Thí Thiên Đao
Chương 1016: Tiên Nhân Túy
Sở Mặc giật mình lập tức thấy tức cười, gượng cười nói:
- Ngươi nói có lý, ta lại không thể phản bác được.
- Chỉ có điều ta tuyệt đối không nghĩ tới là, ngươi lại có thâm cừu đại hận với Đinh Linh. Đó... cũng là lý do ta nhất định phải nhằm vào ngươi rồi. Vương Trung nhìn Sở Mặc:
- Quan hệ của ta và Đinh Linh còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt! Ta vẫn chờ hắn bước vào cảnh giới Chí Tôn, nghĩ cách tới nơi này cứu ta. Không nghĩ tới ngươi lại cắt đứt con đường đến Chí Tôn của hắn! Tuy là bây giờ ta có năng lực tự mình đi ra ngoài, rời khỏi nơi quỷ quái này nhưng vì huynh đệ, ta phải giúp hắn báo thù!
Vương Trung nói xong, cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Người trẻ tuổi à, ngươi giờ có phục hay chưa?
- Phục, tâm phục khẩu phục!
Sở Mặc nói từ đáy lòng:
- Có thể âm hiểm ác độc tới mức như tiền bối cũng thật không dễ dàng gì. Hơn nữa, hành động của ngài vô cùng cao minh, cho dù không thể tu luyện, ngài đi làm diễn viên hay gì đó cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì đâu.
- Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng kia nữa.
Vương Trung thản nhiên nhìn Sở Mặc:
- Ta sở dĩ nói cho ngươi biết tiền căn hậu quả, thứ nhất là vì để ngươi hết hy vọng, thứ hai cũng là dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi nhớ kỹ không nên dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
- Tiền bối không có ý định giết ta? Sở Mặc nhìn Vương Trung, thản nhiên hỏi.
- Giết ngươi? Giết ngươi làm gì? Ngươi có biết không, ở nơi quỷ quái này sống sót thậm chí còn cần dũng khí hơn cả chết đi.
Vương Trung cười cười, nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi một chút cũng không phối hợp, vậy xin lỗi, ta cũng phải dùng chút thủ đoạn.
- Tra tấn? Đe dọa?
Sở Mặc nhìn Vương Trung.
- Đúng vậy, dùng ngôn ngữ để biểu đạt thì... là trằn chọc chăn trởđấy, nhưng chỉ có vài loại thôi. Nếu so với hành động kia thì... đa dạng hơn là cái chắc.
Vương Trung nói xong trong ánh mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn.
Sở Mặc thở dài:
- Ngài là một người có danh vọng như vậy, ngay cả ở Thiên giới cho tới hôm nay cũng có thanh danh tốt, lại đối xử với ta như vậy chẳng lẽ chút áy náy cũng không có hay sao?
- Có, đương nhiên là có.
Vương Trung thở dài một tiếng:
- Làm chuyện như này ta nhất định sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, sauđó ngày đêm sám hối. Ngươi yên tâm, ở bên ngoài nếu ngươi còn chuyện vướng bận gì chưa làm xong thì có thể giao cho ta. Ta thậm chí có thể dùng bản mạng Nguyên Thần để thề ta nhất định sẽ giúp ngươi làm được! Cho nên, ta tuy là huynh đệ với Đinh Linh nhưng ta không giống hắn! Làm chuyện xấu... ta sẽ hổ thẹn.
Vương Trung nói xong, vẻ mặt chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Nhưng ta càng muốn rời khỏi đây! Càng muốn có được bảo vật hùng mạnh!
- Một tu sĩ như ta thì trên người có thể có vật gì làm ngươi động tâm chứ? Sở Mặc gượng cười.
- Lúc này rồi mà ngươi còn muốn lừa ta à?
Vương Trung nhìn Sở Mặc:
- Ngay cả Thần khí như Thí Thiên cũng có thể xuất hiện trong tay ngươi mà lại nói ngươi là một tu sĩ nhỏ bé bình thường, tu sĩ dưới gầm trời này chỉ sợ khóc đến chết. Ai lại giống với ngươi được?
- Được rồi, nói như vậy, ngươi là muốn bảo vật trên người ta, cũng không muốn giết ta, đúng không?
Sở Mặc nhìn sâu Vương Trung, hỏi.
- Đương nhiên!
Vương Trung trả lời vô cùng rõ ràng nhưng trong lòng thì đang cười lạnh: Làm sao lại không nói người trẻ tuổi hồn nhiên được đây? Chuyện tới giờ rồi... mặc kệ ngươi có giao bảo vật trên người ra hay không thì ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi? Giữ lại một thiên tài trẻ tuổi số mệnh kinh thiên như vậy, ta không phải ăn no rỗi việc sao?
Nhưng kỹ sảo diễn của Vương Trung từ trước đến nay đều là bản lĩnh xuất sắc nhất của ông ta.
Cho dù năm đó một thân cảnh giới đã vượt qua Đế Chủ, là một sự tồn tại gần như chân chính vô địch nhưng ông ta đắc ý nhất... vẫn là kỹsảo diễn của ông ta.
Có người nói đối với một kẻ ác thì dễ dàng giả dạng thành người tốt trong một ngày, nhưng cái khó là giả dạng hoàn hảo cả đời người.
Đây không phải khó, mà là ít ai làm được.
Bởi vì cho dù là ai nếu có thể từ nhỏ giả bộ làm người tốt đến tận khi chết, như thế... người đó cũng thực sự là một người tốt. Cho dù người đó sâu trong nội tâm tràn đầy tà ác nhưng người đó làm tất cả đều là chuyện tốt. Mãi cho đến lúc chết, người như vậy ai sẽ cho hắn là người xấu? Vương Trung bình thường chính là như vậy.
Ông ta ở trong chuyện bát quái ở Thiên giới thật sự là mãi cho tới hôm nay đều gần như không ai nói ông ta là người xấu.
Ghét ác như cừu, trừng phạt cái ác, coi trọng chính nghĩa, gặp chuyện bất bình thì nghĩa khí giúp người... đó thực sự là điển hình của một tu sĩ.
Nhưng trong lòng Vương Trung đối với mình là người thế nào cũng rất rõ ràng.
- Ta chính là một người xấu. Một người xấu điển hình, không làm chuyện xấu bởi vì không có chuyện gì cần đến. Nếu thật sự cần, như vậy thì ta có thể làm ra chuyện tà ác nhất trên đời này.
Đây là âm thanh tận tâm can của Vương Trung.
Cho nên, ông ta lừa người quả thực mọi việc đều thuận lợi. Lừa đâu được đó.
Cho dù là người chưa từng nghe nói đến tên của ông ta như Sở Mặc cũng sẽ bị khí chất trên người ông ta thu hút, vô tình sẽ mắc mưu của ông ta. Sở Mặc lẳng lặng nhìn Vương Trung:
- Tuy là ta rất muốn tin tưởng lời nói của ngươi... nhưng trực giác của ta lại cho ta biết ngươi từ đầu đến giờ vẫn muốn giết ta. Ngươi sở dĩ nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy mà không ta tay hẳn là muốn lấy được từ ta càng nhiều tin tức có ích hơn nữa? Về phương diện khác cũng là ngươi quá mức cẩn thận. Ngươi tuy là tin trà Ma Túy này của ngươi đủ hùng mạnh, nhưng ngươi vẫn không dám chắc trăm phần trăm ta sẽ trúng chiêu. Nếu ta vẫn có năng lực phản kích hùng mạnh như cũ, thế thì.. ta cũng sẽ giữ lại cho ngươi một mạng. Ha ha, tiền bối Vương Trung, không thể không nói, ngài quả thực là lợi hại!
Con ngươi Vương Trung lóe sáng, vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Mặc,thật lâu sau mới ha hả cười lạnh mấy tiếng:
- Ngươi nói đều đúng. Vậy thì thế nào? Trà Ma túy? Tên này không tồi! Nhưng mà ta càng thích gọi nó là Tiên Nhân Túy hơn!
Nụ cười trên mặt Vương Trung rất rạng rỡ:
- Có một câu ngươi nói sai rồi. Ta muốn lấy càng nhiều tin tức hơn ở trên người ngươi là thật, nhưng đối với công hiệu của Tiên Nhân Túy thì ta có thể chắc chắn trăm phần trăm! Bởi vì mấy năm nay, ta đã dùng nó để tính kế không dưới mười người! Những người đó... tất cả đều vô cùng hùng mạnh! Không có một ai có thể thoát được Tiên Nhân Túy. Công hiệu của nó không thể nghi ngờ được. Đừng nói ở trong này, cho dù là ở bên ngoài, ngươi cho Đế Chủ uống thì chỉ nội trong vòng 1 khắc (15p), người đó muốn cũng không thể động đậy được!
- Ngươi nói có lý, ta lại không thể phản bác được.
- Chỉ có điều ta tuyệt đối không nghĩ tới là, ngươi lại có thâm cừu đại hận với Đinh Linh. Đó... cũng là lý do ta nhất định phải nhằm vào ngươi rồi. Vương Trung nhìn Sở Mặc:
- Quan hệ của ta và Đinh Linh còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt! Ta vẫn chờ hắn bước vào cảnh giới Chí Tôn, nghĩ cách tới nơi này cứu ta. Không nghĩ tới ngươi lại cắt đứt con đường đến Chí Tôn của hắn! Tuy là bây giờ ta có năng lực tự mình đi ra ngoài, rời khỏi nơi quỷ quái này nhưng vì huynh đệ, ta phải giúp hắn báo thù!
Vương Trung nói xong, cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc:
- Người trẻ tuổi à, ngươi giờ có phục hay chưa?
- Phục, tâm phục khẩu phục!
Sở Mặc nói từ đáy lòng:
- Có thể âm hiểm ác độc tới mức như tiền bối cũng thật không dễ dàng gì. Hơn nữa, hành động của ngài vô cùng cao minh, cho dù không thể tu luyện, ngài đi làm diễn viên hay gì đó cũng hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì đâu.
- Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng kia nữa.
Vương Trung thản nhiên nhìn Sở Mặc:
- Ta sở dĩ nói cho ngươi biết tiền căn hậu quả, thứ nhất là vì để ngươi hết hy vọng, thứ hai cũng là dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi nhớ kỹ không nên dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
- Tiền bối không có ý định giết ta? Sở Mặc nhìn Vương Trung, thản nhiên hỏi.
- Giết ngươi? Giết ngươi làm gì? Ngươi có biết không, ở nơi quỷ quái này sống sót thậm chí còn cần dũng khí hơn cả chết đi.
Vương Trung cười cười, nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi một chút cũng không phối hợp, vậy xin lỗi, ta cũng phải dùng chút thủ đoạn.
- Tra tấn? Đe dọa?
Sở Mặc nhìn Vương Trung.
- Đúng vậy, dùng ngôn ngữ để biểu đạt thì... là trằn chọc chăn trởđấy, nhưng chỉ có vài loại thôi. Nếu so với hành động kia thì... đa dạng hơn là cái chắc.
Vương Trung nói xong trong ánh mắt lại hiện ra vẻ hưng phấn.
Sở Mặc thở dài:
- Ngài là một người có danh vọng như vậy, ngay cả ở Thiên giới cho tới hôm nay cũng có thanh danh tốt, lại đối xử với ta như vậy chẳng lẽ chút áy náy cũng không có hay sao?
- Có, đương nhiên là có.
Vương Trung thở dài một tiếng:
- Làm chuyện như này ta nhất định sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, sauđó ngày đêm sám hối. Ngươi yên tâm, ở bên ngoài nếu ngươi còn chuyện vướng bận gì chưa làm xong thì có thể giao cho ta. Ta thậm chí có thể dùng bản mạng Nguyên Thần để thề ta nhất định sẽ giúp ngươi làm được! Cho nên, ta tuy là huynh đệ với Đinh Linh nhưng ta không giống hắn! Làm chuyện xấu... ta sẽ hổ thẹn.
Vương Trung nói xong, vẻ mặt chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Nhưng ta càng muốn rời khỏi đây! Càng muốn có được bảo vật hùng mạnh!
- Một tu sĩ như ta thì trên người có thể có vật gì làm ngươi động tâm chứ? Sở Mặc gượng cười.
- Lúc này rồi mà ngươi còn muốn lừa ta à?
Vương Trung nhìn Sở Mặc:
- Ngay cả Thần khí như Thí Thiên cũng có thể xuất hiện trong tay ngươi mà lại nói ngươi là một tu sĩ nhỏ bé bình thường, tu sĩ dưới gầm trời này chỉ sợ khóc đến chết. Ai lại giống với ngươi được?
- Được rồi, nói như vậy, ngươi là muốn bảo vật trên người ta, cũng không muốn giết ta, đúng không?
Sở Mặc nhìn sâu Vương Trung, hỏi.
- Đương nhiên!
Vương Trung trả lời vô cùng rõ ràng nhưng trong lòng thì đang cười lạnh: Làm sao lại không nói người trẻ tuổi hồn nhiên được đây? Chuyện tới giờ rồi... mặc kệ ngươi có giao bảo vật trên người ra hay không thì ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi? Giữ lại một thiên tài trẻ tuổi số mệnh kinh thiên như vậy, ta không phải ăn no rỗi việc sao?
Nhưng kỹ sảo diễn của Vương Trung từ trước đến nay đều là bản lĩnh xuất sắc nhất của ông ta.
Cho dù năm đó một thân cảnh giới đã vượt qua Đế Chủ, là một sự tồn tại gần như chân chính vô địch nhưng ông ta đắc ý nhất... vẫn là kỹsảo diễn của ông ta.
Có người nói đối với một kẻ ác thì dễ dàng giả dạng thành người tốt trong một ngày, nhưng cái khó là giả dạng hoàn hảo cả đời người.
Đây không phải khó, mà là ít ai làm được.
Bởi vì cho dù là ai nếu có thể từ nhỏ giả bộ làm người tốt đến tận khi chết, như thế... người đó cũng thực sự là một người tốt. Cho dù người đó sâu trong nội tâm tràn đầy tà ác nhưng người đó làm tất cả đều là chuyện tốt. Mãi cho đến lúc chết, người như vậy ai sẽ cho hắn là người xấu? Vương Trung bình thường chính là như vậy.
Ông ta ở trong chuyện bát quái ở Thiên giới thật sự là mãi cho tới hôm nay đều gần như không ai nói ông ta là người xấu.
Ghét ác như cừu, trừng phạt cái ác, coi trọng chính nghĩa, gặp chuyện bất bình thì nghĩa khí giúp người... đó thực sự là điển hình của một tu sĩ.
Nhưng trong lòng Vương Trung đối với mình là người thế nào cũng rất rõ ràng.
- Ta chính là một người xấu. Một người xấu điển hình, không làm chuyện xấu bởi vì không có chuyện gì cần đến. Nếu thật sự cần, như vậy thì ta có thể làm ra chuyện tà ác nhất trên đời này.
Đây là âm thanh tận tâm can của Vương Trung.
Cho nên, ông ta lừa người quả thực mọi việc đều thuận lợi. Lừa đâu được đó.
Cho dù là người chưa từng nghe nói đến tên của ông ta như Sở Mặc cũng sẽ bị khí chất trên người ông ta thu hút, vô tình sẽ mắc mưu của ông ta. Sở Mặc lẳng lặng nhìn Vương Trung:
- Tuy là ta rất muốn tin tưởng lời nói của ngươi... nhưng trực giác của ta lại cho ta biết ngươi từ đầu đến giờ vẫn muốn giết ta. Ngươi sở dĩ nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy mà không ta tay hẳn là muốn lấy được từ ta càng nhiều tin tức có ích hơn nữa? Về phương diện khác cũng là ngươi quá mức cẩn thận. Ngươi tuy là tin trà Ma Túy này của ngươi đủ hùng mạnh, nhưng ngươi vẫn không dám chắc trăm phần trăm ta sẽ trúng chiêu. Nếu ta vẫn có năng lực phản kích hùng mạnh như cũ, thế thì.. ta cũng sẽ giữ lại cho ngươi một mạng. Ha ha, tiền bối Vương Trung, không thể không nói, ngài quả thực là lợi hại!
Con ngươi Vương Trung lóe sáng, vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Mặc,thật lâu sau mới ha hả cười lạnh mấy tiếng:
- Ngươi nói đều đúng. Vậy thì thế nào? Trà Ma túy? Tên này không tồi! Nhưng mà ta càng thích gọi nó là Tiên Nhân Túy hơn!
Nụ cười trên mặt Vương Trung rất rạng rỡ:
- Có một câu ngươi nói sai rồi. Ta muốn lấy càng nhiều tin tức hơn ở trên người ngươi là thật, nhưng đối với công hiệu của Tiên Nhân Túy thì ta có thể chắc chắn trăm phần trăm! Bởi vì mấy năm nay, ta đã dùng nó để tính kế không dưới mười người! Những người đó... tất cả đều vô cùng hùng mạnh! Không có một ai có thể thoát được Tiên Nhân Túy. Công hiệu của nó không thể nghi ngờ được. Đừng nói ở trong này, cho dù là ở bên ngoài, ngươi cho Đế Chủ uống thì chỉ nội trong vòng 1 khắc (15p), người đó muốn cũng không thể động đậy được!