Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 108: Chuyện vui liên miên
“Là thật đấy ạ! Giờ người nào trong kinh thành cũng đang nói đến chuyện này. Theo nô tỳ thấy, nếu như những câu Tô cô nương viết trong cáo trạng đều là thật thì tên tô Quán Chương kia đúng là tán tận lương tâm, đúng là đáng chém ngàn đao!” Phục Linh nói.
“Tô gia kia, lẽ nào là Tô gia lần trước muốn kết thông gia với nhà chúng ta ư?” Vương Thị chợt hỏi.
“Phải đấy mẹ, quả thực là nhà họ Tô lần trước.” Lăng Ngọc trả lời.
“Gia đình đó không biết đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, Tô cô nương kia đúng là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã mô côi cha mẹ, bá pụ ruột thịt đã không chăm sóc chị em nàng đã đành, ngược lại còn là m ra chuyện như vậy, đúng là không bằng cầm thứ!” Thanh Đại căm giận nói.
“Tô cô nương này quả nhiên là can đảm, một cô nương gia mà dám cáo trạng trưởng bối trong nhà. Nhưng lần này dù quan phủ có giúp nàng đòi lại công đạo, thì dánh tiếng cũng đã bị hủy, sau này còn ai dám lấy con bé nữa!” Vương Thị lắc đầu thở dài.
“Có lẽ nàng cũng là bị dồn vào đường cùng nên mới nghĩ ra cách cá chết lưới rác như vậy. Nếu còn có con đường khác có thể chọn, chắc nàng cũng sẽ không để mình rơi vào bước đường này.” Lăng Ngọc bỗng nhiên nổi lên lòng thương hại cô nương kia.
“Con nói đúng, cách các chết lưới rách này quả thực sẽ khiến hai bên cùng thiệt hại, chứng tỏ con bé thật sự đã bị dồn đến bước đường cùng.” Vương Thị lại thở dài.
Trình Thiệu An im lặng giúp bà châm trà, nghe hai người bàn luận chuyện này mà không khỏi nhớ lại tình cảnh Tô Ngưng San đuổi theo mình đêm đó, trong lòng hắn cảm thấy buồn phiền lạ thường.
Nếu như đêm đó mình đồng ý với nàng, chắc nàng sẽ không ra nông nỗi ngày hôm nay. Thế nhưng, dù có cho hắn thêm một cơ hội để lựa chọn nữa, hắn thật sự sẽ đồng ý với nàng sao?
Hắn nghĩ rằng, có lẽ câu trả lời vẫn sẽ là không.
Bản cáo trạng của Tô Ngưng San đã chứng minh rằng quyết định không đồng ý kết thân với Tô gia hôm đó của huynh trưởng là hoàn toàn chính xác, một gia đình như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, hiện giờ huynh trưởng đang trong gia đoạn liều mạng vì tương lai, sao có thể phân tâm vì chuyện nhà của người khác.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô thức cảm thấy áy náy với Tô Ngưng San.
Lăng Ngọc không biết hắn đã từng tiếp xúc với nhân vật chính trong câu chuyện lạ này, nàng thấy hắn trầm mặc không nói thì tưởng là hắn đang suy nghĩ chuyện của Lục gia.
Trong suốt thời gian qua, khi chứng kiến ngôn hành cử chỉ của Trình Thiệu An, cuối cùng nàng tin chắc rằng hắn thật sự đã trưởng thành, không còn là hạng vô năng chỉ biết trốn sau lưng huynh trưởng nữa; khi cần thiết, hắn thậm chí có thể gánh vác cả gia đình.
Chuyện của nhà họ Tô chẳng mấy chốc trở thành đề tài bàn tán cho dân chúng trong kinh thành. Ở trong cung, Dung tần vô cùng căm hận, nhất là mỗi khi nàng đi đường sẽ luôn cảm thấy có người đang chỉ trỏ mình, điều nàng khiến nàng vừa thẹn vừa hận.
Thời gian trước, vì giúp Tô gia giành được danh hiệu hoàng thươnng mà nàng đã phải tốt biết bao tâm sức. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, danh hiệu hoàng thương chắc chắn sẽ không thể giữ nổi nữa, đã thế còn trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Nàng hít sâu một hơi, sửa sang lại bộ dạng của mình trước gương đồng. cho dù thế nào đi chăng nữa thì trong cung này, nàng vẫn là Dung tần nương nương.
Việc quan trọng nhất hiện giờ là nàng phải hoàn toàn có được sự tín nhiệm của hoàng hậu trước khi đám người mới vào cung, khiến hoàng hậu biết rằng nàng không chỉ chung thành, mà còn là trợ thủ tốt nhất của nàng.
Có như vậy, chỉ cần một ngày hoàng hậu còn ở trong cung, dẫu nàng không có được sự sủng ái của bệ hạ thì vẫn có thể bất bại!
Nàng đỡ bộ dao trên tóc, nở một nụ cười đoan trang trước gương, mặt đầy vẻ kiên định.
“Cô nương kia thông minh làm sao! Nàng không hề tùy tiện khởi kiện mà nhắm chuẩn hộ gia đình bị Tô Quán Chương cướp mất tư cách làm hoàng thương, sau lại chọn quan lão gia có giao hảo với nhà đó để đệ đơn kiện. Nếu không, làm gì có quan viên nào dám tùy tiện nhận đơn kiện như vậy, có khi còn bị đuổi đi từ lâu rồi.”
“Bây giờ người trong kinh thành đều biết Tô Quán Chương chiếm đoạt gia sản của đệ đệ, mưu hại em dâu, ngược đãi cháu trai cháu gái, là một kẻ không bằng súc sinh. Vụ án vẫn chưa được thẩm tra mà mọi người đã nói đến mức rõ ràng đâu ra đấy, nếu như bên trong không có người thúc đẩy, nói thế nào muội cũng không tin.” Trong cung Phượng Tảo, Minh Nguyệt coi chuyện này như truyện cười và nói với Thải Vân.
Thải Vân liếc nàng một cái, nói với vẻ không tán đồng: “Muội quan tâm chuyện của người khác nhiều như thế làm gì, chuyện này muội nghe rồi để đấy chứ đừng nói với nương nương, đỡ làm bẩn lỗ tai nương nương.”
“Muộn thích nói trước mặt Dung tầm hơn cơ, để xem nàng ta còn mặt mũi nào cả ngày mơ mộng đến gần bệ hạ hay không.” Minh Nguyệt hừ một tiếng.
Thải Vân chau mày: “Dù sao Dung tần cũng là chủ tử, muội đừng tưởng nàng tốt tính là có thể coi thường nàng ta. Muội mà còn không biết trên biết dưới như thế, nếu gây ra họa gì người ta sẽ không nói muội càn rỡ đâu, mà sẽ nói rằng nương nương khắt khe với phi tần, thế chẳng phải là nương nương khi không gánh tiếng xấu cho muội à!”
Tuy Minh Nguyệt vẫn không đồng tình với cách nghĩ này của Thải Vân, nhưng nàng cũng không dám nhiều lời nữa.
Mặc dù Lăng Ngọc cũng theo dõi vụ án của Tô gia, nhưng phần lớn tâm tư đều dành cho gia đình. Vì bé Đá sắp chính thức vào cung đọc sách tập võ nên ngày nào nàng cũng lo lắng cho nhi tử, vừa sợ nó vào cung gây họa, vừa sợ nó bất cẩn trở thành con cờ để tranh đoạt quyền lợi của người khác.
Như bao ngày khác, hôm nay nàng vẫn dậy sơm ăn sáng cùng bé Đá, vẫn dặn dò con vào cung phải chăm chỉ đọc sách, không được nghịch ngợm, gây sự, vân vân.
Dẫu những lời như này nàng đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng bé Đá vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu lia lịa và không ngừng vâng dạ.
“Tẩu yên tâm đi, đây đâu phải lần đầu bé Đá vào cung, khéo còn quen thuộc nơi đó như ở nhà rồi ấy chứ. Huông hồ trong đó còn có Chử đại ca chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Trình Thiệu An lần đầu thấy bộ dạng dong dài mãi không dứ của nàng, bó tay nói.
“Mẹ đừng lo lắng nữa ạ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời thái phó, không nghịch ngợm, không gây sự, sẽ đọc sách tập võ thật chăm chỉ, sau này con lớn sẽ trở thành đại tướng quân uy phong lẫy lừng giống cha.” Bé Đá hào hứng nói.
Lăng Ngọc siết chặt bàn tay nhỏ bé của con, biết mình quả thực đã lo lắng quá mức, nhưng đây cũng là chuyện không nàng không thể khống chế được, dù sao năm đó bé Đá đã từng vô tình bị quấn vào cuộc tranh giành nơi hậu trạch của phủ thái tử, suýt nữa mất cả mạng, cho nên lần này nàng mới bất an như thế.
“Đại tẩu nghe đi, bé Đá mới hiểu chuyện làm sao. Đến giờ rồi, nên đi thôi, nếu đến muộn để thái phó đợi sẽ không hay.” Trình Thiệu An vội nói.
Mỗi ngày hắn đều phụ trách đưa bé Đá đến trước cổng cung, nhìn nó đi theo nội thị đến chào hỏi tiểu chủ tử của các phủ xong, hắn mới rời đi. Đến giờ đón, hắn sẽ đích thân tới trước cổng cung đợi bé Đá ra.
Ngoài việc mỗi ngày đưa đón bé Đá ra, thời gian còn lại hắn không ngồi ở Lưu Phương đường, thì cũng là đi chuẩn bị cho công việc làm ăn của mình. Trước đây, lúc Lăng Ngọc giúp Dương Tố Vấn mua đồ cưới, hắn cũng đi theo Lăng Ngọc mua một chút sản nghiệp, trong đó có hai cửa tiệm.
Mặc dù mỗi ngày đều bận như chong chóng, nhưng hắn lại cảm thấy cuộc sống trôi qua rất sung mãn; về chuyện cưới xin, hắn hoàn toàn mặc kệ, tùy Vương Thị quyết định.
Bé Đá chào tiểu thúc xong, nắm tay nội thị mà hoàng hậu phái đến đón bé rồi tung tăng đến cung Thừa Đức.
Lần này Triệu Uân chọn tám đứa trẻ từ sáu đến chín tuổi vào cung làm thư đồng, cộng thêm hoàng trưởng tử Triệu Tuần là có tất cả chín đứa trẻ được Canh thái sư dạy dỗ.
Trong tám đứa trẻ, trừ bé Đá ra, còn lại đều là đích xuất của các thế gia, nếu so về xuất thân thì bé Đá là một kiểu khác biệt.
Đích tử của thế gia vọng tộc từ bé đã được dày công dạy dỗ, lễ nghi phép tắc không thiếu một thứ nào, đứa nào đứa nấy hệt như ông cụ non.
Dù được trưởng bối trong nhà căn dặn, hay bản thân tự ý thức được vấn đề thì bảy đứa trẻ đều ngầm tôn kính Triệu Uân, trong lời nói và hành động đều bất giác có ý nịnh nọt, điều này khiến cho bé Đá trước nay đã quen chơi đùa một cách hồn nhiên với Triệu Tuần cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
So với những đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, đứa trẻ được rong chơi suốt ngày như bé Đá tuy lễ tiết cơ bản không có sai sót, nhưng thoạt nhìn cử chỉ hành động là đã biết không giống chúng, thế là chẳng mấy chốc, bé Đá đã bị bảy đứa trẻ đó bài xích.
May thay, bé Đá vẫn luôn là một đứa trẻ rộng lượng, dẫu có một mình cũng có thể tự tìm niềm vui, nên bé không quan tâm đ ến việc đồng bạn cố tình lôi kéo Triệu Tuần mặt khác lạnh nhạt với mình.
Lúc này, thằng nhóc bị Canh thái phó gọi dậy đọc thuộc lòng,
Canh Nghị Tôn không chỉ là thái phó đương triều, mà còn là cữu cữu ruột của tân đế. Từ lúc về kinh đến nay, tuy ông hành sự một cách khiêm tốn, nhưng lại nắm rõ thế lực trong kinh như lòng bàn tay, vì thế ông đương nhiên biết rõ thằng nhóc này chính là nhi tử duy nhất của Trình Thiệu Đường, người ngày đó cùng mẫu tử họ vào kinh.
Ông cũng nhìn ra được sự xa lánh bé Đá của những đứa trẻ khác, nhưng khi thấy thằng nhóc này mỗi ngày đều vui vẻ, trông có vẻ không để trong lòng. Ông cảm thấy thú vị, nên cũng làm như không biết.
Hôm nay, ông vuốt râu, khẽ gật đầu nhìn bé Đá gật gù đọc làu làu bài học hôm qua ông giao về nhà.
“Đọc tốt lắm, xem ra trò đã rất nỗ lực.” Khó lắm mới được ông khen một câu, bé Đá vui đến nỗi mắt híp thành hai vầng trăng non.
Thái phó trước giờ rất ít khi khen ai, hôm nay lại khen mình đó….
Những đứa trẻ khác có chút bất bình, bọn chúng cũng có thể đọc tốt như vậy mà, chỉ là thái phó không gọi chúng thôi.
Bé Đá chẳng thèm quan tâm tới chúng, vừa đến giờ tập võ là lập tức kéo Triệu Tuân lao ra ngoài như mọi ngày.
So với việc ở trong phòng học chữ đọc sách, nó thích tập võ đánh quyền với Chử bá bá hơn, nhưng mà mẹ nói rằng ở trong cung không thể gọi là Chử bá bá, mà phải gọi là Chử tiên sinh.
“Đúng là không hiểu quy củ.” Thành ca nhi tám tuổi, đích tôn nhà Lại bộ thượng thì lầm bầm, nhưng cũng chạy ra theo chúng.
Hôm nay, Triệu Uân bỗng nhiên nổi hứng tới cung Thừa Đức xem đám quỷ nhỏ, nào ngờ vừa vào cổng cung đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của đám trẻ con.
Hắn thoáng sửng sốt, lập tức bước nhanh về phía phát ra âm thanh, sau đó nhìn thấy trên sân tập võ có hai đứa trẻ đang giằng co với nhau, đứa thấp bé ra tay hung ác nhất, đè một đứa cao hơn nó hẳn một cái đầu xuống dưới thân, vung mạnh nắm đấm lên người đối phương, hết phát này tới phát khác, đánh đến nỗi đứa trẻ đó khóc toáng lên.
“Bé Đá đừng đánh đừng đánh nữa, thái phó biết sẽ mắng đó!” Triệu Tuần cuống đến nỗi dậm chân, những đứa trẻ khác muốn tiến lên giúp đỡ Thành ca nhi đã bị đánh ngã xuống đấy, nhưng lại sợ sự hung ác của bé Đá mà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám tiến lên vì sợ phải ăn đau.
“Các ngươi làm gì thế? Còn không mau kéo chúng ra?!” Triệu Uân không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức giận giữ, lớn tiếng quát.
Hạ công công phía sau hứn dẫn theo một thái giám trẻ tuổi vội vàng tiến lên, khuyên can mãi mới ôm được bé Đá đang đè lên Thành ca nhi mà đánh ra.
Lúc nghe thấy giọng nói của Triệu Uân, đám trẻ còn lại dẫn đầu là Triệu Tuần mặt lập tức tái mét, gượng gạo làm lễ vấn an.
Bé Đá bị Hạ công công ôm đến trước mặt Triệu Uân vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Thành ca nhi đang khóc bù lu bù loa, được cung nhân dỗ dành.
“Trẫm còn tưởng là ai kia! Hóa ra là thằng nhóc thối nhà ngươi!” Triệu Uân nhìn quần áo bị kéo đến dúm dó, khuôn mặt trắng nõn còn có vài vết cào đỏ ửng lên của thằng bé. Đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn không biết ăn năn hối cải, hắn tức giận đến mức đột nhiên bước tới, đánh một phát vào mông của thằng bé.
“Lá gan béo quá rồi phải không?! Vậy mà dám đánh người ở trong cung!”
Bé Đá bị hắn đánh thì nhảy cẫng lên, sờ mông rồi dang chân chạy trốn, vừa chạy vừa kêu to: “Ai bảo hắn đánh đỏ điểm tâm của cháu, nên cháu mới đánh cậu ta!!”
“Mi còn dám chạy?! Quay lại cho trẫm!!” Triệu Uân tức đến nỗi mặt tái xanh, cả giận nói.
Ngay lập tức, thái giám và cung nữ cùng nhau đuổi theo, định bé Đá đang chạy loạn khắp nơi về.
Ai dè thằng nhóc này nhanh nhẹn như cá chạch nên chẳng ai bắt được nó. Triệu Uân nhìn mà tức, đang định tự mình ra tay thì Chử Lương hay chuyện đã vội vàng đuổi tới, cản bé Đá lại rồi xách nó tới trước mặt Triệu Uân.
Tuy bé Đá rất ấm ức, nhưng tình thế ép người ta phải cúi đầu, nó biết mình không thể lấy lòng Chử Lương nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, chịu liên tiếp mấy phát đánh của Triệu Uân, dẫu đau đến nỗi trợn mắt há mồm, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng.
“Này thì chạy này, này thì chạy này!!” Sau khi vỗ bôm bốp mấy cái, Triệu Uân mới cảm thấy lửa giận trong lòng lắng xuống đối chút, hắn hắng giọng, không đếm xía đến vẻ mặt ngẩn tò te của đám người Canh thái phó, uy nghiêm hỏi: “Chuyện này là sao?”
Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cả lũ nhất tề nhìn về phía Triệu Tuần.
Triệu Tuần lấy hết dũng khí mà tiến lên, lắp bắp trả lời: “Thành, Thành ca nhi đánh đổ bé, đồ ăn của bé Đá, bé Đá tức quá, tức quá nên mới đánh nhau với Thành ca nhi.”
Triệu Uân nhìn dáng vẻ nhếch nhác, khuôn mặt tèm lem nước mắt của Thành ca nhi, rồi lại nhìn sang dáng vẻ quật cường, ánh mắt dọa dẫm đối phương của bé Đá, hắn chợt cười lạnh một tiếng: “Đuổi hai tên láo tớt này ra khỏi cung!”
“Bệ hạ!” Chử Lương giật mình, đang định lên tiếng cầu xin thì lại thấy Canh thái phó khẽ gật đầu với mình, hắn suy nghĩ một lát rồi im bặt.
Thành ca nhi sợ đến nỗi mặt tái mét, môi và chân đều run lên.
Nếu bị đuổi về thì tổ phụ và cha mẹ nhất định sẽ rất tức giận!
Bé Đá thì ngực lại, mắt cu cậu sáng lên, hỏi: “Đuổi về nhà ấy ạ?”
Triệu Uân nghiêm mặt không đáp, song, Xương ca nhi – ấu tử của Đại lí tự khanh đứng gần nó nhất lại khẽ nói: “Là đuổi về nhà đó, ngu ngốc, mau cầu xin tha thứ đi!”
Bé Đá trông thấy một nội thị tiến tới bế Thành ca nhi đi về phía cổng cung, còn một người khác thì đang đi về phía mình, lập tức vui vẻ nói: “Không cần bế cháu, cháu tự về được rồi!”
Nói xong, nó sải nước đuổi theo Thành ca nhi, đi được một đoạn thì dường như nhớ ra điều gì đó nên lại quay về, sau đó nghiêm túc làm lễ vấn an Triệu Uân, Canh thái phó và Chử Lương rồi nói như người lớn: “Thưa thái phó, trò về nhà đây ạ, thời gian qua vất vả cho thầy rồi.”
Cuối cùng, nó kéo tay Triệu Tuần cười hì hì: “Đại điện hạ, đệ về đây, hôm khác đệ lại tới thăm huynh.”
Nói xong, nó tung bước chạy về phía cổng cung.
Triệu Uân giần giật khóe môi, nhìn dáng chạy vui mừng hớn hở mà đột nhiên quát lên: “Xách chúng quay lại cho trẫm!”
Vừa dứt lời, quả nhiên có thị vệ xách hai đứa trở lại.
Một lát sau, trong điện phía Đông của cung Thừa Đức, Triệu Uân ngồi ở trên cao, từ tốn nói: “Ăn đi, trẫm thấy các ngươi cũng đói rồi, đây đều là bữa trưa được ngự thiện phòng dày công chuẩn bị, loại nào cũng là món thượng hạng đó.”
Triệu Tuần và những đứa trẻ khá đều đồng thanh thưa vâng, rồi đồng loạt cầm đũa lên.
Hương thơm ngọt ngào không ngừng xộc vào mũi, bé Đá nuốt ực nước bọt, nhìn đám Triệu Tuần đang ăn đến mặt mày rạng rỡ, sau đó cầm một cái màn thầu lên cắn một miếng.
Có gì mà ghê gớm chứ, nó còn có màn thầu và cháo hoa nè!
Nó nhìn chằm chằm Xương ca nhi đang ngồi đối diện mình, nhìn đối phương gắp bánh phù dung tinh xảo lên cắn nhẹ một miếng, khiến nó không khỏi nước nước miếng.
Xương ca nhi bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, giống như bị người ta nhìn chằm chằm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sáng quắc của bé Đá, thấy nó nhìn chằm chằm….. chiếc đũa trên tay mình, cậu bé lập tức cúi đầu xuống với vẻ mất tự nhiên, sau đó nhét hết chỗ bánh phù dung chưa ăn hết vào miệng.
Bé Đá ấm ức cắn thêm một miếng màn thầu nữa, nhai ngấu nghiến vài cái rồi nuốt xuống, nó thấy thứ này khó ăn cực kì, vì thế lập tức quyết định liệt màn thầu vào thứ mà mình ghét ăn nhất.
Triệu Uân nhìn từ trên cao xuống, thấy thế thì không khỏi cười khẩy.
Thằng ranh con, trẫm không tin không trị được mi!
Canh thái phó giơ đũa nhưng hồi lâu không hạ xuống, im lặng nhìn vị vua uy nghiêm của một nước, qua hồi lâu, ông mới cúi đầu để che đi nụ cười trên mặt.
Xem ra bạo quân cũng có một mặt trẻ con như vậy. Tuy nhiên, nếu đã có một mặt như vậy, thì sao có thể là bạo quân được!
Những sầu lo tích tụ lâu này lập tức trở thành hư không, cuối cùng ông cũng vui vẻ hạ đũa xuống.
***
Lăng Ngọc xoa nhẹ bụng mình với vẻ không dám tin, thì thào hỏi: “Ta thật sự, thật sự có thai rồi ư?”
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân lại có thêm tiểu công tử rồi!” Phục Linh và Thanh Đại cười hớn hở, đồng thanh chúc mừng.
Vương thị vui sướng kéo lấy tay con dâu, quở trách: “Mình có thai hơn hai tháng rồi mà con cũng không biết, con ấy à, từ khi nào trở nên bất cẩn như vậy?”
Tính một chút, có lẽ đứa bé này đã đến được nửa tháng trước khi thằng cả ra trận.
“Nếu Thiệu Đường biết được, chẳng biết sẽ vui thế nào!” Vương Thị lại nói.
Lăng Ngọc cúi đầu xoa nhẹ bụng mình, bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Đứa bé này tới thật đúng….
“Tô gia kia, lẽ nào là Tô gia lần trước muốn kết thông gia với nhà chúng ta ư?” Vương Thị chợt hỏi.
“Phải đấy mẹ, quả thực là nhà họ Tô lần trước.” Lăng Ngọc trả lời.
“Gia đình đó không biết đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, Tô cô nương kia đúng là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã mô côi cha mẹ, bá pụ ruột thịt đã không chăm sóc chị em nàng đã đành, ngược lại còn là m ra chuyện như vậy, đúng là không bằng cầm thứ!” Thanh Đại căm giận nói.
“Tô cô nương này quả nhiên là can đảm, một cô nương gia mà dám cáo trạng trưởng bối trong nhà. Nhưng lần này dù quan phủ có giúp nàng đòi lại công đạo, thì dánh tiếng cũng đã bị hủy, sau này còn ai dám lấy con bé nữa!” Vương Thị lắc đầu thở dài.
“Có lẽ nàng cũng là bị dồn vào đường cùng nên mới nghĩ ra cách cá chết lưới rác như vậy. Nếu còn có con đường khác có thể chọn, chắc nàng cũng sẽ không để mình rơi vào bước đường này.” Lăng Ngọc bỗng nhiên nổi lên lòng thương hại cô nương kia.
“Con nói đúng, cách các chết lưới rách này quả thực sẽ khiến hai bên cùng thiệt hại, chứng tỏ con bé thật sự đã bị dồn đến bước đường cùng.” Vương Thị lại thở dài.
Trình Thiệu An im lặng giúp bà châm trà, nghe hai người bàn luận chuyện này mà không khỏi nhớ lại tình cảnh Tô Ngưng San đuổi theo mình đêm đó, trong lòng hắn cảm thấy buồn phiền lạ thường.
Nếu như đêm đó mình đồng ý với nàng, chắc nàng sẽ không ra nông nỗi ngày hôm nay. Thế nhưng, dù có cho hắn thêm một cơ hội để lựa chọn nữa, hắn thật sự sẽ đồng ý với nàng sao?
Hắn nghĩ rằng, có lẽ câu trả lời vẫn sẽ là không.
Bản cáo trạng của Tô Ngưng San đã chứng minh rằng quyết định không đồng ý kết thân với Tô gia hôm đó của huynh trưởng là hoàn toàn chính xác, một gia đình như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái, hiện giờ huynh trưởng đang trong gia đoạn liều mạng vì tương lai, sao có thể phân tâm vì chuyện nhà của người khác.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô thức cảm thấy áy náy với Tô Ngưng San.
Lăng Ngọc không biết hắn đã từng tiếp xúc với nhân vật chính trong câu chuyện lạ này, nàng thấy hắn trầm mặc không nói thì tưởng là hắn đang suy nghĩ chuyện của Lục gia.
Trong suốt thời gian qua, khi chứng kiến ngôn hành cử chỉ của Trình Thiệu An, cuối cùng nàng tin chắc rằng hắn thật sự đã trưởng thành, không còn là hạng vô năng chỉ biết trốn sau lưng huynh trưởng nữa; khi cần thiết, hắn thậm chí có thể gánh vác cả gia đình.
Chuyện của nhà họ Tô chẳng mấy chốc trở thành đề tài bàn tán cho dân chúng trong kinh thành. Ở trong cung, Dung tần vô cùng căm hận, nhất là mỗi khi nàng đi đường sẽ luôn cảm thấy có người đang chỉ trỏ mình, điều nàng khiến nàng vừa thẹn vừa hận.
Thời gian trước, vì giúp Tô gia giành được danh hiệu hoàng thươnng mà nàng đã phải tốt biết bao tâm sức. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, danh hiệu hoàng thương chắc chắn sẽ không thể giữ nổi nữa, đã thế còn trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Nàng hít sâu một hơi, sửa sang lại bộ dạng của mình trước gương đồng. cho dù thế nào đi chăng nữa thì trong cung này, nàng vẫn là Dung tần nương nương.
Việc quan trọng nhất hiện giờ là nàng phải hoàn toàn có được sự tín nhiệm của hoàng hậu trước khi đám người mới vào cung, khiến hoàng hậu biết rằng nàng không chỉ chung thành, mà còn là trợ thủ tốt nhất của nàng.
Có như vậy, chỉ cần một ngày hoàng hậu còn ở trong cung, dẫu nàng không có được sự sủng ái của bệ hạ thì vẫn có thể bất bại!
Nàng đỡ bộ dao trên tóc, nở một nụ cười đoan trang trước gương, mặt đầy vẻ kiên định.
“Cô nương kia thông minh làm sao! Nàng không hề tùy tiện khởi kiện mà nhắm chuẩn hộ gia đình bị Tô Quán Chương cướp mất tư cách làm hoàng thương, sau lại chọn quan lão gia có giao hảo với nhà đó để đệ đơn kiện. Nếu không, làm gì có quan viên nào dám tùy tiện nhận đơn kiện như vậy, có khi còn bị đuổi đi từ lâu rồi.”
“Bây giờ người trong kinh thành đều biết Tô Quán Chương chiếm đoạt gia sản của đệ đệ, mưu hại em dâu, ngược đãi cháu trai cháu gái, là một kẻ không bằng súc sinh. Vụ án vẫn chưa được thẩm tra mà mọi người đã nói đến mức rõ ràng đâu ra đấy, nếu như bên trong không có người thúc đẩy, nói thế nào muội cũng không tin.” Trong cung Phượng Tảo, Minh Nguyệt coi chuyện này như truyện cười và nói với Thải Vân.
Thải Vân liếc nàng một cái, nói với vẻ không tán đồng: “Muội quan tâm chuyện của người khác nhiều như thế làm gì, chuyện này muội nghe rồi để đấy chứ đừng nói với nương nương, đỡ làm bẩn lỗ tai nương nương.”
“Muộn thích nói trước mặt Dung tầm hơn cơ, để xem nàng ta còn mặt mũi nào cả ngày mơ mộng đến gần bệ hạ hay không.” Minh Nguyệt hừ một tiếng.
Thải Vân chau mày: “Dù sao Dung tần cũng là chủ tử, muội đừng tưởng nàng tốt tính là có thể coi thường nàng ta. Muội mà còn không biết trên biết dưới như thế, nếu gây ra họa gì người ta sẽ không nói muội càn rỡ đâu, mà sẽ nói rằng nương nương khắt khe với phi tần, thế chẳng phải là nương nương khi không gánh tiếng xấu cho muội à!”
Tuy Minh Nguyệt vẫn không đồng tình với cách nghĩ này của Thải Vân, nhưng nàng cũng không dám nhiều lời nữa.
Mặc dù Lăng Ngọc cũng theo dõi vụ án của Tô gia, nhưng phần lớn tâm tư đều dành cho gia đình. Vì bé Đá sắp chính thức vào cung đọc sách tập võ nên ngày nào nàng cũng lo lắng cho nhi tử, vừa sợ nó vào cung gây họa, vừa sợ nó bất cẩn trở thành con cờ để tranh đoạt quyền lợi của người khác.
Như bao ngày khác, hôm nay nàng vẫn dậy sơm ăn sáng cùng bé Đá, vẫn dặn dò con vào cung phải chăm chỉ đọc sách, không được nghịch ngợm, gây sự, vân vân.
Dẫu những lời như này nàng đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng bé Đá vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu lia lịa và không ngừng vâng dạ.
“Tẩu yên tâm đi, đây đâu phải lần đầu bé Đá vào cung, khéo còn quen thuộc nơi đó như ở nhà rồi ấy chứ. Huông hồ trong đó còn có Chử đại ca chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Trình Thiệu An lần đầu thấy bộ dạng dong dài mãi không dứ của nàng, bó tay nói.
“Mẹ đừng lo lắng nữa ạ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời thái phó, không nghịch ngợm, không gây sự, sẽ đọc sách tập võ thật chăm chỉ, sau này con lớn sẽ trở thành đại tướng quân uy phong lẫy lừng giống cha.” Bé Đá hào hứng nói.
Lăng Ngọc siết chặt bàn tay nhỏ bé của con, biết mình quả thực đã lo lắng quá mức, nhưng đây cũng là chuyện không nàng không thể khống chế được, dù sao năm đó bé Đá đã từng vô tình bị quấn vào cuộc tranh giành nơi hậu trạch của phủ thái tử, suýt nữa mất cả mạng, cho nên lần này nàng mới bất an như thế.
“Đại tẩu nghe đi, bé Đá mới hiểu chuyện làm sao. Đến giờ rồi, nên đi thôi, nếu đến muộn để thái phó đợi sẽ không hay.” Trình Thiệu An vội nói.
Mỗi ngày hắn đều phụ trách đưa bé Đá đến trước cổng cung, nhìn nó đi theo nội thị đến chào hỏi tiểu chủ tử của các phủ xong, hắn mới rời đi. Đến giờ đón, hắn sẽ đích thân tới trước cổng cung đợi bé Đá ra.
Ngoài việc mỗi ngày đưa đón bé Đá ra, thời gian còn lại hắn không ngồi ở Lưu Phương đường, thì cũng là đi chuẩn bị cho công việc làm ăn của mình. Trước đây, lúc Lăng Ngọc giúp Dương Tố Vấn mua đồ cưới, hắn cũng đi theo Lăng Ngọc mua một chút sản nghiệp, trong đó có hai cửa tiệm.
Mặc dù mỗi ngày đều bận như chong chóng, nhưng hắn lại cảm thấy cuộc sống trôi qua rất sung mãn; về chuyện cưới xin, hắn hoàn toàn mặc kệ, tùy Vương Thị quyết định.
Bé Đá chào tiểu thúc xong, nắm tay nội thị mà hoàng hậu phái đến đón bé rồi tung tăng đến cung Thừa Đức.
Lần này Triệu Uân chọn tám đứa trẻ từ sáu đến chín tuổi vào cung làm thư đồng, cộng thêm hoàng trưởng tử Triệu Tuần là có tất cả chín đứa trẻ được Canh thái sư dạy dỗ.
Trong tám đứa trẻ, trừ bé Đá ra, còn lại đều là đích xuất của các thế gia, nếu so về xuất thân thì bé Đá là một kiểu khác biệt.
Đích tử của thế gia vọng tộc từ bé đã được dày công dạy dỗ, lễ nghi phép tắc không thiếu một thứ nào, đứa nào đứa nấy hệt như ông cụ non.
Dù được trưởng bối trong nhà căn dặn, hay bản thân tự ý thức được vấn đề thì bảy đứa trẻ đều ngầm tôn kính Triệu Uân, trong lời nói và hành động đều bất giác có ý nịnh nọt, điều này khiến cho bé Đá trước nay đã quen chơi đùa một cách hồn nhiên với Triệu Tuần cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
So với những đứa trẻ được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, đứa trẻ được rong chơi suốt ngày như bé Đá tuy lễ tiết cơ bản không có sai sót, nhưng thoạt nhìn cử chỉ hành động là đã biết không giống chúng, thế là chẳng mấy chốc, bé Đá đã bị bảy đứa trẻ đó bài xích.
May thay, bé Đá vẫn luôn là một đứa trẻ rộng lượng, dẫu có một mình cũng có thể tự tìm niềm vui, nên bé không quan tâm đ ến việc đồng bạn cố tình lôi kéo Triệu Tuần mặt khác lạnh nhạt với mình.
Lúc này, thằng nhóc bị Canh thái phó gọi dậy đọc thuộc lòng,
Canh Nghị Tôn không chỉ là thái phó đương triều, mà còn là cữu cữu ruột của tân đế. Từ lúc về kinh đến nay, tuy ông hành sự một cách khiêm tốn, nhưng lại nắm rõ thế lực trong kinh như lòng bàn tay, vì thế ông đương nhiên biết rõ thằng nhóc này chính là nhi tử duy nhất của Trình Thiệu Đường, người ngày đó cùng mẫu tử họ vào kinh.
Ông cũng nhìn ra được sự xa lánh bé Đá của những đứa trẻ khác, nhưng khi thấy thằng nhóc này mỗi ngày đều vui vẻ, trông có vẻ không để trong lòng. Ông cảm thấy thú vị, nên cũng làm như không biết.
Hôm nay, ông vuốt râu, khẽ gật đầu nhìn bé Đá gật gù đọc làu làu bài học hôm qua ông giao về nhà.
“Đọc tốt lắm, xem ra trò đã rất nỗ lực.” Khó lắm mới được ông khen một câu, bé Đá vui đến nỗi mắt híp thành hai vầng trăng non.
Thái phó trước giờ rất ít khi khen ai, hôm nay lại khen mình đó….
Những đứa trẻ khác có chút bất bình, bọn chúng cũng có thể đọc tốt như vậy mà, chỉ là thái phó không gọi chúng thôi.
Bé Đá chẳng thèm quan tâm tới chúng, vừa đến giờ tập võ là lập tức kéo Triệu Tuân lao ra ngoài như mọi ngày.
So với việc ở trong phòng học chữ đọc sách, nó thích tập võ đánh quyền với Chử bá bá hơn, nhưng mà mẹ nói rằng ở trong cung không thể gọi là Chử bá bá, mà phải gọi là Chử tiên sinh.
“Đúng là không hiểu quy củ.” Thành ca nhi tám tuổi, đích tôn nhà Lại bộ thượng thì lầm bầm, nhưng cũng chạy ra theo chúng.
Hôm nay, Triệu Uân bỗng nhiên nổi hứng tới cung Thừa Đức xem đám quỷ nhỏ, nào ngờ vừa vào cổng cung đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của đám trẻ con.
Hắn thoáng sửng sốt, lập tức bước nhanh về phía phát ra âm thanh, sau đó nhìn thấy trên sân tập võ có hai đứa trẻ đang giằng co với nhau, đứa thấp bé ra tay hung ác nhất, đè một đứa cao hơn nó hẳn một cái đầu xuống dưới thân, vung mạnh nắm đấm lên người đối phương, hết phát này tới phát khác, đánh đến nỗi đứa trẻ đó khóc toáng lên.
“Bé Đá đừng đánh đừng đánh nữa, thái phó biết sẽ mắng đó!” Triệu Tuần cuống đến nỗi dậm chân, những đứa trẻ khác muốn tiến lên giúp đỡ Thành ca nhi đã bị đánh ngã xuống đấy, nhưng lại sợ sự hung ác của bé Đá mà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám tiến lên vì sợ phải ăn đau.
“Các ngươi làm gì thế? Còn không mau kéo chúng ra?!” Triệu Uân không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lập tức giận giữ, lớn tiếng quát.
Hạ công công phía sau hứn dẫn theo một thái giám trẻ tuổi vội vàng tiến lên, khuyên can mãi mới ôm được bé Đá đang đè lên Thành ca nhi mà đánh ra.
Lúc nghe thấy giọng nói của Triệu Uân, đám trẻ còn lại dẫn đầu là Triệu Tuần mặt lập tức tái mét, gượng gạo làm lễ vấn an.
Bé Đá bị Hạ công công ôm đến trước mặt Triệu Uân vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Thành ca nhi đang khóc bù lu bù loa, được cung nhân dỗ dành.
“Trẫm còn tưởng là ai kia! Hóa ra là thằng nhóc thối nhà ngươi!” Triệu Uân nhìn quần áo bị kéo đến dúm dó, khuôn mặt trắng nõn còn có vài vết cào đỏ ửng lên của thằng bé. Đã ra nông nỗi này rồi mà vẫn không biết ăn năn hối cải, hắn tức giận đến mức đột nhiên bước tới, đánh một phát vào mông của thằng bé.
“Lá gan béo quá rồi phải không?! Vậy mà dám đánh người ở trong cung!”
Bé Đá bị hắn đánh thì nhảy cẫng lên, sờ mông rồi dang chân chạy trốn, vừa chạy vừa kêu to: “Ai bảo hắn đánh đỏ điểm tâm của cháu, nên cháu mới đánh cậu ta!!”
“Mi còn dám chạy?! Quay lại cho trẫm!!” Triệu Uân tức đến nỗi mặt tái xanh, cả giận nói.
Ngay lập tức, thái giám và cung nữ cùng nhau đuổi theo, định bé Đá đang chạy loạn khắp nơi về.
Ai dè thằng nhóc này nhanh nhẹn như cá chạch nên chẳng ai bắt được nó. Triệu Uân nhìn mà tức, đang định tự mình ra tay thì Chử Lương hay chuyện đã vội vàng đuổi tới, cản bé Đá lại rồi xách nó tới trước mặt Triệu Uân.
Tuy bé Đá rất ấm ức, nhưng tình thế ép người ta phải cúi đầu, nó biết mình không thể lấy lòng Chử Lương nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, chịu liên tiếp mấy phát đánh của Triệu Uân, dẫu đau đến nỗi trợn mắt há mồm, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng.
“Này thì chạy này, này thì chạy này!!” Sau khi vỗ bôm bốp mấy cái, Triệu Uân mới cảm thấy lửa giận trong lòng lắng xuống đối chút, hắn hắng giọng, không đếm xía đến vẻ mặt ngẩn tò te của đám người Canh thái phó, uy nghiêm hỏi: “Chuyện này là sao?”
Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cả lũ nhất tề nhìn về phía Triệu Tuần.
Triệu Tuần lấy hết dũng khí mà tiến lên, lắp bắp trả lời: “Thành, Thành ca nhi đánh đổ bé, đồ ăn của bé Đá, bé Đá tức quá, tức quá nên mới đánh nhau với Thành ca nhi.”
Triệu Uân nhìn dáng vẻ nhếch nhác, khuôn mặt tèm lem nước mắt của Thành ca nhi, rồi lại nhìn sang dáng vẻ quật cường, ánh mắt dọa dẫm đối phương của bé Đá, hắn chợt cười lạnh một tiếng: “Đuổi hai tên láo tớt này ra khỏi cung!”
“Bệ hạ!” Chử Lương giật mình, đang định lên tiếng cầu xin thì lại thấy Canh thái phó khẽ gật đầu với mình, hắn suy nghĩ một lát rồi im bặt.
Thành ca nhi sợ đến nỗi mặt tái mét, môi và chân đều run lên.
Nếu bị đuổi về thì tổ phụ và cha mẹ nhất định sẽ rất tức giận!
Bé Đá thì ngực lại, mắt cu cậu sáng lên, hỏi: “Đuổi về nhà ấy ạ?”
Triệu Uân nghiêm mặt không đáp, song, Xương ca nhi – ấu tử của Đại lí tự khanh đứng gần nó nhất lại khẽ nói: “Là đuổi về nhà đó, ngu ngốc, mau cầu xin tha thứ đi!”
Bé Đá trông thấy một nội thị tiến tới bế Thành ca nhi đi về phía cổng cung, còn một người khác thì đang đi về phía mình, lập tức vui vẻ nói: “Không cần bế cháu, cháu tự về được rồi!”
Nói xong, nó sải nước đuổi theo Thành ca nhi, đi được một đoạn thì dường như nhớ ra điều gì đó nên lại quay về, sau đó nghiêm túc làm lễ vấn an Triệu Uân, Canh thái phó và Chử Lương rồi nói như người lớn: “Thưa thái phó, trò về nhà đây ạ, thời gian qua vất vả cho thầy rồi.”
Cuối cùng, nó kéo tay Triệu Tuần cười hì hì: “Đại điện hạ, đệ về đây, hôm khác đệ lại tới thăm huynh.”
Nói xong, nó tung bước chạy về phía cổng cung.
Triệu Uân giần giật khóe môi, nhìn dáng chạy vui mừng hớn hở mà đột nhiên quát lên: “Xách chúng quay lại cho trẫm!”
Vừa dứt lời, quả nhiên có thị vệ xách hai đứa trở lại.
Một lát sau, trong điện phía Đông của cung Thừa Đức, Triệu Uân ngồi ở trên cao, từ tốn nói: “Ăn đi, trẫm thấy các ngươi cũng đói rồi, đây đều là bữa trưa được ngự thiện phòng dày công chuẩn bị, loại nào cũng là món thượng hạng đó.”
Triệu Tuần và những đứa trẻ khá đều đồng thanh thưa vâng, rồi đồng loạt cầm đũa lên.
Hương thơm ngọt ngào không ngừng xộc vào mũi, bé Đá nuốt ực nước bọt, nhìn đám Triệu Tuần đang ăn đến mặt mày rạng rỡ, sau đó cầm một cái màn thầu lên cắn một miếng.
Có gì mà ghê gớm chứ, nó còn có màn thầu và cháo hoa nè!
Nó nhìn chằm chằm Xương ca nhi đang ngồi đối diện mình, nhìn đối phương gắp bánh phù dung tinh xảo lên cắn nhẹ một miếng, khiến nó không khỏi nước nước miếng.
Xương ca nhi bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, giống như bị người ta nhìn chằm chằm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sáng quắc của bé Đá, thấy nó nhìn chằm chằm….. chiếc đũa trên tay mình, cậu bé lập tức cúi đầu xuống với vẻ mất tự nhiên, sau đó nhét hết chỗ bánh phù dung chưa ăn hết vào miệng.
Bé Đá ấm ức cắn thêm một miếng màn thầu nữa, nhai ngấu nghiến vài cái rồi nuốt xuống, nó thấy thứ này khó ăn cực kì, vì thế lập tức quyết định liệt màn thầu vào thứ mà mình ghét ăn nhất.
Triệu Uân nhìn từ trên cao xuống, thấy thế thì không khỏi cười khẩy.
Thằng ranh con, trẫm không tin không trị được mi!
Canh thái phó giơ đũa nhưng hồi lâu không hạ xuống, im lặng nhìn vị vua uy nghiêm của một nước, qua hồi lâu, ông mới cúi đầu để che đi nụ cười trên mặt.
Xem ra bạo quân cũng có một mặt trẻ con như vậy. Tuy nhiên, nếu đã có một mặt như vậy, thì sao có thể là bạo quân được!
Những sầu lo tích tụ lâu này lập tức trở thành hư không, cuối cùng ông cũng vui vẻ hạ đũa xuống.
***
Lăng Ngọc xoa nhẹ bụng mình với vẻ không dám tin, thì thào hỏi: “Ta thật sự, thật sự có thai rồi ư?”
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân lại có thêm tiểu công tử rồi!” Phục Linh và Thanh Đại cười hớn hở, đồng thanh chúc mừng.
Vương thị vui sướng kéo lấy tay con dâu, quở trách: “Mình có thai hơn hai tháng rồi mà con cũng không biết, con ấy à, từ khi nào trở nên bất cẩn như vậy?”
Tính một chút, có lẽ đứa bé này đã đến được nửa tháng trước khi thằng cả ra trận.
“Nếu Thiệu Đường biết được, chẳng biết sẽ vui thế nào!” Vương Thị lại nói.
Lăng Ngọc cúi đầu xoa nhẹ bụng mình, bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Đứa bé này tới thật đúng….