Thí Thiên Đao
Chương 1215: Ma Quân rung động (1)
Đan Tông đứng bên bọn họ đã có thể chấn áp làm vô số người sợ hãi.
- Sư nương nghe nói, con có một người hồng nhan tri kỷ, các con luôn bên nhau sao? Sao ta chưa từng gặp nàng ta?
Tiểu Điệp nhìn Sở Mặc hỏi.
Sở Mặc buồn bã, khẽ trả lời:
- Hiện giờ con cũng không biết nàng đang nơi nào, vấn đề của nàng rất nghiêm trọng, con cũng có chút lúng túng không biết làm cách nào.
Con người ai cũng có lúc yếu đuối, Sở Mặc cũng không ngoại lệ, nhắc tới Kỳ Tiêu Vũ, tâm trạng hắn lập tức ủ rũ, hắn uống rượu cùng Ma Quân và kể về câu chuyện giữa hắn với Kỳ Tiêu Vũ cho hai người nghe.
Cuối cùng, Sở Mặc uống say.
Sau khi đưa Sở Mặc về phòng, đôi mắt Tiểu Điệp khẽ lay động, nàng nhìn Ma Quân:
- Đứa trẻ này, những năm nay đã chịu không ít khổ cực.
Ma Quân trả lời:
- Không chịu khổ sao trưởng thành được?
- Có thể nhìn ra Sở Mặc rất dựa dẫm vào chàng.
Tiểu Điệp khẽ nói:
- Trên người hắn cũng che giấu quá nhiều bí mật, trên đời này người có thể khiến hắn tin tưởng như vậy có lẽ cũng chỉ có mình chàng.
Ma Quân khẽ thở dài:
- Sư đồ bọn ta quen biết khi mà hai người đều rơi vào quãng thời gian suy sụp nhất đời người, nhưng điều hổ thẹn lại là mấy năm nay, khi mà hắn cần ta nhất, ta lại không ở bên cạnh hắn.
Những lời này, nếu Sở Mặc có mặt ở đó, Ma Quân có chết cũng không bao giờ chịu nói ra.
Tiểu Điệp trân trân nhìn Ma Quân:
- Mấy năm nay chàng luôn vì ta mà chạy ngược chạy xuôi, nào còn tâm tư đi làm việc khác nữa? Nói ra thì… cũng đều vì ta…
Ma Quân nắm chặt tay Tiểu Điệp:
- Ta tin là hắn có thể hiểu được. Hơn nữa, đây cũng chính là kết quả mà hắn muốn thấy nhất. Nàng không hiểu tính tên tiểu tử này, nếu lần này hắn không thể nhìn thấy nàng, hắn sẽ còn điên cuồng hơn cả ta, phỏng chừng người phải đứng mũi chịu sào lại chính là Phục gia.
- Thiếp tin chứ. Mặc dù sau ngần ấy năm mới gặp hắn, nhưng thiếp thấy hắn lại có cảm giác như đang nhìn vào con của chính mình vậy.
Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Tiếc là thiếp hiện giờ không thể sinh con cho chàng…
Nói xong, sắc mặt nàng trở nên buồn bã.
Ma Quân nắm chặt lấy tay Tiểu Điệp, thản nhiên cười:
- Ta trước nay chưa từng quan tâm việc này, chỉ cần có nàng bên cạnh là đủ rồi. Sở Mặc giống như là con trai ta vậy! Hơn nữa bản lĩnh đứa trẻ này rất lớn, hắn chắc chắn có cách giúp nàng hoàn toàn bình phục mà!
- Ừm, thiếp có nghe nói qua, thân là Thượng khách của Linh Đan Đường, lại có thể khiến cho cả Đan Tông dám đánh cược vận mệnh tiền đồ trước cả Tiên Giới, sao lại có thể là một người bình thường được?
Tiểu Điệp nói.
- Cho nên, gặp được hắn, thực ra là may mắn của ta!
Ma Quân trả lời.
Thầy trò xa cách nhiều năm cuối cùng cũng gặp lại, không có nhiều biểu hiện kích động như trong tưởng tượng. Sở Mặc hay Ma Quân đều vậy, thực ra trong lòng đều thuộc tuýp người nội tâm, nhưng điều này không có nghĩa họ không vui mừng, không phấn khích. Cho nên, tối hôm đó Sở mặc uống đến say mèm, thậm chí hoàn toàn không dùng đến chút sức lực nào để giải rượu, cứ vậy đánh một giấc tới sáng luôn!
Sau khi tỉnh lại, Sở Mặc có cảm giác tinh thần sảng khoái, hắn đã từ lâu lắm rồi không được ngủ một giấc yên bình như vậy, chẳng có một mộng mị nào, làm một lèo tới sáng rồi tỉnh dậy.
Sau đó hắn nhìn thấy một bàn ăn phong phú trước mặt, một cảm giác ấm áp chưa từng có chợt dâng trào trong lòng Sở Mặc.
- Có sư nương thật là tốt mà!
Sở Mặc thầm nghĩ: “Đây chắc chắn không phải là do sư phụ làm rồi. ”
- Dậy rồi à? Mau nếm thử xem sao, bữa sáng sư phụ làm cho con đấy!
Tiểu Điệp cười tít mắt nhìn Sở Mặc, vẻ hiền từ trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
- Á? Là sư phụ của con làm?
Sở Mặc liền ngạc nhiên.
- Hứ.
Ma Quân đứng bên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sở Mặc lập tức ninh nọt:
- Tay nghề của sư phụ không còn gì để chê nữa, thiên hạ vô song mà!
Tiểu Điệp che miệng tủm tỉm cười.
Sở Mặc cắm đầu cắm cổ ăn sạch bữa sáng, sau đó vươn vai nói:
- Hôm nay thật sảng khoái quá mà!
Những tâm sự trong lòng hắn tạm thời gác qua một bên, nhiều năm xa cách, không dễ gì gặp lại sư phụ, đương nhiên hắn phải tận tình ở bên sư phụ và sư nương rồi. Thậm chí Sở Mặc còn có chút hối hận vì tối qua kể nhiều chuyện về Kỳ Tiêu Vũ cho sư nương nghe như vậy, hai người chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn.
- Vậy thì hãy yên tâm ở đây một thời gian đi.
Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Nơi này ta đã mua rồi, gần đây cũng không có tu sỹ hùng mạnh nào, phần lớn đều là người bình thường cả, cũng chẳng có ai tới đây quấy rầy đâu.
Sở Mặc gật đầu:
- Vâng, sẽ sống một thời gian, con có việc muốn nói với sư phụ nữa.
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc:
- Ta cũng có việc muốn nói với ngươi.
Sau đó, Tiểu Điệp lánh đi, trong phòng chỉ còn lại sư đồ hai người.
- Sư phụ nói trước đi.
- Ngươi nói trước đi.
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Sở Mặc gãi đầu:
- Được, vậy con nói trước. Nhưng con nói ra rồi, sư phụ không được tức giận, không được bốc hoả nhé.
- Cứ nói xem việc gì đã.
Ma Quân thản nhiên nói.
- Cái này, hình như con tìm được phần đầu của công pháp Thiên Trọng Thủ, Thiên Địa Nhân Tài quyền pháp, U Minh Bát Đao rồi.
Sở Mặc khẽ nói.
- Cái gì?
Sắc mặt Ma Quân liền thay đổi, hắn nhìn Sở Mặc:
- Chuyện này là thật?
- Ưm, còn nữa, Thiên Ý Ngã Ý, con cũng đã tìm được toàn bộ rồi. Thực ra năm xưa… con nên mang cho sư phụ, nhưng lúc đó có những việc con chưa làm sáng tỏ, cũng không biết nói thế nào với sư phụ. Sư phụ, chúng ta đã nói rõ, không được tức giận, việc đó đều trách con quá ích kỷ…
Sở Mặc thận trọng nhìn Ma Quân.
Khuôn mặt Ma Quân không lộ chút nào là không vui cả, hắn chỉ ngây ra nhìn Sở Mặc:
- Không ngờ ngươi lại có thể tìm được toàn bộ Thiên Ý Ngã Ý? Đây, đây có phải là thật không?
Sở Mặc lấy ra cuốn Thiên Ý Ngã Ý từ trong Thương Khung Thần Giám, nói:
- Năm xưa sở dĩ không lập tức lấy ra, vì nó đã hoàn toàn bị thay đổi rồi, hơn nữa… lúc có được toàn bộ, thì đã là việc xảy ra sau khi người đi lâu rồi.
Ma Quân nhận lấy cuốn sách mỏng từ tay Sở Mặc, vẻ mặt vô cùng kích động giống như đang nâng niu một thánh vật vậy.
Sau đó hắn từ từ mở cuốn sách, vừa nhìn đã sững người, miệng lẩm bẩm:
- Chẳng trách… Hoá ra là vậy.
- Sư phụ… Người còn có thể tu luyện lại sao?
Sở Mặc cẩn thận hỏi.
- Có thể, sao lại không chứ? Cho dù nó có thay đổi thế nào, nó rốt cuộc vẫn là tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý! Chỉ là bổ sung những chỗ khi xưa có vấn đề mà thôi!
- Sư nương nghe nói, con có một người hồng nhan tri kỷ, các con luôn bên nhau sao? Sao ta chưa từng gặp nàng ta?
Tiểu Điệp nhìn Sở Mặc hỏi.
Sở Mặc buồn bã, khẽ trả lời:
- Hiện giờ con cũng không biết nàng đang nơi nào, vấn đề của nàng rất nghiêm trọng, con cũng có chút lúng túng không biết làm cách nào.
Con người ai cũng có lúc yếu đuối, Sở Mặc cũng không ngoại lệ, nhắc tới Kỳ Tiêu Vũ, tâm trạng hắn lập tức ủ rũ, hắn uống rượu cùng Ma Quân và kể về câu chuyện giữa hắn với Kỳ Tiêu Vũ cho hai người nghe.
Cuối cùng, Sở Mặc uống say.
Sau khi đưa Sở Mặc về phòng, đôi mắt Tiểu Điệp khẽ lay động, nàng nhìn Ma Quân:
- Đứa trẻ này, những năm nay đã chịu không ít khổ cực.
Ma Quân trả lời:
- Không chịu khổ sao trưởng thành được?
- Có thể nhìn ra Sở Mặc rất dựa dẫm vào chàng.
Tiểu Điệp khẽ nói:
- Trên người hắn cũng che giấu quá nhiều bí mật, trên đời này người có thể khiến hắn tin tưởng như vậy có lẽ cũng chỉ có mình chàng.
Ma Quân khẽ thở dài:
- Sư đồ bọn ta quen biết khi mà hai người đều rơi vào quãng thời gian suy sụp nhất đời người, nhưng điều hổ thẹn lại là mấy năm nay, khi mà hắn cần ta nhất, ta lại không ở bên cạnh hắn.
Những lời này, nếu Sở Mặc có mặt ở đó, Ma Quân có chết cũng không bao giờ chịu nói ra.
Tiểu Điệp trân trân nhìn Ma Quân:
- Mấy năm nay chàng luôn vì ta mà chạy ngược chạy xuôi, nào còn tâm tư đi làm việc khác nữa? Nói ra thì… cũng đều vì ta…
Ma Quân nắm chặt tay Tiểu Điệp:
- Ta tin là hắn có thể hiểu được. Hơn nữa, đây cũng chính là kết quả mà hắn muốn thấy nhất. Nàng không hiểu tính tên tiểu tử này, nếu lần này hắn không thể nhìn thấy nàng, hắn sẽ còn điên cuồng hơn cả ta, phỏng chừng người phải đứng mũi chịu sào lại chính là Phục gia.
- Thiếp tin chứ. Mặc dù sau ngần ấy năm mới gặp hắn, nhưng thiếp thấy hắn lại có cảm giác như đang nhìn vào con của chính mình vậy.
Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Tiếc là thiếp hiện giờ không thể sinh con cho chàng…
Nói xong, sắc mặt nàng trở nên buồn bã.
Ma Quân nắm chặt lấy tay Tiểu Điệp, thản nhiên cười:
- Ta trước nay chưa từng quan tâm việc này, chỉ cần có nàng bên cạnh là đủ rồi. Sở Mặc giống như là con trai ta vậy! Hơn nữa bản lĩnh đứa trẻ này rất lớn, hắn chắc chắn có cách giúp nàng hoàn toàn bình phục mà!
- Ừm, thiếp có nghe nói qua, thân là Thượng khách của Linh Đan Đường, lại có thể khiến cho cả Đan Tông dám đánh cược vận mệnh tiền đồ trước cả Tiên Giới, sao lại có thể là một người bình thường được?
Tiểu Điệp nói.
- Cho nên, gặp được hắn, thực ra là may mắn của ta!
Ma Quân trả lời.
Thầy trò xa cách nhiều năm cuối cùng cũng gặp lại, không có nhiều biểu hiện kích động như trong tưởng tượng. Sở Mặc hay Ma Quân đều vậy, thực ra trong lòng đều thuộc tuýp người nội tâm, nhưng điều này không có nghĩa họ không vui mừng, không phấn khích. Cho nên, tối hôm đó Sở mặc uống đến say mèm, thậm chí hoàn toàn không dùng đến chút sức lực nào để giải rượu, cứ vậy đánh một giấc tới sáng luôn!
Sau khi tỉnh lại, Sở Mặc có cảm giác tinh thần sảng khoái, hắn đã từ lâu lắm rồi không được ngủ một giấc yên bình như vậy, chẳng có một mộng mị nào, làm một lèo tới sáng rồi tỉnh dậy.
Sau đó hắn nhìn thấy một bàn ăn phong phú trước mặt, một cảm giác ấm áp chưa từng có chợt dâng trào trong lòng Sở Mặc.
- Có sư nương thật là tốt mà!
Sở Mặc thầm nghĩ: “Đây chắc chắn không phải là do sư phụ làm rồi. ”
- Dậy rồi à? Mau nếm thử xem sao, bữa sáng sư phụ làm cho con đấy!
Tiểu Điệp cười tít mắt nhìn Sở Mặc, vẻ hiền từ trong ánh mắt không thể nào che giấu được.
- Á? Là sư phụ của con làm?
Sở Mặc liền ngạc nhiên.
- Hứ.
Ma Quân đứng bên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sở Mặc lập tức ninh nọt:
- Tay nghề của sư phụ không còn gì để chê nữa, thiên hạ vô song mà!
Tiểu Điệp che miệng tủm tỉm cười.
Sở Mặc cắm đầu cắm cổ ăn sạch bữa sáng, sau đó vươn vai nói:
- Hôm nay thật sảng khoái quá mà!
Những tâm sự trong lòng hắn tạm thời gác qua một bên, nhiều năm xa cách, không dễ gì gặp lại sư phụ, đương nhiên hắn phải tận tình ở bên sư phụ và sư nương rồi. Thậm chí Sở Mặc còn có chút hối hận vì tối qua kể nhiều chuyện về Kỳ Tiêu Vũ cho sư nương nghe như vậy, hai người chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn.
- Vậy thì hãy yên tâm ở đây một thời gian đi.
Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Nơi này ta đã mua rồi, gần đây cũng không có tu sỹ hùng mạnh nào, phần lớn đều là người bình thường cả, cũng chẳng có ai tới đây quấy rầy đâu.
Sở Mặc gật đầu:
- Vâng, sẽ sống một thời gian, con có việc muốn nói với sư phụ nữa.
Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc:
- Ta cũng có việc muốn nói với ngươi.
Sau đó, Tiểu Điệp lánh đi, trong phòng chỉ còn lại sư đồ hai người.
- Sư phụ nói trước đi.
- Ngươi nói trước đi.
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Sở Mặc gãi đầu:
- Được, vậy con nói trước. Nhưng con nói ra rồi, sư phụ không được tức giận, không được bốc hoả nhé.
- Cứ nói xem việc gì đã.
Ma Quân thản nhiên nói.
- Cái này, hình như con tìm được phần đầu của công pháp Thiên Trọng Thủ, Thiên Địa Nhân Tài quyền pháp, U Minh Bát Đao rồi.
Sở Mặc khẽ nói.
- Cái gì?
Sắc mặt Ma Quân liền thay đổi, hắn nhìn Sở Mặc:
- Chuyện này là thật?
- Ưm, còn nữa, Thiên Ý Ngã Ý, con cũng đã tìm được toàn bộ rồi. Thực ra năm xưa… con nên mang cho sư phụ, nhưng lúc đó có những việc con chưa làm sáng tỏ, cũng không biết nói thế nào với sư phụ. Sư phụ, chúng ta đã nói rõ, không được tức giận, việc đó đều trách con quá ích kỷ…
Sở Mặc thận trọng nhìn Ma Quân.
Khuôn mặt Ma Quân không lộ chút nào là không vui cả, hắn chỉ ngây ra nhìn Sở Mặc:
- Không ngờ ngươi lại có thể tìm được toàn bộ Thiên Ý Ngã Ý? Đây, đây có phải là thật không?
Sở Mặc lấy ra cuốn Thiên Ý Ngã Ý từ trong Thương Khung Thần Giám, nói:
- Năm xưa sở dĩ không lập tức lấy ra, vì nó đã hoàn toàn bị thay đổi rồi, hơn nữa… lúc có được toàn bộ, thì đã là việc xảy ra sau khi người đi lâu rồi.
Ma Quân nhận lấy cuốn sách mỏng từ tay Sở Mặc, vẻ mặt vô cùng kích động giống như đang nâng niu một thánh vật vậy.
Sau đó hắn từ từ mở cuốn sách, vừa nhìn đã sững người, miệng lẩm bẩm:
- Chẳng trách… Hoá ra là vậy.
- Sư phụ… Người còn có thể tu luyện lại sao?
Sở Mặc cẩn thận hỏi.
- Có thể, sao lại không chứ? Cho dù nó có thay đổi thế nào, nó rốt cuộc vẫn là tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý! Chỉ là bổ sung những chỗ khi xưa có vấn đề mà thôi!