Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 92: Bị tóm
Thấy hắn không đáp, Lăng Ngọc cuống cả lên: “Đệ mau nói đi, đệ nói vậy là có ý gì?”
Đường Tấn Nguyên lưỡng lự một lát rồi nói: “Thật ra đệ cũng không rõ lắm, chỉ là…. Án tiên sinh chưa bao giờ làm việc gì mà mình không nắm chắc, vì thế đệ mới có cảm giác như vậy, nhưng không rõ nguyên do.”
Thấy Lăng Ngọc vẫn còn muốn hỏi thêm, hắn vội nói: “Tẩu tử, tẩu đừng hỏi nữa, đừng nói là đệ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho dù có biết thì đệ cũng không thể nói cho tẩu. Đệ là người của phủ Tề vương, nên đương nhiên hi vọng Tề vương điện hạ có thể dành thắng lợi hơn đại quân triều đình.”
Lăng Ngọc cố gắng dằn cơn nghi ngờ xuống, cười khổ nói: “Đúng thế, ta suýt nữa quên mất, lập trường của ta và đệ vốn không giống nhau.”
Đường Tấn Nguyên trầm mặc không nói.
Lăng Ngọc thở dài não nề, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề hơn.
Nói đến Trình Thiệu Đường, sau khi phó thác chuyện đàm phán giải hòa cho Bàng Tín xong, vì chuyện Lăng Ngọc bị Tề vương bắt cóc đến nay chưa rõ sống chết mà chàng gần như hoảng loạn. Song, chàng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc để giúp đỡ Bàng Tín và Tây Nhung đàm phán đâu vào đấy, hai bên cuối cùng đã tiến đến ký kết hiệp ước đồng minh, từ nay về sau Tây Nhung quy phục hoàng thất và triều đình Triệu Thị và cống nạp hàng năm.
Những vấn đề còn lại thì chàng giao cho Bàng Tín và quan phủ quận Tây Nam giải quyết. Trong chuyện dân phỉ, Bàng Tín giải quyết rất quyết liệt, hắn xử lý nghiêm khắc những người dân từng tham gia cướp bóc, mà những điều này thì Trình Thiệu Đường cũng không can thiệp vào.
Chàng đang lên kế hoạch khi đại quân khải hoàn về kinh, chàng sẽ lén dẫn hơn mười thân binh lẻn vào thành Trường Lạc để tìm tung tích của Lăng Ngọc, chung quy sống phải thấy người mà chết phải thấy xác.
Khi Trấn Ninh hầu được hay dự định của chàng thì lập tức giật nảy người: “Đúng là hoang đường! Ngươi có biết tự ý rời khỏi cương vị là tội lớn như thế nào không? Sắp công thành danh toại, vợ con được phong được hưởng đặc quyền rồi, mà vào thời khắc then chốt này ngươi lại lựa chọn rời đi, nếu bị người ta báo lên ngự tiền, mọi công lao của ngươi sẽ hóa thành con số không!”
Trình Thiệu Đường làm sao có thể không biết nếu để người ta phát hiện ra thì mình sẽ có kết cục gì, nhưng nay chàng đã biết rõ Lăng Ngọc đang gặp nguy hiểm, thì bảo chàng làm sao còn có thể bình tĩnh được!
“Thuộc hạ sợ mình phải cô phụ tấm lòng của hầu gia rồi! Nay chuyết kinh không rõ sống chết, thuộc hạ là phu quân của nàng, nhưng không thể kịp thời cứu giúp nàng lúc nàng đang cận kề nguy hiểm, để cho một nữ tử yếu đuối như nàng phải chịu đựng gian khổ như vậy. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, cho dù sau này thuộc hạ có trở thành một thần tử đức cao vọng trọng, thì cũng có nghĩa lý gì chứ?”
“Nếu ngươi thật sự lo lắng, ta có thể pháo Lý tướng quân dẫn theo một đội binh mã tới thành Trường Lạc cứu người, nhưng ngươi thì phải ở lại!” Trấn Ninh hầu chau mày.
“Thiệu Đường xin nhận tấm lòng của hầu gia, nhưng lần này thuộc hạ nhất định phải tự mình tới đó, nếu không kiếp này khó mà yên lòng.” Trình Thiệu Đường vẫn kiên quyết như một.
Trấn Ninh hầu vừa tức giận vừa sốt ruột, sau đó xách một bên nạng nện về phía chàng rồi rống lên: “Ngươi, cái thằng chết tiệt này, muốn làm ta tức chết phải không?”
Trình Thiệu Đường hứng chọn một gậy của ông, nhưng không rên lên tiếng nào.
Trấn Ninh hầu đánh liền ba phát, mỗi phát đều dùng hết sức lực, tuy giờ vết thương chưa lành, võ nghệ cũng không còn như trước, nhưng sức lực vẫn còn, những tiếng gậy nện xuống người vang lên khiến cho các binh sĩ đang canh ngoài trướng đều không khỏi run lên.
Tướng quân lại chọc giận hầu gia rồi sao? Nghe âm thanh này thì có vẻ lần này hầu gia tức lắm!”
Cuối cùng, Trấn Ninh hầu thở hổn hển vứt phắt cái nạng đi, thấy chàng vẫn quyết làm theo ý mình thì ông càng tức giận hơn: “Đi đi đi, ngươi đi cho ta, coi như ta nhìn nhầm rồi, là một vị tướng lĩnh mà lại coi thường quân kỷ như vậy, dù ngươi có võ nghệ cao cường, dụng binh có thần kỳ đến đâu thì cũng có ích gì chứ!”
Trình Thiệu Đường nén cơn đau trên người, chầm chậm quỳ xuống, chàng dập đầu trước ông mấy cái, sau đó chẳng nói một lời mà cứ thế quay người rời đi.
Mọi việc đã được chàng sắp xếp xong xuôi, sau khi chàng dẫn người rời khỏi đại quân, mọi chuyện trong quân sẽ do phó tướng và Trấn Ninh hầu làm chủ, chàng cần phải nhanh chóng tìm được tung tích của Lăng Ngọc trước khi đại quân về tới nơi đóng quân ở kinh thành.
Xa xa vang lên tiếng reo hò của các binh sĩ, chàng nhìn sang thì thấy hai vị tướng trẻ đang tranh tài trong đám đông, xung quanh là tiếng các tướng sĩ không ngừng hò hét để trợ uy, ánh nắng chiếu lên người bọn họ, chiếu lên từng gương mặt đã đi qua chiến hỏa, chiếu lên những sinh mệnh từng như mành chỉ treo chuông nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn.
Chàng cũng bất giác dừng chân lại, nhìn chăm chú bọn họ hồi lâu.
Trong trận chiến với Tây Nhung này, chàng dẫn theo mười vạn đại quân tới, nay chỉ còn lại chưa tới bảy vạn người, có lẽ nhất tướng công thành vạn cốt khô chính là như vậy.
(*) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Đằng sau mỗi phần công lao đều là anh linh của biết bao tướng sĩ.
“Tướng quân!!” Binh sĩ tuần doanh nhìn thấy chàng lập tức tiến lên làm lễ.
Trình Thiệu Đường gật chào hỏi bọn họ, sau đó dắt ngựa chiến của mình đi về phía bãi cỏ xanh tươi cách đó không xa.
Nhân lúc ngựa đang đánh chén hăng say, chàng đi đến bên kia con suối trong vắt và ngồi xổm xuống rửa mặt. Trong lúc đó, chàng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề cùng với tiếng sột soạt của cành lá sau khi bị chạm vào.
Chàng quay phắt người lại, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động và từ từ nhìn thấy bóng người xuất hiện sau lùm cây.
“Ai?” Chàng rút trường kiếm giắt bên yên ngựa ra ‘xoẹt’ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng hình nọ, khi nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc xuất hiện sau lùm cây, chàng vô cùng sửng sốt, vứt ngay trường kiếm rồi vội vàng đi về phía người nọ.
“Tiểu Mục?!”
Người tới không ngờ lại là tiểu Mục!
“Đại, đại ca, cuối, cuối cùng cũng, cũng đợi được huynh rồi.” Trên người tiểu Mục toàn là máu, trên mặt có mấy vết máu đã đông lại, dẫu vậy nhưng hai mắt vẫn đầy mừng rỡ.
Trình Thiệu Đường vội vàng đỡ hắn, bấy giờ chàng càng kinh ngạc hơn khi phát hiện trên người hắn có nhiều vết thương, song mỗi vết thương đều đã được sơ cứu qua, có những vết máu đã đông lại, nhưng cũng có những vết lại toác ra và rỉ máu.
Chàng vội vàng móc thuốc trị thương trong người ra, vừa thuần thục xử lý vết thương cho hắn, vừa hỏi: “Đệ sao lại ở đây? Không phải đệ nên bảo vệ điện hạ chinh phạt Tề vương sao?”
Tiểu Mục chưa kịp đáp, chàng lại nâng hắn lên và nói: “Ta đi gọi người….”
“Không không không, đại ca, đừng kinh động người khác!” Nào ngờ chàng còn chưa nói hết câu thì đã bị tiểu Mục cắt ngang.
“Vết thương trên người đệ phải cho quân y xử lý mới được, chậm trễ thế nào được!” Trình Thiệu Đường nóng vội, trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả, thế nhưng, đại ca, bệ hạ gặp nạn mới là việc không thể chậm trễ!” Tiểu Mục lau qua quýt mồ hồi trên mặt, vội vã nói.
Trình Thiệu Đường giật thót, sắc mặt đột nhiên đại biến: “Bệ hạ gặp nạn? Ý đệ là sao? Với lại, đệ là thân vệ của bệ hạ, sao lại xuất hiện một mình ở đây? Bệ hạ đâu?!”
“Bên cạnh bệ hạ có gian tế của Tề vương!” Tiểu Mục nghiến răng nghiến lợi đáp.
Trình Thiệu Đường nghe vậy thì hơi chững lại, sau đó nhanh chóng giúp hắn băng bó vết thương rồi lạnh mặt nói: “Đệ kể tường tận cho ta xem nào.”
Tiểu Mục ngồi dựa vào gốc cây, kể rõ ngọn nguồn chuyện xảy ra hôm ấy cho chàng.
“Hôm ấy hai quân đang giao chiến thì Tề vương tháo chạy, bệ hạ tự mình dẫn binh đuổi theo, nào ngờ lại bị mất phương hương trong núi Trường Lạc, lúc tìm được lối ra thì nhân mã đều đã thất lạc, bên cạnh bệ hạ chỉ còn lại quân thân vệ.”
“Ai dè, ai dè chúng chẳng phải quân thân vệ!” Nhớ đến sự bàng hoàng và phẫn nộ trên khuôn mặt Triệu Uân khi bị những thuộc hạ mà mình tín nhiệm đánh lén sau lưng, tiểu Mục cũng không đè nén nổi lửa giận trong lòng.
“Khoan đã, tuy núi Trường Lạc địa thế hiểm trở, đường núi cũng không dễ đi, nhưng không đến mức khiến người ta dễ bị lạc mất phương hướng!” Trình Thiệu Đường cắt ngang lớn hắn.
“Đại ca quên rằng bên cạnh Tề vương có một vị tên là Án Ly, người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, am hiểu kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái sao? Đệ vốn cũng chi rằng đó chỉ là những lời đồn đại, chưa từng rằng ông ta thật sự có bản lĩnh như vậy!”
Trình Thiệu Đường thầm giật mình, sắc mặt càng nặng nề hơn.
Nếu tất cả những điều này đều là kế hoạch của Tề vương thì đương nhiên sẽ có người nội ứng ngoài hợp với hắn, như vậy mới có thể dẫn bệ hạ lên núi Trường Lạc. Song, với tính tình của điện hạ, người này nhất định phải là người mà ngài ấy tín nhiệm.
“Giờ bệ hạ sao rồi? Sống hay chết?” Chàng không kịp suy nghĩ sĩ càng mà vội gặng hỏi.
“Đệ không biết, lúc đệ phá được vòng vậy thì đã không nhìn thấy bóng dáng bệ hạ đâu rồi.” Tiểu Mục cắn răng, một lúc lâu sau mới đáp.
“Không đúng, thế thì không thích hợp, đại quân triều định lạc mất bệ hạ thì không thể có chuyện im bặt như vậy được!” Trình Thiệu Đường chau chặt hàng mày.
Đại quân không thấy chủ quân đều sẽ gây ra khủng hoảng, huống chi là vua của một nước, nếu thật sự phát hiện không thấy bệ hạ thì thật sự không thể bình yên như vậy được.
Cho nên bên trong chuyện này nhất định có những chuyện mà bọn họ không biết.
“Đại ca, giờ ngoài huynh ra đệ cũng chẳng dám tin ai cả, trải qua chuyện lần này đệ không còn phân biệt được ai mới có thể ai, ai không đáng tin nữa rồi. Những huynh đệ từng cùng đệ sống chết có nhau kia hiện giờ đều trở mặt hết rồi, đệ, đệ….” Giờ khắc này tiểu Mục chỉ cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, không thốt nên lời.
Phần lớn vết thương trên người hắn đều do chính tay những người từng là ‘huynh đệ tốt’ gây ra, mỗi vết cắt như thể đang tùng xẻo trái tim hắn.
“Tẩu tử của đệ cũng bị Tề vương bắt đến thành Trường Lạc, giờ không rõ sống chết, ta vốn định lẻn vào thành Trường Lạc thăm dò khi đại quân khải hoàn về kinh, nay bệ hạ gặp nạn nên ta không thể đợi thêm nữa.”
“Hơn nữa, người khác thì ta không dám nói, nhưng ta chỉ tin được Trấn Ninh hầu.”
Nếu chàng muốn rời đi mà có nỗi lo về sau thì nhất định phải cần đến sự giúp đỡ của Trấn Ninh hầu, may mà trước đó chàng đã tỏ rõ ý định rời đi với Trấn Ninh hầu, giờ thêm cả chuyện của bệ hạ thì chắc hẳn Trấn Ninh hầu sẽ không còn lý do gì để không đồng ý nữa.
Lại nói về Lăng Ngọc trong thành Trường Lạc, mỗi ngày nàng đều lo lăng để ý tới tình tình chiến sự, song nàng chỉ biết rằng Tề vương nghênh chiến ba lần thì cả ba lần đều bại trận. Khi hắn trở về sau lần bại trận thứ ba, nàng đứng trên mỏm đá tròn trong vườn nhìn hắn trở về phủ từ xa, cũng không biết có phải nàng nhìn nhầm hay không mà nàng cảm thấy hình như Tề vương đang nở nụ cười.
Nàng buồn bực nhíu mày.
Chắc là nàng hoa mắt nên nhìn nhầm nhỉ? Có ai bại trận lại cười như thế bao giờ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ, nên nàng vẫn âm thầm chú ý tới từng cử chỉ hành động của Tề vương, nhưng vì thân phận khác biết nên nàng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tề vương, chỉ thỉnh thoảng gặp được hắn ở chỗ Tề vương phi.
Tề vương vui vẻ về thư phòng, sau đó vồn vã mời Án Ly tới, vui vẻ nói: “Kế của tiên sinh quả nhiên tuyệt vời, nay Triệu Uân đã rơi vào tay chúng ta, sống chết của hắn đều phụ thuộc vào suy nghĩ của ta.”
Gương mặt Án Ly cũng đầy mừng rỡ, vuốt chòm râu rồi gật đâu, ngay sau đó lại chau mày: “Nhưng điện hạ phải suy nghĩ chu toàn xem nên giải quyết thế nào.”
“Dù thế nào thì hiện tại hắn cũng là vua của một nước danh chính ngôn thuận, nếu để hắn chết trong tay điện hạ thì điện hạ khó tránh khỏi việc phải đội danh giết huynh đoạt vị, sau này lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia cũng chưa chắc đã bịt được miệng người đời.”
Nụ cười trên mặt Tề vương dắt dần: “Tiên sinh nói phải.”
Nếu phải đội danh giết huynh đoạt vị, khiến danh tiếng bị tổn hại thì hắn có khác gì Triệu Uân bây giờ? Hắn muốn làm một minh quân thiên cổ, chứ không muốn làm một vị quân có đức hạnh bại hoại.
“May mà bên Uông Sùng Khiếu tiến triển thuận lợi, có hắn đích thân yểm trợ thì nhất định có thể che giấu được Triệu Uân giả.” Nghĩ đến đường lui của mình, Tề vương không khỏi cười khẽ.
“Chỉ sợ cũng chỉ che giấu được nhất thời, ngôn hành cử chỉ, tính tình thói quen của một người không phải là thứ dễ dàng bắt chước như vậy. Nay chỉ vì thân phận đặc biệt của Uông Sùng Khiếu mà những tướng sĩ khác bị hắn cản lại, không có cơ hội đến gần ngự giá mới có thể giấu được.”
“Một khi người có địa vị cao hơn hắn, gần gũi với tân đế hơn hắn xuất hiện, hắn nhất định sẽ không giấu nổi nữa.” Án Ly lại không lạc quan được như Tề vương.
Ngoại hình chỉ giống sáu bảy phần, cộng thêm việc tận lực cải trang cũng không thể nào giống được hoàn toàn, lấy một người như thế để giấu các tướng sĩ bình thường cũng không sao, nhưng trước những người thân cận khác lại dễ dàng để lộ sơ hở.
Tề vương đương nhiên hiểu đạo lý này.
Khi hắn đi vào phòng giam bí mật nhìn thấy Triệu Dịch toàn thân nhếch nhác nhưng dáng vẻ vẫn kiêng căng không đổi, hắn cười lạnh nói: “Bản vương từng nói rằng một ngày nào đó nhất định sẽ khiến ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của bản vương!”
“Hừ! Ngươi cũng chỉ có thể dở được mấy trò hèn hạ đó thôi.” Triệu Uân phỉ nhổ hắn, ánh mắt lóe lên lửa giận.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ bị phản bội bởi người mà mình tín nhiệm những hai lần, dẫn đến kết cục rơi vào tay địch ngày hôm nay.
“Đạo lý binh bất yếm trá, chẳng lẽ còn cần bản vương dạy ngươi sao?” Tề vương cười khẩy một tiếng.
(*) Binh bất yếm trá: dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch.
“Hay cho câu bin bất yếm trá, Triệu Dịch, có bản lĩnh thì ngươi giết trẫm đi, thế thì trẫm còn có thể kính ngươi là một trang hảo hán! Cơ mà, một kẻ ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng như ngươi chắc hẳn không dám gánh tội danh giết huynh đoạt vị!”
Bị hắn nói toạc nỗi lòng, sắc mặt của Tề vương trở nên u ám.
Triệu Dịch thấy thế thì càng khinh thường hơn, hắn chậm rãi đứng dậy, đối mặt với hắn qua cửa phòng giam, gằn từng chữ nói tiếp: “Triệu Dịch, nói ngươi là ngụy quân tử còn đề cao ngươi quá ấy chứ, thực tế hành động của ngươi còn dối trá, trơ trẽn hơn ngụy quân tử nhiều. Ngươi muốn có được hoàng vị của trẫm, muốn trẫm chết, nhưng lại thà kiếp này sống trong lời ‘tán tụng’ của bàn dân thiên hạ, tiếp tục làm một kẻ khiêm tốn có tấm lòng rộng mở, chứ không dám giết trẫm, không muốn gánh một chút ô danh nào!”
“Đủ rồi, ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám giết ngươi sao?! Ngươi là cái thằng nghiệt chủng không biết từ đâu tới, ngươi căn bản không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị, lại làm sao xứng làm huynh trưởng của bản vương, chiếm giữ giang sơn của Triệu Thị?!” Mặt của Tề vương trở nên méo mó vì tức giận, hắn đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Triệu Uân.
Triệu Uân đau nhói lòng bởi một tiếng ‘nghiệt chủng’ của hắn ta, ánh mắt của hắn càng trở nên hung ác hơn, cuối cùng cố nén cơn phẫn uất mà nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Trẫm là con ruột của Thần Tông hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu, là dòng chính của Triệu Thị, không phải là người mà một đứa con được sinh ra bởi sự thông dâm như ngươi có thể đánh đồng!!”
Một câu ‘một đứa con được sinh ra bởi sự thông dâm’ đã nói lên hết sự bất công và nhạo báng mà từ bé hắn đã phải trải qua, trên trán Tề vương nổi đầy gân xanh, trên mặt tràn đầy lệ khí, hắn đột nhiên vương tay qua bót chặt cổ Triệu Uân.
Cổ Triệu Uân bị hắn bóp chặt, nhưng trong mắt và trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, dẫu hít thở ngày càng khó khăn nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt lấy Tề vương.
“Điện hạ, ngài không thể làm thế được, điện hạ không thể được!!” Án Ly tình cơ đi vào thấy thế thì giật nảy cả mình, ông ta vội vàng chạy tới khuyên ngăn Tề vương đang bừng bừng sát khí.
Ngoại lực trên cổ đột nhiên biến mất, Triệu Uân dựa vào tường ho sặc sụa, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười trào phúng như thế đang nói rằng ‘Đó, nhìn xem, trẫm có nói sai câu nào đâu’.
Tề vương tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng, cuối cùng vẫn không dám nán lại nữa vì sợ bản thân thật sự không kìm được cơn căm phẫn mà gi ết chết hắn.
“Người đời đều nói Án tiên sinh tài hoa hơn người, là nhân tài hiếm có đương thời, thế nhưng mắt nhìn của ông có hơi kém một chút, ai lại chọn một kẻ ngụy quân tử làm chủ tử như thế, đúng là khiến người ta xuýt xoa không thôi.” Triệu Uân dần dần bình ổn hô hấp, liếc Án Ly một cái rồi cười cợt.
Án Ly bình tĩnh nhìn hắn, không hiểu sao lại nghĩ tới đêm ‘đế tinh cạnh tranh’ ấy, ánh mắt ông dần trở nên phức tạp hơn.
Đế tinh cạnh tranh, điều đó có nghĩa là vị ở trước mặt này thật sự là người có mệnh đế vương ư, nhưng vì sao lại thế? Lẽ nào năm đó mình tính sai rồi chăng?
Triệu Uân thấy ông không nói thì lập tức cảm thấy vô vị, hắn lại ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm đếm xỉa tới ông nữa.
Án Ly vẫn nhìn chằm chắm hắn, thấy dù hắn có chật vật, nhưng khí thế của vua một nữa vẫn không hề suy giảm, như thể nơi hắn ngồi không phải lao ngục mà là tẩm cung của bản thân hắn.
“Người đời đều nói tân đế tính tình thô bạo, nhưng nay thảo dân trông thấy dáng vẻ thong dong của bệ hạ thì đâm ra hoài nghi những tin đồn ở ngoài kia.” Ông từ tốn nói.
Triệu Uân vẫn nhắm nghiền hai mắt, bình thản nói: “Người đời đều nói Tề vương là quân tử khiêm tốn, rộng lượng nhân hậu, nhưng thực sự là như thế sao?”
“Điện hạ quả thực rộng lượng hơn bệ hạ.” Án Ly lại nói.
Triệu Uân cuối cùng cũng mở mắt ra, liếc ông một cái rồi lại nhắm mắt vào: “Một người đã cố tình vờ ngủ thì người khác có gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Án Ly chau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, nhìn xoáy hắn một cái rồi quay người rời đi.
Còn Tề vương, sau khi bị Triệu Uân đả kích thì hùng hổ ra khỏi nhà lao, nào ngờ vừa đi được một đoạn, lúc đi ngang qua một hòn non giả thì bất ngờ trông thấy bóng dáng của một nữ tử.
Mặt hắn hằm hằm, quát ngay: “Ai ở đằng kia?!”
Cơ thể nữ tử lập tức cứng đờ, nhưng nàng nhanh chóng quay người lại, phúc lễ với hắn: “Điện hạ.”
Nhân lúc nữ tử hơi ngẩng đầu, Tề vương cuối cùng cũng trông rõ dung mạo của nàng: “Là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Lăng Ngọc bình tĩnh đáp: “Gần đây khẩu vị của vương phi không tốt, nô tỳ đến nhà bếp làm vài đồ ăn vặt cho nàng.”
Vừa nói, nàng vừa kéo nắp hộp đồ ăn ra.
Tề vương thấy bên trong quả nhiên có vài món ăn nhẹ được làm khéo léo thì sát khí trên mặt lập tức thu lại.
“Đây không phải là nơi ngươi có thể tới.”
“Thật sự không phải nô tỳ cố ý, mà là bất giác rẽ nhầm đường, nô tỳ sẽ ghi nhớ lời này của điện hạ, nhất định sẽ không có lần sau.” Lăng Ngọc vội nói.
“Ngươi vừa nói khẩu vị của vương phi không tốt, chuyện này là sao? Đã mời thái y tới khám chưa? Đại phu nói sao?” Tề vương nhớ tới lời nàng vừa nói thì vội gặng hỏi.
“Bây giờ điện hạ có kiều thê ái tử rồi còn nhớ tới vương phi ư?” Lăng Ngọc vô cùng ngạc nhiên.
Tề vương sầm mặt xuống, quát một tiếng: “Láo xược!”
Lăng Ngọc mím môi, nói: “Không phải bệnh nặng, có lẽ là do dạo này trời nóng quá nên vương phi ăn không vô, người cũng không cho mời đại phu.”
Tề vương chau mày càng chặt hơn, đi được mấy bước về phía chính viện thì hắn chợt nhớ tới khuôn mặt dửng dưng kia, vì thế dừng lại luôn.
“Ngươi về đi, lần sau nhớ là đừng có đi lung tung khắp nơi, nếu xảy ra chuyện gì thì ngay cả vương phi cũng không cứu được ngươi đâu.” Mặt hắn lạnh tanh, cất tiếng cảnh cáo Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Thưa vâng.”
Hắn nhìn nàng xách hộp đồ ăn đi xa dần mà không khỏi chau mày.
Phụ nhân này có lẽ vẫn còn hữu dụng. Thắng lớn ở Tây Nam, Trình Thiệu Đường thành danh sau một trận chắc chắn danh tiếng trong quân sẽ tăng vọt, cộng thêm hắn ta có sự ủng hộ của Trấn Ninh hầu, nếu có thể thu về dưới trướng mình thì nhất định sẽ trợ thành một trợ lực lớn.
Hắn âm thầm vạch sẵn kế hoạch, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu nên quyết định sau này sẽ hỏi ý kiến của Án Ly.
Lăng Ngọc điềm nhiên xách hộp đồ ăn trên tay mãi cho đến khi không còn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của người ở đằng sau, bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm và cảm nhận được mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng.
Nàng lau mồ hôi trên trán, đợi nhịp tim dần hồi phục mới nắm chặt khăn tay đăm chiêu suy nghĩ.
Cái tiểu viện rách nát kia nhất định có gì đó bất thường, chẳng lẽ Tề Vương đang giấu bí mật gì đó trong đó?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể đoán ra bên trong đang giấu thứ gì, may mắn thay hiện tại nàng có thân phận thị nữ trong vương phủ nên dù có đi lại khắp nơi cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ, rồi nàng sẽ có cơ hội thăm dò được thôi.
***
Đường Tấn Nguyên không ngờ có một ngày Tề vương sẽ lại cho triệu mình nên không nén nổi kích động. Nhưng khi hắn nghe hiểu ý tứ của Tề vương thì cả người lập tức ngớ ra.
“Trình Thiệu Đường là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, nếu hắn có thể quy thuận bản vương thì hai huynh đệ ngươi có thể tiếp tục kề vai tác chiến, sẽ không còn cái cảnh phải chĩa binh đao vào nhau nữa, không phải tuyệt vời lắm sao?”
Đường Tấn Nguyên chần chừ một lát và nói: “Điện hạ không biết đó thôi, Trình đại ca là người trung trực, nếu đã nhận tân đế làm chủ thì chắc chắn sẽ giữ vững lòng trung thành, sẽ không đầu quân cho kẻ khác.”
“Sự tại nhân vi, Triệu Uân tính tình thô bạo, không phải là minh chủ, chim khôn lựa cây mà đậu, Trình Thiệu Đường đương nhiên không phải ngoại lệ.” Tề vương lại nói.
(*) Sự tại nhân vi: Yếu tố chủ quan của con người đóng vai trò quyết định. Muôn sự tại người.
Đường Tấn Nguyên mấp máy môi, muốn noi hiện giờ đại quân triều đình đang chiếm ưu thế, Trình đại ca lại được tân đế coi trọng, tiền đồ như gấm, vì sao huynh ấy phải đầu quân cho kẻ khác chứ.
Nhưng lời này hắn không hề nói ra, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
Nếu Tề vương không có sự tự tin thì nhất định sẽ không nói ra lời như vậy, nhưng rõ ràng quân Trường Lạc đã bại ba trận, tình thế thật sự không máy lạc quan, nhưng ngài nắm chắc thứ gì mà bảo Trình đại ca ‘đầu quân cho chủ khác’?
Lẽ nào trong chuyện này còn có điều gì mà hắn không biết sao?
Lúc này Lăng Ngọc đang buộc mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tề vương phi, nàng cô gắng làm ra bộ mặt thản nhiên nhất có thể.
Hồi lâu, nàng nghe thấy Tề vương phi chậm rãi nói: “Ta không biết gần đây ngươi đang mưu đồ điều gì, nhưng Ngọc nương ạ, tuy ta không thích Tề vương, nhưng hắn chung quy vẫn là phu quân của ta, nếu đã là phu phụ thì có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, ngươi có hiểu ý ta chăng?”
Lăng Ngọc sao lại không biết nàng nói vậy là đang cảnh cáo mình, nếu mình làm gì gây bất lợi cho Tề vương, nàng chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ngay từ đâu nương nương đáng lẽ phải hiểu rõ lập trường của ta và người không giống nhau, Lăng Ngọc vô cùng cảm kích nhiều lần che chở của nương nương, chỉ là có những chuyện thảo dân không thể không làm.”
“Bị giam trong vương phủ ở thành Trường Lạc vốn không phải mong muốn của thảo dân, gia đình ở kinh thành của thảo dân còn có cha mẹ con thơ đang mỏi mắt chờ mong….”
Nghĩ tới người thân trong nhà, cổ họng nàng tắc nghẹn, mình mất tức lâu như vậy lại không có thư từ gì gửi về, cũng không biết họ lo lắng đến mức nào rồi.
Tề vương phi trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ngươi cứ coi như ta ích kỷ đi, tạm thời ngươi vẫn chưa thể rời khỏi vương phủ ở thành Trường Lạc.”
Đường Tấn Nguyên lưỡng lự một lát rồi nói: “Thật ra đệ cũng không rõ lắm, chỉ là…. Án tiên sinh chưa bao giờ làm việc gì mà mình không nắm chắc, vì thế đệ mới có cảm giác như vậy, nhưng không rõ nguyên do.”
Thấy Lăng Ngọc vẫn còn muốn hỏi thêm, hắn vội nói: “Tẩu tử, tẩu đừng hỏi nữa, đừng nói là đệ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cho dù có biết thì đệ cũng không thể nói cho tẩu. Đệ là người của phủ Tề vương, nên đương nhiên hi vọng Tề vương điện hạ có thể dành thắng lợi hơn đại quân triều đình.”
Lăng Ngọc cố gắng dằn cơn nghi ngờ xuống, cười khổ nói: “Đúng thế, ta suýt nữa quên mất, lập trường của ta và đệ vốn không giống nhau.”
Đường Tấn Nguyên trầm mặc không nói.
Lăng Ngọc thở dài não nề, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề hơn.
Nói đến Trình Thiệu Đường, sau khi phó thác chuyện đàm phán giải hòa cho Bàng Tín xong, vì chuyện Lăng Ngọc bị Tề vương bắt cóc đến nay chưa rõ sống chết mà chàng gần như hoảng loạn. Song, chàng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc để giúp đỡ Bàng Tín và Tây Nhung đàm phán đâu vào đấy, hai bên cuối cùng đã tiến đến ký kết hiệp ước đồng minh, từ nay về sau Tây Nhung quy phục hoàng thất và triều đình Triệu Thị và cống nạp hàng năm.
Những vấn đề còn lại thì chàng giao cho Bàng Tín và quan phủ quận Tây Nam giải quyết. Trong chuyện dân phỉ, Bàng Tín giải quyết rất quyết liệt, hắn xử lý nghiêm khắc những người dân từng tham gia cướp bóc, mà những điều này thì Trình Thiệu Đường cũng không can thiệp vào.
Chàng đang lên kế hoạch khi đại quân khải hoàn về kinh, chàng sẽ lén dẫn hơn mười thân binh lẻn vào thành Trường Lạc để tìm tung tích của Lăng Ngọc, chung quy sống phải thấy người mà chết phải thấy xác.
Khi Trấn Ninh hầu được hay dự định của chàng thì lập tức giật nảy người: “Đúng là hoang đường! Ngươi có biết tự ý rời khỏi cương vị là tội lớn như thế nào không? Sắp công thành danh toại, vợ con được phong được hưởng đặc quyền rồi, mà vào thời khắc then chốt này ngươi lại lựa chọn rời đi, nếu bị người ta báo lên ngự tiền, mọi công lao của ngươi sẽ hóa thành con số không!”
Trình Thiệu Đường làm sao có thể không biết nếu để người ta phát hiện ra thì mình sẽ có kết cục gì, nhưng nay chàng đã biết rõ Lăng Ngọc đang gặp nguy hiểm, thì bảo chàng làm sao còn có thể bình tĩnh được!
“Thuộc hạ sợ mình phải cô phụ tấm lòng của hầu gia rồi! Nay chuyết kinh không rõ sống chết, thuộc hạ là phu quân của nàng, nhưng không thể kịp thời cứu giúp nàng lúc nàng đang cận kề nguy hiểm, để cho một nữ tử yếu đuối như nàng phải chịu đựng gian khổ như vậy. Nếu như nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, cho dù sau này thuộc hạ có trở thành một thần tử đức cao vọng trọng, thì cũng có nghĩa lý gì chứ?”
“Nếu ngươi thật sự lo lắng, ta có thể pháo Lý tướng quân dẫn theo một đội binh mã tới thành Trường Lạc cứu người, nhưng ngươi thì phải ở lại!” Trấn Ninh hầu chau mày.
“Thiệu Đường xin nhận tấm lòng của hầu gia, nhưng lần này thuộc hạ nhất định phải tự mình tới đó, nếu không kiếp này khó mà yên lòng.” Trình Thiệu Đường vẫn kiên quyết như một.
Trấn Ninh hầu vừa tức giận vừa sốt ruột, sau đó xách một bên nạng nện về phía chàng rồi rống lên: “Ngươi, cái thằng chết tiệt này, muốn làm ta tức chết phải không?”
Trình Thiệu Đường hứng chọn một gậy của ông, nhưng không rên lên tiếng nào.
Trấn Ninh hầu đánh liền ba phát, mỗi phát đều dùng hết sức lực, tuy giờ vết thương chưa lành, võ nghệ cũng không còn như trước, nhưng sức lực vẫn còn, những tiếng gậy nện xuống người vang lên khiến cho các binh sĩ đang canh ngoài trướng đều không khỏi run lên.
Tướng quân lại chọc giận hầu gia rồi sao? Nghe âm thanh này thì có vẻ lần này hầu gia tức lắm!”
Cuối cùng, Trấn Ninh hầu thở hổn hển vứt phắt cái nạng đi, thấy chàng vẫn quyết làm theo ý mình thì ông càng tức giận hơn: “Đi đi đi, ngươi đi cho ta, coi như ta nhìn nhầm rồi, là một vị tướng lĩnh mà lại coi thường quân kỷ như vậy, dù ngươi có võ nghệ cao cường, dụng binh có thần kỳ đến đâu thì cũng có ích gì chứ!”
Trình Thiệu Đường nén cơn đau trên người, chầm chậm quỳ xuống, chàng dập đầu trước ông mấy cái, sau đó chẳng nói một lời mà cứ thế quay người rời đi.
Mọi việc đã được chàng sắp xếp xong xuôi, sau khi chàng dẫn người rời khỏi đại quân, mọi chuyện trong quân sẽ do phó tướng và Trấn Ninh hầu làm chủ, chàng cần phải nhanh chóng tìm được tung tích của Lăng Ngọc trước khi đại quân về tới nơi đóng quân ở kinh thành.
Xa xa vang lên tiếng reo hò của các binh sĩ, chàng nhìn sang thì thấy hai vị tướng trẻ đang tranh tài trong đám đông, xung quanh là tiếng các tướng sĩ không ngừng hò hét để trợ uy, ánh nắng chiếu lên người bọn họ, chiếu lên từng gương mặt đã đi qua chiến hỏa, chiếu lên những sinh mệnh từng như mành chỉ treo chuông nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn.
Chàng cũng bất giác dừng chân lại, nhìn chăm chú bọn họ hồi lâu.
Trong trận chiến với Tây Nhung này, chàng dẫn theo mười vạn đại quân tới, nay chỉ còn lại chưa tới bảy vạn người, có lẽ nhất tướng công thành vạn cốt khô chính là như vậy.
(*) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Đằng sau mỗi phần công lao đều là anh linh của biết bao tướng sĩ.
“Tướng quân!!” Binh sĩ tuần doanh nhìn thấy chàng lập tức tiến lên làm lễ.
Trình Thiệu Đường gật chào hỏi bọn họ, sau đó dắt ngựa chiến của mình đi về phía bãi cỏ xanh tươi cách đó không xa.
Nhân lúc ngựa đang đánh chén hăng say, chàng đi đến bên kia con suối trong vắt và ngồi xổm xuống rửa mặt. Trong lúc đó, chàng đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề cùng với tiếng sột soạt của cành lá sau khi bị chạm vào.
Chàng quay phắt người lại, nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động và từ từ nhìn thấy bóng người xuất hiện sau lùm cây.
“Ai?” Chàng rút trường kiếm giắt bên yên ngựa ra ‘xoẹt’ một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng hình nọ, khi nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc xuất hiện sau lùm cây, chàng vô cùng sửng sốt, vứt ngay trường kiếm rồi vội vàng đi về phía người nọ.
“Tiểu Mục?!”
Người tới không ngờ lại là tiểu Mục!
“Đại, đại ca, cuối, cuối cùng cũng, cũng đợi được huynh rồi.” Trên người tiểu Mục toàn là máu, trên mặt có mấy vết máu đã đông lại, dẫu vậy nhưng hai mắt vẫn đầy mừng rỡ.
Trình Thiệu Đường vội vàng đỡ hắn, bấy giờ chàng càng kinh ngạc hơn khi phát hiện trên người hắn có nhiều vết thương, song mỗi vết thương đều đã được sơ cứu qua, có những vết máu đã đông lại, nhưng cũng có những vết lại toác ra và rỉ máu.
Chàng vội vàng móc thuốc trị thương trong người ra, vừa thuần thục xử lý vết thương cho hắn, vừa hỏi: “Đệ sao lại ở đây? Không phải đệ nên bảo vệ điện hạ chinh phạt Tề vương sao?”
Tiểu Mục chưa kịp đáp, chàng lại nâng hắn lên và nói: “Ta đi gọi người….”
“Không không không, đại ca, đừng kinh động người khác!” Nào ngờ chàng còn chưa nói hết câu thì đã bị tiểu Mục cắt ngang.
“Vết thương trên người đệ phải cho quân y xử lý mới được, chậm trễ thế nào được!” Trình Thiệu Đường nóng vội, trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả, thế nhưng, đại ca, bệ hạ gặp nạn mới là việc không thể chậm trễ!” Tiểu Mục lau qua quýt mồ hồi trên mặt, vội vã nói.
Trình Thiệu Đường giật thót, sắc mặt đột nhiên đại biến: “Bệ hạ gặp nạn? Ý đệ là sao? Với lại, đệ là thân vệ của bệ hạ, sao lại xuất hiện một mình ở đây? Bệ hạ đâu?!”
“Bên cạnh bệ hạ có gian tế của Tề vương!” Tiểu Mục nghiến răng nghiến lợi đáp.
Trình Thiệu Đường nghe vậy thì hơi chững lại, sau đó nhanh chóng giúp hắn băng bó vết thương rồi lạnh mặt nói: “Đệ kể tường tận cho ta xem nào.”
Tiểu Mục ngồi dựa vào gốc cây, kể rõ ngọn nguồn chuyện xảy ra hôm ấy cho chàng.
“Hôm ấy hai quân đang giao chiến thì Tề vương tháo chạy, bệ hạ tự mình dẫn binh đuổi theo, nào ngờ lại bị mất phương hương trong núi Trường Lạc, lúc tìm được lối ra thì nhân mã đều đã thất lạc, bên cạnh bệ hạ chỉ còn lại quân thân vệ.”
“Ai dè, ai dè chúng chẳng phải quân thân vệ!” Nhớ đến sự bàng hoàng và phẫn nộ trên khuôn mặt Triệu Uân khi bị những thuộc hạ mà mình tín nhiệm đánh lén sau lưng, tiểu Mục cũng không đè nén nổi lửa giận trong lòng.
“Khoan đã, tuy núi Trường Lạc địa thế hiểm trở, đường núi cũng không dễ đi, nhưng không đến mức khiến người ta dễ bị lạc mất phương hướng!” Trình Thiệu Đường cắt ngang lớn hắn.
“Đại ca quên rằng bên cạnh Tề vương có một vị tên là Án Ly, người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, am hiểu kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái sao? Đệ vốn cũng chi rằng đó chỉ là những lời đồn đại, chưa từng rằng ông ta thật sự có bản lĩnh như vậy!”
Trình Thiệu Đường thầm giật mình, sắc mặt càng nặng nề hơn.
Nếu tất cả những điều này đều là kế hoạch của Tề vương thì đương nhiên sẽ có người nội ứng ngoài hợp với hắn, như vậy mới có thể dẫn bệ hạ lên núi Trường Lạc. Song, với tính tình của điện hạ, người này nhất định phải là người mà ngài ấy tín nhiệm.
“Giờ bệ hạ sao rồi? Sống hay chết?” Chàng không kịp suy nghĩ sĩ càng mà vội gặng hỏi.
“Đệ không biết, lúc đệ phá được vòng vậy thì đã không nhìn thấy bóng dáng bệ hạ đâu rồi.” Tiểu Mục cắn răng, một lúc lâu sau mới đáp.
“Không đúng, thế thì không thích hợp, đại quân triều định lạc mất bệ hạ thì không thể có chuyện im bặt như vậy được!” Trình Thiệu Đường chau chặt hàng mày.
Đại quân không thấy chủ quân đều sẽ gây ra khủng hoảng, huống chi là vua của một nước, nếu thật sự phát hiện không thấy bệ hạ thì thật sự không thể bình yên như vậy được.
Cho nên bên trong chuyện này nhất định có những chuyện mà bọn họ không biết.
“Đại ca, giờ ngoài huynh ra đệ cũng chẳng dám tin ai cả, trải qua chuyện lần này đệ không còn phân biệt được ai mới có thể ai, ai không đáng tin nữa rồi. Những huynh đệ từng cùng đệ sống chết có nhau kia hiện giờ đều trở mặt hết rồi, đệ, đệ….” Giờ khắc này tiểu Mục chỉ cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, không thốt nên lời.
Phần lớn vết thương trên người hắn đều do chính tay những người từng là ‘huynh đệ tốt’ gây ra, mỗi vết cắt như thể đang tùng xẻo trái tim hắn.
“Tẩu tử của đệ cũng bị Tề vương bắt đến thành Trường Lạc, giờ không rõ sống chết, ta vốn định lẻn vào thành Trường Lạc thăm dò khi đại quân khải hoàn về kinh, nay bệ hạ gặp nạn nên ta không thể đợi thêm nữa.”
“Hơn nữa, người khác thì ta không dám nói, nhưng ta chỉ tin được Trấn Ninh hầu.”
Nếu chàng muốn rời đi mà có nỗi lo về sau thì nhất định phải cần đến sự giúp đỡ của Trấn Ninh hầu, may mà trước đó chàng đã tỏ rõ ý định rời đi với Trấn Ninh hầu, giờ thêm cả chuyện của bệ hạ thì chắc hẳn Trấn Ninh hầu sẽ không còn lý do gì để không đồng ý nữa.
Lại nói về Lăng Ngọc trong thành Trường Lạc, mỗi ngày nàng đều lo lăng để ý tới tình tình chiến sự, song nàng chỉ biết rằng Tề vương nghênh chiến ba lần thì cả ba lần đều bại trận. Khi hắn trở về sau lần bại trận thứ ba, nàng đứng trên mỏm đá tròn trong vườn nhìn hắn trở về phủ từ xa, cũng không biết có phải nàng nhìn nhầm hay không mà nàng cảm thấy hình như Tề vương đang nở nụ cười.
Nàng buồn bực nhíu mày.
Chắc là nàng hoa mắt nên nhìn nhầm nhỉ? Có ai bại trận lại cười như thế bao giờ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn nghi ngờ, nên nàng vẫn âm thầm chú ý tới từng cử chỉ hành động của Tề vương, nhưng vì thân phận khác biết nên nàng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tề vương, chỉ thỉnh thoảng gặp được hắn ở chỗ Tề vương phi.
Tề vương vui vẻ về thư phòng, sau đó vồn vã mời Án Ly tới, vui vẻ nói: “Kế của tiên sinh quả nhiên tuyệt vời, nay Triệu Uân đã rơi vào tay chúng ta, sống chết của hắn đều phụ thuộc vào suy nghĩ của ta.”
Gương mặt Án Ly cũng đầy mừng rỡ, vuốt chòm râu rồi gật đâu, ngay sau đó lại chau mày: “Nhưng điện hạ phải suy nghĩ chu toàn xem nên giải quyết thế nào.”
“Dù thế nào thì hiện tại hắn cũng là vua của một nước danh chính ngôn thuận, nếu để hắn chết trong tay điện hạ thì điện hạ khó tránh khỏi việc phải đội danh giết huynh đoạt vị, sau này lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia cũng chưa chắc đã bịt được miệng người đời.”
Nụ cười trên mặt Tề vương dắt dần: “Tiên sinh nói phải.”
Nếu phải đội danh giết huynh đoạt vị, khiến danh tiếng bị tổn hại thì hắn có khác gì Triệu Uân bây giờ? Hắn muốn làm một minh quân thiên cổ, chứ không muốn làm một vị quân có đức hạnh bại hoại.
“May mà bên Uông Sùng Khiếu tiến triển thuận lợi, có hắn đích thân yểm trợ thì nhất định có thể che giấu được Triệu Uân giả.” Nghĩ đến đường lui của mình, Tề vương không khỏi cười khẽ.
“Chỉ sợ cũng chỉ che giấu được nhất thời, ngôn hành cử chỉ, tính tình thói quen của một người không phải là thứ dễ dàng bắt chước như vậy. Nay chỉ vì thân phận đặc biệt của Uông Sùng Khiếu mà những tướng sĩ khác bị hắn cản lại, không có cơ hội đến gần ngự giá mới có thể giấu được.”
“Một khi người có địa vị cao hơn hắn, gần gũi với tân đế hơn hắn xuất hiện, hắn nhất định sẽ không giấu nổi nữa.” Án Ly lại không lạc quan được như Tề vương.
Ngoại hình chỉ giống sáu bảy phần, cộng thêm việc tận lực cải trang cũng không thể nào giống được hoàn toàn, lấy một người như thế để giấu các tướng sĩ bình thường cũng không sao, nhưng trước những người thân cận khác lại dễ dàng để lộ sơ hở.
Tề vương đương nhiên hiểu đạo lý này.
Khi hắn đi vào phòng giam bí mật nhìn thấy Triệu Dịch toàn thân nhếch nhác nhưng dáng vẻ vẫn kiêng căng không đổi, hắn cười lạnh nói: “Bản vương từng nói rằng một ngày nào đó nhất định sẽ khiến ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của bản vương!”
“Hừ! Ngươi cũng chỉ có thể dở được mấy trò hèn hạ đó thôi.” Triệu Uân phỉ nhổ hắn, ánh mắt lóe lên lửa giận.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ bị phản bội bởi người mà mình tín nhiệm những hai lần, dẫn đến kết cục rơi vào tay địch ngày hôm nay.
“Đạo lý binh bất yếm trá, chẳng lẽ còn cần bản vương dạy ngươi sao?” Tề vương cười khẩy một tiếng.
(*) Binh bất yếm trá: dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch.
“Hay cho câu bin bất yếm trá, Triệu Dịch, có bản lĩnh thì ngươi giết trẫm đi, thế thì trẫm còn có thể kính ngươi là một trang hảo hán! Cơ mà, một kẻ ngụy quân tử lừa đời lấy tiếng như ngươi chắc hẳn không dám gánh tội danh giết huynh đoạt vị!”
Bị hắn nói toạc nỗi lòng, sắc mặt của Tề vương trở nên u ám.
Triệu Dịch thấy thế thì càng khinh thường hơn, hắn chậm rãi đứng dậy, đối mặt với hắn qua cửa phòng giam, gằn từng chữ nói tiếp: “Triệu Dịch, nói ngươi là ngụy quân tử còn đề cao ngươi quá ấy chứ, thực tế hành động của ngươi còn dối trá, trơ trẽn hơn ngụy quân tử nhiều. Ngươi muốn có được hoàng vị của trẫm, muốn trẫm chết, nhưng lại thà kiếp này sống trong lời ‘tán tụng’ của bàn dân thiên hạ, tiếp tục làm một kẻ khiêm tốn có tấm lòng rộng mở, chứ không dám giết trẫm, không muốn gánh một chút ô danh nào!”
“Đủ rồi, ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám giết ngươi sao?! Ngươi là cái thằng nghiệt chủng không biết từ đâu tới, ngươi căn bản không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị, lại làm sao xứng làm huynh trưởng của bản vương, chiếm giữ giang sơn của Triệu Thị?!” Mặt của Tề vương trở nên méo mó vì tức giận, hắn đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Triệu Uân.
Triệu Uân đau nhói lòng bởi một tiếng ‘nghiệt chủng’ của hắn ta, ánh mắt của hắn càng trở nên hung ác hơn, cuối cùng cố nén cơn phẫn uất mà nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: “Trẫm là con ruột của Thần Tông hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu, là dòng chính của Triệu Thị, không phải là người mà một đứa con được sinh ra bởi sự thông dâm như ngươi có thể đánh đồng!!”
Một câu ‘một đứa con được sinh ra bởi sự thông dâm’ đã nói lên hết sự bất công và nhạo báng mà từ bé hắn đã phải trải qua, trên trán Tề vương nổi đầy gân xanh, trên mặt tràn đầy lệ khí, hắn đột nhiên vương tay qua bót chặt cổ Triệu Uân.
Cổ Triệu Uân bị hắn bóp chặt, nhưng trong mắt và trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, dẫu hít thở ngày càng khó khăn nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt lấy Tề vương.
“Điện hạ, ngài không thể làm thế được, điện hạ không thể được!!” Án Ly tình cơ đi vào thấy thế thì giật nảy cả mình, ông ta vội vàng chạy tới khuyên ngăn Tề vương đang bừng bừng sát khí.
Ngoại lực trên cổ đột nhiên biến mất, Triệu Uân dựa vào tường ho sặc sụa, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười trào phúng như thế đang nói rằng ‘Đó, nhìn xem, trẫm có nói sai câu nào đâu’.
Tề vương tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng, cuối cùng vẫn không dám nán lại nữa vì sợ bản thân thật sự không kìm được cơn căm phẫn mà gi ết chết hắn.
“Người đời đều nói Án tiên sinh tài hoa hơn người, là nhân tài hiếm có đương thời, thế nhưng mắt nhìn của ông có hơi kém một chút, ai lại chọn một kẻ ngụy quân tử làm chủ tử như thế, đúng là khiến người ta xuýt xoa không thôi.” Triệu Uân dần dần bình ổn hô hấp, liếc Án Ly một cái rồi cười cợt.
Án Ly bình tĩnh nhìn hắn, không hiểu sao lại nghĩ tới đêm ‘đế tinh cạnh tranh’ ấy, ánh mắt ông dần trở nên phức tạp hơn.
Đế tinh cạnh tranh, điều đó có nghĩa là vị ở trước mặt này thật sự là người có mệnh đế vương ư, nhưng vì sao lại thế? Lẽ nào năm đó mình tính sai rồi chăng?
Triệu Uân thấy ông không nói thì lập tức cảm thấy vô vị, hắn lại ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm đếm xỉa tới ông nữa.
Án Ly vẫn nhìn chằm chắm hắn, thấy dù hắn có chật vật, nhưng khí thế của vua một nữa vẫn không hề suy giảm, như thể nơi hắn ngồi không phải lao ngục mà là tẩm cung của bản thân hắn.
“Người đời đều nói tân đế tính tình thô bạo, nhưng nay thảo dân trông thấy dáng vẻ thong dong của bệ hạ thì đâm ra hoài nghi những tin đồn ở ngoài kia.” Ông từ tốn nói.
Triệu Uân vẫn nhắm nghiền hai mắt, bình thản nói: “Người đời đều nói Tề vương là quân tử khiêm tốn, rộng lượng nhân hậu, nhưng thực sự là như thế sao?”
“Điện hạ quả thực rộng lượng hơn bệ hạ.” Án Ly lại nói.
Triệu Uân cuối cùng cũng mở mắt ra, liếc ông một cái rồi lại nhắm mắt vào: “Một người đã cố tình vờ ngủ thì người khác có gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Án Ly chau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, nhìn xoáy hắn một cái rồi quay người rời đi.
Còn Tề vương, sau khi bị Triệu Uân đả kích thì hùng hổ ra khỏi nhà lao, nào ngờ vừa đi được một đoạn, lúc đi ngang qua một hòn non giả thì bất ngờ trông thấy bóng dáng của một nữ tử.
Mặt hắn hằm hằm, quát ngay: “Ai ở đằng kia?!”
Cơ thể nữ tử lập tức cứng đờ, nhưng nàng nhanh chóng quay người lại, phúc lễ với hắn: “Điện hạ.”
Nhân lúc nữ tử hơi ngẩng đầu, Tề vương cuối cùng cũng trông rõ dung mạo của nàng: “Là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm gì?”
Lăng Ngọc bình tĩnh đáp: “Gần đây khẩu vị của vương phi không tốt, nô tỳ đến nhà bếp làm vài đồ ăn vặt cho nàng.”
Vừa nói, nàng vừa kéo nắp hộp đồ ăn ra.
Tề vương thấy bên trong quả nhiên có vài món ăn nhẹ được làm khéo léo thì sát khí trên mặt lập tức thu lại.
“Đây không phải là nơi ngươi có thể tới.”
“Thật sự không phải nô tỳ cố ý, mà là bất giác rẽ nhầm đường, nô tỳ sẽ ghi nhớ lời này của điện hạ, nhất định sẽ không có lần sau.” Lăng Ngọc vội nói.
“Ngươi vừa nói khẩu vị của vương phi không tốt, chuyện này là sao? Đã mời thái y tới khám chưa? Đại phu nói sao?” Tề vương nhớ tới lời nàng vừa nói thì vội gặng hỏi.
“Bây giờ điện hạ có kiều thê ái tử rồi còn nhớ tới vương phi ư?” Lăng Ngọc vô cùng ngạc nhiên.
Tề vương sầm mặt xuống, quát một tiếng: “Láo xược!”
Lăng Ngọc mím môi, nói: “Không phải bệnh nặng, có lẽ là do dạo này trời nóng quá nên vương phi ăn không vô, người cũng không cho mời đại phu.”
Tề vương chau mày càng chặt hơn, đi được mấy bước về phía chính viện thì hắn chợt nhớ tới khuôn mặt dửng dưng kia, vì thế dừng lại luôn.
“Ngươi về đi, lần sau nhớ là đừng có đi lung tung khắp nơi, nếu xảy ra chuyện gì thì ngay cả vương phi cũng không cứu được ngươi đâu.” Mặt hắn lạnh tanh, cất tiếng cảnh cáo Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Thưa vâng.”
Hắn nhìn nàng xách hộp đồ ăn đi xa dần mà không khỏi chau mày.
Phụ nhân này có lẽ vẫn còn hữu dụng. Thắng lớn ở Tây Nam, Trình Thiệu Đường thành danh sau một trận chắc chắn danh tiếng trong quân sẽ tăng vọt, cộng thêm hắn ta có sự ủng hộ của Trấn Ninh hầu, nếu có thể thu về dưới trướng mình thì nhất định sẽ trợ thành một trợ lực lớn.
Hắn âm thầm vạch sẵn kế hoạch, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu nên quyết định sau này sẽ hỏi ý kiến của Án Ly.
Lăng Ngọc điềm nhiên xách hộp đồ ăn trên tay mãi cho đến khi không còn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của người ở đằng sau, bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm và cảm nhận được mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng.
Nàng lau mồ hôi trên trán, đợi nhịp tim dần hồi phục mới nắm chặt khăn tay đăm chiêu suy nghĩ.
Cái tiểu viện rách nát kia nhất định có gì đó bất thường, chẳng lẽ Tề Vương đang giấu bí mật gì đó trong đó?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể đoán ra bên trong đang giấu thứ gì, may mắn thay hiện tại nàng có thân phận thị nữ trong vương phủ nên dù có đi lại khắp nơi cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ, rồi nàng sẽ có cơ hội thăm dò được thôi.
***
Đường Tấn Nguyên không ngờ có một ngày Tề vương sẽ lại cho triệu mình nên không nén nổi kích động. Nhưng khi hắn nghe hiểu ý tứ của Tề vương thì cả người lập tức ngớ ra.
“Trình Thiệu Đường là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, nếu hắn có thể quy thuận bản vương thì hai huynh đệ ngươi có thể tiếp tục kề vai tác chiến, sẽ không còn cái cảnh phải chĩa binh đao vào nhau nữa, không phải tuyệt vời lắm sao?”
Đường Tấn Nguyên chần chừ một lát và nói: “Điện hạ không biết đó thôi, Trình đại ca là người trung trực, nếu đã nhận tân đế làm chủ thì chắc chắn sẽ giữ vững lòng trung thành, sẽ không đầu quân cho kẻ khác.”
“Sự tại nhân vi, Triệu Uân tính tình thô bạo, không phải là minh chủ, chim khôn lựa cây mà đậu, Trình Thiệu Đường đương nhiên không phải ngoại lệ.” Tề vương lại nói.
(*) Sự tại nhân vi: Yếu tố chủ quan của con người đóng vai trò quyết định. Muôn sự tại người.
Đường Tấn Nguyên mấp máy môi, muốn noi hiện giờ đại quân triều đình đang chiếm ưu thế, Trình đại ca lại được tân đế coi trọng, tiền đồ như gấm, vì sao huynh ấy phải đầu quân cho kẻ khác chứ.
Nhưng lời này hắn không hề nói ra, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.
Nếu Tề vương không có sự tự tin thì nhất định sẽ không nói ra lời như vậy, nhưng rõ ràng quân Trường Lạc đã bại ba trận, tình thế thật sự không máy lạc quan, nhưng ngài nắm chắc thứ gì mà bảo Trình đại ca ‘đầu quân cho chủ khác’?
Lẽ nào trong chuyện này còn có điều gì mà hắn không biết sao?
Lúc này Lăng Ngọc đang buộc mình đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tề vương phi, nàng cô gắng làm ra bộ mặt thản nhiên nhất có thể.
Hồi lâu, nàng nghe thấy Tề vương phi chậm rãi nói: “Ta không biết gần đây ngươi đang mưu đồ điều gì, nhưng Ngọc nương ạ, tuy ta không thích Tề vương, nhưng hắn chung quy vẫn là phu quân của ta, nếu đã là phu phụ thì có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, ngươi có hiểu ý ta chăng?”
Lăng Ngọc sao lại không biết nàng nói vậy là đang cảnh cáo mình, nếu mình làm gì gây bất lợi cho Tề vương, nàng chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ngay từ đâu nương nương đáng lẽ phải hiểu rõ lập trường của ta và người không giống nhau, Lăng Ngọc vô cùng cảm kích nhiều lần che chở của nương nương, chỉ là có những chuyện thảo dân không thể không làm.”
“Bị giam trong vương phủ ở thành Trường Lạc vốn không phải mong muốn của thảo dân, gia đình ở kinh thành của thảo dân còn có cha mẹ con thơ đang mỏi mắt chờ mong….”
Nghĩ tới người thân trong nhà, cổ họng nàng tắc nghẹn, mình mất tức lâu như vậy lại không có thư từ gì gửi về, cũng không biết họ lo lắng đến mức nào rồi.
Tề vương phi trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ngươi cứ coi như ta ích kỷ đi, tạm thời ngươi vẫn chưa thể rời khỏi vương phủ ở thành Trường Lạc.”