Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 95
Lệ Tri không biết mình về nhà bằng cách nào.
Nàng xuống xe ngựa dưới ánh trăng, có bốn chiếc quan tài màu đen đặt trước cửa hông của Lệ Trạch, mọi người ở Lệ Trạch đều tập trung ở ngoài cửa, Lệ Từ Ân ôm một chiếc quan tài không ngừng lau nước mắt.
Trường lại Chân Điều bước nhanh lên trước.
Chân Điều dùng ánh mắt tôn kính nhìn nữ nhi của tội thần đã từng bước một leo lên vị trí Cung Chính Cung Chính Ti, chắp tay nói:
“Theo phân phó của Cung Chính, di thể của bốn người đã được đưa trở lại, còn có …”
Hắn ra hiệu một cái, một tên nha dịch ôm một cái bình đất đi lên.
Chân Điều dùng hai tay giao bình đất cho Lệ Tri.
“Thời gian trôi qua quá lâu, ty chức chỉ có thể cố gắng hết sức để mang về những mảnh xương vỡ này. Đây là những cành cây được đào cùng … Ty chức nhớ Cung Chính đã rất vất vả để tìm và chôn cất chúng, cho nên ty chức cũng mang về luôn.”
Lệ Từ Ân đi đến bên cạnh Lệ Tri với đôi mắt đỏ hoe, giúp nàng ôm chiếc bình, để Lệ Tri có thể rảnh tay nhặt những cành cây khô nhẵn nhụi kia.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Chân Điều thi lễ một cái rồi rời đi với những nha dịch khác.
Gia nhân vội vàng chuyển bốn cỗ quan tài ra bãi đất trống ở hậu viện, chờ ngày mai chọn giờ lành hạ táng lần nữa.
Đêm nay Lệ Tượng Thăng trực còn chưa trở về, Lệ Từ Ân đi theo quan tài của di nương, chắc hẳn có rất nhiều lời muốn nói.
Lệ Tri ôm hài cốt của Thần Đan, bước từng bước một trở về phòng ngủ.
Bốn chiếc quan tài màu đen dừng lại trong mắt nàng mãi không đi.
“Lệ tỷ tỷ, Lệ tỷ tỷ, bông hoa nhỏ này tặng cho tỷ!”
Nụ cười rạng rỡ của Lệ Huệ Trực lướt qua, hắn giơ cao một bông hoa dại màu vàng trước mặt nàng như thể đang dâng một báu vật.
“Lệ tỷ tỷ, đây là thuốc đau họng mẫu thân cho ta! Không biết thân thể của Tần di nương đã đỡ hơn chưa? Tỷ đưa cho di nương đi!”
Lệ Huệ Trực nhét tất cả đồ đạc vào trong ngực nàng, trong đó có lọ thuốc bằng sứ màu xanh lục, mứt hoa quả mà tiểu hài tử thích ăn, còn có tổ yến quý giá mà hắn lén lấy của Vương Thị.
“Uống xong thuốc, Tần di nhất định rất nhanh sẽ khôi phục!” Lệ Huệ Trực cười nói.
Hình ảnh thay đổi, máu nóng của Vương Thị văng lên tay Lệ Tri.
Vương Thị rút chiếc kim trâm từ cổ họng ra, dùng hết sức nhét nó vào tay Lệ Tri.
“Giúp ta… Mai táng…”
Giọng nói của bà ấy có dòng máu chảy ra sền sệt.
Lệ Huệ Trực nằm trong vòng tay bà, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi thâm tím, không còn mở mắt được nữa.
“Đại ân đại đức của Tiểu thư, kiếp này ta không thể báo đáp, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm con chim Cát Tường đậu dưới mái hiên của cô nương, mỗi ngày đều cầu phúc cho cô nương.” Đôi mắt của Chu Thị đầy nước mắt nhìn nàng thật sâu.
Nàng đi rất xa, nhưng khi quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Chu Thị đang đứng trước lán, bất động nhìn nàng.
Lúc ấy, nàng không biết rằng đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Chu Thị gieo mình xuống dòng sông cuộn, muốn dùng chính mạng sống của mình để mở đường cho tương lai của hai hài tử.
“Nhanh, nhanh, chúng ta sắp lên rồi!”
“Đừng vội!”
Lệ Hương đạp lên vai nàng liên tục thúc giục, nàng một bên cảnh giác người đến, một bên dùng sức giúp Lệ Hương lên tường.
Lệ Hương trèo lên, vắt vẻo trên tường viện, sau đó đưa tay ra.
“Nào, nắm tay ta đi!”
Nàng nắm tay Lệ Hương, dùng lực rất mạnh đạp lên tường, sau đó cũng trèo lên tường viện.
“Ngươi nhìn, ta không lừa ngươi chứ? Ở đây ngươi cũng có thể xem được lễ hội đèn lồng trong!” Lệ Hương kích động nói.
Họ ngồi cạnh nhau trên tường viện, trên đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, nhìn ngắm lễ hội đèn lồng ở phía xa.
“A, ta thật muốn đi ra ngoài …” Lệ Hương thở dài.
“Không phải do ngươi chống đối phụ thân sao, nếu không hiện tại chúng ta đều đang ở lễ hội đèn lồng rồi!”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Đó không phải là bởi phụ thân muốn đánh ngươi sao?”
“Đánh ta cũng là bởi vì ngươi lỡ miệng. Nếu không phải ngươi, phụ thân làm sao biết được râu của ngài biến thành màu xanh là do chúng ta trộn đồ vào?”
“Cái đó không phải là do ngươi kêu ta bỏ vào sao? Đánh ngươi là đúng rồi!”
“Đánh đúng rồi sao ngươi lại cản? Ngươi để phụ thân đánh chết ta là được rồi, xem lần sau có ai theo ngươi đi quậy phá không!”
Hai tiểu cô nương đồng thời quay đầu khịt mũi một cái.
Thế trận giằng co chưa được bao lâu, trong lễ hội đèn lồng đã vang lên tiếng chiêng trống, múa lân vàng đỏ chuyển động theo tiếng trống khiến hai người hoa mắt, kinh ngạc đến nỗi quên mất tức giận.
Rất lâu sau khi màn múa lân đặc sắc kết thúc, cả hai vẫn còn đắm chìm trong dư vị vừa rồi.
Lệ Hương đột nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải đến lễ hội đèn lồng vào năm sau.”
“Được!” Nàng cũng đang định nói lời này, gật đầu ủng hộ.
“Thật hy vọng rằng chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là hội đèn lồng năm sau rồi.” Lệ Hương nhắm mắt lại, ánh đèn ở phía xa phản chiếu lên khuôn mặt say sưa của nàng.
“Ngươi còn chưa ngủ mà sao nói mớ rồi?”
“Ngươi…”
Một lúc sau, hai người lại ầm ỹ.
Cho dù có cãi vã thế nào đi chăng nữa, khi leo xuống tường, các nàng vẫn hỗ trợ lẫn nhau.
Khi bày trò chơi khăm, cả hai vẫn là đồng đội thân thiết nhất.
Cái se lạnh của buổi tối mùa thu đánh thức Lệ Tri, khi phục hồi tinh thần lại, trước mắt nàng chỉ có sự cô đơn trống rỗng.
Hóa ra mọi thứ đã trôi qua quá lâu.
…
Sắc mặt Tạ Lan Tư trầm xuống, đi ngang qua những hạ nhân của Lệ Gia.
Là khách quen của chủ nhân, Tạ Lan Tư đến không cần thông báo.
Bên dưới vẻ mặt có vẻ bình tĩnh của hắn là sự ghen tuông như dời sông lấp biển.
Bởi vì chuyện này, hắn không phát hiện tối nay Lệ Trạch có chút khác thường.
Tạ Lan Tư sải bước vào đông khóa viện, đi thẳng vào phòng chính đang mở, Lệ Tri tựa như biết hắn sẽ đến, ngồi ở bàn trà đợi hắn, trên bàn là một chiếc bình đất kỳ lạ và một vài nhánh cây khô xấu xí.
Lệ Tri ngồi ngây ra, không nhìn hắn, có lẽ là vẫn đang đắm chìm trong mối tình cũ với Phượng Vương.
Tạ Lan Tư càng tức giận hơn, nhưng hắn đã kìm nén không để lộ ra ngoài mà ngồi xuống bàn.
Hắn đợi Lệ Tri lên tiếng, giống như nhiều lần trước, chờ nàng chủ động lấy lòng xin tha thứ.
Nhưng nàng đã không.
Tạ Lan Tư không thể không lên tiếng, lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”
“… Hài cốt Thần Đan.”
“Tìm được rồi?” Hắn thản nhiên hỏi.
Tạ Lan Tư đã nghe nói nàng từng phái người quay về tìm thi cốt thân nhân, nhưng hắn không để ý.
“Lệ Hương, Lệ Huệ Trực, Vương Thị, Chu Thị… Thi cốt của bốn người đều đã được tìm thấy.” Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư chỉ lạnh lùng nói: “Dựa trên quan hệ cá nhân của ngươi với bốn người này, chỉ sợ người có thể khiến ngươi ảm đạm hao tổn tinh thần như vậy là một người khác.”
Lệ Tri ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt mỉa mai của hắn.
“Đúng là như thế.”
Trong lòng Lệ Tri dâng lên một cỗ thê lương không nói nên lời, nàng vậy mà lại bật cười.
Nàng cười nói với Tạ Lan Tư:
“ Quận Vương đúng là thần cơ diệu toán, nắm trong tay hết thảy mọi việc.”
Sự bình tĩnh mà Tạ Lan Tư đã cố gắng duy trì sụp đổ ngay lập tức, ngọn lửa giận dữ lóe lên trong đôi mắt đen thẳm của hắn.
Lệ Tri cảm giác được một khoái cảm trả thù.
“Nếu như ta nắm trong tay tất cả mọi chuyện, thì tư tình của ngươi và Phượng Vương ta cũng sẽ không như bây giờ, hoàn toàn không biết gì cả.” Tạ Lan Tư nói, “Kết tình trăm năm, tam thế tình duyên… đây là duyên phận mà ngươi nói với ta sao?”
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?”
“Không có sao?”
Lệ Tri không thể chịu đựng được nữa và phá lên cười.
Nàng cười, nước mắt từng giọt lăn dài trên má.
“Ngươi cười cái gì?” Tạ Lan Tư chăm chú nhìn nàng.
Lệ Tri chậm rãi đứng lên.
Nàng lấy tay áo lau nước mắt nói:
“Ta lừa ngươi, thì như thế nào? Quận vương không có lừa ta sao?”
“… Ta lừa ngươi cái gì?”
Trong lòng Lệ Tri bi thương, cười khổ nói:
“ Quận Vương muốn ta hỗ trợ tìm kiếm tiểu thái giám gửi phi thư, đến tột cùng là vì muốn điều tra rõ chân tướng án mưu nghịch của Thái Tử, hay là muốn giết người diệt khẩu để tránh hậu họa?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Khi Huân Phong tố giác, ngươi hơn ai hết biết ta không phải là hung thủ, cho nên ngươi từng bước từng bước giả bộ hồ nghi, dùng cái chết để ta bày tỏ lòng mình, cốt để lấy thi ân với ta.”
“Sau khi phi thư bị phát hiện, cấm quân đã tìm thấy những lá thư của Thái Tử và Lệ Kiều Niên ở Đông cung.” Lệ Tri nói, “Nếu ta đoán không lầm, bút tích Thái Tử hẳn là do Điện hạ viết phải không?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng, đôi mắt chớp động.
“Kỳ thật ngươi cũng biết người trao đổi thư từ với người chính là thứ trưởng tử Lệ Tấn Chi của Lệ Gia, thậm chí rất có khả năng ngươi là người đầu độc tư tưởng mưu nghịch cho hắn…”
Có một số câu hỏi, giờ khắc này đều đã có đáp án.
Nhìn vẻ mặt của Tạ Lan Tư, Lệ Tri biết sự thật đúng như lời nàng nói.
Có lẽ là lúc trước, nàng đã từng nghi ngờ.
Lệ Tấn Chi tuy thiển cận, tham lam bất tài, nhưng cũng chỉ có lòng tham món lợi nhỏ mà thôi, sao đột nhiên lại có chủ kiến táo bạo như vậy, dám cùng Thái Tử âm mưu soán vị?
Lệ Tấn Chi bắt chước bút tích của phụ thân để giao tiếp với Thái Tử, với tài trí bình thường thường của hắn, chẳng lẽ Thái Tử từ đầu đến cuối đều không phát hiện?
Hết thảy mọi nghi hoặc đều đã tra ra manh mối.
Tạ Lan Tư không giải thích, hắn biết, vào lúc này, lời giải thích là vô dụng nhất.
Hắn đứng dậy nhặt những cành khô trên bàn.
Tạ Lan Tư giờ đã nhớ cành khô này đến từ đâu.
Chính hắn đã bẻ nó đưa cho Lệ Tri.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy thương cảm một con người.
Hoặc có thể, từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy thương hại chính mình, đứng bất động ở Đông Cung, nhìn chính mình trải qua kinh lôi huyết dịch.
Hắn vuốt cành khô và bẻ gãy nó không chút do dự.
Cành cây nằm trong đất một năm đã mục nát từ lâu, chỉ cần hắn dùng sức một chút là đã bị bẻ gãy làm đôi.
Hắn buông tay, để cành khô rơi xuống.
“Ngươi nói không sai.” Hắn nói, “Kế hoạch bước đầu tiên chính là dụ người của Lệ Gia nhập cuộc. Ta thừa dịp Lệ Tấn Chi đến Đông Cung, bơi qua bờ, thay quần áo đã chôn sẵn bên bờ. Giả vờ tình cờ gặp hắn, dụ dỗ hắn bằng những lời nói chỉ tốt ở bề ngoài, sau đó đề nghị hắn giúp chuyển tin tức, hắn ngu ngốc đến mức tin rằng đó là sự thật, lần thứ hai bái phỏng liền mang theo một bức thư thăm dò.”
“Lần đầu tiên, ta đã nhận ra hắn giả mạo Lệ Kiều Niên gửi thư, nhưng ta không vạch trần hắn, mà viết thư hồi âm bằng bút tích của Thái Tử. Trong thư ta đã nói với hắn rằng chuyện này rất quan trọng, nhất định không được để lộ ra ngoài rằng ta và hắn thân cận.” Tạ Lan Tư nói: “Kể từ đó, hắn giống như một con rối trong tay ta, đi từng bước trên con đường ta đã vạch ra.”
“Ngươi có biết có bao nhiêu sinh mạng liên quan đến kế hoạch của ngươi không?” Lệ Tri nói, “Nếu họ không bị đày ải, Lệ Huệ Trực, Lệ Hương, còn có Thần Đan… sẽ không chết.”
“Không phải ngươi cũng đã gửi thư tố cáo Lệ Kiều Niên sao?” Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
“Ta chưa bao giờ gửi.” Lệ Tri nói, “Ta hận Lệ Kiều Niên, nhưng ta sẽ không liên lụy đến những người vô tội khác.”
“Chưa bao giờ gửi.” Tạ Lan Tư lặp lại lời nói của nàng, chậm rãi nói: “Nhưng có thể dùng phi thư một mũi tên trúng hai đích, đuổi Huân Phong đi và loại bỏ Lệ Tấn Chi.”
Lệ Tri ngây người.
“Bàn Bàn à Bàn Bàn.” Hắn nói, “Ngươi có thể đếm hết những lời nói dối mà ngươi đã nói với ta không?”
Hắn tiến lên một bước, bất ngờ nắm chặt tay Lệ Tri.
Tạ Lan Tư dùng nhiều lực đến nỗi Lệ Tri cảm thấy đau đớn ở đầu ngón tay.
“Ngươi cho rằng ta thật sự không biết bụi đất trong tay ngươi là tìm mèo hay là đào mộ sao?”
Nàng xuống xe ngựa dưới ánh trăng, có bốn chiếc quan tài màu đen đặt trước cửa hông của Lệ Trạch, mọi người ở Lệ Trạch đều tập trung ở ngoài cửa, Lệ Từ Ân ôm một chiếc quan tài không ngừng lau nước mắt.
Trường lại Chân Điều bước nhanh lên trước.
Chân Điều dùng ánh mắt tôn kính nhìn nữ nhi của tội thần đã từng bước một leo lên vị trí Cung Chính Cung Chính Ti, chắp tay nói:
“Theo phân phó của Cung Chính, di thể của bốn người đã được đưa trở lại, còn có …”
Hắn ra hiệu một cái, một tên nha dịch ôm một cái bình đất đi lên.
Chân Điều dùng hai tay giao bình đất cho Lệ Tri.
“Thời gian trôi qua quá lâu, ty chức chỉ có thể cố gắng hết sức để mang về những mảnh xương vỡ này. Đây là những cành cây được đào cùng … Ty chức nhớ Cung Chính đã rất vất vả để tìm và chôn cất chúng, cho nên ty chức cũng mang về luôn.”
Lệ Từ Ân đi đến bên cạnh Lệ Tri với đôi mắt đỏ hoe, giúp nàng ôm chiếc bình, để Lệ Tri có thể rảnh tay nhặt những cành cây khô nhẵn nhụi kia.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Chân Điều thi lễ một cái rồi rời đi với những nha dịch khác.
Gia nhân vội vàng chuyển bốn cỗ quan tài ra bãi đất trống ở hậu viện, chờ ngày mai chọn giờ lành hạ táng lần nữa.
Đêm nay Lệ Tượng Thăng trực còn chưa trở về, Lệ Từ Ân đi theo quan tài của di nương, chắc hẳn có rất nhiều lời muốn nói.
Lệ Tri ôm hài cốt của Thần Đan, bước từng bước một trở về phòng ngủ.
Bốn chiếc quan tài màu đen dừng lại trong mắt nàng mãi không đi.
“Lệ tỷ tỷ, Lệ tỷ tỷ, bông hoa nhỏ này tặng cho tỷ!”
Nụ cười rạng rỡ của Lệ Huệ Trực lướt qua, hắn giơ cao một bông hoa dại màu vàng trước mặt nàng như thể đang dâng một báu vật.
“Lệ tỷ tỷ, đây là thuốc đau họng mẫu thân cho ta! Không biết thân thể của Tần di nương đã đỡ hơn chưa? Tỷ đưa cho di nương đi!”
Lệ Huệ Trực nhét tất cả đồ đạc vào trong ngực nàng, trong đó có lọ thuốc bằng sứ màu xanh lục, mứt hoa quả mà tiểu hài tử thích ăn, còn có tổ yến quý giá mà hắn lén lấy của Vương Thị.
“Uống xong thuốc, Tần di nhất định rất nhanh sẽ khôi phục!” Lệ Huệ Trực cười nói.
Hình ảnh thay đổi, máu nóng của Vương Thị văng lên tay Lệ Tri.
Vương Thị rút chiếc kim trâm từ cổ họng ra, dùng hết sức nhét nó vào tay Lệ Tri.
“Giúp ta… Mai táng…”
Giọng nói của bà ấy có dòng máu chảy ra sền sệt.
Lệ Huệ Trực nằm trong vòng tay bà, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi thâm tím, không còn mở mắt được nữa.
“Đại ân đại đức của Tiểu thư, kiếp này ta không thể báo đáp, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm con chim Cát Tường đậu dưới mái hiên của cô nương, mỗi ngày đều cầu phúc cho cô nương.” Đôi mắt của Chu Thị đầy nước mắt nhìn nàng thật sâu.
Nàng đi rất xa, nhưng khi quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Chu Thị đang đứng trước lán, bất động nhìn nàng.
Lúc ấy, nàng không biết rằng đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Chu Thị gieo mình xuống dòng sông cuộn, muốn dùng chính mạng sống của mình để mở đường cho tương lai của hai hài tử.
“Nhanh, nhanh, chúng ta sắp lên rồi!”
“Đừng vội!”
Lệ Hương đạp lên vai nàng liên tục thúc giục, nàng một bên cảnh giác người đến, một bên dùng sức giúp Lệ Hương lên tường.
Lệ Hương trèo lên, vắt vẻo trên tường viện, sau đó đưa tay ra.
“Nào, nắm tay ta đi!”
Nàng nắm tay Lệ Hương, dùng lực rất mạnh đạp lên tường, sau đó cũng trèo lên tường viện.
“Ngươi nhìn, ta không lừa ngươi chứ? Ở đây ngươi cũng có thể xem được lễ hội đèn lồng trong!” Lệ Hương kích động nói.
Họ ngồi cạnh nhau trên tường viện, trên đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, nhìn ngắm lễ hội đèn lồng ở phía xa.
“A, ta thật muốn đi ra ngoài …” Lệ Hương thở dài.
“Không phải do ngươi chống đối phụ thân sao, nếu không hiện tại chúng ta đều đang ở lễ hội đèn lồng rồi!”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói? Đó không phải là bởi phụ thân muốn đánh ngươi sao?”
“Đánh ta cũng là bởi vì ngươi lỡ miệng. Nếu không phải ngươi, phụ thân làm sao biết được râu của ngài biến thành màu xanh là do chúng ta trộn đồ vào?”
“Cái đó không phải là do ngươi kêu ta bỏ vào sao? Đánh ngươi là đúng rồi!”
“Đánh đúng rồi sao ngươi lại cản? Ngươi để phụ thân đánh chết ta là được rồi, xem lần sau có ai theo ngươi đi quậy phá không!”
Hai tiểu cô nương đồng thời quay đầu khịt mũi một cái.
Thế trận giằng co chưa được bao lâu, trong lễ hội đèn lồng đã vang lên tiếng chiêng trống, múa lân vàng đỏ chuyển động theo tiếng trống khiến hai người hoa mắt, kinh ngạc đến nỗi quên mất tức giận.
Rất lâu sau khi màn múa lân đặc sắc kết thúc, cả hai vẫn còn đắm chìm trong dư vị vừa rồi.
Lệ Hương đột nhiên nói: “Chúng ta nhất định phải đến lễ hội đèn lồng vào năm sau.”
“Được!” Nàng cũng đang định nói lời này, gật đầu ủng hộ.
“Thật hy vọng rằng chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là hội đèn lồng năm sau rồi.” Lệ Hương nhắm mắt lại, ánh đèn ở phía xa phản chiếu lên khuôn mặt say sưa của nàng.
“Ngươi còn chưa ngủ mà sao nói mớ rồi?”
“Ngươi…”
Một lúc sau, hai người lại ầm ỹ.
Cho dù có cãi vã thế nào đi chăng nữa, khi leo xuống tường, các nàng vẫn hỗ trợ lẫn nhau.
Khi bày trò chơi khăm, cả hai vẫn là đồng đội thân thiết nhất.
Cái se lạnh của buổi tối mùa thu đánh thức Lệ Tri, khi phục hồi tinh thần lại, trước mắt nàng chỉ có sự cô đơn trống rỗng.
Hóa ra mọi thứ đã trôi qua quá lâu.
…
Sắc mặt Tạ Lan Tư trầm xuống, đi ngang qua những hạ nhân của Lệ Gia.
Là khách quen của chủ nhân, Tạ Lan Tư đến không cần thông báo.
Bên dưới vẻ mặt có vẻ bình tĩnh của hắn là sự ghen tuông như dời sông lấp biển.
Bởi vì chuyện này, hắn không phát hiện tối nay Lệ Trạch có chút khác thường.
Tạ Lan Tư sải bước vào đông khóa viện, đi thẳng vào phòng chính đang mở, Lệ Tri tựa như biết hắn sẽ đến, ngồi ở bàn trà đợi hắn, trên bàn là một chiếc bình đất kỳ lạ và một vài nhánh cây khô xấu xí.
Lệ Tri ngồi ngây ra, không nhìn hắn, có lẽ là vẫn đang đắm chìm trong mối tình cũ với Phượng Vương.
Tạ Lan Tư càng tức giận hơn, nhưng hắn đã kìm nén không để lộ ra ngoài mà ngồi xuống bàn.
Hắn đợi Lệ Tri lên tiếng, giống như nhiều lần trước, chờ nàng chủ động lấy lòng xin tha thứ.
Nhưng nàng đã không.
Tạ Lan Tư không thể không lên tiếng, lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”
“… Hài cốt Thần Đan.”
“Tìm được rồi?” Hắn thản nhiên hỏi.
Tạ Lan Tư đã nghe nói nàng từng phái người quay về tìm thi cốt thân nhân, nhưng hắn không để ý.
“Lệ Hương, Lệ Huệ Trực, Vương Thị, Chu Thị… Thi cốt của bốn người đều đã được tìm thấy.” Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư chỉ lạnh lùng nói: “Dựa trên quan hệ cá nhân của ngươi với bốn người này, chỉ sợ người có thể khiến ngươi ảm đạm hao tổn tinh thần như vậy là một người khác.”
Lệ Tri ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt mỉa mai của hắn.
“Đúng là như thế.”
Trong lòng Lệ Tri dâng lên một cỗ thê lương không nói nên lời, nàng vậy mà lại bật cười.
Nàng cười nói với Tạ Lan Tư:
“ Quận Vương đúng là thần cơ diệu toán, nắm trong tay hết thảy mọi việc.”
Sự bình tĩnh mà Tạ Lan Tư đã cố gắng duy trì sụp đổ ngay lập tức, ngọn lửa giận dữ lóe lên trong đôi mắt đen thẳm của hắn.
Lệ Tri cảm giác được một khoái cảm trả thù.
“Nếu như ta nắm trong tay tất cả mọi chuyện, thì tư tình của ngươi và Phượng Vương ta cũng sẽ không như bây giờ, hoàn toàn không biết gì cả.” Tạ Lan Tư nói, “Kết tình trăm năm, tam thế tình duyên… đây là duyên phận mà ngươi nói với ta sao?”
“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?”
“Không có sao?”
Lệ Tri không thể chịu đựng được nữa và phá lên cười.
Nàng cười, nước mắt từng giọt lăn dài trên má.
“Ngươi cười cái gì?” Tạ Lan Tư chăm chú nhìn nàng.
Lệ Tri chậm rãi đứng lên.
Nàng lấy tay áo lau nước mắt nói:
“Ta lừa ngươi, thì như thế nào? Quận vương không có lừa ta sao?”
“… Ta lừa ngươi cái gì?”
Trong lòng Lệ Tri bi thương, cười khổ nói:
“ Quận Vương muốn ta hỗ trợ tìm kiếm tiểu thái giám gửi phi thư, đến tột cùng là vì muốn điều tra rõ chân tướng án mưu nghịch của Thái Tử, hay là muốn giết người diệt khẩu để tránh hậu họa?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Khi Huân Phong tố giác, ngươi hơn ai hết biết ta không phải là hung thủ, cho nên ngươi từng bước từng bước giả bộ hồ nghi, dùng cái chết để ta bày tỏ lòng mình, cốt để lấy thi ân với ta.”
“Sau khi phi thư bị phát hiện, cấm quân đã tìm thấy những lá thư của Thái Tử và Lệ Kiều Niên ở Đông cung.” Lệ Tri nói, “Nếu ta đoán không lầm, bút tích Thái Tử hẳn là do Điện hạ viết phải không?”
Tạ Lan Tư nhìn nàng, đôi mắt chớp động.
“Kỳ thật ngươi cũng biết người trao đổi thư từ với người chính là thứ trưởng tử Lệ Tấn Chi của Lệ Gia, thậm chí rất có khả năng ngươi là người đầu độc tư tưởng mưu nghịch cho hắn…”
Có một số câu hỏi, giờ khắc này đều đã có đáp án.
Nhìn vẻ mặt của Tạ Lan Tư, Lệ Tri biết sự thật đúng như lời nàng nói.
Có lẽ là lúc trước, nàng đã từng nghi ngờ.
Lệ Tấn Chi tuy thiển cận, tham lam bất tài, nhưng cũng chỉ có lòng tham món lợi nhỏ mà thôi, sao đột nhiên lại có chủ kiến táo bạo như vậy, dám cùng Thái Tử âm mưu soán vị?
Lệ Tấn Chi bắt chước bút tích của phụ thân để giao tiếp với Thái Tử, với tài trí bình thường thường của hắn, chẳng lẽ Thái Tử từ đầu đến cuối đều không phát hiện?
Hết thảy mọi nghi hoặc đều đã tra ra manh mối.
Tạ Lan Tư không giải thích, hắn biết, vào lúc này, lời giải thích là vô dụng nhất.
Hắn đứng dậy nhặt những cành khô trên bàn.
Tạ Lan Tư giờ đã nhớ cành khô này đến từ đâu.
Chính hắn đã bẻ nó đưa cho Lệ Tri.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy thương cảm một con người.
Hoặc có thể, từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy thương hại chính mình, đứng bất động ở Đông Cung, nhìn chính mình trải qua kinh lôi huyết dịch.
Hắn vuốt cành khô và bẻ gãy nó không chút do dự.
Cành cây nằm trong đất một năm đã mục nát từ lâu, chỉ cần hắn dùng sức một chút là đã bị bẻ gãy làm đôi.
Hắn buông tay, để cành khô rơi xuống.
“Ngươi nói không sai.” Hắn nói, “Kế hoạch bước đầu tiên chính là dụ người của Lệ Gia nhập cuộc. Ta thừa dịp Lệ Tấn Chi đến Đông Cung, bơi qua bờ, thay quần áo đã chôn sẵn bên bờ. Giả vờ tình cờ gặp hắn, dụ dỗ hắn bằng những lời nói chỉ tốt ở bề ngoài, sau đó đề nghị hắn giúp chuyển tin tức, hắn ngu ngốc đến mức tin rằng đó là sự thật, lần thứ hai bái phỏng liền mang theo một bức thư thăm dò.”
“Lần đầu tiên, ta đã nhận ra hắn giả mạo Lệ Kiều Niên gửi thư, nhưng ta không vạch trần hắn, mà viết thư hồi âm bằng bút tích của Thái Tử. Trong thư ta đã nói với hắn rằng chuyện này rất quan trọng, nhất định không được để lộ ra ngoài rằng ta và hắn thân cận.” Tạ Lan Tư nói: “Kể từ đó, hắn giống như một con rối trong tay ta, đi từng bước trên con đường ta đã vạch ra.”
“Ngươi có biết có bao nhiêu sinh mạng liên quan đến kế hoạch của ngươi không?” Lệ Tri nói, “Nếu họ không bị đày ải, Lệ Huệ Trực, Lệ Hương, còn có Thần Đan… sẽ không chết.”
“Không phải ngươi cũng đã gửi thư tố cáo Lệ Kiều Niên sao?” Tạ Lan Tư hỏi ngược lại.
“Ta chưa bao giờ gửi.” Lệ Tri nói, “Ta hận Lệ Kiều Niên, nhưng ta sẽ không liên lụy đến những người vô tội khác.”
“Chưa bao giờ gửi.” Tạ Lan Tư lặp lại lời nói của nàng, chậm rãi nói: “Nhưng có thể dùng phi thư một mũi tên trúng hai đích, đuổi Huân Phong đi và loại bỏ Lệ Tấn Chi.”
Lệ Tri ngây người.
“Bàn Bàn à Bàn Bàn.” Hắn nói, “Ngươi có thể đếm hết những lời nói dối mà ngươi đã nói với ta không?”
Hắn tiến lên một bước, bất ngờ nắm chặt tay Lệ Tri.
Tạ Lan Tư dùng nhiều lực đến nỗi Lệ Tri cảm thấy đau đớn ở đầu ngón tay.
“Ngươi cho rằng ta thật sự không biết bụi đất trong tay ngươi là tìm mèo hay là đào mộ sao?”