Thí Thiên Đao
Chương 1105: Hỗn độn (1)
Giờ phút này, những sinh linh ngày thường chẳng bao giờ tụ tập lấy một lần đều không do dự một khắc cùng nhau kéo đến như một dòng nước lũ.
Mấy người Vương Lương đang chờ ở bên ngoài đều nhíu mày, cảmthấy một luồng khí tức không rõ ràng đang lưu động.
Tiếp theo, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Con rết khổng lồ màu vàng cảm giác như nhìn không thấy đuôi, đen xì xì, con bọ cạp to như một tòa núi, cả tiên cầm bay trên trời che lấp một khoảng đất lớn... đều như thủy triều xông về hướng này.
- Không xong rồi... mau chạy!
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ giờ phút này sao còn có tâm tư để suy nghĩ điều gì khác, mau chóng xoay người bỏ chạy. Hai gã tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao bên cạnh y cũng theo sát phía sau, chạy điên cuồng.
Vương Lương hít hơi lạnh, sắc mặt tái mét chạy về hướng khác. Gã không dám chạy cùng hướng với tu sĩ Luyện Thần Kỳ, vì y có thể tính kế với gã bất cứ lúc nào!
- A!
Một tiếng hét thảm thiết từ đằng xa truyền lại.
Là một trong hai gã tu sĩ đỉnh cao Nguyên Anh kia, bị một bạt của tiên cầm nghìn trượng vung trúng nát người. Tiên cầm giống như đám mây đen che kín một mảnh trời, thân hình to lớn như vậy nhưng cái bạt cánh vô cùng chính xác vào người tu sĩ Nguyên Anh, sao đó kêu lên một tiếng cao vút rồi vỗ cánh bay đi.
Lúc này, một tiên cầm trắng thân hình không to, chỉ tầm một trượng, hung hăng vung một cái, đánh tu sĩ còn lại tan tành, sau đấy cũng không chịu yếu thế mà kêu to lên một tiếng.
Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ kia may mắn trốn trong khe hở thoát được một kiếp, nhưng vẫn ộc máu miệng, vì cảnh giới của hai tiên cầm trên trời kia hoàn toàn đã vượt qua Đại Thừa Kỳ, trở thành tiên cầm Phi Thăng Kỳ. Đúng lúc này, vèo một tiếng trông không khí như có một mũi tên bắn về phía tu sĩ Luyện Thần Kỳ.
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ muốn tránh, nhưng phát hiện thân mình không thể nhúc nhích được.
Sau đấy tuyệt vọng đứng nhìn vật giống như mũi tên bắn thửng vào mi tâm y!
Một con nhím tiên thú màu xanh lục trên mặt đất, lạnh lùng nhìn thi thể ngã vật xuống, rồi vật thể vừa đâm chết tên tu sĩ kia quay lại thân mình của nó. Lúc này, một con giao long một sừng, dài nghìn trượng, mở miệng lớn như chậu máu, cắn về phía vật thể ở đối diện không bằng cả giun dế, Vương Lương.
Cảm giác này giống như một cái hang động khổng lồ không đáy, đang tiến đến gần!
Khuôn mặt Vương Lương tràn đầy nỗi thất vọng, đột nhiên gã thu nhỏ thân hình, nhảy thẳng vào lò luyện đan kia!
Sau đó, lò luyện đan bị con giao long nuốt thẳng vào trong bụng.
Rồi... hắt xì một cái, nước mũi chảy thòng lòng, bắn chiếc lò luyện đan tầm thường và hơi bụi ra ngoài. Trong mắt vẫn còn chút phẫn hận.
Lớn nhỏ không phải là vấn đề, quan trọng là nó muốn ăn cái con người Luyện Thần Kỳ, nhưng lại không ăn được! Lò luyện đan kia mang theo dấu ấn xa xưa của môn phái lâu đời, thân là linh vật của nơi này, nỗi kính sợ môn phái cổ xưa luôn chảy trong máu, khắc trong xương cốt!
Dù có trăm vạn năm qua đi... nỗi kính sợ ấy, cũng sẽ không biến mất, tiếp tục chảy trong máu của bọn chúng.
Vương Lương có cảm giác mình đã đi dạo qua quỷ môn qua, gã thu nhỏ ro rúc trong lò luyện đan, nghe tiếng thú rổng khủng bố tám phương bốn hướng, không dám động đậy một tiếng nào!
Đến giờ, gã đã hiểu, lò luyện đan này... là một chí bảo thật sự! Thậm chí có thể là một thánh khí cổ xưa siêu việt từ Thiên giới.
Điều này khiến tâm của Vương Lương trở nên hồ hởi, tuy gã không am hiểu luyện đan, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu giá trị của lò luyện đan cực phẩm.
Nếu có thể ra ngoài bình an, rồi nghĩ cách mang lò luyện đan này theo, vậy... gã gần như đã lấy được giấy thông hành đi lại thiên giới trong tay rồi!
Nếu mang lò luyện đan này đi đấu giá tại Huyễn Thần Giới... chỉ e có thể đấu được một cái giá trên trời! Nhưng ta không thể vào Huyễn Thần Giới, chuyện này... phải tính toán kỹ lưỡng.
Vương Lương ẩn thân trong lò luyện đan, tâm trí đang mộng trưởng về viễn cảnh tốt đẹp. Nghĩ rằng gã trốn trong này, dù sao cũng sẽ chẳng có ai để ý tới gã.
Đúng là thế, lò luyện đan này, như một cảng tránh gió chân chính. tất cả sinh linh di tích này đều vòng qua nó mà đi.
Điều này khiến Vương Lương bình tĩnh lại vô cùng.......
Trong địa cung, Sở Mặc cũng nghe thấy được những âm thanh xao động bên ngoài, sau đó cũng cảm thấy một số sinh linh bắt đầu tấn công nơi này.
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Từng đợt âm thanh ầm ầm vang lên. Phong ấn tòa địa cung này mất từ lâu, căn bản không thể chịu nổi những đòn công kích của đám sinhlinh Đại Thừa Kỳ đấy.
Đúng lúc này... Thí Thiên đang treo ở giữa không trung như nổi giận, bộc phát ra sát khí kinh thiên!
Sát khí ấy... bạo phát trong một tiếng oanh.
Xuyên qua tầng đất dầy, bắn thẳng ra ngoài.
Những sinh linh đang liều mạng công kích nơi này, gần như bị giết ngay trong tích tắc, có hơn một nửa bị nghiền nát thân thể. Số còn lại, nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên đất, hoàn toàn không có nửa ý phản kháng.
Hai tiên cầm vừa rồi diễu võ dương oai dẫn đầu, gào lên bi thương, từ trên trời lao thẳng xuống phía dưới.
Đầu và thân cũng đồng thời lìa xa.
Hẳn là bị sát khí của Thí Thiên bộc phát chặt đứt đầu.
Con rết màu vàng vô cùng to lớn giống như dải núi màu vàng kia, vừa mới liều mạng va vào để mở cửa tòa đại điện, giờ khắc này... cũngkhông dám động đậy, giống như đã chết.
Những vết thương trên mình chảy ra vô vàn máu màu vàng giống như suối chảy ra bên ngoài.
Sau cùng chảy tụ lại thành một con sông màu vàng lớn.
Vỏ cứng cáp của con bọ cạp đen từng truy đuổi Sở Mặc kia bị vỡ vụn, bắn ra các hướng rồi thân thể vỡ vụn!
Nó không ngờ bị sát khí bộc phát của Thí Thiên làm nát vụn cơ thể như thế! Các sinh linh khác bị sát khí bao phủ trong không trung càn quét.
Gần như đem tất cả sinh linh chém giết tại chỗ!
Kinh người nhất là, Thí Thiên điên cuồng chếm giết những sinh linh ở di tích này như vậy, nhưng lại chẳng có một sinh linh nào dám khởi xướng phản kháng lại!
Tất cả sinh linh đều quỳ rạp người tại chỗ.
Trong địa cung, huyết nguyệt Hỗn Độn cực kỳ phẫn nộ, bộc phát ra khí tức Hỗn Độn điên cuồng. Nhưng tất cả đều bị Hỗn Độn Hồng Lô và Thương Khung Thần Giám cản lại.
Hỗn Độn Hồng Lô còn tung Tam Muội chân hỏa ra, luyện hóa khí tức Hỗn Độn ùng ục.
Tam Muội chân hỏa lúc ban đầu dường như hơi sợ hãi. Ánh lửa le lói không chừng, nhưng dưới sự che chở của Hỗn Độn Hồng Lô, cũng dần dần vững vàng trở lại.
Mấy người Vương Lương đang chờ ở bên ngoài đều nhíu mày, cảmthấy một luồng khí tức không rõ ràng đang lưu động.
Tiếp theo, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Con rết khổng lồ màu vàng cảm giác như nhìn không thấy đuôi, đen xì xì, con bọ cạp to như một tòa núi, cả tiên cầm bay trên trời che lấp một khoảng đất lớn... đều như thủy triều xông về hướng này.
- Không xong rồi... mau chạy!
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ giờ phút này sao còn có tâm tư để suy nghĩ điều gì khác, mau chóng xoay người bỏ chạy. Hai gã tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao bên cạnh y cũng theo sát phía sau, chạy điên cuồng.
Vương Lương hít hơi lạnh, sắc mặt tái mét chạy về hướng khác. Gã không dám chạy cùng hướng với tu sĩ Luyện Thần Kỳ, vì y có thể tính kế với gã bất cứ lúc nào!
- A!
Một tiếng hét thảm thiết từ đằng xa truyền lại.
Là một trong hai gã tu sĩ đỉnh cao Nguyên Anh kia, bị một bạt của tiên cầm nghìn trượng vung trúng nát người. Tiên cầm giống như đám mây đen che kín một mảnh trời, thân hình to lớn như vậy nhưng cái bạt cánh vô cùng chính xác vào người tu sĩ Nguyên Anh, sao đó kêu lên một tiếng cao vút rồi vỗ cánh bay đi.
Lúc này, một tiên cầm trắng thân hình không to, chỉ tầm một trượng, hung hăng vung một cái, đánh tu sĩ còn lại tan tành, sau đấy cũng không chịu yếu thế mà kêu to lên một tiếng.
Tên tu sĩ Luyện Thần Kỳ kia may mắn trốn trong khe hở thoát được một kiếp, nhưng vẫn ộc máu miệng, vì cảnh giới của hai tiên cầm trên trời kia hoàn toàn đã vượt qua Đại Thừa Kỳ, trở thành tiên cầm Phi Thăng Kỳ. Đúng lúc này, vèo một tiếng trông không khí như có một mũi tên bắn về phía tu sĩ Luyện Thần Kỳ.
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ muốn tránh, nhưng phát hiện thân mình không thể nhúc nhích được.
Sau đấy tuyệt vọng đứng nhìn vật giống như mũi tên bắn thửng vào mi tâm y!
Một con nhím tiên thú màu xanh lục trên mặt đất, lạnh lùng nhìn thi thể ngã vật xuống, rồi vật thể vừa đâm chết tên tu sĩ kia quay lại thân mình của nó. Lúc này, một con giao long một sừng, dài nghìn trượng, mở miệng lớn như chậu máu, cắn về phía vật thể ở đối diện không bằng cả giun dế, Vương Lương.
Cảm giác này giống như một cái hang động khổng lồ không đáy, đang tiến đến gần!
Khuôn mặt Vương Lương tràn đầy nỗi thất vọng, đột nhiên gã thu nhỏ thân hình, nhảy thẳng vào lò luyện đan kia!
Sau đó, lò luyện đan bị con giao long nuốt thẳng vào trong bụng.
Rồi... hắt xì một cái, nước mũi chảy thòng lòng, bắn chiếc lò luyện đan tầm thường và hơi bụi ra ngoài. Trong mắt vẫn còn chút phẫn hận.
Lớn nhỏ không phải là vấn đề, quan trọng là nó muốn ăn cái con người Luyện Thần Kỳ, nhưng lại không ăn được! Lò luyện đan kia mang theo dấu ấn xa xưa của môn phái lâu đời, thân là linh vật của nơi này, nỗi kính sợ môn phái cổ xưa luôn chảy trong máu, khắc trong xương cốt!
Dù có trăm vạn năm qua đi... nỗi kính sợ ấy, cũng sẽ không biến mất, tiếp tục chảy trong máu của bọn chúng.
Vương Lương có cảm giác mình đã đi dạo qua quỷ môn qua, gã thu nhỏ ro rúc trong lò luyện đan, nghe tiếng thú rổng khủng bố tám phương bốn hướng, không dám động đậy một tiếng nào!
Đến giờ, gã đã hiểu, lò luyện đan này... là một chí bảo thật sự! Thậm chí có thể là một thánh khí cổ xưa siêu việt từ Thiên giới.
Điều này khiến tâm của Vương Lương trở nên hồ hởi, tuy gã không am hiểu luyện đan, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu giá trị của lò luyện đan cực phẩm.
Nếu có thể ra ngoài bình an, rồi nghĩ cách mang lò luyện đan này theo, vậy... gã gần như đã lấy được giấy thông hành đi lại thiên giới trong tay rồi!
Nếu mang lò luyện đan này đi đấu giá tại Huyễn Thần Giới... chỉ e có thể đấu được một cái giá trên trời! Nhưng ta không thể vào Huyễn Thần Giới, chuyện này... phải tính toán kỹ lưỡng.
Vương Lương ẩn thân trong lò luyện đan, tâm trí đang mộng trưởng về viễn cảnh tốt đẹp. Nghĩ rằng gã trốn trong này, dù sao cũng sẽ chẳng có ai để ý tới gã.
Đúng là thế, lò luyện đan này, như một cảng tránh gió chân chính. tất cả sinh linh di tích này đều vòng qua nó mà đi.
Điều này khiến Vương Lương bình tĩnh lại vô cùng.......
Trong địa cung, Sở Mặc cũng nghe thấy được những âm thanh xao động bên ngoài, sau đó cũng cảm thấy một số sinh linh bắt đầu tấn công nơi này.
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Từng đợt âm thanh ầm ầm vang lên. Phong ấn tòa địa cung này mất từ lâu, căn bản không thể chịu nổi những đòn công kích của đám sinhlinh Đại Thừa Kỳ đấy.
Đúng lúc này... Thí Thiên đang treo ở giữa không trung như nổi giận, bộc phát ra sát khí kinh thiên!
Sát khí ấy... bạo phát trong một tiếng oanh.
Xuyên qua tầng đất dầy, bắn thẳng ra ngoài.
Những sinh linh đang liều mạng công kích nơi này, gần như bị giết ngay trong tích tắc, có hơn một nửa bị nghiền nát thân thể. Số còn lại, nơm nớp lo sợ, quỳ rạp trên đất, hoàn toàn không có nửa ý phản kháng.
Hai tiên cầm vừa rồi diễu võ dương oai dẫn đầu, gào lên bi thương, từ trên trời lao thẳng xuống phía dưới.
Đầu và thân cũng đồng thời lìa xa.
Hẳn là bị sát khí của Thí Thiên bộc phát chặt đứt đầu.
Con rết màu vàng vô cùng to lớn giống như dải núi màu vàng kia, vừa mới liều mạng va vào để mở cửa tòa đại điện, giờ khắc này... cũngkhông dám động đậy, giống như đã chết.
Những vết thương trên mình chảy ra vô vàn máu màu vàng giống như suối chảy ra bên ngoài.
Sau cùng chảy tụ lại thành một con sông màu vàng lớn.
Vỏ cứng cáp của con bọ cạp đen từng truy đuổi Sở Mặc kia bị vỡ vụn, bắn ra các hướng rồi thân thể vỡ vụn!
Nó không ngờ bị sát khí bộc phát của Thí Thiên làm nát vụn cơ thể như thế! Các sinh linh khác bị sát khí bao phủ trong không trung càn quét.
Gần như đem tất cả sinh linh chém giết tại chỗ!
Kinh người nhất là, Thí Thiên điên cuồng chếm giết những sinh linh ở di tích này như vậy, nhưng lại chẳng có một sinh linh nào dám khởi xướng phản kháng lại!
Tất cả sinh linh đều quỳ rạp người tại chỗ.
Trong địa cung, huyết nguyệt Hỗn Độn cực kỳ phẫn nộ, bộc phát ra khí tức Hỗn Độn điên cuồng. Nhưng tất cả đều bị Hỗn Độn Hồng Lô và Thương Khung Thần Giám cản lại.
Hỗn Độn Hồng Lô còn tung Tam Muội chân hỏa ra, luyện hóa khí tức Hỗn Độn ùng ục.
Tam Muội chân hỏa lúc ban đầu dường như hơi sợ hãi. Ánh lửa le lói không chừng, nhưng dưới sự che chở của Hỗn Độn Hồng Lô, cũng dần dần vững vàng trở lại.