Thí Thiên Đao
Chương 1172: Ma Quân ra tay (2)
- Tiểu Điệp thiện lương như vậy, làm sao có thể xuống tay với ngươi?
Ma Quân nhìn thoáng qua Phục Cửu Thư, nói:
- Trên đời này không chỉ có mình ngươi có bản lĩnh này, một phân thân mà thôi, ta cũng có.
- Ngươi... Ngươi là phân thân?
Phục Cửu Thư vẻ mặt không dám tin nhìn Ma Quân.
- Không, ta là bản tôn!
Ma Quân nói xong, trong tay nhiều thêm một thanh trường đao phong cách cổ xưa, một đao chém đầu của Phục Cửu Thư xuống, sau đó đục một lỗ ở đan điền Phục Cửu Thư.
Trong đan điền của Phục Cửu Thư... ngoại trừ một tòa đạo đài ra thì không có gì cả. Quả thực chính là một phân thân!
Đầu của Phục Cửu Thư rơi trên mặt đất, vẫn lẩm bẩm nói:
- Vì sao... Tại sao có thể như vậy? Ngươi... Ngươi rốt cuộc là làm sao biết bản tôn của ta giấu ở chỗ nào? Cảnh giới của ngươi... không có khả năng dễ dàng đánh chết bản tôn của ta được...
- Ta so với trong tưởng tượng của ngươi, hùng mạnh hơn vô số lần!
Ma Quân nói xong, trường đao trong tay vung lên.
Đầu của Phục Cửu Thư phân thành hai, thanh âm của gã cũng đột nhiên dừng lại.
Sau đó, Ma Quân lấy truyền âm thạch trên người Phục Cửu Thư xuống, vận hành pháp lực, kích hoạt cho truyền âm thạch một tia tinhthần lực. Trong nháy mắt truyền âm thạch mở ra, chợt truyền tới một thanh âm uy nghiêm mà bình thản:
- Cửu Thư, có phát hiện gì sao?
Ma Quân thản nhiên nói:
- Phục Cửu Tiêu, Phục Cửu Thư đã chết rồi, nếu ngươi không muốn toàn bộ Phục gia phải diệt tộc... thì ngay lập tức thu hồi lệnh đuổi giết Sở Mặc lại. Ta không đùa với ngươi, đây là một cảnh cáo cuối cùng cho Phục gia các ngươi!
- Ngươi... Ngươi là Ma Quân?
Bên trong truyền âm thạch truyền tới thanh âm khiếp sợ của PhụcCửu Tiêu.
Ma Quân lại dùng lực bóp nát truyền âm thạch, sau đó xoay người rời đi.
Trong viện, mười mấy tu sĩ Phi thăng kỳ ngã lung tung ở đó, vết thương trên người của mỗi người gần như đều giống nhau như đúc – mi tâm có một lỗ máu, đan điền bị đâm thủng, Nguyên Thần thứ hai chết ngay trong đó.
Cảnh tượng này nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy nhất định sẽ sợ đến thất thanh. Bởi vì họ không thể tin có người lại dễ dàng giết chết cao thủ đệnhất của Phục gia như vậy mà lại không làm kinh động Phục Cửu Thư đang ở trong phòng. Thế cho nên cho đến lúc chết, Phục Cửu Thư cũng chưa kịp phát ra cảnh báo gì cả.
Ngành tình báo khổng lồ của Phục gia... vẫn tiếp tục vận hành. Đến bây giờ còn chưa có ai biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ... đã chết!
Phục gia.
Phục Cửu Tiêu vẻ mặt khiếp sợ cầm trong tay truyền âm thạch, ở bên cạnh gã còn có bảy, tám trưởng lão của Phục gia, cũng mang vẻ mặtkhiếp sợ.
- Ma Quân... Hắn... Hắn không ngờ lại nhúng tay vào chuyện này!
Phục Cửu Tiêu thì thào nói:
- Vì sao? Hắn không phải nói... sau này sẽ nước sông không phạm nước giếng với Phục gia sao? Vì sao hắn lại nhúng tay vào chứ?
- Gia chủ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta vì một câu uy hiếp của Ma Quân.. thì phải bỏ qua chuyện này sao?
Một tên trưởng lão vẻ mặt Phẫn nộ.
- Đúng vậy đó gia chủ, nếu chỉ có vậy thì sau này Phục gia chẳngphải là sống dưới bóng ma của Ma Quân sao?
- Sớm biết rằng lúc trước nên giết tiện nhân Phục Tiểu Điệp mà!
- Nếu không có ả... Phục gia làm sao lại dính vào đại họa này?
- Gia chủ...
Mấy tên trưởng lão giờ phút này đều phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn Phục Cửu Tiêu. Sắc mặt của Phục Cửu Tiêu lúc xanh lúc đỏ, đến cuối cùng cắn răng một cái nói:
- Đem chuyện này... truyền khắp Tiên giới đi! Ta muốn khiến cho Sở Mặc và Ma Quân... chết không có chỗ chôn!
- Gia chủ... suy nghĩ kỹ!
Một tên trưởng lão vẫn không nói gì đứng ra nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Đem toàn bộ chuyện này náo loạn lên thì đơn giản, chỉ cần chúng ra mang tin tức của Sở Mặc và Ma Quân ra... như vậy tự nhiên sẽ có vô số người nhằm vào bọn họ. Ma Quân thì không cần nhiều lời. Kẻ thù của hắn trong Tiên giới này quả thực là quá nhiều. Chỉ cần đưa tin hắn còn sống ra chỉ sợ sẽ có vô số người đứng ngồi không yên! Dù sao thì bây giờ tất cả mọi người cũng không phải ai cũng đều biết hắn đã trở lại. Về phần tên Sở Mặc, người biết hắn lại càng nhiều! Lúc ở Nhân giới đã từng là người trẻ tuổi thiên kiêu chấn động tam giới Thiên-Tiên-Linh, ngay cả Giới Linh trong Huyễn Thần Giới cũng tự mình ra mặt che trở. Một tu sĩ như ậy... ai không ghen tỵ chứ? Cho nên, người muốn nhằm vào hắn chỉ sợ còn nhiều hơn so với Ma Quân nữa! Nhưng vẫn đề là... sau khi chúng ta thả tin này ra ngoài, ngoại trừ khiến hai tên khủng bố này càng thêm căm hận chúng ta thì chúng ta có được cái gì chứ? Không nên bị thù hận nhất thời che mất lý trí của mọi người.
Lời nói của trưởng lão này... khiến trong lòng mọi người trầm mặc. Đích thực, thả tin như vậy ra, Phục gia chẳng có được ích lợi gì, ngoại trừ thêm cừu hận của Sở Mặc và Ma Quân.
Sau một lúc lâu mới có một trưởng lão nói:
- Chúng ta chỉ cần thả tin của họ ra, ngay lập tức sẽ có vô số người nhằm vào họ! Bọn họ cho dù căm hận Phục gia ta thế nào cũng không có tinh thần và sức lực để nhằm vào Phục gia ta. Tự lo thân còn chưa rảnh.
- Không tồi...
Phục Cửu Tiêu trầm giọng nói:
- Hai người kia... đều quá nguy hiểm. Bây giờ cừu hận của họ đã rất sâu rồi. Cho dù chúng ta không làm chuyện này thì tương lai của họ thật sự có thể buông tha cho Phục gia chúng ta sao? Trước đó Ma Quân không phải đã đồng ý rồi đấy thôi, mang Tiểu Điệp của Phục gia đi, sau này hai bên không liên quan nữa... nhưng giờ thì thế nào? Không phải là lật lọng hay sao? Cho nên... hai người kia một ngày còn chưa chết, Phụcgia chúng ta một ngày khó có được thái bình. Hơn nữa....
Phục Cửu Tiêu nhìn mọi người trong phòng, nói:
- Hơn nữa Sở Mặc kia... cũng gây rất nhiều thù hằn ở Thiên giới. Lạc gia, Thượng Quan gia, Gia Cát gia... những đại tộc Thiên giới đó, tất cả đều rất muốn giết hắn. Chỉ cần hắn đã chết, những đại tộc đó ít nhiều... đều phải nhớ kỹ ân tình của Phục gia ta, cho dù chỉ có một chút... đối với Phục gia ta cũng đủ rồi.
- Đúng vậy đó, gia chủ nói có lý, hai người kia chưa diệt thì ngày sau Phục gia ta gà chó khó có thể bình an.
- Đúng vậy, hai tên bất tử này, bọn họ sớm muộn gì sẽ đến báo thù Phục gia!
Ma Quân nhìn thoáng qua Phục Cửu Thư, nói:
- Trên đời này không chỉ có mình ngươi có bản lĩnh này, một phân thân mà thôi, ta cũng có.
- Ngươi... Ngươi là phân thân?
Phục Cửu Thư vẻ mặt không dám tin nhìn Ma Quân.
- Không, ta là bản tôn!
Ma Quân nói xong, trong tay nhiều thêm một thanh trường đao phong cách cổ xưa, một đao chém đầu của Phục Cửu Thư xuống, sau đó đục một lỗ ở đan điền Phục Cửu Thư.
Trong đan điền của Phục Cửu Thư... ngoại trừ một tòa đạo đài ra thì không có gì cả. Quả thực chính là một phân thân!
Đầu của Phục Cửu Thư rơi trên mặt đất, vẫn lẩm bẩm nói:
- Vì sao... Tại sao có thể như vậy? Ngươi... Ngươi rốt cuộc là làm sao biết bản tôn của ta giấu ở chỗ nào? Cảnh giới của ngươi... không có khả năng dễ dàng đánh chết bản tôn của ta được...
- Ta so với trong tưởng tượng của ngươi, hùng mạnh hơn vô số lần!
Ma Quân nói xong, trường đao trong tay vung lên.
Đầu của Phục Cửu Thư phân thành hai, thanh âm của gã cũng đột nhiên dừng lại.
Sau đó, Ma Quân lấy truyền âm thạch trên người Phục Cửu Thư xuống, vận hành pháp lực, kích hoạt cho truyền âm thạch một tia tinhthần lực. Trong nháy mắt truyền âm thạch mở ra, chợt truyền tới một thanh âm uy nghiêm mà bình thản:
- Cửu Thư, có phát hiện gì sao?
Ma Quân thản nhiên nói:
- Phục Cửu Tiêu, Phục Cửu Thư đã chết rồi, nếu ngươi không muốn toàn bộ Phục gia phải diệt tộc... thì ngay lập tức thu hồi lệnh đuổi giết Sở Mặc lại. Ta không đùa với ngươi, đây là một cảnh cáo cuối cùng cho Phục gia các ngươi!
- Ngươi... Ngươi là Ma Quân?
Bên trong truyền âm thạch truyền tới thanh âm khiếp sợ của PhụcCửu Tiêu.
Ma Quân lại dùng lực bóp nát truyền âm thạch, sau đó xoay người rời đi.
Trong viện, mười mấy tu sĩ Phi thăng kỳ ngã lung tung ở đó, vết thương trên người của mỗi người gần như đều giống nhau như đúc – mi tâm có một lỗ máu, đan điền bị đâm thủng, Nguyên Thần thứ hai chết ngay trong đó.
Cảnh tượng này nếu bị tu sĩ khác nhìn thấy nhất định sẽ sợ đến thất thanh. Bởi vì họ không thể tin có người lại dễ dàng giết chết cao thủ đệnhất của Phục gia như vậy mà lại không làm kinh động Phục Cửu Thư đang ở trong phòng. Thế cho nên cho đến lúc chết, Phục Cửu Thư cũng chưa kịp phát ra cảnh báo gì cả.
Ngành tình báo khổng lồ của Phục gia... vẫn tiếp tục vận hành. Đến bây giờ còn chưa có ai biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ... đã chết!
Phục gia.
Phục Cửu Tiêu vẻ mặt khiếp sợ cầm trong tay truyền âm thạch, ở bên cạnh gã còn có bảy, tám trưởng lão của Phục gia, cũng mang vẻ mặtkhiếp sợ.
- Ma Quân... Hắn... Hắn không ngờ lại nhúng tay vào chuyện này!
Phục Cửu Tiêu thì thào nói:
- Vì sao? Hắn không phải nói... sau này sẽ nước sông không phạm nước giếng với Phục gia sao? Vì sao hắn lại nhúng tay vào chứ?
- Gia chủ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta vì một câu uy hiếp của Ma Quân.. thì phải bỏ qua chuyện này sao?
Một tên trưởng lão vẻ mặt Phẫn nộ.
- Đúng vậy đó gia chủ, nếu chỉ có vậy thì sau này Phục gia chẳngphải là sống dưới bóng ma của Ma Quân sao?
- Sớm biết rằng lúc trước nên giết tiện nhân Phục Tiểu Điệp mà!
- Nếu không có ả... Phục gia làm sao lại dính vào đại họa này?
- Gia chủ...
Mấy tên trưởng lão giờ phút này đều phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn Phục Cửu Tiêu. Sắc mặt của Phục Cửu Tiêu lúc xanh lúc đỏ, đến cuối cùng cắn răng một cái nói:
- Đem chuyện này... truyền khắp Tiên giới đi! Ta muốn khiến cho Sở Mặc và Ma Quân... chết không có chỗ chôn!
- Gia chủ... suy nghĩ kỹ!
Một tên trưởng lão vẫn không nói gì đứng ra nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Đem toàn bộ chuyện này náo loạn lên thì đơn giản, chỉ cần chúng ra mang tin tức của Sở Mặc và Ma Quân ra... như vậy tự nhiên sẽ có vô số người nhằm vào bọn họ. Ma Quân thì không cần nhiều lời. Kẻ thù của hắn trong Tiên giới này quả thực là quá nhiều. Chỉ cần đưa tin hắn còn sống ra chỉ sợ sẽ có vô số người đứng ngồi không yên! Dù sao thì bây giờ tất cả mọi người cũng không phải ai cũng đều biết hắn đã trở lại. Về phần tên Sở Mặc, người biết hắn lại càng nhiều! Lúc ở Nhân giới đã từng là người trẻ tuổi thiên kiêu chấn động tam giới Thiên-Tiên-Linh, ngay cả Giới Linh trong Huyễn Thần Giới cũng tự mình ra mặt che trở. Một tu sĩ như ậy... ai không ghen tỵ chứ? Cho nên, người muốn nhằm vào hắn chỉ sợ còn nhiều hơn so với Ma Quân nữa! Nhưng vẫn đề là... sau khi chúng ta thả tin này ra ngoài, ngoại trừ khiến hai tên khủng bố này càng thêm căm hận chúng ta thì chúng ta có được cái gì chứ? Không nên bị thù hận nhất thời che mất lý trí của mọi người.
Lời nói của trưởng lão này... khiến trong lòng mọi người trầm mặc. Đích thực, thả tin như vậy ra, Phục gia chẳng có được ích lợi gì, ngoại trừ thêm cừu hận của Sở Mặc và Ma Quân.
Sau một lúc lâu mới có một trưởng lão nói:
- Chúng ta chỉ cần thả tin của họ ra, ngay lập tức sẽ có vô số người nhằm vào họ! Bọn họ cho dù căm hận Phục gia ta thế nào cũng không có tinh thần và sức lực để nhằm vào Phục gia ta. Tự lo thân còn chưa rảnh.
- Không tồi...
Phục Cửu Tiêu trầm giọng nói:
- Hai người kia... đều quá nguy hiểm. Bây giờ cừu hận của họ đã rất sâu rồi. Cho dù chúng ta không làm chuyện này thì tương lai của họ thật sự có thể buông tha cho Phục gia chúng ta sao? Trước đó Ma Quân không phải đã đồng ý rồi đấy thôi, mang Tiểu Điệp của Phục gia đi, sau này hai bên không liên quan nữa... nhưng giờ thì thế nào? Không phải là lật lọng hay sao? Cho nên... hai người kia một ngày còn chưa chết, Phụcgia chúng ta một ngày khó có được thái bình. Hơn nữa....
Phục Cửu Tiêu nhìn mọi người trong phòng, nói:
- Hơn nữa Sở Mặc kia... cũng gây rất nhiều thù hằn ở Thiên giới. Lạc gia, Thượng Quan gia, Gia Cát gia... những đại tộc Thiên giới đó, tất cả đều rất muốn giết hắn. Chỉ cần hắn đã chết, những đại tộc đó ít nhiều... đều phải nhớ kỹ ân tình của Phục gia ta, cho dù chỉ có một chút... đối với Phục gia ta cũng đủ rồi.
- Đúng vậy đó, gia chủ nói có lý, hai người kia chưa diệt thì ngày sau Phục gia ta gà chó khó có thể bình an.
- Đúng vậy, hai tên bất tử này, bọn họ sớm muộn gì sẽ đến báo thù Phục gia!