Thế Hôn
Chương 41
Hành lang xanh biếc được ráng màu rực rỡ dát lên một lớp vàng óng ánh, nơi bầu trời phía Tây là ánh sáng vạn trượng, mây cuồn cuộn như gấm, Thẩm Dao mời Thẩm Phù vào, đãi khách ở phòng khách phía trước Cố Ngâm Đường, nước trà nóng hổi bốc khói lên, năm sáu dĩa trái cây được bày ra, Thẩm Dao cười mỉm giục Thẩm Phù thưởng thức.
“Nhị huynh lần đầu đến thăm, ta không kịp chuẩn bị bữa tối, ăn tạm chút điểm tâm lót dạ vậy, nhị huynh muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ dặn phòng bếp làm.”
Thẩm Phù mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, nhìn mâm trái cây rực rỡ muôn màu bày đầy bàn, hắn cười khổ không thôi.
Lời này của Thẩm Dao đã bày tỏ ý nghĩa, không cần phải nói lời rườm rà nữa.
“Xin lỗi Tứ Tứ, đại bá mẫu và đại bá phụ còn có tổ mẫu cứ muốn ta tới đây một chuyến, ta cũng bất đắc dĩ thôi.”
Người duy nhất của Thẩm gia có được chút thể diện trước mặt Thẩm Dao cũng chỉ có hắn, huống chi việc này liên quan đến sống chết của Thẩm Triển, Thẩm Phù không từ chối được.
Nhưng phản ứng của Thẩm Dao nằm trong dự đoán của hắn, Thẩm Phù cảm thấy đã quấy rầy nàng, mặt lộ vẻ áy náy.
“Ta hiểu mà.” Thẩm Dao vỗ tay áo đẩy dĩa bánh quả phỉ đến trước mặt hắn: “Nếm thử đi.”
Thẩm Phù thật sự ăn không vô, lộ ra nụ cười chua chát: “Tứ Tứ, muội muốn biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
Thẩm Dao mang vẻ mặt nhàn nhạt lắc đầu: “Ta không muốn biết, ta cũng bất lực, mỗi một người đều phải trả giá đắt cho chuyện mình làm ra, nếu như Thẩm gia cho rằng ta có bản lĩnh xoay chuyển tình thế mà xem thường luật pháp triều đình, việc đó quả thật là… suy nghĩ hão huyền, ta nghĩ cho dù là con của Thánh thượng thì cũng không thể nào nói đánh chết người là đánh chết được.”
Khuôn mặt Thẩm Phù cũng tràn đầy vẻ thổn thức: “Mặc dù bình thường Triển Nhi có chút ăn chơi nhưng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, chuyện lần này có điểm kỳ lạ.”
Thấy Thẩm Dao có vẻ không kiên nhẫn, Thẩm Phù kịp thời dừng lại, một lần nữa nở nụ cười: “Muội ở Tạ gia sống tốt không?”
Thẩm Dao đối phó cười một tiếng: “Tốt lắm, Hầu gia cực kỳ tốt với ta.”
Thẩm Phù nghĩ đến bên ngoài còn có người đang chờ hắn, cũng không tiện ở lại, hàn huyên với nàng thêm vài câu rồi cáo từ.
Thẩm Dao đích thân tiễn hắn ra ngoài, đang muốn xoay người thì thấy Bình Lăng quay về từ bên ngoài:
“Hầu gia ra ngoài rồi sao?”
Bình Lăng vội vàng vái chào: “Bẩm phu nhân, Hầu gia bị Thánh thượng triệu vào cung gấp, cụ thể là chuyện gì thì tiểu nhân cũng không rõ.”
Thẩm Dao mang vẻ mặt mệt mỏi quay về phòng.
Mông còn chưa chạm vào giường La Hán thì Hạnh Nhi đã thở hổn hển chạy tới, đứng ở bên ngoài cửa sổ mở rộng hành lễ với nàng:
“Chủ tử, Thẩm phu nhân tới, bà ấy gửi thiệp cho lão thái thái, bây giờ đang ngồi ở phòng lớn, đợi lão thái thái trả lời đấy ạ.”
Thẩm Dao biến sắc, nàng đã biết Thẩm Phù đến chỉ để ngụy trang, người thật sự muốn tới cầu là Đoàn thị, có lẽ Đoàn thị ngại ngùng nên muốn để Thẩm Phù vào trước, thấy Thẩm Phù đụng trúng cái đinh thì lúc này mới đích thân lộ mặt, bà ta cũng có thủ đoạn lắm, gửi thiệp tới thẳng chỗ lão thái thái.
Thẩm Dao tức giận đến mức xách váy đi vội:
“Bích Vân, em mau đi ngăn bà ta lại, đừng để quấy rầy đến lão thái thái, bảo bà ta đến phòng khách gặp ta!”
Bích Vân dặn dò Hạnh Nhi đi ngăn ma ma đưa thiệp lại, sau đó tự mình chạy nhanh đến phòng trước.
Thẩm Dao quay lại phòng khách, Lê ma ma muốn dặn dò nha hoàn dọn trái cây xuống rồi một lần nữa dâng trà nước, Thẩm Dao chặn bà lại với vẻ mặt lạnh nhạt:
“Không cần đâu, cứ vậy đi.”
Lê ma ma cũng nghe theo nàng.
Nha hoàn bắc thang đốt một chiếc đèn lồng lục giác, ánh đèn không sáng lắm trên nền trời xanh thẫm.
Thẩm Dao đứng yên lặng một lúc, khóe mắt liếc thấy bóng người lập lờ trên hành lang, nàng dời mắt nhìn sang, một người phụ nữ xinh đẹp được một ma ma đỡ lấy đi theo sau Bích Vân hướng về phía bên này, có lẽ là đã phát hiện ra nàng, ánh mắt của người phụ nữ kia hiện lên vẻ thân thiết chưa từng có.
Thẩm Dao hững hờ nhìn bà ta đi từng bước một đến gần, lúc bước lên bậc thềm, bà ta khom gối hành lễ với nàng:
“Bái kiến phu nhân.”
Đoàn thị đi ba bước thành hai bước, nhìn thấy Thẩm Dao thì môi động đậy, tựa như không biết nên mở miệng thế nào, hồi lâu sau mới gian nan gọi một tiếng:
“Tứ Tứ…”
Thẩm Dao ra hiệu về phía trước, ý bảo bà ta ngồi xuống nói chuyện.
Đoàn thị bèn ngồi xuống, vẫn còn giữ được bình tĩnh, bà ta không vội nói điều gì, chỉ là cứ gạt lệ mãi.
Thẩm Dao thản nhiên nhìn bà ta, Đoàn thị mặc một bộ bối tử mỏng màu nâu tím, sắc mặt trắng như tờ giấy, cho dù ngồi ở đó thì hơi thở cũng không đều, phòng khách là kiểu mở, gió đêm thổi vào khiến bà ta trông có vẻ yếu ớt, Thẩm Dao liếc mắt ra hiệu, Lê ma ma mang theo người hầu lui xuống, chỉ còn lại Bích Vân hầu hạ.
Bích Vân đứng sau lưng Thẩm Dao, cũng học theo dáng vẻ của Thẩm Dao, hờ hững nhìn Đoàn thị nức nở.
Đoàn thị chờ đám người vừa đi hết, càng phát ra tiếng nghẹn ngào: “Xin lỗi con, Tứ Tứ, ta biết con oán hận ta, con có tức giận điều gì thì cứ nhắm vào ta, đệ đệ con vô tội, nó cực kỳ thích con, về nhà ngày nào cũng nhắc đến con, đều là lỗi của ta, khiến tỷ đệ các con không thể đoàn viên, ta đáng chết…”
“Ba người tỷ tỷ của con đều đang tìm cách giúp nó, chỉ là việc liên quan đến án mạng, lại có Hoàng hậu bên kia áp xuống, Kinh triệu Phủ doãn [1] không dám châm chước, đại ca của con đã đến lao ngục hỏi thăm Triển Nhi, Triển Nhi một mực chắc chắn nó không giết người, nó chỉ thấy đối phương không giữ mồm giữ miệng, nói mấy câu gây bất lợi cho con nên đạp người ta một cái, không biết Liêu công tử đó bị làm sao, đột nhiên sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi…”
[1] Phủ doãn (府尹): là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Đoàn thị ngước đôi mắt sưng vì khóc, dịu dàng nhìn Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, nó vì con mới xảy ra chuyện, nó không chịu nổi người khác chửi bới tỷ tỷ ruột thịt của nó, nhất thời nóng lòng ra tay, con mau cứu nó đi.”
Con trai giết người, Đoàn thị cuống đến mức mất hồn mất vía, lúc này không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể hạ thấp mình đi cầu xin Thẩm Dao.
Thẩm Dao nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi: “Vì bảo vệ ta? Ta và Liêu công tử đó vốn không quen biết, sao lại liên quan đến ta chứ?”
Đoàn thị co rúm lại nói: “Tên họ Liêu đó nhìn thấy con ở Ninh gia, nói con xinh đẹp…”
“Nói như vậy là hắn ta chết ở Ninh gia?”
“Không phải, chết ở trên đường ra khỏi Kinh thành.”
“Vậy thì kỳ lạ, sao tên họ Liêu đó lại đúng lúc nói đến ta, lại đúng lúc bị Thẩm Triển bắt gặp? Sao hai người họ lại vì ta mà đánh nhau? Rốt cuộc là bởi vì nói lời vô lễ mà nổi lên tranh chấp, hay là hai người vốn đã có khúc mắc?”
Đoàn thị không ngờ tới Thẩm Dao lần theo dấu vết lại có thể đoán được bảy tám phần sự việc, bà ta lấp liếm:
“Cụ thể thì ta không biết, gã sai vặt bình thường đi theo Triển Nhi thì sợ đến choáng váng, nói năng lộn xộn, nếu như con nghi ngờ thì bây giờ chúng ta có thể đến phủ Kinh triệu hỏi rõ, nó dù sao cũng là đệ đệ của con, con cũng không muốn thấy nó vô tội lại gặp nạn đúng không?”
Thẩm Dao nhìn bà ta không lên tiếng.
Đoàn thị lại phát động tấn công tình cảm: “Tứ Tứ, tất cả đều do mẹ sai, con nói gì làm gì ta cũng chịu, chỉ xin con mau cứu đệ đệ con.”
Thẩm Dao nhìn chằm chằm khuôn mặt bà ta, giọng nói lạnh lùng: “Ta cứu thế nào được? Bà dạy ta xem.”
Đoàn thị dừng khóc, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Con xin Hầu gia giúp nó đi đường vòng, để ngỗ tác [2] khám nghiệm tử thi, sau đó…”
[2] Ngỗ tác (仵作): Tên một chức lại để khám xét các người tử thương.
Thẩm Dao nghe thấy buồn cười, lập tức ngắt lời bà ta: “Không phải mấy việc này lão gia cũng làm được sao? Lão gia làm quan trong triều nhiều năm, chính là Hình bộ Thị lang chính tam phẩm, xử án tra án không phải là nghề của ông ta sao, ta không biết vì sao phu nhân lại bỏ gần tìm xa, có thời gian ở chỗ ta khóc lóc thì chi bằng tìm cách khám nghiệm tử thi, tra án đi chứ?”
Đoàn thị nghẹn họng: “Không phải, Tứ Tứ, sự việc không đơn giản như con nghĩ đâu, người Liêu gia không chịu khám nghiệm tử thi, lại mời nhân chứng chứng minh Triển Nhi ra tay, đây rõ ràng là có người tính kế Thẩm gia chúng ta, tính kế phụ thân con mà.”
Sắc mặt Thẩm Dao nhẹ nhàng: “Nếu như là tính kế Thẩm gia thì có liên quan gì đến ta? Ta là người Thẩm gia à? Ồ, ta được xem là con gái nuôi của Thẩm gia, thật ra chữ Thẩm này đối với ta mà nói cũng có thể bỏ đi được, ta tùy ý chọn một họ, ví dụ như Lý Dao, Tạ Dao, Chu Dao chẳng hạn?”
Đoàn thị nghẹn lời, đờ ra trong chốc lát, nước mắt lăn xuống: “Con ơi, đánh gãy xương thì vẫn liền gân, hôm nay ở Ninh gia, Liễu Nhi còn giúp đỡ con mà…”
“Vậy sao? Là ta bảo nàng ta giúp đỡ à? Hay là nàng ta tự sáp đến? Nếu như bây giờ ta làm thiếp ở Đông Cung, hoặc là còn ở thôn trang Nhạc Châu thì nàng ta có giúp đỡ ta không?”
Đoàn thị không phản bác được, nhận ra Thẩm Dao hung hăng dọa người, vẻ nhiệt tình trên mặt bà ta phai nhạt đi đôi chút: “Chuyện quá khứ là lỗi của ta, là ta và cha con lạnh nhạt với con, chỉ là những điều này không hề liên quan đến đệ đệ của con, con giúp nó đi, ta xin thề, chỉ cần con cứu nó ra, sau này ta sẽ không làm phiền con nữa, con nói gì ta cũng đồng ý cũng nghe theo, được không?”
Thẩm Dao khẽ xùy một tiếng: “Ta là ông trời hay sao? Vì sao bà lại cảm thấy ta có bản lĩnh cứu người? Về phần Hầu gia, cho dù chàng làm Thủ phụ thì có thể tranh đấu với Hoàng hậu à?”
Đoàn thị vội vàng nói: “Chỉ cần Hầu gia chịu ra mặt thì sự việc chung quy sẽ khác đi, ít nhất có thể giành được cho đệ đệ con một cơ hội thẩm tra án công bằng.”
“Lão gia chính là Thị lang chính tam phẩm, dù thế nào bệ hạ cũng sẽ không coi thường ông ta, ta cũng đã gặp qua Hoàng hậu nương nương, bà ấy không phải là người không biết lý lẽ, mấy người nghiêm túc đi trình đơn, chỉ cần Thẩm Triển vô tội thì triều đình sẽ lấy lại công bằng cho mấy người, nếu như thật sự giết người, cho dù ta cầu xin Hầu gia ra mặt thì cũng không thể nào đổi trắng thay đen được.”
Sắc mặt Đoàn thị xanh lét, giọng điệu nóng nảy: “Con cứ muốn ta quỳ xuống cầu xin con đúng không?”
Thẩm Dao châm chọc khiêu khích: “Bà quỳ đi, ta không cản bà, ta đến từ nông thôn mà, không chịu lép vế trước chiêu này của đám người trong thành như bà đâu.”
Đoàn thị thấy thái độ Thẩm Dao cứng rắn như thế thì lại mềm giọng nước mắt giàn giụa:
“Tứ Tứ, con không thể thấy chết không cứu được, nó là đệ đệ ruột thịt của con mà, con cũng chỉ có một người đệ đệ đó thôi, bây giờ con trẻ tuổi vẫn không hiểu chuyện, đợi con lớn tuổi rồi sẽ hiểu rõ đạo lý nhà mẹ đẻ lớn nhất…”
“Ta không có nhà, càng không có nhà mẹ đẻ.” Thẩm Dao cay nghiệt ngắt lời bà ta: “Từ khi ta sinh ra đến nay đã được mười bảy năm, không biết đã đứng trước cửa sinh tử bao nhiêu lần, các người có từng để ý đến ta không? Ta ở thôn trang, nhỏ tuổi gặp phải kẻ xấu, hắn trèo lên cửa sổ muốn làm nhục ta, khi ta tuyệt vọng bất lực thì mấy người ở đâu?”
“Đoàn Như Mai! Ta nói cho bà biết, đừng nói đến việc ta không có cách nào khác, cho dù có thì ta cũng sẽ không giúp đâu.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thẩm Dao nhếch môi cười lạnh lùng, nụ cười bị sắc trời tối dần nhuộm màu, trông có chút âm u:
“Con trai là do bà nuôi dưỡng, nó ăn chơi cũng được, lỗ mãng cũng được, tất cả đều do nghiệp chướng mà phu thê bà tạo ra!”
“Còn ta à? Không phải bà nói ta khắc bà sao? Sao còn đến trước mặt ta nữa?”
“Ta nói với bà này, bà có biết vì sao ta mời bà vào đây không? Đúng là ta muốn nhìn dáng vẻ bà cầu xin ta đấy, bà có biết ta trông mong ngày này bao lâu rồi không?”
Thẩm Dao nói xong lời cuối cùng cũng không biết mình đã nói gì, chỉ trống rỗng nhìn Đoàn thị xấu hổ giận dữ phất tay áo rời đi, ánh hoàng hôn tắt hẳn, chỉ để lại một vệt ráng chiều khảm nơi chân trời, Thẩm Dao ngơ ngẩn nhìn qua, trong đầu trống rỗng, ngay cả trong lòng cũng trống rỗng, một cảm giác hiu quạnh chưa bao giờ có tràn ngập cõi lòng.
Nàng quay về giường La Hán nằm một cách thất thần, trong đầu là vô số hình ảnh đan xen, quá khứ, hiện tại, những thứ chôn sâu trong ký ức mà nàng vốn cho rằng đã quên được, phủ đầy bụi bặm.
Khiến Đoàn thị tức giận bỏ đi, xả được cơn giận, nhưng làm thế nào nàng cũng không vui nổi.
Vừa rồi nàng đã nhìn chằm chằm Đoàn thị một lúc lâu, nhìn khuôn mặt dịu dàng, dáng vẻ nhã nhặn của bà ta, cố gắng tìm được chút an ủi từ trong ký ức từ vẻ mặt của Đoàn thị, một chút lý do để nàng có thể vì Thẩm Triển mà bôn ba, đáng tiếc là không có.
Thì ra máu lạnh vô tình lại khó chịu như vậy, không biết lúc trước người Thẩm gia làm thế nào có thể yên tâm thoải mái mà vứt bỏ nàng.
Thẩm Dao nằm ngơ ngác không biết bao lâu, bên hông có một đôi tay duỗi đến, vững vàng ôm lấy nàng, đỡ nàng dậy, sau lưng được lồng ngực nóng hổi của chàng thiêu đốt, sự ấm áp rót vào da thịt, chảy vào kẽ hở trái tim từng chút một, nàng chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt Tạ Khâm, ánh mắt mờ mịt:
“Sao giờ này chàng mới về?”
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, đau lòng ôm nàng vào lòng thật chặt.
“Đệ đệ của nàng xảy ra chuyện, dính dáng đến cháu họ của Hoàng hậu, kinh động đến cung Khôn Ninh, Hoàng hậu lo lắng ta vì Thẩm gia mà giúp đỡ nên đã tạo áp lực cho ta ngay trước mặt bệ hạ, ta nói cho bà ấy biết là việc này không liên quan đến ta, tất cả cứ theo luật mà quyết.”
Thẩm Dao nhắm mắt lại.
Tạ Khâm lại nói: “Ta đã sai người đi nghe ngóng, nhị công tử Liêu gia đó là khách quen của sòng bạc, có khúc mắc với đệ đệ của nàng, lần trước đệ đệ nàng thắng hắn nên trong lòng hắn bất mãn, hôm nay có lẽ đã lục đục, đệ đệ của nàng ra tay, có điều ra tay không nặng, có lẽ nhị công tử Liêu gia vốn có bệnh không tiện nói ra, Liêu gia và Thẩm gia có chút không hợp nhau, muốn dùng việc này để tạo áp lực cho phụ thân của nàng.”
“Đó là chuyện của Thẩm gia, chàng đừng quản.” Thẩm Dao cọ nước mắt vào cổ áo chàng.
Tạ Khâm ừ một tiếng: “Không có nàng đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không tự tiện nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia đâu.”
Thẩm Dao nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm, nàng sợ nhất là người bên cạnh lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho nàng mà tự đưa ra quyết định, mỗi một hành động của Tạ Khâm đều khảm vào trái tim nàng, người đàn ông tốt như vậy, đáng để nàng nắm giữ sao?
Nàng ngẩng đầu si mê nhìn khuôn mặt tuấn lãng của chàng:
“Ta mặc kệ Thẩm gia chắc chắn sẽ bị chỉ trích, nói ta mất hết tình người, máu lạnh vô tình, như vậy thì có không tốt cho chàng không?”
“Ta không để ý đâu Tứ Tứ à.” Tạ Khâm nâng mặt nàng lên: “Làm người phụ nữ của ta, việc quan trọng đầu tiên là đừng miễn cưỡng chính mình.”
“Ta thích một Tứ Tứ thích làm gì thì làm…” Chàng ngậm môi nàng trao nụ hôn thật sâu.
“Nhị huynh lần đầu đến thăm, ta không kịp chuẩn bị bữa tối, ăn tạm chút điểm tâm lót dạ vậy, nhị huynh muốn ăn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ dặn phòng bếp làm.”
Thẩm Phù mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, nhìn mâm trái cây rực rỡ muôn màu bày đầy bàn, hắn cười khổ không thôi.
Lời này của Thẩm Dao đã bày tỏ ý nghĩa, không cần phải nói lời rườm rà nữa.
“Xin lỗi Tứ Tứ, đại bá mẫu và đại bá phụ còn có tổ mẫu cứ muốn ta tới đây một chuyến, ta cũng bất đắc dĩ thôi.”
Người duy nhất của Thẩm gia có được chút thể diện trước mặt Thẩm Dao cũng chỉ có hắn, huống chi việc này liên quan đến sống chết của Thẩm Triển, Thẩm Phù không từ chối được.
Nhưng phản ứng của Thẩm Dao nằm trong dự đoán của hắn, Thẩm Phù cảm thấy đã quấy rầy nàng, mặt lộ vẻ áy náy.
“Ta hiểu mà.” Thẩm Dao vỗ tay áo đẩy dĩa bánh quả phỉ đến trước mặt hắn: “Nếm thử đi.”
Thẩm Phù thật sự ăn không vô, lộ ra nụ cười chua chát: “Tứ Tứ, muội muốn biết đã có chuyện gì xảy ra không?”
Thẩm Dao mang vẻ mặt nhàn nhạt lắc đầu: “Ta không muốn biết, ta cũng bất lực, mỗi một người đều phải trả giá đắt cho chuyện mình làm ra, nếu như Thẩm gia cho rằng ta có bản lĩnh xoay chuyển tình thế mà xem thường luật pháp triều đình, việc đó quả thật là… suy nghĩ hão huyền, ta nghĩ cho dù là con của Thánh thượng thì cũng không thể nào nói đánh chết người là đánh chết được.”
Khuôn mặt Thẩm Phù cũng tràn đầy vẻ thổn thức: “Mặc dù bình thường Triển Nhi có chút ăn chơi nhưng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, chuyện lần này có điểm kỳ lạ.”
Thấy Thẩm Dao có vẻ không kiên nhẫn, Thẩm Phù kịp thời dừng lại, một lần nữa nở nụ cười: “Muội ở Tạ gia sống tốt không?”
Thẩm Dao đối phó cười một tiếng: “Tốt lắm, Hầu gia cực kỳ tốt với ta.”
Thẩm Phù nghĩ đến bên ngoài còn có người đang chờ hắn, cũng không tiện ở lại, hàn huyên với nàng thêm vài câu rồi cáo từ.
Thẩm Dao đích thân tiễn hắn ra ngoài, đang muốn xoay người thì thấy Bình Lăng quay về từ bên ngoài:
“Hầu gia ra ngoài rồi sao?”
Bình Lăng vội vàng vái chào: “Bẩm phu nhân, Hầu gia bị Thánh thượng triệu vào cung gấp, cụ thể là chuyện gì thì tiểu nhân cũng không rõ.”
Thẩm Dao mang vẻ mặt mệt mỏi quay về phòng.
Mông còn chưa chạm vào giường La Hán thì Hạnh Nhi đã thở hổn hển chạy tới, đứng ở bên ngoài cửa sổ mở rộng hành lễ với nàng:
“Chủ tử, Thẩm phu nhân tới, bà ấy gửi thiệp cho lão thái thái, bây giờ đang ngồi ở phòng lớn, đợi lão thái thái trả lời đấy ạ.”
Thẩm Dao biến sắc, nàng đã biết Thẩm Phù đến chỉ để ngụy trang, người thật sự muốn tới cầu là Đoàn thị, có lẽ Đoàn thị ngại ngùng nên muốn để Thẩm Phù vào trước, thấy Thẩm Phù đụng trúng cái đinh thì lúc này mới đích thân lộ mặt, bà ta cũng có thủ đoạn lắm, gửi thiệp tới thẳng chỗ lão thái thái.
Thẩm Dao tức giận đến mức xách váy đi vội:
“Bích Vân, em mau đi ngăn bà ta lại, đừng để quấy rầy đến lão thái thái, bảo bà ta đến phòng khách gặp ta!”
Bích Vân dặn dò Hạnh Nhi đi ngăn ma ma đưa thiệp lại, sau đó tự mình chạy nhanh đến phòng trước.
Thẩm Dao quay lại phòng khách, Lê ma ma muốn dặn dò nha hoàn dọn trái cây xuống rồi một lần nữa dâng trà nước, Thẩm Dao chặn bà lại với vẻ mặt lạnh nhạt:
“Không cần đâu, cứ vậy đi.”
Lê ma ma cũng nghe theo nàng.
Nha hoàn bắc thang đốt một chiếc đèn lồng lục giác, ánh đèn không sáng lắm trên nền trời xanh thẫm.
Thẩm Dao đứng yên lặng một lúc, khóe mắt liếc thấy bóng người lập lờ trên hành lang, nàng dời mắt nhìn sang, một người phụ nữ xinh đẹp được một ma ma đỡ lấy đi theo sau Bích Vân hướng về phía bên này, có lẽ là đã phát hiện ra nàng, ánh mắt của người phụ nữ kia hiện lên vẻ thân thiết chưa từng có.
Thẩm Dao hững hờ nhìn bà ta đi từng bước một đến gần, lúc bước lên bậc thềm, bà ta khom gối hành lễ với nàng:
“Bái kiến phu nhân.”
Đoàn thị đi ba bước thành hai bước, nhìn thấy Thẩm Dao thì môi động đậy, tựa như không biết nên mở miệng thế nào, hồi lâu sau mới gian nan gọi một tiếng:
“Tứ Tứ…”
Thẩm Dao ra hiệu về phía trước, ý bảo bà ta ngồi xuống nói chuyện.
Đoàn thị bèn ngồi xuống, vẫn còn giữ được bình tĩnh, bà ta không vội nói điều gì, chỉ là cứ gạt lệ mãi.
Thẩm Dao thản nhiên nhìn bà ta, Đoàn thị mặc một bộ bối tử mỏng màu nâu tím, sắc mặt trắng như tờ giấy, cho dù ngồi ở đó thì hơi thở cũng không đều, phòng khách là kiểu mở, gió đêm thổi vào khiến bà ta trông có vẻ yếu ớt, Thẩm Dao liếc mắt ra hiệu, Lê ma ma mang theo người hầu lui xuống, chỉ còn lại Bích Vân hầu hạ.
Bích Vân đứng sau lưng Thẩm Dao, cũng học theo dáng vẻ của Thẩm Dao, hờ hững nhìn Đoàn thị nức nở.
Đoàn thị chờ đám người vừa đi hết, càng phát ra tiếng nghẹn ngào: “Xin lỗi con, Tứ Tứ, ta biết con oán hận ta, con có tức giận điều gì thì cứ nhắm vào ta, đệ đệ con vô tội, nó cực kỳ thích con, về nhà ngày nào cũng nhắc đến con, đều là lỗi của ta, khiến tỷ đệ các con không thể đoàn viên, ta đáng chết…”
“Ba người tỷ tỷ của con đều đang tìm cách giúp nó, chỉ là việc liên quan đến án mạng, lại có Hoàng hậu bên kia áp xuống, Kinh triệu Phủ doãn [1] không dám châm chước, đại ca của con đã đến lao ngục hỏi thăm Triển Nhi, Triển Nhi một mực chắc chắn nó không giết người, nó chỉ thấy đối phương không giữ mồm giữ miệng, nói mấy câu gây bất lợi cho con nên đạp người ta một cái, không biết Liêu công tử đó bị làm sao, đột nhiên sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi…”
[1] Phủ doãn (府尹): là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Đoàn thị ngước đôi mắt sưng vì khóc, dịu dàng nhìn Thẩm Dao:
“Tứ Tứ, nó vì con mới xảy ra chuyện, nó không chịu nổi người khác chửi bới tỷ tỷ ruột thịt của nó, nhất thời nóng lòng ra tay, con mau cứu nó đi.”
Con trai giết người, Đoàn thị cuống đến mức mất hồn mất vía, lúc này không nghĩ ra được cách gì, chỉ có thể hạ thấp mình đi cầu xin Thẩm Dao.
Thẩm Dao nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi: “Vì bảo vệ ta? Ta và Liêu công tử đó vốn không quen biết, sao lại liên quan đến ta chứ?”
Đoàn thị co rúm lại nói: “Tên họ Liêu đó nhìn thấy con ở Ninh gia, nói con xinh đẹp…”
“Nói như vậy là hắn ta chết ở Ninh gia?”
“Không phải, chết ở trên đường ra khỏi Kinh thành.”
“Vậy thì kỳ lạ, sao tên họ Liêu đó lại đúng lúc nói đến ta, lại đúng lúc bị Thẩm Triển bắt gặp? Sao hai người họ lại vì ta mà đánh nhau? Rốt cuộc là bởi vì nói lời vô lễ mà nổi lên tranh chấp, hay là hai người vốn đã có khúc mắc?”
Đoàn thị không ngờ tới Thẩm Dao lần theo dấu vết lại có thể đoán được bảy tám phần sự việc, bà ta lấp liếm:
“Cụ thể thì ta không biết, gã sai vặt bình thường đi theo Triển Nhi thì sợ đến choáng váng, nói năng lộn xộn, nếu như con nghi ngờ thì bây giờ chúng ta có thể đến phủ Kinh triệu hỏi rõ, nó dù sao cũng là đệ đệ của con, con cũng không muốn thấy nó vô tội lại gặp nạn đúng không?”
Thẩm Dao nhìn bà ta không lên tiếng.
Đoàn thị lại phát động tấn công tình cảm: “Tứ Tứ, tất cả đều do mẹ sai, con nói gì làm gì ta cũng chịu, chỉ xin con mau cứu đệ đệ con.”
Thẩm Dao nhìn chằm chằm khuôn mặt bà ta, giọng nói lạnh lùng: “Ta cứu thế nào được? Bà dạy ta xem.”
Đoàn thị dừng khóc, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Con xin Hầu gia giúp nó đi đường vòng, để ngỗ tác [2] khám nghiệm tử thi, sau đó…”
[2] Ngỗ tác (仵作): Tên một chức lại để khám xét các người tử thương.
Thẩm Dao nghe thấy buồn cười, lập tức ngắt lời bà ta: “Không phải mấy việc này lão gia cũng làm được sao? Lão gia làm quan trong triều nhiều năm, chính là Hình bộ Thị lang chính tam phẩm, xử án tra án không phải là nghề của ông ta sao, ta không biết vì sao phu nhân lại bỏ gần tìm xa, có thời gian ở chỗ ta khóc lóc thì chi bằng tìm cách khám nghiệm tử thi, tra án đi chứ?”
Đoàn thị nghẹn họng: “Không phải, Tứ Tứ, sự việc không đơn giản như con nghĩ đâu, người Liêu gia không chịu khám nghiệm tử thi, lại mời nhân chứng chứng minh Triển Nhi ra tay, đây rõ ràng là có người tính kế Thẩm gia chúng ta, tính kế phụ thân con mà.”
Sắc mặt Thẩm Dao nhẹ nhàng: “Nếu như là tính kế Thẩm gia thì có liên quan gì đến ta? Ta là người Thẩm gia à? Ồ, ta được xem là con gái nuôi của Thẩm gia, thật ra chữ Thẩm này đối với ta mà nói cũng có thể bỏ đi được, ta tùy ý chọn một họ, ví dụ như Lý Dao, Tạ Dao, Chu Dao chẳng hạn?”
Đoàn thị nghẹn lời, đờ ra trong chốc lát, nước mắt lăn xuống: “Con ơi, đánh gãy xương thì vẫn liền gân, hôm nay ở Ninh gia, Liễu Nhi còn giúp đỡ con mà…”
“Vậy sao? Là ta bảo nàng ta giúp đỡ à? Hay là nàng ta tự sáp đến? Nếu như bây giờ ta làm thiếp ở Đông Cung, hoặc là còn ở thôn trang Nhạc Châu thì nàng ta có giúp đỡ ta không?”
Đoàn thị không phản bác được, nhận ra Thẩm Dao hung hăng dọa người, vẻ nhiệt tình trên mặt bà ta phai nhạt đi đôi chút: “Chuyện quá khứ là lỗi của ta, là ta và cha con lạnh nhạt với con, chỉ là những điều này không hề liên quan đến đệ đệ của con, con giúp nó đi, ta xin thề, chỉ cần con cứu nó ra, sau này ta sẽ không làm phiền con nữa, con nói gì ta cũng đồng ý cũng nghe theo, được không?”
Thẩm Dao khẽ xùy một tiếng: “Ta là ông trời hay sao? Vì sao bà lại cảm thấy ta có bản lĩnh cứu người? Về phần Hầu gia, cho dù chàng làm Thủ phụ thì có thể tranh đấu với Hoàng hậu à?”
Đoàn thị vội vàng nói: “Chỉ cần Hầu gia chịu ra mặt thì sự việc chung quy sẽ khác đi, ít nhất có thể giành được cho đệ đệ con một cơ hội thẩm tra án công bằng.”
“Lão gia chính là Thị lang chính tam phẩm, dù thế nào bệ hạ cũng sẽ không coi thường ông ta, ta cũng đã gặp qua Hoàng hậu nương nương, bà ấy không phải là người không biết lý lẽ, mấy người nghiêm túc đi trình đơn, chỉ cần Thẩm Triển vô tội thì triều đình sẽ lấy lại công bằng cho mấy người, nếu như thật sự giết người, cho dù ta cầu xin Hầu gia ra mặt thì cũng không thể nào đổi trắng thay đen được.”
Sắc mặt Đoàn thị xanh lét, giọng điệu nóng nảy: “Con cứ muốn ta quỳ xuống cầu xin con đúng không?”
Thẩm Dao châm chọc khiêu khích: “Bà quỳ đi, ta không cản bà, ta đến từ nông thôn mà, không chịu lép vế trước chiêu này của đám người trong thành như bà đâu.”
Đoàn thị thấy thái độ Thẩm Dao cứng rắn như thế thì lại mềm giọng nước mắt giàn giụa:
“Tứ Tứ, con không thể thấy chết không cứu được, nó là đệ đệ ruột thịt của con mà, con cũng chỉ có một người đệ đệ đó thôi, bây giờ con trẻ tuổi vẫn không hiểu chuyện, đợi con lớn tuổi rồi sẽ hiểu rõ đạo lý nhà mẹ đẻ lớn nhất…”
“Ta không có nhà, càng không có nhà mẹ đẻ.” Thẩm Dao cay nghiệt ngắt lời bà ta: “Từ khi ta sinh ra đến nay đã được mười bảy năm, không biết đã đứng trước cửa sinh tử bao nhiêu lần, các người có từng để ý đến ta không? Ta ở thôn trang, nhỏ tuổi gặp phải kẻ xấu, hắn trèo lên cửa sổ muốn làm nhục ta, khi ta tuyệt vọng bất lực thì mấy người ở đâu?”
“Đoàn Như Mai! Ta nói cho bà biết, đừng nói đến việc ta không có cách nào khác, cho dù có thì ta cũng sẽ không giúp đâu.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thẩm Dao nhếch môi cười lạnh lùng, nụ cười bị sắc trời tối dần nhuộm màu, trông có chút âm u:
“Con trai là do bà nuôi dưỡng, nó ăn chơi cũng được, lỗ mãng cũng được, tất cả đều do nghiệp chướng mà phu thê bà tạo ra!”
“Còn ta à? Không phải bà nói ta khắc bà sao? Sao còn đến trước mặt ta nữa?”
“Ta nói với bà này, bà có biết vì sao ta mời bà vào đây không? Đúng là ta muốn nhìn dáng vẻ bà cầu xin ta đấy, bà có biết ta trông mong ngày này bao lâu rồi không?”
Thẩm Dao nói xong lời cuối cùng cũng không biết mình đã nói gì, chỉ trống rỗng nhìn Đoàn thị xấu hổ giận dữ phất tay áo rời đi, ánh hoàng hôn tắt hẳn, chỉ để lại một vệt ráng chiều khảm nơi chân trời, Thẩm Dao ngơ ngẩn nhìn qua, trong đầu trống rỗng, ngay cả trong lòng cũng trống rỗng, một cảm giác hiu quạnh chưa bao giờ có tràn ngập cõi lòng.
Nàng quay về giường La Hán nằm một cách thất thần, trong đầu là vô số hình ảnh đan xen, quá khứ, hiện tại, những thứ chôn sâu trong ký ức mà nàng vốn cho rằng đã quên được, phủ đầy bụi bặm.
Khiến Đoàn thị tức giận bỏ đi, xả được cơn giận, nhưng làm thế nào nàng cũng không vui nổi.
Vừa rồi nàng đã nhìn chằm chằm Đoàn thị một lúc lâu, nhìn khuôn mặt dịu dàng, dáng vẻ nhã nhặn của bà ta, cố gắng tìm được chút an ủi từ trong ký ức từ vẻ mặt của Đoàn thị, một chút lý do để nàng có thể vì Thẩm Triển mà bôn ba, đáng tiếc là không có.
Thì ra máu lạnh vô tình lại khó chịu như vậy, không biết lúc trước người Thẩm gia làm thế nào có thể yên tâm thoải mái mà vứt bỏ nàng.
Thẩm Dao nằm ngơ ngác không biết bao lâu, bên hông có một đôi tay duỗi đến, vững vàng ôm lấy nàng, đỡ nàng dậy, sau lưng được lồng ngực nóng hổi của chàng thiêu đốt, sự ấm áp rót vào da thịt, chảy vào kẽ hở trái tim từng chút một, nàng chậm rãi xoay người, nhìn vào mắt Tạ Khâm, ánh mắt mờ mịt:
“Sao giờ này chàng mới về?”
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng, đau lòng ôm nàng vào lòng thật chặt.
“Đệ đệ của nàng xảy ra chuyện, dính dáng đến cháu họ của Hoàng hậu, kinh động đến cung Khôn Ninh, Hoàng hậu lo lắng ta vì Thẩm gia mà giúp đỡ nên đã tạo áp lực cho ta ngay trước mặt bệ hạ, ta nói cho bà ấy biết là việc này không liên quan đến ta, tất cả cứ theo luật mà quyết.”
Thẩm Dao nhắm mắt lại.
Tạ Khâm lại nói: “Ta đã sai người đi nghe ngóng, nhị công tử Liêu gia đó là khách quen của sòng bạc, có khúc mắc với đệ đệ của nàng, lần trước đệ đệ nàng thắng hắn nên trong lòng hắn bất mãn, hôm nay có lẽ đã lục đục, đệ đệ của nàng ra tay, có điều ra tay không nặng, có lẽ nhị công tử Liêu gia vốn có bệnh không tiện nói ra, Liêu gia và Thẩm gia có chút không hợp nhau, muốn dùng việc này để tạo áp lực cho phụ thân của nàng.”
“Đó là chuyện của Thẩm gia, chàng đừng quản.” Thẩm Dao cọ nước mắt vào cổ áo chàng.
Tạ Khâm ừ một tiếng: “Không có nàng đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không tự tiện nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia đâu.”
Thẩm Dao nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm, nàng sợ nhất là người bên cạnh lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho nàng mà tự đưa ra quyết định, mỗi một hành động của Tạ Khâm đều khảm vào trái tim nàng, người đàn ông tốt như vậy, đáng để nàng nắm giữ sao?
Nàng ngẩng đầu si mê nhìn khuôn mặt tuấn lãng của chàng:
“Ta mặc kệ Thẩm gia chắc chắn sẽ bị chỉ trích, nói ta mất hết tình người, máu lạnh vô tình, như vậy thì có không tốt cho chàng không?”
“Ta không để ý đâu Tứ Tứ à.” Tạ Khâm nâng mặt nàng lên: “Làm người phụ nữ của ta, việc quan trọng đầu tiên là đừng miễn cưỡng chính mình.”
“Ta thích một Tứ Tứ thích làm gì thì làm…” Chàng ngậm môi nàng trao nụ hôn thật sâu.