Thí Thiên Đao
Chương 1170: Đến đó làm gì vậy?
Nói xong, Sở Mặc kết lại mấy cái thủ ấn, trong nháy mắt đã phong ấn Nguyên Anh của Đỗ Tùng lại, xóa tất cả trí nhớ của y. Sau đó, Sở Mặc bấm tay một chút, Nguyên Anh của Đỗ Tùng giống như một mũi tên nhọn bắn vào hư không xa xôi. Đây xem như mềm lòng sao? Cũng không phải. Một nhân vật nhỏ như vậy, như y đã nói, giết y hay không... thật ra đều không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào. Nhưng Sở Mặc vẫn giết y. Tuy là buông tha cho Nguyên Anh của y nhưng cuộc đời của Đỗ Tùng cũng hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì nhất định phải khiến y hiểu được một việc: Ở trên đời này, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá thật lớn.
- Xem ra, thành Viễn Vọng này... cũng không thể tiếp tục lưu lại nữa.
Sở Mặc nhẹ giọng nói.
Phục gia đã phát động toàn bộ lực lượng, lợi dụng toàn bộ nhân viên tình báo mấy đời ẩn nấp kỹ càng vì để tìm tung tích của hắn. Bây giờ chỉ sợ toàn bộ Nam vực Tiên giới, phàm là chỗ có một nam một nữ đi cùng nhau cũng sẽ bị người của Phục gia chú ý đến nhỉ?
Sở Mặc không nhịn được gượng cười một cái. Quả thực là vẫn còn một lực lượng khá lớn. Loại phương pháp ngu dốt này cũng chỉ có giatộc khổng lồ như Phục gia... mới có thể lợi dụng.
Nhưng lại không thể không thừa nhận phương pháp này rất hữu hiệu. Nếu hôm nay tính cảnh giác của hắn thiếu nhạy một chút, khả năng thật sự sẽ bị Đỗ Tùng bán rẻ mà không biết.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thế, sau khi về tới nhà trọ của thành Viễn Vọng hắn cũng không đi tìm ông chủ nhà trọ gây phiền toái, vởi vì thực sự chẳng quan trọng.
Sau khi trở lại phòng, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ đã tỉnh lại, bàn tay trắng nõn nâng hai má đang trầm tư nghĩ gì đó. Nhìn thấy Sở Mặc, trong conngươi của Kỳ Tiêu Vũ xuất hiện chút nhu tình. Nhưng mà tiếp đó lại có một tia tối tăm hiện ra. Nàng hơi buồn rầu lắc lắc đầu, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Làm sao bây giờ?
Sở Mặc đi tới, nhẹ nhàng cầm tay Kỳ Tiêu Vũ, cười cười:
- Tùy tâm là được rồi.
- Bây giờ chàng trả lời thế thật không có trách nhiệm đó.
Mắt Kỳ Tiêu Vũ liếc Sở Mặc, vẻ mặt buồn rầu nói:
- Thiếp cũng không nghĩ đến Hắc Ám Thánh Khí lại còn mạnh như vậy, không lúc nào không ảnh hưởng đến thiếp. Bây giờ thiếp và nó đãhoàn toàn hòa làm một thể, cho dù muốn đuổi nó ra ngoài... cũng không còn kịp rồi.
- Tại sao phải đuổi ra ngoài?
Sở Mặc nhìn ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ:
- Nàng như vậy ta cảm thấy rất ổn, rất đẹp!
- Hửm?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc.
- Bởi vì trước đó hơi lạnh... nhưng bây giờ, tốt lắm.
Sở Mặc nói.
- Ý của chàng là nói... trước đây thiếp không phải rất vui vẻ sao?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ càng ngày càng xám xịt, nhìn qua vô cùng yêu dị.
- Trước đây, bây giờ hay tương lai, biến thành dáng vẻ gì ta đều thích.
Sở Mặc bây giờ nói lời tâm tình cũng càng ngày càng trôi chảy.
- Đừng có trốn tránh vấn đề, trả lời thiếp. Dáng vẻ lúc trước chàng không thích sao?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Mặc.
- Thích, nhưng càng thích dáng vẻ bây giờ của nàng.
Sở Mặc nói.
- Đàn ông các chàng... có phải trong lòng đều thích người đàn bà của mình có thể biểu hiện vô cùng... ừm, chính là như vậy.
Cho dù bị Hắc Ám Thánh Khí ảnh hưởng nhưng có mấy lời Kỳ Tiêu Vũ vẫn không thể nói lên lời. Sắc mặt nàng ửng đỏ nhìn Sở Mặc:
- Ở trước mặt người khác cần biểu hiện vô cùng thánh khiết?
- Chẳng nhẽ phụ nữ các nàng không phải vậy sao?
... Kỳ Tiêu Vũ lập tức không biết nói gì, xám xịt nhìn Sở Mặc:
- Loại nào?
- Như nàng nói đó.
Sở Mặc mặt vô tội nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Trong chuyện này dường như tất cả mọi người đều giống nhau mà?
- Hừ!
Kỳ Tiêu Vũ hừ giọng mũi, sau đó tựa vào đầu vai Sở Mặc. Hành động này đổi lại là công chúa Tinh Linh tộc trước khi nhiễm Hắc Ám Thánh Khí chỉ e là rất khó mà làm ra được. Nhưng giờ lại làm một cách tự nhiên thế. Sở Mặc nhẹ nhàng ôm Kỳ Tiêu Vũ:
- Thật ra có nàng ở bên cạnh chính là hạnh phúc lớn nhất rồi!
- Thiếp cũng vậy.
Kỳ Tiêu Vũ hít sâu một hơi, dường như cực kỳ tham luyến mùi hương của Sở Mặc:
- Có chàng ở bên cạnh thì thiếp không sợ gì hết! Chàng nói... chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau được không?
- Có thể!
Sở Mặc khẳng định đáp.
- Đúng rồi, vừa rồi chàng vừa mới đi làm gì vậy?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc:
- Thiếp tỉnh lại không thấy chàng đâu, nếu chàng không để lại tờ giấy thì thiếp còn nghĩ chàng đi rồi đó.
- Làm sao vậy được.
Sở Mặc cười cười, nói:
- Phục gia vận dụng tất cả lực lượng, muốn bắt chúng ta lại, chủ yếu là bắt ta thôi.
- Vậy chàng có phải là muốn đuổi thiếp đi hay không?
Kỳ Tiêu Vũ quay đầu đi, nhìn bên mặt Sở Mặc:
- Ví dụ như nói với thiếp là kiểu như chàng rất nguy hiểm các kiểu... sau đó để thiếp rời khỏi đây một mình?
- Sẽ không.
Sở Mặc nói.
- Hửm?
Kỳ Tiêu Vũ nao nao.
- Không có kẻ nào có thể chia cắt chúng ta được.
Sở Mặc chân thành đáp.
- Lúc này mới ngoan.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng hôn lên mặt Sở Mặc:
- Cho dù sống hay chết, thiếp đều sẽ ở cùng chàng.
- Được.
Sở Mặc dùng sức gật đầu, nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, trong mắt của hắn lộ vẻ kiên nghị.
- Chúng ta rời khỏi nơi này đi.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:
- Thiếp muốn tìm một chỗ không người, chỉ có hai chúng ta ở đó thôi.
- Được.
Sở Mặc lại gật đầu.
Vì thế, Sở Mặc dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ, rời khỏi thành Viễn Vọng.
Đi không dấu vết.
Ông chủ nhà trọ kia đến xem thử thì phát hiện người đã đi rồi nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, vì sao không thấy Đỗ gia đến nữa? Phục Cửu Thư nhìn tình báo được đưa tới trước mắt, trong đó làm gã hơi chú ý.
- Đỗ gia ở thành Viễn Vọng, sau khi chúng ta liên hệ thì Đỗ Tùng biến mất một cách thần bí, truyền âm thạch không còn ai nghe nữa.
Đôi con ngươi hẹp dài của Phục Cửu Thư hơi hơi nheo lại, lẩm bẩm:
- Thành Viễn Vọng? Đỗ gia?
Sau đó, gã mở bản tin ra, trực tiếp liên hệ với một người, trầm giọng phân phó:
- Phục Kim, lập tức đi đến thành Viễn Vọng tra rõ Đỗ Tùng của Đỗgia thành Viễn Vọng mấy ngày này đã làm trò gì, đi những nơi nào. Nhanh lên!
Bên bản tin kia truyền tới một thanh âm trẻ tuổi:
- Vâng!
Phục Cửu Thư tiếp tục nhìn tình báo trong tay. Cách như này thật là một biện pháp ngu dốt, tương đương với việc tìm kim đáy bể. Nhưng dựa vào Phục gia, trong biển rộng có vô số “cá” này, nếu như không có con “cá” thì đương nhiên là tìm kim đáy bể, có thể có vô số “cá”, như vậy đây không phải là tìm kim đáy bể nữa. Đây là loại bỏ!
Bởi vì nhất định phải khiến y hiểu được một việc: Ở trên đời này, làm bất cứ chuyện gì đều phải trả giá thật lớn.
- Xem ra, thành Viễn Vọng này... cũng không thể tiếp tục lưu lại nữa.
Sở Mặc nhẹ giọng nói.
Phục gia đã phát động toàn bộ lực lượng, lợi dụng toàn bộ nhân viên tình báo mấy đời ẩn nấp kỹ càng vì để tìm tung tích của hắn. Bây giờ chỉ sợ toàn bộ Nam vực Tiên giới, phàm là chỗ có một nam một nữ đi cùng nhau cũng sẽ bị người của Phục gia chú ý đến nhỉ?
Sở Mặc không nhịn được gượng cười một cái. Quả thực là vẫn còn một lực lượng khá lớn. Loại phương pháp ngu dốt này cũng chỉ có giatộc khổng lồ như Phục gia... mới có thể lợi dụng.
Nhưng lại không thể không thừa nhận phương pháp này rất hữu hiệu. Nếu hôm nay tính cảnh giác của hắn thiếu nhạy một chút, khả năng thật sự sẽ bị Đỗ Tùng bán rẻ mà không biết.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ thế, sau khi về tới nhà trọ của thành Viễn Vọng hắn cũng không đi tìm ông chủ nhà trọ gây phiền toái, vởi vì thực sự chẳng quan trọng.
Sau khi trở lại phòng, phát hiện Kỳ Tiêu Vũ đã tỉnh lại, bàn tay trắng nõn nâng hai má đang trầm tư nghĩ gì đó. Nhìn thấy Sở Mặc, trong conngươi của Kỳ Tiêu Vũ xuất hiện chút nhu tình. Nhưng mà tiếp đó lại có một tia tối tăm hiện ra. Nàng hơi buồn rầu lắc lắc đầu, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Làm sao bây giờ?
Sở Mặc đi tới, nhẹ nhàng cầm tay Kỳ Tiêu Vũ, cười cười:
- Tùy tâm là được rồi.
- Bây giờ chàng trả lời thế thật không có trách nhiệm đó.
Mắt Kỳ Tiêu Vũ liếc Sở Mặc, vẻ mặt buồn rầu nói:
- Thiếp cũng không nghĩ đến Hắc Ám Thánh Khí lại còn mạnh như vậy, không lúc nào không ảnh hưởng đến thiếp. Bây giờ thiếp và nó đãhoàn toàn hòa làm một thể, cho dù muốn đuổi nó ra ngoài... cũng không còn kịp rồi.
- Tại sao phải đuổi ra ngoài?
Sở Mặc nhìn ánh mắt của Kỳ Tiêu Vũ:
- Nàng như vậy ta cảm thấy rất ổn, rất đẹp!
- Hửm?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc.
- Bởi vì trước đó hơi lạnh... nhưng bây giờ, tốt lắm.
Sở Mặc nói.
- Ý của chàng là nói... trước đây thiếp không phải rất vui vẻ sao?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ càng ngày càng xám xịt, nhìn qua vô cùng yêu dị.
- Trước đây, bây giờ hay tương lai, biến thành dáng vẻ gì ta đều thích.
Sở Mặc bây giờ nói lời tâm tình cũng càng ngày càng trôi chảy.
- Đừng có trốn tránh vấn đề, trả lời thiếp. Dáng vẻ lúc trước chàng không thích sao?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Mặc.
- Thích, nhưng càng thích dáng vẻ bây giờ của nàng.
Sở Mặc nói.
- Đàn ông các chàng... có phải trong lòng đều thích người đàn bà của mình có thể biểu hiện vô cùng... ừm, chính là như vậy.
Cho dù bị Hắc Ám Thánh Khí ảnh hưởng nhưng có mấy lời Kỳ Tiêu Vũ vẫn không thể nói lên lời. Sắc mặt nàng ửng đỏ nhìn Sở Mặc:
- Ở trước mặt người khác cần biểu hiện vô cùng thánh khiết?
- Chẳng nhẽ phụ nữ các nàng không phải vậy sao?
... Kỳ Tiêu Vũ lập tức không biết nói gì, xám xịt nhìn Sở Mặc:
- Loại nào?
- Như nàng nói đó.
Sở Mặc mặt vô tội nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Trong chuyện này dường như tất cả mọi người đều giống nhau mà?
- Hừ!
Kỳ Tiêu Vũ hừ giọng mũi, sau đó tựa vào đầu vai Sở Mặc. Hành động này đổi lại là công chúa Tinh Linh tộc trước khi nhiễm Hắc Ám Thánh Khí chỉ e là rất khó mà làm ra được. Nhưng giờ lại làm một cách tự nhiên thế. Sở Mặc nhẹ nhàng ôm Kỳ Tiêu Vũ:
- Thật ra có nàng ở bên cạnh chính là hạnh phúc lớn nhất rồi!
- Thiếp cũng vậy.
Kỳ Tiêu Vũ hít sâu một hơi, dường như cực kỳ tham luyến mùi hương của Sở Mặc:
- Có chàng ở bên cạnh thì thiếp không sợ gì hết! Chàng nói... chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau được không?
- Có thể!
Sở Mặc khẳng định đáp.
- Đúng rồi, vừa rồi chàng vừa mới đi làm gì vậy?
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc:
- Thiếp tỉnh lại không thấy chàng đâu, nếu chàng không để lại tờ giấy thì thiếp còn nghĩ chàng đi rồi đó.
- Làm sao vậy được.
Sở Mặc cười cười, nói:
- Phục gia vận dụng tất cả lực lượng, muốn bắt chúng ta lại, chủ yếu là bắt ta thôi.
- Vậy chàng có phải là muốn đuổi thiếp đi hay không?
Kỳ Tiêu Vũ quay đầu đi, nhìn bên mặt Sở Mặc:
- Ví dụ như nói với thiếp là kiểu như chàng rất nguy hiểm các kiểu... sau đó để thiếp rời khỏi đây một mình?
- Sẽ không.
Sở Mặc nói.
- Hửm?
Kỳ Tiêu Vũ nao nao.
- Không có kẻ nào có thể chia cắt chúng ta được.
Sở Mặc chân thành đáp.
- Lúc này mới ngoan.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nhàng hôn lên mặt Sở Mặc:
- Cho dù sống hay chết, thiếp đều sẽ ở cùng chàng.
- Được.
Sở Mặc dùng sức gật đầu, nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, trong mắt của hắn lộ vẻ kiên nghị.
- Chúng ta rời khỏi nơi này đi.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:
- Thiếp muốn tìm một chỗ không người, chỉ có hai chúng ta ở đó thôi.
- Được.
Sở Mặc lại gật đầu.
Vì thế, Sở Mặc dẫn theo Kỳ Tiêu Vũ, rời khỏi thành Viễn Vọng.
Đi không dấu vết.
Ông chủ nhà trọ kia đến xem thử thì phát hiện người đã đi rồi nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, vì sao không thấy Đỗ gia đến nữa? Phục Cửu Thư nhìn tình báo được đưa tới trước mắt, trong đó làm gã hơi chú ý.
- Đỗ gia ở thành Viễn Vọng, sau khi chúng ta liên hệ thì Đỗ Tùng biến mất một cách thần bí, truyền âm thạch không còn ai nghe nữa.
Đôi con ngươi hẹp dài của Phục Cửu Thư hơi hơi nheo lại, lẩm bẩm:
- Thành Viễn Vọng? Đỗ gia?
Sau đó, gã mở bản tin ra, trực tiếp liên hệ với một người, trầm giọng phân phó:
- Phục Kim, lập tức đi đến thành Viễn Vọng tra rõ Đỗ Tùng của Đỗgia thành Viễn Vọng mấy ngày này đã làm trò gì, đi những nơi nào. Nhanh lên!
Bên bản tin kia truyền tới một thanh âm trẻ tuổi:
- Vâng!
Phục Cửu Thư tiếp tục nhìn tình báo trong tay. Cách như này thật là một biện pháp ngu dốt, tương đương với việc tìm kim đáy bể. Nhưng dựa vào Phục gia, trong biển rộng có vô số “cá” này, nếu như không có con “cá” thì đương nhiên là tìm kim đáy bể, có thể có vô số “cá”, như vậy đây không phải là tìm kim đáy bể nữa. Đây là loại bỏ!