Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thí Thiên Đao

Chương 1044: Trấn áp



Lúc này, gia chủ của Âu Dương gia – Âu Dương Quang Huy mới mang theo một đám trưởng lão chậm chạp tiến đến. Nếu còn không xuất hiện, thứ Âu Dương gia mất không phải là mặt mũi nữa. Trời mới biết cái sát thần này dưới cơn giận dữ có thể hoàn toàn tiêu diệt hết con cháu trẻ tuổi của Âu Dương gia hay không.
Dù sao lúc trước, khi phái cao thủ tới Cẩm Tú thành, Âu Dương gia thật sự không nghĩ buông tha cho Sở Mặc và những người liên quan. Đây là giang hồ. Ân đền oán trả.
Sở Mặc không nhìn đám người Âu Dương Quang Huy, lạnh lùng nói:
- Các ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác là chuyện đương nhiên còn khi người ta tìm tới cửa thì các ngươi thấy nhục nhã. Dưới gầm trời này, chỉ lời của các ngươi mới có đạo lý chắc? Âu Dương gia làm gì có tư cách này chứ?
Sắc mặt đám người Âu Dương Quang Huy vô cùng khó coi, có khi chết còn dễ chịu hơn phải nghe Sở Mặc nói như vậy.
Mặt ngoài không có ai nhưng trong bóng tối đang có rất nhiều người âm thầm tụ tập xem náo nhiệt.
Không quá ba ngày, những lời nói của Sở Mặc hôm nay sẽ được truyền khắp Khánh Phong thành. Âu Dương gia xem như gặp nạn rồi.
- Sở công tử, ngài đại nhân đại lượng, có thể không gây khó dễ cho bọn tiểu hài tử này được không? Như vậy chẳng phải làm mất thân phận của công tử hay sao.
Âu Dương Đồ chầm chậm đi ra, dáng người nhỏ gầy nhưng khí thế không hề yếu ớt. Không phải ông muốn khoe khoang nhưng khí thế trên người Sở Mặc quá hùng mạnh, trừ ông, những người khác không ai có thể đến trước mặt Sở Mặc.
- Khó xử tiểu hài tử ư? Ngươi lầm rồi. Ta đang dạy bọn họ làm người đấy chứ. Sở Mặc thản nhiên nói.
- Trên đời này không chỉ có mình Âu Dương gia các ngươi. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không sớm giáo huấn bọn ngu ngốc này sớm muộn gì chúng cũng bị người ta chém đầu.
- Dạ dạ dạ. Sở công tử nói đúng. Bọn chúng là một lũ ngu như heo, đúng là cần phải dạy dỗ, nếu không bọn chúng chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng thôi.
Âu Dương Đồ cười ha ha.
Mấy người âm thầm vây xem thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng tự nhủ. Vị lão tổ tông của Âu Dương gia hài hước ghê, hoàn toàn khônglưu lại tí mặt mũi nào cho đám con cháu nhà mình. Ếch ngồi đáy giếng, đúng là buồn cười quá đi!
Sắc mặt đám người Âu Dương gia xanh mét. Ngay cả Âu Dương Quang Huy cũng nhíu mày, cảm thấy Âu Dương Đồ nói hơi quá.
Âu Dương Đồ lại chẳng buồn để ý phản ứng của bọn họ, chỉ an tĩnh nhìn Sở Mặc:
- Sở công tử tìm tới đây là muốn gì nào?
- Toàn bộ Âu Dương gia cũng chỉ có tiền bối là người hiểu lí lẽ.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Âu Dương Đồ, đồng dạng không bận tâmtới sắc mặt Âu Dương Quang Huy đang rất khó coi, chỉ thản nhiên nói:
- Trước các ngươi khi nhục bằng hữu của ta, giờ lại phái ra đại lượng cao thủ đuổi giết ta. Nếu không phải Sở Mặc ta có chút bản lĩnh, hôm nay đã hồn bay phách lạc hoặc thành đầy tớ cho Âu Dương gia, mãi mãi không được tự do rồi cũng nên. Ngài nói nên làm thế nào đây?
Vẻ mặt Âu Dương Đồ chua sót, nhìn Sở Mặc nói:
- Việc này đúng là Âu Dương gia đã sai. Nhưng chúng ta cũng đã phải chịu hậu quả thê thảm, trả nợ máu rất lớn. Việc giết chóc nên dừng lại thôi. Sở công tử thấy thế nào?
- Các ngươi muốn bắt đầu thì bắt đầu, nói ngừng thì ngừng sao. Trên đời làm gì có chuyện dễ như thế.
Sở Mặc lạnh lùng cười, không nể mặt Âu Dương Đồ mà nói.
Âu Dương Quang Huy ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện, lại bị ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của Sở Mặc làm ngừng lại.
- Ta biết ngươi là ai. Nhìn ngươi tiền hô hậu ủng như vậy, chắc là gia chủ của Âu Dương gia – Âu Dương Quang Huy rồi. Tốt nhất hiện tại ngươi đừng nói gì. Nếu không, ta thật sự xúc động sẽ cầm đao chém đầu chó của ngươi cũng nên.
Sở Mặc nhìn Âu Dương Quang Huy, quát:
- Ngươi mau cút khỏi chỗ này, cút ra xa vào. Đừng ở đây khiến tachướng mắt. Ngươi chẳng là cái thá gì đâu.
- Ngươi!
Âu Dương Quang Huy tức tối, suýt nữa hộc máu.
Là gia chủ một đại gia tộc, một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao, Âu Dương Quang Huy chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy. Lửa giận nháy mắt bốc lên.
Âu Dương Đồ khẽ nhìn y một cái, thở dài:
- Trước ngươi tránh đi một chút. Nếu ngươi tin ta, giao chuyện này cho ta xử lý, coi như ta hồi báo sự ủng hộ mấy năm nay của ÂuDương gia cho ta. Bị bêu danh hay mang tội danh gì, cứ để ta chịu toàn bộ trách nhiệm.
Mặt Âu Dương Quang Huy xanh mét, nhìn Sở Mặc cực không cam lòng, dường như muốn nói thêm điều gì.
Âu Dương Đồ khoát tay:
- Nếu ngươi không tin ta, ta đành đi vậy.
Âu Dương Quang Huy lập tức ỉu xìu. Lão biết, hiện tại đích thực chỉ có Âu Dương Đồ có thể nói chuyện với Sở Mặc. Hơn nữa, đây là người duy nhất chiến đấu với Sở Mặc nhưng lại không đắc tội với hắn.
- Vậy làm phiền Đồ lão tổ.
Âu Dương Quang Huy mang theo khuất nhục rời đi, trong lòng cực kỳ bất bình phẫn hận.
Lúc này, một gã phụ tá bên cạnh lão lầu bầu, đưa ra mấy lời khuyên.
- Rốt cuộc chúng ta cũng bị nếm trải cảm giác bị người khác trấn áp là như thế nào, rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của những người bị chúng ta ức hiếp trong những năm gần đây.
Âu Dương Quang Huy giật mình, sắc mặt không còn tái nhợt mà thay vào đó là sự bất đắc dĩ, trong mắt còn có một chút hối hận. Lão vỗ vai phụ tá, không nói gì mà đi luôn, nhìn tấm lưng kia có thể thấy sự cô đơn và tiêu điều.
Từ khắc này, Âu Dương gia vang danh một thời không khỏi bắt đầu xuống dốc. Thịnh cực tất suy, đạo lý từ trước đến nay vẫn không thay đổi. Chỉ có điều không ai nguyện ý nó suy vào thời của mình thôi.
Âu Dương Quang Huy cũng như vậy. Lão chỉ muốn mình mạnh mẽ, có thể trấn áp người khác. Chỉ tiếc, người lão gặp lại là Sở Mặc.
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc, chậm rãi thương lượng:
- Công tử xem hiện tại có thể tạm tha cho đám nhỏ này hay không?
Khí thế trên người Sở Mặc vẫn giữ nguyên, nghe Âu Dương Đồ nói, hắn cười ha ha, sau đó nhấc chân dậm một cái.
Không biết linh khí từ đâu nháy mắt thoát ra, trang viên rộng lớn của Âu Dương gia chấn động kịch liệt.
Rầm! Rầm! Từng tòa nhà tinh mỹ tráng lệ ầm ầm sập xuống. Mặt đất nứt toác. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ trang viên Âu Dương gia bị nứt vỡ, chia thành từng mảnh nhỏ.
Một cước của Sở Mặc đã phá hủy toàn bộ linh khí của Âu Dương gia. Chẳng khác gì đã triệt để hủy diệt căn cơ của gia tộc này.
Đương nhiên, Âu Dương gia có thể chuyển nhà. Nhưng việc này đồng dạng với bị phá hủy hết vận khí.
Chương trước Chương tiếp
Loading...