Thí Thiên Đao
Chương 1299: Đánh cuộc
Mặt Long Thu Thủy trầm xuống, ánh mắt lưu chuyển, trầm mặc thật lâu.
Hoàng Vô Song cũng im lặng. Long gia và Hoàng gia vốn có giao thiệp. Từ nhỏ, Hoàng Vô Song và Long Thu Thủy đã luôn cạnh tranh với nhau. Trưởng bối các bên cũng rất vui vẻ. Hai người càng tranh đấu sẽ càng dễ tiến bộ. Cùng nhau đi đến đỉnh cao là một chuyện tốt.
Cho nên dù Long Thu Thủy thắng hay thua một trăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm thì đại nhân song phương cũng chỉ coi như có chuyện để tán gẫu, không quá coi trọng việc này. Đối với hai gia tộc, một trăm triệu này chưa đáng để tổn thương hòa khí.
Nhưng năm trăm triệu lại khác. Dù là hai đại tộc siêu cấp cũng sẽ thấy buốt ruột. Hơn nữa, tiền này lại bị một ngoại nhân chiếm.
Đến lúc đó, không chừng sẽ có người nói Hoàng Vô Song thiết kế cạm bẫy lừa Long Thu Thủy. Hoàng Vô Song không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng chính bọn họ là người đưa ra ván đặt cược này, cũng kéo Sở Mặc vào. Về tình về lý, bọn họ đều không thể đổ trách nhiệm cho SởMặc. Chỉ là bọn họ tuyệt đối không nghĩ Sở Mặc cương liệt như thế, hậu thuẫn lại cường đại. Há mồm một tiếng lại có thể kéo quái vật lớn như Linh Đan đường tiến vào.
Ngay cả Hoàng Vô Song giờ cũng có chút cảm giác đâm lao theo lao.
Hoàng Vô Song có thể trêu chọc gây sự một chút với Long Thu Thủy nhưng thật sự không muốn bức y. Đừng nói Long gia, Hoàng gia cũng khó mà bỏ qua cho hành động này của Hoàng Vô Song.
- Thế nào? Các ngươi không tin tưởng ta hay sao? Trương Song Song hơi gắt.
Nàng đã ở Thiên tiên đỉnh cao, chiến lực không tầm thường. Nàng cũng chẳng phải tỷ tỷ xinh đẹp nhỏ nhắn chỉ biết khóc lóc om sòm. Cảnh giới của nàng không phải chỉ để tượng trưng suông. Huống chi, trên người nàng còn có một Chí Tôn pháp khí của gia tộc.
Pháp khí này được chuẩn bị cho chuyến đi thiên lộ sắp tới của nàng.
Tuy rằng đi cùng Long Thu Thủy, an toàn có thểm được đảm bảo, nhưng vẫn cần phòng ngừa vạn nhất. Trương Song Song thấy Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song đều trầm mặc, thật sự nổi giận. Nàng biết rõ hai đại nhân trẻ tuổi kia đang suy tính điều gì, không nhịn được lên tiếng:
- Chỉ là một Đại la kim tiên, ở Huyễn Thần giới được Giới Linh chiều sinh hư, nghĩ lên đến Thiên giới có thể kiêu ngạo như ở Huyễn Thần giới chắc? Ta có thể trấn áp hắn chỉ trong nháy mắt, các ngươi lo cái gì chứ?
Long Thu Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Ngươi khẳng định ngươi muốn đánh cuộc sao?
- Ngươi không dám à? Sở Mặc bình tĩnh hỏi.
- Ngươi không cần kích tướng. Ngươi đã muốn chơi, không có lý do gì ta không theo.
Long Thu Thủy nói xong, lấy ra một cái quạt xếp. Từ cái quạt có thể cảm giác được nó có một sức mạnh kinh khủng.
Khí tức có chút cổ xưa, lại ẩn chứa đại đạo, hình thành từng tầng khí bay múa xung quanh cái quạt.
- Sơn hà bảo phiến!
Trong đám người có kẻ kêu lên kinh hãi.
¬ Nó là một cái vũ khí cấp Chí Tôn đấy!
Một người khác kinh hô.
- Đúng là cái quạt đó sao?
Nhiều tu sĩ đờ người nhìn cái quạt xếp trong tay Long Thu Thủy.
- Nghe nói Sơn hà bảo phiến do một gã Chí Tôn của Long gia dùng tinh khí của vạn dặm núi sông để luyện chế. Một khi sử dụng sẽ tái hiện hết sức mạnh của trời đất, nặng tựa ngàn cân…
Có người biết chuyện hô lên.
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc nói:
¬ Cây quạt này là một vũ khí cấp Chí Tôn. Giá trị tuyệt đối không nhỏ hơn năm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm.
Hoàng Vô Song đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời nói của Long Thu Thủy:
- Hai mươi triệu Thiên tinh thạch cực phẩm cũng chưa chắc đã mua được cái quạt này. Long Thu Thủy, ngươi định…
Hoàng Vô Song không gọi tiểu long long nữa, nói chuyện nghiêm túc hơn.
Long Thu Thủy ngắt lời:
¬ Thứ nhất, ta tin tưởng tuyệt đối vào Song Song. Trận chiến này ta thắng chắc, không việc gì phải lui. Thứ hai, nghe nói Sở công tử có chiến lực mạnh mẽ, từng nhiều lần khiêu chiến vượt cấp cường nhân ở Linh giới, Tiên giới, chắc hẳn rất có niềm tin vô địch. Mà ta cũng có niềm tin đó, ta tin, mình sẽ không thua.
Một câu Sở công tử đã làm sáng tỏ thân phận của Sở Mặc.
- Nếu chẳng may…
Hoàng Vô Song nhìn Long Thu Thủy một cách chăm chú:
- Sơn hà bảo phiến có ý nghĩa phi phàm với ngươi đó. Long Thu Thủy nói:
- Nếu ta thua, ta sẽ chấp nhận, không trách bất cứ ai.
Hoàng Vô Song thở phào, lại liếc Long Thu Thủy một cái nói:
- Một khi đã như vậy, ta rút lui, hai người các ngươi chơi thôi.
Nói xong, Hoàng Vô Song lại lạnh nhạt nhìn Trương Song Song, Triệu Đông Minh:
- Các ngươi cũng rút lui đi.
Trương Song Song có chút không phục, trong lòng tự nhủ: dựa vào cái gì mà tên Sở Mặc được tham gia còn ta phải rút lui chứ. Muốn nói ra miệng, nhưng cuối cùng, nàng lại nuốt hết lời muốn nói vào bụng. Haingàn vạn của nàng chẳng đáng để so với năm trăm triệu của người ta.
Lúc này, Long Thu Thủy bỗng cười rộ lên, nhìn Hoàng Vô Song nói:
- Dù ngươi nghĩ thế nào, lần này coi như ta nhận ân tình của ngươi.
- Không cần, ngươi thua ta càng vui. Chỉ có điều không coi như lần này không có dịp trêu ngươi thôi.
Hoàng Vô Song nói.
Long Thu Thủy cười cười:
- Đã thế, chúng ta tìm người làm chứng đi. Thanh âm lúc nãy lại truyền đến:
- Bọn tiểu tử các ngươi không ngoan tí nào, đều không muốn đứng yên phải không? Thế thì đến đây đi, tỷ tỷ đây sẽ làm chứng cho.
Tuy Sở Mặc không biết người nói là ai nhưng thấy đám người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song, cả Lưu Phong cũng không có dị nghị nên hắn cũng chẳng nói gì.
Người kia lại nói:
- Trận chiến này coi như một buổi thịnh hội khởi động trước khi thiên lộ mở ra đi. Nếu đã là thịnh hội ít người chẳng vui. Hôm nay ta phá lệ, cho phép tất cả những người vây xem được đi vào. Tuy nhiên, cácngươi phải ngoan ngoãn một chút, chỉ cho phép xem, không được lộn xộn. Trận chiến kết thúc, các ngươi lại đi ra. Nếu ai dám không tuân thủ, vụng trộm lưu lại hay làm ra hành động không thích hợp, đừng trách ta không khách khí.
Đám người hoan hô cuồng nhiệt.
Các tu sĩ không có tư cách tiến vào Thiên đạo viên có cảm giác không chân thực. Nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ mình lại có cơ hội vào Thiên đạo viên.
Tuy chỉ có thể vào xêm chiến đấu, nhưng được vào Thiên đạo viêncũng có thể xem như có một cơ duyên to lớn rồi. Nên lập tức có đến mấy nghìn người ùn ùn kéo vào.
Người của Thiên đạo viên đi trước dẫn đường, mang đám người kia đến một địa điểm trong Thiên đạo viên.
Sau khi đi vào, Sở Mặc mới phát hiện Thiên đạo viên thực chất là một tiểu thế giới. Bên trong chẳng khác gì bồng lai tiên cảnh.
Hoàng Vô Song cũng im lặng. Long gia và Hoàng gia vốn có giao thiệp. Từ nhỏ, Hoàng Vô Song và Long Thu Thủy đã luôn cạnh tranh với nhau. Trưởng bối các bên cũng rất vui vẻ. Hai người càng tranh đấu sẽ càng dễ tiến bộ. Cùng nhau đi đến đỉnh cao là một chuyện tốt.
Cho nên dù Long Thu Thủy thắng hay thua một trăm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm thì đại nhân song phương cũng chỉ coi như có chuyện để tán gẫu, không quá coi trọng việc này. Đối với hai gia tộc, một trăm triệu này chưa đáng để tổn thương hòa khí.
Nhưng năm trăm triệu lại khác. Dù là hai đại tộc siêu cấp cũng sẽ thấy buốt ruột. Hơn nữa, tiền này lại bị một ngoại nhân chiếm.
Đến lúc đó, không chừng sẽ có người nói Hoàng Vô Song thiết kế cạm bẫy lừa Long Thu Thủy. Hoàng Vô Song không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng chính bọn họ là người đưa ra ván đặt cược này, cũng kéo Sở Mặc vào. Về tình về lý, bọn họ đều không thể đổ trách nhiệm cho SởMặc. Chỉ là bọn họ tuyệt đối không nghĩ Sở Mặc cương liệt như thế, hậu thuẫn lại cường đại. Há mồm một tiếng lại có thể kéo quái vật lớn như Linh Đan đường tiến vào.
Ngay cả Hoàng Vô Song giờ cũng có chút cảm giác đâm lao theo lao.
Hoàng Vô Song có thể trêu chọc gây sự một chút với Long Thu Thủy nhưng thật sự không muốn bức y. Đừng nói Long gia, Hoàng gia cũng khó mà bỏ qua cho hành động này của Hoàng Vô Song.
- Thế nào? Các ngươi không tin tưởng ta hay sao? Trương Song Song hơi gắt.
Nàng đã ở Thiên tiên đỉnh cao, chiến lực không tầm thường. Nàng cũng chẳng phải tỷ tỷ xinh đẹp nhỏ nhắn chỉ biết khóc lóc om sòm. Cảnh giới của nàng không phải chỉ để tượng trưng suông. Huống chi, trên người nàng còn có một Chí Tôn pháp khí của gia tộc.
Pháp khí này được chuẩn bị cho chuyến đi thiên lộ sắp tới của nàng.
Tuy rằng đi cùng Long Thu Thủy, an toàn có thểm được đảm bảo, nhưng vẫn cần phòng ngừa vạn nhất. Trương Song Song thấy Long Thu Thủy và Hoàng Vô Song đều trầm mặc, thật sự nổi giận. Nàng biết rõ hai đại nhân trẻ tuổi kia đang suy tính điều gì, không nhịn được lên tiếng:
- Chỉ là một Đại la kim tiên, ở Huyễn Thần giới được Giới Linh chiều sinh hư, nghĩ lên đến Thiên giới có thể kiêu ngạo như ở Huyễn Thần giới chắc? Ta có thể trấn áp hắn chỉ trong nháy mắt, các ngươi lo cái gì chứ?
Long Thu Thủy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Ngươi khẳng định ngươi muốn đánh cuộc sao?
- Ngươi không dám à? Sở Mặc bình tĩnh hỏi.
- Ngươi không cần kích tướng. Ngươi đã muốn chơi, không có lý do gì ta không theo.
Long Thu Thủy nói xong, lấy ra một cái quạt xếp. Từ cái quạt có thể cảm giác được nó có một sức mạnh kinh khủng.
Khí tức có chút cổ xưa, lại ẩn chứa đại đạo, hình thành từng tầng khí bay múa xung quanh cái quạt.
- Sơn hà bảo phiến!
Trong đám người có kẻ kêu lên kinh hãi.
¬ Nó là một cái vũ khí cấp Chí Tôn đấy!
Một người khác kinh hô.
- Đúng là cái quạt đó sao?
Nhiều tu sĩ đờ người nhìn cái quạt xếp trong tay Long Thu Thủy.
- Nghe nói Sơn hà bảo phiến do một gã Chí Tôn của Long gia dùng tinh khí của vạn dặm núi sông để luyện chế. Một khi sử dụng sẽ tái hiện hết sức mạnh của trời đất, nặng tựa ngàn cân…
Có người biết chuyện hô lên.
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc nói:
¬ Cây quạt này là một vũ khí cấp Chí Tôn. Giá trị tuyệt đối không nhỏ hơn năm triệu Thiên tinh thạch cực phẩm.
Hoàng Vô Song đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời nói của Long Thu Thủy:
- Hai mươi triệu Thiên tinh thạch cực phẩm cũng chưa chắc đã mua được cái quạt này. Long Thu Thủy, ngươi định…
Hoàng Vô Song không gọi tiểu long long nữa, nói chuyện nghiêm túc hơn.
Long Thu Thủy ngắt lời:
¬ Thứ nhất, ta tin tưởng tuyệt đối vào Song Song. Trận chiến này ta thắng chắc, không việc gì phải lui. Thứ hai, nghe nói Sở công tử có chiến lực mạnh mẽ, từng nhiều lần khiêu chiến vượt cấp cường nhân ở Linh giới, Tiên giới, chắc hẳn rất có niềm tin vô địch. Mà ta cũng có niềm tin đó, ta tin, mình sẽ không thua.
Một câu Sở công tử đã làm sáng tỏ thân phận của Sở Mặc.
- Nếu chẳng may…
Hoàng Vô Song nhìn Long Thu Thủy một cách chăm chú:
- Sơn hà bảo phiến có ý nghĩa phi phàm với ngươi đó. Long Thu Thủy nói:
- Nếu ta thua, ta sẽ chấp nhận, không trách bất cứ ai.
Hoàng Vô Song thở phào, lại liếc Long Thu Thủy một cái nói:
- Một khi đã như vậy, ta rút lui, hai người các ngươi chơi thôi.
Nói xong, Hoàng Vô Song lại lạnh nhạt nhìn Trương Song Song, Triệu Đông Minh:
- Các ngươi cũng rút lui đi.
Trương Song Song có chút không phục, trong lòng tự nhủ: dựa vào cái gì mà tên Sở Mặc được tham gia còn ta phải rút lui chứ. Muốn nói ra miệng, nhưng cuối cùng, nàng lại nuốt hết lời muốn nói vào bụng. Haingàn vạn của nàng chẳng đáng để so với năm trăm triệu của người ta.
Lúc này, Long Thu Thủy bỗng cười rộ lên, nhìn Hoàng Vô Song nói:
- Dù ngươi nghĩ thế nào, lần này coi như ta nhận ân tình của ngươi.
- Không cần, ngươi thua ta càng vui. Chỉ có điều không coi như lần này không có dịp trêu ngươi thôi.
Hoàng Vô Song nói.
Long Thu Thủy cười cười:
- Đã thế, chúng ta tìm người làm chứng đi. Thanh âm lúc nãy lại truyền đến:
- Bọn tiểu tử các ngươi không ngoan tí nào, đều không muốn đứng yên phải không? Thế thì đến đây đi, tỷ tỷ đây sẽ làm chứng cho.
Tuy Sở Mặc không biết người nói là ai nhưng thấy đám người Long Thu Thủy, Hoàng Vô Song, cả Lưu Phong cũng không có dị nghị nên hắn cũng chẳng nói gì.
Người kia lại nói:
- Trận chiến này coi như một buổi thịnh hội khởi động trước khi thiên lộ mở ra đi. Nếu đã là thịnh hội ít người chẳng vui. Hôm nay ta phá lệ, cho phép tất cả những người vây xem được đi vào. Tuy nhiên, cácngươi phải ngoan ngoãn một chút, chỉ cho phép xem, không được lộn xộn. Trận chiến kết thúc, các ngươi lại đi ra. Nếu ai dám không tuân thủ, vụng trộm lưu lại hay làm ra hành động không thích hợp, đừng trách ta không khách khí.
Đám người hoan hô cuồng nhiệt.
Các tu sĩ không có tư cách tiến vào Thiên đạo viên có cảm giác không chân thực. Nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ mình lại có cơ hội vào Thiên đạo viên.
Tuy chỉ có thể vào xêm chiến đấu, nhưng được vào Thiên đạo viêncũng có thể xem như có một cơ duyên to lớn rồi. Nên lập tức có đến mấy nghìn người ùn ùn kéo vào.
Người của Thiên đạo viên đi trước dẫn đường, mang đám người kia đến một địa điểm trong Thiên đạo viên.
Sau khi đi vào, Sở Mặc mới phát hiện Thiên đạo viên thực chất là một tiểu thế giới. Bên trong chẳng khác gì bồng lai tiên cảnh.