Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 42
Tổn thương của Hắc Hỏa không giống như vết roi trên lưng của Lệ Tri có thể khép lại trong vài ngày. May mắn lương tâm của Lý quản sự vẫn chưa bị xóa sạch hoàn toàn, hắn suy xét Hắc Hỏa bị thương là vì “hầu hạ” các chủ tử, nên cho nghỉ ngơi năm ngày.
Không có Hắc Hỏa, chuồng ngựa nơi Lệ Tri làm đã mất đi sức lao động lớn nhất.
Đã đến lúc tan trực mà Lệ Tri và Lệ Từ Ân vẫn còn đang hì hục làm việc trong chuồng ngựa, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chìm trong bóng tối.
Lệ Tri định để Lệ Từ Ân đi về ngủ trước, nhưng xét thấy việc đi bộ qua đồng cỏ tối tăm một mình không an toàn, nên nàng đã từ bỏ ý định đó.
“ Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, Lệ Tri tỷ tỷ.” Lệ Từ Ân đặt chổi xuống, giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, “Chuồng ngựa đã dọn dẹp gần xong rồi, mang thức ăn từ bên ngoài vào nữa là được.”
Lệ Tri thấy nàng đã quá mệt mỏi, nên gật đầu đồng ý, hai người ngồi xuống đống cỏ khô sạch trong góc chuồng.
Lệ Từ Ân dựa cái đầu nhỏ của mình vào vai Lệ Tri, thân hình gầy yếu của nàng nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở.
” Lệ Tri tỷ tỷ….” Nàng bỗng nhiên nói.
Lệ Tri nhẹ giọng đáp.
“Lệ Hạ tỷ tỷ … rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Lệ Từ Ân nhìn màn đêm yên bình bên ngoài chuồng ngựa, im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Lúc tùy giá Nam Tuần, chuyện gì đã xảy ra với Lệ Hại tỷ tỷ?”
“…Tại sao muội lại hỏi thế?” Lệ Tri vuốt mái tóc mượt mà của muội muội.
“Vì sau chuyến nam tuần đó, Lệ Hạ tỷ tỷ không còn vui vẻ nữa.” Lệ Từ Ân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lệ Tri trong màn đêm phiêu đãng, “Ngay cả khi tỷ ấy đang cười, cũng giống như đang khóc.”
“…Giống như Lệ Tri tỷ tỷ bây giờ.” Nàng nói.
Lệ Từ Ân nhìn thật lâu vào Lệ Tri đang trầm mặc, như thể nàng phải hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, bên ngoài chuồng ngựa truyền đến tiếng bước chân rải rác cắt đứt đối thoại của hai tỷ muội.
Tạ Lan Tư đội ánh trăng, xuất hiện trước cửa chuồng ngựa.
“Điện Hạ!” Lệ Từ Ân gọi một tiếng rồi vội vàng kéo Lệ Tri từ dưới đất đứng lên.
Lệ Tri điềm tĩnh hành lễ với Tạ Lan Tư: “Điện Hạ.”
“Ta vừa mới từ quặng mỏ trở về, nhìn thấy mã tràng còn sáng đèn, đoán chừng các ngươi còn chưa rời đi.” Tạ Lan Tư vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn khác với lúc chỉ có một mình Lệ Tri.
Qua cửa chuồng, Lệ Tri nhìn thấy Quả Đào đang ngồi trên xe bò chờ lệnh.
“Điện Hạ thật sự là thần thông quảng đại. Hai người bọn ta thật xui xẻo khi phải làm công việc của nhiều người!”
Trên mặt Lệ Từ Ân tràn đầy tươi cười, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không còn vẻ trầm thấp trước kia.
“Ta ở lại trợ giúp, tiểu Lệ cô nương theo xe bò trở về nghỉ ngơi trước đi.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lệ Tri còn chưa kịp mở miệng, Lệ Từ Ân đã giống như một con chim sẻ nhỏ vui vẻ, hớn hở lao về chiếc xe bò đang chờ ngoài chuồng ngựa.
Quả Đào liếc nhìn Tạ Lan Tư ở cửa chuồng ngựa, rồi đánh xe đưa Lệ Từ Ân rời khỏi mã tràng.
Khi chỉ còn lại Lệ Tri và Tạ Lan Tư trong chuồng, Tạ Lan Tư nhìn xung quanh và hỏi: “Còn phải làm gì nữa?”
“Chuyển thức ăn cho ngựa từ ngoài vào nữa là công việc hôm nay xong.” Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư quay người bước ra khỏi cửa.
“Điện Hạ, để ta làm…”
Tạ Lan Tư liếc Lệ Tri đang đuổi theo phía sau, nói: “Đương nhiên ngươi cũng phải làm.”
Tạ Lan Tư ôm một bó thức ăn cho ngựa chất đống ngoài cửa, quay người đi vào, Lệ Tri không còn cách nào khác đành phải ôm một bó khác đuổi theo. Sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ đúng là không thể bù đắp, mặc dù nàng và Lệ Từ Ân chưa bao giờ lười biếng, nhưng khi đổi Lệ Từ Ân thành Tạ Lan Tư, thức ăn cho ngựa đã nhanh chóng tăng lên gấp hai lần.
Khoảng nửa canh giờ sau, tất cả các máng ăn đã được lấp đầy thức ăn.
Sau khi Quả Đào đưa Lệ Từ Ân về xong thì đánh xe bò quay lại đợi bên ngoài.
“Đi thôi.” Tạ Lan Tư đi ra ngoài.
Lệ Tri khóa cửa chuồng ngựa, theo sau hắn leo lên xe bò, ngồi xuống, xe bò giữa lắc lư một chút rồi chậm rãi đi về phía trước.
“Điện Hạ tới giúp ta sao?” Lệ Tri hỏi.
“ Tiện đường.” Tạ Lan Tư dường như mệt mỏi, nửa dựa vào hàng rào của xe bò, nhìn lên bầu trời đêm trên đầu với đôi mắt lãnh đạm thờ ơ.
Lệ Tri bắt chước dáng vẻ của hắn, cũng dựa xuống bên cạnh.
Bầu trời đêm được khảm những ngôi sao lớn nhỏ lấp lánh, ánh sáng của chúng thay phiên biến đổi, tạo thành một bức tranh cuộn tuyệt đẹp. Bức tranh rộng lớn và tự do. Dưới bầu trời màu chàm là núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn được bao phủ bởi lớp sương mỏng, dường như muốn xuyên qua bầu trời. Tuyết trên đỉnh núi trăm năm không tan giống như đóa hoa quỳnh mới nở, đơn độc khoe sắc trong đêm.
So ra, họ nhỏ bé và tầm thường biết bao trên chiếc xe bò này.
Con người sau khi chết sẽ đi về đâu?
Ngay cả phu tử có tri thức uyên bác nhất cũng nói rằng sau khi chết, con người sẽ tiến vào luân hồi, sẽ bị Diêm Vương phán xét tội ác của mình khi còn sống. Nhưng Tần Thị lại nói rằng, khi một người chết đi, thì người đó đã chết, không còn gì cả.
Nàng luôn hy vọng sẽ có một thế giới sau khi chết, nơi nàng có thể gặp lại tỷ muội song sinh của mình, nhưng đồng thời nàng cũng dùng những lời của Tần Thị để nhắc nhở bản thân rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt để an ủi sự yếu đuối của mình, nếu nàng muốn có được công lý, nàng phải tự mình đi giành lấy.
“Vòng tay của ta sao rồi?” Lệ Tri nhìn trời hỏi.
“Ăn ngon ngủ kỹ, hôm qua ta thấy nó còn lên cân đấy.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri quay sang nhìn hắn, hắn nhướn mày nhìn nàng:
“Không phải ngươi hỏi vòng tay sao rồi ư?”
Lệ Tri không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, đôi mắt nàng tập trung vào vết bầm tím bên hàm trái của Tạ Lan Tư.
Vì góc ngồi nênđến bây giờ nàng mới nhìn thấy vết bầm này.
Rõ ràng nó mới bị vào ngày hôm nay.
” Điện Hạ, thất lễ.”
Lệ Tri ngồi dậy, nâng cằm Tạ Lan Tư lên, cẩn thận quan sát vết thương mà nàng chưa từng thấy trước đây.
Tạ Lan Tư bất động để nàng quan sát. Vẻ mặt buông lỏng của hắn dường như rất hưởng thụ sự quan tâm của nàng.
Lệ Tri thấy vết bầm tím kéo dài xuống dưới.
Nàng muốn mở cổ áo ra để xem vết thương bên dưới, nhưng khi ngón tay của nàng chạm vào cổ áo của Tạ Lan Tư, Tạ Lan Tư giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ, hơi thở đột ngột thay đổi, hắn mãnh liệt nắm lấy cổ tay nàng.
Lệ Tri giật mình nhìn hắn.
Hắn dùng quá nhiều lực nên khiến Lệ Tri hơi đau, nhưng điều khiến nàng thực sự ngạc nhiên là phản ứng mạnh mẽ hiếm có của Tạ Lan Tư.
Trên mặt xuất hiện một loại lạnh lùng cảnh giác, phảng phất như đang đối mặt với đại địch.
Như thể ánh mắt kinh ngạc của nàng nhắc nhở hắn, Tạ Lan Tư buông tay ra, vẻ mặt chưa từng thấy đó biến mất hoàn toàn như sương sớm.
Nàng không hiểu ý nghĩa của biểu hiện đó, nhưng cảm thấy nó giống như một con chim sợ cành cong.
“Ta đã nói qua, ta chỉ mới học được vài năm lục nghệ.”
Tạ Lan Tư trở lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tùy ý nói: “Có người nguyện ý dạy ta một lần nữa.”
“Ai?” Lệ Tri hỏi.
” Một người hảo tâm.”
Câu trả lời của Tạ Lan Tư cho nàng biết, nàng không nên hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
Đối với Tạ Lan Tư, nàng cũng chỉ là một người hảo tâm có chút đặc biệt mà thôi.
Vị Thái Tử tài đức vẹn toàn, sâu đắc nhân tâm kia đã để lại cho hắn quá nhiều tài phú ẩn hình, những thứ đó vây quanh Tạ Lan Tư, dù là để báo ân hay đầu cơ, không thể phủ nhận rằng họ đã cung cấp cho hắn rất nhiều trợ giúp.
Mà nàng, đi trên một con đường cô đơn và khó khăn hơn hắn rất nhiều.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, phần thưởng của vụ cá cược trong vòng ba ngày trở thành đại nha hoàn ấy?.” Tạ Lan Tư nói.
Rõ ràng là đang cố ý thay đổi chủ đề, nhưng Lệ Tri không vạch trần.
“Ta đã cho rằng ta không làm được.”
“Tuy nói là nhận chức không đến một ngày, nhưng ngươi vẫn là làm được.” Tạ Lan Tư nói, “Nói đi… ta sẽ thực hiện lời hứa.”
Đối với yêu cầu này, Lệ Tri đã sớm suy nghĩ kỹ.
“Thân phận Điện Hạ quý trọng, tương lai nhất định sẽ đi tới địa vị cao hơn. Mọi người thường nói, gần vua như gần cọp, Lệ Tri không khỏi thầm nghĩ, nếu như sau này bên người Điện Hạ có người hiểu tâm ý Điện Hạ hơn thì ta phải làm thế nào đây? Cho nên Lệ Tri xin điện hạ đáp ứng, nếu có một ngày ta chọc giận Điện Hạ, khiến Điện Hạ nổi lên sát tâm, kính xin Điện Hạ tha cho ta một lần.”
Định nghĩa của chọc giận rất mơ hồ, phạm trù của tha thứ cũng mơ hồ giống vậy.
Tạ Lan Tư nheo mắt suy nghĩ một lát, tựa hồ cảm thấy trước mắt không nhìn ra tác hại gì, cho nên gật đầu đồng ý.
“Được.”
Lệ Tri cười nói: “Như vậy, ta có thể yên tâm ở bên cạnh Điện Hạ rồi.”
Trong lúc trò chuyện với nhau, bất tri bất giác xe bò đã về đến viện của hai người.
Quả Đào luôn như một bức tượng, điều khiển xe bò một cách tận trung tẫn trách, không phát ra một tiếng động không cần thiết nào, cho đến khi nàng ấy cầm cương để trả lại xe bò, mọi người mới nhớ đến sự tồn tại của nàng ấy.
Lệ Tri rời mắt khỏi người Quả Đào và nhìn Tạ Lan Tư đang phủi cỏ khô trên quần áo của mình.
“Bữa tối ngày mai, Điện Hạ có rảnh không?”
Tạ Lan Tư ngước đôi mắt trầm tĩnh lên, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Ngày mai ta không có trực, muốn mời Điện Hạ cùng nhau dùng cơm …..Nếu được, Điện Hạ cũng có thể dẫn theo hai người Quả Đào và Dưa Hấu.”
Tạ Lan Tư quay người đi về phía phòng của hắn, để lại một tiếng “Được” nhàn nhạt.
Lệ Tri trở về phòng không bao lâu, Lệ Từ Ân đã thò đầu vào nhìn.
“Điện Hạ có ở đó không?” Nàng thận trọng nhìn vào trong phòng, giống như sợ phá hủy chuyện gì đó.
“Hắn đi từ sớm rồi.” Lệ Tri dở khóc dở cười, “Muội không chịu đi ngủ mà làm gì vậy?”
“Muội đang đợi Lệ Tri tỷ tỷ quay lại!” Lệ Từ Ân lẽ thẳng khí hùng nói. Nghe thấy Tạ Lan Tư không có ở đó, nàng lập tức bước vào trong.
“Muội tới vừa lúc, ta có chuyện muốn nhờ muội nói với ca ca muội.” Lệ Tri nói, “Tối mai ta muốn mở tiệc chiêu đãi Điện Hạ, ban ngày nếu hắn rảnh rỗi, nói hắn giúp ta mang về một ít thú rừng.”
“Dễ thôi!” Lệ Từ Ân lập tức đồng ý, “Nhưng ngày mai là ngày gì?”
Lệ Tri thấp giọng nháy mắt với nàng: “Phải giữ bí mật.”
“ Tỷ tỷ yên tâm đi, muội sẽ giữ bí mật!” Lệ Từ Ân hưng phấn nói.
Sáng sớm hôm sau, lúc những người khác đang làm việc ở chuồng ngựa, Lệ Tri và hai đại thẩm làm cùng lấy giỏ trúc đi vào đồng cỏ.
Đồng cỏ tươi tốt, suối chảy róc rách, thiên nhiên cất giấu rất nhiều lễ vật trong đồng cỏ.
Nhờ có sự giúp đỡ của hai đại thẩm, Lệ Tri đã hái được nửa giỏ quả mọng đỏ tươi, cùng với rất nhiều loại rau dại và nấm.
Hai đại thẩm đều là phụ nhân đã gả chồng, trong giỏ của họ cũng có quả mọng và nấm dại hái dọc đường, trên đường đi, họ còn dạy Lệ Tri kỹ năng chế biến những loại rau và nấm dại này.
Lúc mặt trời lên cao, Lệ Tri thắng lợi trở về.
Nàng quyết định sẽ bộc lộ tài năng trong bữa tối nay.
Không có Hắc Hỏa, chuồng ngựa nơi Lệ Tri làm đã mất đi sức lao động lớn nhất.
Đã đến lúc tan trực mà Lệ Tri và Lệ Từ Ân vẫn còn đang hì hục làm việc trong chuồng ngựa, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chìm trong bóng tối.
Lệ Tri định để Lệ Từ Ân đi về ngủ trước, nhưng xét thấy việc đi bộ qua đồng cỏ tối tăm một mình không an toàn, nên nàng đã từ bỏ ý định đó.
“ Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, Lệ Tri tỷ tỷ.” Lệ Từ Ân đặt chổi xuống, giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, “Chuồng ngựa đã dọn dẹp gần xong rồi, mang thức ăn từ bên ngoài vào nữa là được.”
Lệ Tri thấy nàng đã quá mệt mỏi, nên gật đầu đồng ý, hai người ngồi xuống đống cỏ khô sạch trong góc chuồng.
Lệ Từ Ân dựa cái đầu nhỏ của mình vào vai Lệ Tri, thân hình gầy yếu của nàng nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở.
” Lệ Tri tỷ tỷ….” Nàng bỗng nhiên nói.
Lệ Tri nhẹ giọng đáp.
“Lệ Hạ tỷ tỷ … rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Lệ Từ Ân nhìn màn đêm yên bình bên ngoài chuồng ngựa, im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Lúc tùy giá Nam Tuần, chuyện gì đã xảy ra với Lệ Hại tỷ tỷ?”
“…Tại sao muội lại hỏi thế?” Lệ Tri vuốt mái tóc mượt mà của muội muội.
“Vì sau chuyến nam tuần đó, Lệ Hạ tỷ tỷ không còn vui vẻ nữa.” Lệ Từ Ân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lệ Tri trong màn đêm phiêu đãng, “Ngay cả khi tỷ ấy đang cười, cũng giống như đang khóc.”
“…Giống như Lệ Tri tỷ tỷ bây giờ.” Nàng nói.
Lệ Từ Ân nhìn thật lâu vào Lệ Tri đang trầm mặc, như thể nàng phải hỏi cho rõ ràng.
Đúng lúc này, bên ngoài chuồng ngựa truyền đến tiếng bước chân rải rác cắt đứt đối thoại của hai tỷ muội.
Tạ Lan Tư đội ánh trăng, xuất hiện trước cửa chuồng ngựa.
“Điện Hạ!” Lệ Từ Ân gọi một tiếng rồi vội vàng kéo Lệ Tri từ dưới đất đứng lên.
Lệ Tri điềm tĩnh hành lễ với Tạ Lan Tư: “Điện Hạ.”
“Ta vừa mới từ quặng mỏ trở về, nhìn thấy mã tràng còn sáng đèn, đoán chừng các ngươi còn chưa rời đi.” Tạ Lan Tư vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn khác với lúc chỉ có một mình Lệ Tri.
Qua cửa chuồng, Lệ Tri nhìn thấy Quả Đào đang ngồi trên xe bò chờ lệnh.
“Điện Hạ thật sự là thần thông quảng đại. Hai người bọn ta thật xui xẻo khi phải làm công việc của nhiều người!”
Trên mặt Lệ Từ Ân tràn đầy tươi cười, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không còn vẻ trầm thấp trước kia.
“Ta ở lại trợ giúp, tiểu Lệ cô nương theo xe bò trở về nghỉ ngơi trước đi.” Tạ Lan Tư cười nói.
Lệ Tri còn chưa kịp mở miệng, Lệ Từ Ân đã giống như một con chim sẻ nhỏ vui vẻ, hớn hở lao về chiếc xe bò đang chờ ngoài chuồng ngựa.
Quả Đào liếc nhìn Tạ Lan Tư ở cửa chuồng ngựa, rồi đánh xe đưa Lệ Từ Ân rời khỏi mã tràng.
Khi chỉ còn lại Lệ Tri và Tạ Lan Tư trong chuồng, Tạ Lan Tư nhìn xung quanh và hỏi: “Còn phải làm gì nữa?”
“Chuyển thức ăn cho ngựa từ ngoài vào nữa là công việc hôm nay xong.” Lệ Tri nói.
Tạ Lan Tư quay người bước ra khỏi cửa.
“Điện Hạ, để ta làm…”
Tạ Lan Tư liếc Lệ Tri đang đuổi theo phía sau, nói: “Đương nhiên ngươi cũng phải làm.”
Tạ Lan Tư ôm một bó thức ăn cho ngựa chất đống ngoài cửa, quay người đi vào, Lệ Tri không còn cách nào khác đành phải ôm một bó khác đuổi theo. Sự chênh lệch về sức lực giữa nam và nữ đúng là không thể bù đắp, mặc dù nàng và Lệ Từ Ân chưa bao giờ lười biếng, nhưng khi đổi Lệ Từ Ân thành Tạ Lan Tư, thức ăn cho ngựa đã nhanh chóng tăng lên gấp hai lần.
Khoảng nửa canh giờ sau, tất cả các máng ăn đã được lấp đầy thức ăn.
Sau khi Quả Đào đưa Lệ Từ Ân về xong thì đánh xe bò quay lại đợi bên ngoài.
“Đi thôi.” Tạ Lan Tư đi ra ngoài.
Lệ Tri khóa cửa chuồng ngựa, theo sau hắn leo lên xe bò, ngồi xuống, xe bò giữa lắc lư một chút rồi chậm rãi đi về phía trước.
“Điện Hạ tới giúp ta sao?” Lệ Tri hỏi.
“ Tiện đường.” Tạ Lan Tư dường như mệt mỏi, nửa dựa vào hàng rào của xe bò, nhìn lên bầu trời đêm trên đầu với đôi mắt lãnh đạm thờ ơ.
Lệ Tri bắt chước dáng vẻ của hắn, cũng dựa xuống bên cạnh.
Bầu trời đêm được khảm những ngôi sao lớn nhỏ lấp lánh, ánh sáng của chúng thay phiên biến đổi, tạo thành một bức tranh cuộn tuyệt đẹp. Bức tranh rộng lớn và tự do. Dưới bầu trời màu chàm là núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn được bao phủ bởi lớp sương mỏng, dường như muốn xuyên qua bầu trời. Tuyết trên đỉnh núi trăm năm không tan giống như đóa hoa quỳnh mới nở, đơn độc khoe sắc trong đêm.
So ra, họ nhỏ bé và tầm thường biết bao trên chiếc xe bò này.
Con người sau khi chết sẽ đi về đâu?
Ngay cả phu tử có tri thức uyên bác nhất cũng nói rằng sau khi chết, con người sẽ tiến vào luân hồi, sẽ bị Diêm Vương phán xét tội ác của mình khi còn sống. Nhưng Tần Thị lại nói rằng, khi một người chết đi, thì người đó đã chết, không còn gì cả.
Nàng luôn hy vọng sẽ có một thế giới sau khi chết, nơi nàng có thể gặp lại tỷ muội song sinh của mình, nhưng đồng thời nàng cũng dùng những lời của Tần Thị để nhắc nhở bản thân rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt để an ủi sự yếu đuối của mình, nếu nàng muốn có được công lý, nàng phải tự mình đi giành lấy.
“Vòng tay của ta sao rồi?” Lệ Tri nhìn trời hỏi.
“Ăn ngon ngủ kỹ, hôm qua ta thấy nó còn lên cân đấy.” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri quay sang nhìn hắn, hắn nhướn mày nhìn nàng:
“Không phải ngươi hỏi vòng tay sao rồi ư?”
Lệ Tri không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, đôi mắt nàng tập trung vào vết bầm tím bên hàm trái của Tạ Lan Tư.
Vì góc ngồi nênđến bây giờ nàng mới nhìn thấy vết bầm này.
Rõ ràng nó mới bị vào ngày hôm nay.
” Điện Hạ, thất lễ.”
Lệ Tri ngồi dậy, nâng cằm Tạ Lan Tư lên, cẩn thận quan sát vết thương mà nàng chưa từng thấy trước đây.
Tạ Lan Tư bất động để nàng quan sát. Vẻ mặt buông lỏng của hắn dường như rất hưởng thụ sự quan tâm của nàng.
Lệ Tri thấy vết bầm tím kéo dài xuống dưới.
Nàng muốn mở cổ áo ra để xem vết thương bên dưới, nhưng khi ngón tay của nàng chạm vào cổ áo của Tạ Lan Tư, Tạ Lan Tư giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ, hơi thở đột ngột thay đổi, hắn mãnh liệt nắm lấy cổ tay nàng.
Lệ Tri giật mình nhìn hắn.
Hắn dùng quá nhiều lực nên khiến Lệ Tri hơi đau, nhưng điều khiến nàng thực sự ngạc nhiên là phản ứng mạnh mẽ hiếm có của Tạ Lan Tư.
Trên mặt xuất hiện một loại lạnh lùng cảnh giác, phảng phất như đang đối mặt với đại địch.
Như thể ánh mắt kinh ngạc của nàng nhắc nhở hắn, Tạ Lan Tư buông tay ra, vẻ mặt chưa từng thấy đó biến mất hoàn toàn như sương sớm.
Nàng không hiểu ý nghĩa của biểu hiện đó, nhưng cảm thấy nó giống như một con chim sợ cành cong.
“Ta đã nói qua, ta chỉ mới học được vài năm lục nghệ.”
Tạ Lan Tư trở lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tùy ý nói: “Có người nguyện ý dạy ta một lần nữa.”
“Ai?” Lệ Tri hỏi.
” Một người hảo tâm.”
Câu trả lời của Tạ Lan Tư cho nàng biết, nàng không nên hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
Đối với Tạ Lan Tư, nàng cũng chỉ là một người hảo tâm có chút đặc biệt mà thôi.
Vị Thái Tử tài đức vẹn toàn, sâu đắc nhân tâm kia đã để lại cho hắn quá nhiều tài phú ẩn hình, những thứ đó vây quanh Tạ Lan Tư, dù là để báo ân hay đầu cơ, không thể phủ nhận rằng họ đã cung cấp cho hắn rất nhiều trợ giúp.
Mà nàng, đi trên một con đường cô đơn và khó khăn hơn hắn rất nhiều.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, phần thưởng của vụ cá cược trong vòng ba ngày trở thành đại nha hoàn ấy?.” Tạ Lan Tư nói.
Rõ ràng là đang cố ý thay đổi chủ đề, nhưng Lệ Tri không vạch trần.
“Ta đã cho rằng ta không làm được.”
“Tuy nói là nhận chức không đến một ngày, nhưng ngươi vẫn là làm được.” Tạ Lan Tư nói, “Nói đi… ta sẽ thực hiện lời hứa.”
Đối với yêu cầu này, Lệ Tri đã sớm suy nghĩ kỹ.
“Thân phận Điện Hạ quý trọng, tương lai nhất định sẽ đi tới địa vị cao hơn. Mọi người thường nói, gần vua như gần cọp, Lệ Tri không khỏi thầm nghĩ, nếu như sau này bên người Điện Hạ có người hiểu tâm ý Điện Hạ hơn thì ta phải làm thế nào đây? Cho nên Lệ Tri xin điện hạ đáp ứng, nếu có một ngày ta chọc giận Điện Hạ, khiến Điện Hạ nổi lên sát tâm, kính xin Điện Hạ tha cho ta một lần.”
Định nghĩa của chọc giận rất mơ hồ, phạm trù của tha thứ cũng mơ hồ giống vậy.
Tạ Lan Tư nheo mắt suy nghĩ một lát, tựa hồ cảm thấy trước mắt không nhìn ra tác hại gì, cho nên gật đầu đồng ý.
“Được.”
Lệ Tri cười nói: “Như vậy, ta có thể yên tâm ở bên cạnh Điện Hạ rồi.”
Trong lúc trò chuyện với nhau, bất tri bất giác xe bò đã về đến viện của hai người.
Quả Đào luôn như một bức tượng, điều khiển xe bò một cách tận trung tẫn trách, không phát ra một tiếng động không cần thiết nào, cho đến khi nàng ấy cầm cương để trả lại xe bò, mọi người mới nhớ đến sự tồn tại của nàng ấy.
Lệ Tri rời mắt khỏi người Quả Đào và nhìn Tạ Lan Tư đang phủi cỏ khô trên quần áo của mình.
“Bữa tối ngày mai, Điện Hạ có rảnh không?”
Tạ Lan Tư ngước đôi mắt trầm tĩnh lên, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Ngày mai ta không có trực, muốn mời Điện Hạ cùng nhau dùng cơm …..Nếu được, Điện Hạ cũng có thể dẫn theo hai người Quả Đào và Dưa Hấu.”
Tạ Lan Tư quay người đi về phía phòng của hắn, để lại một tiếng “Được” nhàn nhạt.
Lệ Tri trở về phòng không bao lâu, Lệ Từ Ân đã thò đầu vào nhìn.
“Điện Hạ có ở đó không?” Nàng thận trọng nhìn vào trong phòng, giống như sợ phá hủy chuyện gì đó.
“Hắn đi từ sớm rồi.” Lệ Tri dở khóc dở cười, “Muội không chịu đi ngủ mà làm gì vậy?”
“Muội đang đợi Lệ Tri tỷ tỷ quay lại!” Lệ Từ Ân lẽ thẳng khí hùng nói. Nghe thấy Tạ Lan Tư không có ở đó, nàng lập tức bước vào trong.
“Muội tới vừa lúc, ta có chuyện muốn nhờ muội nói với ca ca muội.” Lệ Tri nói, “Tối mai ta muốn mở tiệc chiêu đãi Điện Hạ, ban ngày nếu hắn rảnh rỗi, nói hắn giúp ta mang về một ít thú rừng.”
“Dễ thôi!” Lệ Từ Ân lập tức đồng ý, “Nhưng ngày mai là ngày gì?”
Lệ Tri thấp giọng nháy mắt với nàng: “Phải giữ bí mật.”
“ Tỷ tỷ yên tâm đi, muội sẽ giữ bí mật!” Lệ Từ Ân hưng phấn nói.
Sáng sớm hôm sau, lúc những người khác đang làm việc ở chuồng ngựa, Lệ Tri và hai đại thẩm làm cùng lấy giỏ trúc đi vào đồng cỏ.
Đồng cỏ tươi tốt, suối chảy róc rách, thiên nhiên cất giấu rất nhiều lễ vật trong đồng cỏ.
Nhờ có sự giúp đỡ của hai đại thẩm, Lệ Tri đã hái được nửa giỏ quả mọng đỏ tươi, cùng với rất nhiều loại rau dại và nấm.
Hai đại thẩm đều là phụ nhân đã gả chồng, trong giỏ của họ cũng có quả mọng và nấm dại hái dọc đường, trên đường đi, họ còn dạy Lệ Tri kỹ năng chế biến những loại rau và nấm dại này.
Lúc mặt trời lên cao, Lệ Tri thắng lợi trở về.
Nàng quyết định sẽ bộc lộ tài năng trong bữa tối nay.