Thí Thiên Đao
Chương 1308: Phong vân tế hội
Ở Nhân Giới, hắn đau khổ liều mạng cố gắng. Ở Linh giới, hắn đối mặt với Huyết Ma Lão Tổ đầy nơm nớp lo sợ, không muốn lầm vào vạn kiếp bất phục mà liều mạng cố gắng. Ở Tiên giới, tuy rằng tình huống đã khá hơn nhiều nhưng vẫn gặp thù hằn nguy cơ bốn phía.
Cuối cùng đã tới Thiên giới, lại đột nhiên phát hiện con đường trước mắt mở rộng! Cũng lập tức đổi thành thông thuận.
Đầu tiên là gặp Tử Yên Đế Chủ giúp hắn đánh lui Gia Cát Lãng, dẫn hắn tới Thiên Đạo Viên, cho hắn thẻ ngọc xanh tôn quý nhất. Ở trong Thiên Đạo Viên gặp Hồng Nguyệt... người đã vượt qua Đế Chủ chuẩn chí tôn.... Sau đó Hồng Nguyệt chẳng những che chở hắn còn nói cho hắn biết, Sở thị nhất mạch... không phải chỉ có chính hắn. Thậm chí phụ thân hắn đắng cay tìm nhiều năm cũng có manh mối rõ ràng.
Bên cạnh của hắn có thêm thân nhân lực lượng hùng mạnh quan tâm. Nhưng chẳng biết tại sao, Sở Mặc không vui nổi mà còn thấy bi ai.
Ta là gì?
Một kẻ từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, lớn lên ở Nhân Giới.
Trưởng thành trong thế tục, trải qua vô số mưa gió.
Cho tới hôm nay, lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân nhân. Bọn họ cường đại đến một người có thể trấn áp cả thê giơi! Nhưng trước đây, bọn họ ở đâu?
Mà Sở Mặc là ai?
Ta thật là hậu nhân của vĩ nhân trong truyền thuyết kia sao?
Đường tỷ... hai chữ xa lạ cỡ nào!
Sở Mặc ta lẻ loi hiu quạnh, từ nhỏ chỉ có một ông nội đáng thương, không ngờ cũng có thân nhân xa xỉ như Đường tỷ?
Sở Mặc rối loạn.
Rất loạn. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: Dường như mọi thứ trên đời này là giả dối, là vô căn cứ!
Vì sao ta gặp phải việc này?
Tại sao có ta?
Vì sao từ nhỏ ta không được gặp cha mẹ?
Vì sao bọn họ biết rõ tin tức về cha mẹ ta mà lại không nói cho ta?
Vì sao tên của mẹ ta là điều cấm kỵ?
Vì sao? Vì sao?
Tỉnh lại đi!
Một tiếng quát vang lên.
Một khí tức mênh mông kéo Sở Mặc khỏi hỗn loạn.
Sở Mặc trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng hai mắt đã dần sáng lại.
Xin lỗi... Đều tại ta.
Hồng Nguyệt tự trách. Cô cô, không trách người.
Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, trầm giọng nói:
Mọi chuyện đã đọng lại ở tâm trí ta nhiều năm, từ nhỏ đã khiến ta phức tạp. Cuối cùng cũng phải có một lần như vậy, hiện giờ tâm kết của ta đã giải khai không ít. Còn phải tạ ơn cô cô đánh thức ta.
Sở Mặc giơ tay lau máu ở khóe miệng, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Trong mắt Hồng Nguyệt tràn đầy đau lòng nhìn Sở Mặc nói:
Ngươi chịu khổ rồi, con đường về sau cô cô sẽ đi cùng ngươi!
Không cần, ta tự đi được rồi. Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt:
Dù cô cô không có thần thức La Thiên Tiên Vực lưu lại, nhưng ở bên ta lâu chỉ sợ cũng khó tránh lây dính nhân quả. Cô cô còn muốn xung kích chí tôn thì nên cách ta xa một chút.
Đứa nhỏ này nói nhảm gì vậy! Ta sợ bọn họ sao?
Hồng Nguyệt trực tiếp nổi giận, sau đó lại đau lòng:
Xin lỗi... Cô cô không muốn mắng mỏ ngươi, nhưng hy vọng ngươi hiểu, con đường này năm đó mẫu thân ngươi định ra cho ngươi! Muốn tìm được phụ thân ngươi, muốn cứu mẫu thân ngươi, ngươi phải không ngừng trở nên mạnh mẽ! Ở Nhân Giới, Linh giới, Tiên giới... Kỳ thật vẫn chưa coi vào đâu. Có lẽ ngươi không biết, nhưng trong âm thầm vẫn có người quan sát ngươi! Tự ngẫm lại, ngươi trải quanguy cơ sinh tử nhưng chưa một lần... thật sự khiến ngươi lâm vào tuyệt cảnh?
Sở Mặc trầm mặc một lát, lắc đầu:
Dường như không có.
Đó là vì có người luôn âm thầm quan sát ngươi! Ngươi cũng không khiến họ thất vọng.
Hồng Nguyệt nhìn vào mắt Sở Mặc nói:
Nhưng tới Thiên giới mọi chuyện sẽ khác, đây mới thực sự là tu hành giới! Ở đây bất cẩn sẽ sa chân vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nên dù ngươi muốn một mình tu luyện thì cũng đừng cự tuyệt những người quan tâm ngươi. Biết chưa?
Sở Mặc gật đầu:Ta biết rằng rồi, cô cô. Cảm ơn.
Tốt lắm, đi ra ngoài chiến đấu đi! Tiểu tử họ Long kia ta rất không vừa mắt, hung hăng đánh cho hắn một trận, chỉ cần đừng giết hắn thì đánh thế nào cũng được.
Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc nói:
Có cô cô làm chỗ dựa cho ngươi!
Được! Ta nhất định đánh hắn nhừ tử.
Sở Mặc cười nói.
......
Trên khán đài lúc này đã vô cùng náo nhiệt. Vốn chỉ có mấy ngàn người, chưa đầy một canh giờ đã lên tới vạn người!
Mà trong số hơn bảy nghìn người sau, chẳng có ai là hạng giá áo túi cơm.
Bọn họ đều là thiên kiêu dùng thẻ Thiên Đạo Viên bước vào.
Từ Lục Hồng Tuyết, Tiêu Trường Bình, Huyên Nhi, Huyên Huyên đến, không khí không ngừng lên cao.
Khi Sở Thanh xuất hiện, toàn bộ không khí hiện trường hoàn toàn đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Hậu nhân Sở thị! Đây mới thực sự là công chúa!
Các đại nhân trẻ tuổi thấy nàng, dù trong lòng nghĩ thế nào cũng phải khách khí nói: Chào Sở tiểu thư!
Dù chưa biết Sở Mặc có phải hậu nhân Sở thị... thì tu sĩ bình thường, cho dù là huyết mạch tu sĩ đều không có tư cách biết sự tồn tại của hậu nhân Sở thị.
Nhưng chỉ cần biết thân phận Sở Thanh thì không ai dám làm càn trước mắt nàng.
Mà ngay cả Long Thu Thủy sắp chuẩn bị chiến đấu, thấy Sở Thanh cũng tới chào hỏi. Sở Thanh thản nhiên nhìn Long Thu Thủy, nói:
Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Long Thu Thủy hơi rùng mình, tuy nhiên tiếp theo hắn quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng Sở Thanh:
Hiện tại... Đã không phải là năm đó!
Sở Thanh lơ đễnh cười gật đầu:
Tùy ngươi.
Hai người đối thoại khiến vô số người cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì bọn họ căn cứ lời Sở Thanh đã có thể kết luận, Sở Mặc... cũng là hậu nhân Sở thị!
Đúng là náo nhiệt. Vốn tưởng một kẻ quê mùa không có nền tảng tới từ Nhân Giới, lại thành người có thân phận tôn quý nhất Thiên giới.
Sự thay đổi này khiến các đại nhân trẻ tuổi như Hoàng Vô Song không chịu nổi.
Trên khán đài, một cô nương áo đen lẳng lặng ngồi đó với tấm thẻ màu vàng, đó vốn là tấm thẻ của tu sĩ Âu Dương gia, mặt cười lẩm bẩm:
Tiểu nha đầu, không ngờ ngươi còn câu được một con rùa vàng.
Trong đôi mắt nữ tử áo đen có hắc khí lượn lờ, khi nàng ta nói những lời này dường như có dao động, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất, lại khôi phục dáng vẻ hắc khí quấn quanh:
Đừng lao lực nữa, ngươi vĩnh viễn sẽ không thành công!
Nói xong, sắc mặt lại biến thành khó coi, lạnh lùng lẩm bẩm:
Ngươi cũng thật đáng ghét! Ta giúp ngươi khỏi bị hồn bay phách lạc, giúp ngươi nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới cực cao, sao ngươi còn chấp nhất? Dung hợp với ta không tốt sao? Dung hợp rồi ngươi sẽ mạnh bao nhiêu! Ngươi mới là vô song tuyệt thế thiên kiêu! Từ nay về sau, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, vậy chẳng phải vui hơn?
Cuối cùng đã tới Thiên giới, lại đột nhiên phát hiện con đường trước mắt mở rộng! Cũng lập tức đổi thành thông thuận.
Đầu tiên là gặp Tử Yên Đế Chủ giúp hắn đánh lui Gia Cát Lãng, dẫn hắn tới Thiên Đạo Viên, cho hắn thẻ ngọc xanh tôn quý nhất. Ở trong Thiên Đạo Viên gặp Hồng Nguyệt... người đã vượt qua Đế Chủ chuẩn chí tôn.... Sau đó Hồng Nguyệt chẳng những che chở hắn còn nói cho hắn biết, Sở thị nhất mạch... không phải chỉ có chính hắn. Thậm chí phụ thân hắn đắng cay tìm nhiều năm cũng có manh mối rõ ràng.
Bên cạnh của hắn có thêm thân nhân lực lượng hùng mạnh quan tâm. Nhưng chẳng biết tại sao, Sở Mặc không vui nổi mà còn thấy bi ai.
Ta là gì?
Một kẻ từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, lớn lên ở Nhân Giới.
Trưởng thành trong thế tục, trải qua vô số mưa gió.
Cho tới hôm nay, lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân nhân. Bọn họ cường đại đến một người có thể trấn áp cả thê giơi! Nhưng trước đây, bọn họ ở đâu?
Mà Sở Mặc là ai?
Ta thật là hậu nhân của vĩ nhân trong truyền thuyết kia sao?
Đường tỷ... hai chữ xa lạ cỡ nào!
Sở Mặc ta lẻ loi hiu quạnh, từ nhỏ chỉ có một ông nội đáng thương, không ngờ cũng có thân nhân xa xỉ như Đường tỷ?
Sở Mặc rối loạn.
Rất loạn. Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: Dường như mọi thứ trên đời này là giả dối, là vô căn cứ!
Vì sao ta gặp phải việc này?
Tại sao có ta?
Vì sao từ nhỏ ta không được gặp cha mẹ?
Vì sao bọn họ biết rõ tin tức về cha mẹ ta mà lại không nói cho ta?
Vì sao tên của mẹ ta là điều cấm kỵ?
Vì sao? Vì sao?
Tỉnh lại đi!
Một tiếng quát vang lên.
Một khí tức mênh mông kéo Sở Mặc khỏi hỗn loạn.
Sở Mặc trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng hai mắt đã dần sáng lại.
Xin lỗi... Đều tại ta.
Hồng Nguyệt tự trách. Cô cô, không trách người.
Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, trầm giọng nói:
Mọi chuyện đã đọng lại ở tâm trí ta nhiều năm, từ nhỏ đã khiến ta phức tạp. Cuối cùng cũng phải có một lần như vậy, hiện giờ tâm kết của ta đã giải khai không ít. Còn phải tạ ơn cô cô đánh thức ta.
Sở Mặc giơ tay lau máu ở khóe miệng, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Trong mắt Hồng Nguyệt tràn đầy đau lòng nhìn Sở Mặc nói:
Ngươi chịu khổ rồi, con đường về sau cô cô sẽ đi cùng ngươi!
Không cần, ta tự đi được rồi. Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt:
Dù cô cô không có thần thức La Thiên Tiên Vực lưu lại, nhưng ở bên ta lâu chỉ sợ cũng khó tránh lây dính nhân quả. Cô cô còn muốn xung kích chí tôn thì nên cách ta xa một chút.
Đứa nhỏ này nói nhảm gì vậy! Ta sợ bọn họ sao?
Hồng Nguyệt trực tiếp nổi giận, sau đó lại đau lòng:
Xin lỗi... Cô cô không muốn mắng mỏ ngươi, nhưng hy vọng ngươi hiểu, con đường này năm đó mẫu thân ngươi định ra cho ngươi! Muốn tìm được phụ thân ngươi, muốn cứu mẫu thân ngươi, ngươi phải không ngừng trở nên mạnh mẽ! Ở Nhân Giới, Linh giới, Tiên giới... Kỳ thật vẫn chưa coi vào đâu. Có lẽ ngươi không biết, nhưng trong âm thầm vẫn có người quan sát ngươi! Tự ngẫm lại, ngươi trải quanguy cơ sinh tử nhưng chưa một lần... thật sự khiến ngươi lâm vào tuyệt cảnh?
Sở Mặc trầm mặc một lát, lắc đầu:
Dường như không có.
Đó là vì có người luôn âm thầm quan sát ngươi! Ngươi cũng không khiến họ thất vọng.
Hồng Nguyệt nhìn vào mắt Sở Mặc nói:
Nhưng tới Thiên giới mọi chuyện sẽ khác, đây mới thực sự là tu hành giới! Ở đây bất cẩn sẽ sa chân vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nên dù ngươi muốn một mình tu luyện thì cũng đừng cự tuyệt những người quan tâm ngươi. Biết chưa?
Sở Mặc gật đầu:Ta biết rằng rồi, cô cô. Cảm ơn.
Tốt lắm, đi ra ngoài chiến đấu đi! Tiểu tử họ Long kia ta rất không vừa mắt, hung hăng đánh cho hắn một trận, chỉ cần đừng giết hắn thì đánh thế nào cũng được.
Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc nói:
Có cô cô làm chỗ dựa cho ngươi!
Được! Ta nhất định đánh hắn nhừ tử.
Sở Mặc cười nói.
......
Trên khán đài lúc này đã vô cùng náo nhiệt. Vốn chỉ có mấy ngàn người, chưa đầy một canh giờ đã lên tới vạn người!
Mà trong số hơn bảy nghìn người sau, chẳng có ai là hạng giá áo túi cơm.
Bọn họ đều là thiên kiêu dùng thẻ Thiên Đạo Viên bước vào.
Từ Lục Hồng Tuyết, Tiêu Trường Bình, Huyên Nhi, Huyên Huyên đến, không khí không ngừng lên cao.
Khi Sở Thanh xuất hiện, toàn bộ không khí hiện trường hoàn toàn đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Hậu nhân Sở thị! Đây mới thực sự là công chúa!
Các đại nhân trẻ tuổi thấy nàng, dù trong lòng nghĩ thế nào cũng phải khách khí nói: Chào Sở tiểu thư!
Dù chưa biết Sở Mặc có phải hậu nhân Sở thị... thì tu sĩ bình thường, cho dù là huyết mạch tu sĩ đều không có tư cách biết sự tồn tại của hậu nhân Sở thị.
Nhưng chỉ cần biết thân phận Sở Thanh thì không ai dám làm càn trước mắt nàng.
Mà ngay cả Long Thu Thủy sắp chuẩn bị chiến đấu, thấy Sở Thanh cũng tới chào hỏi. Sở Thanh thản nhiên nhìn Long Thu Thủy, nói:
Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Long Thu Thủy hơi rùng mình, tuy nhiên tiếp theo hắn quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng Sở Thanh:
Hiện tại... Đã không phải là năm đó!
Sở Thanh lơ đễnh cười gật đầu:
Tùy ngươi.
Hai người đối thoại khiến vô số người cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì bọn họ căn cứ lời Sở Thanh đã có thể kết luận, Sở Mặc... cũng là hậu nhân Sở thị!
Đúng là náo nhiệt. Vốn tưởng một kẻ quê mùa không có nền tảng tới từ Nhân Giới, lại thành người có thân phận tôn quý nhất Thiên giới.
Sự thay đổi này khiến các đại nhân trẻ tuổi như Hoàng Vô Song không chịu nổi.
Trên khán đài, một cô nương áo đen lẳng lặng ngồi đó với tấm thẻ màu vàng, đó vốn là tấm thẻ của tu sĩ Âu Dương gia, mặt cười lẩm bẩm:
Tiểu nha đầu, không ngờ ngươi còn câu được một con rùa vàng.
Trong đôi mắt nữ tử áo đen có hắc khí lượn lờ, khi nàng ta nói những lời này dường như có dao động, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất, lại khôi phục dáng vẻ hắc khí quấn quanh:
Đừng lao lực nữa, ngươi vĩnh viễn sẽ không thành công!
Nói xong, sắc mặt lại biến thành khó coi, lạnh lùng lẩm bẩm:
Ngươi cũng thật đáng ghét! Ta giúp ngươi khỏi bị hồn bay phách lạc, giúp ngươi nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới cực cao, sao ngươi còn chấp nhất? Dung hợp với ta không tốt sao? Dung hợp rồi ngươi sẽ mạnh bao nhiêu! Ngươi mới là vô song tuyệt thế thiên kiêu! Từ nay về sau, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, vậy chẳng phải vui hơn?