Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 80: Diêm vương sống và tướng câu hồn
Chung quy Trần ma ma cũng là người thông minh, nghe nàng mỉm cười nói vậy thì biết ngay nàng đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, vì thế bà không dám chủ quan nữa, thành khẩn nói: “Trước đó ta u mê, chỉ muốn trả hết ân tình năm đó, lại ỷ vào việc phu nhân còn trẻ, da mặt mỏng, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.”
“Thái tử phi nương nương dạy phải, là ta tự cho mình thông minh, cậy già lên mặt, xin phu nhân khoan hồng độ lượng, cho ta một cơ hội sửa đổi.”
Bà nói vừa chân thành vừa thẳng thắn, không giấu giếm điều gì, Lăng Ngọc nghe vậy cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu từ nay Trần ma ma có thể toàn tâm toàn ý ở trong phủ, thỉnh thoảng chỉ dạy nàng đôi chút, đối với nàng mà nói thì đó thật sự là một chuyện tốt. Nhưng tính nàng là vậy, cái nàng cần nhất là lòng trung thành, nếu không thì nàng thà không cần, Trần ma ma đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Nàng ngồi trầm ngâm, không nói được, cũng chẳng nói không được. Đợi hồi lâu mà vẫn không nhận được quyết định của nàng khiến Trần ma ma hơi sốt ruột, nếu không thể ở lại thì phủ thái tử cũng sẽ không thu nhận mình, mà nếu để các phủ trong kinh thành biết bà bị thái tử phi đuổi khỏi phủ, sợ rằng chẳng có nhà nào dám thua nhận bà cả.
Nhân tình thế thái là như vậy, mấy năm nay, bà chỉ dựa vào quan hệ với phủ thái tử, cùng với sự coi trọng của thái tử phi mới có được chút tiếng tăm trong chốn phu nhân ở kinh thành và được nhiều phu nhân và tiểu thư săn đón, nhưng hễ không còn mối quan hệ này nữa, bà biết đứng chỗ nào đây?
Suy cho cùng, bà không phải ma ma duy nhất được bồi dưỡng ở trong cung, hơn nữa gần đây thái tử đã cho rất nhiều cung nhân lớn tuổi ra khỏi cung, trong đó đương nhiên cũng có ma ma trong cung chuyên dạy quy củ lễ nghi cho nữ quyến như bà, những người đó chắn chắn sẽ được phu nhân của các phủ săn đón.
“Xin phu nhân thương tình!” Bà không khỏi nhỏ giọng nói.
Lăng Ngọc cuối cùng cũng đứng lên, tự tay đỡ bà dậy, nàng dịu giọng nói: “Ma ma nói quá lời rồi, mau mau đứng dậy, ta trẻ tuổi nên nhiều chuyện chưa hiểu rõ ràng, sau này còn phải làm phiền ma ma chỉ bảo nhiều hơn.”
Trần ma ma cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe nói nói những lời này cũng không dám nhận, vội nói: “Phu nhân quá lời, đều là chuyện mà lão nô nên làm. Có thế công hiến sức lực cho phu nhân là vinh hạnh của lão nô.”
Lăng Ngọc cười khẽ, cũng không nói nhiều lời khách sáo với bà.
Trần ma ma lén quan sát nàng, trước mặt bà rõ ràng là một khuôn mặt trẻ tuổi trung đang mỉm cười, nhưng lại khiến người ta không dám coi thường, còn cả thủ đoạn ra oai phủ đầu vừa nãy cũng không khác gì thái tử phi ngày đó.
Bà cuối cùng cũng ngộ ra mình đã coi thường vị phu nhân tướng quân có xuất thân tầm thường này, chỉ vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi, nàng ta đã trưởng thành đến mức này, nàng ta đã không còn là phụ nhân trẻ người non dạ mới đến kinh thành thiếu lễ phép không hiểu phép tắc, không sành sỏi những quy tắc ngầm phức tạm trong những nhà quyền quý ngày đó nữa.
Lăng Ngọc đã muốn để bà ở lại, thì cũng không ngại cho bà thêm một ân huệ nữa, vì thế nàng hỏi lại chuyện cô bé ngày đó, sau khi hay tin đối phương là nữ nhi của tri phủ Thanh Châu tiền nhiệm thì nàng cũng không quá bất ngờ.
“Ăn cảm trả vàng, nếu đó đã là nữ nhi của ân nhân ma ma, đương nhiên phải đền ơn tử tế.”
Thấy nàng hình như có ý định giữ cô nương kia lại, Trần ma ma mừng rỡ, vội vàng cúi đầu lạy tạ, trong lòng càng thêm hối hận vì ngày đó mình đã biến khéo thành vụng. Đúng như lời thái tử phi nói, nếu bà sớm nói rõ chuyện này với phu nhân, có lẽ nàng đã giữ người lại từ lâu, còn mình thì đâu cần bị thái tử phi chỉ trích một trận vô ích như thế.
Thế nhưng, khi bà vội vã chạy đi tìm mẹ mìn kia thì lại hay tin đối phương đã rời khỏi kinh thành, mấy nha mà bà ta hay dẫn theo bên người cũng đã bán được gần hết.
Bà vô cùng thất vọng, càng hận mình ngày đó đã tự cho mình thông minh, nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt để báo đáp ân nhân này.
Thấy bà đi về tay không, Lăng Ngọc biết hi vọng của bà đã hoàn toàn bị dập tắt, nàng có lòng an ủi vài câu, nhưng càng khiến Trần ma ma hối hận về việc mình đã làm ngày hôm đó, đồng thời, bà càng biết đội ơn sự rộng lượng khoan dung của nàng, từ đó mới thật sự an phận, hết lòng ở lại.
Ngày xưa bà là cung nữ đáng kính trong cung, sau lại được đưa tới các nhà quyền quý trong kinh, thủ đoạn mà bà biết được nhiều vô số kể, nếu có được sự giúp đỡ của bà, Lăng Ngọc chẳng những có thể xử lý nề nếp mọi việc trong phủ, mà còn có được hiểu biết nhất định về chuyện nhà của các phủ trong kinh thành.
Nàng đương nhiên biết sự thay đổi này của Trần ma ma nhất định có liên quan tới thái độ của thái tử phi, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu thái tử phi đã muốn đưa Trần ma ma cho nàng, song có lẽ nàng ấy cũng biết Trần ma ma chưa chắc đã cam tâm ‘chịu thiệt’, nên mới chặt đứt đường lui của bà ta, khiến bà ta từ này trở đi chỉ có thể an phận ở lại phủ Định Viễn tướng quân.
Lăng tú tài và Châu Thị định sau khi Lưu Phương đường đi vào quỹ đạo thì sẽ về quê hoàn thành nốt hôn sự của Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn, nào ngờ về sau lại xảy ra một đống việc, mà khi lúc này đường về nhà cũng không thái bình, nạn trộm cướp, chiến loạn không ngừng, đừng nói là Lăng Ngọc không cho phép bọn họ về, ngay cả bản thân họ cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng nếu cứ mãi không về được quê, vậy thì hôn sự phải làm sao đây? Mọi người cùng nhau bàn bạc và cuối cùng quyết định tổ chức hôn lễ cho Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn ở kinh thành, dẫu sao Lăng Đại Xuân đã mua nhà xong nhà từ lâu rồi, phụ mẫu cũng có mặt, trong nhà Dương Tố Vấn ngoài một lão nô trung thành ra, cũng chỉ có Lăng Ngọc là người thân cận nhất.
Lão trung bộc có con trai con gái, nàng cũng không cần lo ông ấy không có chỗ dựa, vì thế cũng không phản đối ý định thành hôn trước.
Được sự đồng ý của hai bên, Lăng Ngọc hứng khởi bắt đầu chuẩn bị hôn sự của hai người.
Dương Tố Vấn lén nhờ nàng bán giúp một số gia sản để làm của hồi môn, Lăng Ngọc đương nhiên giơ tay tán thành. Tuy nói Lăng Đại Xuân là huynh trưởng của nàng, nhưng nàng vẫn cho rằng nữ tử phải có của hồi môn, coi như là của riêng của phụ nhân, không có liên quan tới nhà trai.
Nàng nhờ người mua một tòa nhà nhị tiến ở kinh thành, mấy mẫu đất vườn, và mua vài cửa tiệm cho Dương Tố Vấn làm của hồi môn, phần lớn số tiền là do Dương Tố Vấn tự kiếm được, số còn lại là nàng lén cho thêm.
Dẫu sao trong mối hôn sự này, nàng vừa là đàng trai, vừa là đàng gái, vừa là huynh trưởng cưới tẩu tử, lại vừa là tỷ tỷ gả muội muội.
Dưới sự giúp đỡ của Trần ma ma, trong phủ lại mua thêm một tốp hạ nhân nữa, có nam có nữ, mỗi người một công việc, vì thế mà việc nhà dần dần có nề nếp, Lăng Ngọc cũng không cần đích thân đi hỏi từng chuyện, đây có thể coi là một trải nghiệm chính thức về cuộc sống an nhàn cơm bưng nước rót của phu nhân nhà quan.
Sau khi quyết định ngày thành hôn, phu phụ Lăng tú tài chuyển tới sống với Lăng Đại Xuân, dù sao phủ Định Viễn tướng quân đã đông người như thế, có Vương Thị và Trình Thiệu An ở đó, bọn họ cũng không cần lo lắng cho nữ nhi và cháu trai nữa.
Tuy nhiên, Vương Thị đã quen bận rộn, nay cái gì cũng không cần bà làm, khiến bà cảm thấy chân tay bứt rứt khó chịu. Nhưng sau khi nghe Trình Thiệu An nói, nếu một lão phu nhân như bà tự làm mọi việc, để người ngoài nhìn thấy sẽ không nói bà chịu khó, mà sẽ chỉ trích huynh trưởng bất hiếu.
Vương Thị nghe vậy, lập tức không dám làm gì nữa, mỗi ngày chỉ bầu bạn với bé Đá, hoặc giúp Dương Tố Vấn sắp xếp của hồi môn.
Ngày Dương Tố Vấn xuất giá, trời xanh mây trắng, gió mát nhẹ nhàng, thậm chí làn gió còn mang theo hương thơm của kỳ hoa dị thảo được trông trong thủ đệ nào đó, thơm nức lòng người.
Dương Tố Vấn xuất giá ở tòa nhà nàng mới mua, từ sáng sớm Lăng Ngọc đã dẫn Trần ma ma tới đó chuẩn bị, sau đó lại chạy tới nhà của Lăng Đại Xuân, nhưng nàng không ngờ rằng, vốn tưởng là một tiệc cưới nhỏ nhưng lại có nhiều thế gia vọng tộc sai người tới chúc mừng.
Trong đó, thậm chí còn có nhiều người xuất thân từ nhà quyền thế.
“Đây đúng là nước lên thì thuyền lên, không ngờ ngày ta thành thân còn được nhiều quan to sai người tới chúc mừng như thế.” Lăng Đại Xuân thở dài.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ muội phu Trình Thiệu Đường có tiền đồ như gấm, nay đã khác xưa.
Lăng Ngọc day thái dương, tức giận nện hắn một phát: “Sắp đến giờ lành rồi, huynh có nhanh chân đi đón tân nương không thì sao?”
Lăng Đại Xuân nghe vậy, lập tức không còn quan tâm đ ến bất kì điều gì nữa, vội vàng nhất vạt áo đi ra.
“Hấp ta hấp tấp thế này, nào giống đại trượng phu chững chạc trưởng này chứ.” Lăng tú tài vuốt chòm râu hoa râm, chán nản nói.
Lăng Ngọc mỉm cười, không tiếp lời ông.
“Chỉ là lễ cưới nho nhỏ của một ông chủ nhà buôn, vậy mà cũng bắt ta đích thân tới đây chúc mừng, chẳng hiểu phụ thân nghĩ gì nữa!” Đi ngang qua phía sau tiền sảnh, nàng chợt nghe được giọng nói bất mãn của một nam tử, nàng nhíu mày, đang định đổi hướng thì lại nghe thấy một người đáp.
“Ngươi tưởng di trượng(*) thật sự đến đây để chúc mừng Lăng Đại Xuân kia thành thân sao? Còn không phải là vì người phía sau hắn là Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường ư, trên tay người kia có một thanh kiếm sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngươi không biết đó thôi, quận Tây Nam có biết bao dân chúng vô tội đã chết trên tay của hắn, ngay cả Trấn Ninh hầu xưa nay bách chiến bách thắng, giờ cũng phải nghe theo lệnh của hắn.”
(*) Di trượng: Dượng.
“Ta nghe nói, quận Tây Nam có khá nhiều phụ nhân hù dọa những đứa trẻ không nghe lời là ‘cẩn thân tướng câu hồn bắt con đi’.”
“Tướng câu hồn? Tướng câu hồn gì cơ?” Giọng nói đầy bất mãn lúc đầu lại vang lên.
“Tướng câu hồn gì cơ? Đó là tướng câu hồn, thuộc hạ của Diêm vương sống. Ngươi đừng có nói là ngươi không biết vị nào là Diêm vương sống đó nhé.” Người kia cố đè giọng xuống thấp hơn nhưng Lăng Ngọc vẫn nghe rõ.
Diêm vương sống, tướng câu hồn, quận Tây Nam, Trấn Ninh hầu, sau khi sâu chuỗi tất cả lại với nhau, tim nàng giật thót.
Thì ra Diêm vương sống là chỉ thái tử, còn tướng câu hồn là tướng công Trình Thiệu Đường của nàng?!
Cuộc đối thoại ngày càng nhỏ dần, sau cùng thì im bặt, nàng cắn mạnh cánh môi, nhớ đến giọng điệu vừa hận vừa sợ vừa ghen ghét của người nọ, lòng nàng nặng trĩu.
Tướng câu hồn, không biết đã có bao nhiêu dân chúng vô tội chết trong tay chàng…
Tướng công của nàng thật sự làm những chuyện như vậy sao?
Nàng lắc đầu nguầy nguậy, không muốn tin.
Với tính tình của chàng, sao có thể làm ra việc tàn sát dân chúng vô tội một cách khủng khiếp như thế, nhất định là có kẻ vu khống hãm hại chàng, nàng không thể cả tin được!
“Thái tử phi nương nương dạy phải, là ta tự cho mình thông minh, cậy già lên mặt, xin phu nhân khoan hồng độ lượng, cho ta một cơ hội sửa đổi.”
Bà nói vừa chân thành vừa thẳng thắn, không giấu giếm điều gì, Lăng Ngọc nghe vậy cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu từ nay Trần ma ma có thể toàn tâm toàn ý ở trong phủ, thỉnh thoảng chỉ dạy nàng đôi chút, đối với nàng mà nói thì đó thật sự là một chuyện tốt. Nhưng tính nàng là vậy, cái nàng cần nhất là lòng trung thành, nếu không thì nàng thà không cần, Trần ma ma đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Nàng ngồi trầm ngâm, không nói được, cũng chẳng nói không được. Đợi hồi lâu mà vẫn không nhận được quyết định của nàng khiến Trần ma ma hơi sốt ruột, nếu không thể ở lại thì phủ thái tử cũng sẽ không thu nhận mình, mà nếu để các phủ trong kinh thành biết bà bị thái tử phi đuổi khỏi phủ, sợ rằng chẳng có nhà nào dám thua nhận bà cả.
Nhân tình thế thái là như vậy, mấy năm nay, bà chỉ dựa vào quan hệ với phủ thái tử, cùng với sự coi trọng của thái tử phi mới có được chút tiếng tăm trong chốn phu nhân ở kinh thành và được nhiều phu nhân và tiểu thư săn đón, nhưng hễ không còn mối quan hệ này nữa, bà biết đứng chỗ nào đây?
Suy cho cùng, bà không phải ma ma duy nhất được bồi dưỡng ở trong cung, hơn nữa gần đây thái tử đã cho rất nhiều cung nhân lớn tuổi ra khỏi cung, trong đó đương nhiên cũng có ma ma trong cung chuyên dạy quy củ lễ nghi cho nữ quyến như bà, những người đó chắn chắn sẽ được phu nhân của các phủ săn đón.
“Xin phu nhân thương tình!” Bà không khỏi nhỏ giọng nói.
Lăng Ngọc cuối cùng cũng đứng lên, tự tay đỡ bà dậy, nàng dịu giọng nói: “Ma ma nói quá lời rồi, mau mau đứng dậy, ta trẻ tuổi nên nhiều chuyện chưa hiểu rõ ràng, sau này còn phải làm phiền ma ma chỉ bảo nhiều hơn.”
Trần ma ma cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe nói nói những lời này cũng không dám nhận, vội nói: “Phu nhân quá lời, đều là chuyện mà lão nô nên làm. Có thế công hiến sức lực cho phu nhân là vinh hạnh của lão nô.”
Lăng Ngọc cười khẽ, cũng không nói nhiều lời khách sáo với bà.
Trần ma ma lén quan sát nàng, trước mặt bà rõ ràng là một khuôn mặt trẻ tuổi trung đang mỉm cười, nhưng lại khiến người ta không dám coi thường, còn cả thủ đoạn ra oai phủ đầu vừa nãy cũng không khác gì thái tử phi ngày đó.
Bà cuối cùng cũng ngộ ra mình đã coi thường vị phu nhân tướng quân có xuất thân tầm thường này, chỉ vỏn vẹn hai năm ngắn ngủi, nàng ta đã trưởng thành đến mức này, nàng ta đã không còn là phụ nhân trẻ người non dạ mới đến kinh thành thiếu lễ phép không hiểu phép tắc, không sành sỏi những quy tắc ngầm phức tạm trong những nhà quyền quý ngày đó nữa.
Lăng Ngọc đã muốn để bà ở lại, thì cũng không ngại cho bà thêm một ân huệ nữa, vì thế nàng hỏi lại chuyện cô bé ngày đó, sau khi hay tin đối phương là nữ nhi của tri phủ Thanh Châu tiền nhiệm thì nàng cũng không quá bất ngờ.
“Ăn cảm trả vàng, nếu đó đã là nữ nhi của ân nhân ma ma, đương nhiên phải đền ơn tử tế.”
Thấy nàng hình như có ý định giữ cô nương kia lại, Trần ma ma mừng rỡ, vội vàng cúi đầu lạy tạ, trong lòng càng thêm hối hận vì ngày đó mình đã biến khéo thành vụng. Đúng như lời thái tử phi nói, nếu bà sớm nói rõ chuyện này với phu nhân, có lẽ nàng đã giữ người lại từ lâu, còn mình thì đâu cần bị thái tử phi chỉ trích một trận vô ích như thế.
Thế nhưng, khi bà vội vã chạy đi tìm mẹ mìn kia thì lại hay tin đối phương đã rời khỏi kinh thành, mấy nha mà bà ta hay dẫn theo bên người cũng đã bán được gần hết.
Bà vô cùng thất vọng, càng hận mình ngày đó đã tự cho mình thông minh, nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt để báo đáp ân nhân này.
Thấy bà đi về tay không, Lăng Ngọc biết hi vọng của bà đã hoàn toàn bị dập tắt, nàng có lòng an ủi vài câu, nhưng càng khiến Trần ma ma hối hận về việc mình đã làm ngày hôm đó, đồng thời, bà càng biết đội ơn sự rộng lượng khoan dung của nàng, từ đó mới thật sự an phận, hết lòng ở lại.
Ngày xưa bà là cung nữ đáng kính trong cung, sau lại được đưa tới các nhà quyền quý trong kinh, thủ đoạn mà bà biết được nhiều vô số kể, nếu có được sự giúp đỡ của bà, Lăng Ngọc chẳng những có thể xử lý nề nếp mọi việc trong phủ, mà còn có được hiểu biết nhất định về chuyện nhà của các phủ trong kinh thành.
Nàng đương nhiên biết sự thay đổi này của Trần ma ma nhất định có liên quan tới thái độ của thái tử phi, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu thái tử phi đã muốn đưa Trần ma ma cho nàng, song có lẽ nàng ấy cũng biết Trần ma ma chưa chắc đã cam tâm ‘chịu thiệt’, nên mới chặt đứt đường lui của bà ta, khiến bà ta từ này trở đi chỉ có thể an phận ở lại phủ Định Viễn tướng quân.
Lăng tú tài và Châu Thị định sau khi Lưu Phương đường đi vào quỹ đạo thì sẽ về quê hoàn thành nốt hôn sự của Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn, nào ngờ về sau lại xảy ra một đống việc, mà khi lúc này đường về nhà cũng không thái bình, nạn trộm cướp, chiến loạn không ngừng, đừng nói là Lăng Ngọc không cho phép bọn họ về, ngay cả bản thân họ cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng nếu cứ mãi không về được quê, vậy thì hôn sự phải làm sao đây? Mọi người cùng nhau bàn bạc và cuối cùng quyết định tổ chức hôn lễ cho Lăng Đại Xuân và Dương Tố Vấn ở kinh thành, dẫu sao Lăng Đại Xuân đã mua nhà xong nhà từ lâu rồi, phụ mẫu cũng có mặt, trong nhà Dương Tố Vấn ngoài một lão nô trung thành ra, cũng chỉ có Lăng Ngọc là người thân cận nhất.
Lão trung bộc có con trai con gái, nàng cũng không cần lo ông ấy không có chỗ dựa, vì thế cũng không phản đối ý định thành hôn trước.
Được sự đồng ý của hai bên, Lăng Ngọc hứng khởi bắt đầu chuẩn bị hôn sự của hai người.
Dương Tố Vấn lén nhờ nàng bán giúp một số gia sản để làm của hồi môn, Lăng Ngọc đương nhiên giơ tay tán thành. Tuy nói Lăng Đại Xuân là huynh trưởng của nàng, nhưng nàng vẫn cho rằng nữ tử phải có của hồi môn, coi như là của riêng của phụ nhân, không có liên quan tới nhà trai.
Nàng nhờ người mua một tòa nhà nhị tiến ở kinh thành, mấy mẫu đất vườn, và mua vài cửa tiệm cho Dương Tố Vấn làm của hồi môn, phần lớn số tiền là do Dương Tố Vấn tự kiếm được, số còn lại là nàng lén cho thêm.
Dẫu sao trong mối hôn sự này, nàng vừa là đàng trai, vừa là đàng gái, vừa là huynh trưởng cưới tẩu tử, lại vừa là tỷ tỷ gả muội muội.
Dưới sự giúp đỡ của Trần ma ma, trong phủ lại mua thêm một tốp hạ nhân nữa, có nam có nữ, mỗi người một công việc, vì thế mà việc nhà dần dần có nề nếp, Lăng Ngọc cũng không cần đích thân đi hỏi từng chuyện, đây có thể coi là một trải nghiệm chính thức về cuộc sống an nhàn cơm bưng nước rót của phu nhân nhà quan.
Sau khi quyết định ngày thành hôn, phu phụ Lăng tú tài chuyển tới sống với Lăng Đại Xuân, dù sao phủ Định Viễn tướng quân đã đông người như thế, có Vương Thị và Trình Thiệu An ở đó, bọn họ cũng không cần lo lắng cho nữ nhi và cháu trai nữa.
Tuy nhiên, Vương Thị đã quen bận rộn, nay cái gì cũng không cần bà làm, khiến bà cảm thấy chân tay bứt rứt khó chịu. Nhưng sau khi nghe Trình Thiệu An nói, nếu một lão phu nhân như bà tự làm mọi việc, để người ngoài nhìn thấy sẽ không nói bà chịu khó, mà sẽ chỉ trích huynh trưởng bất hiếu.
Vương Thị nghe vậy, lập tức không dám làm gì nữa, mỗi ngày chỉ bầu bạn với bé Đá, hoặc giúp Dương Tố Vấn sắp xếp của hồi môn.
Ngày Dương Tố Vấn xuất giá, trời xanh mây trắng, gió mát nhẹ nhàng, thậm chí làn gió còn mang theo hương thơm của kỳ hoa dị thảo được trông trong thủ đệ nào đó, thơm nức lòng người.
Dương Tố Vấn xuất giá ở tòa nhà nàng mới mua, từ sáng sớm Lăng Ngọc đã dẫn Trần ma ma tới đó chuẩn bị, sau đó lại chạy tới nhà của Lăng Đại Xuân, nhưng nàng không ngờ rằng, vốn tưởng là một tiệc cưới nhỏ nhưng lại có nhiều thế gia vọng tộc sai người tới chúc mừng.
Trong đó, thậm chí còn có nhiều người xuất thân từ nhà quyền thế.
“Đây đúng là nước lên thì thuyền lên, không ngờ ngày ta thành thân còn được nhiều quan to sai người tới chúc mừng như thế.” Lăng Đại Xuân thở dài.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ muội phu Trình Thiệu Đường có tiền đồ như gấm, nay đã khác xưa.
Lăng Ngọc day thái dương, tức giận nện hắn một phát: “Sắp đến giờ lành rồi, huynh có nhanh chân đi đón tân nương không thì sao?”
Lăng Đại Xuân nghe vậy, lập tức không còn quan tâm đ ến bất kì điều gì nữa, vội vàng nhất vạt áo đi ra.
“Hấp ta hấp tấp thế này, nào giống đại trượng phu chững chạc trưởng này chứ.” Lăng tú tài vuốt chòm râu hoa râm, chán nản nói.
Lăng Ngọc mỉm cười, không tiếp lời ông.
“Chỉ là lễ cưới nho nhỏ của một ông chủ nhà buôn, vậy mà cũng bắt ta đích thân tới đây chúc mừng, chẳng hiểu phụ thân nghĩ gì nữa!” Đi ngang qua phía sau tiền sảnh, nàng chợt nghe được giọng nói bất mãn của một nam tử, nàng nhíu mày, đang định đổi hướng thì lại nghe thấy một người đáp.
“Ngươi tưởng di trượng(*) thật sự đến đây để chúc mừng Lăng Đại Xuân kia thành thân sao? Còn không phải là vì người phía sau hắn là Định Viễn tướng quân Trình Thiệu Đường ư, trên tay người kia có một thanh kiếm sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ngươi không biết đó thôi, quận Tây Nam có biết bao dân chúng vô tội đã chết trên tay của hắn, ngay cả Trấn Ninh hầu xưa nay bách chiến bách thắng, giờ cũng phải nghe theo lệnh của hắn.”
(*) Di trượng: Dượng.
“Ta nghe nói, quận Tây Nam có khá nhiều phụ nhân hù dọa những đứa trẻ không nghe lời là ‘cẩn thân tướng câu hồn bắt con đi’.”
“Tướng câu hồn? Tướng câu hồn gì cơ?” Giọng nói đầy bất mãn lúc đầu lại vang lên.
“Tướng câu hồn gì cơ? Đó là tướng câu hồn, thuộc hạ của Diêm vương sống. Ngươi đừng có nói là ngươi không biết vị nào là Diêm vương sống đó nhé.” Người kia cố đè giọng xuống thấp hơn nhưng Lăng Ngọc vẫn nghe rõ.
Diêm vương sống, tướng câu hồn, quận Tây Nam, Trấn Ninh hầu, sau khi sâu chuỗi tất cả lại với nhau, tim nàng giật thót.
Thì ra Diêm vương sống là chỉ thái tử, còn tướng câu hồn là tướng công Trình Thiệu Đường của nàng?!
Cuộc đối thoại ngày càng nhỏ dần, sau cùng thì im bặt, nàng cắn mạnh cánh môi, nhớ đến giọng điệu vừa hận vừa sợ vừa ghen ghét của người nọ, lòng nàng nặng trĩu.
Tướng câu hồn, không biết đã có bao nhiêu dân chúng vô tội chết trong tay chàng…
Tướng công của nàng thật sự làm những chuyện như vậy sao?
Nàng lắc đầu nguầy nguậy, không muốn tin.
Với tính tình của chàng, sao có thể làm ra việc tàn sát dân chúng vô tội một cách khủng khiếp như thế, nhất định là có kẻ vu khống hãm hại chàng, nàng không thể cả tin được!