Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 62
Từ sáng sớm, Đô Hộ phủ đã bao trùm trong bầu không khí khẩn trương và chờ mong.
Lỗ Hàm đang đứng ngồi không yên trong phòng khách, trong khi Tạ Lan Tư thì ở một bên bình tĩnh thưởng trà. Tất cả người trong Mặc Kỳ gia đều ở đây, ngoại trừ Mặc Kỳ Đan Liễu mang khuôn mặt lạnh như băng đứng bất động ra, thì những người khác đều liên tiếp nhìn ra ngoài cửa.
Lệ Tri ngồi bên cạnh Tạ Lan Tư, đối diện là huynh muội Lệ Gia đang nhỏ giọng nói chuyện. Bỗng nhiên, Mã Quả Tử xông vào phòng khách báo tin đã phá vỡ không khí bình tĩnh này.
“Lão gia! Thánh chỉ của triều đình đến rồi!”
Tiếng hô của Mã Quả Tử vừa dứt, Lỗ Hàm lập tức đứng dậy, không khỏi phấn khích vuốt râu hai lần: “Tốt, tốt! Cuối cùng cũng tới rồi!”
Những người khác nghe nói khâm sai của triều đình đã tới, cũng kích động đứng lên.
” Điện Hạ, mời!” Lỗ Hàm nói.
Tạ Lan Tư và Lỗ Hàm trước sau bước ra khỏi phòng khách, dẫn đầu đám đông đến cửa phủ.
Lệ Tri đi phía sau Tạ Lan Tư, mặc dù trông nàng rất bình tĩnh, nhưng nàng khó có thể khắc chế được rung động trong lòng ….nàng đã chờ đợi ngày này hơn hai năm.
Mọi người còn chưa kịp đứng vững trước cửa Đô Hộ phủ thì đã thấy một vị đặc sứ cưỡi tuấn mã cùng một đám thị vệ uy nghiêm từ cuối đại lộ xuất hiện, hai bên đường quần chúng vây xem tấp nập..
Chỉ chốc lát, đội ngũ đã đến trước cửa Đô Hộ phủ.
Đặc sứ hai mươi tuổi, thân hình cường tráng. sau khi xuống ngựa thì mở thánh chỉ ra, tiếng như chuông lớn:
“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết…”
Khi thánh chỉ được đọc lên, mọi người không khỏi nín thở.
“Xưa nay quân thần hòa thuận tức xã tắc an, biên cương bình tức bách tính yên. Nay Dực Châu chiến loạn, anh hùng xuất hiện lớp lớp. Minh Nguyệt Tháp Đô Hộ Lỗ Hàm, mặc dù kiềm chế bất lợi, khiến Dực Châu sinh biến, nhưng trẫm niệm tình ngươi khổ cực trấn thủ biên cương, khích lệ nông dân nuôi tằm, từ khi nhậm chức đến nay đã lập nhiều công lớn, nay lại vừa mất đi nhi tử độc nhất, vì thế không đáng bị nghiêm xử, chuyển đến Binh Bộ Thị Lang.”
“Tông nhân Tạ Lan Tư, vì lỗi của phụ thân mà chuyển đến Minh Nguyệt tháp, nhưng lại anh minh thần vũ, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, thiên uy lan xa, tâm trẫm cực kỳ vui mừng! Trẫm niệm ngươi anh dũng hộ quốc, chưa từng oán giận, nay đặc biệt chiếu chỉ, phong ngươi làm Lang Gia Quận Vương. Những người suất lĩnh trận chiến này và lập công lớn sẽ vào triều luận công ban thưởng.”
” Khâm thử….”
Sau khi đặc sứ đọc xong thánh chỉ, Lỗ Hàm đã rơm rớm nước mắt.
“Vi thần, lĩnh chỉ…”
Lệ Tri quỳ lạy theo mọi người.
Sau khi Lỗ Hàm và Tạ Lan Tư đứng dậy, những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Đêm đó, Lỗ Hàm thiết yến trong phủ để chiêu đãi đặc sứ, sau một đêm tiệc tùng thịnh soạn, ngày hôm sau là ngày mọi người chia tay Minh Nguyệt Tháp.
Minh Nguyệt Tháp, nơi được đồn đại là địa ngục trần gian, đã sớm thay đổi bộ dáng trong lòng của Lệ Tri.
So với Kinh Đô giống như một cái lồng, Minh Nguyệt Tháp giống như thế ngoại đào nguyên. Nó cách xa những phân tranh của trần thế.
Còn chưa rời đi mà nàng đã nhớ đồng cỏ Khê Bồng với những làn sóng xanh như biển, Hồ Mã Não thanh tịnh thấy đáy, còn có núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn có thể nhìn thấy bất cứ đâu khi nàng ngẩng đầu lên.
Lệ Tri hiểu, bầu trời tự do này, có lẽ sau ngày hôm nay, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.
Trước khi mọi người lên đường, Lệ Tri tìm Tạ Lan Tư.
“A Lý, ngài có thể giúp ta một việc được không?”
…
Có lẽ vì mọi người đã đến nội thành để đưa tiễn họ, nên chỉ có một số người làm rải rác trong mã tràng.
Lệ Tri không làm phiền họ, nàng đến chuồng ngựa mà nàng từng làm việc khi trước.
Hắc Hỏa thân hình cao lớn đang khom lưng, cầm cây chổi nhỏ như đồ chơi trong tay quét dọn lá khô.
Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, Lệ Tri. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
“Ngươi... Không có, trở về?” Hắc Hỏa không tự chủ được nghẹn ngào.
Lệ Tri lắc đầu.
“Ta sẽ đi ngay.”
Ánh mắt Hắc Hỏa buồn bã, vừa rồi còn sinh động chờ mong thì giờ lại trầm xuống.
“Ngươi có muốn hồi kinh với chúng ta không?”
Hắc Hỏa như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng được, hắn ngẩng phất đầu lên, mở to hai mắt nhìn Lệ Tri.
Lệ Tri dùng ánh mắt mỉm cười cổ vũ hắn.
Một lúc sau, đôi mắt của Hắc Hỏa trở nên ẩm ướt.
“Ta… ta muốn!” Hắn gật đầu dứt khoát.
Hắc Hỏa sải bước về phía Lệ Tri, trong tay còn cầm cây chổi nhỏ.
Khi hắn bước đến cửa, hắn thấy Lệ Từ Ân đang làm mặt quỷ với hắn, còn có Gia Tuệ và Lệ Tượng Thăng.
Hắc Hỏa cúi đầu và lau mạnh đôi mắt ướt của mình.
Đoàn xe hồi kinh luận công, chậm rãi hướng về kinh đô xa xôi giữa những tiếng tiễn đưa của dân chúng Minh Nguyệt Tháp.
Lúc Lệ Tri rời kinh đô, đó là một ngày tuyết rơi.
Khi đó, thi thể của phế Thái Tử vẫn còn lạnh lẽo, triều đình rung chuyển không ngừng, những bông tuyết lớn kèm theo tiếng khóc của tộc nhân Lệ thị từ trên trời bất lực rơi xuống, như đang báo trước vận mệnh của tương lai.
Sung quân đến Minh Nguyệt Tháp, với lúc ấy mà nói thì chắc chắn là một tử lộ.
Nàng trốn thoát khỏi tuyệt địa, ngược chiều gió mà lên.
Sau hai năm, ngày mồng một tháng chạp, Lệ Tri lại đặt chân lên lãnh địa kinh đô một lần nữa.
Đêm vào Kinh đó, mọi người ở lại trạm dịch, dịch thần nhiệt tình tiếp đãi họ.
Ngắn thì một ngày, dài thì mấy ngày, trước khi Hoàng Đế hạ lệnh gặp mặt, bọn họ đều phải ở trong trạm dịch, không tiện đi ra ngoài, cũng không tiện tiếp đãi khách lạ.
Ngày đầu tiên Lệ Tri đến trạm dịch, nàng liền nhờ Gia Tuệ giúp đỡ dọn dẹp trong ngoài căn phòng nàng ở một lần.
Ngủ thoải mái là một chuyện, phòng ngừa vạn nhất lại là chuyện khác.
Cách Kinh Đô hai năm, đối với mọi người ở đây mà nói, đều là một sự lạ lẫm.
Lạ lẫm có nghĩa là có nguy hiểm rình rập ở khắp mọi nơi.
Sau khi thu dọn xong, Gia Tuệ trở về phòng, Lệ Tri ngồi vào bàn cẩn thận lau sạch từng lớp vỏ trên chiếc vòng bằng vải mềm ẩm. Lau sạch rồi, nàng lại bôi một lớp Miên Dương Du(*) lên để bảo dưỡng.
(*)Miên Dương Du: Dầu cừu, không phải mỡ cừu, là một loại dầu được tinh chế từ lông cừu tự nhiên, được sử dụng làm kem dưỡng da, kem mặt, kem tay hoặc kem bôi chân.
Sau khi làm xong, nàng đeo chiếc vòng vào tay, cảm thấy tâm mình thật thanh thản.
Lệ Tri đẩy cửa ra, định đi đến hành lang để hít thở không khí. Vừa ra khỏi cửa thấy Tạ Lan Tư dựa vào rào chắn, nhìn kinh đô phía xa với ngàn vạn ánh đèn dầu.
Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác dài tay rộng ban ngày, gió đêm lặng lẽ lùa vào ống tay áo, gió ở kinh đô không giống như gió luôn rít gào ở Minh Nguyệt Tháp, âm thầm mang đến cho mọi người sự giá lạnh.
Đôi mắt của Lệ Tri dừng lại một lúc trên chiếc phát quan bằng cây bạch quả nâng châu trên đầu hắn.
Nàng đi tới và đứng bên cạnh Tạ Lan Tư, nàng không nói lời nào, cũng nhìn biển đèn xa xôi ở kinh đô.
“ Lệ Gia ở đâu?” Tạ Lan Tư nhẹ giọng hỏi.
Lệ Tri chỉ về một hướng: “Tòa nhà cao nhất và lớn nhất kia là Lệ Phủ. Chắc hẳn nó đã trở thành quỷ trạch, hoặc là đã được ban cho Vương Công đại thần khác rồi.”
“Nàng muốn trở về không?”
“A Lý muốn trở về nơi ở trước kia không?” Lệ Tri hỏi ngược lại.
Tạ Lan Tư lâm vào trầm tư.
Thái Tử đã qua đời, trở lại Đông Cung… câu hỏi này mang một ý vị sâu xa.
“Một ngày nào đó,” Hắn mở miệng nói, “Ta sẽ trở về.”
Lệ Tri tưởng là hắn đã trả lời xong rồi, sau một lúc lâu, lại nghe thấy hắn nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân ta được an táng ở đó.”
“An táng ở Đông Cung? Đông Cung cũng có lăng viên sao?” Lệ Tri đè xuống kinh hãi, ra vẻ bình thường hỏi.
Tạ Lan Tư không trả lời câu hỏi của nàng.
“Không chỉ trở lại Đông Cung…“
Đôi mắt hắn hướng về Hoàng Thành vàng son lộng lẫy phía xa.
“Chỉ có đạt được quyền lực chí cao vô thượng, mới có thể hoàn toàn kiểm soát được vận mệnh của chính mình.”
Về điểm này, phải nói rằng nàng và hắn có suy nghĩ giống nhau.
Những việc Lệ Tri làm cho bản thân không nhiều lắm, bảo tàng tiền triều là một trong số ít những việc nàng làm vì bản thân mình.
Sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, nàng muốn giả chết thoát thân. Mang theo bảo tàng tiền triều, đi đến hải ngoại để tìm một đất nước mộng ảo tên là Đại Sóc.
Nàng muốn nhìn thấy bầu trời xanh hơn và đất đai rộng lớn hơn. Nàng muốn xem biển rộng trông như thế nào.
Nàng muốn biến thành cánh chim tự do, để rồi từ đó, nàng mới thực sự sống cho chính mình.
Sau nửa đêm, Tạ Lan Tư đưa nàng trở lại phòng.
Lúc sắp chia tay, Tạ Lan Tư nhìn nàng thật sâu, đôi mắt thâm trầm chứa đầy tình cảm khó tả khiến nàng bị mê hoặc.
Bất tri bất giác, khuôn mặt của hai người đã tiến lại gần hơn.
Là ai đóng cửa lại, Lệ Tri không thể nhớ được.
Những gì đọng lại trong đầu, chỉ là những tình cảm kích động lúc đó và một đôi mắt bản năng ẩm ướt.
Những bùa chú màu xanh ban đầu còn cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhưng sau đó, nó cũng bị mồ hôi của hai người làm cho ướt át, trở nên lười biếng và mông lung.
Khi mọi thứ lắng xuống, nàng hiếm khi ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì đã là ban ngày, nàng vẫn còn nằm trong vòng tay của Tạ Lan Tư.
Khuôn mặt khi ngủ của Tạ Lan Tư sạch sẽ như ánh trăng.
Nàng nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, rồi từ từ nhắm mắt lại.
….
Sáng sớm hôm sau, tất cả người trong trạm dịch đều được lệnh vào cung.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tri bước vào Hoàng Cung.
Bởi vì có định kiến trước đó, nên nàng thấy tất cả mọi thứ trong cung này đều là tội ác. Vì vậy nàng trở nên đặc biệt trầm mặc, may mắn là những người còn lại cũng bởi vì lần đầu tiên vào cung mà đều khẩn trương bất an, cho nên sự trầm mặc của nàng không bị ai để ý.
Tuỳ tùng để bọn họ đợi trước Tử Vi cung, hắn vào trong bẩm báo.
Một lúc sau, tuỳ tùng bước ra, mỉm cười thi lễ một cái: “Chư vị mời vào, Hoàng Thượng đang đợi.”
Được tận mắt nhìn thấy cửu ngũ chí tôn, mỗi người đều có phản ứng khác nhau.
Huynh đệ Mặc Kỳ cứng ngắc, với tư cách là đại ca, Mặc Kỳ Tích gánh vác trách nhiệm dẫn đầu đệ muội, khuôn mặt hắn ngay thẳng đến mức không thể nhìn thấy một nếp nhăn nào. Mặc Kỳ Đan Liễu cũng có chút không được tự nhiên, liên tục sửa ống tay áo của mình
Tâm tình Lệ Tượng Thăng cũng có chút phức tạp.
Nếu không phải một đạo thánh chỉ của Hoàng Đế, Chu Thị cũng sẽ không bôn ba lưu vong ba nghìn dặm, cuối cùng trầm mình tự sát ở Minh Nguyệt tháp.
Nhưng trước khi đến đây Lệ Tri cũng đã ân cần dạy bảo, hiện tại Lệ Từ Ân còn vỗ nhẹ cánh tay của hắn động viên, Lệ Tượng Thăng thoạt nhìn rất tỉnh táo.
Lão phu nhân mù không vào kinh vì đường dài bất tiện, nhưng Lỗ Hàm đã mua cho bà một căn nhà và tôi tớ, đồng thời nhận nuôi một bé gái từ trại trẻ mồ côi cho bà. Để lão phu nhân có thể an dưỡng tuổi già ở Minh Nguyệt Tháp.
Lệ Tri không có nhiều việc để nhớ trong đầu, xương cốt của Lệ Hương trên đường lưu vong, hài cốt của Thần Đan, còn có Chu Thị bị hạ táng qua loa ở Minh Nguyệt Tháp. Những việc này, đều là những việc nàng ghi nhớ trong lòng.
Nhưng muốn đưa thi thể của bọn họ ngàn dặm xa xôi trở về kinh đô không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có thể chờ lúc hoàng thượng ban thưởng rồi tính toán.
Thân phận diện thánh lần này của người Lệ Gia là hèn mọn nhất, chỉ có thể đi phía sau mọi người.
Nàng cúi đầu đi theo mọi người vào Tử Vi cung hương khí thơm ngát, cùng những người khác quỳ xuống hành lễ, hô to vạn tuế.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng hoàng đế.
Bởi vì nàng sợ.
Sợ khắc chế không được luồng sát ý mãnh liệt đang trào dâng trong lồng ngực mình.
“ Hoàng Thượng, những người có công bình định Dực Châu lần này đều đã được dẫn tới đây.” Tuỳ tùng khom người nói.
Lệ Tri nghe thấy tiếng tách trà để xuống bàn.
“Các ngươi đều là trung lương có công với xã tắc, không cần quá đa lễ, tất cả đứng lên đi.” Một giọng nói cất lên.
“Tạ Hoàng Thượng…”
Lệ Tri theo đám người đứng dậy, trong điện yên lặng một hồi, Lệ Tri cảm giác có hai ánh mắt từ hai phương hướng khác nhau rơi vào người mình.
Giờ phút này Tạ Lan Tư đang quay lưng lại với nàng, cho nên tuyệt đối không phải là hắn.
“Sao ngươi không ngẩng đầu lên?” Hoàng Đế nói.
Chung quanh nhất thời không có âm thanh, Lệ Tri biết mình không thể tránh khỏi.
Nàng đành phải từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nam nhân một thân minh hoàng trên ghế.
Khi bốn mắt chạm nhau, trên mặt Tạ Thận Tòng lộ ra vẻ khó nắm bắt, như nhớ lại, như ngơ ngẩn, lại như động dung.
Hắn xuất thần, hồi lâu không nói gì.
“Phụ hoàng…”
“Hoàng Thượng…”
Tạ Lan Tư và một giọng nói khác đồng thời xuất hiện trong điện.
Tạ Thận Tòng phục hồi tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười: “Ngươi xem trẫm, lớn tuổi rồi, luôn dễ bị phân tâm.”
“Phụ hoàng khiêm tốn. Phụ hoàng cả ngày vì quốc sự vất vả, trầm tư cũng chỉ là bởi vì lo suy nghĩ mà thôi.” Một thanh niên trong bộ quần áo đơn giản, thanh lịch mỉm cười.
Căn cứ theo phong cách nói chuyện và tứ trảo Kim Long trên người hắn, Lệ Tri đoán người này là Kính Vương Tạ Kính Đàn, người được xưng là hiền vương, được lòng dân chúng nhất sau khi Thái Tử chết.
Đối diện với hắn là một thiếu niên oai phong lẫm liệt khác, thần thái đường hoàng, trên người cũng có trang sức tứ trảo Kim Long, xét về chỗ đứng đối lập với kính Vương thì hẳn là tiểu nhi tử được hoàng đế thương yêu nhất, Phượng Vương Tạ Phượng Thiều.
Lúc nãy người cùng Tạ Lan Tư đồng thời lên tiếng giải vây cho nàng chính là Phượng Vương Tạ Phượng Thiều này.
Đế vị chi tranh hôm nay chủ yếu xoay quanh hai người này.
Lỗ Hàm đang đứng ngồi không yên trong phòng khách, trong khi Tạ Lan Tư thì ở một bên bình tĩnh thưởng trà. Tất cả người trong Mặc Kỳ gia đều ở đây, ngoại trừ Mặc Kỳ Đan Liễu mang khuôn mặt lạnh như băng đứng bất động ra, thì những người khác đều liên tiếp nhìn ra ngoài cửa.
Lệ Tri ngồi bên cạnh Tạ Lan Tư, đối diện là huynh muội Lệ Gia đang nhỏ giọng nói chuyện. Bỗng nhiên, Mã Quả Tử xông vào phòng khách báo tin đã phá vỡ không khí bình tĩnh này.
“Lão gia! Thánh chỉ của triều đình đến rồi!”
Tiếng hô của Mã Quả Tử vừa dứt, Lỗ Hàm lập tức đứng dậy, không khỏi phấn khích vuốt râu hai lần: “Tốt, tốt! Cuối cùng cũng tới rồi!”
Những người khác nghe nói khâm sai của triều đình đã tới, cũng kích động đứng lên.
” Điện Hạ, mời!” Lỗ Hàm nói.
Tạ Lan Tư và Lỗ Hàm trước sau bước ra khỏi phòng khách, dẫn đầu đám đông đến cửa phủ.
Lệ Tri đi phía sau Tạ Lan Tư, mặc dù trông nàng rất bình tĩnh, nhưng nàng khó có thể khắc chế được rung động trong lòng ….nàng đã chờ đợi ngày này hơn hai năm.
Mọi người còn chưa kịp đứng vững trước cửa Đô Hộ phủ thì đã thấy một vị đặc sứ cưỡi tuấn mã cùng một đám thị vệ uy nghiêm từ cuối đại lộ xuất hiện, hai bên đường quần chúng vây xem tấp nập..
Chỉ chốc lát, đội ngũ đã đến trước cửa Đô Hộ phủ.
Đặc sứ hai mươi tuổi, thân hình cường tráng. sau khi xuống ngựa thì mở thánh chỉ ra, tiếng như chuông lớn:
“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết…”
Khi thánh chỉ được đọc lên, mọi người không khỏi nín thở.
“Xưa nay quân thần hòa thuận tức xã tắc an, biên cương bình tức bách tính yên. Nay Dực Châu chiến loạn, anh hùng xuất hiện lớp lớp. Minh Nguyệt Tháp Đô Hộ Lỗ Hàm, mặc dù kiềm chế bất lợi, khiến Dực Châu sinh biến, nhưng trẫm niệm tình ngươi khổ cực trấn thủ biên cương, khích lệ nông dân nuôi tằm, từ khi nhậm chức đến nay đã lập nhiều công lớn, nay lại vừa mất đi nhi tử độc nhất, vì thế không đáng bị nghiêm xử, chuyển đến Binh Bộ Thị Lang.”
“Tông nhân Tạ Lan Tư, vì lỗi của phụ thân mà chuyển đến Minh Nguyệt tháp, nhưng lại anh minh thần vũ, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, thiên uy lan xa, tâm trẫm cực kỳ vui mừng! Trẫm niệm ngươi anh dũng hộ quốc, chưa từng oán giận, nay đặc biệt chiếu chỉ, phong ngươi làm Lang Gia Quận Vương. Những người suất lĩnh trận chiến này và lập công lớn sẽ vào triều luận công ban thưởng.”
” Khâm thử….”
Sau khi đặc sứ đọc xong thánh chỉ, Lỗ Hàm đã rơm rớm nước mắt.
“Vi thần, lĩnh chỉ…”
Lệ Tri quỳ lạy theo mọi người.
Sau khi Lỗ Hàm và Tạ Lan Tư đứng dậy, những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Đêm đó, Lỗ Hàm thiết yến trong phủ để chiêu đãi đặc sứ, sau một đêm tiệc tùng thịnh soạn, ngày hôm sau là ngày mọi người chia tay Minh Nguyệt Tháp.
Minh Nguyệt Tháp, nơi được đồn đại là địa ngục trần gian, đã sớm thay đổi bộ dáng trong lòng của Lệ Tri.
So với Kinh Đô giống như một cái lồng, Minh Nguyệt Tháp giống như thế ngoại đào nguyên. Nó cách xa những phân tranh của trần thế.
Còn chưa rời đi mà nàng đã nhớ đồng cỏ Khê Bồng với những làn sóng xanh như biển, Hồ Mã Não thanh tịnh thấy đáy, còn có núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn có thể nhìn thấy bất cứ đâu khi nàng ngẩng đầu lên.
Lệ Tri hiểu, bầu trời tự do này, có lẽ sau ngày hôm nay, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa.
Trước khi mọi người lên đường, Lệ Tri tìm Tạ Lan Tư.
“A Lý, ngài có thể giúp ta một việc được không?”
…
Có lẽ vì mọi người đã đến nội thành để đưa tiễn họ, nên chỉ có một số người làm rải rác trong mã tràng.
Lệ Tri không làm phiền họ, nàng đến chuồng ngựa mà nàng từng làm việc khi trước.
Hắc Hỏa thân hình cao lớn đang khom lưng, cầm cây chổi nhỏ như đồ chơi trong tay quét dọn lá khô.
Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, Lệ Tri. Ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
“Ngươi... Không có, trở về?” Hắc Hỏa không tự chủ được nghẹn ngào.
Lệ Tri lắc đầu.
“Ta sẽ đi ngay.”
Ánh mắt Hắc Hỏa buồn bã, vừa rồi còn sinh động chờ mong thì giờ lại trầm xuống.
“Ngươi có muốn hồi kinh với chúng ta không?”
Hắc Hỏa như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng được, hắn ngẩng phất đầu lên, mở to hai mắt nhìn Lệ Tri.
Lệ Tri dùng ánh mắt mỉm cười cổ vũ hắn.
Một lúc sau, đôi mắt của Hắc Hỏa trở nên ẩm ướt.
“Ta… ta muốn!” Hắn gật đầu dứt khoát.
Hắc Hỏa sải bước về phía Lệ Tri, trong tay còn cầm cây chổi nhỏ.
Khi hắn bước đến cửa, hắn thấy Lệ Từ Ân đang làm mặt quỷ với hắn, còn có Gia Tuệ và Lệ Tượng Thăng.
Hắc Hỏa cúi đầu và lau mạnh đôi mắt ướt của mình.
Đoàn xe hồi kinh luận công, chậm rãi hướng về kinh đô xa xôi giữa những tiếng tiễn đưa của dân chúng Minh Nguyệt Tháp.
Lúc Lệ Tri rời kinh đô, đó là một ngày tuyết rơi.
Khi đó, thi thể của phế Thái Tử vẫn còn lạnh lẽo, triều đình rung chuyển không ngừng, những bông tuyết lớn kèm theo tiếng khóc của tộc nhân Lệ thị từ trên trời bất lực rơi xuống, như đang báo trước vận mệnh của tương lai.
Sung quân đến Minh Nguyệt Tháp, với lúc ấy mà nói thì chắc chắn là một tử lộ.
Nàng trốn thoát khỏi tuyệt địa, ngược chiều gió mà lên.
Sau hai năm, ngày mồng một tháng chạp, Lệ Tri lại đặt chân lên lãnh địa kinh đô một lần nữa.
Đêm vào Kinh đó, mọi người ở lại trạm dịch, dịch thần nhiệt tình tiếp đãi họ.
Ngắn thì một ngày, dài thì mấy ngày, trước khi Hoàng Đế hạ lệnh gặp mặt, bọn họ đều phải ở trong trạm dịch, không tiện đi ra ngoài, cũng không tiện tiếp đãi khách lạ.
Ngày đầu tiên Lệ Tri đến trạm dịch, nàng liền nhờ Gia Tuệ giúp đỡ dọn dẹp trong ngoài căn phòng nàng ở một lần.
Ngủ thoải mái là một chuyện, phòng ngừa vạn nhất lại là chuyện khác.
Cách Kinh Đô hai năm, đối với mọi người ở đây mà nói, đều là một sự lạ lẫm.
Lạ lẫm có nghĩa là có nguy hiểm rình rập ở khắp mọi nơi.
Sau khi thu dọn xong, Gia Tuệ trở về phòng, Lệ Tri ngồi vào bàn cẩn thận lau sạch từng lớp vỏ trên chiếc vòng bằng vải mềm ẩm. Lau sạch rồi, nàng lại bôi một lớp Miên Dương Du(*) lên để bảo dưỡng.
(*)Miên Dương Du: Dầu cừu, không phải mỡ cừu, là một loại dầu được tinh chế từ lông cừu tự nhiên, được sử dụng làm kem dưỡng da, kem mặt, kem tay hoặc kem bôi chân.
Sau khi làm xong, nàng đeo chiếc vòng vào tay, cảm thấy tâm mình thật thanh thản.
Lệ Tri đẩy cửa ra, định đi đến hành lang để hít thở không khí. Vừa ra khỏi cửa thấy Tạ Lan Tư dựa vào rào chắn, nhìn kinh đô phía xa với ngàn vạn ánh đèn dầu.
Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác dài tay rộng ban ngày, gió đêm lặng lẽ lùa vào ống tay áo, gió ở kinh đô không giống như gió luôn rít gào ở Minh Nguyệt Tháp, âm thầm mang đến cho mọi người sự giá lạnh.
Đôi mắt của Lệ Tri dừng lại một lúc trên chiếc phát quan bằng cây bạch quả nâng châu trên đầu hắn.
Nàng đi tới và đứng bên cạnh Tạ Lan Tư, nàng không nói lời nào, cũng nhìn biển đèn xa xôi ở kinh đô.
“ Lệ Gia ở đâu?” Tạ Lan Tư nhẹ giọng hỏi.
Lệ Tri chỉ về một hướng: “Tòa nhà cao nhất và lớn nhất kia là Lệ Phủ. Chắc hẳn nó đã trở thành quỷ trạch, hoặc là đã được ban cho Vương Công đại thần khác rồi.”
“Nàng muốn trở về không?”
“A Lý muốn trở về nơi ở trước kia không?” Lệ Tri hỏi ngược lại.
Tạ Lan Tư lâm vào trầm tư.
Thái Tử đã qua đời, trở lại Đông Cung… câu hỏi này mang một ý vị sâu xa.
“Một ngày nào đó,” Hắn mở miệng nói, “Ta sẽ trở về.”
Lệ Tri tưởng là hắn đã trả lời xong rồi, sau một lúc lâu, lại nghe thấy hắn nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân ta được an táng ở đó.”
“An táng ở Đông Cung? Đông Cung cũng có lăng viên sao?” Lệ Tri đè xuống kinh hãi, ra vẻ bình thường hỏi.
Tạ Lan Tư không trả lời câu hỏi của nàng.
“Không chỉ trở lại Đông Cung…“
Đôi mắt hắn hướng về Hoàng Thành vàng son lộng lẫy phía xa.
“Chỉ có đạt được quyền lực chí cao vô thượng, mới có thể hoàn toàn kiểm soát được vận mệnh của chính mình.”
Về điểm này, phải nói rằng nàng và hắn có suy nghĩ giống nhau.
Những việc Lệ Tri làm cho bản thân không nhiều lắm, bảo tàng tiền triều là một trong số ít những việc nàng làm vì bản thân mình.
Sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, nàng muốn giả chết thoát thân. Mang theo bảo tàng tiền triều, đi đến hải ngoại để tìm một đất nước mộng ảo tên là Đại Sóc.
Nàng muốn nhìn thấy bầu trời xanh hơn và đất đai rộng lớn hơn. Nàng muốn xem biển rộng trông như thế nào.
Nàng muốn biến thành cánh chim tự do, để rồi từ đó, nàng mới thực sự sống cho chính mình.
Sau nửa đêm, Tạ Lan Tư đưa nàng trở lại phòng.
Lúc sắp chia tay, Tạ Lan Tư nhìn nàng thật sâu, đôi mắt thâm trầm chứa đầy tình cảm khó tả khiến nàng bị mê hoặc.
Bất tri bất giác, khuôn mặt của hai người đã tiến lại gần hơn.
Là ai đóng cửa lại, Lệ Tri không thể nhớ được.
Những gì đọng lại trong đầu, chỉ là những tình cảm kích động lúc đó và một đôi mắt bản năng ẩm ướt.
Những bùa chú màu xanh ban đầu còn cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhưng sau đó, nó cũng bị mồ hôi của hai người làm cho ướt át, trở nên lười biếng và mông lung.
Khi mọi thứ lắng xuống, nàng hiếm khi ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh lại thì đã là ban ngày, nàng vẫn còn nằm trong vòng tay của Tạ Lan Tư.
Khuôn mặt khi ngủ của Tạ Lan Tư sạch sẽ như ánh trăng.
Nàng nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, rồi từ từ nhắm mắt lại.
….
Sáng sớm hôm sau, tất cả người trong trạm dịch đều được lệnh vào cung.
Đây là lần đầu tiên Lệ Tri bước vào Hoàng Cung.
Bởi vì có định kiến trước đó, nên nàng thấy tất cả mọi thứ trong cung này đều là tội ác. Vì vậy nàng trở nên đặc biệt trầm mặc, may mắn là những người còn lại cũng bởi vì lần đầu tiên vào cung mà đều khẩn trương bất an, cho nên sự trầm mặc của nàng không bị ai để ý.
Tuỳ tùng để bọn họ đợi trước Tử Vi cung, hắn vào trong bẩm báo.
Một lúc sau, tuỳ tùng bước ra, mỉm cười thi lễ một cái: “Chư vị mời vào, Hoàng Thượng đang đợi.”
Được tận mắt nhìn thấy cửu ngũ chí tôn, mỗi người đều có phản ứng khác nhau.
Huynh đệ Mặc Kỳ cứng ngắc, với tư cách là đại ca, Mặc Kỳ Tích gánh vác trách nhiệm dẫn đầu đệ muội, khuôn mặt hắn ngay thẳng đến mức không thể nhìn thấy một nếp nhăn nào. Mặc Kỳ Đan Liễu cũng có chút không được tự nhiên, liên tục sửa ống tay áo của mình
Tâm tình Lệ Tượng Thăng cũng có chút phức tạp.
Nếu không phải một đạo thánh chỉ của Hoàng Đế, Chu Thị cũng sẽ không bôn ba lưu vong ba nghìn dặm, cuối cùng trầm mình tự sát ở Minh Nguyệt tháp.
Nhưng trước khi đến đây Lệ Tri cũng đã ân cần dạy bảo, hiện tại Lệ Từ Ân còn vỗ nhẹ cánh tay của hắn động viên, Lệ Tượng Thăng thoạt nhìn rất tỉnh táo.
Lão phu nhân mù không vào kinh vì đường dài bất tiện, nhưng Lỗ Hàm đã mua cho bà một căn nhà và tôi tớ, đồng thời nhận nuôi một bé gái từ trại trẻ mồ côi cho bà. Để lão phu nhân có thể an dưỡng tuổi già ở Minh Nguyệt Tháp.
Lệ Tri không có nhiều việc để nhớ trong đầu, xương cốt của Lệ Hương trên đường lưu vong, hài cốt của Thần Đan, còn có Chu Thị bị hạ táng qua loa ở Minh Nguyệt Tháp. Những việc này, đều là những việc nàng ghi nhớ trong lòng.
Nhưng muốn đưa thi thể của bọn họ ngàn dặm xa xôi trở về kinh đô không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có thể chờ lúc hoàng thượng ban thưởng rồi tính toán.
Thân phận diện thánh lần này của người Lệ Gia là hèn mọn nhất, chỉ có thể đi phía sau mọi người.
Nàng cúi đầu đi theo mọi người vào Tử Vi cung hương khí thơm ngát, cùng những người khác quỳ xuống hành lễ, hô to vạn tuế.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng hoàng đế.
Bởi vì nàng sợ.
Sợ khắc chế không được luồng sát ý mãnh liệt đang trào dâng trong lồng ngực mình.
“ Hoàng Thượng, những người có công bình định Dực Châu lần này đều đã được dẫn tới đây.” Tuỳ tùng khom người nói.
Lệ Tri nghe thấy tiếng tách trà để xuống bàn.
“Các ngươi đều là trung lương có công với xã tắc, không cần quá đa lễ, tất cả đứng lên đi.” Một giọng nói cất lên.
“Tạ Hoàng Thượng…”
Lệ Tri theo đám người đứng dậy, trong điện yên lặng một hồi, Lệ Tri cảm giác có hai ánh mắt từ hai phương hướng khác nhau rơi vào người mình.
Giờ phút này Tạ Lan Tư đang quay lưng lại với nàng, cho nên tuyệt đối không phải là hắn.
“Sao ngươi không ngẩng đầu lên?” Hoàng Đế nói.
Chung quanh nhất thời không có âm thanh, Lệ Tri biết mình không thể tránh khỏi.
Nàng đành phải từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nam nhân một thân minh hoàng trên ghế.
Khi bốn mắt chạm nhau, trên mặt Tạ Thận Tòng lộ ra vẻ khó nắm bắt, như nhớ lại, như ngơ ngẩn, lại như động dung.
Hắn xuất thần, hồi lâu không nói gì.
“Phụ hoàng…”
“Hoàng Thượng…”
Tạ Lan Tư và một giọng nói khác đồng thời xuất hiện trong điện.
Tạ Thận Tòng phục hồi tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười: “Ngươi xem trẫm, lớn tuổi rồi, luôn dễ bị phân tâm.”
“Phụ hoàng khiêm tốn. Phụ hoàng cả ngày vì quốc sự vất vả, trầm tư cũng chỉ là bởi vì lo suy nghĩ mà thôi.” Một thanh niên trong bộ quần áo đơn giản, thanh lịch mỉm cười.
Căn cứ theo phong cách nói chuyện và tứ trảo Kim Long trên người hắn, Lệ Tri đoán người này là Kính Vương Tạ Kính Đàn, người được xưng là hiền vương, được lòng dân chúng nhất sau khi Thái Tử chết.
Đối diện với hắn là một thiếu niên oai phong lẫm liệt khác, thần thái đường hoàng, trên người cũng có trang sức tứ trảo Kim Long, xét về chỗ đứng đối lập với kính Vương thì hẳn là tiểu nhi tử được hoàng đế thương yêu nhất, Phượng Vương Tạ Phượng Thiều.
Lúc nãy người cùng Tạ Lan Tư đồng thời lên tiếng giải vây cho nàng chính là Phượng Vương Tạ Phượng Thiều này.
Đế vị chi tranh hôm nay chủ yếu xoay quanh hai người này.