Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang
Chương 58
Đôi khi ta dỗ dành tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng sẽ nhanh chóng làm lành với ta, nhưng lần này ta chân thành dỗ dành tỷ ấy như vậy, tỷ ấy vẫn không đáp lại.
Ta ghét nhị tỷ nhất, tỷ ấy vừa nhỏ nhen vừa nhát gan, vừa hay khóc vừa hay giận dỗi, ta luôn không thích tỷ ấy.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Nhứ, khẽ cười: "Nhị tỷ, đừng sợ, muội sẽ sớm đến bên tỷ thôi, đại tỷ đang đợi chúng ta, còn có các ca ca, còn có cha nương nữa, chúng ta đi câu cá bắt tôm ở Ôn Du hà, chỉ cần có cá chỉ bạc, cha mẹ sẽ rất vui, chúng ta có thể cười đùa ăn bữa tối rồi."
Ta muốn nói chuyện với nhị tỷ một lát, nhưng Cao Thành đầy m/áu m/e kéo ta dậy: "Đi theo ta."
Ta chẳng còn chút sức lực nào, ta không thể vùng ra, nhưng ta không chịu buông Liễu Nhứ, Cao Thành gấp gáp bẻ tay ta: "Cũng chỉ là vật thay thế trong những ngày nàng có thai thôi, mau đi với ta..." Hắn ta nhìn cái bụng phẳng lì của ta, bỗng nhiên nhận ra, vui mừng nói: "Đứa bé đã ra đời rồi? Có phải Hoàng tử không? Đứa bé đâu?"
Ta nhìn dáng vẻ ngó nghiêng của hắn ta, cười: "Ch*t rồi."
Cao Thành khựng lại, nhưng quân Ngụy bên ngoài cửa càng lúc càng đông, hắn ta đỡ hai mũi tên, dùng sức bẻ tay ta đang ôm Liễu Nhứ ra: "Ch*t thì ch*t, sau này chúng ta sẽ có con nữa, mau đi với trẫm..."
Mũi tên xé gió, ta cúi đầu nhìn mũi tên bạc đuôi đỏ trên ngực, có chút muốn cười, nhưng ta dùng ánh mắt mờ mịt để Cao Thành thấy vẻ thê lương bất lực của ta.
Cao Thành gầm lên với bên ngoài: "Gi*t Hoàng hậu! Gi*t nàng ta!"
Mũi tên bạc đuôi đỏ thứ hai còn chưa kịp b.ắ.n ra, Hoàng hậu đã bị chặt đứt cánh tay trái, đáng lẽ nàng ta không cần xuất hiện ở đây, nàng ta đuổi theo Cao Thành đến, đôi Đế Hậu này thành thân mười năm, ân oán cuối cùng cũng phải tự tay giải quyết.
Người chặt đứt cánh tay trái của Hoàng hậu là một tiểu thái giám trong cung của nàng ta, là tai mắt của ta, cũng là ngư dân nhỏ trên Ôn Du hà, sống không nổi nữa nên vào cung, vào cung rồi thì muốn gi*t những kẻ quyền cao chức trọng, bẩn thỉu ô uế này.
Ta thấy tiểu thái giám đ/âm Hoàng hậu mấy nhát, một lượng lớn Thất bộ liên được rắc vào vết thương của Hoàng hậu, khóe miệng ta không nhịn được mà cong lên, đó là điều ta dạy tiểu thái giám đó, hắn ta ngốc như vậy mà cũng học được, có lẽ vì muội muội hắn ta cũng ch*t ở Phương Hoa điện giống như tỷ tỷ ta, nên hắn ta càng đặt tâm huyết học hỏi hơn.
Tiểu thái giám đó nhanh chóng bị chém, chẳng mấy chốc không còn hơi thở nữa, nhưng Hoàng hậu được cứu lại rên rỉ càng lúc càng thê thảm, tiểu thái giám đó không đ/âm trúng một chỗ hiểm nào, Hoàng hậu nhất thời chưa thể ch*t được, người của nàng ta không biết làm sao để cứu, cũng không dám gi*t nàng ta, nên nàng ta giống như những nữ tử ở Phương Hoa điện vậy, tuyệt đối sẽ không ch*t nhanh được.
Ta sung sướng đến toàn thân run rẩy, nhưng Cao Thành che khuất tầm nhìn của ta, hắn ta nhìn ta đầy sợ hãi và sốt ruột: "Đừng, đừng mà."
Ta dùng tay nhẹ nhàng sờ mũi tên bạc đuôi đỏ mọc ra trên ngực, hơi ngắn nhỉ.
Ta ôm lấy eo Cao Thành, dùng hết sức lực ôm chặt hắn ta, Cao Thành không né tránh, mũi tên bạc đuôi đỏ cắm vào n.g.ự.c hắn ta, nhưng hắn ta càng lúc càng ôm chặt ta: "Đừng rời xa ta, trưởng tỷ, đừng rời xa ta, Liễu Diệp, xin nàng."
Ta nhìn biển lửa phía xa cười thỏa mãn, Bán Hạ đã thành công rồi.
Ngọn lửa lớn chúng ta thấy trên Ôn Du hà đẹp đẽ hùng vĩ như vậy, chúng ta đều muốn xem lại một lần nữa, chúng ta đều nghĩ hoàng cung Bắc Tề được xây dựng bằng gỗ đàn hương lại rực rỡ vàng son là nơi đẹp đẽ hùng vĩ nhất, nên từ ngày vào cung, mỗi ngày đều có một lượng dầu thông vừa đủ được đưa vào cung.
Vì vậy từ khi ta trở thành Liễu Quý phi, tất cả các đường nước tưới cây mặc anh ở các cung đều gần sát chính điện và được lát bằng ngọc xanh. Vì vậy ta bảo Bán Hạ gửi bồ câu đưa tin cho Hoàng hậu, cũng thông báo cho tất cả thái giám, cung nữ thấp hèn như ngư dân Ôn Du hà ở các cung, bảo họ đổ dầu thông vào đường nước.
Ta ghét nhị tỷ nhất, tỷ ấy vừa nhỏ nhen vừa nhát gan, vừa hay khóc vừa hay giận dỗi, ta luôn không thích tỷ ấy.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Nhứ, khẽ cười: "Nhị tỷ, đừng sợ, muội sẽ sớm đến bên tỷ thôi, đại tỷ đang đợi chúng ta, còn có các ca ca, còn có cha nương nữa, chúng ta đi câu cá bắt tôm ở Ôn Du hà, chỉ cần có cá chỉ bạc, cha mẹ sẽ rất vui, chúng ta có thể cười đùa ăn bữa tối rồi."
Ta muốn nói chuyện với nhị tỷ một lát, nhưng Cao Thành đầy m/áu m/e kéo ta dậy: "Đi theo ta."
Ta chẳng còn chút sức lực nào, ta không thể vùng ra, nhưng ta không chịu buông Liễu Nhứ, Cao Thành gấp gáp bẻ tay ta: "Cũng chỉ là vật thay thế trong những ngày nàng có thai thôi, mau đi với ta..." Hắn ta nhìn cái bụng phẳng lì của ta, bỗng nhiên nhận ra, vui mừng nói: "Đứa bé đã ra đời rồi? Có phải Hoàng tử không? Đứa bé đâu?"
Ta nhìn dáng vẻ ngó nghiêng của hắn ta, cười: "Ch*t rồi."
Cao Thành khựng lại, nhưng quân Ngụy bên ngoài cửa càng lúc càng đông, hắn ta đỡ hai mũi tên, dùng sức bẻ tay ta đang ôm Liễu Nhứ ra: "Ch*t thì ch*t, sau này chúng ta sẽ có con nữa, mau đi với trẫm..."
Mũi tên xé gió, ta cúi đầu nhìn mũi tên bạc đuôi đỏ trên ngực, có chút muốn cười, nhưng ta dùng ánh mắt mờ mịt để Cao Thành thấy vẻ thê lương bất lực của ta.
Cao Thành gầm lên với bên ngoài: "Gi*t Hoàng hậu! Gi*t nàng ta!"
Mũi tên bạc đuôi đỏ thứ hai còn chưa kịp b.ắ.n ra, Hoàng hậu đã bị chặt đứt cánh tay trái, đáng lẽ nàng ta không cần xuất hiện ở đây, nàng ta đuổi theo Cao Thành đến, đôi Đế Hậu này thành thân mười năm, ân oán cuối cùng cũng phải tự tay giải quyết.
Người chặt đứt cánh tay trái của Hoàng hậu là một tiểu thái giám trong cung của nàng ta, là tai mắt của ta, cũng là ngư dân nhỏ trên Ôn Du hà, sống không nổi nữa nên vào cung, vào cung rồi thì muốn gi*t những kẻ quyền cao chức trọng, bẩn thỉu ô uế này.
Ta thấy tiểu thái giám đ/âm Hoàng hậu mấy nhát, một lượng lớn Thất bộ liên được rắc vào vết thương của Hoàng hậu, khóe miệng ta không nhịn được mà cong lên, đó là điều ta dạy tiểu thái giám đó, hắn ta ngốc như vậy mà cũng học được, có lẽ vì muội muội hắn ta cũng ch*t ở Phương Hoa điện giống như tỷ tỷ ta, nên hắn ta càng đặt tâm huyết học hỏi hơn.
Tiểu thái giám đó nhanh chóng bị chém, chẳng mấy chốc không còn hơi thở nữa, nhưng Hoàng hậu được cứu lại rên rỉ càng lúc càng thê thảm, tiểu thái giám đó không đ/âm trúng một chỗ hiểm nào, Hoàng hậu nhất thời chưa thể ch*t được, người của nàng ta không biết làm sao để cứu, cũng không dám gi*t nàng ta, nên nàng ta giống như những nữ tử ở Phương Hoa điện vậy, tuyệt đối sẽ không ch*t nhanh được.
Ta sung sướng đến toàn thân run rẩy, nhưng Cao Thành che khuất tầm nhìn của ta, hắn ta nhìn ta đầy sợ hãi và sốt ruột: "Đừng, đừng mà."
Ta dùng tay nhẹ nhàng sờ mũi tên bạc đuôi đỏ mọc ra trên ngực, hơi ngắn nhỉ.
Ta ôm lấy eo Cao Thành, dùng hết sức lực ôm chặt hắn ta, Cao Thành không né tránh, mũi tên bạc đuôi đỏ cắm vào n.g.ự.c hắn ta, nhưng hắn ta càng lúc càng ôm chặt ta: "Đừng rời xa ta, trưởng tỷ, đừng rời xa ta, Liễu Diệp, xin nàng."
Ta nhìn biển lửa phía xa cười thỏa mãn, Bán Hạ đã thành công rồi.
Ngọn lửa lớn chúng ta thấy trên Ôn Du hà đẹp đẽ hùng vĩ như vậy, chúng ta đều muốn xem lại một lần nữa, chúng ta đều nghĩ hoàng cung Bắc Tề được xây dựng bằng gỗ đàn hương lại rực rỡ vàng son là nơi đẹp đẽ hùng vĩ nhất, nên từ ngày vào cung, mỗi ngày đều có một lượng dầu thông vừa đủ được đưa vào cung.
Vì vậy từ khi ta trở thành Liễu Quý phi, tất cả các đường nước tưới cây mặc anh ở các cung đều gần sát chính điện và được lát bằng ngọc xanh. Vì vậy ta bảo Bán Hạ gửi bồ câu đưa tin cho Hoàng hậu, cũng thông báo cho tất cả thái giám, cung nữ thấp hèn như ngư dân Ôn Du hà ở các cung, bảo họ đổ dầu thông vào đường nước.