Thí Thiên Đao
Chương 1067: Cuộc chiến phân chia thế lực (1)
Tuy nhiên những người còn sống sót sau này có dám đi Cẩm Tú Thành báo thù hay không thì đó lại là việc khác. Dẫu sao những người thực sự xem nhẹ mạng sống của mình cũng chỉ là số ít, có mấy ai biết rõ phải chết mà dám đi tìm cái chết đâu?
Gia chủ Bình gia cười:
- Không chỉ là vấn đề không thể nào.
Sở Mặc đưa mắt nhìn hắn.
Gia chủ Bình gia nghiêm túc nói:
- Âu Dương gia thật sự đã bị thương gân động cốt rồi. Đám tinh nhuệ của họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng nền tảng của họ vẫn rất mạnh. Liệt Hoả Giáo chỉ tổn thất một bộ phận, mất đi hai thiên tài huyết mạch khiến họ đau đớn, nhưng chưa tới mức thương gân động cốt. Còn về Độc Cô Sơn… Bọn họ quả là tổn thất nghiêm trọng nhất. Nhưng trong mắt ta, bọn họ vẫn giữ được nền móng vững chắc! Mấy đại gia tộc, đại môn phái đẳng cấp này đã trải qua sóng gió quá nhiều trong dòng chảy lịch sử. Chuẩn bị và để lại đường lui cũng vô cùng hoàn thiện. Rất ít người có thể hoàn toàn nhổ tận gốc rễ bọn họ. Trừ khi là giữa hai đại thế lực triển khai chiến tranh toàn diện, kiểu như thực sự không chết không chấm dứt. Nhưng hiện nay, những thế lực này đối với công tử quả là e sợ tới cực điểm. Cho nên, cho dù bọn họ sau này còn có thể đông sơn tái khởi (lần nữa trỗi dậy), nhưng nếu một ngày công tử vẫn ở Linh Giới, bọn họ tuyệt đối sẽ không tới gây sự với công tử.
Gia chủ Bình gia nói xong, mỉm cười:
- Còn về trận chiến trước mắt này…
Sở Mặc nhìn gia chủ Bình gia.
Gia chủ Bình gia điềm nhiên nói:
- Chẳng qua là một trận chiến phân chia lại thế lực mà thôi!
Sở Mặc chăm chú nhìn về bốn thế lực đang chiến đấu thành một vòng lớn phía xa kia, liên tiếp có người ngã xuống, từ trời cao rơi xuống đất. Bầu trời trên cao cũng biến thành một màn đỏ máu, giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt. Trên thực tế đó là màu đỏ máu của tu sỹ đã nhuộm đỏ cả bầu trời.
- Cuộc chiến giữa thế lực của các tu sỹ từ xưa tới nay đều rất tàn khốc, thậm chí còn có khả năng tổn thất cả gia chủ. Nhưng thế lực thường ít khi hoàn toàn bị diệt vong. Bên thất bại sẽ mất đi nhiều tài nguyên, cũng có thể vì vậy mà suy tan khó gượng dậy nổi, trở thành hạng hai… Thậm chí là thế lực hạng ba.
Gia chủ Bình gia xúc động nói:
- Nhìn chúng lịch sử của Linh Giới thì ngươi sẽ phát hiện, trận chiến như thế này thực ra rất nhiều, cũng có quá nhiều thế lực từng huy hoàng cực thịnh, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi Linh Giới. Ví như… khu di tích mà công tử trước đây từng thăm dò qua.
- Thanh Hư Môn sao?
Sở Mặc hỏi.
Gia chủ Bình gia gật đầu:
- Phải, Thanh Hư Môn từng là môn phái hùng mạnh nhất khắp Linh Giới, không phải là một trong những đâu! Lúc bọn họ huy hoàng, những môn phái gia tộc như chúng ta… đều bị ánh hào quang của họ bao phủ, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực nào để tranh giành với họ. Lúc Thanh Hư Môn cường thịnh nhất, tu sỹ nửa bước Luyện Thần phải có hơn ngàn người! Tu sỹ Nguyên Anh nhiều không kể xiết. Nhưng về sau, cũng vẫn suy tàn. Cho dù Thanh Hư đạo trưởng đó giờ đã ở Thiên Giới, trở thành một trong những đại lão của Thiên Giới, nhưng đối mặt với việc này cũng chỉ đành thở dài, lực bất tòng tâm! Cực thịnh mà suy tàn… giống như là một lời nguyền vậy, thứ mà chúng ta khẩn cầu chẳng qua chính là quá trình suy tàn, có thể sẽ tới chậm một chút, nhưng thế lực của thiên đạo thật sự là thứ không ai tránh khỏi được!
Sở Mặc gật đầu, lòng thầm nghĩ: “Lời này của hắn mặc dù không nhắm vào ta, nhưng với ta chưa chắc đã không phải là một lời cảnh tỉnh. Tâm nguyện lớn nhất của ta từ trước tới nay chính là muốn Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái hùng mạnh nhất trong bầu trời này, không phải là một trong những. Theo quy luật này, khi mà môn phái đó thật sự thành như vậy, thế thì tương lai ắt sẽ có ngày cũng suy tàn, vậy thì ta cũng sẽ cảm thấy bất đắc dĩ như thế…”
Sau đó, Sở Mặc lại tự cười thầm bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chưa nói tới đạo lý tự cổ chí kim không thay đổi rằng con cháu sau này tự có phúc của con cháu chúng nó. Riêng một điều… Phiêu Diêu Cung hiện giờ chỉ có thể coi như là môn phái lớn mạnh nhất Nhân Giới. Ở Linh Giới… một chút thanh danh cũng không có!
Muốn được lo lắng chuyện cực thịnh mà suy tàn, trước hết thì phải hưng thịnh cái đã… Nếu không thì nói gì tới hưng thịnh rồi suy tàn?
Nghĩ vậy, tâm sự phiền muộn trong lòng Sở Mặc lập tức nhẹ nhõm hẳn, sau đó hắn bắt đầu xem trận chiến hấp dẫn này.
Gia chủ Bình gia hơi nheo mắt lại, khoé mắt thoáng liếc nhìn biểu cảm lúc này của Sở Mặc, trong lòng cũng có chút xúc động: “Đây đúng là một thanh niên thông minh, hơn nữa lòng hắn vô cùng kiên định. Không phải ai cũng có thể khiến lòng hắn lay động. Xem ra sách lược đã định ra trước đây không thể thay đổi, phải giao hảo với hắn! ”
Những lời hắn vừa nói thực ra không hẳn không có ý dò xét ý của Sở Mặc. Hắn muốn xem người thanh niên này rốt cuộc dã tâm lớn tới đâu, rốt cuộc có thể làm việc lớn đến thế nào?
Một người mạnh mẽ và một nhóm người mạnh mẽ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu chỉ có một mình Sở Mặc hùng mạnh, vậy sớm muộn Cẩm Tú Thành cũng sẽ có ngày bị phá tan. Mấy đồ đệ đồ tôn của Sở Mặc, thậm chí là cả đám người hiện giờ bên hắn e là cũng gặp hoạ.
Những đại thế lực đẳng cấp đã chiếm cứ Linh Giới cả mấy vạn năm đều không phải dạng ăn chay, Cây có bóng, người có uy, trừ khi hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, nếu không ắt có ngày bọn họ trỗi dậy. Vậy thì mối thù khắc cốt ghi tâm này cũng đủ để các đại thế lực sau khi khôi phục lại sẽ báo thù tàn nhẫn với Cẩm Tú Thành!
Lúc đó, Sở Mặc sớm đã phi thăng Tiên Giới rồi, cho dù biết thì đã sao chứ? Lẽ nào còn quay lại Linh Giới hay sao?
Giới tu hành là như vậy, rời đi là rời đi, muốn phi thăng thì ngàn vạn khó khăn, nhưng muốn qua lại cũng là khó khăn vạn ngàn. Cho nên nếu Sở Mặc chỉ là một người “cá nhân hùng mạnh”, vậy thì Bình gia cũng chỉ giao hảo với một mình hắn, đợi sau khi hắn rời đi rồi, sẽ từ từ cắt đứt liên lạc với Cẩm Tú Thành.
Nhưng nếu Sở Mặc không phải loại người “cá nhân hùng mạnh” là đủ rồi, nếu hắn có bản lĩnh khiến tất cả những người quanh hắn đều trở nên mạnh mẽ, vậy thì Cẩm Tú Thành sẽ trở thành một lực lượng không thể xem nhẹ được!
Cho dù cân nhắc từ phương diện nào, Bình gia đều phải kết giao với Cẩm Tú Thành, hơn nữa phải là kiểu giao hảo thân thiết! Hình thành một quan hệ đồng minh thật sự!
Gia chủ Bình gia cười:
- Không chỉ là vấn đề không thể nào.
Sở Mặc đưa mắt nhìn hắn.
Gia chủ Bình gia nghiêm túc nói:
- Âu Dương gia thật sự đã bị thương gân động cốt rồi. Đám tinh nhuệ của họ tổn thất nghiêm trọng, nhưng nền tảng của họ vẫn rất mạnh. Liệt Hoả Giáo chỉ tổn thất một bộ phận, mất đi hai thiên tài huyết mạch khiến họ đau đớn, nhưng chưa tới mức thương gân động cốt. Còn về Độc Cô Sơn… Bọn họ quả là tổn thất nghiêm trọng nhất. Nhưng trong mắt ta, bọn họ vẫn giữ được nền móng vững chắc! Mấy đại gia tộc, đại môn phái đẳng cấp này đã trải qua sóng gió quá nhiều trong dòng chảy lịch sử. Chuẩn bị và để lại đường lui cũng vô cùng hoàn thiện. Rất ít người có thể hoàn toàn nhổ tận gốc rễ bọn họ. Trừ khi là giữa hai đại thế lực triển khai chiến tranh toàn diện, kiểu như thực sự không chết không chấm dứt. Nhưng hiện nay, những thế lực này đối với công tử quả là e sợ tới cực điểm. Cho nên, cho dù bọn họ sau này còn có thể đông sơn tái khởi (lần nữa trỗi dậy), nhưng nếu một ngày công tử vẫn ở Linh Giới, bọn họ tuyệt đối sẽ không tới gây sự với công tử.
Gia chủ Bình gia nói xong, mỉm cười:
- Còn về trận chiến trước mắt này…
Sở Mặc nhìn gia chủ Bình gia.
Gia chủ Bình gia điềm nhiên nói:
- Chẳng qua là một trận chiến phân chia lại thế lực mà thôi!
Sở Mặc chăm chú nhìn về bốn thế lực đang chiến đấu thành một vòng lớn phía xa kia, liên tiếp có người ngã xuống, từ trời cao rơi xuống đất. Bầu trời trên cao cũng biến thành một màn đỏ máu, giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt. Trên thực tế đó là màu đỏ máu của tu sỹ đã nhuộm đỏ cả bầu trời.
- Cuộc chiến giữa thế lực của các tu sỹ từ xưa tới nay đều rất tàn khốc, thậm chí còn có khả năng tổn thất cả gia chủ. Nhưng thế lực thường ít khi hoàn toàn bị diệt vong. Bên thất bại sẽ mất đi nhiều tài nguyên, cũng có thể vì vậy mà suy tan khó gượng dậy nổi, trở thành hạng hai… Thậm chí là thế lực hạng ba.
Gia chủ Bình gia xúc động nói:
- Nhìn chúng lịch sử của Linh Giới thì ngươi sẽ phát hiện, trận chiến như thế này thực ra rất nhiều, cũng có quá nhiều thế lực từng huy hoàng cực thịnh, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi Linh Giới. Ví như… khu di tích mà công tử trước đây từng thăm dò qua.
- Thanh Hư Môn sao?
Sở Mặc hỏi.
Gia chủ Bình gia gật đầu:
- Phải, Thanh Hư Môn từng là môn phái hùng mạnh nhất khắp Linh Giới, không phải là một trong những đâu! Lúc bọn họ huy hoàng, những môn phái gia tộc như chúng ta… đều bị ánh hào quang của họ bao phủ, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực nào để tranh giành với họ. Lúc Thanh Hư Môn cường thịnh nhất, tu sỹ nửa bước Luyện Thần phải có hơn ngàn người! Tu sỹ Nguyên Anh nhiều không kể xiết. Nhưng về sau, cũng vẫn suy tàn. Cho dù Thanh Hư đạo trưởng đó giờ đã ở Thiên Giới, trở thành một trong những đại lão của Thiên Giới, nhưng đối mặt với việc này cũng chỉ đành thở dài, lực bất tòng tâm! Cực thịnh mà suy tàn… giống như là một lời nguyền vậy, thứ mà chúng ta khẩn cầu chẳng qua chính là quá trình suy tàn, có thể sẽ tới chậm một chút, nhưng thế lực của thiên đạo thật sự là thứ không ai tránh khỏi được!
Sở Mặc gật đầu, lòng thầm nghĩ: “Lời này của hắn mặc dù không nhắm vào ta, nhưng với ta chưa chắc đã không phải là một lời cảnh tỉnh. Tâm nguyện lớn nhất của ta từ trước tới nay chính là muốn Phiêu Diêu Cung trở thành môn phái hùng mạnh nhất trong bầu trời này, không phải là một trong những. Theo quy luật này, khi mà môn phái đó thật sự thành như vậy, thế thì tương lai ắt sẽ có ngày cũng suy tàn, vậy thì ta cũng sẽ cảm thấy bất đắc dĩ như thế…”
Sau đó, Sở Mặc lại tự cười thầm bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, chưa nói tới đạo lý tự cổ chí kim không thay đổi rằng con cháu sau này tự có phúc của con cháu chúng nó. Riêng một điều… Phiêu Diêu Cung hiện giờ chỉ có thể coi như là môn phái lớn mạnh nhất Nhân Giới. Ở Linh Giới… một chút thanh danh cũng không có!
Muốn được lo lắng chuyện cực thịnh mà suy tàn, trước hết thì phải hưng thịnh cái đã… Nếu không thì nói gì tới hưng thịnh rồi suy tàn?
Nghĩ vậy, tâm sự phiền muộn trong lòng Sở Mặc lập tức nhẹ nhõm hẳn, sau đó hắn bắt đầu xem trận chiến hấp dẫn này.
Gia chủ Bình gia hơi nheo mắt lại, khoé mắt thoáng liếc nhìn biểu cảm lúc này của Sở Mặc, trong lòng cũng có chút xúc động: “Đây đúng là một thanh niên thông minh, hơn nữa lòng hắn vô cùng kiên định. Không phải ai cũng có thể khiến lòng hắn lay động. Xem ra sách lược đã định ra trước đây không thể thay đổi, phải giao hảo với hắn! ”
Những lời hắn vừa nói thực ra không hẳn không có ý dò xét ý của Sở Mặc. Hắn muốn xem người thanh niên này rốt cuộc dã tâm lớn tới đâu, rốt cuộc có thể làm việc lớn đến thế nào?
Một người mạnh mẽ và một nhóm người mạnh mẽ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu chỉ có một mình Sở Mặc hùng mạnh, vậy sớm muộn Cẩm Tú Thành cũng sẽ có ngày bị phá tan. Mấy đồ đệ đồ tôn của Sở Mặc, thậm chí là cả đám người hiện giờ bên hắn e là cũng gặp hoạ.
Những đại thế lực đẳng cấp đã chiếm cứ Linh Giới cả mấy vạn năm đều không phải dạng ăn chay, Cây có bóng, người có uy, trừ khi hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, nếu không ắt có ngày bọn họ trỗi dậy. Vậy thì mối thù khắc cốt ghi tâm này cũng đủ để các đại thế lực sau khi khôi phục lại sẽ báo thù tàn nhẫn với Cẩm Tú Thành!
Lúc đó, Sở Mặc sớm đã phi thăng Tiên Giới rồi, cho dù biết thì đã sao chứ? Lẽ nào còn quay lại Linh Giới hay sao?
Giới tu hành là như vậy, rời đi là rời đi, muốn phi thăng thì ngàn vạn khó khăn, nhưng muốn qua lại cũng là khó khăn vạn ngàn. Cho nên nếu Sở Mặc chỉ là một người “cá nhân hùng mạnh”, vậy thì Bình gia cũng chỉ giao hảo với một mình hắn, đợi sau khi hắn rời đi rồi, sẽ từ từ cắt đứt liên lạc với Cẩm Tú Thành.
Nhưng nếu Sở Mặc không phải loại người “cá nhân hùng mạnh” là đủ rồi, nếu hắn có bản lĩnh khiến tất cả những người quanh hắn đều trở nên mạnh mẽ, vậy thì Cẩm Tú Thành sẽ trở thành một lực lượng không thể xem nhẹ được!
Cho dù cân nhắc từ phương diện nào, Bình gia đều phải kết giao với Cẩm Tú Thành, hơn nữa phải là kiểu giao hảo thân thiết! Hình thành một quan hệ đồng minh thật sự!