Thí Thiên Đao
Chương 1242: Chiêu hiền nạp sĩ (1)
Tình nhi và Nguyệt nhi thật ra cũng vô cùng khó xử. Dựa theo suy nghĩ của các nàng, dù sao Khâu Đông và La Minh đã từng là người quen, còn từng thích nhau nữa, không muốn thấy họ bị phế bỏ tu vi triệt để như thế. Nhưng dựa theo những gì hai người đó đã làm thì chính xác là đáng chết. Chỉ phế bỏ tu vi đã là thủ đoạn quá nhẹ rồi.
- Các ngươi đều đi đi, đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy, về sau, cũng không cần xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta nữa.
Nguyệt Nhi mở miệng nói.
Tình nhi và Nguyệt nhi liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.
- Cảm ơn... cảm ơn nàng... Nguyệt nhi!
La Minh lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu nhìn Nguyệt nhi, trong lòng gã hiểu, gã đã hoàn toàn mất đi cô gái thiện lương ôn nhu này rồi.
Khâu Đông thì nhiều ít còn có chút ý định chưa từ bỏ, nhìn Tình nhi, miệng hơi há ra dường như còn muốn nói gì đó.
Bốp!
Lão già tóc trắng xóa đứng lên đi tới bên cạnh gã, đưa tay lên cho gã cái tát.
- Mất mặt xấu hổ mày còn chưa hiểu hay sao? Đây là hai tiểu cô nương các nàng dùng tôn nghiêm đổi lại cho ác ngươi cơ hội này! Còn muốn nói gì nữa? Cút về gia tộc cho ta! Từ nay về sau không được rời gia tộc nửa bước!
Lão già nói xong cao giọng hô:
- Sở công tử, ngài cao thượng, ta không phải người! Ta tự đoạn một tay tạ tội! Hôm nay là ngày vui vẻ của Phiêu Diêu Cung, chúng ta cũng không có mặt mũi ở trong này làm mất mặt xấu hổ nữa. Lão nhân nói được làm được, sau khi trở về sẽ tự đoạn một tay, từ nay về sau đóng kín gia tộc
Lão già nói xong, xoay người rời đi.
Người của La gia ở bên kia ngơ ngác nhìn nhau, thở dài, cái gì cũng không nói, mang theo La Minh đang hồn bay phách lạc rời đi.
Sau đó, Tinh nhi và Nguyệt nhi không kìm được mà đi tìm Sở Mặc. Lúc hai nàng nhìn thấy Sở Mặc toàn bộ không nhịn được rơi lệ.
- Được rồi, thật ra ta cũng không muốn thật sự làm thế với họ. Hôm nay, lúc này, nơi đây, không thích hợp.
Sở Mặc thản nhiên nói. Độ lượng cho hai tên này, nói toạc ra chỉ là chuyện cũ, cả hai hoàn toàn không phải kẻ thù có thể uy hiếp được hắn, có thể giết có thể thả. Nhưng nhất định phải xả giận cho Tinh nhi và Nguyệt nhi, đồng thời giải quyết hết phiền phức của các nàng.
Sở Mặc nói xong lại cười cười:
- Hôm nay người nhà của các muội chắc là cũng tới, đi tiếp họ cho tốt đi. Tin là trải qua chuyện này rồi về sau họ cũng sẽ không làm khócác muội nữa đâu.
- Bọn muội biết rồi, đa tạ công tử.
Tình nhi và Nguyệt nhi cùng nói, thi lễ với Sở Mặc rồi rời đi.
Trong phòng, Đan Tông tông chủ cười nói:
- Thật ra ta phát hiện Sở công tử còn rất dễ thân cận nha.
Sở Mặc không nhịn được cười rộ lên nói:
- Nói cứ như là trước ta không dễ thân cận thế hở?
Tông chủ Đan Tông không nhịn được cười rộ lên, gật gật đầu:
- Sở công tử cho tới nay, hình tượng với mọi người chính là như vậy đó!
Bên kia Lý Trung Nguyên cười gượng nói:
- Càng giống một ngôi sao tai họa thì càng không an bình được.
Vẻ mặt Sở Mặc tủi thân nói:
- Chuyện này có thể trách ta sao?
Lý Trung Nguyên lắc đầu:
- Đích thực là không trách được Sở công tử, thật ra tông chủ Đan Tông nói vẫn khá đúng. Người như Sở công tử thật sự ở chung khá tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chọc vào hắn.
Dương Hiên ở một bên thản nhiên nói:
- Nhiều người dám đến chọc Sở công tử như vậy, thật ra nguyên nhân chỉ có một, chính là họ cảm thấy Sở công tử không mạnh như trong truyền thuyết. Tiếp đó, trên người hắn có nhiều chỗ thần bí, cho dù là cá tạp nham hay cá sấu cũng thế... đều muốn đến cắn một miếng nếm thử. Kết quả... tất cả đều bị bẻ răng nanh.
Đan Tông tông chủ nói:
- Lòng người không thể cứ muốn là rắn mà đòi ngoạm voi, nuốt không nổi thì dĩ nhiên là phải chết rồi.
Lý Trung Nguyên lắc đầu thở dài. Khâu trưởng lão của Huyễn Môn không phải là điển hình của người rắn muốn nuốt voi sao? Kết quả, đừng nói được... ngay cả một con hạc cũng không nuốt nổi! Lại bị công chúa Thiên giới Tần Thi đánh cho chết luôn.
Lại nói, bên Huyễn Môn Thiên giới đến bây giờ cũng còn một vàingười đang thiếu đòn, muốn tạo áp lực với Huyễn Môn Tiên giới, nhằm vào Sở Mặc. Nhưng đều bị Lý Trung Nguyên đuổi hết về.
Dù sao Lý Trung Nguyên mới là tông chủ của Huyễn Môn.
Bên Thiên giới có lợi hại hơn nữa cũng không quản nổi cả Tiên giới.
Nhưng Lý Trung Nguyên vẫn nhắc nhở Sở Mặc:
- Bên Thiên giới không phải rất thái bình, sau khi phi thăng lên Thiên giới, cậu phải cẩn thận một chút. Đến lúc đó khả năng là ta cũng sẽ phi thăng lên Thiên giới, nhưng mà đến bên đó, aiz... Lý Trung Nguyên không nói tiếp nhưng ý trong lời người đang ngồi đó đều hiểu. Gã rất thản nhiên nói ra lời này trước mặt một đám đại lão của Tiên giới, cũng dẫn tới sự cộng hưởng của những người này.
- Ở Tiên giới, chúng ta là một nhân vật, nhưng tới Thiên giới rồi... tất cả đều bắt đầu lại từ đầu. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà rất nhiều tu sĩ của Tiên giới không muốn phi thăng.
- Đúng vậy đó, nhân vật lớn đã được “chiều” quen rồi, ai lại muốn qua bên kia nhìn sắc mặt người khác chứ?
- Đáng tiếc cấm chế của Tiên giới... không thể tu luyện tới cảnh giớiquá cao.
- Lý chưởng giáo hẳn là vẫn ổn đi, dù sao thân là chưởng giáo Huyễn Môn, cho dù là tới bên Thiên giới rồi thì khẳng định cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt thôi.
Dương Hiên ở một bên nói.
Lý Trung Nguyên thở dài, cười gượng nói:
- Đãi ngộ lễ nghĩa này thật ra không có vấn đề gì, nhưng những thứ khác... chuyện như vậy, quyền nói chuyện... càng không có bao nhiêu.
Sở Mặc gật đầu, cười nói:
- Nếu tương lai mọi người không được như ý ở Thiên giới, không bằng đến Phiêu Diêu Cung.
Lời này vừa nói ra, trong phòng nháy mắt yên lặng. Rất nhiều người ra vẻ kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
Tông chủ Đan Tông cười ha ha nói:
- Đi Thiên giới, ta cũng không dám đến Phiêu Diêu Cung.
Mọi người không nhịn được cười rộ lên, đều biết rằng Đan Tôn là một nhánh của Linh Đan Đường. Nếu y tới Thiên giới rồi gia nhập thẳng vào Phiêu Diêu Cung thì đoán là bên Linh Đan Đường chắc chắn phátđiên. Bởi vì bất kỳ một người cấp cao nào của Đan Tông đều có thể được gọi là thiên tài trong phương diện luyện đan. Mất đi một, Linh Đan Đường sẽ cảm giác đau nhức đến cả thịt, chớ nói chi đến tông chủ Đan Tông có thân phận địa vị như thế.
Dương Hiên thì nhìn Sở Mặc hỏi:
- Công tử chẳng nhẽ muốn xây dựng Phiêu Diêu Cung cả trên Thiên giới?
- Không được sao?
Sở Mặc hỏi lại.
- Các ngươi đều đi đi, đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy, về sau, cũng không cần xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta nữa.
Nguyệt Nhi mở miệng nói.
Tình nhi và Nguyệt nhi liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.
- Cảm ơn... cảm ơn nàng... Nguyệt nhi!
La Minh lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu nhìn Nguyệt nhi, trong lòng gã hiểu, gã đã hoàn toàn mất đi cô gái thiện lương ôn nhu này rồi.
Khâu Đông thì nhiều ít còn có chút ý định chưa từ bỏ, nhìn Tình nhi, miệng hơi há ra dường như còn muốn nói gì đó.
Bốp!
Lão già tóc trắng xóa đứng lên đi tới bên cạnh gã, đưa tay lên cho gã cái tát.
- Mất mặt xấu hổ mày còn chưa hiểu hay sao? Đây là hai tiểu cô nương các nàng dùng tôn nghiêm đổi lại cho ác ngươi cơ hội này! Còn muốn nói gì nữa? Cút về gia tộc cho ta! Từ nay về sau không được rời gia tộc nửa bước!
Lão già nói xong cao giọng hô:
- Sở công tử, ngài cao thượng, ta không phải người! Ta tự đoạn một tay tạ tội! Hôm nay là ngày vui vẻ của Phiêu Diêu Cung, chúng ta cũng không có mặt mũi ở trong này làm mất mặt xấu hổ nữa. Lão nhân nói được làm được, sau khi trở về sẽ tự đoạn một tay, từ nay về sau đóng kín gia tộc
Lão già nói xong, xoay người rời đi.
Người của La gia ở bên kia ngơ ngác nhìn nhau, thở dài, cái gì cũng không nói, mang theo La Minh đang hồn bay phách lạc rời đi.
Sau đó, Tinh nhi và Nguyệt nhi không kìm được mà đi tìm Sở Mặc. Lúc hai nàng nhìn thấy Sở Mặc toàn bộ không nhịn được rơi lệ.
- Được rồi, thật ra ta cũng không muốn thật sự làm thế với họ. Hôm nay, lúc này, nơi đây, không thích hợp.
Sở Mặc thản nhiên nói. Độ lượng cho hai tên này, nói toạc ra chỉ là chuyện cũ, cả hai hoàn toàn không phải kẻ thù có thể uy hiếp được hắn, có thể giết có thể thả. Nhưng nhất định phải xả giận cho Tinh nhi và Nguyệt nhi, đồng thời giải quyết hết phiền phức của các nàng.
Sở Mặc nói xong lại cười cười:
- Hôm nay người nhà của các muội chắc là cũng tới, đi tiếp họ cho tốt đi. Tin là trải qua chuyện này rồi về sau họ cũng sẽ không làm khócác muội nữa đâu.
- Bọn muội biết rồi, đa tạ công tử.
Tình nhi và Nguyệt nhi cùng nói, thi lễ với Sở Mặc rồi rời đi.
Trong phòng, Đan Tông tông chủ cười nói:
- Thật ra ta phát hiện Sở công tử còn rất dễ thân cận nha.
Sở Mặc không nhịn được cười rộ lên nói:
- Nói cứ như là trước ta không dễ thân cận thế hở?
Tông chủ Đan Tông không nhịn được cười rộ lên, gật gật đầu:
- Sở công tử cho tới nay, hình tượng với mọi người chính là như vậy đó!
Bên kia Lý Trung Nguyên cười gượng nói:
- Càng giống một ngôi sao tai họa thì càng không an bình được.
Vẻ mặt Sở Mặc tủi thân nói:
- Chuyện này có thể trách ta sao?
Lý Trung Nguyên lắc đầu:
- Đích thực là không trách được Sở công tử, thật ra tông chủ Đan Tông nói vẫn khá đúng. Người như Sở công tử thật sự ở chung khá tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng chọc vào hắn.
Dương Hiên ở một bên thản nhiên nói:
- Nhiều người dám đến chọc Sở công tử như vậy, thật ra nguyên nhân chỉ có một, chính là họ cảm thấy Sở công tử không mạnh như trong truyền thuyết. Tiếp đó, trên người hắn có nhiều chỗ thần bí, cho dù là cá tạp nham hay cá sấu cũng thế... đều muốn đến cắn một miếng nếm thử. Kết quả... tất cả đều bị bẻ răng nanh.
Đan Tông tông chủ nói:
- Lòng người không thể cứ muốn là rắn mà đòi ngoạm voi, nuốt không nổi thì dĩ nhiên là phải chết rồi.
Lý Trung Nguyên lắc đầu thở dài. Khâu trưởng lão của Huyễn Môn không phải là điển hình của người rắn muốn nuốt voi sao? Kết quả, đừng nói được... ngay cả một con hạc cũng không nuốt nổi! Lại bị công chúa Thiên giới Tần Thi đánh cho chết luôn.
Lại nói, bên Huyễn Môn Thiên giới đến bây giờ cũng còn một vàingười đang thiếu đòn, muốn tạo áp lực với Huyễn Môn Tiên giới, nhằm vào Sở Mặc. Nhưng đều bị Lý Trung Nguyên đuổi hết về.
Dù sao Lý Trung Nguyên mới là tông chủ của Huyễn Môn.
Bên Thiên giới có lợi hại hơn nữa cũng không quản nổi cả Tiên giới.
Nhưng Lý Trung Nguyên vẫn nhắc nhở Sở Mặc:
- Bên Thiên giới không phải rất thái bình, sau khi phi thăng lên Thiên giới, cậu phải cẩn thận một chút. Đến lúc đó khả năng là ta cũng sẽ phi thăng lên Thiên giới, nhưng mà đến bên đó, aiz... Lý Trung Nguyên không nói tiếp nhưng ý trong lời người đang ngồi đó đều hiểu. Gã rất thản nhiên nói ra lời này trước mặt một đám đại lão của Tiên giới, cũng dẫn tới sự cộng hưởng của những người này.
- Ở Tiên giới, chúng ta là một nhân vật, nhưng tới Thiên giới rồi... tất cả đều bắt đầu lại từ đầu. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản mà rất nhiều tu sĩ của Tiên giới không muốn phi thăng.
- Đúng vậy đó, nhân vật lớn đã được “chiều” quen rồi, ai lại muốn qua bên kia nhìn sắc mặt người khác chứ?
- Đáng tiếc cấm chế của Tiên giới... không thể tu luyện tới cảnh giớiquá cao.
- Lý chưởng giáo hẳn là vẫn ổn đi, dù sao thân là chưởng giáo Huyễn Môn, cho dù là tới bên Thiên giới rồi thì khẳng định cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt thôi.
Dương Hiên ở một bên nói.
Lý Trung Nguyên thở dài, cười gượng nói:
- Đãi ngộ lễ nghĩa này thật ra không có vấn đề gì, nhưng những thứ khác... chuyện như vậy, quyền nói chuyện... càng không có bao nhiêu.
Sở Mặc gật đầu, cười nói:
- Nếu tương lai mọi người không được như ý ở Thiên giới, không bằng đến Phiêu Diêu Cung.
Lời này vừa nói ra, trong phòng nháy mắt yên lặng. Rất nhiều người ra vẻ kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
Tông chủ Đan Tông cười ha ha nói:
- Đi Thiên giới, ta cũng không dám đến Phiêu Diêu Cung.
Mọi người không nhịn được cười rộ lên, đều biết rằng Đan Tôn là một nhánh của Linh Đan Đường. Nếu y tới Thiên giới rồi gia nhập thẳng vào Phiêu Diêu Cung thì đoán là bên Linh Đan Đường chắc chắn phátđiên. Bởi vì bất kỳ một người cấp cao nào của Đan Tông đều có thể được gọi là thiên tài trong phương diện luyện đan. Mất đi một, Linh Đan Đường sẽ cảm giác đau nhức đến cả thịt, chớ nói chi đến tông chủ Đan Tông có thân phận địa vị như thế.
Dương Hiên thì nhìn Sở Mặc hỏi:
- Công tử chẳng nhẽ muốn xây dựng Phiêu Diêu Cung cả trên Thiên giới?
- Không được sao?
Sở Mặc hỏi lại.