Thí Thiên Đao
Chương 1320: Thiên Lộ mở ra.
Lại qua bốn ngày Thiên Lộ đã mở ra, mà ngay cả các loại tin tức bạo phát trên bản tin cũng theo Sở Mặc không có chút tiếng động mà bình tĩnh rất nhiều, thay vào đó là các loại tin tức liên quan tới Thiên Lộ.
Đại nhân vật trẻ tuổi cũng tốt, huyết mạch thiên tài cũng tốt đều rối rít bước lên Thiên Lộ bọn họ chờ đợi đã lâu.
Rất nhiều người đều đang tìm kiếm Sở Mặc, nhưng hoàn toàn không thấy. Ở lối vào có nhìn thấy Sở Thanh, tuy nhiên cũng không có người nào đi hỏi Sở Thanh.
Sở Mặc giống như hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, Sở Mặc đã bị trọng thương rất nặng trong trận chiến với Long Thu Thủy. Hoặc là, Hồng Nguyệt đại nhân vì bảo hộ hắn, sợ hắn gặp chuyện không may trên Thiên Lộ nên không cho hắn đi?
Ngẫm lại thật là có thể có khả năng này. Có Hồng Nguyệt đại nhân và Tử Yên Đế Chủ cùng với Linh Đan Đường làm hậu thuẫn hùng mạnh phía sau, cộng thêm thiên phú và tư chất hùng mạnh của Sở Mặc, cho dù hắn không đi với Thiên Lộ thì Đế Chủ cũng là chuyện sớm hay muộn, cần gì phải đi vào nơi nguy hiểm kia?
Trên Thiên Lộ xuất hiện điều không ngờ là chuyện rất bình thường!
Thậm chí là không có biện pháp truy xét!
Cho dù Hồng Nguyệt che chở cho Sở Mặc thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện xảy ra ở trên Thiên Lộ.
Bởi vì đây là quy tắc của Thiên Lộ, cảnh giới Đế Chủ không thể tiến vào.
- Sở Mặc không phải là không dám tới chứ?
- Ai biết được? Có lẽ thật sự là không dám.
Triệu Đông Minh và nữ tử trẻ tuổi muốn đi theo Long Thu Thủy, Phương Hồng Nhạn nhỏ giọng thầm thì.
Đồng Ảnh dường như có chút mất hồn mất vía, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương Song Song thì vẫn duy trì trầm mặc, sau khi xảy ra hai cuộc chiến đấu kia, thiếu nữ ngày xưa mạnh mẽ, tùy hứng, điêu ngoa dường như thay đổi thành một người khác, trở nên trầm ổn rất nhiều.
Về phần Long Thu Thủy đã càng thêm trầm mặc, hắn thậm chí còn muốn mang mặt nạ, sau khi Triệu Đông Minh và Phương Hồng Nhạn khuyên bảo mới buông tha.
Đường đường là một đại nhân vật trẻ tuổi, nếu vì một hồi thất bại liền mang mặt nạ, vậy sau này có thể làm gì?
Đồng Ảnh và Trương Song Song thì không có khuyên, bởi vì các nàng hiểu Long Thu Thủy. Một ngày không hạ được Sở Mặc, cho dù trên mặt hắn không mang mặt nạ thì trong lòng cũng sẽ mang.
Bọn họ đã tiến vào trên Thiên Lộ.
Cái nay xác thực chính là một con đường, nhưng là một con đường không có điểm cuối!
Nói thẳng tới sâu trong vũ trụ.
Không ai biết cuối đường này là ở đâu.
Trên thực tế, vô số năm nay, người đi tới cuối Thiên Lộ nhớ lại bộ dáng của nó gần như miêu tả đều khác nhau rất lớn.
Đến cuối cùng đã đưa ra một kết luận: Thiên Lộ không có cuối! Điểm cuối thật sự… chính là đạo của mỗi người!
Đạo dài bao nhiêu, Thiên Lộ dưới chân liền dài bấy nhiêu.
Người có cùng quan điểm này rất nhiều, bởi vì đại lượng tu sĩ sau khi đi ra khỏi Thiên Lộ đều nói mình chưa nhìn thấy cuối Thiên Lộ, đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng đưa ra ngoài.
Đây chính là nói… bọn họ có thể đến đó.
Đương nhiên cách nói này cũng không phải mỗi người đều chấp nhận.
Nhưng Thiên Lộ có rất nhiều đường không nhìn thấy chi nhánh, làm, cho mỗi người từng đi tới cuối Thiên Lộ đều miêu tả không giống nhau lại được mọi người công nhận.
Lúc này Trương Song Song nhìn thoáng qua Triệu Đông Minh, nói:
- Đi thôi, đừng nói tới mấy chuyện không ý nghĩa này.
Triệu Đông Minh nhìn thoáng qua Trương Song Song, gật gật đầu, không có phản bác.
Tuy rằng Trương Song Song bị đánh bại trong trận chiến kia, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hình ảnh của nàng trong suy nghĩ của Triệu Đông Minh, thậm chí Triệu Đông Minh càng thêm tôn kính Trương Song Song so với trước kia, cũng càng thêm thích. Nhưng loại thích này nhất định là không có kết quả, cho nên cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Lúc này Long Thu Thủy vẫn duy trì an tĩnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi nói thử, nếu ta đánh chết Sở Mặc ở trong này thì sẽ thế nào?
Thân thể Đồng Ảnh đang suy nghĩ viễn vông khẽ run lên, nhìn thoáng qua Long Thu Thủy, nhưng không có lên tiếng.
Trái lại Trương Song Song lại không chút do dự nói:
- Đại nhân nếu giết hắn ở nơi này, ít nhất khó có thể còn sống đi ra Thiên Lộ.
- Hả?
Long Thu Thủy vẫn chưa tức giận, chỉ nhìn thoáng qua Trương Song Song.
Trương Song Song thản nhiên nói:
- Hiện giờ trên Thiên Lộ, ngươi muốn giết Sở Mặc cùng người muốn bảo vệ hắn hẳn là nhiều như nhau. Cho nên mặc kệ là ai giết Sở Mặc, chỉ sợ điều không thể hoàn hảo không tổn hao gì ra khỏi Thiên Lộ. Hơn nữa ta cảm thấy đại nhân căn bản không cần động thủ, Sở Mặc cũng rất khó có thể còn sống đi ra khỏi Thiên Lộ.
- Không giết hắn lòng ta sẽ không ổn định, sẽ có tâm ma.
Long Thu Thủy trầm giọng nói.
Trương Song Song nhìn thoáng của Long Thu Thủy, bong nhiên thấp giọng nói:
- Đại nhân quá mệt mỏi, cần phải buông lỏng.
Sắc mặt Triệu Đông Minh bên kia chợt biến đổi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Long Thu Thủy nhìn thoáng qua Trương Song Song quốc sắc thiên hương, bỗng nhiên lắc đầu:
- Ta tốt nhất nên thả lỏng phương thức, chính là tự tay giết Sở Mặc!
Trương Song Song trầm mặc một chút, hạ giọng nói:
- Ta biết!
Tất cả mọi người đều trầm mặc, thân thế của Sở Mặc đã sáng tỏ, hậu nhân Sở thị nhất mạch, tuy rằng không biết phụ thân của hắn là người nào, dù sao niên đại của vị vĩ nhân kia đã quá mức xa xưa.
Mọi người đều biết hắn có hai đứa con, một người trong đó còn thần bí biến mất. Vị vĩ nhân kia có lẽ còn có huyết mạch khác di lưu trên thế gian này.
Trước Sở Mặc, Sở thị nhất mạch công khai hậu nhân cũng chỉ có một mình Sở Thanh, còn là một co gái khiến rất nhiều người từng cảm thán thổn thức, nói gia tộc Sở thị từng huy hoàng hùng mạnh viễn cổ hiện tại đã xuống dốc rồi.
Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một nam đinh như Sở Mặc, có thể biết được tầm quan trọng của hắn đối với Sở thị nhất mạch.
Người nào muốn động tới hắn, nhất định phải trả cái giá vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.
Mà Long Thu Thủy lại muốn giết Sở Mặc!
Dưới tình huống như vậy dễ dẫn ra hậu quả thế nào, sợ rằng nhóm thiên kiêu trẻ tuổi cao cấp nhất trong cả Thiên giới này cũng không thể biết.
- Đi trước đi, nếu hắn tiến vào nhất định sẽ có tin tức truyền tới, đến lúc đó chúng ta chặn giết hắn ở phía trước là được.
Triệu Đông Minh đề nghị, trong mắt của hắn xuất hiện sầu lo. Hắn đã nhìn ra được một ít gì đó từ trong mắt của Trương Song Song, hắn không muốn phát sinh chuyện như thế.
Nếu là nhất định phải như vậy, hắn thà rằng hắn thay thế Trương Song Song.
Đại nhân vật trẻ tuổi cũng tốt, huyết mạch thiên tài cũng tốt đều rối rít bước lên Thiên Lộ bọn họ chờ đợi đã lâu.
Rất nhiều người đều đang tìm kiếm Sở Mặc, nhưng hoàn toàn không thấy. Ở lối vào có nhìn thấy Sở Thanh, tuy nhiên cũng không có người nào đi hỏi Sở Thanh.
Sở Mặc giống như hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, Sở Mặc đã bị trọng thương rất nặng trong trận chiến với Long Thu Thủy. Hoặc là, Hồng Nguyệt đại nhân vì bảo hộ hắn, sợ hắn gặp chuyện không may trên Thiên Lộ nên không cho hắn đi?
Ngẫm lại thật là có thể có khả năng này. Có Hồng Nguyệt đại nhân và Tử Yên Đế Chủ cùng với Linh Đan Đường làm hậu thuẫn hùng mạnh phía sau, cộng thêm thiên phú và tư chất hùng mạnh của Sở Mặc, cho dù hắn không đi với Thiên Lộ thì Đế Chủ cũng là chuyện sớm hay muộn, cần gì phải đi vào nơi nguy hiểm kia?
Trên Thiên Lộ xuất hiện điều không ngờ là chuyện rất bình thường!
Thậm chí là không có biện pháp truy xét!
Cho dù Hồng Nguyệt che chở cho Sở Mặc thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện xảy ra ở trên Thiên Lộ.
Bởi vì đây là quy tắc của Thiên Lộ, cảnh giới Đế Chủ không thể tiến vào.
- Sở Mặc không phải là không dám tới chứ?
- Ai biết được? Có lẽ thật sự là không dám.
Triệu Đông Minh và nữ tử trẻ tuổi muốn đi theo Long Thu Thủy, Phương Hồng Nhạn nhỏ giọng thầm thì.
Đồng Ảnh dường như có chút mất hồn mất vía, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trương Song Song thì vẫn duy trì trầm mặc, sau khi xảy ra hai cuộc chiến đấu kia, thiếu nữ ngày xưa mạnh mẽ, tùy hứng, điêu ngoa dường như thay đổi thành một người khác, trở nên trầm ổn rất nhiều.
Về phần Long Thu Thủy đã càng thêm trầm mặc, hắn thậm chí còn muốn mang mặt nạ, sau khi Triệu Đông Minh và Phương Hồng Nhạn khuyên bảo mới buông tha.
Đường đường là một đại nhân vật trẻ tuổi, nếu vì một hồi thất bại liền mang mặt nạ, vậy sau này có thể làm gì?
Đồng Ảnh và Trương Song Song thì không có khuyên, bởi vì các nàng hiểu Long Thu Thủy. Một ngày không hạ được Sở Mặc, cho dù trên mặt hắn không mang mặt nạ thì trong lòng cũng sẽ mang.
Bọn họ đã tiến vào trên Thiên Lộ.
Cái nay xác thực chính là một con đường, nhưng là một con đường không có điểm cuối!
Nói thẳng tới sâu trong vũ trụ.
Không ai biết cuối đường này là ở đâu.
Trên thực tế, vô số năm nay, người đi tới cuối Thiên Lộ nhớ lại bộ dáng của nó gần như miêu tả đều khác nhau rất lớn.
Đến cuối cùng đã đưa ra một kết luận: Thiên Lộ không có cuối! Điểm cuối thật sự… chính là đạo của mỗi người!
Đạo dài bao nhiêu, Thiên Lộ dưới chân liền dài bấy nhiêu.
Người có cùng quan điểm này rất nhiều, bởi vì đại lượng tu sĩ sau khi đi ra khỏi Thiên Lộ đều nói mình chưa nhìn thấy cuối Thiên Lộ, đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng đưa ra ngoài.
Đây chính là nói… bọn họ có thể đến đó.
Đương nhiên cách nói này cũng không phải mỗi người đều chấp nhận.
Nhưng Thiên Lộ có rất nhiều đường không nhìn thấy chi nhánh, làm, cho mỗi người từng đi tới cuối Thiên Lộ đều miêu tả không giống nhau lại được mọi người công nhận.
Lúc này Trương Song Song nhìn thoáng qua Triệu Đông Minh, nói:
- Đi thôi, đừng nói tới mấy chuyện không ý nghĩa này.
Triệu Đông Minh nhìn thoáng qua Trương Song Song, gật gật đầu, không có phản bác.
Tuy rằng Trương Song Song bị đánh bại trong trận chiến kia, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hình ảnh của nàng trong suy nghĩ của Triệu Đông Minh, thậm chí Triệu Đông Minh càng thêm tôn kính Trương Song Song so với trước kia, cũng càng thêm thích. Nhưng loại thích này nhất định là không có kết quả, cho nên cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Lúc này Long Thu Thủy vẫn duy trì an tĩnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Các ngươi nói thử, nếu ta đánh chết Sở Mặc ở trong này thì sẽ thế nào?
Thân thể Đồng Ảnh đang suy nghĩ viễn vông khẽ run lên, nhìn thoáng qua Long Thu Thủy, nhưng không có lên tiếng.
Trái lại Trương Song Song lại không chút do dự nói:
- Đại nhân nếu giết hắn ở nơi này, ít nhất khó có thể còn sống đi ra Thiên Lộ.
- Hả?
Long Thu Thủy vẫn chưa tức giận, chỉ nhìn thoáng qua Trương Song Song.
Trương Song Song thản nhiên nói:
- Hiện giờ trên Thiên Lộ, ngươi muốn giết Sở Mặc cùng người muốn bảo vệ hắn hẳn là nhiều như nhau. Cho nên mặc kệ là ai giết Sở Mặc, chỉ sợ điều không thể hoàn hảo không tổn hao gì ra khỏi Thiên Lộ. Hơn nữa ta cảm thấy đại nhân căn bản không cần động thủ, Sở Mặc cũng rất khó có thể còn sống đi ra khỏi Thiên Lộ.
- Không giết hắn lòng ta sẽ không ổn định, sẽ có tâm ma.
Long Thu Thủy trầm giọng nói.
Trương Song Song nhìn thoáng của Long Thu Thủy, bong nhiên thấp giọng nói:
- Đại nhân quá mệt mỏi, cần phải buông lỏng.
Sắc mặt Triệu Đông Minh bên kia chợt biến đổi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Long Thu Thủy nhìn thoáng qua Trương Song Song quốc sắc thiên hương, bỗng nhiên lắc đầu:
- Ta tốt nhất nên thả lỏng phương thức, chính là tự tay giết Sở Mặc!
Trương Song Song trầm mặc một chút, hạ giọng nói:
- Ta biết!
Tất cả mọi người đều trầm mặc, thân thế của Sở Mặc đã sáng tỏ, hậu nhân Sở thị nhất mạch, tuy rằng không biết phụ thân của hắn là người nào, dù sao niên đại của vị vĩ nhân kia đã quá mức xa xưa.
Mọi người đều biết hắn có hai đứa con, một người trong đó còn thần bí biến mất. Vị vĩ nhân kia có lẽ còn có huyết mạch khác di lưu trên thế gian này.
Trước Sở Mặc, Sở thị nhất mạch công khai hậu nhân cũng chỉ có một mình Sở Thanh, còn là một co gái khiến rất nhiều người từng cảm thán thổn thức, nói gia tộc Sở thị từng huy hoàng hùng mạnh viễn cổ hiện tại đã xuống dốc rồi.
Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một nam đinh như Sở Mặc, có thể biết được tầm quan trọng của hắn đối với Sở thị nhất mạch.
Người nào muốn động tới hắn, nhất định phải trả cái giá vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.
Mà Long Thu Thủy lại muốn giết Sở Mặc!
Dưới tình huống như vậy dễ dẫn ra hậu quả thế nào, sợ rằng nhóm thiên kiêu trẻ tuổi cao cấp nhất trong cả Thiên giới này cũng không thể biết.
- Đi trước đi, nếu hắn tiến vào nhất định sẽ có tin tức truyền tới, đến lúc đó chúng ta chặn giết hắn ở phía trước là được.
Triệu Đông Minh đề nghị, trong mắt của hắn xuất hiện sầu lo. Hắn đã nhìn ra được một ít gì đó từ trong mắt của Trương Song Song, hắn không muốn phát sinh chuyện như thế.
Nếu là nhất định phải như vậy, hắn thà rằng hắn thay thế Trương Song Song.