Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1130: Bắt nạt (2)



- Mới ngày đầu tiên đã bị bắt nạt, thì ngày sau sẽ càng thê thảm thôi! Sở Mặc thản nhiên nói, sau đó nhìn đám cao to vạm vỡ đi tới.
Xa xa, gã mập mạp chết dẫm kia đang quan sát bên này, trong con người tràn đầy vẻ âm hiểm, cười lạnh:
- Nhóc con, ngươi nghĩ nộp tiền rồi liền không sao ư? Dám cứng đầu với đại gia? Gia liền dạy dỗ cho ngươi biết phép tắc nơi này là như thế nào! Cho ngươi rõ, ai mới là chủ ở đây!
Sở Mặc liếc mắt xuyên thấu vài trăm dặm, con ngươi cực kỳ bình thản, khiến gã đạo sĩ mập mạp kia đột nhiên rùng mình, vội vàng quay đầu đi nơi khác, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, thằng ranh này lại là một cao thủ? Sao ở ngoài trăm dặm… cũng có thể chú ý tới ta? Thầm nghĩ trong lòng, gã trung niên mập mạp vội vã bỏ đi khỏi chỗ đang đứng. Y không muốn bị đoạn nhân quả này liên lụy. Bởi vì có tận mấy gã tráng kiện thế kia, dù tên nhóc đó là cái gai khó nhổ, cũng ắt bị dạy dỗ cho quỳ xuống cầu xin thôi!
Bởi vì tùy tiện gã đàn ông nào trong số đó, cũng là tu sĩ Đại Thừa!
Tu sĩ Đại Thừa được đào tạo cấp tốc!
Lúc này, mấy gã đàn ông to khỏe đó đã mò tới chỗ Sở Mặc, một tên thân cao một trượng trong số này đi tới bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống Sở Mặc:
- Tiểu tử, mới tới hả?
Sở Mặc nhìn thoáng qua gã này, không hé răng.
- Còn bướng à?
Gã đàn ông cười lạnh, sau đó vươn bàn tay to như quạt hương bồ, hung hăng vỗ về phía đầu của Sở Mặc, miệng còn mắng chửi thô tục:
- Mẹ nó, phải dạy cho ngươi một trận mới được!
- Đừng ra tay…
Giọng của Lâm Vũ, bị chìm nghỉm trong tiếng mắng của gã đàn ông kia. Bốp ~!
Một tiếng vang giòn.
Trên mặt mấy gã đàn ông đều tươi cười toe toét, mang đậm vẻ hưng phấn, dường như đã nhìn thấy viễn cảnh tên ngu xuẩn mới tới này bị tát cho hộc máu đến nơi rồi.
Cảm giác bắt nạt người khác thật vui vẻ!
Nhưng nụ cười trên mặt bọn y, nhanh chóng đông cứng lại, trong ánh mắt đều lộ thần sắc không dám tin. Thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Gã đàn ông vạm vỡ kia cũng đờ đẫn cả người, bởi vì có một bàn tay nhỏ bé, đã bắt lấy được cánh tay y, mặc cho y có liều mạng thế nào, cái tát này, cũng không thể tiếp tục thực hiện được.
- Không muốn chết, thì tự cút đi xa xa cho ta.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua gã đàn ông, sau đó buông lỏng tay ra.
Thân hình gã lùi về sau hai bước, sau đó ngồi phịch trên mặt đất, toàn thân còn mờ mờ mịt mịt, dường như vẫn chưa tỉnh lại khỏi cơn chấn động vừa rồi.
Lâm Vũ cũng sợ đến ngây người, nhìn Sở Mặc có chút khó tin. Tuy y không đoán ra lai lịch của mấy gã này, nhưng lại có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của họ rất rõ ràng. Không ngờ… vị đại ca mà y dựa vào trực giác, mặt dày mày dạn bám lấy, lại có thực lực khủng bố thế này.
Trong con ngươi mấy gã còn lại tóe ra ánh nhìn nguy hiểm, đem hơi thở của mình bùng nổ ra, theo dõi chằm chằm Sở Mặc. Kỳ Đại Thừa!
Kỳ Đại Thừa!
Kỳ Đại Thừa!
Tất cả đều là tu sĩ Đại Thừa!
Tính cả gã tu sĩ bị Sở Mặc dọa cho ngã ngồi kia, là năm tu sĩ Đại Thừa!
Bình thường ra mà nói, đây là một lực lượng khá đáng sợ. Nhưng trong mắt Sở Mặc, chỉ nhìn đến sự bi ai dành cho họ, bởi hắn cảm nhận được, hơi thở yếu ớt từ con đường tương lai bị chặt đứt.
Người như vậy, có đến thêm mười ngàn, Sở Mặc cũng không sợ!
Tuy không nói đến khả năng xử lý gọn gàng được hết, nhưng Sở Mặc tin tưởng, đến mấy người hắn liền giết được mấy người, tối thiểu cũng phải vài ngàn!
Tuy vậy, hiển nhiên là năm tu sĩ Đại Thừa kia không nghĩ thế, theo họ, kẻ có hơi thở không mạnh bằng đang đứng trước mắt họ, rõ là tự đâm đầu vào chỗ chết! Lúc này, gã đàn ông bị Sở Mặc dọa cho ngã ngồi lúc nãy cũng đã đứng dậy, rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn Sở Mặc vẻ hung thần ác sát, lành lạnh nói:
- Tiểu súc sinh, nhất định ngươi phải chết!
Hiển nhiên Lâm Vũ bị dọa cho có chút sợ, trong ánh mắt lóe qua vẻ hãi hùng, thậm chí còn không dám nhìn về phía mấy tu sĩ Đại Thừa kia. Nhưng hành vi của y lại khiến cho Sở Mặc vô cùng cảm động, bởi y vẫn ở lại bên cạnh Sở Mặc như cũ, không rời đi.
- Ngươi tránh đi trước đã, ta không sao đâu.
Sở Mặc thoáng nhìn qua Lâm Vũ.
- Không, chúng ta là bạn bè, có chuyện gì phải cùng nhau đối mặt!
Dù run rẩy, Lâm Vũ vẫn nói.
- Tiểu tử, ngươi có biết kết cục của nhiều chuyện là gì không?
Rốt cục ánh mắt của một gã vạm vỡ lia đến Lâm Vũ, vẻ mặt dữ tợn, nói:
- Ta sẽ đem ngươi xé xác! Giật cánh tay xuống, cho chó ăn! Giật chân xuống, cũng cho chó ăn! Sau đó, moi ruột ngươi ra, quấn vài vòng quanh cổ ngươi…
Ọe!
Gã đàn ông này còn chưa nói xong, Lâm Vũ cũng đã gập người nôn khan, thiếu chút nữa liền ói ra rồi. Lúc này, phía xa xa có không ít người bắt đầu chú ý đến động tĩnh phía bên này rồi, nhưng những người đó, đều chỉ dám đứng nhìn từ xa, đại đa số treo vẻ mặt lạnh lùng, như thể chuyện này chẳng chút nào liên can đến họ cả.
Còn có một đám người thì mặt mày hưng phấn, như đang muốn nói: Hay quá, có trò vui để xem rồi!
Chỉ rất ít người, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc mang theo vài phần thông cảm, nhưng cũng không dám biểu lộ rõ ràng sự thông cảm ấy.
Sở Mặc vỗ vỗ vai Lâm Vũ:
- Được rồi, ta thừa nhận ngươi là bạn ta, nhưng ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này. Nghe lời ta, sang bên kia đứng đi. Sẽ kết thúc sớm thôi.
Sắc mặt Lâm Vũ đã tái nhợt, cố nén vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được trong ánh mắt, ngoan cố lắc lắc đầu.
Sở Mặc bất đắc dĩ, đành túm lấy cổ áo Lâm Vũ, tiện tay ném văng y ra ngoài. Hành động này thực nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Mấy gã đàn ông kia cũng không tiến lên ngăn cản, bởi vì mục tiêu của họ chỉ có một kẻ trước mặt. Chính là tên này, những người kháccũng không thuộc phạm vi để ý của họ.
Lâm Vũ trực tiếp bị Sở Mặc ném bay ra ngoài mấy trăm dặm, rơi xuống giữa đám người, dường như con muốn xông trở về, nhưng lại bị người khác kéo lui, quát lớn:
- Ngươi không muốn sống nữa sao?
- Ngươi buông ra. Kia là bạn ta! Ta không thể trơ mắt nhìn hắn gặp nạn mà khoanh tay mặc kệ!
Lâm Vũ nói.
- Người đi tới đó cũng chỉ vướng tay vướng chân thôi! Ngươithắng được tu sĩ Đại Thừa không?
Một người khác cười lạnh nói:
- Muốn chứng minh tình bạn giữa các ngươi cũng không nên dùng cách này!
- Đúng đấy, ngươi đi qua như vậy chỉ là đến chịu chết và gây cản trở mà thôi, chẳng có chút ý nghĩa nào hết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...