Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất
Chương 11
Chị ta lại muốn dùng USB để đe dọa tôi.
"Tốt thôi, chị cứ đăng video đó lên mạng ngay đi, tôi không quan tâm."
"Dù sao nhà họ Nguyễn cũng sắp sụp đổ rồi, cùng lắm thì c.h.ế.t chung thôi."
Nguyễn Thục Vân sững sờ.
"Cô không sợ nhà họ Dư đuổi cô ra khỏi cửa à?"
Tôi cười.
"Có chị - một người chị gái thích gây chuyện, chị nghĩ nhà Dư sẽ đánh giá cao tôi sao?"
"Nguyễn Thục Vân, chẳng phải chị luôn nói Dư Thiên Vũ rất yêu chị sao."
"Chứng minh cho tôi xem, anh ta yêu chị đến mức nào."
Bị tôi kích động, Nguyễn Thục Vân thực sự làm một việc ngu ngốc.
Chị ta chạy lên tầng thượng của tập đoàn Dư, nhất quyết đòi gặp tôi và Dư Thiên Vũ.
Khi chúng tôi đến, dưới lầu đã chật kín phóng viên, trên không trung còn có máy bay không người lái chụp ảnh.
Nhưng nhanh chóng, chúng bị bảo vệ của tập đoàn Dư đuổi đi.
Nguyễn Thục Vân tuyên bố nếu Dư Thiên Vũ không đồng ý ly hôn với tôi và cưới chị ta, chị ta sẽ nhảy xuống ngay lập tức.
"Thiên Vũ, anh muốn nhìn em c.h.ế.t sao?"
"Chúng ta đã có tình cảm bao năm nay, anh thật sự nhẫn tâm thế này à?"
Đôi mắt Dư Thiên Vũ đầy sự lạnh lẽo, gương mặt anh ta chưa bao giờ lạnh như vậy.
Anh ta tiến lên một bước, nói với Nguyễn Thục Vân.
"Nếu không phải chỗ cô đang đứng là trên tòa nhà của tập đoàn Dư, cô nghĩ tôi sẽ lên đây lo cho cô sao?"
"Nếu muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t xa ra, đừng gây họa cho tôi nữa."
Tôi đã nghĩ dù Dư Thiên Vũ có thất vọng về Nguyễn Thục Vân, ít nhất anh ta cũng sẽ quan tâm đến tính mạng của chị ta.
Nhưng sự tàn nhẫn của anh ta khiến tôi phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.
"Kể từ khi cô quyết định chia tay tôi, giữa chúng ta đã nên kết thúc rồi."
"Nguyễn Thục Vân, bây giờ vợ của tôi là Thục Mộng. Tôi hy vọng cô hiểu rõ thực tế và đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa."
Anh ta vừa nói, tôi không rõ là vì làm trò hay vì giận dữ, anh ta lại dang tay ôm lấy tôi.
Nguyễn Thục Vân không thể chấp nhận việc Dư Thiên Vũ thay đổi, chị ta hét lên trong tuyệt vọng.
"Thiên Vũ, ba năm trước là do em bị ép buộc, em không hề muốn chia tay anh, là vì..."
"Vì lý do gì cũng không còn quan trọng nữa."
Dư Thiên Vũ cắt ngang. "Dù có người ép cô chia tay tôi, họ có ép cô lên giường với người khác không?"
"Cô tự làm nhục mình, đừng nhắc lại những chuyện cũ nữa."
Tôi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Dư Thiên Vũ, trong lòng tôi đã có suy đoán.
Chuyện đó, có lẽ anh ta đã biết rồi.
Quả nhiên, những người chơi trò quyền lực không ai là không tàn nhẫn.
Nguyễn Thục Vân thực sự tuyệt vọng, có lẽ ban đầu chị ta chỉ muốn diễn một vở kịch để ép buộc Dư Thiên Vũ.
Nhưng bây giờ, trong mắt chị ta đã không còn chút hy vọng sống nào nữa.
Tuy nhiên, theo tôi hiểu về chị ta, ngay cả khi chết, chị ta cũng không cam lòng buông tha cho tôi.
Nguyễn Thục Vân cuối cùng đã tung ra đoạn video đó.
Khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Dư Thiên Vũ, chị ta cười mãn nguyện.
"Anh nghĩ Nguyễn Thục Mộng trong sạch lắm sao, cô ta còn hèn hạ hơn tôi."
"Dư Thiên Vũ, anh nhất định sẽ hối hận."
Nói xong, chị ta định nhảy xuống, nhưng đã bị đội cứu hộ mai phục từ trước kéo lại.
Nguyễn Thục Vân vừa khóc vừa hét, cuối cùng cũng bị đưa xuống.
11
Tôi có chút thất vọng.
Thực sự muốn xem biểu cảm của bố mẹ tôi như thế nào khi thấy chị ta ngã xuống và biến thành một đống thịt nát.
Nhưng tôi nhanh chóng gọi cảnh sát.
Tôi cũng gọi luật sư riêng của mình đến.
Tôi nhặt chiếc điện thoại mà Nguyễn Thục Vân đã dùng để phát video và giao nó cho cảnh sát, như một bằng chứng cho việc tôi kiện chị ta.
“Phu nhân Dư, chúng tôi sẽ giữ chiếc điện thoại này một cách nghiêm ngặt, nếu cần thiết sẽ mời bà hợp tác điều tra thêm.”
“Xin bà yên tâm, video đã được tải lên mạng sẽ bị gỡ bỏ.”
Tôi gật đầu, điều đó tôi không lo lắng.
Bởi vì tôi đã sắp xếp một chuyên gia máy tính giúp mình từ trước, video mà Nguyễn Thục Vân tải lên chỉ có lịch sử tải, nhưng không ai thực sự nhìn thấy được.
Chứng cứ phạm tội của chị ta sẽ được lưu lại, nhưng tôi sẽ không cho phép sự tổn thương thứ hai xảy ra.
Ngay cả chiếc điện thoại giao cho cảnh sát cũng có luật sư theo dõi, niêm phong và lập hồ sơ.