Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 50: Đấu tranh
“Thuộc hạ đã đi quá giới hạn, nhưng cũng đã nói hết những gì nên nói, xin thống lĩnh hãy suy nghĩ thật kĩ.” Vạn Bình kính cẩn khom người với chàng, không nói thêm gì nữa.
Giờ phút này đầu óc Trình Thiệu Đường vô cùng rối loạn, luôn nghĩ đến những thi thể ngã trong vũng máu kia, cũng không biết qua bao lâu, chàng khàn giọng hỏi: “Ngày đó phủ của Nhâm Trung đại nhân thành Thông Châu bị cháy, cả ngày táng thân nơi biển lửa, chuyện này có liên quan tới các ngươi không?”
Tuy chàng hỏi ‘các ngươi’, nhưng làm sao Vạn Bình lại không biết thật ra chàng đang hỏi chuyện này có liên quan tới thái tử điện hạ không, hắn lắc đầu nói: “Cái chết Nhâm Trung là do Lỗ vương gây ra, thật sự không có liên quan tới thái tử điện hạ. Lúc đó Lỗ vương tưởng rằng mua đứt Hà tổng tiêu đầu thì sẽ không xảy ra sai sót, vì thế mới phái người diệt khẩu cả nhà Nhâm Trung không chút do dự, nào ngờ cuối cùng sự việc lại xảy ra biến số.”
Tâm trạng của Trình Thiệu Đường trở nên vô cùng phức tạp, dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cho nên, tai họa năm đó mà tiêu cục gặp phải đều do Lỗ vương gây ra, không có liên quan tới thái tử điện hạ.
Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhóm người cũng không nán lại lâu, lập tức khởi hành về kinh.
Trong thư phòng phủ thái tử, Triệu Uân khép mạnh thư mật trong tay, cười lạnh: “Bên Triệu Phủ đang có ý đồ với binh quyền, muốn cắm người của hắn vào binh bộ cũng phải xem Cô có đồng ý hay không!”
Phụ tá của hắn nhao nhao phát biểu, nên làm thế nào để ngăn cản Lỗ vương nhúng tay vào binh bộ, ngươi một câu ta một câu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, thảo luận hết sức sôi nổi.
Song, hắn từ đầu đến cuối không nói một lời, để mặc bọn họ mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Con ngươi sâu thẳm, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ khi có thuộc hạ tiến vào bẩm báo rằng phó thống lĩnh thị vệ Trình Thiệu Đường và thị vệ Vạn Bình cầu kiến, hắn mới lên tiếng nói ‘truyền’.
Các phụ tá thấy thế thì đều đứng lên xin lui.
Lúc Trình Thiệu Đường và Vạn Bình tiến vào, trong phòng chỉ còn mỗi Triệu Uân.
Hai người tiến lên làm lễ vấn an hắn, Trình Thiệu Đường quỳ gối trên đất, trầm giọng nói: “Thuộc hạ đến để phục lệnh.”
“Công việc đã giải quyết ổn thỏa chưa?” Triệu Uân vỗ nhẹ lên chiếc nhẫn đeo trên tay, giọng nói bình thản khiến người ta không nghe ra cảm xúc của hắn.
Trình Thiệp Đường mấp máy môi, những thi thể ngã trong vũng máu như thể lại hiện ra trước mắt chàng, khiến chàng mãi mà không nói nên lời.
Vạn Bình bên cạnh chàng thấy thế thì sốt ruột, sợ chàng chọc giận Triệu Uân nên vội vàng lớn tiếng đáp: “Chúng thần may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Song, tầm mắt của Triệu Uân lại khóa chặt Trình Thiệu Đường, ánh mắt sắc bén như thể không muốn bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt chàng: “Trình thống lĩnh thì sao? Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Có tha cho một kẻ nào không?”
Trình Thiệu Đường hít thở thật sâu, lặp lại câu vừa nãy với giọng khàn khàn: “Chúng thần may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Triệu Uân yên lặng nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên, hài lòng nói: “Rất tốt, xem như Cô không nhìn nhầm người! Được rồi, các ngươi đã bôn ba nhiều ngày, trở về nghỉ ngơi mấy hôm rồi lại tới làm việc tiếp!”
“Đa tạ điện hạ!” Trình, Vạn đồng thanh cảm tạ ân điển của hắn, sau đó xin ra về.
Còn Vạn Bình, hắn đương nhiên trở bề báo rõ nhiệm vụ lần này với Chử Lương.
Chử Lương nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết rồi, cũng nằm trong sự đoán của ta, lần này vất vả cho ngươi rồi, ngươi làm tốt lắm, trở về nghỉ ngơi mấy hôm rồi hẵng quay lại!”
Vạn Bình thưa vâng, nghĩ một lá, cuối cùng lo lắng nói: “Tuy hôm đó Trình thống lĩnh không nói gì nữa, nhưng thuộc hạ cảm thấy chưa chắc ngài ấy đã nghe lọt tai những lời thuộc hạ nói. Nếu vậy, rồi sẽ có một ngày nào đó ngài ấy tự kéo mình vào chỗ chết.”
Chử Lương day thái dương: “Tính cách của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi được, nhận thức của hắn đã ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi bởi vài lời nói của ngươi. Lần này hắn đã phải chịu đả kích lớn, có lẽ trong lòng đang rất rối, chúng ta chỉ có thể đợi hắn từ từ nghĩ thông suốt thôi.”
Mềm lòng khi làm việc đương nhiên không tốt, nhưng giữa huynh đệ với nhau lại khiến người ta cực kì yên tâm, có lẽ đây chính là lí do vì sao lần này hắn lại dốc hết sức giúp hắn ta như thế!
Trình Thiệu Đường trầm mặc suốt dọc đường về nhà, khi đẩy cảnh cổng thì nhận ra trong nhà im ắng đến lạ, chẳng biết vì sao mà tim hắn chợt thắt lại, vội vàng rảo bước tìm kiếm khắp nơi. Chàng tìm hết sân viện, gian chính, phòng củi, nhà đông,…nhưng thủy chung không thấy bóng dáng của vợ con.
Sắc mặt chàng bắt đầu tái mét, bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng không ngừng run lên.
Khuôn mặt của những người từng chết trong tay chàng lần lượt hiện lên trong đầu chàng, trong thoáng thất thần, cơ thể chàng run rẩy dữ dội.
“Tiểu, tiểu Ngọc!” Chàng không kiềm chế nổi mà hét lên thật to, giọng nói tràn ngập vẻ căng thẳng và sợ hãi không dễ phát hiện ra.
“Hét lớn như thế làm gì?” Lúc giọng điệu hờn dỗi của nữ tử vang lên, chàng như ngừng thở, quay phắt đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà sải bước đi tới, ôm chặt nàng vào lòng.
“Chàng….” Lăng Ngọc bị sự nhiệt tình hiếm thấy của chàng dọa cho hết hồn, eo bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, siết đến nỗi nàng xém nữa hít thở không thông, trông thấy bộ dạng che miệng trộm cười của Dương Tố Vấn, cúi đầu nhìn thì trông thấy bé Đá đang cắn ngón tay, nhìn nàng bằng đôi mắt chớp chớp đầy vẻ hiếu kì.
“Chàng làm gì thế? Mau thả thiếp ra!” Thấy Dương Tố Vấn ân cần ẵm bé Đá bước vội vào phòng, nàng vỗ một phát lên lưng nam nhân đang ôm mình càng ngày càng chặt, vừa thẹn vừa bực nói.
Sau khi cảm nhận được cơ thể mềm mại thơm ngát quen thuộc trong ngực mình, trái tim đang căng lên của Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhịp tim dần dần bình phục, sau cùng chàng cũng ý thức được sự giãy giụa của nàng mà chậm rãi buông nàng ra.
“Chàng làm gì thế? Để Tố Vấn trông thấy không tốt chút nào, muội ấy kiểu gì cũng nhân cơ hội này cười chê thiếp.” Khuôn mặt thanh tú của Lăng Ngọc đỏ ửng, mất tự nhiên mà sẵng giọng nói.
Nam nhân này chính là một khúc gỗ, xưa nay chưa từng làm chuyện không đứng đắn trước mặt người ngoài, hôm nay là lần đầu tiên chàng làm ra hành động như vậy, khiến nàng hết sức bất ngờ, nhưng cũng không giấu được sự vui sướng trong lòng.
Trình Thiệu Đường nhìn đăm đắm vào khuôn mặt xinh đẹp với những rạng hoa đào của người trước mặt, trông nàng như giận như mừng như cáu, nhất thời khiến chàng hơi ngỡ ngàng, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá tốt quá rồi, nàng vẫn ở đây, nàng vẫn ở đây….
“Nàng đi đâu thế?” Một lát sau, chàng mất cất giọng khàn khàn khẽ hỏi.
“Thiếp với Tố Vấn sang nhà Vương đại thẩm ở cách vách, còn đi đâu được chứ?” Lăng Ngọc tức giận nói, ngừng một lát, khó hiểu hỏi: “Chàng làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém thế? Có phải làm công việc không thuận lợi?”
“Ta không sao, mặt trời lên cao rồi, chúng ta về phòng đi!” Trình Thiệu Đường lắc đầu, dắt tay nàng về phòng.
Lăng Ngọc vốn định gặng hỏi, nhưng khi tay trái được bọc trong lòng bàn tay to lớn chai sần nhưng không kém phần ấm áp ấy, không biết vì sao nàng lại không thể nói nên lời, nàng vùng vẫu tượng trưng một cái, chẳng ngờ đối phương càng nắm chặt hơn.
Quái lạ…… Thật sự quá lạ.
Đêm đến, nàng đang thoa cao Ngọc Dung trước gương thì nhớ đến hành động không được bình thường của Trình Thiệu Đường suốt cả ngày hôm nay, trong lòng cực kì buồn bực.
Ngoại trừ lúc mới về ôm nàng vào lòng không chịu buông ra, chàng đều bế con đi theo nàng không rời một bước, nàng vào bếp chuẩn bị cơm tối, chàng cũng bế con đi theo, nhìn chằm chằm nàng đến nỗi Dương Tố Vấn ngượng ngùng đặt thức ăn đang rửa giở giang xuống, trốn làm một cách quang minh chính đại.
Cuối cùng, hai cha con tiếp nhận công việc của Dương Tố Vấn, ‘đồng tâm hiệp lực’ rửa sạch thức ăn.
Lúc này, Trình Thiệu Đường đang nâng thũng gỗ lên, xối nước từ đầu đến chân mình, sau đó chà mạnh cơ thể hết lần này đến lần khác, giống như hận không thể cạo sạch lớp da này của mình xuống, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể rửa sạch toàn bộ máu tanh dính trên người chàng.
Nhưng cho dù có rửa thế nào, mùi máu tanh vẫn luôn quanh quẩn bên mũi chàng, ánh mắt không cam lòng của những thi thể kia giống như đang nhìn chòng chọc chàng, lên án sự tàn bạo và máu me của chàng.
Lăng Ngọc ở trong phòng đợi cả buổi mà không thấy chàng quay lại, phát hiện ra chàng quên mang quần áo sạch đi tắm, chỉ đành cầm lên đi tìm, nào ngờ vừa đẩy cửa phòng tắm, đập vào mắt nàng là tấm lưng của Trình Thiệu Đường, còn chàng thì đang kì mạnh cơ thể của mình, động tác hung hãn ấy khiến nàng nhìn mà cũng thấy đau.
“Chàng đang làm gì thế? Lột da à!” Nàng cuối cùng cũng tức giận thốt lên, vắt quần áo sạch trong tay lên giá mà giục: “Chàng đừng tắm lâu quá, da sẽ héo đấy.”
Bẵng đi một lát, nàng mới nghe thấy tiếng ‘Ừ’ khe khẽ của nam nhân.
Nàng nhíu mày, ngày càng thấy lạ, nhưng hôm nay không tiện hỏi chàng, chỉ đành dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tiếng mở, đóng cửa vang lên, khi tiếng bước chân của nữ tử xa dần, Trình Thiệu Đường sững người một lúc lâu, sau đó thì cười khổ.
Chuyện đã đến nước này, nếu phía trước là vực sâu không thấy đáy, hắn chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Tuy những lời mà Vạn Bình nói không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.
Chàng không phải người cô độc, phía sau chàng có vợ con, có mẫu thân tuổi tác đã cao, còn có rất nhiều thân hữu quan tâm chàng.
Nếu như chàng ngã xuống….
Chàng day thái dương, đứng dậy kéo khăn tắm trên giá, lau sạch nước trên người.
Lúc định đẩy cửa vào phòng, chàng nghe thấy màn hỏi đáp của vợ con từ trong phòng truyền ra, chàng dừng bước, chăm chú lắng nghe giọng nói dịu dàng bên trong.
“Thuở xưa có một cậu bé tên là Đá, sau khi bé lớn lên, ừm, bé Đá lớn lên muốn làm gì?”
“Con muốn giống như cha ạ! Cha cha cha, bang bang bang, xem sự lợi hại của ta đây!”
“…………..Vì sao không phải là kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền giống mẹ và cữu cữu?”
“Dạ……… Được ạ, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền giống mẹ và cữu cữu, mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khóe miệng chàng từ từ vểnh lên, chỉ cần nghe cuộc đối đáp của mẹ con nàng là hắn đã có thể hình dung ra sự bất lực và sầu não trên khuôn mặt nương tử.
Hắn sớm đã nhìn ra, Lăng Ngọc không hề muốn con trai giống bản thân hắn, trước đó hắn còn không cho là đúng, nhưng bây giờ hắn cũng hi vọng con trai của hắn sau này sẽ đi trên con đường hoàn toàn không giống mình.
Không có giết chóc, không có máu tanh, không có thù hận và báo thù.
Lăng Ngọc đang thiêm thiếp chợt cảm nhận được một luồng khí nóng khó tả, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy trước vạt áo mình xuất hiện một bàn tay to lớn ngăm đen, dọc theo đôi bàn tay ấy nhìn lên chính là gương mặt quen thuộc của Trình Thiệu Đường.
“Chàng, chàng làm gì đó, ngộ ngỡ, ngộ nhỡ làm con thức giấc…..” Nàng toan đẩy nam nhân đang nghiêm túc ‘chiến đấu’ với vạt áo của mình, cố gắng bình ổn lại hơi thở, lúc đang định vươn tay đẩy chàng ra nhưng cả người cứ mềm oặt, không có chút sức nào.
Trình Thiệu Đường dừng lại, nàng đang định thở phào, chợt cả người bị chàng bế bổng lên, vì chưa kịp chuẩn bị mà nàng suýt nữa kêu lên.
“Chàng làm gì thế? Mau đặt thiếp xuống!” Nàng giận dỗi nện chàng một cái, giận dữ nói.
Trình Thiệu Đường không nói không rằng bế nàng sang viện phía đông hiện giờ không có ai ở, Lăng Ngọc lập tức cuống lên: “Chàng làm gì thế? Mau buông thiếp ra, nếu nhi tử tỉnh mà không thấy chúng ta…”
“Nó sắp bốn tuổi rồi, có thể ngủ một mình.” Trình Thiệu Đường cắt ngang lời nàng, ôm thẳng nàng lên chiếc giường đã được thu dọn sạch sẽ, sau đó quay người, trở tay, khóa trái cửa…
Lăng Ngọc thấy thế thì biết lần này mình ‘chạy trời không khỏi nắng’, nàng vừa hoảng vừa sợ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị quen thuộc kia, nỗi ám ảnh vẫn luôn bao phủ trong lòng nàng dường như tan biến ngay tức khắc.
Đúng thế, người này là phu quân của nàng…..
Ngoài cửa sổ, trong màn đêm đen, vầng trăng bẽn lẽn nấp mình trong những tầng mây, như thẹn thùng khi phải nhìn thấy tình ý miên man trong căn phòng nọ.
Thương anh quá mí chương này mình dường như mất hết động lực khi thấy anh rơi vào tình cảnh này, khum dám gõ nữa luôn.
Giờ phút này đầu óc Trình Thiệu Đường vô cùng rối loạn, luôn nghĩ đến những thi thể ngã trong vũng máu kia, cũng không biết qua bao lâu, chàng khàn giọng hỏi: “Ngày đó phủ của Nhâm Trung đại nhân thành Thông Châu bị cháy, cả ngày táng thân nơi biển lửa, chuyện này có liên quan tới các ngươi không?”
Tuy chàng hỏi ‘các ngươi’, nhưng làm sao Vạn Bình lại không biết thật ra chàng đang hỏi chuyện này có liên quan tới thái tử điện hạ không, hắn lắc đầu nói: “Cái chết Nhâm Trung là do Lỗ vương gây ra, thật sự không có liên quan tới thái tử điện hạ. Lúc đó Lỗ vương tưởng rằng mua đứt Hà tổng tiêu đầu thì sẽ không xảy ra sai sót, vì thế mới phái người diệt khẩu cả nhà Nhâm Trung không chút do dự, nào ngờ cuối cùng sự việc lại xảy ra biến số.”
Tâm trạng của Trình Thiệu Đường trở nên vô cùng phức tạp, dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cho nên, tai họa năm đó mà tiêu cục gặp phải đều do Lỗ vương gây ra, không có liên quan tới thái tử điện hạ.
Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhóm người cũng không nán lại lâu, lập tức khởi hành về kinh.
Trong thư phòng phủ thái tử, Triệu Uân khép mạnh thư mật trong tay, cười lạnh: “Bên Triệu Phủ đang có ý đồ với binh quyền, muốn cắm người của hắn vào binh bộ cũng phải xem Cô có đồng ý hay không!”
Phụ tá của hắn nhao nhao phát biểu, nên làm thế nào để ngăn cản Lỗ vương nhúng tay vào binh bộ, ngươi một câu ta một câu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, thảo luận hết sức sôi nổi.
Song, hắn từ đầu đến cuối không nói một lời, để mặc bọn họ mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Con ngươi sâu thẳm, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ khi có thuộc hạ tiến vào bẩm báo rằng phó thống lĩnh thị vệ Trình Thiệu Đường và thị vệ Vạn Bình cầu kiến, hắn mới lên tiếng nói ‘truyền’.
Các phụ tá thấy thế thì đều đứng lên xin lui.
Lúc Trình Thiệu Đường và Vạn Bình tiến vào, trong phòng chỉ còn mỗi Triệu Uân.
Hai người tiến lên làm lễ vấn an hắn, Trình Thiệu Đường quỳ gối trên đất, trầm giọng nói: “Thuộc hạ đến để phục lệnh.”
“Công việc đã giải quyết ổn thỏa chưa?” Triệu Uân vỗ nhẹ lên chiếc nhẫn đeo trên tay, giọng nói bình thản khiến người ta không nghe ra cảm xúc của hắn.
Trình Thiệp Đường mấp máy môi, những thi thể ngã trong vũng máu như thể lại hiện ra trước mắt chàng, khiến chàng mãi mà không nói nên lời.
Vạn Bình bên cạnh chàng thấy thế thì sốt ruột, sợ chàng chọc giận Triệu Uân nên vội vàng lớn tiếng đáp: “Chúng thần may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Song, tầm mắt của Triệu Uân lại khóa chặt Trình Thiệu Đường, ánh mắt sắc bén như thể không muốn bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt chàng: “Trình thống lĩnh thì sao? Đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Có tha cho một kẻ nào không?”
Trình Thiệu Đường hít thở thật sâu, lặp lại câu vừa nãy với giọng khàn khàn: “Chúng thần may mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Triệu Uân yên lặng nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên, hài lòng nói: “Rất tốt, xem như Cô không nhìn nhầm người! Được rồi, các ngươi đã bôn ba nhiều ngày, trở về nghỉ ngơi mấy hôm rồi lại tới làm việc tiếp!”
“Đa tạ điện hạ!” Trình, Vạn đồng thanh cảm tạ ân điển của hắn, sau đó xin ra về.
Còn Vạn Bình, hắn đương nhiên trở bề báo rõ nhiệm vụ lần này với Chử Lương.
Chử Lương nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết rồi, cũng nằm trong sự đoán của ta, lần này vất vả cho ngươi rồi, ngươi làm tốt lắm, trở về nghỉ ngơi mấy hôm rồi hẵng quay lại!”
Vạn Bình thưa vâng, nghĩ một lá, cuối cùng lo lắng nói: “Tuy hôm đó Trình thống lĩnh không nói gì nữa, nhưng thuộc hạ cảm thấy chưa chắc ngài ấy đã nghe lọt tai những lời thuộc hạ nói. Nếu vậy, rồi sẽ có một ngày nào đó ngài ấy tự kéo mình vào chỗ chết.”
Chử Lương day thái dương: “Tính cách của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi được, nhận thức của hắn đã ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi bởi vài lời nói của ngươi. Lần này hắn đã phải chịu đả kích lớn, có lẽ trong lòng đang rất rối, chúng ta chỉ có thể đợi hắn từ từ nghĩ thông suốt thôi.”
Mềm lòng khi làm việc đương nhiên không tốt, nhưng giữa huynh đệ với nhau lại khiến người ta cực kì yên tâm, có lẽ đây chính là lí do vì sao lần này hắn lại dốc hết sức giúp hắn ta như thế!
Trình Thiệu Đường trầm mặc suốt dọc đường về nhà, khi đẩy cảnh cổng thì nhận ra trong nhà im ắng đến lạ, chẳng biết vì sao mà tim hắn chợt thắt lại, vội vàng rảo bước tìm kiếm khắp nơi. Chàng tìm hết sân viện, gian chính, phòng củi, nhà đông,…nhưng thủy chung không thấy bóng dáng của vợ con.
Sắc mặt chàng bắt đầu tái mét, bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng không ngừng run lên.
Khuôn mặt của những người từng chết trong tay chàng lần lượt hiện lên trong đầu chàng, trong thoáng thất thần, cơ thể chàng run rẩy dữ dội.
“Tiểu, tiểu Ngọc!” Chàng không kiềm chế nổi mà hét lên thật to, giọng nói tràn ngập vẻ căng thẳng và sợ hãi không dễ phát hiện ra.
“Hét lớn như thế làm gì?” Lúc giọng điệu hờn dỗi của nữ tử vang lên, chàng như ngừng thở, quay phắt đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia thì cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà sải bước đi tới, ôm chặt nàng vào lòng.
“Chàng….” Lăng Ngọc bị sự nhiệt tình hiếm thấy của chàng dọa cho hết hồn, eo bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, siết đến nỗi nàng xém nữa hít thở không thông, trông thấy bộ dạng che miệng trộm cười của Dương Tố Vấn, cúi đầu nhìn thì trông thấy bé Đá đang cắn ngón tay, nhìn nàng bằng đôi mắt chớp chớp đầy vẻ hiếu kì.
“Chàng làm gì thế? Mau thả thiếp ra!” Thấy Dương Tố Vấn ân cần ẵm bé Đá bước vội vào phòng, nàng vỗ một phát lên lưng nam nhân đang ôm mình càng ngày càng chặt, vừa thẹn vừa bực nói.
Sau khi cảm nhận được cơ thể mềm mại thơm ngát quen thuộc trong ngực mình, trái tim đang căng lên của Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhịp tim dần dần bình phục, sau cùng chàng cũng ý thức được sự giãy giụa của nàng mà chậm rãi buông nàng ra.
“Chàng làm gì thế? Để Tố Vấn trông thấy không tốt chút nào, muội ấy kiểu gì cũng nhân cơ hội này cười chê thiếp.” Khuôn mặt thanh tú của Lăng Ngọc đỏ ửng, mất tự nhiên mà sẵng giọng nói.
Nam nhân này chính là một khúc gỗ, xưa nay chưa từng làm chuyện không đứng đắn trước mặt người ngoài, hôm nay là lần đầu tiên chàng làm ra hành động như vậy, khiến nàng hết sức bất ngờ, nhưng cũng không giấu được sự vui sướng trong lòng.
Trình Thiệu Đường nhìn đăm đắm vào khuôn mặt xinh đẹp với những rạng hoa đào của người trước mặt, trông nàng như giận như mừng như cáu, nhất thời khiến chàng hơi ngỡ ngàng, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá tốt quá rồi, nàng vẫn ở đây, nàng vẫn ở đây….
“Nàng đi đâu thế?” Một lát sau, chàng mất cất giọng khàn khàn khẽ hỏi.
“Thiếp với Tố Vấn sang nhà Vương đại thẩm ở cách vách, còn đi đâu được chứ?” Lăng Ngọc tức giận nói, ngừng một lát, khó hiểu hỏi: “Chàng làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém thế? Có phải làm công việc không thuận lợi?”
“Ta không sao, mặt trời lên cao rồi, chúng ta về phòng đi!” Trình Thiệu Đường lắc đầu, dắt tay nàng về phòng.
Lăng Ngọc vốn định gặng hỏi, nhưng khi tay trái được bọc trong lòng bàn tay to lớn chai sần nhưng không kém phần ấm áp ấy, không biết vì sao nàng lại không thể nói nên lời, nàng vùng vẫu tượng trưng một cái, chẳng ngờ đối phương càng nắm chặt hơn.
Quái lạ…… Thật sự quá lạ.
Đêm đến, nàng đang thoa cao Ngọc Dung trước gương thì nhớ đến hành động không được bình thường của Trình Thiệu Đường suốt cả ngày hôm nay, trong lòng cực kì buồn bực.
Ngoại trừ lúc mới về ôm nàng vào lòng không chịu buông ra, chàng đều bế con đi theo nàng không rời một bước, nàng vào bếp chuẩn bị cơm tối, chàng cũng bế con đi theo, nhìn chằm chằm nàng đến nỗi Dương Tố Vấn ngượng ngùng đặt thức ăn đang rửa giở giang xuống, trốn làm một cách quang minh chính đại.
Cuối cùng, hai cha con tiếp nhận công việc của Dương Tố Vấn, ‘đồng tâm hiệp lực’ rửa sạch thức ăn.
Lúc này, Trình Thiệu Đường đang nâng thũng gỗ lên, xối nước từ đầu đến chân mình, sau đó chà mạnh cơ thể hết lần này đến lần khác, giống như hận không thể cạo sạch lớp da này của mình xuống, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể rửa sạch toàn bộ máu tanh dính trên người chàng.
Nhưng cho dù có rửa thế nào, mùi máu tanh vẫn luôn quanh quẩn bên mũi chàng, ánh mắt không cam lòng của những thi thể kia giống như đang nhìn chòng chọc chàng, lên án sự tàn bạo và máu me của chàng.
Lăng Ngọc ở trong phòng đợi cả buổi mà không thấy chàng quay lại, phát hiện ra chàng quên mang quần áo sạch đi tắm, chỉ đành cầm lên đi tìm, nào ngờ vừa đẩy cửa phòng tắm, đập vào mắt nàng là tấm lưng của Trình Thiệu Đường, còn chàng thì đang kì mạnh cơ thể của mình, động tác hung hãn ấy khiến nàng nhìn mà cũng thấy đau.
“Chàng đang làm gì thế? Lột da à!” Nàng cuối cùng cũng tức giận thốt lên, vắt quần áo sạch trong tay lên giá mà giục: “Chàng đừng tắm lâu quá, da sẽ héo đấy.”
Bẵng đi một lát, nàng mới nghe thấy tiếng ‘Ừ’ khe khẽ của nam nhân.
Nàng nhíu mày, ngày càng thấy lạ, nhưng hôm nay không tiện hỏi chàng, chỉ đành dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tiếng mở, đóng cửa vang lên, khi tiếng bước chân của nữ tử xa dần, Trình Thiệu Đường sững người một lúc lâu, sau đó thì cười khổ.
Chuyện đã đến nước này, nếu phía trước là vực sâu không thấy đáy, hắn chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Tuy những lời mà Vạn Bình nói không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.
Chàng không phải người cô độc, phía sau chàng có vợ con, có mẫu thân tuổi tác đã cao, còn có rất nhiều thân hữu quan tâm chàng.
Nếu như chàng ngã xuống….
Chàng day thái dương, đứng dậy kéo khăn tắm trên giá, lau sạch nước trên người.
Lúc định đẩy cửa vào phòng, chàng nghe thấy màn hỏi đáp của vợ con từ trong phòng truyền ra, chàng dừng bước, chăm chú lắng nghe giọng nói dịu dàng bên trong.
“Thuở xưa có một cậu bé tên là Đá, sau khi bé lớn lên, ừm, bé Đá lớn lên muốn làm gì?”
“Con muốn giống như cha ạ! Cha cha cha, bang bang bang, xem sự lợi hại của ta đây!”
“…………..Vì sao không phải là kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền giống mẹ và cữu cữu?”
“Dạ……… Được ạ, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền giống mẹ và cữu cữu, mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khóe miệng chàng từ từ vểnh lên, chỉ cần nghe cuộc đối đáp của mẹ con nàng là hắn đã có thể hình dung ra sự bất lực và sầu não trên khuôn mặt nương tử.
Hắn sớm đã nhìn ra, Lăng Ngọc không hề muốn con trai giống bản thân hắn, trước đó hắn còn không cho là đúng, nhưng bây giờ hắn cũng hi vọng con trai của hắn sau này sẽ đi trên con đường hoàn toàn không giống mình.
Không có giết chóc, không có máu tanh, không có thù hận và báo thù.
Lăng Ngọc đang thiêm thiếp chợt cảm nhận được một luồng khí nóng khó tả, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy trước vạt áo mình xuất hiện một bàn tay to lớn ngăm đen, dọc theo đôi bàn tay ấy nhìn lên chính là gương mặt quen thuộc của Trình Thiệu Đường.
“Chàng, chàng làm gì đó, ngộ ngỡ, ngộ nhỡ làm con thức giấc…..” Nàng toan đẩy nam nhân đang nghiêm túc ‘chiến đấu’ với vạt áo của mình, cố gắng bình ổn lại hơi thở, lúc đang định vươn tay đẩy chàng ra nhưng cả người cứ mềm oặt, không có chút sức nào.
Trình Thiệu Đường dừng lại, nàng đang định thở phào, chợt cả người bị chàng bế bổng lên, vì chưa kịp chuẩn bị mà nàng suýt nữa kêu lên.
“Chàng làm gì thế? Mau đặt thiếp xuống!” Nàng giận dỗi nện chàng một cái, giận dữ nói.
Trình Thiệu Đường không nói không rằng bế nàng sang viện phía đông hiện giờ không có ai ở, Lăng Ngọc lập tức cuống lên: “Chàng làm gì thế? Mau buông thiếp ra, nếu nhi tử tỉnh mà không thấy chúng ta…”
“Nó sắp bốn tuổi rồi, có thể ngủ một mình.” Trình Thiệu Đường cắt ngang lời nàng, ôm thẳng nàng lên chiếc giường đã được thu dọn sạch sẽ, sau đó quay người, trở tay, khóa trái cửa…
Lăng Ngọc thấy thế thì biết lần này mình ‘chạy trời không khỏi nắng’, nàng vừa hoảng vừa sợ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị quen thuộc kia, nỗi ám ảnh vẫn luôn bao phủ trong lòng nàng dường như tan biến ngay tức khắc.
Đúng thế, người này là phu quân của nàng…..
Ngoài cửa sổ, trong màn đêm đen, vầng trăng bẽn lẽn nấp mình trong những tầng mây, như thẹn thùng khi phải nhìn thấy tình ý miên man trong căn phòng nọ.
Thương anh quá mí chương này mình dường như mất hết động lực khi thấy anh rơi vào tình cảnh này, khum dám gõ nữa luôn.