng Vô Song chợt không biết nói thêm gì.
Long Thu Thủy thì đen mặt lại, một câu cũng không muốn nói.
Đúng lúc này, từ đằng xa, lại có một cô gái áo đen đi tới. Đầu đội khăn che mặt nhưng dáng người xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tràng cường đại, tản ra khí thế không gì sánh kịp!
Khí thế kia tương đối kinh người, thậm chí mơ hồ... có cảm giác che lấp toàn bộ không gian.
“Người kia là ai? ”Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có một ý nghĩ như thế.
Bọn họ thậm chí cảm giác được hơi hoang đường, bởi vì cô gái áo đen dường như là một Đế Chủ!
Quan trọng là... khí tràng của cô gái áo đen không gì sánh kịp hoàn toàn không phải là một Đế Chủ cấp thấp có thể phóng ra được.
Đây cũng quá kinh người rồi!
Trên Thiên Lộ giành được cơ duyên tăng lên bậc cao của cảnh giới Đế Chủ, không ngờ vẫn chưa đi tới “cuối đường” của mình. Giống như hai người Ma Quân và Tiểu Điệp trước đó, sau khi giành được cơ duyên khó mà tưởng được thì tấn thăng lên Đế Chủ bậc cao, sau đó rất nhanh đi tới “Cuối Thiên Lộ”, bị đưa ra khỏi Thiên Lộ.
Nhưng cô gái áo đen này vì sao còn có thể ở lại đây?
Nếu cô gái áo đen là một tu sĩ lão làng, xuất hiện tình huống này cũng chẳng có gì lạ. Bởi vì những năm đó, lão tu sĩ nhận được cơ duyên ở trong này mà miễn cưỡng tăng lên nhất trọng, nhị trọng cảnh giới Đế Chủ cũng không bị Thiên Lộ trục xuất.
Nhưng chỉ cần vượt qua cảnh giới Đế Chủ tam trọng, sau khi đột phánếu không tiếp tục tăng không gian lên thì rất nhanh sẽ đến cuối Thiên Lộ thuộc về mình, sau đó bị đưa ra ngoài.
Chẳng nhẽ cô gái áo đen này có bí pháp gì hay sao? Hay là nói nàng ta rõ ràng đã cảnh giới Đế Chủ bậc cao lại vẫn chưa đến đạo cuối cùng của mình?
Nếu là vậy thì thật đáng sợ.
- Nàng rốt cuộc là ai?
Ngay cả Thủy Y Y, giờ phút này cũng hơi rục rịch. Ba người Lục Hồng Tuyết và Huyên Nhi, Huyên Huyên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Bọn họ đã từng gặp nữ nhân này!
Ở cổng vườn Thiên Đạo
Nhưng lúc đó khí tràng trên người nàng tuy là hùng mạnh nhưng cũng không có cảm giác nàng là một Đế Chủ?
Người này rất thần bí, nàng rốt cuộc là ai? Tất cả mọi người đều trầm tư.
Trong một đám đại nhân trẻ tuổi cảnh giới Chân Tiên chợt xuất hiện một Đế Chủ bậc cao... giống như là giữa bầy sói đột nhiên xuất hiện một con hổ!
Chèn ép làm họ không thở nổi.
Cô gái áo đen sau khi tới đây, cơ bản là không thèm liếc mắt nhìn những người khác cái nào, chú ý thẳng tới đỉnh núi vô danh.
Không ngờ nàng ta lại muốn đi thẳng lên núi! Bên kia Long Thu Thủy lập tức có chút nóng nảy, nhìn cô gái áo đen kêu:
- Đợi một chút!
Thân hình cô gái áo đen hơi dừng lại, không quay đầu, cũng không nói gì, nhưng khí tràng trên người rõ ràng càng trở lên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Hơn nữa toàn bộ đều đè ép về phía Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song.
Giống như sóng lớn, che trời phủ đất!
Ặc~
Hai người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Khí tràng này quả thực quá mạnh mẽ.
Ép cho hai người họ chân như nhũn ra, gần như có kích động muốn quỳ xuống.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Long Thu Thủy cắn răng, cố nhịn để mình đứng vững vàng nơi đó, lên tiếng hỏi.
Cô gái áo đen không trả lời, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cơ bản không để ý với Long Thu Thủy, hoàn toàn không để gã vào trong mắt. Trong lòng Long Thu Thủy phát giận. Liên tiếp bị người ta khinh bỉ, hơn nữa đều là nữ nhân khiến trong lòng gã bốc hỏa, thậm chí có kích động muốn đi bế quan tấn công cảnh giới Đế Chủ. Nhưng cuối cùng gã cũng tỉnh táo lại. Gã còn chưa tìm được cơ duyên thuộc về mình. Cơ duyên đến, đột phá tự nhiên cũng sẽ đến.
Ở trên Thiên Lộ này, cưỡng cầu không có ý nghĩa chủ quan.
Vì mục tiêu của họ đều không chỉ là bước vào cảnh giới Đế Chủ, mà là muốn lên được cấp cao.
Long Thu Thủy nhìn thoáng qua Hoàng Vô Song. Hoàng Vô Song thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng đi lên!
Bên kia Khổng Hoành Nghĩa ngẫm nghĩ một chút, cũng đi theo phía sau cô gái áo đen, đi lên trên núi.
Có được hay không là một chuyện nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi lên, mình lại thờ ơ.
Lục Hồng Tuyết gọi Huyên Nhi và Huyên Huyên, sau đó nhìn về phía Thủy Y Y:
- Cùng đi không? Thủy Y Y lắc đầu:
- Các ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ.
Trán của Lục Hồng Tuyết đầy vạch đen nhìn Thủy Y Y:
- Cô thật muốn chờ Sở Mặc kia à?
- Đúng vậy đó.
Vẻ mặt Thủy Y Y như là đương nhiên:
- Người khác không đáng để ta chờ! Hì hì, các ngươi đi mau lên.
Lục Hồng Tuyết lắc đầu, sau đó dẫn theo hai nàng Huyên Nhi và Huyên Huyên đi lên đỉnh núi vô danh. Còn có năm, sáu tu sĩ trẻ tuổi khác vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, cũng không nhúc nhích, yên lặng đứng đó dường như đang chờ cái gì.
Thủy Y Y ngay từ đầu cũng không quá để ý mấy người kia, nhưng mà thấy những người khác đều lên núi mà mấy người kia lại không di chuyển, đuôi lông mày khẽ nhướng, hỏi một người trong đó:
- Các người tại sao không lên núi?
Người nọ âm trầm cười:
- Thủy đại nhân không phải cũng không lên sao?
Thủy Y Y khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút không đúng. Lúc này, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi quây quanh Thủy Y Y.
Luận gia thế, Thủy gia không kém hơn Long gia chút nào.
Thủy gia sau lưng Thủy Y Y là một gia tộc thần bí xa xưa, con cháu hành tẩu trong thế gian cũng không nhiều nhưng mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, có thể nói là một thế hệ cường nhân. Luận tâm cơ, phỏng chừng mười Long Thu Thủy cộng lại cũng không phải là một đối thủ của Thủy Y Y.
Năm đó thời điểm Thủy Y Y vừa mới xuất đạo đã có vô số người bị dung nhan tuyệt thế của Thủy Y Y mê hoặc, bị thiệt hại nặng bởi cô gái thích cười dễ thương đó.
Luận chiến lực, Thủy Y Y hiện tại lại mạnh đến nỗi có chút biến thái.
Điều này giống như một sự tồn tại hoàn toàn khó lý giải. Long Thu Thủy vẫn luôn kiêu ngạo nhưng trước mặt Thủy Y Y, cũng phải thấphơn một nửa.
Hoàng Vô Song ở một bên nói:
- Lúc này đừng có càn quấy nữa? Chẳng lẽ cô không muốn có cây Phong Quân Tử hay sao?
Thủy Y Y đảo mắt, cười dài nói:
- Muốn chứ, thế nào lại không muốn chứ? Muốn vô cùng đó. Nhưng mà ta cũng sẽ không kết minh giống như các người, trừ phi Sở Mặc ở trong này.
- ... Hoàng Vô Song chợt không biết nói thêm gì.
Long Thu Thủy thì đen mặt lại, một câu cũng không muốn nói.
Đúng lúc này, từ đằng xa, lại có một cô gái áo đen đi tới. Đầu đội khăn che mặt nhưng dáng người xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tràng cường đại, tản ra khí thế không gì sánh kịp!
Khí thế kia tương đối kinh người, thậm chí mơ hồ... có cảm giác che lấp toàn bộ không gian.
“Người kia là ai? ”Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có một ý nghĩ như thế.
Bọn họ thậm chí cảm giác được hơi hoang đường, bởi vì cô gái áo đen dường như là một Đế Chủ!
Quan trọng là... khí tràng của cô gái áo đen không gì sánh kịp hoàn toàn không phải là một Đế Chủ cấp thấp có thể phóng ra được.
Đây cũng quá kinh người rồi!
Trên Thiên Lộ giành được cơ duyên tăng lên bậc cao của cảnh giới Đế Chủ, không ngờ vẫn chưa đi tới “cuối đường” của mình. Giống như hai người Ma Quân và Tiểu Điệp trước đó, sau khi giành được cơ duyên khó mà tưởng được thì tấn thăng lên Đế Chủ bậc cao, sau đó rất nhanh đi tới “Cuối Thiên Lộ”, bị đưa ra khỏi Thiên Lộ.
Nhưng cô gái áo đen này vì sao còn có thể ở lại đây?
Nếu cô gái áo đen là một tu sĩ lão làng, xuất hiện tình huống này cũng chẳng có gì lạ. Bởi vì những năm đó, lão tu sĩ nhận được cơ duyên ở trong này mà miễn cưỡng tăng lên nhất trọng, nhị trọng cảnh giới Đế Chủ cũng không bị Thiên Lộ trục xuất.
Nhưng chỉ cần vượt qua cảnh giới Đế Chủ tam trọng, sau khi đột phánếu không tiếp tục tăng không gian lên thì rất nhanh sẽ đến cuối Thiên Lộ thuộc về mình, sau đó bị đưa ra ngoài.
Chẳng nhẽ cô gái áo đen này có bí pháp gì hay sao? Hay là nói nàng ta rõ ràng đã cảnh giới Đế Chủ bậc cao lại vẫn chưa đến đạo cuối cùng của mình?
Nếu là vậy thì thật đáng sợ.
- Nàng rốt cuộc là ai?
Ngay cả Thủy Y Y, giờ phút này cũng hơi rục rịch. Ba người Lục Hồng Tuyết và Huyên Nhi, Huyên Huyên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Bọn họ đã từng gặp nữ nhân này!
Ở cổng vườn Thiên Đạo
Nhưng lúc đó khí tràng trên người nàng tuy là hùng mạnh nhưng cũng không có cảm giác nàng là một Đế Chủ?
Người này rất thần bí, nàng rốt cuộc là ai? Tất cả mọi người đều trầm tư.
Trong một đám đại nhân trẻ tuổi cảnh giới Chân Tiên chợt xuất hiện một Đế Chủ bậc cao... giống như là giữa bầy sói đột nhiên xuất hiện một con hổ!
Chèn ép làm họ không thở nổi.
Cô gái áo đen sau khi tới đây, cơ bản là không thèm liếc mắt nhìn những người khác cái nào, chú ý thẳng tới đỉnh núi vô danh.
Không ngờ nàng ta lại muốn đi thẳng lên núi! Bên kia Long Thu Thủy lập tức có chút nóng nảy, nhìn cô gái áo đen kêu:
- Đợi một chút!
Thân hình cô gái áo đen hơi dừng lại, không quay đầu, cũng không nói gì, nhưng khí tràng trên người rõ ràng càng trở lên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Hơn nữa toàn bộ đều đè ép về phía Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song.
Giống như sóng lớn, che trời phủ đất!
Ặc~
Hai người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Khí tràng này quả thực quá mạnh mẽ.
Ép cho hai người họ chân như nhũn ra, gần như có kích động muốn quỳ xuống.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Long Thu Thủy cắn răng, cố nhịn để mình đứng vững vàng nơi đó, lên tiếng hỏi.
Cô gái áo đen không trả lời, tiếp tục đi thẳng về phía trước, cơ bản không để ý với Long Thu Thủy, hoàn toàn không để gã vào trong mắt. Trong lòng Long Thu Thủy phát giận. Liên tiếp bị người ta khinh bỉ, hơn nữa đều là nữ nhân khiến trong lòng gã bốc hỏa, thậm chí có kích động muốn đi bế quan tấn công cảnh giới Đế Chủ. Nhưng cuối cùng gã cũng tỉnh táo lại. Gã còn chưa tìm được cơ duyên thuộc về mình. Cơ duyên đến, đột phá tự nhiên cũng sẽ đến.
Ở trên Thiên Lộ này, cưỡng cầu không có ý nghĩa chủ quan.
Vì mục tiêu của họ đều không chỉ là bước vào cảnh giới Đế Chủ, mà là muốn lên được cấp cao.
Long Thu Thủy nhìn thoáng qua Hoàng Vô Song. Hoàng Vô Song thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng đi lên!
Bên kia Khổng Hoành Nghĩa ngẫm nghĩ một chút, cũng đi theo phía sau cô gái áo đen, đi lên trên núi.
Có được hay không là một chuyện nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi lên, mình lại thờ ơ.
Lục Hồng Tuyết gọi Huyên Nhi và Huyên Huyên, sau đó nhìn về phía Thủy Y Y:
- Cùng đi không? Thủy Y Y lắc đầu:
- Các ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ.
Trán của Lục Hồng Tuyết đầy vạch đen nhìn Thủy Y Y:
- Cô thật muốn chờ Sở Mặc kia à?
- Đúng vậy đó.
Vẻ mặt Thủy Y Y như là đương nhiên:
- Người khác không đáng để ta chờ! Hì hì, các ngươi đi mau lên.
Lục Hồng Tuyết lắc đầu, sau đó dẫn theo hai nàng Huyên Nhi và Huyên Huyên đi lên đỉnh núi vô danh. Còn có năm, sáu tu sĩ trẻ tuổi khác vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, cũng không nhúc nhích, yên lặng đứng đó dường như đang chờ cái gì.
Thủy Y Y ngay từ đầu cũng không quá để ý mấy người kia, nhưng mà thấy những người khác đều lên núi mà mấy người kia lại không di chuyển, đuôi lông mày khẽ nhướng, hỏi một người trong đó:
- Các người tại sao không lên núi?
Người nọ âm trầm cười:
- Thủy đại nhân không phải cũng không lên sao?
Thủy Y Y khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút không đúng. Lúc này, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi quây quanh Thủy Y Y.