Thí Thiên Đao
Chương 1188: Đại Ma Đầu
- Không thấy? Chuyện gì xảy ra?
Âm thanh của trung niên văn sĩ bên kia cũng có vẻ chấn động vô cùng.
- Ta cũng không biết vì sao nữa, chỉ trong nháy mắt người kia đã biến mất hoàn toàn!
Nam tử nói.
- Đồ vô dụng!
Trung niên văn sĩ ở bên kia lạnh lùng mắng một câu, sau đó nói:
- Ngay lập tức đi tìm cho ta… Tìm cho bằng được người kia mới thôi!
Đá truyền âm lập tức bị tắt hoàn toàn, nam tử còn chưa có cảm nhận được sự tức giận của gia chủ. Nhưng mà y cũng vô cùng oan ức, trong lòng cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ:
- Chuyện này tại sao lại trách ta chứ?
Nói xong y thò đầu ra thăm dò khe hở thật lớn ở trước mặt.
Khe hở này rộng khoảng trên trăm trượng, sâu không lường được. Bên trong tối đen cho dù thị lực với cấp bậc Đại Thừa Kỳ đỉnh của y căn bản cũng không nhìn thấy được.
- Lẽ nào… người kia đã nhảy vào đây? Không đúng, cho dù thần trí của ta ở trong này không có tác dụng nhiều lắm, nhưng ít ra… cũng không thể nào để cho hắn chuồn mất ngay trước mắt mình được.
Nam tử thì thào tự nói với mình, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
- Đúng vậy thì sao?
Một thanh âm có vẻ suy yếu đột nhiên vang lên sau lưng y.
Nam tử ngay lập tức bị dọa thiếu chút nữa là hồn bay phách tán. Vội vàng quay đầu lại ngay lập tức công kích.
Ầm ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, dẫn đến bảy tám luồng khí lưu hư ảo chuyển động nhanh chóng đánh về phía nam tử.
Nam tử biết mình đã gặp phải đại họa rồi. Thiếu chút nữa bị hù sợmà chết, tay chân luống cuống mà tránh né luồng khí lưu đang chuyển động này. Nhưng vẫn bị hai đạo khí lưu đánh trúng.
Một đạo đánh vào chân trái của y.
Chân trái của y trong nháy mắt liền biến mất, không đợi y kịp phát ra âm thanh thảm thiết nào một cánh tay bị đạo khí lưu chuyển động khác đánh trúng cũng biến mất ngay lập tức!
- A!
Rốt cục thì nam tử này cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân mình lập tức ngã xuống đất. Nhưng mà trong họa có phúc, y may mắn tránh được vài đạo khí lưu khác đang chuyển động trong không khí.
Nam tử này cũng không cảm thấy đau mà y chỉ cảm thấy sợ hãi!
Khí lưu hư ảo…. trời cao ban cho một sự may mắn đồng thời cũng mang đến một thứ kinh khủng nhất.
Miễn là bị khí lưu hư ảo đánh trúng cũng sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì so với những tổn thương bình thường thì nó còn đáng sợ hơn! Vết thương mặc dù khủng bố nhưng vẫn còn có thể chữa trị khỏi. Nhưng mà thương thế do khí lưu hư ảo tạo thành gần như là mãimãi không thể phục hồi được.
Hiện tại một cánh tay cùng với một cái chân của y đều biến mất, thân thể lại có thể không chảy một giọt máu nào cả, cũng không có cảm giác đau đớn. Ngược lại giống như cho đến bây giờ y dường như không có cái tay cùng với cái chân đó.
Nam tử này sợ hãi đến nổi kêu oa oa.
- Nếu như ngươi không kích động còn có thể sống lâu thêm một chút. Thật đấy, ta không lừa ngươi.
Giọng nói có chút suy yếu kia lại vang lên. Nam tử này rốt cục cũng từ từ tỉnh táo lại, nhìn về nơi truyền đến giọng nói kia. Quả nhiên người này chính là người vừa biến mất lúc nãy!
- Ngươi… Ngươi là người hay quỷ?
Nam tử run rẩy hỏi.
Sở Mặc cười khúc khích:
- Ngươi có bệnh phải không?
Nam tử cũng hiểu Sở Mặc đang giễu cợt mình. Nhưng mà trong lòng y lại càng thêm sợ hãi:
- Vì sao khí lưu hư ảo không có công kích ngươi? Lúc nãy làm saongươi có thể đột nhiên biến mất?
- Đây là hai vấn đề.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Bất quá ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi, bởi vì một chút nữa ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta. Chúng ta xem như là trao đổi một cách công bằng đi.
Nói xong cũng không chờ cho nam tử có phản ứng nào, Sở Mặc liền trả lời:
- Khí lưu hư ảo này không có công kích ta là vì ta không có phát động công kích lung tung như ngươi. Bản thân ngươi là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ của Tiên giới, ngay cả một kiến thức phổ thông như thế cũngkhông hiểu sao? Bất quá chuyện này cũng không có liên quan gì đến ta, đây là vấn đề thứ nhất.
Sở Mặc nói xong, đi đến trước mặt nam tử ngồi xuống bên cạnh y, nhìn vào mắt y hỏi:
- Về chuyện ta làm sao có thể đột nhiên biến mất… đương nhiên là sử dụng công pháp biến mất. Nếu không thì ngươi cho là ta làm bằng cách nào?
- …
Vẻ mặt nam tử không còn gì để nói, có chút bi phẫn nhìn Sở Mặc:
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
- Đây là vấn đề thứ ba, ngươi tham lam quá rồi. Ta trả lời ngươi hai vấn đề đã nể mặt ngươi lắm rồi. Hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi.
Sở Mặc nhìn nam tử nói tiếp:
- Ngươi là người của Gia Cát gia hay là người của Lạc gia?
- Ngươi… ngươi chính là Sở Mặc!
Nam tử lập tức kêu to. Trong con ngươi lộ ra sự hoảng sợ vô cùng. Y bắt đầu tìm đá truyền âm trên người, muốn đem tin tức truyền cho gia chủ. Sở Mặc ở đây!
Thân là con cháu Gia Cát gia, y vẫn rất trung thành.
Sở Mặc nhíu nhíu mày, đứng lên sau đó bất thình lình hung hăng giẫm một cước lên cánh tay còn lại của nam tử.
Răng rắc!
Một âm thanh nứt xương trong trẻo vang lên. Đồng thời còn có tiếng hét thê thảm đế tê tâm liệt phế của nam tử. Lúc này, cũng không giống như bị khí lưu hư ảo đánh trúng mà không có một chút cảm giác nào. Lúc này chính là đau đến tận xương tủy.
- A!
Sắc mặt của nam tử trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Đá truyền âm vốn đã cầm được trên tay cũng bị rơi ở một bên.
Sở Mặc đá một cước làm đá truyền âm rơi vào cái khe nứt bên cạnh, đá truyền âm rơi xuống ngay cả thanh âm cũng không nghe được.
Trên mặt của nam tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, hào quang trong con ngươicũng trở nên dữ tợn hơn:
- Sở Mặc… ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!
- Sẽ làm.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Nhưng trước lúc đó ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Ngươi nghĩ cũng đừng mơ!
Nam tử hung tợn nhìn hắn.
Răng rắc! Sở Mặc lại đạp thêm một cước vào cái chân còn sót lại trên người nam tử, trực tiếp giẫm lên xương đùi của y.
Lại vang lên một loạt tiếng hét thê lương của nam tử.
- Ngươi không nói ta cũng có vô số cách để làm cho ngươi mở miệng. Thủ đoạn tra tấn người khác, ta có rất nhiều.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngươi là ác ma! Đại ma đầu!
Nam tử gào thét.
- Ngươi nói đúng!
Trong con ngươi của Sở Mặc chợt lóe hào quang, vẻ mặt vô cùng thản nhiên mà thừa nhận.
Âm thanh của trung niên văn sĩ bên kia cũng có vẻ chấn động vô cùng.
- Ta cũng không biết vì sao nữa, chỉ trong nháy mắt người kia đã biến mất hoàn toàn!
Nam tử nói.
- Đồ vô dụng!
Trung niên văn sĩ ở bên kia lạnh lùng mắng một câu, sau đó nói:
- Ngay lập tức đi tìm cho ta… Tìm cho bằng được người kia mới thôi!
Đá truyền âm lập tức bị tắt hoàn toàn, nam tử còn chưa có cảm nhận được sự tức giận của gia chủ. Nhưng mà y cũng vô cùng oan ức, trong lòng cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ:
- Chuyện này tại sao lại trách ta chứ?
Nói xong y thò đầu ra thăm dò khe hở thật lớn ở trước mặt.
Khe hở này rộng khoảng trên trăm trượng, sâu không lường được. Bên trong tối đen cho dù thị lực với cấp bậc Đại Thừa Kỳ đỉnh của y căn bản cũng không nhìn thấy được.
- Lẽ nào… người kia đã nhảy vào đây? Không đúng, cho dù thần trí của ta ở trong này không có tác dụng nhiều lắm, nhưng ít ra… cũng không thể nào để cho hắn chuồn mất ngay trước mắt mình được.
Nam tử thì thào tự nói với mình, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
- Đúng vậy thì sao?
Một thanh âm có vẻ suy yếu đột nhiên vang lên sau lưng y.
Nam tử ngay lập tức bị dọa thiếu chút nữa là hồn bay phách tán. Vội vàng quay đầu lại ngay lập tức công kích.
Ầm ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, dẫn đến bảy tám luồng khí lưu hư ảo chuyển động nhanh chóng đánh về phía nam tử.
Nam tử biết mình đã gặp phải đại họa rồi. Thiếu chút nữa bị hù sợmà chết, tay chân luống cuống mà tránh né luồng khí lưu đang chuyển động này. Nhưng vẫn bị hai đạo khí lưu đánh trúng.
Một đạo đánh vào chân trái của y.
Chân trái của y trong nháy mắt liền biến mất, không đợi y kịp phát ra âm thanh thảm thiết nào một cánh tay bị đạo khí lưu chuyển động khác đánh trúng cũng biến mất ngay lập tức!
- A!
Rốt cục thì nam tử này cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân mình lập tức ngã xuống đất. Nhưng mà trong họa có phúc, y may mắn tránh được vài đạo khí lưu khác đang chuyển động trong không khí.
Nam tử này cũng không cảm thấy đau mà y chỉ cảm thấy sợ hãi!
Khí lưu hư ảo…. trời cao ban cho một sự may mắn đồng thời cũng mang đến một thứ kinh khủng nhất.
Miễn là bị khí lưu hư ảo đánh trúng cũng sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì so với những tổn thương bình thường thì nó còn đáng sợ hơn! Vết thương mặc dù khủng bố nhưng vẫn còn có thể chữa trị khỏi. Nhưng mà thương thế do khí lưu hư ảo tạo thành gần như là mãimãi không thể phục hồi được.
Hiện tại một cánh tay cùng với một cái chân của y đều biến mất, thân thể lại có thể không chảy một giọt máu nào cả, cũng không có cảm giác đau đớn. Ngược lại giống như cho đến bây giờ y dường như không có cái tay cùng với cái chân đó.
Nam tử này sợ hãi đến nổi kêu oa oa.
- Nếu như ngươi không kích động còn có thể sống lâu thêm một chút. Thật đấy, ta không lừa ngươi.
Giọng nói có chút suy yếu kia lại vang lên. Nam tử này rốt cục cũng từ từ tỉnh táo lại, nhìn về nơi truyền đến giọng nói kia. Quả nhiên người này chính là người vừa biến mất lúc nãy!
- Ngươi… Ngươi là người hay quỷ?
Nam tử run rẩy hỏi.
Sở Mặc cười khúc khích:
- Ngươi có bệnh phải không?
Nam tử cũng hiểu Sở Mặc đang giễu cợt mình. Nhưng mà trong lòng y lại càng thêm sợ hãi:
- Vì sao khí lưu hư ảo không có công kích ngươi? Lúc nãy làm saongươi có thể đột nhiên biến mất?
- Đây là hai vấn đề.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Bất quá ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi, bởi vì một chút nữa ngươi cũng phải trả lời vấn đề của ta. Chúng ta xem như là trao đổi một cách công bằng đi.
Nói xong cũng không chờ cho nam tử có phản ứng nào, Sở Mặc liền trả lời:
- Khí lưu hư ảo này không có công kích ta là vì ta không có phát động công kích lung tung như ngươi. Bản thân ngươi là một tu sĩ Đại Thừa Kỳ của Tiên giới, ngay cả một kiến thức phổ thông như thế cũngkhông hiểu sao? Bất quá chuyện này cũng không có liên quan gì đến ta, đây là vấn đề thứ nhất.
Sở Mặc nói xong, đi đến trước mặt nam tử ngồi xuống bên cạnh y, nhìn vào mắt y hỏi:
- Về chuyện ta làm sao có thể đột nhiên biến mất… đương nhiên là sử dụng công pháp biến mất. Nếu không thì ngươi cho là ta làm bằng cách nào?
- …
Vẻ mặt nam tử không còn gì để nói, có chút bi phẫn nhìn Sở Mặc:
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
- Đây là vấn đề thứ ba, ngươi tham lam quá rồi. Ta trả lời ngươi hai vấn đề đã nể mặt ngươi lắm rồi. Hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi.
Sở Mặc nhìn nam tử nói tiếp:
- Ngươi là người của Gia Cát gia hay là người của Lạc gia?
- Ngươi… ngươi chính là Sở Mặc!
Nam tử lập tức kêu to. Trong con ngươi lộ ra sự hoảng sợ vô cùng. Y bắt đầu tìm đá truyền âm trên người, muốn đem tin tức truyền cho gia chủ. Sở Mặc ở đây!
Thân là con cháu Gia Cát gia, y vẫn rất trung thành.
Sở Mặc nhíu nhíu mày, đứng lên sau đó bất thình lình hung hăng giẫm một cước lên cánh tay còn lại của nam tử.
Răng rắc!
Một âm thanh nứt xương trong trẻo vang lên. Đồng thời còn có tiếng hét thê thảm đế tê tâm liệt phế của nam tử. Lúc này, cũng không giống như bị khí lưu hư ảo đánh trúng mà không có một chút cảm giác nào. Lúc này chính là đau đến tận xương tủy.
- A!
Sắc mặt của nam tử trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Đá truyền âm vốn đã cầm được trên tay cũng bị rơi ở một bên.
Sở Mặc đá một cước làm đá truyền âm rơi vào cái khe nứt bên cạnh, đá truyền âm rơi xuống ngay cả thanh âm cũng không nghe được.
Trên mặt của nam tử lộ ra vẻ tuyệt vọng, hào quang trong con ngươicũng trở nên dữ tợn hơn:
- Sở Mặc… ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!
- Sẽ làm.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Nhưng trước lúc đó ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Ngươi nghĩ cũng đừng mơ!
Nam tử hung tợn nhìn hắn.
Răng rắc! Sở Mặc lại đạp thêm một cước vào cái chân còn sót lại trên người nam tử, trực tiếp giẫm lên xương đùi của y.
Lại vang lên một loạt tiếng hét thê lương của nam tử.
- Ngươi không nói ta cũng có vô số cách để làm cho ngươi mở miệng. Thủ đoạn tra tấn người khác, ta có rất nhiều.
Sở Mặc thản nhiên nói.
- Ngươi là ác ma! Đại ma đầu!
Nam tử gào thét.
- Ngươi nói đúng!
Trong con ngươi của Sở Mặc chợt lóe hào quang, vẻ mặt vô cùng thản nhiên mà thừa nhận.