Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái - Trang 2
Chương 26: Bánh ngọt
Xem cái giọng điệu này.
Chỉ sợ là còn không ấn mở xem hình ảnh.
Hứa Điện đứng lên, dùng sức đặt ly rượu lên mặt bàn, cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại, xoay người rời đi. Chu Dương và Giang Úc sửng sốt hai giây, đang định mở miệng thì thấy kính mắt mà anh để lại, hai người liếc nhau, thái độ kia của Hứa Điện, rất ít khi xuất hiện, đây còn là lần đầu tiên hai người mới được tận mắt chứng kiến.
Bọn họ vội vàng đứng dậy, đuổi theo.
Khu ghế VIP lập tức chỉ còn lại một mình Lý Nguyên Nhi ngồi trơ trọi, cô chống cằm, giống như có ngọn gió thổi qua một mảnh hoang vu làm tăng thêm sự hứng thú của những ánh mắt xung quanh đang xem kịch vui.
Trên mặt ả vẫn giữ nét tươi cười nhưng gượng gạo.
Trên mặt bàn vẫn còn ba cái cốc yên vị giống như đang cười nhạo cô ta.
Kính mắt của Hứa Điện cũng bị Giang Úc cầm đi.
*
Chu Dương và Giang Úc đuổi tới cửa, Hứa Điện không lái xe, lên một chiếc taxi, hai người bọn họ nhanh chóng kêu người lái xe thuê, đuổi theo chiếc taxi kia.
Đường phố ban đêm ở Lê thành ngựa xe như nước, những bông hoa ở hai bên đường đua nhau tỏa hương thanh mát, ánh đèn từ những cửa hàng ánh đèn sáng rực rỡ, người đến người đi tấp nập như một thành phố không ngủ.
Taxi màu đỏ dừng ở cửa tiểu khu Hinh Nguyệt.
Theo sát phía sau là Mercedes màu đen đang chở hai người họ, nhìn thấy Hứa Điện đóng sầm cửa xe, chân dài sải bước về phía tiểu khu. Bóng dáng vừa khuất đi, Giang Úc chậc một tiếng nói: "Tôi cảm thấy lo giùm Mạnh Oánh."
Chu Dương xoa cằm, "Thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, lúc trước. . . ."
Lúc trước Dương Nhu kết hôn hắn cũng chưa từng như vậy.
Một thân ảnh màu đen rất nhanh biến mất ở cửa lớn tiểu khu, tiến vào đại sảnh. Trực tiếp lên lầu, đến lầu 18, cửa thang máy vừa mở, Hứa Điện mở thêm một cái nút áo, cổ áo rộng mở, có thể thấy được xương quai xanh, anh nhấn chuông cửa.
Mạnh Oánh đã ngủ rồi, ngủ được khoảng một tiếng, đang ở trong trạng thái ngủ say, lại bị một trận tiếng chuông đánh thức, cô đè nén sự bực bội, mới vén chăn lên, mang dép ra khỏi phòng, tiếng chuông do cô cài đặt là một ca khúc yêu thích, càng không ngừng hát đi hát lại.
Cô vén mái tóc dài, đi tới cửa, đạp một cái vào cánh cửa.
"Đừng ấn nữa."
Tiếng chuông ngừng lại, đôi mắt mang theo cơn buồn ngủ nhìn vào mắt mèo, bên ngoài, người đàn ông trầm mặt nhìn cô, Mạnh Oánh đã hơi tỉnh táo, lui lại một bước, mở cửa.
Trong lòng suy nghĩ, chuẩn bị làm bánh tart cho Hứa Khuynh? Hay chị ấy làm. . . .
Còn chưa có nghĩ xong.
Người nào đó đẩy cô vào tủ giày ở bên cạnh, ngay tức khắc cúi đầu liền hôn lên môi của cô, cửa thuận thế cạch —— một tiếng đóng lại.
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, hơi giãy dụa.
Tay anh liền thuận thế vuốt ve eo của cô khiến toàn thân Mạnh Oánh cứng đờ, mấy giây sau, cô cong khóe môi, ôm lấy anh, Hứa Điện híp mắt, môi mỏng đi xuống, ngậm lấy cổ của nàng, hung hăng mút hôn.
Làn váy cũng bị kéo lên.
Cho đến khi anh tiến vào, Mạnh Oánh mới hít sâu một hơi, Hứa Điện tựa ở bên tai nàng nói: "Em được lắm."
Nói xong, anh ôm thật chặt cô.
Mạnh Oánh nghiêng đầu, tựa ở trên bả vai anh, hơi thở dồn dập, từ từ nhắm hai mắt khóe môi lại chế giễu hắn, nhưng mà anh quá thô bạo, không có ôn nhu như trước đó.
Mạnh Oánh nhíu mày, đẩy anh ra một chút.
Động tác Hứa Điện chậm lại, nhưng sau đó vẫn là hung ác làm tới.
Mạnh Oánh mượn tư thế khác, quan sát khuôn mặt của anh mang theo một cỗ ngoan lệ.
Người này, điên rồi.
Trong lòng Mạnh Oánh cười lạnh.
Cánh tay nhỏ bé của cô ôm phía sau lưng của anh, cào mấy cái, cười nói: "Anh làm nhẹ thôi."
Hứa Điện cắn cái cằm cô, hôn lên.
Không đáp.
Cặp mắt đào hoa gắt gao nhìn xem nàng, Mạnh Oánh ghé lỗ tai vào trước mặt anh, vang lên tiếng cười nhẹ, nói: "Hôn một chút đi."
Toàn thân Hứa Điện chấn động.
Một giây sau, anh tăng sức bóp lấy eo của cô, lại chỉ hôn lên gương mặt cô, ngón tay vuốt ve vành tai của cô, lại bao trùm, bên ngoài đột nhiên có pháo hoa nở rộ trên bầu trời, thắp sáng cả căn phòng, hai bóng người chồng lên nhau không ngừng vận động, Mạnh Oánh nắm vuốt lỗ tai của anh, hỏi một câu: "Kính mắt đâu?"
"Không mang." Anh đáp.
Mạnh Oánh lại cười một tiếng.
Cô không giống như trước đây khi quan hệ sẽ có một chút thẹn thùng mà lúc này cô lại mang vẻ mặt bình thản như nước, chỉ có ánh mắt dụ hoặc.
Hứa Điện nhiều lần nhìn thấy cô như vậy, thì càng dùng sức.
Mây mưa lăn lộn qua lại, đêm đã khuya. Mạnh Oánh chậm rãi mặc quần áo, nhìn Hứa Điện, anh đang cài cúc áo, phát hiện cô nhìn mình, anh lại gần, muốn hôn cô một cái.
Mạnh Oánh lại né tránh, cô cười, nói: "Anh cần phải trở về."
Động tác Hứa Điện dừng lại.
Giương mắt thẳng tắp nhìn về cô, Mạnh Oánh dựa vào tủ giày, váy đã mặc lại chỉnh tề, nhưng toàn thân trên dưới lại mang theo dáng vẻ lười biếng.
Loại lười biếng, nhàn nhã này quả thật là muốn mạng người.
Yết hầu Hứa Điện nhấp nhô lên xuống, "Anh không thể ở lại?"
Mạnh Oánh lại cười, cô đi lên trước, Hứa Điện rũ mắt nhìn cô đến gần, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh một cái.
Mi mắt Hứa Điện hơi run.
Mạnh Oánh dịu dàng nói: "Anh về đi."
Một phút sau.
Hứa Điện đứng trong thang máy, đầu ngón tay ấn phím.
Trong chốc lát.
Anh mới phản ứng lại được.
Anh vậy mà nghe lời cô đi về.
*
Vận động mạnh một chút mà so với luyện yoga còn mệt hơn, Mạnh Oánh bất đắc dĩ lại phải đi tắm thêm lần nữa, sau khi tắm xong, đã hơn ba giờ sáng. Mạnh Oánh ngồi bên giường, duỗi người một cái, mới nhìn thấy điện thoại có một tin nhắn đến, cô cầm lên xem.
Hứa Điện: Anh động tình đối với em, thậm chí, còn. . . động tâm.
Mạnh Oánh xem xong, không có trả lời. Để điện thoại di động xuống, kéo chăn đi ngủ, cô không gội đầu cho nên có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, Hứa Khuynh nhắn qua Wechat.
Hứa Khuynh: Em làm egg tart cho chị đi, tối hôm qua hắn đi tìm em đúng không!
Mạnh Oánh: Vậy chị cũng làm cho em?
Hứa Khuynh: Được thôi, dù sao bây giờ chị cũng đang rảnh.
Nói đến là đến, Mạnh Oánh vừa luyện yoga xong, Hứa Khuynh đã cầm theo một bình rượu đỏ vào cửa, cô nói: "Nhà ngươi làm bánh tart rất được lòng trẫm."
Mạnh Oánh kéo duỗi thân thể, khôi phục nhịp thở, cầm lấy khăn lau lau cái trán, cười nói: "Vậy hôm nay em làm để bữa khác chị cùng em học."
Nói xong, cô đi vào phòng ngủ.
Hứa Khuynh đi theo, nói: "Được, ngày mai chị cũng phải đi Paris rồi."
Mạnh Oánh cầm quần áo lên, gật gật đầu.
"Em cũng có lịch quay phim."
"Tối hôm qua, hắn tới tìm em để làm gì?" Hứa Khuynh tựa ở cạnh cửa hỏi, Mạnh Oánh vừa bước chân phòng tắm, quay đầu nhìn cô một cái, cười: "Chị đoán xem?"
Cổ của cô có mấy cái dấu hôn.
Hứa Khuynh xem xét, cảm thán một tiếng, "Ôi chao."
"Chị nghe nói, hắn từ trước đến nay cũng chỉ có một mình em." Trước kia Hứa Khuynh cũng có biết Hứa Điện trong đám thiếu gia ăn chơi kia, mặc dù nhận biết nhưng cơ bản là không quen, cũng không dám hứng thú. Cố Tùy lớn tuổi hơn những thiếu gia bọn họ, có vài lần hợp tác qua lại nhưng cũng rất ít đi tìm hiểu cuộc sống riêng tư của bọn hắn.
Gần đây, bởi vì Mạnh Oánh mà Hứa Khuynh bắt đầu chú ý tìm hiểu mấy người này, Cố Tùy không có cách nào khác, đành phải hộ tống bà xã cùng nhau đi thám thính.
Thay xong quần áo ra, Mạnh Oánh lại đi vào trong phòng bếp làm bánh tart, thuận tiện làm chân gà ớt chanh, còn có một đĩa rau trộn, bưng ra ngồi cùng với Hứa Khuynh tại bàn ăn, vừa uống rượu vừa ăn mồi nói chuyện phiếm. Hứa Khuynh trò chuyện về Lý Nguyên Nhi, "Cô ta khá là lươn lẹo nên không đắc tội với người nào, nhưng cất giấu tư tâm khắp nơi, có tính chiến đấu cao đó, chị cảm thấy cô ta thật sự có tình ý với Hứa Điện, nếu như vậy khẳng định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để có được phương thức liên lạc của hắn."
Mạnh Oánh ăn chân gà, không đáp.
Những chuyện đó đều không liên quan đến cô, Hứa Khuynh nói xong nhìn thái độ của cô, cười, nói: "Quên đi, em cũng không quan tâm, vậy thì không nói, chúc em quay phim thuận lợi trước."
Nói xong, cô nâng ly rượu.
Mạnh Oánh cười cũng giơ ly rượu, cụng một cái với cô, năm ngoái Hứa Khuynh đã cầm một giải ảnh hậu, cũng là mục tiêu mà Mạnh Oánh theo đuổi, nay Hứa Khuynh đã cầm hai giải.
Hai người ngồi ngây ngốc như vậy cho đến xế chiều, chồng của Hứa Khuynh trở về nên cũng gọi cô về, Hứa Khuynh bĩu môi, nói lầm bầm trong miệng. Còn nói chị hâm mộ tình trạng của em bây giờ. Mạnh Oánh cười một tiếng, mở cửa.
Đưa tiễn Hứa Khuynh xong, cô trở lại dọn dẹp bàn ăn, sau đó bắt đầu đọc kịch bản, buổi tối liền thu dọn hành lý. Hứa Điện gửi hai tin nhắn tới nhưng đến buổi tối cô mới thấy.
Cô không trả lời.
Chuẩn bị để điện thoại di động xuống, chuông điện thoại reo lên, cô nhíu mày, nhận.
Đầu kia, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đã ăn hay chưa?"
"Ăn rồi, tôi đang xếp hành lý."
Hứa Điện ở đầu kia, ngừng chốc lát, "Anh ở dưới lầu."
Mạnh Oánh không đứng dậy, không đi nhìn anh có đứng ở dưới hay không, chỉ đáp lại: "Hôm nay không rảnh tiếp đãi anh."
Đầu kia.
Người đàn ông trầm mặc mấy giây, sau đó nói: "Ừ."
Nói xong lại không cúp điện thoại, Mạnh Oánh đợi một giây, rồi cúp trước, âm thanh tút tút tút truyền đến, cô để điện thoại di động xuống, tiếp tục chuẩn bị hành lý.
Chuyến này đi rất lâu, chí ít phải là ba cái va li.
Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng chuông cửa.
Cô đã có chút bực bội, đứng dậy đi ra cửa, bất kể có phải là Hứa Điện hay không, cô cũng không có ý định mở cửa, cô nhìn mắt mèo.
Ngoài cửa.
Là một bác bảo vệ.
Ông chỉ xuống mặt đất, giọng lớn hơn một chút: "Có thứ gì đó cho cô, tôi để ở dưới đất đó."
Nói xong, bác bảo vệ quay người đi.
Mạnh Oánh định thần trong chốc lát, mới mở cửa ra, ngoài cửa có một hộp bánh ngọt tinh xảo đặt trên nền, cô cầm lên, nhìn một cái.
Là nhãn hiệu của tiệm bánh ngọt thủ công ở trung tâm thành phố.
Cô tiện tay đặt hộp bánh ở trên bàn trà.
Ngày hôm sau, thời gian ghi trên vé máy bay là mười giờ rưỡi, nhưng bọn họ đến sân bay sớm hơn hai tiếng, Lưu Cần cùng Trần Khiết giúp Mạnh Oánh kéo hành lý, trước khi đi nhìn thấy hộp bánh ngọt trên bàn trà, Trần Khiết nhìn chằm chằm không rời, cái này. . .Đây không phải là hiệu bánh ngọt được làm thủ công rất khó đặt sao.
Lần trước. . .Lần trước Dương Đồng chụp hình quảng cáo ở gần đó, nhất định phải kêu người đi mua, mua không được, Dương Đồng liền nổi giận khiến ả leo lên hot search. Mạnh Oánh nhìn lướt qua hộp bánh kia, nhấc lên, đưa cho Trần Khiết, "Lát nữa tới phòng chờ sân bay rồi ăn."
"Vâng!" Mắt Trần Khiết sáng lên.
Lúc đi vào thang máy, Lưu Cần cũng nhìn cái hộp bánh kia vài lần, hỏi: "Em mua khi nào vậy? Bánh ở tiệm này rất khó mua nha."
"Bạn đưa." Mạnh Oánh đáp.
"Á à, bạn gì?" Lưu Cần cười lại hỏi, Mạnh Oánh không đáp, ba người từ thang máy đi ra, tiểu Manh từ trong xe xuống, nhanh tay giúp ba người cất hành lý, tiểu Manh vẫn muốn cùng Mạnh Oánh đi quay phim, nhưng mà lần này Mạnh Oánh vẫn không có ý định cho cô theo, cô nương này vẫn có chút nhát gan mà lại ngây ngô, cho nên tiếp tục ở lại để huấn luyện.
Xe bảo mẫu màu đen tiến vào dòng xe cộ, chạy tới sân bay.
Lần này Mạnh Oánh lựa chọn khoang thương gia bởi vì khoang hạng nhất không phải muốn ngồi là có thể ngồi, giá cả quá đắt. Tại phòng chờ máy bay nghỉ ngơi, Mạnh Oánh lật kịch bản tiếp tục xem.
Lúc này, một cô gái mang váy dài đeo kính mắt màu đen, tay kéo theo một cái va ly màu đen đi tới, cô nghiêng đầu nói chuyện cùng với một cô gái khác, hai người cười cười nói nói, tiếng cười của cô gái kia mang theo một nét dịu dàng, cho đến khi hai người nhìn thấy Mạnh Oánh đang ngồi trong phòng chờ sân bay thì ngây ngẩn cả người.
Nhất là Dương Nhu.
Lưu Cần cùng Trần Khiết đang ăn bánh ngọt, vừa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Dương Nhu, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo. Duy chỉ có Mạnh Oánh là không ngẩng đầu, người ngồi vững như Thái sơn xem kịch bản, khí tràng cường đại, trái ngược với vẻ dáng vẻ yếu đuối của Dương Nhu. . . .
Bên cạnh, Đường Nhất vô thức đứng thẳng lưng, chạm vào người Dương Nhu, khiến cô hoàn hồn.
Ánh mắt Dương Nhu lại nhìn về hộp bánh ở trên đầu gối Lưu Cần, phía trên hộp bánh đó có một con dấu, viết: Hứa.
Nhưng mà không ai chú ý.
Chỉ có cô ta chú ý tới.
* có gì sai sót thì mn cmt mình sửa nha ^^ bình luận của mn mình đều đọc hết á ^^ thank for voting <3333