Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1336: Người ta thích chính là Sở Mặc (1)



Quách Văn Xương lại cảm thấy có chút không đồng ý, nói:
- Trong lòng ta rất rõ đại ca đối xử tốt với ta, Văn Thịnh, ngươi cũng đừng có lúc nào cũng lên giọng dạy dỗ ta. Nói cho ngươi biết, chuyện này ta tuyệt đối không lừa ngươi đâu, chúng ta là huynh đệ, sao ta có thể lừa ngươi được? Lúc người kia tu luyện, linh khí trời đất xung quanh y đậm đặc một cách dị thường, chính vì nguyên nhân đó, chúng ta mới đi qua xem thử. Ngươi thử nghĩ coi, cho dù người kia vốn không có công pháp nào lợi hại thật, nhưng chưa biết chừng là đồ đệ biếu cho sư phụ thì sao? Chuyện như vậy ai mà nắm chắc được? Trong tay Sở Mặc có nhiều phần truyền thừa đạt tới đẳng cấp Chí Tôn đến thế, thì biếu sưphụ một hai loại… cũng hợp tính hợp lý đấy chứ?
Sau khi nói xong, phía bên kia đá truyền âm im lặng một lúc lâu, giọng nói lạnh băng nọ mới lại vang lên:
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi! Thật đến không thể thật hơn! Đệ đệ, ta sao có thể lừa ngươi được?
Quách Văn Xương nói:
- Ngươi nghĩ kỹ mà xem, mặc dù ca ca không ưu tú như ngươi, cũng không nên thân một chút, nhưng đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa? Lần này là vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nếunhư có thể lấy được một bộ tâm pháp cảnh giới Chí Tôn, thì trên hành trình Thiên lộ lần này… hẳn ngươi có thể sẽ vượt qua được rất nhiều đại nhân trẻ tuổi!
Phía bên kia đá truyền âm vẫn im lặng như cũ, sau đó mới nói một câu:
- Cho ta biết địa điểm.
Lập tức, trong lòng Quách Văn Xương có loại cảm giác thoải mái như trời xanh vạn dặm không mây, y sung sướng nói cho bên kia biết vị trí của Ma Quân. Đóng đá truyền âm, tâm tình Quách Văn Thịnh khá vui vẻ, cười lạnh trong lòng: Sư phụ của Sở Mặc? Vậy thì sao đây? Bị người ta giết chết trên Thiên lộ, đáng đời tự mình gặp xui!
Quách Văn Xương vừa đi vừa nghĩ, chuyện này thần không biết quỷ không hay, vừa xả được cơn giận trong lòng, tương lai còn có thể lấy được một bộ công pháp tuyệt đỉnh từ chỗ đệ đệ, cảm giác này, thật là tốt đẹp.
Trên thực tế, ngay từ đầu khi khiêu khích Ma Quân, y đã có ý đồ này, y đâu có ngu như vậy, mắt thấy Lưu Vân nổi giận rồi mà còn không lùi bước? Cũng bởi vì y muốn lấy được công pháp kia từ trong tay đốiphương thôi!
Đối với tu sĩ mà nói, một bộ tâm pháp cao cấp là thứ mà họ tha thiết ước ao!
Càng là tâm pháp cao cấp, càng có thể giúp họ tiến được xa hơn.
Trở lại chỗ vừa rồi ngồi tu luyện, Quách Văn Xương bị làm cho giật mình, bởi vì nơi đó đang có một bóng người lẳng lặng đứng như thể đợi y vậy.
- Lưu Vân? Ngươi… sao ngươi lại ở đây? Quách Văn Xương vừa mới làm ra hành động hãm hại người khác xong, trong lòng ít nhiều còn có chút chột dạ.
- Ngươi đi làm gì thế?
Lưu Vân hỏi.
- Ha ha… Không, không có gì, tâm trạng không tốt, đi ra ngoài giải sầu, tại sao ngươi cũng tới?
Quách Văn Thịnh cười cười có chút mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng kiềm chế những cảm xúc này lại. Dù sao Lưu Vân cũng là người rất mẫn cảm, nếu để cho nàng thấy có điều lạ thường, vậy thì hỏng rồi. ^p^p- Ta tới tìm ngươi có việc.
Tuy Lưu Vân cảm giác hành vi của Quách Văn Xương có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Dù sao nàng thấy, nàng đã chỉ ra thân phận của Ma Quân rồi, chỉ cần Quách Văn Xương không ngốc, sẽ không lại có ý đồ gì với Ma Quân nữa.
Lưu Vân cũng không ngờ, tuy Quách Văn Thịnh không có gan đi trêu chọc Ma Quân, nhưng lại đem tin tức này truyền cho kẻ có gan.
Quách Văn Xương cười lạnh trong lòng, Lưu Vân ơi Lưu Vân, sẽ có một ngày Sở Mặc biết được, sư phụ hắn bị bất trắc sau khi gặp chúng ta, mà hắn lại chẳng thể tìm ra được chứng cớ nào chứng minh là chuyện này có liên quan đến ta cả! Tuy nhiên… Nhất định vì vậy mà hắn sẽ hoàn toàn xa cách với ngươi, cho dù có thể sẽ không hận ngươi, nhưng giữa hai các ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu!
Nghĩ tới những điều này, Quách Văn Xương đặc biệt vui vẻ, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng rất nhiều, y nhìn Lưu Vân, dịu dàng nói:
- Nói đi.
- Chuyện như sáng nay, ta không muốn có thêm lần thứ hai.
Lưu Vân nhìn Quách Văn Xương một cách chăm chú:
- Chúng ta là bạn bè lớn lên bên nhau, ta không muốn ngươi trở thành loại người mà ta không ưa nhất.
- Ngươi yên tâm đi, chuyện ngày hôm nay là ta sai, về sau nhất định ta sẽ thay đổi.
Quách Văn Xương xin lỗi vô cùng thành khẩn.
Lưu Vân hơi nao nao, nhìn Quách Văn Xương có chút hồ nghi. Bọn họ chơi chung từ nhỏ đến lớn, có thể nói là hiểu nhau khá rõ. Cho nên việc Quách Văn Xương xin lỗi mới khiến cho Lưu Vân cảm thấy kỳquái. Dựa theo những gì mà nàng biết về Quách Văn Xương, có chết y cũng sẽ không nói ra câu xin lỗi này.
- Sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ con người không thể tiến bộ hay sao?
Quách Văn Xương cười cười thoải mái:
- Ta cũng nghĩ kỹ rồi, cho dù người kia không phải sư phụ của Sở Mặc thì ta cũng không nên ức hiếp người khác như vậy. Haiz, chắc là vì gần đây bị những đại nhân trẻ tuổi trong Thiên Vực thành chèn ép có chút bức bối, nên mới hành động quá khích như vậy. Lưu Vân, ngươi yên tâm đi, sau này nhất định ta sẽ sửa đổi! Quách Văn Xương nói xong, nhìn Lưu Vân đầy vẻ nặng tình.
Lưu Vân hơi nhíu nhíu mi, dù thế nào thì việc Quách Văn Xương thay đổi như vậy vẫn khiến nàng vui vẻ. Tuy nhiên, đối mặt với tình yêu không chút che giấu của Quách Văn Xương, Lưu Vân quyết định phải nói rõ ràng với y.
Đúng lúc này, một giọng nói từ cách đó không xa truyền tới:
- Chậc chậc… Ta nói là ai đêm hôm khuy khoắt còn hẹn hò với nhau ở đây, hóa ra là hai người các ngươi, xem ra… nhất định đã xảy ra chuyện gì mà ta chưa biết rồi. Cùng với giọng nói này, thân hình Từ Yên cũng đi từ đằng xa tới.
Nàng là sợ Quách Văn Thịnh chịu kích thích, sau khi tu luyện được một vòng tuần hoàn liền muốn tìm tới đây tâm sự với y, an ủi Quách Văn Thịnh một chút, lại không ngờ bắt gặp Lưu Vân ở chỗ này. Điều đó khiến Từ Yên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Lưu Vân nhìn Từ Yên, lại nhìn Quách Văn Xương, lời đến bên miệng rồi mà không thể nào thốt ra được.
Tuy lúc ban ngày đã nói một lần, nhưng đó là trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, nàng rất muốn tìm một cơ hội khi đã bình tĩnh để nói rõ ràngchuyện này với Quách Văn Xương. Bảo y từ rày về sau quý trọng Từ Yên một chút, đừng đem mọi tâm tư đều dành cả vào nàng.
Nhưng hiện giờ đang ở ngay trước mặt Từ Yên, sao có thể nói ra những lời như vậy được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...