Thí Thiên Đao
Chương 1005: Cá lớn màu vàng
Lão già liếc mắt, cười lạnh nói:
- Nói đùa gì vậy? Là cá! Một con cá lớn! Tiểu tử ngươi không tin thìsang đây mà nhìn.
Cơ thể lão già kia ở trên khối đá lớn, là vị trí tốt nhất của thác nước. Cũng chỉ có chỗ đó mới có thể thấy rõ toàn cảnh thác nước. Nói cách khác, Sở Mặc mà muốn xem thì... nhất định phải đến bên người của lão già mới được. Sở Mặc nhìn thoáng qua lão già, lắc đầu:
- Thôi đi, vẫn nên để ngài câu lên rồi ta sẽ nhìn.
Lão già bĩu môi:
- Ngươi sợ cái gì? Lão phu cũng sẽ không đẩy ngươi xuống mà.
Sở Mặc cười xấu hổ, thầm nghĩ: Ta lại không biết ngươi, ai biếtngươi có thể đẩy ta xuống hay không?
Lúc này, cần câu cá trong tay của lão già bắt đầu rung lên kịch liệt. Lão già dường như là vô cùng để ý, lớn tiếng nói:
- Nhìn thấy chưa? Lão phu không lừa ngươi chứ? Ai ôi!!! Ai ôi!!!... bà nội con cá này chứ, nặng quá đi...
Lão già vừa nói vừa không ngừng lui về phía sau, liều mạng kéo cần câu.
Lúc này, Sở Mặc mới nhìn rõ được dây câu của cần câu rất nhỏ, không khác gì sợi tóc, trắng muốt như ngọc. Nếu không nhìn kỹ thì cơbản là không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Dây câu cá này thật không bình thường! Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.
Với việc lão già giằng co với con cá kia dùng rất nhiều sức lực, cuối cùng lão già cũng chiếm được thế thượng phong. Qua việc không ngừng lui về phía sau, liều mạng kéo con cá kia lên trên.
Sở Mặc lúc này mới phát hiện dây câu hơi bị dài, chỉ sợ dài cả trên trăm trượng! Bởi vì lão già đã lui về phía rất xa nhưng dây câu vẫn còn ở trong thác nước. Động tĩnh giãy dụa bên kia cũng bắt đầu nổi lên. Sở Mặc thậm chí có thể nghe thấy âm thanh rung động của bọt nước.
Lúc này lão già thở hồng hộc, không nhịn được mắng:
- Chết tiệt... một con cá thôi, bắt lão phu phải tốn sức như thế. Nếu là năm đó... aiz!
Nói xong, lão già lại dùng sức thêm một trận, hoàn toàn kéo được con quái vật to lớn lên trên.
Một cái đầu cá theo thác nước đen xì như mực chậm rãi lộ ra. Sở Mặc lập tức bị hoảng sợ. Con cá này... thật sự khá lớn.
Bởi vì một cái đầu cá thôi vậy mà cũng to như cái nhà nhỏ như vậy!
Hơn nữa khiến Sở Mặc cảm thấy kinh ngạc là cá này cũng không phải màu đen mà là màu vàng! Đầu cá giống như được vàng tạo thành, đặc biệt đẹp đẽ, mặt trên còn có khí tức màu vàng lưu chuyển, nhìn vô cùng động lòng người.
Con cá màu vàng này đang điên cuồng giãy dụa nhưng hoàn toàn không thể dãy khỏi sợi dây câu nhỏ như sợi tóc, lại không có cách nào thoát khỏi lão già đang kéo. Cứ như vậy bị từng chút từng chút cứng rắnkéo lên khỏi thác nước.
Toàn thân con cá dài trên mười trượng, cân nặng sợ là không dưới mấy ngàn cân.
Sở Mặc không nhịn được khiếp sợ nhìn lão già. Nơi kỳ dị này hoàn toàn khác với bên ngoài. Nơi này dường như không có tu sĩ. Cuộc chiến đấu vừa mới thấy kia nhìn qua tất cả đều là người bình thường. Còn trên người lão già này cũng không có bất kỳ khí tức nào của tu sĩ, nhưng lại có thể cứng rắn lôi được con cá lớn nặng ngàn cân lên khỏi mặt nước.
Đây phải có sức lực kinh khủng cỡ nào? Lúc này lão già cũng không cố nói chuyện với Sở Mặc nữa, toàn tâm toàn ý giằng co với con cá lớn. Sau khi lôi được con cá ra khỏi thác nước cũng không có nghĩa là thắng lợi, bởi vì cá lớn vẫn ở trong nước sông U Minh.
Sau khi bị kéo lên, cá lớn bắt đầu điên cuồng giãy loạn khỏi dây câu, dường như nó vẫn chưa dùng hết sức vậy.
Lão già thu cần, thả dây, bình tĩnh đối phó. Tuy là nét mặt già nua đen đúa có chút vặn vẹo nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có sự sợ hãi nào. Sở Mặc sau đó lại ngồi ở đó nhìn xem lão già và con cá vàng đánh nhau, trên mặt lại xuất hiện vẻ đăm chiêu. Nhìn lão già câu cá, hắn không ngờ lại ngộ đạo được một cảnh giới huyền diệu.
Lão già nhìn lướt qua Sở Mặc. Thấy vẻ mặt của Sở Mặc đầu tiên là hơi ngơ ngẩn, sau đó lập tức không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm:
- Tên nhóc này... xem ông đây câu cá không ngờ cũng có thể ngộ đạo?
Trận đánh này khoảng chừng giằng co đến gần nửa ngày, cuối cùng lão già cũng lôi được con cá từ sông U Minh lên bờ. Sau cùng, con cá lớn đã tinh tàn lực tận( mất tinh thần, kiệt sức lực), sau khi bị bắt lên bờthì vẫn không nhúc nhích.
Lão già cũng đặt mông ngồi xuống đất, không còn phong độ gì nữa hét lên với Sở Mặc vẫn đang trầm tư:
- Ta nói này tiểu tử, muốn ăn cá không? Muốn thì tới đây hỗ trợ đi! Tiên sư bà nó chứ, tỉnh, đừng có ngộ đạo nữa! Ở nơi quỷ quái này cho dù là ngươi lĩnh ngộ ra cái đạo cao nhất thì có tác dụng quái gì hả?
Trong giây lát Sở Mặc bừng tỉnh, cười cười hối lỗi, mang theo Thí Thiên chậm rãi đi về phía lão già.
- Dùng thanh đao trong tay ngươi giúp ta giết con cá. Con cá nàychắc chắn phải chết, không phải thanh đao sắc bén... cơ bản là không giết được!
Lão già cũng không thèm liếc nhìn thanh đao trong tay Sở Mặc cái nào, chỉ ngồi ở đó tùy ý nói.
Không biết có phải ảo giác không mà sau khi Sở Mặc nhìn lão già câu cá, rồi ngộ đạo thì không ngờ cảm giác được trong cơ thể dường như có một tia khí lực. Ít nhất thì không giống với lúc trước đi hơn mười dặm đường cũng cảm thấy mỏi mệt nữa.
- Giết như thế nào?
Sở Mặc đi đến trước mặt con cá lớn hơn mình vô số lần này, ngẩngđầu nhìn con cá như một ngọn núi nhỏ, không nhịn được vò đầu. Con này thật sự là quá lớn, có cảm giác không thể tin được.
- Đương nhiên là trước tiên cạo vảy.
Lão già thở hổn hển, bĩu môi nói:
- Vẩy của con cá này nếu làm thành giáp trụ thì có thể chống được công kích của Đế Chủ đấy.
Trên mặt của Sở Mặc lập tức hiện ra vẻ khiếp sợ, khó tin nhìn lão già. Không chỉ bởi lão già nói vẩy con cá này mang đi làm giáp trụ có thể kháng cự công kích của Đế Chủ, càng là vì... lão già này không ngờ cũng biết Đế Chủ? Lão già nhìn sự khiếp sợ trên mặt Sở Mặc, trợn trắng mắt nói:
- Được rồi, trước tiên sống đã, có nghi vấn gì thì nói sau.
- Ách... Được rồi!
Sự nghi vấn trong lòng Sở Mặc thật sự là nhiều lắm, làm sao chỉ một chút như vậy?
Lập tức vung Thí Thiên lên muốn cạo vảy rất lớn xuống. Nhưng khiến Sở Mặc khiếp sợ là hắn cố nửa ngày không ngờ một mảnh vảy cá cũng chưa cạo ra được!
Vảy cực lớn này dường như dính sát vào trên người con cá. Thật sự giống như là một chỉnh thể điêu khắc, không ngờ một khe hở cũng không có.
- Nói đùa gì vậy? Là cá! Một con cá lớn! Tiểu tử ngươi không tin thìsang đây mà nhìn.
Cơ thể lão già kia ở trên khối đá lớn, là vị trí tốt nhất của thác nước. Cũng chỉ có chỗ đó mới có thể thấy rõ toàn cảnh thác nước. Nói cách khác, Sở Mặc mà muốn xem thì... nhất định phải đến bên người của lão già mới được. Sở Mặc nhìn thoáng qua lão già, lắc đầu:
- Thôi đi, vẫn nên để ngài câu lên rồi ta sẽ nhìn.
Lão già bĩu môi:
- Ngươi sợ cái gì? Lão phu cũng sẽ không đẩy ngươi xuống mà.
Sở Mặc cười xấu hổ, thầm nghĩ: Ta lại không biết ngươi, ai biếtngươi có thể đẩy ta xuống hay không?
Lúc này, cần câu cá trong tay của lão già bắt đầu rung lên kịch liệt. Lão già dường như là vô cùng để ý, lớn tiếng nói:
- Nhìn thấy chưa? Lão phu không lừa ngươi chứ? Ai ôi!!! Ai ôi!!!... bà nội con cá này chứ, nặng quá đi...
Lão già vừa nói vừa không ngừng lui về phía sau, liều mạng kéo cần câu.
Lúc này, Sở Mặc mới nhìn rõ được dây câu của cần câu rất nhỏ, không khác gì sợi tóc, trắng muốt như ngọc. Nếu không nhìn kỹ thì cơbản là không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Dây câu cá này thật không bình thường! Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.
Với việc lão già giằng co với con cá kia dùng rất nhiều sức lực, cuối cùng lão già cũng chiếm được thế thượng phong. Qua việc không ngừng lui về phía sau, liều mạng kéo con cá kia lên trên.
Sở Mặc lúc này mới phát hiện dây câu hơi bị dài, chỉ sợ dài cả trên trăm trượng! Bởi vì lão già đã lui về phía rất xa nhưng dây câu vẫn còn ở trong thác nước. Động tĩnh giãy dụa bên kia cũng bắt đầu nổi lên. Sở Mặc thậm chí có thể nghe thấy âm thanh rung động của bọt nước.
Lúc này lão già thở hồng hộc, không nhịn được mắng:
- Chết tiệt... một con cá thôi, bắt lão phu phải tốn sức như thế. Nếu là năm đó... aiz!
Nói xong, lão già lại dùng sức thêm một trận, hoàn toàn kéo được con quái vật to lớn lên trên.
Một cái đầu cá theo thác nước đen xì như mực chậm rãi lộ ra. Sở Mặc lập tức bị hoảng sợ. Con cá này... thật sự khá lớn.
Bởi vì một cái đầu cá thôi vậy mà cũng to như cái nhà nhỏ như vậy!
Hơn nữa khiến Sở Mặc cảm thấy kinh ngạc là cá này cũng không phải màu đen mà là màu vàng! Đầu cá giống như được vàng tạo thành, đặc biệt đẹp đẽ, mặt trên còn có khí tức màu vàng lưu chuyển, nhìn vô cùng động lòng người.
Con cá màu vàng này đang điên cuồng giãy dụa nhưng hoàn toàn không thể dãy khỏi sợi dây câu nhỏ như sợi tóc, lại không có cách nào thoát khỏi lão già đang kéo. Cứ như vậy bị từng chút từng chút cứng rắnkéo lên khỏi thác nước.
Toàn thân con cá dài trên mười trượng, cân nặng sợ là không dưới mấy ngàn cân.
Sở Mặc không nhịn được khiếp sợ nhìn lão già. Nơi kỳ dị này hoàn toàn khác với bên ngoài. Nơi này dường như không có tu sĩ. Cuộc chiến đấu vừa mới thấy kia nhìn qua tất cả đều là người bình thường. Còn trên người lão già này cũng không có bất kỳ khí tức nào của tu sĩ, nhưng lại có thể cứng rắn lôi được con cá lớn nặng ngàn cân lên khỏi mặt nước.
Đây phải có sức lực kinh khủng cỡ nào? Lúc này lão già cũng không cố nói chuyện với Sở Mặc nữa, toàn tâm toàn ý giằng co với con cá lớn. Sau khi lôi được con cá ra khỏi thác nước cũng không có nghĩa là thắng lợi, bởi vì cá lớn vẫn ở trong nước sông U Minh.
Sau khi bị kéo lên, cá lớn bắt đầu điên cuồng giãy loạn khỏi dây câu, dường như nó vẫn chưa dùng hết sức vậy.
Lão già thu cần, thả dây, bình tĩnh đối phó. Tuy là nét mặt già nua đen đúa có chút vặn vẹo nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có sự sợ hãi nào. Sở Mặc sau đó lại ngồi ở đó nhìn xem lão già và con cá vàng đánh nhau, trên mặt lại xuất hiện vẻ đăm chiêu. Nhìn lão già câu cá, hắn không ngờ lại ngộ đạo được một cảnh giới huyền diệu.
Lão già nhìn lướt qua Sở Mặc. Thấy vẻ mặt của Sở Mặc đầu tiên là hơi ngơ ngẩn, sau đó lập tức không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm:
- Tên nhóc này... xem ông đây câu cá không ngờ cũng có thể ngộ đạo?
Trận đánh này khoảng chừng giằng co đến gần nửa ngày, cuối cùng lão già cũng lôi được con cá từ sông U Minh lên bờ. Sau cùng, con cá lớn đã tinh tàn lực tận( mất tinh thần, kiệt sức lực), sau khi bị bắt lên bờthì vẫn không nhúc nhích.
Lão già cũng đặt mông ngồi xuống đất, không còn phong độ gì nữa hét lên với Sở Mặc vẫn đang trầm tư:
- Ta nói này tiểu tử, muốn ăn cá không? Muốn thì tới đây hỗ trợ đi! Tiên sư bà nó chứ, tỉnh, đừng có ngộ đạo nữa! Ở nơi quỷ quái này cho dù là ngươi lĩnh ngộ ra cái đạo cao nhất thì có tác dụng quái gì hả?
Trong giây lát Sở Mặc bừng tỉnh, cười cười hối lỗi, mang theo Thí Thiên chậm rãi đi về phía lão già.
- Dùng thanh đao trong tay ngươi giúp ta giết con cá. Con cá nàychắc chắn phải chết, không phải thanh đao sắc bén... cơ bản là không giết được!
Lão già cũng không thèm liếc nhìn thanh đao trong tay Sở Mặc cái nào, chỉ ngồi ở đó tùy ý nói.
Không biết có phải ảo giác không mà sau khi Sở Mặc nhìn lão già câu cá, rồi ngộ đạo thì không ngờ cảm giác được trong cơ thể dường như có một tia khí lực. Ít nhất thì không giống với lúc trước đi hơn mười dặm đường cũng cảm thấy mỏi mệt nữa.
- Giết như thế nào?
Sở Mặc đi đến trước mặt con cá lớn hơn mình vô số lần này, ngẩngđầu nhìn con cá như một ngọn núi nhỏ, không nhịn được vò đầu. Con này thật sự là quá lớn, có cảm giác không thể tin được.
- Đương nhiên là trước tiên cạo vảy.
Lão già thở hổn hển, bĩu môi nói:
- Vẩy của con cá này nếu làm thành giáp trụ thì có thể chống được công kích của Đế Chủ đấy.
Trên mặt của Sở Mặc lập tức hiện ra vẻ khiếp sợ, khó tin nhìn lão già. Không chỉ bởi lão già nói vẩy con cá này mang đi làm giáp trụ có thể kháng cự công kích của Đế Chủ, càng là vì... lão già này không ngờ cũng biết Đế Chủ? Lão già nhìn sự khiếp sợ trên mặt Sở Mặc, trợn trắng mắt nói:
- Được rồi, trước tiên sống đã, có nghi vấn gì thì nói sau.
- Ách... Được rồi!
Sự nghi vấn trong lòng Sở Mặc thật sự là nhiều lắm, làm sao chỉ một chút như vậy?
Lập tức vung Thí Thiên lên muốn cạo vảy rất lớn xuống. Nhưng khiến Sở Mặc khiếp sợ là hắn cố nửa ngày không ngờ một mảnh vảy cá cũng chưa cạo ra được!
Vảy cực lớn này dường như dính sát vào trên người con cá. Thật sự giống như là một chỉnh thể điêu khắc, không ngờ một khe hở cũng không có.