Thí Thiên Đao
Chương 131: Lai lịch của Diệu Nhất Nương (3)
Trên gương mặt của Diệu Nhất Nương lộ rõ vẻ chua xót:
- Tuy vậy nhưng bên trong Phiêu Diêu Cung lại có lưu trữ một lượng lớn tâm pháp, công pháp đỉnh cao của thế giới này. Những món đồ đó đã khiến cho bao kẻ động lòng tham...Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương một cái, không biết nên dùng từ nào để an ủi nàng, nên hắn đành lặng lẽ tiếp tục lắng nghe.
- Mười mấy môn phái liên hợp lại với nhau tấn công Phiêu Diêu Cung, phá tan hộ sơn đại trận. Tất cả các vị tiền bối đồng môn đều ra nghênh chiến, không có bất cứ một ai chạy trốn. Ngày hôm đó... tiếng hò hét truy sát rung trời!
- Sư phụ triệu tập hơn chục sư tỉ muội chúng ta, những người được coi là đồ môn ưu tú của hơn chục môn phái, sư phụ nói rằng không giữ được Phiêu Diêu Cung nữa rồi... Các vị sư phụ có thể hy sinh nhưng không thể để cho huyết mạch của Phiêu Diêu Cung bị đoạn tuyệt! Thếnên các bậc tiền bối sư tổ, thái sư tổ đều trao lại nhẫn thần cho chúng ta. Mười hai sư tỉ muội, mỗi người một chiếc nhẫn. Toàn bộ công pháp và tâm pháp của Phiêu Diêu Cung đều được phân thành mười hai phần...
- Ta được vài vị sư tổ đưa vào một truyền tống trận để đến Đại lục Thanh Long này. Còn những sư tỉ muội khách cũng được chuyển đi hết.
- Lúc đó sư phụ nói với mười hai sư tỉ muội chúng ta rằng, không một ai trong số bọn ta được nghĩ tới việc báo thù, trừ phi một ngày nào đó có thể đạt được đến Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng sư phụ biết rõ rằng khả năng đó là rất thấp, dường như không thể nào có thể đạt được. Sư phụ muốn chúng ta nếu có cơ hội thì phải tiếp tục truyền thụ lại tâmpháp và công pháp của Phiêu Diêu Cung cho thế hệ sau, không được để đoạn tuyệt. Chỉ cần như vậy thì ta cũng được coi là công thần của Phiêu Diêu Cung rồi.
Diệu Nhất Nương cuối cùng cũng không thể kìm lòng được mà rơi nước mắt, nàng nhỏ giọng nói:
- Tỉ tỉ ta vô dụng, từng đấy năm qua đi, ta chưa từng dám hé lộ một lời chứ đừng nói đến việc truyền thụ lại tâm pháp và công pháp... Vì những người trong Chu Tước đại lục luôn lùng sục tìm kiếm tung tích của ta và đám sư tỉ muội đó. Bọn chúng nhất định sẽ tới những đại lục khác để tìm kiếm chúng ta. Thực lực của tỉ tỉ quá yếu ớt nên ta mãi không dám...Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương mặt đẫm lệ thì nhẹ nhàng an ủi:
- Tỉ tỉ yên tâm đi, sau này chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng giỏi hơn thôi mà! Thế lực này được gây dựng lên không phải do một mình ta mà là do cả ba chúng ta!
- Ừm, tỉ tỉ thấy ngươi trở về thì quả thực mừng lắm!
Diệu Nhất Nương ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Đặc biệt là khi ta không nhìn thấu được đệ, đệ không biết là ta đã mừng rỡ đến thế nào đâu! Còn vui mừng hơn cả khi ta đột phá thành công nữa đó!
- Đúng rồi, năm xưa tỉ tỉ bị truy sát đó, rút cuộc sự tình là như thếnào vậy? Những người đó cũng đến từ Chu Tước đại lục sao?
Sở Mặc hỏi.
- Không phải như vậy, năm xưa khi ta được đưa tới Đại lục Thanh Long này, ta hoàn toàn bỡ ngỡ, không biết nên đi đâu về đâu. Kết quả là ta bị một vài tên đệ tử ở môn phái nào đó truy bắt, thực lực của bọn chúng kém ta có một chút xíu thôi, nhưng không kém quá nhiều. Một mình ta không phải là đối thủ của đám người bọn chúng. Ta giết chết hai tên trong số đó rồi tháo chạy, cho tới khi gặp được đệ và Phù Phù.
Diệu Nhất Nương tiếp tục nói:
- Vì thế nên ân tình của các đệ tỉ tỉ ta sẽ dùng cả đời này để báo đáp!Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương rồi lắc đầu nói:
- Tỉ xem đó sao lại lôi cả chuyện đó vào rồi?
Diệu Nhất Nương đầy vẻ hối lỗi nhìn Sở Mặc và cười nói:
- Được, sau này ta sẽ không nói đến chuyện này nữa. Ban nãy đệ có nói tới việc thiết lập nên thế lực này, nó có liên quan đến sư phụ của đệ ra sao. Đang nói tới việc này thì kết quả lại bị kéo câu chuyện đi quá xa rồi.
Sở Mặc cười nói:
- Không quá xa đâu, ít nhất thì đệ cũng đã biết được những trải nghiệm của tỉ tỉ; ít nhất... đệ cũng đã biệt được rằng hiện tại bản thân mình còn rất yếu kém, con đường phải đi vẫn còn thật dài!Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt toát lên một vẻ cương nghị:
- Trong người sư phụ của ta có độc, muốn giải được độc này thì cần thu thập một lượng lớn thảo dược, số lượng quá kinh hoàng. Ta mà nói cho tỉ biết thì chỉ e tỉ sẽ bị sợ quá mà ngất luôn. Thế nên bắt buộc phải có một thế lực cực kỳ lớn để giúp chúng ta thực hiện được việc này.
- Hóa ra là vậy, đệ yên tâm, chuyện của đệ cũng chính là chuyện của ta rồi.
Diệu Nhất Nương nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Sở Mặc và nói một cách nghiêm túc.
- Chuyện của tỉ tỉ cũng là chuyện của ta. Đợi tới ngày ta đạt đến TiênThiên cảnh giới, ta sẽ đi tới Chu Tước đại lục tung hoàng một phen, trả thù cho tỉ tỉ!
Sở Mặc cười nói.
Diệu Nhất Nương lau dòng lệ trên khóe mắt, cười ngọt ngào nói:
- Tỉ tỉ tin rằng đệ nhất định có thể làm được, tỉ tỉ cũng nhất định sẽ được chứng kiến ngày đó!
- Phải như vậy chứ, ta là ai chứ!
Sở Mặc nói đoạn mà đột nhiên thấy nhói lên trong lòng một cái, vì... đây không phải là câu nói cửa miệng của hắn.Diệu Nhất Nương cười tươi như hoa, nàng nói:
- Đệ là... tiểu nam nhân ưu tú nhất trên thế gian này!
Sở Mặc kìm nén nỗi đau ở sâu bên trong lòng, hắn nhìn Diệu Nhất Nương và thầm nghĩ: Nam nhân thì là nam nhân đi mà, sao lại còn thêm một chữ tiểu ở đằng trước làm gì vậy? Ta đã mười ba tuổi rồi đó! Không còn là một tiểu tử nữa rồi!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc và nói:
- Nói mới nhớ, thực sự đệ muốn trị khỏi căn bệnh đó cho Hạ Kinh sao?Sở Mặc cười rồi nói:
- Nếu y thực sực ngoan ngoãn nghe lời thì chữa khỏi bệnh... cũng chẳng có gì là khó.
Diệu Nhất Nương nói:
- Mấy năm nay, những việc mà y làm quả thực đáng chết nghìn lần, trị bệnh giúp y... quả thực là quá tốt phúc cho y đó. Nhưng nói cho đến cùng, những đại nhân vật như bọn chúng thì chẳng có một ai là hoàn toàn trong sạch hết!
Sở Mặc gật gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy đó, ta nói muốn trị bệnh cho y là vậy như trên thực tếmục đích chính là muốn kiếm được thật nhiều thảo dược từ chỗ của y mà thôi. Ta cũng chẳng phải là người tốt gì đâu...
- Sao đệ có thể giống như bọn chúng được cơ chứ?
Diệu Nhất Nương trừng mắt nhìn Sở Mặc rồi nói:
- Đừng có đem bản thân mình ra để so bì với đám người bẩn thỉu đó. Trong lòng ta đệ là người tốt nhất trên thế gian này!
- Tuy vậy nhưng bên trong Phiêu Diêu Cung lại có lưu trữ một lượng lớn tâm pháp, công pháp đỉnh cao của thế giới này. Những món đồ đó đã khiến cho bao kẻ động lòng tham...Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương một cái, không biết nên dùng từ nào để an ủi nàng, nên hắn đành lặng lẽ tiếp tục lắng nghe.
- Mười mấy môn phái liên hợp lại với nhau tấn công Phiêu Diêu Cung, phá tan hộ sơn đại trận. Tất cả các vị tiền bối đồng môn đều ra nghênh chiến, không có bất cứ một ai chạy trốn. Ngày hôm đó... tiếng hò hét truy sát rung trời!
- Sư phụ triệu tập hơn chục sư tỉ muội chúng ta, những người được coi là đồ môn ưu tú của hơn chục môn phái, sư phụ nói rằng không giữ được Phiêu Diêu Cung nữa rồi... Các vị sư phụ có thể hy sinh nhưng không thể để cho huyết mạch của Phiêu Diêu Cung bị đoạn tuyệt! Thếnên các bậc tiền bối sư tổ, thái sư tổ đều trao lại nhẫn thần cho chúng ta. Mười hai sư tỉ muội, mỗi người một chiếc nhẫn. Toàn bộ công pháp và tâm pháp của Phiêu Diêu Cung đều được phân thành mười hai phần...
- Ta được vài vị sư tổ đưa vào một truyền tống trận để đến Đại lục Thanh Long này. Còn những sư tỉ muội khách cũng được chuyển đi hết.
- Lúc đó sư phụ nói với mười hai sư tỉ muội chúng ta rằng, không một ai trong số bọn ta được nghĩ tới việc báo thù, trừ phi một ngày nào đó có thể đạt được đến Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng sư phụ biết rõ rằng khả năng đó là rất thấp, dường như không thể nào có thể đạt được. Sư phụ muốn chúng ta nếu có cơ hội thì phải tiếp tục truyền thụ lại tâmpháp và công pháp của Phiêu Diêu Cung cho thế hệ sau, không được để đoạn tuyệt. Chỉ cần như vậy thì ta cũng được coi là công thần của Phiêu Diêu Cung rồi.
Diệu Nhất Nương cuối cùng cũng không thể kìm lòng được mà rơi nước mắt, nàng nhỏ giọng nói:
- Tỉ tỉ ta vô dụng, từng đấy năm qua đi, ta chưa từng dám hé lộ một lời chứ đừng nói đến việc truyền thụ lại tâm pháp và công pháp... Vì những người trong Chu Tước đại lục luôn lùng sục tìm kiếm tung tích của ta và đám sư tỉ muội đó. Bọn chúng nhất định sẽ tới những đại lục khác để tìm kiếm chúng ta. Thực lực của tỉ tỉ quá yếu ớt nên ta mãi không dám...Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương mặt đẫm lệ thì nhẹ nhàng an ủi:
- Tỉ tỉ yên tâm đi, sau này chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng giỏi hơn thôi mà! Thế lực này được gây dựng lên không phải do một mình ta mà là do cả ba chúng ta!
- Ừm, tỉ tỉ thấy ngươi trở về thì quả thực mừng lắm!
Diệu Nhất Nương ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Đặc biệt là khi ta không nhìn thấu được đệ, đệ không biết là ta đã mừng rỡ đến thế nào đâu! Còn vui mừng hơn cả khi ta đột phá thành công nữa đó!
- Đúng rồi, năm xưa tỉ tỉ bị truy sát đó, rút cuộc sự tình là như thếnào vậy? Những người đó cũng đến từ Chu Tước đại lục sao?
Sở Mặc hỏi.
- Không phải như vậy, năm xưa khi ta được đưa tới Đại lục Thanh Long này, ta hoàn toàn bỡ ngỡ, không biết nên đi đâu về đâu. Kết quả là ta bị một vài tên đệ tử ở môn phái nào đó truy bắt, thực lực của bọn chúng kém ta có một chút xíu thôi, nhưng không kém quá nhiều. Một mình ta không phải là đối thủ của đám người bọn chúng. Ta giết chết hai tên trong số đó rồi tháo chạy, cho tới khi gặp được đệ và Phù Phù.
Diệu Nhất Nương tiếp tục nói:
- Vì thế nên ân tình của các đệ tỉ tỉ ta sẽ dùng cả đời này để báo đáp!Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương rồi lắc đầu nói:
- Tỉ xem đó sao lại lôi cả chuyện đó vào rồi?
Diệu Nhất Nương đầy vẻ hối lỗi nhìn Sở Mặc và cười nói:
- Được, sau này ta sẽ không nói đến chuyện này nữa. Ban nãy đệ có nói tới việc thiết lập nên thế lực này, nó có liên quan đến sư phụ của đệ ra sao. Đang nói tới việc này thì kết quả lại bị kéo câu chuyện đi quá xa rồi.
Sở Mặc cười nói:
- Không quá xa đâu, ít nhất thì đệ cũng đã biết được những trải nghiệm của tỉ tỉ; ít nhất... đệ cũng đã biệt được rằng hiện tại bản thân mình còn rất yếu kém, con đường phải đi vẫn còn thật dài!Sở Mặc khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt toát lên một vẻ cương nghị:
- Trong người sư phụ của ta có độc, muốn giải được độc này thì cần thu thập một lượng lớn thảo dược, số lượng quá kinh hoàng. Ta mà nói cho tỉ biết thì chỉ e tỉ sẽ bị sợ quá mà ngất luôn. Thế nên bắt buộc phải có một thế lực cực kỳ lớn để giúp chúng ta thực hiện được việc này.
- Hóa ra là vậy, đệ yên tâm, chuyện của đệ cũng chính là chuyện của ta rồi.
Diệu Nhất Nương nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Sở Mặc và nói một cách nghiêm túc.
- Chuyện của tỉ tỉ cũng là chuyện của ta. Đợi tới ngày ta đạt đến TiênThiên cảnh giới, ta sẽ đi tới Chu Tước đại lục tung hoàng một phen, trả thù cho tỉ tỉ!
Sở Mặc cười nói.
Diệu Nhất Nương lau dòng lệ trên khóe mắt, cười ngọt ngào nói:
- Tỉ tỉ tin rằng đệ nhất định có thể làm được, tỉ tỉ cũng nhất định sẽ được chứng kiến ngày đó!
- Phải như vậy chứ, ta là ai chứ!
Sở Mặc nói đoạn mà đột nhiên thấy nhói lên trong lòng một cái, vì... đây không phải là câu nói cửa miệng của hắn.Diệu Nhất Nương cười tươi như hoa, nàng nói:
- Đệ là... tiểu nam nhân ưu tú nhất trên thế gian này!
Sở Mặc kìm nén nỗi đau ở sâu bên trong lòng, hắn nhìn Diệu Nhất Nương và thầm nghĩ: Nam nhân thì là nam nhân đi mà, sao lại còn thêm một chữ tiểu ở đằng trước làm gì vậy? Ta đã mười ba tuổi rồi đó! Không còn là một tiểu tử nữa rồi!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc và nói:
- Nói mới nhớ, thực sự đệ muốn trị khỏi căn bệnh đó cho Hạ Kinh sao?Sở Mặc cười rồi nói:
- Nếu y thực sực ngoan ngoãn nghe lời thì chữa khỏi bệnh... cũng chẳng có gì là khó.
Diệu Nhất Nương nói:
- Mấy năm nay, những việc mà y làm quả thực đáng chết nghìn lần, trị bệnh giúp y... quả thực là quá tốt phúc cho y đó. Nhưng nói cho đến cùng, những đại nhân vật như bọn chúng thì chẳng có một ai là hoàn toàn trong sạch hết!
Sở Mặc gật gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy đó, ta nói muốn trị bệnh cho y là vậy như trên thực tếmục đích chính là muốn kiếm được thật nhiều thảo dược từ chỗ của y mà thôi. Ta cũng chẳng phải là người tốt gì đâu...
- Sao đệ có thể giống như bọn chúng được cơ chứ?
Diệu Nhất Nương trừng mắt nhìn Sở Mặc rồi nói:
- Đừng có đem bản thân mình ra để so bì với đám người bẩn thỉu đó. Trong lòng ta đệ là người tốt nhất trên thế gian này!