Thí Thiên Đao
Chương 1019: Thu hoạch (2)
Lập tức Thí Thiên truyền lại một tiếng ngân khẽ, giống như đang trả lời.
Sở Mặc vẫn cảm nhận được luồng khí điềm tĩnh ấy, dường như đang trách Sở Mặc có gì mà ngạc nhiên như vậy chứ.
Sở Mặc mím chặt môi, mặt mày u ám, không còn gì để nói nữa, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, hắn lại mò được mấy cuốn điển tịch trên người Vương Trung, Sở Mặc xem qua thì không phải là công pháp, tâm pháp, mà là một bộ cổ kinh, xem ra rất tối nghĩa khó hiểu. Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, liền vứt vào trong Thương Khung Thần Giám, đợi tới lúc hoàn thiện từ từ, sau đó có thời gian sẽ nghiền ngẫm kỹ hơn.
Quyển kinh thư mà một tu sỹ vượt qua cả cảnh giới Đế Chủ lúc nào cũng mang theo bên mình chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Sở Mặc thực sự cũng đang tò mò, tại sao trên người hắn đột nhiên lại hồi phục lại tất cả tu vi?
Với một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh mà nói, muốn duy trì một động tác không đổi quả thực là việc quá dễ dàng, đừng nói là một lúc đó thôi, cho dù là cả năm cũng chả sao cả.
Cho nên hắn dễ dàng lừa được Vương Trung, nhưng bản thân Sở Mặc cũng không hiểu được tại sao?
Nơi này mặc dù hắn vẫn không hiểu rõ, nhưng tin vào những lời vừa rồi của Vương Trung nói có lẽ là sự thật.
Thiên phá chi địa, địa phủ biên duyên… Một nơi hoàn toàn phong ấn đi tất cả những gì liên quan tới tu vi, ngay cả đến những pháp khí tinh thạch khu động cũng vô dụng. Tại sao bản thân hắn đột nhiên lại hồi phục tu vi?
Nói như vậy, hắn ở nơi này chả phải trở thành tồn tại vô địch rồi sao?
Hắn ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười, một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh, ở một nơi có thể tồn tại những Đại La Kim Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, thậm chí là tu sỹ Đế Chủ Đại Năng, sao hắn lại có thể tung hoành ngang, ngạo nghễ thiên hạ?
Sở Mặc lắc lắc đầu, bỏ ngay những ý niệm ấy ra khỏi đầu.
Ở nơi này, cho dù là vô địch thật sự thì có ích gì chứ?
Giống như Vương Trung vừa nói một câu lặp đi lặp lại, ai muốn sống ở cái nơi chết tiệt này chứ?
Sau đó, Sở Mặc phát hiện trong gian phòng này còn có một cuốn nhật ký mà Vương Trung để lại. Bên trên ghi lại rất nhiều về cuộc sống của Vương Trung ở vùng đất Tội Ác.
Sở Mặc chăm chú lật đi lật lại, nhờ đó mà hắn càng hiểu nhiều hơn về Vương Trung, kết hợp với những tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, một hình tượng về kẻ có vẻ ngoài lương thiện nhưng nội tâm tà ác, hình ảnh vô cùng sinh động hiện lên trước mắt Sở Mặc.
Tận đến khi Sở Mặc xem được đoạn giới thiệu liên quan tới Thất Thái Ngư Lân (Vảy cá bảy màu), hắn cuối cùng mới lộ vẻ tươi cười.
Hắn đứng phắt dậy, thở dài một hơi:
- Ta… cuối cùng có thể về nhà rồi!
Mặc dù tiến vào nơi này chưa tới một ngày, nhưng Sở Mặc một chút cũng không muốn ở lại đó, càng không có hứng đi tìm hiểu nơi này.
Một nơi Thiên tuyệt chi địa như vậy, cả đời tới đây một lần cũng không muốn, phải tới một lần… cũng quá đủ rồi!
Với một tu sỹ mà nói, mất đi tất cả tu vi, quả giống như là mất đi tất cả khả năng tự vệ!
Đây là việc liên quan tới tính mệnh!
- Tạm biệt, nơi chết tiệt này.
Sở Mặc nói xong liền thu dọn đồ đạc, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi căn phòng này.
Hắn tiến thẳng về thác nước ở hồ U Minh, ở đó còn một đống vảy cá Hoàng Kim Ngư mà hắn phải đi lấy về. Đồng thời, còn có một sinh linh mà Sở Mặc muốn đạt được cũng ở trong hồ U Minh!
Không sai, đó là U Minh trùng!
Không dễ gì tới được hồ U Minh, Sở Mặc nói gì cũng không quên việc này. Cho dù hiện tại Sở Mặc cũng không biết làm thế nào mới bắt được U Minh trùng, nhưng ít nhất cũng phải gặp được loại sinh linh trong truyền thuyết này rồi tính tiếp.
Đến chỗ thác nước, đống vảy Hoàng Kim Ngư vẫn chồng chất ở một chỗ, nhưng những thứ khác ở bốn phía của vảy Hoàng Kim Ngư lại càng khiến Sở Mặc giật mình.
Cả một đám côn trùng đen sì sì nhung nhúc vây quanh vảy Hoàng Kim Ngư, những con gần nhất đã bắt đầu bò lên trên vảy Hoàng Kim Ngư bắt đầu gặm nhấm.
Người nào nhát gan mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ bị hù tới vỡ tim.
Cho dù là Sở Mặc cũng có cảm giác nóng sôi cả ruột.
Quả thật nhìn mà thấy ghê tởm!
Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám kiểm tra theo bản năng.
- U Minh trùng, sản sinh ở hồ U Minh, là một loại sinh linh đặc biệt có chứa năng lượng sinh tử, vô cùng hiếm gặp, có kịch độc, không thể đụng vào.
Sinh linh có thể khiến cho Thương Khung Thần Giám đưa ra kết luận này không nhiều, nhưng trong lòng Sở Mặc phần nhiều lại là cảm giác xao động không lời nào diễn tả nổi.
“Vận số của ta lẽ nào lại may mắn tới mức độ này?”
Sở Mặc gãi đầu, tự mình cũng thấy không lời nào nói được. Đồng thời hắn không ngăn được có một suy nghĩ kỳ lạ: ”Rốt cuộc ta bị hút tới vùng đất Tội Ác, hay là thông qua cách khác để tiến vào đây? Bởi vì đây quả thực quá kỳ lạ.”
Theo cách nói của Vương Trung, vị tu sỹ đầu tiên ở đây, bất luận là vì cái gì mà tiến vào đây, nhưng nhất định có một lý do không chạy đâu được, đó chính là vì đã vi phạm thiên đạo! Nhưng lại vì nhiều nguyên nhân khác mà vẫn chưa tới nỗi phải chết, nên mới bị hút vào thế giới khiến con người ta phải tuyệt vọng này.
Sau khi bọn họ tới đây sẽ mất đi tất cả tu vi, những sinh linh từng có tu vi càng cao thì thời gian sống càng dài. Bởi vì mặc dù bọn họ bị phong ấn đi tu vi, nhưng sức mạnh trong cơ thể vẫn còn. Chỉ là không cách nào sử dụng, nhưng lại có thể cung cấp thọ nguyên dài đằng đẵng cho bọn họ.
Điều này với bất kỳ tu sỹ nào mà nói cũng không phải là tin tốt.
Bởi vì ở một nơi như thế này mà thời gian sống càng lâu lại càng là một sự tra tấn dã man.
Nơi này là một nhà giam đúng nghĩa, là nhà giam được thiết lập dưới thiên đạo, khiến tất cả sinh linh tiến vào đây đều thấy tuyệt vọng.
Nhưng nhìn lại chính mình lại giống như tên Vương Trung kia, Sở Mặc tiến vào nơi này cảm giác giống như là một chuyến đi thám hiểm kỳ lạ! Không những thu hoạch được nhiều mà còn vì vậy mà lĩnh hội được một đạo lý khác.
Đồng thời hắn cũng kính sợ hơn về thiên đạo thực sự!
Nhân định thắng thiên, thực ra chỉ là nói bừa.
Thương hải tang điền (biển cả thành nương dâu), con người cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng trời thì luôn tồn tại.
Bất luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi được.
Cho nên Sở Mặc mới nghi ngờ, mới thấy khó tin.
Sở Mặc vẫn cảm nhận được luồng khí điềm tĩnh ấy, dường như đang trách Sở Mặc có gì mà ngạc nhiên như vậy chứ.
Sở Mặc mím chặt môi, mặt mày u ám, không còn gì để nói nữa, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, hắn lại mò được mấy cuốn điển tịch trên người Vương Trung, Sở Mặc xem qua thì không phải là công pháp, tâm pháp, mà là một bộ cổ kinh, xem ra rất tối nghĩa khó hiểu. Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, liền vứt vào trong Thương Khung Thần Giám, đợi tới lúc hoàn thiện từ từ, sau đó có thời gian sẽ nghiền ngẫm kỹ hơn.
Quyển kinh thư mà một tu sỹ vượt qua cả cảnh giới Đế Chủ lúc nào cũng mang theo bên mình chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Sở Mặc thực sự cũng đang tò mò, tại sao trên người hắn đột nhiên lại hồi phục lại tất cả tu vi?
Với một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh mà nói, muốn duy trì một động tác không đổi quả thực là việc quá dễ dàng, đừng nói là một lúc đó thôi, cho dù là cả năm cũng chả sao cả.
Cho nên hắn dễ dàng lừa được Vương Trung, nhưng bản thân Sở Mặc cũng không hiểu được tại sao?
Nơi này mặc dù hắn vẫn không hiểu rõ, nhưng tin vào những lời vừa rồi của Vương Trung nói có lẽ là sự thật.
Thiên phá chi địa, địa phủ biên duyên… Một nơi hoàn toàn phong ấn đi tất cả những gì liên quan tới tu vi, ngay cả đến những pháp khí tinh thạch khu động cũng vô dụng. Tại sao bản thân hắn đột nhiên lại hồi phục tu vi?
Nói như vậy, hắn ở nơi này chả phải trở thành tồn tại vô địch rồi sao?
Hắn ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười, một tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh, ở một nơi có thể tồn tại những Đại La Kim Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, thậm chí là tu sỹ Đế Chủ Đại Năng, sao hắn lại có thể tung hoành ngang, ngạo nghễ thiên hạ?
Sở Mặc lắc lắc đầu, bỏ ngay những ý niệm ấy ra khỏi đầu.
Ở nơi này, cho dù là vô địch thật sự thì có ích gì chứ?
Giống như Vương Trung vừa nói một câu lặp đi lặp lại, ai muốn sống ở cái nơi chết tiệt này chứ?
Sau đó, Sở Mặc phát hiện trong gian phòng này còn có một cuốn nhật ký mà Vương Trung để lại. Bên trên ghi lại rất nhiều về cuộc sống của Vương Trung ở vùng đất Tội Ác.
Sở Mặc chăm chú lật đi lật lại, nhờ đó mà hắn càng hiểu nhiều hơn về Vương Trung, kết hợp với những tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, một hình tượng về kẻ có vẻ ngoài lương thiện nhưng nội tâm tà ác, hình ảnh vô cùng sinh động hiện lên trước mắt Sở Mặc.
Tận đến khi Sở Mặc xem được đoạn giới thiệu liên quan tới Thất Thái Ngư Lân (Vảy cá bảy màu), hắn cuối cùng mới lộ vẻ tươi cười.
Hắn đứng phắt dậy, thở dài một hơi:
- Ta… cuối cùng có thể về nhà rồi!
Mặc dù tiến vào nơi này chưa tới một ngày, nhưng Sở Mặc một chút cũng không muốn ở lại đó, càng không có hứng đi tìm hiểu nơi này.
Một nơi Thiên tuyệt chi địa như vậy, cả đời tới đây một lần cũng không muốn, phải tới một lần… cũng quá đủ rồi!
Với một tu sỹ mà nói, mất đi tất cả tu vi, quả giống như là mất đi tất cả khả năng tự vệ!
Đây là việc liên quan tới tính mệnh!
- Tạm biệt, nơi chết tiệt này.
Sở Mặc nói xong liền thu dọn đồ đạc, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi căn phòng này.
Hắn tiến thẳng về thác nước ở hồ U Minh, ở đó còn một đống vảy cá Hoàng Kim Ngư mà hắn phải đi lấy về. Đồng thời, còn có một sinh linh mà Sở Mặc muốn đạt được cũng ở trong hồ U Minh!
Không sai, đó là U Minh trùng!
Không dễ gì tới được hồ U Minh, Sở Mặc nói gì cũng không quên việc này. Cho dù hiện tại Sở Mặc cũng không biết làm thế nào mới bắt được U Minh trùng, nhưng ít nhất cũng phải gặp được loại sinh linh trong truyền thuyết này rồi tính tiếp.
Đến chỗ thác nước, đống vảy Hoàng Kim Ngư vẫn chồng chất ở một chỗ, nhưng những thứ khác ở bốn phía của vảy Hoàng Kim Ngư lại càng khiến Sở Mặc giật mình.
Cả một đám côn trùng đen sì sì nhung nhúc vây quanh vảy Hoàng Kim Ngư, những con gần nhất đã bắt đầu bò lên trên vảy Hoàng Kim Ngư bắt đầu gặm nhấm.
Người nào nhát gan mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ bị hù tới vỡ tim.
Cho dù là Sở Mặc cũng có cảm giác nóng sôi cả ruột.
Quả thật nhìn mà thấy ghê tởm!
Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám kiểm tra theo bản năng.
- U Minh trùng, sản sinh ở hồ U Minh, là một loại sinh linh đặc biệt có chứa năng lượng sinh tử, vô cùng hiếm gặp, có kịch độc, không thể đụng vào.
Sinh linh có thể khiến cho Thương Khung Thần Giám đưa ra kết luận này không nhiều, nhưng trong lòng Sở Mặc phần nhiều lại là cảm giác xao động không lời nào diễn tả nổi.
“Vận số của ta lẽ nào lại may mắn tới mức độ này?”
Sở Mặc gãi đầu, tự mình cũng thấy không lời nào nói được. Đồng thời hắn không ngăn được có một suy nghĩ kỳ lạ: ”Rốt cuộc ta bị hút tới vùng đất Tội Ác, hay là thông qua cách khác để tiến vào đây? Bởi vì đây quả thực quá kỳ lạ.”
Theo cách nói của Vương Trung, vị tu sỹ đầu tiên ở đây, bất luận là vì cái gì mà tiến vào đây, nhưng nhất định có một lý do không chạy đâu được, đó chính là vì đã vi phạm thiên đạo! Nhưng lại vì nhiều nguyên nhân khác mà vẫn chưa tới nỗi phải chết, nên mới bị hút vào thế giới khiến con người ta phải tuyệt vọng này.
Sau khi bọn họ tới đây sẽ mất đi tất cả tu vi, những sinh linh từng có tu vi càng cao thì thời gian sống càng dài. Bởi vì mặc dù bọn họ bị phong ấn đi tu vi, nhưng sức mạnh trong cơ thể vẫn còn. Chỉ là không cách nào sử dụng, nhưng lại có thể cung cấp thọ nguyên dài đằng đẵng cho bọn họ.
Điều này với bất kỳ tu sỹ nào mà nói cũng không phải là tin tốt.
Bởi vì ở một nơi như thế này mà thời gian sống càng lâu lại càng là một sự tra tấn dã man.
Nơi này là một nhà giam đúng nghĩa, là nhà giam được thiết lập dưới thiên đạo, khiến tất cả sinh linh tiến vào đây đều thấy tuyệt vọng.
Nhưng nhìn lại chính mình lại giống như tên Vương Trung kia, Sở Mặc tiến vào nơi này cảm giác giống như là một chuyến đi thám hiểm kỳ lạ! Không những thu hoạch được nhiều mà còn vì vậy mà lĩnh hội được một đạo lý khác.
Đồng thời hắn cũng kính sợ hơn về thiên đạo thực sự!
Nhân định thắng thiên, thực ra chỉ là nói bừa.
Thương hải tang điền (biển cả thành nương dâu), con người cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng trời thì luôn tồn tại.
Bất luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi được.
Cho nên Sở Mặc mới nghi ngờ, mới thấy khó tin.