Thí Thiên Đao
Chương 1108: Đã thành tinh (2)
- Dựa vào vật khác... có bản lĩnh gì?
Huyết nguyệt Hỗn Độn cười lạnh. Sở Mặc vẫn không để ý tới nó, tiếp tục nói:
- Có đôi khi ta thường nghĩ, Sở Mặc ta, có tài cán gì mà vừa ra đời có được bảo vật Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô. Chuyện này, có lẽ liên quan đến thân thế của ta, có lẽ... là người nhà đã đặt các ngươi trên người ta. Có lẽ, là nguyên nhân khác. Dù sao ta nghĩ, cứ coi đây là duyên.
- Không biết xấu hổ!
Huyết nguyệt Hỗn Độn nói.
- Ngươi bớt nói hai câu đi được không?
Một thanh âm trong trẻo và tức giận từ trên mình Thương KhungThần Giám vang lên. Không ngờ có thể nghe ra được giới tính!
Hoàn toàn bất đồng với thanh âm hư vô mờ mịt kia của Thương Khung Thần Giám. Thanh âm này giống như của một thiếu nữ hoạt bát mươi sau tuổi vậy..
- Đừng tưởng rằng ngươi tách chúng ta ra từ sớm, chứng tỏ ngươi lợi hại! Mười vòng huyết nguyệt, chẳng ai kém ai, ai cũng có sở trường riêng. Ngươi kiêu ngạo, ngông cuồng cái gì?
Thanh âm nữ tử lạnh lùng, hung hăng trách cứ.
Kỳ quái là, huyết nguyệt Hỗn Độn lại ngậm miệng không nói mộtlời!
Một câu phản bác cũng không có!
Sau đó, thanh âm nữ tử lại vang lên:
- Chủ nhân, thiếp thân Như Ý.
- Ngươi là huyết nguyệt Như Ý?
Trên mặt của Sở Mặc, lộ ra một tia nụ cười đàm đạm:
- Mấy năm nay, thiệt thòi cho ngươi rồi.
- Chủ nhân không cần nói như vậy, thiếp thân biết người muốn nóigì. Là chúng ta cần chủ nhân, không phải chủ nhân cần chúng ta. Thanh âm nữ tử trở nên dịu trở nên dịu dàng:
- Thân thế chủ nhân là một điều cấm kỵ, ít nhất đến giờ người không thể truy tìm chân tướng của người. Nhưng sự thật có khả năng lớn rất khác với tưởng tượng của người. Nhưng dù như thế nào, cũng là chúng ta cần chủ nhân.
Nữ tử nói xong, thanh âm lại trở nên nghiêm nghị:
- Hỗn độn, nếu như ngươi không muốn thì đi đi! Tình nghĩa huynh muội chúng ta, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!
Sở Mặc nghe được trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: “Không phảimười vòng huyết nguyệt trên mười đại thần khí thượng cổ sao? Không phải đồ vật sao? Chẳng lẽ sau khi đồ vật sinh ra linh trí, cũng có huynh muội giống nhân loại?
Lúc này, huyết nguyệt Hỗn Độn mở miệng nói:
- Như ý, ta không có ý như thế... Chẳng qua là ta cảm thấy, một người như vậy không đáng chúng ta đi theo. Chúng ta lúc trước...
- Câm miệng!
Huyết nguyệt Như Ý lạnh lùng mở miệng:
- Nếu ngươi không nể tình nghĩa huynh muội chúng ta, thì đi đi. Hiện giờ sẽ không ai rời ngươi. Mặc dù năm đó là Thí Thiên phân khai chúngta, nhưng ta không hận nó. Dù sao Thí Thiên khi đó...
Huyết nguyệt Như Ý nói đến đây, không tiếp tục nói nữa, mà nói sang chuyện khác:
- Hiện giờ hy vọng muốn đi được bước kia đều ở thân chủ trên, nếu như ngươi nguyện ý, mau chóng tự phong tu vi, trở về Thương Khung Thần Giám. Sau đó câm miệng lại!
Lúc này, một giọng nói, trong Hỗn Độn Hồng Lô phát ra:
- Khụ khụ...
- Ngươi câm miệng! Huyết nguyệt Hỗn Độn rít gào nói:
- Cái khối tách ra từ người ta không có tư cách chen vào nói!
- ...
Sở Mặc bối rối, trong lòng tự nhủ, cái quái quỷ gì thế này!
Những thần khí trên người mình thành tinh từ lâu rồi sao? Bao nhiêu năm mang trên người mà mình không hề biết linh tính của chúng đã mạnh đến mức này.
Thế này có gì khác với nhân loại đâu?
- Hỗn độn, trở về đi.
Thương Khung Thần Giám lại vang lên một giọng nói:
- Đi theo chủ nhân, cùng lắm chúng ta tự phong bế mười ngàn năm, chắc chắn sẽ có cơ hội. Nhưng nếu tự tách ra, kia hy vọng chỉ e ở tận nơi xa vời.
- Đúng vậy, trở lại đi.
Một giọng nói khác, cũng từ trên thân Thương Khung Thần Giám vang lên.
Cuối cùng, thanh âm hư vô mờ mịt kia của Thương Khung Thần Giám lại vang lên:
- Thập nguyệt quy nhất, mới có thể thành đạo.
- Được rồi!
Cuối cùng, sau khi huyết nguyệt Hỗn Độn trầm mặc hồi lâu, cũng phát ra một tiếng bất đắc dĩ thở dài:
- Ta tự phong!
Nói xong, hóa thành một luồng sáng, vùi đầu vào giữa Thương Khung Thần Giám.
Lúc này Thương Khung Thần Giám, lại biến hóa cỡ một bàn tay, giống như tấm gương tầm thường. Mười lỗ nhỏ ở viền cạnh đã có bốnđiểm sáng, như được khảm bốn viên hồng ngọc rực rỡ
Thí Thiên keng một tiếng, bay về giữa Thương Khung Thần Giám.
Hỗn Độn Hồng Lô cũng vô thanh vô tức bay trở về.
Sở Mặc bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng trước mắt tối sầm, không ngờ hôn mê ngay lập tức
Khi Sở Mặc... tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm ở giữa địa cung kia như cũ, nhưng trong đầu, rõ ràng mất đi một đoạn trí nhớ.
- Sao đột nhiên mình lại ngất đi? Sở Mặc cau mày, lấy tay vò đầu, thì thào nói:
- Hình như... Thương Khung Thần Giám phát hiện nơi này có bảo vật, sau đó mình kích hoạt huyết nguyệt Nhập Địa, tiến sâu vào địa cung này, sau đó... Sau đó xảy ra chuyện gì?
Trên mặt của Sở Mặc tràn đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc sau khi bước vào địa cung này đã xảy ra chuyệngì.
Sở Mặc muốn cùng Thương Khung Thần Giám nói chuyện một chút, nhưng kinh ngạc phát hiện... không ngờ không cách nào kết nối Thương Khung Thần Giám.
Điều này khiến cho Sở Mặc kinh hãi, vội vàng cúi đầu, nhìn về phía lồng ngực của mình.
Nơi đó, dấu ấn Thương Khung Thần Giám vẫn còn!
Nhưng hình dáng của khối ngọc lại khác hơn so với trước kia. Hiện giờ trên bộ ngực hắn... giống như một hình xăm, lớn khoảng lòng bàn tay, như là một cái gương. Mặt trên khắc những hoa vắn phức tạp, bởi vì ở trog góc không mấy rõ ràng. Nhưng để ý kỹ, vẫn sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa như cũ.
Ngoài vòng gương, có mười cái lỗ nhỏ, trong đó có bốn lỗ được khảm viên châu giống như màu ngọc màu hồng, Tuy cùng hoa văn, nhưng bốn viên châu màu giống như bảo ngọc, lại cho người ta một cảm giác vô cùng sinh động.
- Hả? Chẳng lẽ... Thương Khung Thần Giám... đã tìm được viên huyết nguyệt thứ tư ở đây? Sở Mặc cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác kinh ngạc kỳ dị, vốn hắn nghĩ sau khi vào trong địa cung, nhất định sẽ xảy ra không ít chuyện. Nhưng tại sao hắn lại chẳng nhớ được điều gì?
- Trí nhớ của mình... có người động vào!
Sở Mặc nhìn viên huyết nguyệt thứ tư vừa mới thêm vào, cuối cùng cũng chắc chắn một chuyện. Rồi trầm giọng nói:
- Thương Khung Thần Giám, có phải là ngươi giở trò quỷ không?
Thương Khung Thần Giám vô thanh vô tức, không đáp lại.
Sở Mặc khóe miệng co quắp rút ra, sau đó đem thần thức rót vàoThương Khung Thần Giám, thế giới bên trong lập tức hiện ra trong thần thức của Sở Mặc.
U Minh Hồ rộng lớn, giống như một viên minh châu. Khảm trong thế giớ bên trong của Thương Khung Thần Giám.
Huyết nguyệt Hỗn Độn cười lạnh. Sở Mặc vẫn không để ý tới nó, tiếp tục nói:
- Có đôi khi ta thường nghĩ, Sở Mặc ta, có tài cán gì mà vừa ra đời có được bảo vật Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô. Chuyện này, có lẽ liên quan đến thân thế của ta, có lẽ... là người nhà đã đặt các ngươi trên người ta. Có lẽ, là nguyên nhân khác. Dù sao ta nghĩ, cứ coi đây là duyên.
- Không biết xấu hổ!
Huyết nguyệt Hỗn Độn nói.
- Ngươi bớt nói hai câu đi được không?
Một thanh âm trong trẻo và tức giận từ trên mình Thương KhungThần Giám vang lên. Không ngờ có thể nghe ra được giới tính!
Hoàn toàn bất đồng với thanh âm hư vô mờ mịt kia của Thương Khung Thần Giám. Thanh âm này giống như của một thiếu nữ hoạt bát mươi sau tuổi vậy..
- Đừng tưởng rằng ngươi tách chúng ta ra từ sớm, chứng tỏ ngươi lợi hại! Mười vòng huyết nguyệt, chẳng ai kém ai, ai cũng có sở trường riêng. Ngươi kiêu ngạo, ngông cuồng cái gì?
Thanh âm nữ tử lạnh lùng, hung hăng trách cứ.
Kỳ quái là, huyết nguyệt Hỗn Độn lại ngậm miệng không nói mộtlời!
Một câu phản bác cũng không có!
Sau đó, thanh âm nữ tử lại vang lên:
- Chủ nhân, thiếp thân Như Ý.
- Ngươi là huyết nguyệt Như Ý?
Trên mặt của Sở Mặc, lộ ra một tia nụ cười đàm đạm:
- Mấy năm nay, thiệt thòi cho ngươi rồi.
- Chủ nhân không cần nói như vậy, thiếp thân biết người muốn nóigì. Là chúng ta cần chủ nhân, không phải chủ nhân cần chúng ta. Thanh âm nữ tử trở nên dịu trở nên dịu dàng:
- Thân thế chủ nhân là một điều cấm kỵ, ít nhất đến giờ người không thể truy tìm chân tướng của người. Nhưng sự thật có khả năng lớn rất khác với tưởng tượng của người. Nhưng dù như thế nào, cũng là chúng ta cần chủ nhân.
Nữ tử nói xong, thanh âm lại trở nên nghiêm nghị:
- Hỗn độn, nếu như ngươi không muốn thì đi đi! Tình nghĩa huynh muội chúng ta, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!
Sở Mặc nghe được trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: “Không phảimười vòng huyết nguyệt trên mười đại thần khí thượng cổ sao? Không phải đồ vật sao? Chẳng lẽ sau khi đồ vật sinh ra linh trí, cũng có huynh muội giống nhân loại?
Lúc này, huyết nguyệt Hỗn Độn mở miệng nói:
- Như ý, ta không có ý như thế... Chẳng qua là ta cảm thấy, một người như vậy không đáng chúng ta đi theo. Chúng ta lúc trước...
- Câm miệng!
Huyết nguyệt Như Ý lạnh lùng mở miệng:
- Nếu ngươi không nể tình nghĩa huynh muội chúng ta, thì đi đi. Hiện giờ sẽ không ai rời ngươi. Mặc dù năm đó là Thí Thiên phân khai chúngta, nhưng ta không hận nó. Dù sao Thí Thiên khi đó...
Huyết nguyệt Như Ý nói đến đây, không tiếp tục nói nữa, mà nói sang chuyện khác:
- Hiện giờ hy vọng muốn đi được bước kia đều ở thân chủ trên, nếu như ngươi nguyện ý, mau chóng tự phong tu vi, trở về Thương Khung Thần Giám. Sau đó câm miệng lại!
Lúc này, một giọng nói, trong Hỗn Độn Hồng Lô phát ra:
- Khụ khụ...
- Ngươi câm miệng! Huyết nguyệt Hỗn Độn rít gào nói:
- Cái khối tách ra từ người ta không có tư cách chen vào nói!
- ...
Sở Mặc bối rối, trong lòng tự nhủ, cái quái quỷ gì thế này!
Những thần khí trên người mình thành tinh từ lâu rồi sao? Bao nhiêu năm mang trên người mà mình không hề biết linh tính của chúng đã mạnh đến mức này.
Thế này có gì khác với nhân loại đâu?
- Hỗn độn, trở về đi.
Thương Khung Thần Giám lại vang lên một giọng nói:
- Đi theo chủ nhân, cùng lắm chúng ta tự phong bế mười ngàn năm, chắc chắn sẽ có cơ hội. Nhưng nếu tự tách ra, kia hy vọng chỉ e ở tận nơi xa vời.
- Đúng vậy, trở lại đi.
Một giọng nói khác, cũng từ trên thân Thương Khung Thần Giám vang lên.
Cuối cùng, thanh âm hư vô mờ mịt kia của Thương Khung Thần Giám lại vang lên:
- Thập nguyệt quy nhất, mới có thể thành đạo.
- Được rồi!
Cuối cùng, sau khi huyết nguyệt Hỗn Độn trầm mặc hồi lâu, cũng phát ra một tiếng bất đắc dĩ thở dài:
- Ta tự phong!
Nói xong, hóa thành một luồng sáng, vùi đầu vào giữa Thương Khung Thần Giám.
Lúc này Thương Khung Thần Giám, lại biến hóa cỡ một bàn tay, giống như tấm gương tầm thường. Mười lỗ nhỏ ở viền cạnh đã có bốnđiểm sáng, như được khảm bốn viên hồng ngọc rực rỡ
Thí Thiên keng một tiếng, bay về giữa Thương Khung Thần Giám.
Hỗn Độn Hồng Lô cũng vô thanh vô tức bay trở về.
Sở Mặc bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng trước mắt tối sầm, không ngờ hôn mê ngay lập tức
Khi Sở Mặc... tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm ở giữa địa cung kia như cũ, nhưng trong đầu, rõ ràng mất đi một đoạn trí nhớ.
- Sao đột nhiên mình lại ngất đi? Sở Mặc cau mày, lấy tay vò đầu, thì thào nói:
- Hình như... Thương Khung Thần Giám phát hiện nơi này có bảo vật, sau đó mình kích hoạt huyết nguyệt Nhập Địa, tiến sâu vào địa cung này, sau đó... Sau đó xảy ra chuyện gì?
Trên mặt của Sở Mặc tràn đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc sau khi bước vào địa cung này đã xảy ra chuyệngì.
Sở Mặc muốn cùng Thương Khung Thần Giám nói chuyện một chút, nhưng kinh ngạc phát hiện... không ngờ không cách nào kết nối Thương Khung Thần Giám.
Điều này khiến cho Sở Mặc kinh hãi, vội vàng cúi đầu, nhìn về phía lồng ngực của mình.
Nơi đó, dấu ấn Thương Khung Thần Giám vẫn còn!
Nhưng hình dáng của khối ngọc lại khác hơn so với trước kia. Hiện giờ trên bộ ngực hắn... giống như một hình xăm, lớn khoảng lòng bàn tay, như là một cái gương. Mặt trên khắc những hoa vắn phức tạp, bởi vì ở trog góc không mấy rõ ràng. Nhưng để ý kỹ, vẫn sẽ có cảm giác đầu váng mắt hoa như cũ.
Ngoài vòng gương, có mười cái lỗ nhỏ, trong đó có bốn lỗ được khảm viên châu giống như màu ngọc màu hồng, Tuy cùng hoa văn, nhưng bốn viên châu màu giống như bảo ngọc, lại cho người ta một cảm giác vô cùng sinh động.
- Hả? Chẳng lẽ... Thương Khung Thần Giám... đã tìm được viên huyết nguyệt thứ tư ở đây? Sở Mặc cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác kinh ngạc kỳ dị, vốn hắn nghĩ sau khi vào trong địa cung, nhất định sẽ xảy ra không ít chuyện. Nhưng tại sao hắn lại chẳng nhớ được điều gì?
- Trí nhớ của mình... có người động vào!
Sở Mặc nhìn viên huyết nguyệt thứ tư vừa mới thêm vào, cuối cùng cũng chắc chắn một chuyện. Rồi trầm giọng nói:
- Thương Khung Thần Giám, có phải là ngươi giở trò quỷ không?
Thương Khung Thần Giám vô thanh vô tức, không đáp lại.
Sở Mặc khóe miệng co quắp rút ra, sau đó đem thần thức rót vàoThương Khung Thần Giám, thế giới bên trong lập tức hiện ra trong thần thức của Sở Mặc.
U Minh Hồ rộng lớn, giống như một viên minh châu. Khảm trong thế giớ bên trong của Thương Khung Thần Giám.