Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 8
Sáng sớm hôm sau, trên người Lệ Tri có một lớp tuyết mỏng rơi xuống, nhưng thân thể đã cứng đờ của Lệ Hương lại không bị một bông tuyết nào làm vấy bẩn.
Tiếng khóc của Trịnh Thị rung vang đất trời, nhưng Lệ Hương vẫn không tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Chết trên đường lưu vong, ngay cả việc đưa linh hồn trở về quê cũ cũng là một hy vọng xa vời.
Mười lăm năm tình tỷ muội, điều mà Lệ Tri có thể làm bây giờ là đào hố càng sâu càng tốt, để sài lang không thể lôi thi thể muội muội ra ngoài. Thần Đan ngửi thi thể của Lệ Hương, rồi dùng hai chân trước giúp Lệ Tri đào hố.
Lệ Tri cẩn thận đặt Lệ Hương xuống hố bằng những ngón tay đầy máu, Lệ Hương chắc chắn là đã quá mệt mỏi nên muội ấy mới ngủ say như vậy. Nàng muốn đảm bảo rằng sẽ không có ai tới làm phiền muội ấy nữa.
Lệ Tri ghé sát vào khuôn mặt lạnh như băng của thứ muội, như ôm mà cũng như đang thủ thỉ. Trịnh Cung không ngừng thúc giục, hắn đồng ý an táng di thể trong thời gian một nén nhang, một chiếc trà cũng không muốn chờ lâu.
Cuối cùng, Lệ Tri đứng dậy rời khỏi Lệ Hương, đất vàng trên mặt nàng loang lỗ vệt nước mắt, nhưng đôi mắt nàng lại sáng như đèn lồng trong Tết Nguyên Tiêu, đau buồn đã biến mất, chỉ còn lại sự kiên cường cứng cỏi.
Nắm đất cuối cùng phủ lên mộ địa che đi tân sinh của một người, Lệ Tri nhặt mười lăm viên đá có hình thù kỳ lạ, các đầu nhọn của chúng cắm sâu vào đất vàng.
Một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đưa Lệ Hương về nhà.
Dòng người lưu đày lại tiếp tục lên đường, Trịnh Thị khóc đến vô lực, được Lệ Tấn Chi đỡ, Lệ Huệ Trực liên tục dụi mắt khiến mắt sưng húp như mắt cá vàng to. Dù vậy, hắn vẫn cố nén tiếng nấc nhỏ, nắm chặt tay Vương Thị để tránh cho bà vấp phải những viên đá giữa đường.
Chu Thị, người đã dùng những thủ đoạn đê tiện để kiếm thêm khẩu phần ăn, đã bị người Lệ Gia cô lập từ lâu, giống như Lệ Tri trước đây. Bà nắm chặt tay hai đứa bé, thất tha thất thểu đi phía ngoài dòng người lưu đày.
Hai hài tử của Chu Thị, ca ca là Lệ Tượng Thăng, năm nay mười hai tuổi, khi mới sinh ra đã nắm chặt tay thành nắm đấm, phải đổi mấy người lớn mới tách ra được. Lão gia của Lệ Gia Lệ Kiều Niên liền đặt tên là Tượng Thăng. Sau này khi ca ca lớn lên, quả nhiên là có sức mạnh trời sinh. Muội muội tên là Lệ Từ Ân, năm nay mười một tuổi, bởi vì nàng là thứ xuất, lại không có điểm mạnh nổi bật, nên xưa nay ở Lệ Gia luôn thấp cổ bé họng.
Ở tuổi của hai huynh muội, chúng hẳn đã biết Chu Thị đang làm gì để nuôi sống chúng, bởi vì khi Lệ Tri và Lệ Tượng Thăng chạm mắt nhau, người sau đã nhanh chóng dời mắt đi như bị lửa đốt, mặc dù Lệ Tri không hề có ác ý, nhưng trên mặt thiếu niên ấy vẫn lóe lên vẻ phòng ngự như một con thú nhỏ.
Mỗi người đều vì sống sót mà cố gắng hết sức, ở trước mặt sự sinh tồn, đạo đức trở nên tầm thường không đáng để nhắc tới.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với Kinh Đô, đây là nơi luật lệ của dã thú được vận hành.
Lưu đày ba nghìn dặm, dường như nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Sau khi dòng người lưu đày bước vào sa mạc Qua Bích Than với tầng tầng lớp lớp sóng cát nhấp nhô, lồi lõm, không biết đâu là bờ bến, thì lương thực ngày càng khan hiếm. Số lương khô ít ỏi trước tiên phải lấp đầy dạ dày của đám nha dịch, sau đó mới tới những người lưu đày.
Người lưu đày cũng chia làm ba, sáu, chín bậc, có quan hệ với đám nha dịch thì được ăn no một nửa, không có quan hệ gì thì ăn no được hai phần, còn người nào khiến chúng không vừa mắt thì chỉ được một chút lương khô không đủ dính kẽ răng.
Lệ Tri thuộc về loại cuối cùng.
Vì chuyện của Lệ Hương, Lệ Tri và Trịnh Cung đã kết thù với nhau, hắn cho rằng mình là người có thể làm chủ trong đội ngũ lưu vong, nhưng thực tế là do Tạ Lan Tư và Chân Điều không muốn ganh đua với hắn mà thôi. Nếu Tạ Lan Tư lên tiếng, thì chỉ cần không phạm pháp, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn không dám đối phó với Tạ Lan Tư, chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân lưu đày trẻ tuổi là Lệ Tri hắn cũng không đối phó được sao?
Hắn chỉ đang thắc mắc tại sao lương khô phát cho Lệ Tri ít như vậy, mà nàng lại không nằm trong số những người ngã xuống mỗi ngày.
Tất nhiên sẽ không có nàng.
Lá cây, vỏ cây, cỏ dại, côn trùng mất đầu, thỉnh thoảng còn có các loại cây thân củ do Thần Đan đào lên từ sa mạc. Chỉ cần nhìn không có độc, cái gì ăn được nàng đều ăn, cho dù trong dạ dày tiết ra nước chua, trong miệng chát đến tê dại, nàng cũng cố gắng ăn.
Nàng cũng coi như là hậu nhân của danh môn, nhưng thoạt nhìn, nàng không giống hậu nhân của danh môn chút nào. Đầu của nàng có thể cúi xuống, nhưng cho dù có cúi thấp đến đâu cũng sẽ không vì vậy là đứt rời.
Nàng nhất định phải sống sót.
Lệ Tri nghĩ rằng mình sẽ phải giãy giụa một đường như vậy, giống như một con thú ăn phải tươi nuốt sống mà đến Minh Nguyệt Tháp. Tuy là khó khăn, nhưng cũng không phải là không qua được.
Nhưng trời cao đã vẽ một rãnh trời trong vận mệnh của nàng.
Vào một buổi tối, những người lưu vong phân tổ để đi vệ sinh, Lệ Tri vừa rời đi không lâu, thì tiếng tru khóc của Thần Đan đột nhiên vang lên. Nàng phớt lờ tiếng la hét của nha dịch cách đó không xa, lao thẳng đến nơi những người lưu vong cắm trại bằng một tốc độ chưa từng thấy.
Thần Đan là một con chó trung thành với con người, nó được Lệ Tri và Lệ Hạ chung tay nuôi dưỡng, tính cách hiền lành của nó khiến mọi người trong Lệ Phủ yêu thích, những nô bộc trong phủ luôn thích ném cho nó một miếng thịt hoặc một khối hoa quả. Mỗi khi đi ngang qua, mọi người thường thuận tay sờ vào bộ lông đen bóng như được bôi dầu của nó.
Những ân huệ trong quá khứ đã hại nó.
Khiến nó dễ dàng bị người ta thu mua, vô tư ăn đồ ăn người ta ném xuống đất, giống như ở Lệ Phủ trước đây. Lại không ngờ rằng khi con người đã đói đến mức cùng cực, thì con người còn đáng sợ hơn cả dã thú.
“Giúp ta ngăn nàng ta lại, sau đó ta sẽ chia thịt chó cho ngươi!” Trịnh Cung không chút kiêng kỵ cười một tiếng, gậy gỗ trong tay liên tiếp nện xuống.
Tiếng tru khóc của Thần Đan chuyển từ mạnh sang yếu, từ hiện hữu sang hư vô.
Lệ Tri bị đám người lưu đày đè xuống đất, nàng cũng không đếm được trên người mình có bao nhiêu bàn tay, chỉ có thể cảm nhận được ác ý đen tối tràn ngập thế gian này, chỉ có thể nhìn thân thể của Thần Đan dần dần không còn giãy giụa nữa..
Chẳng biết từ lúc nào, nàng cũng không còn giãy giụa nữa.
Đám người phát hiện nàng yên tĩnh, dò xét mà buông tay ra, nàng vẫn duy trì tư thế bị đè đó, ánh mắt bất động nhìn thẳng vào Thần Đan dưới chân Trịnh Cung.
Quen thuộc làm sao.
Máu tươi chói mắt, còn có linh hồn đau đớn như bị xé nát. Lịch sử tựa hồ như đang lặp lại.
Vì sự bất lực của nàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Chân Điều cau mày đi đến chỗ Trịnh Cung.
Sau lưng Chân Điều là những người già yếu, bệnh tật đi chậm nhất trong đội ngũ lưu đày, còn có chiếc xe ngựa gắn chuông gió. Nhóm người cuối cùng của đội ngũ cũng đã nhập vào nơi trú quân.
“Đêm nay có thể ăn thịt rồi.” Trịnh Cung ném cây gậy dính máu, cười nói.
Chân Điều liếc nhìn con chó chết trên mặt đất, sau đó nhìn Lệ Tri cũng nằm trên cát như như đã chết, trong mắt hắn lộ ra một tia không đành lòng.
Cũng chỉ là không đành lòng.
Cho nên hắn quay đầu đi, không nhìn vào sự đau khổ đang diễn ra vào lúc này.
Lệ Tri cảm thấy linh hồn mình như đang phiêu đãng trong không trung, và cơ thể mục nát của nàng bị mắc kẹt trong cát. Nàng nhìn thấy Trịnh Cung lột da cắt thịt Thần Đan, cuối cùng biến nó thành một nồi canh thịt chó sôi trào. Nàng nhìn thấy những người giúp Trịnh Cung ngăn cản nàng được phân phát món canh thịt chó đó, bọn họ vui đến phát khóc. Còn nàng, nàng ngơ ngác như người vô hồn, cảm giác gì cũng không có.
Cứ như thể trái tim đã biến mất, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa.
Nàng thậm chí còn không biết mình đã đứng dậy từ lúc nào.
Nàng đi đi lại lại, tìm kiếm xương cốt mà những người lưu đày ăn thừa, gom lại thành đống, quỳ xuống đất đào hố khi những người khác đã nghỉ ngơi.
Trịnh Cung quất nàng mấy roi, thấy nàng không đau không ngứa, bèn mặc kệ nàng. Nơi cát vàng vô biên này, hắn cũng không sợ nàng bỏ trốn.
Người Lệ Gia thì thầm bàn tán, Trịnh Cung ung dung xỉa răng, xe ngựa đứng lặng lẽ nơi hoang dã.
Thế giới ầm ĩ như vậy, nhưng trong tai Lệ Tri lại rất yên tĩnh.
Lệ Tri đặt hài cốt Thần Đan vào hố, trong hố không có gì cả, đợi nàng rời đi, Thần Đan chắc hẳn sẽ rất cô đơn. Lệ Tri nhìn xung quanh, bồi hồi trước mỗi thân cây nơi trú quân.
Nàng tìm rất lâu mà không tìm thấy thứ mình muốn, càng tìm càng nôn nóng, càng tìm càng bất an.
Có một ngọn lửa vô hình, dường như muốn thiêu nàng sạch sẽ.
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Một âm thanh mơ hồ hình như từ nơi xa truyền đến. Khi hắn hỏi lần thứ hai, Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn, một thân ảnh màu tím mơ hồ, giống như nhánh cây cát cánh đung đưa trong gió đêm, đột ngột xuất hiện ở nơi hoang dã.
“Ta đang tìm một cành cây khô nhẵn nhụi.” Lệ Tri giải thích, “Đó là món đồ chơi yêu thích của Thần Đan, ngươi có thể giúp ta không?”
Bóng người mơ hồ kia không lên tiếng, nhưng hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy nhánh cây có thể bẻ gãy, rồi đưa tay bẻ một nhánh, sau đó lấy một con dao tùy thân ra bắt đầu gọt.
Sau khi lấy được nhánh cây nhẵn nhụi, Lệ Tri lộ ra vẻ mặt như hài tử, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tạ Lan Tư nhìn thiếu nữ đi về phía hố đất, mười ngón tay của nàng vẫn chưa lành lặn, đêm nay chúng lại đầm đìa máu tươi. Trong vòng chưa đầy một tháng, nàng đã tự tay mai táng hai người thân trong gia đình.
Hắn biết, trên người nàng còn rất nhiều vết thương do roi đánh, nhưng nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Chịu rất nhiều đả kích ập đến, lẽ ra nàng nên lung lay sắp đổ, nhưng đôi vai mảnh khảnh của nàng không hề run rẩy, bước chân cũng không hề chậm lại. Giống như chính nàng là một cái sàng, thống khổ từ bên này giáng xuống, lập tức rỉ ra từ bên kia.
Nàng chỉ là một cái sàng không có nhiệt độ.
Đôi khi hắn không khỏi nghĩ, nếu Lệ Tri trải qua cuộc sống trước đây của hắn, thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào?
“Trước kia, ta có một con ngựa, ta đặt tên nó là Kinh Lôi.”
Không biết vì sao, hắn đột nhiên có một loại dục vọng cực kỳ hiếm thấy muốn nói chuyện, mặc dù Lệ Tri quay lưng về phía hắn, chuyên tâm lấp hố đất, hắn vẫn tiếp tục nói một mình.
“Sau đó, bởi vì nó không tuân lệnh, nên bị thứ đệ của ta dùng roi sắt đánh, máu chảy đầm đìa.”
Không biết câu nói nào đã khiến Lệ Tri kích động, thiếu nữ như đang trôi nổi trong mộng bỗng nhiên run rẩy.
“Sau đó, thứ đệ của ta cũng chết.” Tạ Lan Tư dùng giọng điệu trần thuật nói.
Lệ Tri ngơ ngác, không nhúc nhích.
Nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy chính mình ngày xưa.
Hắn đứng bên cạnh thi thể của Kinh Lôi, yên lặng mà nhìn những vết máu trên người nó.
Lệ Tri trầm mặc khiến Tạ Lan Tư cảm thấy không thú vị, chắc tâm tình của thứ đệ năm đó cũng giống như vậy. Hắn nhìn Lệ Tri lần cuối, rồi quay người trở lại xe ngựa.
Sau khi Tạ Lan Tư bỏ đi một lúc lâu, Lệ Tri rốt cuộc cũng đắp xong nắm đất cuối cùng.
Nàng không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra sau đó.
Hình như nàng đã trở lại đội ngũ lưu vong, nhưng nàng không nhớ mình có ngủ hay không. Mấy ngày kế tiếp, nàng giống như một cái xác không hồn, mù quáng đi theo bước chân của mọi người, chết lặng mà tiến về phía trước….
Thẳng cho đến khi nàng cũng ngã xuống giống Lệ Hương.
Tiếng khóc của Trịnh Thị rung vang đất trời, nhưng Lệ Hương vẫn không tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Chết trên đường lưu vong, ngay cả việc đưa linh hồn trở về quê cũ cũng là một hy vọng xa vời.
Mười lăm năm tình tỷ muội, điều mà Lệ Tri có thể làm bây giờ là đào hố càng sâu càng tốt, để sài lang không thể lôi thi thể muội muội ra ngoài. Thần Đan ngửi thi thể của Lệ Hương, rồi dùng hai chân trước giúp Lệ Tri đào hố.
Lệ Tri cẩn thận đặt Lệ Hương xuống hố bằng những ngón tay đầy máu, Lệ Hương chắc chắn là đã quá mệt mỏi nên muội ấy mới ngủ say như vậy. Nàng muốn đảm bảo rằng sẽ không có ai tới làm phiền muội ấy nữa.
Lệ Tri ghé sát vào khuôn mặt lạnh như băng của thứ muội, như ôm mà cũng như đang thủ thỉ. Trịnh Cung không ngừng thúc giục, hắn đồng ý an táng di thể trong thời gian một nén nhang, một chiếc trà cũng không muốn chờ lâu.
Cuối cùng, Lệ Tri đứng dậy rời khỏi Lệ Hương, đất vàng trên mặt nàng loang lỗ vệt nước mắt, nhưng đôi mắt nàng lại sáng như đèn lồng trong Tết Nguyên Tiêu, đau buồn đã biến mất, chỉ còn lại sự kiên cường cứng cỏi.
Nắm đất cuối cùng phủ lên mộ địa che đi tân sinh của một người, Lệ Tri nhặt mười lăm viên đá có hình thù kỳ lạ, các đầu nhọn của chúng cắm sâu vào đất vàng.
Một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đưa Lệ Hương về nhà.
Dòng người lưu đày lại tiếp tục lên đường, Trịnh Thị khóc đến vô lực, được Lệ Tấn Chi đỡ, Lệ Huệ Trực liên tục dụi mắt khiến mắt sưng húp như mắt cá vàng to. Dù vậy, hắn vẫn cố nén tiếng nấc nhỏ, nắm chặt tay Vương Thị để tránh cho bà vấp phải những viên đá giữa đường.
Chu Thị, người đã dùng những thủ đoạn đê tiện để kiếm thêm khẩu phần ăn, đã bị người Lệ Gia cô lập từ lâu, giống như Lệ Tri trước đây. Bà nắm chặt tay hai đứa bé, thất tha thất thểu đi phía ngoài dòng người lưu đày.
Hai hài tử của Chu Thị, ca ca là Lệ Tượng Thăng, năm nay mười hai tuổi, khi mới sinh ra đã nắm chặt tay thành nắm đấm, phải đổi mấy người lớn mới tách ra được. Lão gia của Lệ Gia Lệ Kiều Niên liền đặt tên là Tượng Thăng. Sau này khi ca ca lớn lên, quả nhiên là có sức mạnh trời sinh. Muội muội tên là Lệ Từ Ân, năm nay mười một tuổi, bởi vì nàng là thứ xuất, lại không có điểm mạnh nổi bật, nên xưa nay ở Lệ Gia luôn thấp cổ bé họng.
Ở tuổi của hai huynh muội, chúng hẳn đã biết Chu Thị đang làm gì để nuôi sống chúng, bởi vì khi Lệ Tri và Lệ Tượng Thăng chạm mắt nhau, người sau đã nhanh chóng dời mắt đi như bị lửa đốt, mặc dù Lệ Tri không hề có ác ý, nhưng trên mặt thiếu niên ấy vẫn lóe lên vẻ phòng ngự như một con thú nhỏ.
Mỗi người đều vì sống sót mà cố gắng hết sức, ở trước mặt sự sinh tồn, đạo đức trở nên tầm thường không đáng để nhắc tới.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với Kinh Đô, đây là nơi luật lệ của dã thú được vận hành.
Lưu đày ba nghìn dặm, dường như nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Sau khi dòng người lưu đày bước vào sa mạc Qua Bích Than với tầng tầng lớp lớp sóng cát nhấp nhô, lồi lõm, không biết đâu là bờ bến, thì lương thực ngày càng khan hiếm. Số lương khô ít ỏi trước tiên phải lấp đầy dạ dày của đám nha dịch, sau đó mới tới những người lưu đày.
Người lưu đày cũng chia làm ba, sáu, chín bậc, có quan hệ với đám nha dịch thì được ăn no một nửa, không có quan hệ gì thì ăn no được hai phần, còn người nào khiến chúng không vừa mắt thì chỉ được một chút lương khô không đủ dính kẽ răng.
Lệ Tri thuộc về loại cuối cùng.
Vì chuyện của Lệ Hương, Lệ Tri và Trịnh Cung đã kết thù với nhau, hắn cho rằng mình là người có thể làm chủ trong đội ngũ lưu vong, nhưng thực tế là do Tạ Lan Tư và Chân Điều không muốn ganh đua với hắn mà thôi. Nếu Tạ Lan Tư lên tiếng, thì chỉ cần không phạm pháp, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn không dám đối phó với Tạ Lan Tư, chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân lưu đày trẻ tuổi là Lệ Tri hắn cũng không đối phó được sao?
Hắn chỉ đang thắc mắc tại sao lương khô phát cho Lệ Tri ít như vậy, mà nàng lại không nằm trong số những người ngã xuống mỗi ngày.
Tất nhiên sẽ không có nàng.
Lá cây, vỏ cây, cỏ dại, côn trùng mất đầu, thỉnh thoảng còn có các loại cây thân củ do Thần Đan đào lên từ sa mạc. Chỉ cần nhìn không có độc, cái gì ăn được nàng đều ăn, cho dù trong dạ dày tiết ra nước chua, trong miệng chát đến tê dại, nàng cũng cố gắng ăn.
Nàng cũng coi như là hậu nhân của danh môn, nhưng thoạt nhìn, nàng không giống hậu nhân của danh môn chút nào. Đầu của nàng có thể cúi xuống, nhưng cho dù có cúi thấp đến đâu cũng sẽ không vì vậy là đứt rời.
Nàng nhất định phải sống sót.
Lệ Tri nghĩ rằng mình sẽ phải giãy giụa một đường như vậy, giống như một con thú ăn phải tươi nuốt sống mà đến Minh Nguyệt Tháp. Tuy là khó khăn, nhưng cũng không phải là không qua được.
Nhưng trời cao đã vẽ một rãnh trời trong vận mệnh của nàng.
Vào một buổi tối, những người lưu vong phân tổ để đi vệ sinh, Lệ Tri vừa rời đi không lâu, thì tiếng tru khóc của Thần Đan đột nhiên vang lên. Nàng phớt lờ tiếng la hét của nha dịch cách đó không xa, lao thẳng đến nơi những người lưu vong cắm trại bằng một tốc độ chưa từng thấy.
Thần Đan là một con chó trung thành với con người, nó được Lệ Tri và Lệ Hạ chung tay nuôi dưỡng, tính cách hiền lành của nó khiến mọi người trong Lệ Phủ yêu thích, những nô bộc trong phủ luôn thích ném cho nó một miếng thịt hoặc một khối hoa quả. Mỗi khi đi ngang qua, mọi người thường thuận tay sờ vào bộ lông đen bóng như được bôi dầu của nó.
Những ân huệ trong quá khứ đã hại nó.
Khiến nó dễ dàng bị người ta thu mua, vô tư ăn đồ ăn người ta ném xuống đất, giống như ở Lệ Phủ trước đây. Lại không ngờ rằng khi con người đã đói đến mức cùng cực, thì con người còn đáng sợ hơn cả dã thú.
“Giúp ta ngăn nàng ta lại, sau đó ta sẽ chia thịt chó cho ngươi!” Trịnh Cung không chút kiêng kỵ cười một tiếng, gậy gỗ trong tay liên tiếp nện xuống.
Tiếng tru khóc của Thần Đan chuyển từ mạnh sang yếu, từ hiện hữu sang hư vô.
Lệ Tri bị đám người lưu đày đè xuống đất, nàng cũng không đếm được trên người mình có bao nhiêu bàn tay, chỉ có thể cảm nhận được ác ý đen tối tràn ngập thế gian này, chỉ có thể nhìn thân thể của Thần Đan dần dần không còn giãy giụa nữa..
Chẳng biết từ lúc nào, nàng cũng không còn giãy giụa nữa.
Đám người phát hiện nàng yên tĩnh, dò xét mà buông tay ra, nàng vẫn duy trì tư thế bị đè đó, ánh mắt bất động nhìn thẳng vào Thần Đan dưới chân Trịnh Cung.
Quen thuộc làm sao.
Máu tươi chói mắt, còn có linh hồn đau đớn như bị xé nát. Lịch sử tựa hồ như đang lặp lại.
Vì sự bất lực của nàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Chân Điều cau mày đi đến chỗ Trịnh Cung.
Sau lưng Chân Điều là những người già yếu, bệnh tật đi chậm nhất trong đội ngũ lưu đày, còn có chiếc xe ngựa gắn chuông gió. Nhóm người cuối cùng của đội ngũ cũng đã nhập vào nơi trú quân.
“Đêm nay có thể ăn thịt rồi.” Trịnh Cung ném cây gậy dính máu, cười nói.
Chân Điều liếc nhìn con chó chết trên mặt đất, sau đó nhìn Lệ Tri cũng nằm trên cát như như đã chết, trong mắt hắn lộ ra một tia không đành lòng.
Cũng chỉ là không đành lòng.
Cho nên hắn quay đầu đi, không nhìn vào sự đau khổ đang diễn ra vào lúc này.
Lệ Tri cảm thấy linh hồn mình như đang phiêu đãng trong không trung, và cơ thể mục nát của nàng bị mắc kẹt trong cát. Nàng nhìn thấy Trịnh Cung lột da cắt thịt Thần Đan, cuối cùng biến nó thành một nồi canh thịt chó sôi trào. Nàng nhìn thấy những người giúp Trịnh Cung ngăn cản nàng được phân phát món canh thịt chó đó, bọn họ vui đến phát khóc. Còn nàng, nàng ngơ ngác như người vô hồn, cảm giác gì cũng không có.
Cứ như thể trái tim đã biến mất, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa.
Nàng thậm chí còn không biết mình đã đứng dậy từ lúc nào.
Nàng đi đi lại lại, tìm kiếm xương cốt mà những người lưu đày ăn thừa, gom lại thành đống, quỳ xuống đất đào hố khi những người khác đã nghỉ ngơi.
Trịnh Cung quất nàng mấy roi, thấy nàng không đau không ngứa, bèn mặc kệ nàng. Nơi cát vàng vô biên này, hắn cũng không sợ nàng bỏ trốn.
Người Lệ Gia thì thầm bàn tán, Trịnh Cung ung dung xỉa răng, xe ngựa đứng lặng lẽ nơi hoang dã.
Thế giới ầm ĩ như vậy, nhưng trong tai Lệ Tri lại rất yên tĩnh.
Lệ Tri đặt hài cốt Thần Đan vào hố, trong hố không có gì cả, đợi nàng rời đi, Thần Đan chắc hẳn sẽ rất cô đơn. Lệ Tri nhìn xung quanh, bồi hồi trước mỗi thân cây nơi trú quân.
Nàng tìm rất lâu mà không tìm thấy thứ mình muốn, càng tìm càng nôn nóng, càng tìm càng bất an.
Có một ngọn lửa vô hình, dường như muốn thiêu nàng sạch sẽ.
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Một âm thanh mơ hồ hình như từ nơi xa truyền đến. Khi hắn hỏi lần thứ hai, Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn, một thân ảnh màu tím mơ hồ, giống như nhánh cây cát cánh đung đưa trong gió đêm, đột ngột xuất hiện ở nơi hoang dã.
“Ta đang tìm một cành cây khô nhẵn nhụi.” Lệ Tri giải thích, “Đó là món đồ chơi yêu thích của Thần Đan, ngươi có thể giúp ta không?”
Bóng người mơ hồ kia không lên tiếng, nhưng hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy nhánh cây có thể bẻ gãy, rồi đưa tay bẻ một nhánh, sau đó lấy một con dao tùy thân ra bắt đầu gọt.
Sau khi lấy được nhánh cây nhẵn nhụi, Lệ Tri lộ ra vẻ mặt như hài tử, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tạ Lan Tư nhìn thiếu nữ đi về phía hố đất, mười ngón tay của nàng vẫn chưa lành lặn, đêm nay chúng lại đầm đìa máu tươi. Trong vòng chưa đầy một tháng, nàng đã tự tay mai táng hai người thân trong gia đình.
Hắn biết, trên người nàng còn rất nhiều vết thương do roi đánh, nhưng nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Chịu rất nhiều đả kích ập đến, lẽ ra nàng nên lung lay sắp đổ, nhưng đôi vai mảnh khảnh của nàng không hề run rẩy, bước chân cũng không hề chậm lại. Giống như chính nàng là một cái sàng, thống khổ từ bên này giáng xuống, lập tức rỉ ra từ bên kia.
Nàng chỉ là một cái sàng không có nhiệt độ.
Đôi khi hắn không khỏi nghĩ, nếu Lệ Tri trải qua cuộc sống trước đây của hắn, thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào?
“Trước kia, ta có một con ngựa, ta đặt tên nó là Kinh Lôi.”
Không biết vì sao, hắn đột nhiên có một loại dục vọng cực kỳ hiếm thấy muốn nói chuyện, mặc dù Lệ Tri quay lưng về phía hắn, chuyên tâm lấp hố đất, hắn vẫn tiếp tục nói một mình.
“Sau đó, bởi vì nó không tuân lệnh, nên bị thứ đệ của ta dùng roi sắt đánh, máu chảy đầm đìa.”
Không biết câu nói nào đã khiến Lệ Tri kích động, thiếu nữ như đang trôi nổi trong mộng bỗng nhiên run rẩy.
“Sau đó, thứ đệ của ta cũng chết.” Tạ Lan Tư dùng giọng điệu trần thuật nói.
Lệ Tri ngơ ngác, không nhúc nhích.
Nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy chính mình ngày xưa.
Hắn đứng bên cạnh thi thể của Kinh Lôi, yên lặng mà nhìn những vết máu trên người nó.
Lệ Tri trầm mặc khiến Tạ Lan Tư cảm thấy không thú vị, chắc tâm tình của thứ đệ năm đó cũng giống như vậy. Hắn nhìn Lệ Tri lần cuối, rồi quay người trở lại xe ngựa.
Sau khi Tạ Lan Tư bỏ đi một lúc lâu, Lệ Tri rốt cuộc cũng đắp xong nắm đất cuối cùng.
Nàng không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra sau đó.
Hình như nàng đã trở lại đội ngũ lưu vong, nhưng nàng không nhớ mình có ngủ hay không. Mấy ngày kế tiếp, nàng giống như một cái xác không hồn, mù quáng đi theo bước chân của mọi người, chết lặng mà tiến về phía trước….
Thẳng cho đến khi nàng cũng ngã xuống giống Lệ Hương.