Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên
Chương 17: Đánh rơi
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Trợ lý ở trên xe lúc này ngay cả ô cũng không kịp mở, vội vàng xuống xe mở cửa giúp boss của mình.
"Không... Không được, tôi không thể đi vào." Cô gái trong lòng ngực lại từ chối lên xe.
Gương mặt sắc bén của người đàn ông khẽ nhăn lại, tràn đầy khó hiểu, "Tại sao?"
"Nhìn... có vẻ rất quý giá, đi vào... bẩn, không bồi thường nổi." Thiếu nữ ngập ngừng nói, không thấy dáng vẻ kiên cường lúc ở hội sở tranh luận đúng sai đâu cả.
Gương mặt của người đàn ông giãn ra, buồn cười nhìn cô, "Yên tâm, không cần cô bồi thường đâu. Bây giờ có thể đi vào chưa, nếu không tôi cũng phải dính mưa cùng cô đó."
Cô gái không biết đang thẹn thùng hay là do đâu, chỉ khẽ gật đầu một cái, đầu nhỏ cọ cọ trước ngực Thịnh Nghiêm Minh, khiến trái tim hắn trở nên ngứa ngáy.
Tuy lúc này là mùa hè, nhưng trong xe lại ấm áp dễ chịu, tài xế là một người thức thời, khi thấy ông chủ mắc mưa lập tức bật chế độ sưởi lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lan Tâm được ngồi chiếc xe xịn như thế này, chiếc xe này không hề giống với những chiếc khác trên đường, nó dài hơn rất nhiều.
Thậm chí, trong xe còn có cả tủ lạnh, cô có chút há hốc mồm, nhưng cô biết, đây không phải là lúc chú ý đến mấy thứ này, cho nên vội vàng thu hồi ánh mắt.
Dường như sợ làm bẩn xe, Lan Tâm chỉ dám ngồi nửa cái mông, hai chân khép chặt.
Hai cánh tay bị thương lúc này khẩn trương đến mức không biết đặt đâu, cuối cùng lại để xuống đầu gối.
Vòng eo thẳng đứng ngay ngắn, hai tay hai chân khép lại, áo sơ mi màu trắng dán chặt lên người, trang phục có vẻ nghiêm túc này lại khiến đường cong trên cơ thể phập phồng quyến rũ.
Hầu kết Thịnh Nghiêm Minh bất giác lăn lộn lên xuống, hắn là một người đàn ông bình thường, tuy mấy năm nay vẫn còn giữ tâm trong sạch vì một nguyên nhân nào đó, nhưng hắn cũng có một vài bạn giường để tiết dục. Trong số bọn họ, không có một ai, dáng người có thể làm hắn vừa nhìn đã cứng.
Đương nhiên, có lẽ gương mặt cũng là một nguyên nhân.
"Lau đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."
Tám giờ tối, thời gian trôi qua cũng thật mau.
Thịnh Nghiêm Minh điều chỉnh lại dáng ngồi, nếu không cự vật đã sưng to không thể giấu được, tuy rằng sau khi lên xe, cô gái cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Cảm.. cảm ơn ngài, đêm nay đã trợ giúp tôi hai lần."
Cô mở miệng nói một cách sợ hãi.
Ngữ khí không giống "cô ấy" chút nào, cố tình giọng nói lại giống đến thế. Giống đến mức hắn vừa nghe thấy dương vật đã ngẩng đầu lên, ngay cả quần áo lạnh lẽo trên người cũng không thể xua đi lửa nóng dưới háng.
"Đi thẳng về trước, nhà tôi ở con hẻm nhỏ đằng kia, bên trong hẻm nhỏ có một khu chung cư cũ." Cô nói tiếp.
Sau đó giống như nhớ tới cái gì đó, cô bổ sung thêm một câu, "Hẻm nhỏ kia xe ngài đi vào không vừa, ngài thuận tiện đưa tôi đến đầu hẻm là được rồi ạ."
"Cảm ơn ngài." Những lời này là cô xoay người nhìn hắn mà nói, đôi mắt vừa bị nước mưa hay là nước mắt cọ rửa, ở trong bóng đêm lạnh đến doạ người. Tuy biểu tình của cô sợ sệt và nhút nhát, nhưng gương mặt lại đầy vẻ chân thành, hai mắt chuyên chút nhìn hắn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu ở trong mắt cô.
Thịnh Nghiêm Minh cảm thấy hắn nhất định đã điên rồi.
Bởi vì gương mặt này, thật sự quá giống.
Người có gương mặt thế này, hắn không có cách nào kháng cự.
"Ừ." Lời ít mà ý nhiều, hắn sợ cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ trực tiếp lột sạch con thỏ nhỏ trước mắt bên trong xe.
Hầu kết lại lăn lộn, hắn làm bộ không hề để ý nói: "Sau này, cô tính thế nào? Nơi đó có lẽ không thể tiếp tục làm được nữa."
Hắn cũng không nói hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại lúc nãy của Lan Tâm và giám đốc hội sở.
"Tôi, tôi vốn định đi đến thành phố lớn nhìn xem, nhưng hiện tại mới biết, nơi này không thích hợp với mình. Ngày mai tôi sẽ trở về nhà."
Rời đi là không có khả năng, Lan Tâm nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng còn chưa nói xong, nước mắt đã che kín gương mặt.
"Vì cái gì?" Thịnh Nghiêm Minh buột miệng thốt ra, sau đó lại ảo não không thôi, hắn cảm thấy hắn đêm nay không giống mình chút nào.
Quả nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến người kia, hắn đều hành xử giống như người điên.
"Nơi này, không hề đơn giản như tôi nghĩ, tôi muốn chạy trốn." Cô gái nghẹn ngào ra tiếng, dường như chịu oan ức vô cùng lớn.
Lan Tâm dùng mu bàn tay lau nước mắt, cô nhìn hắn cười một cái còn khó coi hơn so với khóc: "Nhưng, thật sự rất cảm ơn ngài. Mấy tháng qua, ngài chính là là ánh sáng duy nhất mà tôi gặp được ở thành phố lạnh lẽo này."
Cũng không đợi người đàn ông trả lời, cô đã nói với tài xế, "Tài xế, chính là nơi này, đừng đi lên phía trước nữa, nơi đó vào không được."
Sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông, gương mặt tràn đầy chân thành, "Cảm ơn ngài!"
Khi Thịnh Nghiêm Minh còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã mở cửa xe ra, cúi người một cái, sau đó lưu loát xoay người rời đi.
Người đàn ông duỗi tay ra, ngay cả một góc áo cũng không thể nắm được.
Thịnh Nghiêm Minh thở dài, không biết tại sao lại nhớ tới ở sân bay năm đó, người phụ nữ kia cũng lưu loát rời đi như thế.
Hắn cùng với Lan Tâm, có lẽ cũng giống với "cô ấy", có duyên mà chẳng có phận.
Cười tự giễu, Thịnh Nghiêm Minh, mày cũng nên buông bỏ rồi.
Thu hồi tầm mắt, tài xế đã khởi động xe chạy về phía trước, lúc này, Thịnh Nghiêm Minh mới phát hiện ở chỗ cô gái vừa ngồi có một cái túi nhỏ.
Hiển nhiên, lúc xuống xe cô đã quên mang theo.
Thịnh Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy mưa to xối xả, không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Thịnh Nghiêm Minh cầm túi nhỏ, định nhìn thử bên trong có đồ vật quan trọng gì không, ngày mai sẽ bảo trợ lý đưa về.
Khi mở ra xem, hắn phát hiện bên trong có di động, chứng minh thư, và vô số giấy tờ linh tinh khác.