Thí Thiên Đao
Chương 1210: Khí phách vô song duy chỉ có Ma Quân
- Thần khí!
Trong đám người vây xem phía xa có kẻ thay đổi sắc mặt kịch liệt:
- Đây mới thực là thần khí cao cấp nhất! Đây không phải là thông linh nữa, mà thực sự có linh hồn rồi! Còn người phía Lạc gia đều tái cả mặt. Chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Lạc Vũ Phu và đoạn đao gãy trong tay y. Hay nói chính xác hơn, chính là đoạn đao gãy kia.
Hiện giờ đao mất rồi!
Cuộc chiến này phải đánh thế nào đây?
Khi ấy, dường như có người nhận ra, hô lên đầy kinh ngạc:
- Thanh đao trong tay Ma Quân… thật giống…thật giống của Sở Mặc! Hít!
Bốn phương tám hướng có không biết bao nhiêu người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều bị kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời.
- Giữa Ma Quân và Sở Mặc… rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?
Có người không kìm nổi đưa ra nghi vấn.
Lúc này, nói giữa Ma Quân và Sở Mặc không chút quan hệ thì có đánh chết cũng chẳng ai tin.
Ma Quân thoáng nhìn qua nơi phát ra câu hỏi, là đám người đứngphe trung lập đang vây xem cuộc chiến, thản nhiên nói:
- Sở Mặc là đồ đệ của ta.
Ầm!
Những lời này, hiệu quả long trời lở đất.
Sau đó, Ma Quân trực tiếp lướt qua Lạc Vũ Phu đang đứng ngơ ngác giữa không trung, bổ nhào qua hướng nhà họ Lạc.
Nơi đó, chẳng những có tu sĩ Lạc gia, mà còn có những kẻ từng liều mạng đuổi giết y năm đó, hiện giờ, y vẫn khao khát chém chết những gãnày.
Trong đôi mắt Ma Quân lóe ra ánh hào quang u tối lạnh lẽo:
- Hiện giờ, đến lúc chúng ta phải giải quyết với nhau rồi!
Khi Ma Quân nói ra những lời này, gần như trong lòng rất nhiều người… đều khẽ rùng mình!
Lúc trước chưa có thanh đao hung ác kia Ma Quân đã khủng bố như vậy, hiện giờ trong tay y… lại thêm một thanh bảo đao tuyệt thế, còn ai ngăn được y nữa đây?
Lúc này, trong đám người kia có một lão già đi ra, nhìn Ma Quân trầm giọng nói:
- Đạo hữu, oan gia nên giải không nên kết…Ma Quân hờ hững thoáng nhìn qua người đang nói chuyện:
- Ngươi là Triệu Thiện Chi?
- Ha ha, trí nhớ của đạo hữu thật không tồi.
Lão già gật gật đầu.
- Ngươi có lập trường gì mà nói mấy lời này với ta?
Ma Quân lạnh lùng nhìn lão:
- Năm đó ngươi là một trong những kẻ hô hào đuổi giết ta hăng hái nhất! Lúc trước, vợ ta nói, chỉ cần thành tâm xin lỗi nhận sai, là mọi thù hận sẽ được xóa bỏ, khi đó, ngươi đang ở đâu?
- Oan gia nên giải không nên kết… Đạo hữu cần gì gây nên một nghiệp giết chóc nặng nề như vậy? Chẳng lẽ đạo hữu muốn là kẻ địch của toàn Tiên Giới? Cho dù đạo hữu không nghĩ cho bản thân, thì cũng nên nghĩ cho đồ đệ mình một chút chứ?
Lão già nói với vẻ mặt khẩn thiết.
Trong con ngươi của Ma Quân thoáng qua nét lạnh như băng, cầm Thí Thiên trong tay bổ luôn một nhát đao về phía lão già.
Ánh sáng lạnh lóe lên, thân thể lão già bị chém thành hai nửa, máu tươi tuôn ra ầm ầm, từ trên trời giáng xuống như một cơn mưa máu.
- Ma Quân… ngươi hơi quá đáng!
Một tu sĩ Lạc gia rống lên giận dữ.
Soạt!
Lại một ánh sáng chớp lên, tu sĩ Lạc gia vừa cất tiếng này liền đầu một nơi thân một nẻo.
Sau đó, Ma Quân trực tiếp giết thẳng vào giữa đám người, ánh đao không ngừng lóe, lưỡi đao đáng sợ tung hoành trong không trung, gần như chỉ trong nháy mắt đã chém mười mấy người thành tro bụi. Giải thích?
Không cần!
Giàn hòa?
Không có hứng!
Uy hiếp?
Giết ngươi luôn! Đó là Ma Quân!
Ma Quân khí phách vô song!
Đây không chỉ riêng có ý muốn trả mối thù đuổi giết năm xưa, mà cũng định xả giận cho đệ tử.
Thấy Thí Thiên xé hư vô mà tới, Ma Quân cái gì cũng hiểu hết rồi. Năm đó y đã nhận ra, thanh đao trong tay Sở Mặc không phải vật tầm thường, nhưng y chưa bao giờ từng tò mò. Kể cả một ít bí mật Sở Mặc mang trong mình, y cũng chẳng hỏi nhiều. Đây là Ma Quân, yêu hận tình thù đều chỉ giữ ở trong lòng, chưa bao giờ thích nói ra!
- Giết!
Tiếng gầm thét giận dữ vang lên từ trong đám người họ Lạc:
- Cho dù Ma Quân y mạnh cỡ nào, cũng chỉ có một mình, ta không tin không đem y dây dưa đến chết được!
Vô số tu sĩ hung hãn không sợ chết nhằm hướng Ma Quân. Bởi vì bọn họ đều hiểu được, nếu hôm nay không đem Ma Quân giết đi, thì người phải chết chính là bọn họ. Còn có rất nhiều người đã nảy sinh nỗi sợ hãi mãnh liệt và ý định thối lui.
Bọn họ giống hệt như Phục gia khi trước, bị giết đến sợ, bị giết khiến cho linh hồn cũng run rẩy theo!
Kết quả này, lúc trước ai mà ngờ được. Chỉ mình thầy trò hai người, đã quấy cho Tiên Giới đảo điên.
Nhiều thế lực lớn trên Tiên Giới như vậy, mà không có lấy một biện pháp nào đối phó với hai thầy trò họ. Lạc Vũ Phu ngơ ngác đứng nơi đó, khi ấy, y như phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói:
- Lão phu chịu ân tình lớn nhà họ Lạc, không thể không báo đáp, Ma Quân, ngươi mau dừng tay đi!
- Không thể!
Cũng chỉ khi đối mặt với một tu sĩ thuần túy như Lạc Vũ Phu, Ma Quân mới nhiều lời đôi câu, nhưng đáp án vẫn cứ đông cứng và lạnh như băng.
- Vậy thì đồng quy vu tận thôi!
Lạc Vũ Phu nói xong, liền dẫn thiên kiếp xuất hiện. Mây thiên kiếp bỗng nhiên sinh ra từ phía trời cao vô tận trên đỉnh đầu, mây màu mực, vần vũ quay cuồng, tia sét tím thẫm chớp giật lòe lòe.
Kiếp Phi Thăng!
Không ngờ ngay lúc này, Lạc Vũ Phu lại trực tiếp dẫn thiên kiếp Phi Thăng mà chúng tu sĩ Tiên Giới vừa nghe đã khiếp vía ra.
Rất nhiều tu sĩ không nhịn nổi chửi ầm lên tại chỗ.
- Lạc Vũ Phu ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn hại chết tất cả mọingười à?
- Dừng tay, Lạc Vũ Phu, mau dừng tay lại!
- Ngươi định lôi mọi người chết chung à?
Một khi thiên kiếp bùng nổ, sẽ bao vây tất cả mọi người không trốn kịp ở đây lại. Liền giống như Sở Mặc năm đó dùng thiên kiếp chơi xấu, tu sĩ tu vi gì, sẽ chịu đựng thiên kiếp ứng với tu vi ấy.
Ở đây có vô cùng nhiều tu sĩ chưa từng trải qua bất cứ thiên kiếp nào, đối mặt với thiên kiếp Phi Thăng bất thình lình này, mọi người đềukịch liệt thay đổi sắc mặt, bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Nhiều tu sĩ vốn tản mát bốn phía chân trời xem cuộc vui đều giống như chim sợ ná, cá sợ nơm, điên cuồng chạy trốn về phía xa.
Trình độ thiên kiếp này, với tu sĩ Đại Thừa mà nói… chẳng chừa lại bất cứ đường sống nào!
Cho dù là tu sĩ kỳ Phi Thăng, thì đây cũng là một trận tai họa chân chính. Những người đó thậm chí còn không có hơi sức đi mắng Lạc Vũ Phu, trực tiếp co cẳng bỏ chạy. Tu sĩ Đan Tông bên này cũng đều biến sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vũ Phu tràn đầy lửa giận.
Trong đám người vây xem phía xa có kẻ thay đổi sắc mặt kịch liệt:
- Đây mới thực là thần khí cao cấp nhất! Đây không phải là thông linh nữa, mà thực sự có linh hồn rồi! Còn người phía Lạc gia đều tái cả mặt. Chỗ dựa duy nhất của bọn họ là Lạc Vũ Phu và đoạn đao gãy trong tay y. Hay nói chính xác hơn, chính là đoạn đao gãy kia.
Hiện giờ đao mất rồi!
Cuộc chiến này phải đánh thế nào đây?
Khi ấy, dường như có người nhận ra, hô lên đầy kinh ngạc:
- Thanh đao trong tay Ma Quân… thật giống…thật giống của Sở Mặc! Hít!
Bốn phương tám hướng có không biết bao nhiêu người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, tất cả đều bị kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời.
- Giữa Ma Quân và Sở Mặc… rốt cuộc là có mối quan hệ thế nào?
Có người không kìm nổi đưa ra nghi vấn.
Lúc này, nói giữa Ma Quân và Sở Mặc không chút quan hệ thì có đánh chết cũng chẳng ai tin.
Ma Quân thoáng nhìn qua nơi phát ra câu hỏi, là đám người đứngphe trung lập đang vây xem cuộc chiến, thản nhiên nói:
- Sở Mặc là đồ đệ của ta.
Ầm!
Những lời này, hiệu quả long trời lở đất.
Sau đó, Ma Quân trực tiếp lướt qua Lạc Vũ Phu đang đứng ngơ ngác giữa không trung, bổ nhào qua hướng nhà họ Lạc.
Nơi đó, chẳng những có tu sĩ Lạc gia, mà còn có những kẻ từng liều mạng đuổi giết y năm đó, hiện giờ, y vẫn khao khát chém chết những gãnày.
Trong đôi mắt Ma Quân lóe ra ánh hào quang u tối lạnh lẽo:
- Hiện giờ, đến lúc chúng ta phải giải quyết với nhau rồi!
Khi Ma Quân nói ra những lời này, gần như trong lòng rất nhiều người… đều khẽ rùng mình!
Lúc trước chưa có thanh đao hung ác kia Ma Quân đã khủng bố như vậy, hiện giờ trong tay y… lại thêm một thanh bảo đao tuyệt thế, còn ai ngăn được y nữa đây?
Lúc này, trong đám người kia có một lão già đi ra, nhìn Ma Quân trầm giọng nói:
- Đạo hữu, oan gia nên giải không nên kết…Ma Quân hờ hững thoáng nhìn qua người đang nói chuyện:
- Ngươi là Triệu Thiện Chi?
- Ha ha, trí nhớ của đạo hữu thật không tồi.
Lão già gật gật đầu.
- Ngươi có lập trường gì mà nói mấy lời này với ta?
Ma Quân lạnh lùng nhìn lão:
- Năm đó ngươi là một trong những kẻ hô hào đuổi giết ta hăng hái nhất! Lúc trước, vợ ta nói, chỉ cần thành tâm xin lỗi nhận sai, là mọi thù hận sẽ được xóa bỏ, khi đó, ngươi đang ở đâu?
- Oan gia nên giải không nên kết… Đạo hữu cần gì gây nên một nghiệp giết chóc nặng nề như vậy? Chẳng lẽ đạo hữu muốn là kẻ địch của toàn Tiên Giới? Cho dù đạo hữu không nghĩ cho bản thân, thì cũng nên nghĩ cho đồ đệ mình một chút chứ?
Lão già nói với vẻ mặt khẩn thiết.
Trong con ngươi của Ma Quân thoáng qua nét lạnh như băng, cầm Thí Thiên trong tay bổ luôn một nhát đao về phía lão già.
Ánh sáng lạnh lóe lên, thân thể lão già bị chém thành hai nửa, máu tươi tuôn ra ầm ầm, từ trên trời giáng xuống như một cơn mưa máu.
- Ma Quân… ngươi hơi quá đáng!
Một tu sĩ Lạc gia rống lên giận dữ.
Soạt!
Lại một ánh sáng chớp lên, tu sĩ Lạc gia vừa cất tiếng này liền đầu một nơi thân một nẻo.
Sau đó, Ma Quân trực tiếp giết thẳng vào giữa đám người, ánh đao không ngừng lóe, lưỡi đao đáng sợ tung hoành trong không trung, gần như chỉ trong nháy mắt đã chém mười mấy người thành tro bụi. Giải thích?
Không cần!
Giàn hòa?
Không có hứng!
Uy hiếp?
Giết ngươi luôn! Đó là Ma Quân!
Ma Quân khí phách vô song!
Đây không chỉ riêng có ý muốn trả mối thù đuổi giết năm xưa, mà cũng định xả giận cho đệ tử.
Thấy Thí Thiên xé hư vô mà tới, Ma Quân cái gì cũng hiểu hết rồi. Năm đó y đã nhận ra, thanh đao trong tay Sở Mặc không phải vật tầm thường, nhưng y chưa bao giờ từng tò mò. Kể cả một ít bí mật Sở Mặc mang trong mình, y cũng chẳng hỏi nhiều. Đây là Ma Quân, yêu hận tình thù đều chỉ giữ ở trong lòng, chưa bao giờ thích nói ra!
- Giết!
Tiếng gầm thét giận dữ vang lên từ trong đám người họ Lạc:
- Cho dù Ma Quân y mạnh cỡ nào, cũng chỉ có một mình, ta không tin không đem y dây dưa đến chết được!
Vô số tu sĩ hung hãn không sợ chết nhằm hướng Ma Quân. Bởi vì bọn họ đều hiểu được, nếu hôm nay không đem Ma Quân giết đi, thì người phải chết chính là bọn họ. Còn có rất nhiều người đã nảy sinh nỗi sợ hãi mãnh liệt và ý định thối lui.
Bọn họ giống hệt như Phục gia khi trước, bị giết đến sợ, bị giết khiến cho linh hồn cũng run rẩy theo!
Kết quả này, lúc trước ai mà ngờ được. Chỉ mình thầy trò hai người, đã quấy cho Tiên Giới đảo điên.
Nhiều thế lực lớn trên Tiên Giới như vậy, mà không có lấy một biện pháp nào đối phó với hai thầy trò họ. Lạc Vũ Phu ngơ ngác đứng nơi đó, khi ấy, y như phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói:
- Lão phu chịu ân tình lớn nhà họ Lạc, không thể không báo đáp, Ma Quân, ngươi mau dừng tay đi!
- Không thể!
Cũng chỉ khi đối mặt với một tu sĩ thuần túy như Lạc Vũ Phu, Ma Quân mới nhiều lời đôi câu, nhưng đáp án vẫn cứ đông cứng và lạnh như băng.
- Vậy thì đồng quy vu tận thôi!
Lạc Vũ Phu nói xong, liền dẫn thiên kiếp xuất hiện. Mây thiên kiếp bỗng nhiên sinh ra từ phía trời cao vô tận trên đỉnh đầu, mây màu mực, vần vũ quay cuồng, tia sét tím thẫm chớp giật lòe lòe.
Kiếp Phi Thăng!
Không ngờ ngay lúc này, Lạc Vũ Phu lại trực tiếp dẫn thiên kiếp Phi Thăng mà chúng tu sĩ Tiên Giới vừa nghe đã khiếp vía ra.
Rất nhiều tu sĩ không nhịn nổi chửi ầm lên tại chỗ.
- Lạc Vũ Phu ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn hại chết tất cả mọingười à?
- Dừng tay, Lạc Vũ Phu, mau dừng tay lại!
- Ngươi định lôi mọi người chết chung à?
Một khi thiên kiếp bùng nổ, sẽ bao vây tất cả mọi người không trốn kịp ở đây lại. Liền giống như Sở Mặc năm đó dùng thiên kiếp chơi xấu, tu sĩ tu vi gì, sẽ chịu đựng thiên kiếp ứng với tu vi ấy.
Ở đây có vô cùng nhiều tu sĩ chưa từng trải qua bất cứ thiên kiếp nào, đối mặt với thiên kiếp Phi Thăng bất thình lình này, mọi người đềukịch liệt thay đổi sắc mặt, bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Nhiều tu sĩ vốn tản mát bốn phía chân trời xem cuộc vui đều giống như chim sợ ná, cá sợ nơm, điên cuồng chạy trốn về phía xa.
Trình độ thiên kiếp này, với tu sĩ Đại Thừa mà nói… chẳng chừa lại bất cứ đường sống nào!
Cho dù là tu sĩ kỳ Phi Thăng, thì đây cũng là một trận tai họa chân chính. Những người đó thậm chí còn không có hơi sức đi mắng Lạc Vũ Phu, trực tiếp co cẳng bỏ chạy. Tu sĩ Đan Tông bên này cũng đều biến sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vũ Phu tràn đầy lửa giận.