Thí Thiên Đao
Chương 1071: Thứ hấp dẫn khác
Đủ các tình huống nghịch chuyển, phản bội, ly kỳ, khúc chiết, lại thêm việc đấu đá giữa các đại thế lực, giao dịch… lợi ích tối thượng.
Đúng là đã dạy cho Sở Mặc một tiết học vô cùng sinh động về nhân sinh!
Cuối cùng, đội trưởng của trận chiến này… Chưởng môn Cửu Nguyệt phái, một Đại Năng cảnh giới nửa bước Luyện Thần Đông Phương Trường Thắng bị một đám người vây hãm giết chết. Những tu sỹ Cửu Nguyệt phái mà hắn thống lĩnh cũng đều bị giết hại tàn nhẫn tại Độc Cô Sơn này.
Nhìn trận đấu giữa bọn họ, Sở Mặc mới cảm thấy từ trước tới nay những hành động của hắn thật sự thuần khiết như nước vậy, vô cùng trong sạch.
Bởi vì hắn vẫn còn nói tới quy tắc, đạo nghĩa, còn kiên trì giữ vững những tín điều của nhân sinh như nhân, nghĩa, lễ, chí, tín, kiên trì với: Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng với những đại tộc, đại phái đứng sừng sững đã nhiều năm không sụp đổ trên Linh Giới, thì những thứ đó căn bản chả có nghĩa lý gì cả!
Trong mắt họ xét đến cùng thật ra chỉ còn hai chữ “lợi ích”!
Sở Mặc giờ mới hiểu, hoá ra hắn mới là người “bảo thủ nhất, truyền thống nhất”.
Đông Phương Trường Thắng lúc lâm chung đã dùng truyền âm thạch kết nối với Cửu Nguyệt phái hạ lệnh phải giết hết mấy đại thế lực này! Yêu cầu đệ tử của môn phái cùng mấy đại thế lực không chết không dừng tay!
Thân là chưởng môn, lời của hắn chính là pháp chỉ quyền uy nhất trong Cửu Nguyệt phái. Tâm phúc của hắn nhiều vô kể, Cửu Nguyệt phái cũng còn những đệ tử có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, về nhân – quả trước sau của việc này bọn họ đều hiểu rõ. Cho nên, sau khi lệnh tất sát của Đông Phương Trường Thắng phát ra, cả Cửu Nguyệt phái như náo động cả.
Một trận chiến hoàn toàn có thể dự đoán được sắp nổ ra!
Điều thú vị lại là Sở Mặc vô duyên vô cớ được phân ba phần tài nguyên của Cửu Nguyệt phái lại giống như là bị Đông Phương Trường Thắng cố ý chọn lựa quên mất.
Lúc phút cuối hắn báo cho thủ hạ trong môn phái tấn công mấy đại thế lực, hoàn toàn không để ý tới Sở Mặc, quên mất Cẩm Tú Thành. Không ai cho rằng hắn thực sự quên Sở Mặc, chỉ có thể nói, lúc đó hắn căm hận Chung gia, Hồ gia và Bình gia đã hoàn toàn vượt qua nỗi hận thù với Sở Mặc.
Trên bản tin, tu sỹ của Thiên Giới và Tiên Giới tỏ ra hoàn toàn lặng thinh trước kết quả này.
Bởi vì cho dù bên cạnh bọn họ cũng ít xuất hiện vở kịch hấp dẫn như vậy.
- Sở Mặc thật may mắn!
- Đợi tới khi hắn tới Tiên Giới, ta nhất định phải làm quen với hắn!
- Khà khà… Sau khi hắn tới Tiên Giới, chưa chắc đã may mắn như vậy!
- Thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết à, thật mong được gặp hắn ở Tiên Giới!
- Việc ta thích làm nhất chính là giết chết thiên tài! Đặc biệt là thiên tài danh chấn thiên hạ như vậy!
Trên bản tin đủ các kiểu thanh âm, người muốn quen biết Sở Mặc, người muốn trấn áp hắn. Lần lượt xì xào, Sở Mặc cũng không quá chú tâm tới.
Cả ba gia chủ của Chung gia, Hồ gia và Bình gia gần như đối với cuộc chiến tiếp theo đối đầu với Cửu Nguyệt phái không có chút áp lực nào, mặc cho Cửu Nguyệt phái điên cuồng xông tới… Bọn họ vẫn nói cười vui vẻ, thậm chí còn kêu người chuẩn bị rượu thịt để uống với Sở Mặc ở nơi vách nát tường xiêu trên đỉnh Độc Cô Sơn này.
- Sở đạo hữu có phải cảm thấy bọn ta hành sự quá mức lòng lang dạ sói không?
Gia chủ Chung gia Chung Liệt cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc hỏi.
- Đúng hơn là thay đổi thất thường?
Gia chủ Hồ gia Hồ Bá Đạo uống một chén rượu, sau đó đặt chén xuống nhìn Sở Mặc nói.
Sở Mặc mỉm cười:
- Đều có một chút, chỉ có thể nói là ta có chút chưa thích ứng được.
- Phải, đây chính là giới tu hành!
Gia chủ Bình gia ngồi bên khẽ mỉm cười nói:
- Việc gì cũng có thể xảy ra được. Đặc biệt là với những thế lực được coi là đẳng cấp ở Linh Giới như bọn ta, nhưng một quyết định sai lầm thì có thể tạo thành sự sụp đổ của cả thế lực trong thời gian ngắn ngủi, vạn kiếp bất phục! Mỗi quyết định của chúng ta thực ra đều cần phải suy xét thận trọng, còn về những thứ tốt đẹp như nhân, nghĩa, lễ, chí, tín… Mặc dù trong lòng chúng ta luôn hướng tới, nhưng thật sự không cách nào tuân thủ nghiêm ngặt được.
- Bởi vì mỗi lời nói mỗi hành động của bọn ta đều đại diện cho cả sự hưng suy của một gia tộc! Còn về vinh nhục của cá nhân… Đó lại là việc khác.
Hồ Bá Đạo lại cạn một ly, sau đó thở dài:
- Trước khi ngồi lên vị trí này, ta cũng từng là một thanh niên tốt có nhiệt huyết và trượng nghĩa.
- Ha ha, bây giờ thì trở thành một lão hồ ly lòng lang dạ sói thay đổi thất thường phải không?
Chung Liệt cười chọc ghẹo, hoàn toàn không nhìn ra được vết tích hai người này từng trở mặt thậm chí ra tay chém giết lẫn nhau.
- Lão hồ ly? Không, ta là một kiêu hùng!
Hồ Bá Đạo lần nữa nâng chén cạn sạch, giọng nói rắn đanh như thép, vô cùng dứt khoát:
- Việc ta cần làm chính là khiến Hồ gia tiếp tục huy hoàng cường thịnh, cho dù có một ngày khó thoát được số mệnh cực thịnh mà suy tàn, nhưng ta quyết không để nó bại trong tay ta! Cho dù dùng cách nào, chỉ cần đảm bảo được gia tộc không suy vong. Vậy thì… ta chính là anh hùng của gia tộc, còn về người ngoài nhìn ta thế nào, quan trọng sao?
Gia chủ Bình gia gật đầu, vẻ mặt đầy cảm xúc, hắn vô cùng đồng tình với lời của Hồ Bá Đạo.
Chung Liệt ngồi bên cũng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Sở đạo hữu có lẽ không biết, ta và gia chủ Bình gia đã từng là huynh đệ tốt nhất! Giữa ta và Hồ Bá Đạo cũng từng là bằng hữu quen biết mấy trăm năm. Nhưng hiện giờ như thế này, lúc cần phải ám toán họ, ta cũng không mềm lòng đâu. Đây chính là chưởng môn của đại tộc, tình cảm cá nhân vĩnh viễn phải xếp sau lợi ích của gia tộc!
Sở Mặc không biết nói gì, một hồi lâu sau mới gượng cười nói:
- Ta sẽ không ám toán bạn bè của ta!
Hồ Bá Đạo lắc đầu, nghiêm túc nhìn Sở Mặc, thận trọng nói:
- Mỗi người đều có cách đối nhân xử thế riêng, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có thể không ám toàn bạn bè ngươi, nhưng không thể dễ dàng tin lời họ! Ít nhất không thể hoàn toàn tin tưởng. Đặc biệt nếu bạn bè ngươi giống như bọn ta vậy, ngươi càng nên đề phòng họ. Bởi vì có một ngày người đó trở thành người hùng cứ một thế lực, vậy thì hắn sẽ không còn là hắn nữa. Thứ mà hắn đại diện vĩnh viễn đều là lợi ích của thế lực sau lưng hắn! Nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không leo lên vị trí đó được!
Đúng là đã dạy cho Sở Mặc một tiết học vô cùng sinh động về nhân sinh!
Cuối cùng, đội trưởng của trận chiến này… Chưởng môn Cửu Nguyệt phái, một Đại Năng cảnh giới nửa bước Luyện Thần Đông Phương Trường Thắng bị một đám người vây hãm giết chết. Những tu sỹ Cửu Nguyệt phái mà hắn thống lĩnh cũng đều bị giết hại tàn nhẫn tại Độc Cô Sơn này.
Nhìn trận đấu giữa bọn họ, Sở Mặc mới cảm thấy từ trước tới nay những hành động của hắn thật sự thuần khiết như nước vậy, vô cùng trong sạch.
Bởi vì hắn vẫn còn nói tới quy tắc, đạo nghĩa, còn kiên trì giữ vững những tín điều của nhân sinh như nhân, nghĩa, lễ, chí, tín, kiên trì với: Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng với những đại tộc, đại phái đứng sừng sững đã nhiều năm không sụp đổ trên Linh Giới, thì những thứ đó căn bản chả có nghĩa lý gì cả!
Trong mắt họ xét đến cùng thật ra chỉ còn hai chữ “lợi ích”!
Sở Mặc giờ mới hiểu, hoá ra hắn mới là người “bảo thủ nhất, truyền thống nhất”.
Đông Phương Trường Thắng lúc lâm chung đã dùng truyền âm thạch kết nối với Cửu Nguyệt phái hạ lệnh phải giết hết mấy đại thế lực này! Yêu cầu đệ tử của môn phái cùng mấy đại thế lực không chết không dừng tay!
Thân là chưởng môn, lời của hắn chính là pháp chỉ quyền uy nhất trong Cửu Nguyệt phái. Tâm phúc của hắn nhiều vô kể, Cửu Nguyệt phái cũng còn những đệ tử có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, về nhân – quả trước sau của việc này bọn họ đều hiểu rõ. Cho nên, sau khi lệnh tất sát của Đông Phương Trường Thắng phát ra, cả Cửu Nguyệt phái như náo động cả.
Một trận chiến hoàn toàn có thể dự đoán được sắp nổ ra!
Điều thú vị lại là Sở Mặc vô duyên vô cớ được phân ba phần tài nguyên của Cửu Nguyệt phái lại giống như là bị Đông Phương Trường Thắng cố ý chọn lựa quên mất.
Lúc phút cuối hắn báo cho thủ hạ trong môn phái tấn công mấy đại thế lực, hoàn toàn không để ý tới Sở Mặc, quên mất Cẩm Tú Thành. Không ai cho rằng hắn thực sự quên Sở Mặc, chỉ có thể nói, lúc đó hắn căm hận Chung gia, Hồ gia và Bình gia đã hoàn toàn vượt qua nỗi hận thù với Sở Mặc.
Trên bản tin, tu sỹ của Thiên Giới và Tiên Giới tỏ ra hoàn toàn lặng thinh trước kết quả này.
Bởi vì cho dù bên cạnh bọn họ cũng ít xuất hiện vở kịch hấp dẫn như vậy.
- Sở Mặc thật may mắn!
- Đợi tới khi hắn tới Tiên Giới, ta nhất định phải làm quen với hắn!
- Khà khà… Sau khi hắn tới Tiên Giới, chưa chắc đã may mắn như vậy!
- Thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết à, thật mong được gặp hắn ở Tiên Giới!
- Việc ta thích làm nhất chính là giết chết thiên tài! Đặc biệt là thiên tài danh chấn thiên hạ như vậy!
Trên bản tin đủ các kiểu thanh âm, người muốn quen biết Sở Mặc, người muốn trấn áp hắn. Lần lượt xì xào, Sở Mặc cũng không quá chú tâm tới.
Cả ba gia chủ của Chung gia, Hồ gia và Bình gia gần như đối với cuộc chiến tiếp theo đối đầu với Cửu Nguyệt phái không có chút áp lực nào, mặc cho Cửu Nguyệt phái điên cuồng xông tới… Bọn họ vẫn nói cười vui vẻ, thậm chí còn kêu người chuẩn bị rượu thịt để uống với Sở Mặc ở nơi vách nát tường xiêu trên đỉnh Độc Cô Sơn này.
- Sở đạo hữu có phải cảm thấy bọn ta hành sự quá mức lòng lang dạ sói không?
Gia chủ Chung gia Chung Liệt cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc hỏi.
- Đúng hơn là thay đổi thất thường?
Gia chủ Hồ gia Hồ Bá Đạo uống một chén rượu, sau đó đặt chén xuống nhìn Sở Mặc nói.
Sở Mặc mỉm cười:
- Đều có một chút, chỉ có thể nói là ta có chút chưa thích ứng được.
- Phải, đây chính là giới tu hành!
Gia chủ Bình gia ngồi bên khẽ mỉm cười nói:
- Việc gì cũng có thể xảy ra được. Đặc biệt là với những thế lực được coi là đẳng cấp ở Linh Giới như bọn ta, nhưng một quyết định sai lầm thì có thể tạo thành sự sụp đổ của cả thế lực trong thời gian ngắn ngủi, vạn kiếp bất phục! Mỗi quyết định của chúng ta thực ra đều cần phải suy xét thận trọng, còn về những thứ tốt đẹp như nhân, nghĩa, lễ, chí, tín… Mặc dù trong lòng chúng ta luôn hướng tới, nhưng thật sự không cách nào tuân thủ nghiêm ngặt được.
- Bởi vì mỗi lời nói mỗi hành động của bọn ta đều đại diện cho cả sự hưng suy của một gia tộc! Còn về vinh nhục của cá nhân… Đó lại là việc khác.
Hồ Bá Đạo lại cạn một ly, sau đó thở dài:
- Trước khi ngồi lên vị trí này, ta cũng từng là một thanh niên tốt có nhiệt huyết và trượng nghĩa.
- Ha ha, bây giờ thì trở thành một lão hồ ly lòng lang dạ sói thay đổi thất thường phải không?
Chung Liệt cười chọc ghẹo, hoàn toàn không nhìn ra được vết tích hai người này từng trở mặt thậm chí ra tay chém giết lẫn nhau.
- Lão hồ ly? Không, ta là một kiêu hùng!
Hồ Bá Đạo lần nữa nâng chén cạn sạch, giọng nói rắn đanh như thép, vô cùng dứt khoát:
- Việc ta cần làm chính là khiến Hồ gia tiếp tục huy hoàng cường thịnh, cho dù có một ngày khó thoát được số mệnh cực thịnh mà suy tàn, nhưng ta quyết không để nó bại trong tay ta! Cho dù dùng cách nào, chỉ cần đảm bảo được gia tộc không suy vong. Vậy thì… ta chính là anh hùng của gia tộc, còn về người ngoài nhìn ta thế nào, quan trọng sao?
Gia chủ Bình gia gật đầu, vẻ mặt đầy cảm xúc, hắn vô cùng đồng tình với lời của Hồ Bá Đạo.
Chung Liệt ngồi bên cũng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Sở đạo hữu có lẽ không biết, ta và gia chủ Bình gia đã từng là huynh đệ tốt nhất! Giữa ta và Hồ Bá Đạo cũng từng là bằng hữu quen biết mấy trăm năm. Nhưng hiện giờ như thế này, lúc cần phải ám toán họ, ta cũng không mềm lòng đâu. Đây chính là chưởng môn của đại tộc, tình cảm cá nhân vĩnh viễn phải xếp sau lợi ích của gia tộc!
Sở Mặc không biết nói gì, một hồi lâu sau mới gượng cười nói:
- Ta sẽ không ám toán bạn bè của ta!
Hồ Bá Đạo lắc đầu, nghiêm túc nhìn Sở Mặc, thận trọng nói:
- Mỗi người đều có cách đối nhân xử thế riêng, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có thể không ám toàn bạn bè ngươi, nhưng không thể dễ dàng tin lời họ! Ít nhất không thể hoàn toàn tin tưởng. Đặc biệt nếu bạn bè ngươi giống như bọn ta vậy, ngươi càng nên đề phòng họ. Bởi vì có một ngày người đó trở thành người hùng cứ một thế lực, vậy thì hắn sẽ không còn là hắn nữa. Thứ mà hắn đại diện vĩnh viễn đều là lợi ích của thế lực sau lưng hắn! Nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không leo lên vị trí đó được!