Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái - Trang 2
Chương 54: Dự thính
"Cám ơn." Mạnh Oánh bị dọa sau đó bình tĩnh trở lại, đẩy hắn ra, vội vàng đi qua đường cái.
Bản thân xe ở đây không nhiều, nếu không phải bởi vì quá vội vàng thì cũng sẽ không suýt chút nữa là bị đụng, cô đi vào biệt thự Hồ Nghiệp, vén rèm cửa lên đi vào.
Sau lưng.
Người kia vẫn đứng tại chỗ, tay đút vào trong túi, nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần xa, hầu kết bỗng nhúc nhích qua một cái, biết rõ có thể như vậy.
Hắn vẫn tới.
Điện thoại rung lên mấy lần.
Hắn cầm lên.
Đầu kia, Giang Dịch gửi tin nhắn tới: Hứa tổng, anh đến Geneva sao?
Giang Dịch: Hôm nay thành viên hội đồng quản trị tới công ty, thấy anh không có ở đây nên có hỏi mấy câu.
Giang Dịch: Mấy người ở bữa tiệc kia dù sao cũng biết chuyện anh qua Geneva, hắn vô cùng hoảng hốt, cứ tìm tôi thám thính tin tức.
Cuối cùng.
Giang Dịch: Hứa tổng cố lên.
*
Biệt thự Hồ Nghiệp hết thảy ba tầng, tầng thứ nhất tầng thứ hai dùng để sinh hoạt, tầng thứ ba trang trí thành một cái phòng học nhỏ, Mạnh Oánh tới trễ, Di Tuyết đang ở phòng khách tầng một vừa thấy cô liền chỉ lên trên lầu, "Tầng ba tầng ba."
"Cám ơn sư mẫu." Mạnh Oánh nói xong, chạy nhanh lên lầu, Di Tuyết lại đi theo tới đầu bậc thang, nói: "Em đến muộn, ông ấy chắc chắn không vui đâu, em nhịn một chút, mà sao mặt em đỏ vậy, bên ngoài có nắng lắm đâu."
Mạnh Oánh đã chạy đến lầu hai, ở đó có một mặt tường bằng kính, đối diện với đầu bậc thang, cô nhìn lướt qua, liền nhìn thấy gương mặt của mình thực sự có hơi đỏ lên.
Hôm nay makeup không đánh má hồng, đỏ mặt cũng hơi bất thường. Cô nhìn thoáng qua rồi quay người lên lầu, đẩy cửa gỗ ra, bốn người ở trong phòng cùng nhìn cô.
Triệu Việt, Kiều Khởi, Chu Mẫn Nhi ngồi xếp bằng trên mặt đất, ba người họ đều mặc quần áo rộng rãi, ngồi đối diện là Hồ Nghiệp, mặc một thân quần áo thể thao màu trắng, cặp mắt kia rất sắc bén, "Ngày đầu tiên mà đi trễ sao?"
"Xin lỗi thầy, em. . . ."
"Vào đi, đứng đó nghe giảng bài." Hồ Nghiệp thu tầm mắt lại, không nhìn cô nữa.
Ngữ khí cũng rất nghiêm khắc.
Mạnh Oánh biết lỗi, đóng cửa lại, đứng ở bên cạnh dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người kia. Bốn phía phòng học đều là kính pha lê, giống như một căn phòng chuyên luyện vũ đạo, nhưng Mạnh Oánh biết, phòng học diễn xuất cũng giống như thế. Kể từ khi lên đại học đến giờ chưa bị phạt, cho nên bây giờ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô cúi đầu xuống, cố gắng tập trung nghe giảng bài, còn không dám nhìn loạn.
Kiều Khởi ở bên cạnh cô, chống cằm, ngửa đầu cười nhìn cô, giống như đang trêu chọc.
Triệu Việt thì ngồi rất thẳng, không đặt sự chú ý lên Mạnh Oánh nữa, bởi vì ở cái tuổi này, còn bị phạt đứng, nếu như bị nhìn thì càng cảm thấy xấu hổ.
Chu Mẫn Nhi thì cao hứng, cười trên nỗi đau của người khác.
Hồ Nghiệp không bỏ sót bất kì biểu hiện cũng như động tác của bốn người họ, thân là một diễn viên xuất chúng, ngoại trừ chuyên nghiệp về diễn xuất, ông còn nghiên cứu tâm lý học, cầm về không ít thành tựu. Đây cũng là một nguyên nhân khiến ông thành công trên con đường nghệ thuật, từ lúc bốn người bọn họ ăn cơm cùng nhau, ông liền có thể khái quát được kết giữa bọn họ.
Ông cũng không biểu hiện gì mà nói: "Cộng tình là phương thức cơ bản nhất trong diễn xuất, muốn diễn một phân cảnh cần bộc lộ cảm xúc không phải là lấy cảm xúc của mình để thuyết minh cho cảm xúc của nhân vật, mà là hiểu được nhân vật, tìm đúng tâm tư tình cảm của nhân vật để biểu hiện ra ngoài, diễn đi diễn lại, cũng không bằng một lần hóa vào nhân vật."
"Kiều Khởi, cậu lên." Ông đột nhiên điểm danh.
Kiều Khởi hơi giật mình, hắn còn đang nhìn Mạnh Oánh, ngắm khuôn mặt đỏ của cô, "Dạ thầy?"
"Cậu đứng trước mặt Mạnh Oánh, dùng những lời khó nghe nhất mà mắng em ấy."
Kiều Khởi: "Dạ? Em làm không được đâu."
"Vô duyên vô cớ mắng cổ?"
Kiều Khởi nhìn Mạnh Oánh, lại nhìn Hồ Nghiệp.
Hồ Nghiệp gật đầu: "Đúng, phải rất khó nghe, rất đáng ghét."
Kiều Khởi: ". . . ."
Sau đó, Kiều Khởi vận nội công chuẩn bị những câu từ để chửi rủa Mạnh Oánh, nhưng rất đáng tiếc, hắn mắng được hai chữ rồi mắng không nổi nữa.
Hôm nay Mạnh Oánh mặc váy thắt đai lưng, phối hợp với chiếc áo blazer màu đen, cả người nhìn vô cùng tươi mát, cộng với làn da trắng không tì vết của cô khiến Kiều Khởi không mắng nổi một câu nào.
Hồ Nghiệp cũng không có đưa ra lời hướng dẫn nào, để hắn tự tìm cảm giác.
Lại thử một lần nữa, Kiều Khởi cắn răng, chống eo nói: "Thầy để cho em khen cô ấy, hôn cô ấy, em đều làm được, duy chỉ có cái này. . . ."
Lời còn chưa nói hết.
Cửa lại bị đẩy ra.
Người trong phòng đồng loạt nhìn sang, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi mặc áo thun màu đen cùng quần dài màu đen, trong tay cầm một cái camera, đeo kính mắt viền bạc, một tay đẩy cửa, nhìn Mạnh Oánh và Kiều Khởi đang đứng trước mặt cô rồi đi đến, thanh âm hắn trầm thấp, nói với Hồ Nghiệp: "Đến trễ rồi."
Nói xong, đi đến góc tường, ngồi xếp bằng xuống rồi dựa vào tấm kính pha lê, camera để ở bên người.
Căn phòng giống như bị bấm nút dừng lại mấy giây.
Kiều Khởi nhìn người kia, lại nhìn Mạnh Oánh ở trước mặt, bên trong đôi mắt hiện lên một vẻ suy tư
Mạnh Oánh híp mắt nhìn Hứa Điện.
Lại nhìn Hồ Nghiệp.
Hồ Nghiệp tằng hắng, nói: "Cậu ta tên là Hứa Điện, thiếu gia Hứa gia ở Lê thành, tới dự thính, không phải lên lớp, với lại cậu ấy sẽ giúp chúng ta quay chụp lại những cảnh các em luyện diễn."
"Cậu ta là nhiếp ảnh gia có tiếng đấy."
Bầu không khí vẫn còn có chút quái dị.
Triệu Việt và Chu Mẫn Nhi cùng nhau nhìn về phía Mạnh Oánh.
Không phải là người hôm trước lên hot search đây sao, gương mặt này quá dễ nhận biết, nhìn một chút liền không thể quên được. Hắn lại là thiếu gia Hứa gia Lê thành.
Đây là sự thực tới quay tư liệu hả, hay là còn có mục đích khác?
"Mỗi lần tôi lên lớp, đều sẽ ghi hình lại, thường thì vợ tôi sẽ làm, lần này thiếu mất một người, nên để Hứa thiếu gia thay thế, cậu ấy đã dự thính, cũng quay chụp, được rồi, Kiều Khởi, tiếp tục, hôm nay anh mắng không ra, cơm trưa cũng không cần ăn."
"A a a, đừng mà thầy, người là sắt, cơm là thép, em cố gắng em cố gắng, đợi chút nữa, không thể đổi thành thổ lộ sao thầy?" Kiều Khởi nói xong, chỉ cảm thấy sau lưng một ánh mắt lạnh như băng trực tiếp bắn tới khiến hắn run lên, chậc một tiếng, người này càng khó chịu hắn càng nói.
Đáng tiếc, một giây sau.
Hồ Nghiệp nói: "Không thể, tôi biết anh mắng không ra, cho nên tôi mới để anh mắng."
Kiều Khởi: ". . ."
Hắn lại nhìn Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh cũng nhìn hắn, mặt mày ràng rỡ, thật đẹp mắt. Này phải mắng làm sao đây, cô thấp giọng nói: "Anh có thể xem tôi như kẻ đáng ghét nhất."
"Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, ta làm sao ghét cô được đây." Kiều Khởi nói xong, lại cảm giác phía sau lưng mát lạnh, chậc, sau đó lại rèn luyện một chút.
Kiều Khởi rốt cục có thể chửi bới.
Biết là diễn nhưng khi những lời có ý công kích cứ xa xả vào mặt mình khiến Mạnh Oánh không chịu được đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn môi, hận không thể mắng lại. Kiều Khởi mắng chửi người siêu cấp độc, nói cô mập như heo, trên bụng toàn là mỡ, vòng eo của cô như eo bánh mì.
Quả thực.
Mạnh Oánh tức giận đến sắp khóc.
Triệu Việt cùng Chu Mẫn Nhi nghe xong nhịn không được cười trộm.
Chờ Hồ Nghiệp nói ngừng, Mạnh Oánh bị tổn thương, cô ngẩng đầu có thể vành mắt đỏ lên của cô, đối mặt với người đang ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, hai người nhìn nhau mấy giây, yết hầu Hứa Điện bỗng nhúc nhích qua một cái, nói: "Hắn nói mò, em vừa gầy lại đẹp."
Người còn lại: ". . ."
Hồ Nghiệp: ". . ."
*
Sau đó, Hồ Nghiệp để Chu Mẫn Nhi và Triệu Việt cũng mắng Mạnh Oánh, Chu Mẫn Nhi vừa ra trận đã có thể mắng xối xả, một khi phụ nữ lên tiếng xen lẫn các loại cảm xúc, đố kỵ, hâm mộ, còn có các loại bắt bẻ, Chu Mẫn Nhi không có một chút khách khí, mắng suýt chút đánh nhau. Mạnh Oánh cũng sắp đánh nhau, Kiều Khởi phải kéo cánh tay Chu Mẫn Nhi, nếu không có khi đánh nhau thật, trải qua một buổi này, Mạnh Oánh mới cảm giác được, Chu Mẫn Nhi có thành kiến đối với cô.
Cô vô thức nhìn Hồ Nghiệp.
Hồ Nghiệp cẩm quyển sách như đang suy tư điều gì, ngồi yên như tượng.
Thầy quả nhiên là thầy.
"Được rồi, tất cả ngồi xuống." Nhớ xong, Hồ Nghiệp ngồi dưới đất, hô một tiếng, mọi người đồng loạt ngồi xuống, Mạnh Oánh vô thức cũng muốn ngồi, Hồ Nghiệp mắt cũng không nhìn lên, nói: "Em tiếp tục đứng đó."
Mạnh Oánh: ". . . . ."
Sau đó, cô tiếp tục đứng nghe giảng bài, lúc đầu cô đã dần quen với việc đứng học, nhưng chẳng biết tại sao, bởi vì thêm Hứa Điện đang ngồi cách đó không xa, khiến cho Mạnh Oánh luôn trong tâm trạng căng thẳng, đứng nghiêm.
Những cảm xúc xấu hổ.
Lặng yên leo lên.
Tâm tình như vậy, cô rất ít khi có.
Buổi học sáng nay, thật ra chủ yếu là để Hồ Nghiệp khảo sát cũng như hiểu rõ trình độ kỹ thuật diễn của bốn người họ, toàn bộ buổi học ngoại trừ lời khen của Hứa thiếu đến Mạnh Oánh thì không có một lời thừa thãi, hắn tự mân mê lấy máy quay phim của mình, thỉnh thoảng nhìn Mạnh Oánh một chút, có một lần bị Mạnh Oánh trừng trở về.
Hứa Điện ngạc nhiên, sau mỉm cười.
Sau khi cười xong.
Thần sắc nhưng trầm tĩnh lại.
Hắn mím chặt môi.
Không vội.
Đến chết vẫn muốn lại một lần nữa quang minh chính đại ôm em vào lòng.
*
Bởi vì Di Tuyết có thể nấu ăn nhưng không thể ăn, cho nên trước khi buổi học kết thúc nửa giờ, Mạnh Oánh được phép tan học, đi xuống lầu xào rau, Di Tuyết đã chuẩn bị kỹ càng thức ăn, Mạnh Oánh đi vào phòng bếp nhìn thấy trên mặt đất đặt mấy cái thùng nguyên liệu nấu ăn được vận chuyển tới, Di Tuyết à một tiếng, nói: "Đều là Hứa Điện bảo người ta đưa tới."
"Hứa Điện, em biết chứ? Thiếu gia Hứa gia ở Lê thành, hiện tại hắn còn đang đương gia, tuổi trẻ tài cao, lúc trước hắn là bạn tốt của học trò Hồ Nghiệp, nếu không vì trở về kế thừa gia nghiệp, bây giờ hắn nhất định có thể trở thành đạo diễn có tiếng đấy, hoặc là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp." Di Tuyết không xem weibo, cho nên không biết chuyện của Mạnh Oánh, mới có thể vô tư hỏi chuyện cô như vậy.
Trước kia Mạnh Oánh còn có thể nói không biết, nhưng sau khi « hưu nhàn thời gian » phát sóng, cô muốn nói không biết cũng quá giả, cho nên cô chỉ cười, không có trả lời, cô xem xét các nguyên liệu nấu ăn được bày la liệt trong phòng bếp, có xương sườn có thịt gà, còn có một số loại rau củ để làm salad, Mạnh Oánh chuẩn bị nấu xương sườn, xào gà Cung Bảo, lại làm một phần dưa Bì Hoàng lạnh. . . .
"Mạnh Oánh, con thật tuyệt." Mắt Di Tuyết như biến thành ngôi sao, "Hồ Nghiệp cũng không biết làm cơm, mỗi lần muốn ăn đồ ăn Trung Quốc đành phải về nước, nhưng ông ấy thích chạy khắp nơi, không bao giờ chịu ở một chỗ lâu dài, tôi cũng chỉ có thể đi theo ông ấy, ai, đến cái nhà cũng không có."
Mạnh Oánh nhìn bà một cái, vẻ mặt hoài nghi.
"Em thấy thầy rất yêu cô."
"Có sao? Không có." Di Tuyết thở dài, nhưng có thể thấy sự hạnh phúc trong gương mặt của bà, Mạnh Oánh tự dưng bị thồn cơm chó suýt sặc, nhanh chóng sơ chế nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn, lại một lát sau, thang lầu truyền đến tiếng bước chân, bọn họ đã xong tiết học, Mạnh Oánh cúi đầu cắt hành tây, hơi cay của hành khiến cô chảy nước mắt.
Cô quên không làm biện pháp chống cay mắt, ngẩng đầu nói: "Sư mẫu, cô lấy khăn giấy lau lau nước mắt giúp em với ạ."
Sau đó một cánh tay rắn chắc duỗi tới, ôm lấy mặt của cô ngẩng lên, lau khô nước mắt, Mạnh Oánh rưng rưng mở mắt, đối diện với một đôi mắt ẩn nhẫn cảm xúc, tay che kín đôi mắt của cô, nói: "Nhìn thấy em khóc, anh chịu không được."
Giống như ngày đó xem « hưu nhàn thời gian ».
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tính ra, Mạnh Oánh chưa từng khóc trước mặt Hứa Điện bao giờ. Ai da. Tiếp theo, có chút ngược, nhưng phương hướng của hai người đã có tiến triển, con đường theo đuổi vợ của Hứa Điện chỉ có thể nói là chậm mà chắc.
*t nhận được khá nhiều câu trả lời cho câu hỏi ở chương trước và có một số bạn nói rằng được đề cử bởi page ngôn tình trên facebook, và t nghĩ chắc cái bạn đề cử cũng có trong này nên t xin được gửi lời cảm ơn vì đã đề cử bộ này nha. t cũng đọc được vài comment rất dễ thương về lý do đến đây như từ convert tới, từ web lậu tới, hoặc là do một sự nhầm lẫn ... nhưng vì lý do gì đi nữa thì cũng cảm ơn sự ủng hộ của các bạn đối với truyện nha.^^